Editor: Masha

Trở lại tướng phủ, Nam bá nói cho Cố Hành Giản, Trương Vịnh đến đây, đã đợi khá lâu.

Cố Hành Giản lập tức đi gặp hắn, Hạ Sơ Lam gọi Tư An đi vào viện hái hoa mai. Nàng muốn thử cách làm hoa mai chưng bánh Tần La nói, nghe qua cũng không khó lắm. Hiện tại nàng biết vì sao nữ tử từ nhỏ đều phải học nữ hồng và trù nghệ, sau khi gả chồng về sau, rất cần những kỹ năng này.

Trương Vịnh dạo bước trong phòng, bộ dáng nôn nóng bất an, nhìn thấy Cố Hành Giản đi vào, hắn lập tức nói: “Ngươi tân hôn, hôm nay vốn không nên đến quấy rầy ngươi. Nhưng ta có một việc thực khó giải quyết, không thể không đến thỉnh giáo ngươi……”

Cố Hành Giản đi đến sau án thư ngồi xuống, thong dong hỏi: “Là về chuyện của Phổ An Quận Vương?”

Trương Vịnh sửng sốt: “Làm sao ngươi biết?” Hắn rõ ràng chưa nói gì cả.

Phổ An Quận Vương Triệu Lang vốn dưỡng dưới gối Trương Hiền phi, hắn lớn tuổi hơn Ân Bình Quận Vương Triệu Cửu, hai người là thân huynh đệ. Nếu Hoàng Thượng cố ý khảo sát hai người thừa kế, lúc trước bọn họ lại chưa có bất kỳ kinh nghiệm gì về xử lý chính vụ, như vậy Ân Bình Quận Vương ở Dương Châu gặp nan đề, Phổ An Quận Vương ở Hưng Nguyên phủ khẳng định cũng gặp.

Cố Hành Giản sờ sờ Phật châu trên cổ tay, nhàn nhạt nói: “Ngươi đừng để ý ta làm thế nào mà biết, có chuyện cứ việc nói thẳng.”

Trương Vịnh liền đem sự tình nghe được từ chỗ Trương Hiền phi, buồn bực nói ra. Hưng Nguyên phủ là vùng khan hiếm tiền đồng, bá tánh đều dùng tiền đồng đi mua đồ của người Kim, chủ yếu là đồ dùng sinh hoạt, ngựa và da lông để dùng qua mùa đông. Hoàng Thượng sai Phổ An Quận Vương đi điều tra việc tiền đồng bị chuyển ra ngoài, điều tra ra căn nguyên, lại không có biện pháp xử lý.

“Phổ An Quận Vương đến địa phương, liền chế định pháp lệnh, không cho dân chúng dùng tiền đồng trao đổi với người Kim. Nhưng ở địa phương vật tư thiếu hụt, có rất nhiều bá tánh trong huyện vào mùa đông đang sống sờ sờ mà chết đói chết rét. Hơn nữa người Kim đưa ra giá cả thập phần ưu đãi, dân chúng vì qua mùa đông, bất chấp việc bị bắt lại nguy hiểm, cũng muốn đưa hết tiền đồng trong tay ra ngoài. Vì thế đã bắt không ít người, nhưng hiệu quả cực nhỏ.”

Cố Hành Giản trầm ngâm một lát mới nói: “Ngươi tới chỗ của ta, là muốn hỏi cái gì? Đây là Hoàng Thượng ra khảo đề cho hai vị quận vương, không thể vì quan hệ cá nhân giữa ta và ngươi, ngươi yêu cầu ta giúp Phổ An Quận Vương. Ngươi hẳn là biết, vì ổn định của triều đình, lập trường của ta tạm thời không thể bất công.” Hắn nếu giúp Phổ An Quận Vương, vậy cũng thể hiện ra là duy trì Phổ An Quận Vương, như vậy hướng gió của đủ loại quan lại tất sẽ đi theo thay đổi. Lúctrước Hoàng Thượng dò hỏi hắn, hắn cũng là trả lời như vậy.

Trương Vịnh nhíu mày, khoanh tay không nói. Lúc Trương Hiền phi đưa tin, nhờ người bảo hắn đến chỗ Cố Hành Giản nơi này, hắn liền biết tám phần là bất lực trở về. Trương gia bọn họ khẳng định muốn duy trì Phổ An Quận Vương, hắn chỉ là muốn thăm dò thái độ của Cố Hành Giản. Quả nhiên giống như hắn nghĩ.

“Ngươi nói thật với ta. Nếu là Ân Bình Quận Vương tìm ngươi hỗ trợ, ngươi cũng sẽ trả lời như vậy?” Trương Vịnh chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu.

Cố Hành Giản gật đầu nói: “Tất nhiên rồi. Hai vị quận vương dựa vào bản lĩnh riêng, ai ta cũng không thiên vị. Cho dù bọn họ đứng ở trước mặt ta, ta cũng là trả lời như vậy.” Kỳ thật thánh tâm bất công đã thực rõ ràng, Ân Bình Quận Vương ở Dương Châu, cách đô thành rất gần, lại là nơi phồn hoa nhất thiên hạ. Mà Phổ An Quận Vương ở Hưng Nguyên phủ, gần biên giới hai nước, đường xá xa xôi. Hoàng Thượng hiển nhiên thích Ân Bình Quận Vương hơn.

Nhưng Hoàng Thượng thiên vị là một chuyện, năng lực của hai vị quận vương lại là một chuyện khác. Cả triều văn võ bá quan đều đang nhìn, Cố Hành Giản có rất nhiều cân nhắc, muốn nhìn một chút rốt cuộc ai mới đáng giá nâng đỡ.

Trương Vịnh ngồi xuống chậm rãi nói: “Nói với ngươi vài lời thành thật, ta dĩ nhiên có lập trường của ta, cũng biết Hoàng Thượng thích Ân Bình Quận Vương hơn. Nhưng không phải là ta chửi bới Ân Bình Quận Vương, hắn người này quen thói ngoài mặt một bộ, sau lưng một bộ. Ngươi còn nhớ rõ chuyện khi đó ngươi dạy hai huynh đệ bọn họ đọc sách, hắn đổi bảng chữ mẫu của đại ca hắn? Chuyện này Hoàng Hậu nương nương cũng biết, lúc ấy còn khuyên răn hắn một trận, hắn ngoài mặt thừa nhận sai lầm, nhưng về sau cung nữ tố giác hắn lại biến mất không giải thích được. Ngươi nói người này đến cùng có bao nhiêu âm hiểm.”

Cố Hành Giản cầm lấy ly nước uống một ngụm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chuyện không có chứng cứ, ngươi không cần nói lung tung.”

“Sao ta lại không có chứng cứ! Ta……” Trương Vịnh thở dài: “Thôi thôi, làm như hôm nay ta chưa từng đến. Chuyện vừa rồi nói với ngươi đều quên đi.” Hắn đứng lên cáo từ, đi nhanh rời khỏi.

Cố Hành Giản tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phong thư Triệu Cửu viết trên mặt bàn, nhíu mày.

……

Hạ Sơ Lam ở trong vườn mai hái hoa mai, những cây mai đó mọc khá cao, nàng chỉ có thể tìm được những nhánh hoa ở cành thấp, bất tri bất giác liền hái được một rổ.

Nàng nghĩ bình hoa trong phòng Cố Hành Giản hình như trống không, muốn bẻ hai cành hồng mai cắm vào, nhưng nàng với không tới cành hoa vừa mới nở kia, dùng sức khều hai lần, chỉ lắc cho mưa hoa bay đầy trời.

“Tư An, đi lấy cái thang.” Nàng phân phó.

Tư An nói: “Cô nương muốn làm gì? Cây mai này cành khô quá giòn, không chịu nổi cây thang. Vạn nhất ngã xuống, nô tỳ thế nhưng đảm đương không nổi a. Không bằng gọi Sùng Minh hoặc Lục Bình lại đây…… Ngài hiện tại không thể so với khi ở nhà……” Nàng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Cố Hành Giản đi tới, vội vàng hành lễ nói, “Tướng gia.”

Hạ Sơ Lam quay đầu lại, hơi kinh ngạc: “Ngài nói xong công việc nhanh như vậy?”

Cố Hành Giản nói: “Không phải chuyện thập phần quan trọng, Trương Vịnh đã đi rồi.”

“Cấp Sự Trung đại nhân đi rồi? Ta còn muốn làm chút hoa mai chưng bánh đưa đến cho hai người mà.”

Cố Hành Giản cười cười, hỏi: “Nàng lấy thang làm gì?”

Nàng duỗi tay chỉ vào đầu cành: “Ta muốn hai cành hoa mai kia, nhưng mà với không tới.” Trước kia khi nàng ở nhà cũng dùng cây thang bẻ cành mai, kỳ thật không có gì quan trọng.

Cố Hành Giản ngẩng đầu nhìn, ngồi xổm xuống ôm bắp chân Hạ Sơ Lam, nâng nàng lên: “Bẻ đi.”

Tư An lập tức quay người đi, không dám nhìn hai người. Hạ Sơ Lam sửng sốt một lát, duỗi tay đến nhành hoa, thực nhanh bẻ xong, sau đó thấp giọng nói: “Ngài có thể buông ta xuống.” Hắn dù hơi gầy, sức lực lại rất lớn. Hắn nâng nàng như vậy, cũng không cảm thấy đã cố hết sức.

Chỉ là ban ngày ban mặt, nàng cũng hơi ngượng ngùng.

Cố Hành Giản đặt nàng trên mặt đất, nhìn thấy mấy cánh hoa mai rơi xuống trên tóc nàng, màu da nàng so với hoa mai còn trắng hơn. Hắn đưa tay phất đi hoa mai trên đầu nàng, cũng không nói gì. Chờ đến khi nàng đi phòng bếp, Cố Hành Giản gọi Tư An ra ngoài, trịnh trọng nói: “Về sau phu nhân nếu muốn làm chuyện nguy hiểm gì, ngươi nhất định phải cản. Nếu nàng có bất kỳ sơ xuất gì, ta chỉ hỏi tội một mình ngươi.”

Lúc này khí thế sắc bén trên người hắn liền biểu lộ, thập phần đáng sợ. Đây mới là gương mặt thật của hắn đi? Tư An sợ đến mức hai chân nhũn ra, lập tức đáp: “Dạ, nô tỳ đã biết! Nhất định sẽ cẩn thận mà nhìn phu nhân.”

Cố Hành Giản lúc này mới xoay người đi vào phòng bếp. Sắc bén trên người hắn lập tức thu hồi, lại biến thành Cố Ngũ tiên sinh ôn tồn tao nhã. Hắn cuốn tay áo lên nói: “Ta có thể làm gì?”

Hạ Sơ Lam quàng tốt vải xanh trước người, nhẹ đẩy hắn ra: “Ngài tiến vào làm gì? Ta gọi Tư An và đầu bếp nữ hỗ trợ là được. Chờ ta làm tốt, liền bưng đến cho ngài ăn.”

“Thật sự không cần ta hỗ trợ?” Cố Hành Giản quay đầu qua hỏi nàng. Hắn nhớ rõ lần trước gói hoành thánh, nàng giống như mời học, gói không thế nào đẹp. Hoa mai chưng bánh tuy rằng không khó, nhưng đó là đối với Tần La, đối với nàng có hơi khó.

“Hoa mai chưng bánh mà thôi, không làm khó được ta. Ngài ở chỗ này, chúng ta ngược lại câu nệ, ngài vẫn nên đi thôi.” Hạ Sơ Lam khẳng định nói.

Cố Hành Giản gật đầu, cũng không miễn cưỡng, một mình đi ra. Hạ Sơ Lam nhìn thấy Tư An đứng ở bên cạnh, như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, kêu nàng một tiếng, Tư An mới hồi phục tinh thần lại, đi theo nàng vào phòng bếp.

“Vừa rồi tướng gia kêu ngươi đi ra ngoài làm gì?” Hạ Sơ Lam thuận miệng hỏi một câu.

“Không có gì. Muốn nô tỳ về sau cẩn thận hầu hạ.” Tư An nhẹ giọng nói. Có lẽ một mặt kia của tướng gia, vĩnh viễn sẽ không để cô nương nhìn thấy đi.

Hạ Sơ Lam cũng không để ý, dựa theo phương pháp Tần La nói bắt đầu làm bánh.

……

Cố Hành Giản trở lại phòng, lật xem công văn. Sau khi tay hắn khỏe hẳn thì không gọi Ngô Quân đến. Nghe nói Ngô Quân giải thí thứ tự khá cao, kỳ thi mùa xuân đậu cao trung khả năng rất lớn.

Hắn nghe được ngoài cửa có người hô một tiếng: “Tỷ phu!” Hình như là thanh âm Hạ Diễn.

Cố Hành Giản ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Diễn đi nhanh bước vào trong cửa, trên người mặc Thái Học lan sam. Hạ Tĩnh Nguyệt đi theo sau cậu, hơi thật cẩn thận, không dám tiến vào. Hạ Diễn chạy thẳng đến trước mặt Cố Hành Giản. Bọn họ có một đoạn thời gian không gặp, Hạ Diễn tựa hồ cao hơn một ít, mặt cũng gầy đi.

Hạ Diễn hiện tại nhìn Hành Giản, tình cảm hoàn toàn khác trước. Cố tướng cuối cùng biến thành tỷ phu cậu, cậu có thể đường đường chính chính thân cận hắn.

Cố Hành Giản buông công văn, nhàn nhạt cười nói: “Tỷ tỷ đệ nếu thấy đệ, nhất định cao hứng. Gần đây không phải đang có công khảo sao?”

Hạ Diễn gật đầu: “Cửa ải gần cuối năm, Thái Học khảo thí rất nhiều, hôm qua đệ thật sự không thoát thân được. Hôm nay khảo xong, lập tức ra ngoài. Đệ đi sân viện phụ cận Thái Học trước, bái kiến tổ mẫu. Vừa vặn ngũ tỷ tỷ đang rảnh, đệ liền kéo nàng cùng nhau lại đây. Ngài gần đây có khỏe không?”

“Rất tốt. Tỷ tỷ đệ ở trong phòng bếp làm hoa mai chưng bánh, lát nữa hai người cũng nếm thử.” Cố Hành Giản hơi gật đầu với Hạ Tĩnh Nguyệt, thái độ không xa không gần.

Hạ Tĩnh Nguyệt lập tức rũ mắt xuống, cung kính hành lễ với hắn. Nàng và Cố Hành Giản không có quan hệ cá nhân, không thể giống Hạ Diễn thân mật như vậy. Hơn nữa người này chính là Tể tướng a. Nàng từ họa tác của hắn, từ thơ từ truyền lưu trên đời, từ trong sách hắn biên soạn, vô số lần tưởng tượng qua hắn là người như thế nào, không nghĩ đến liền biến thành tỷ phu nàng.

Nàng hơi khẩn trương, không biết làm sao, tay chân cũng không biết đặt ở nơi nào.

Cố Hành Giản buông việc trong tay, hỏi thăm việc học của  Hạ Diễn, Hạ Diễn nhất nhất trả lời. Có thể nghe ra, cậu ở trong Thái Học mỗi ngày đều thập phần phong phú, kết giao rất nhiều bằng hữu mới. Trong đó còn có Tưởng Du. Tưởng Du là tiểu nhi tử Dư Diêu huyện lệnh Tưởng Húc, niên thiếu đã có tài danh, là người xuất sắctrong giới Thái Học sinh, cũng là người được chọn đứng đầu Thích Hạt Trạng Nguyên.

Bọn họ nói chuyện Hạ Tĩnh Nguyệt không nghe hiểu hết, nàng nhìn thấy bàn con trên giường bày một bàn cờ, trên mặt hình như là tàn cục, liền đi lại gần nhìn. Tàn cục này, hình như nàng có thể giải.

Hạ Diễn vừa vặn nói xong chuyện với Cố Hành Giản, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Tĩnh Nguyệt đứng bên bàn cờ cân nhắc, vỗ tay một cái nói: “Ngũ tỷ tỷ, đệ đã lâu không luận bàn kỳ nghệ với tỷ. Tỷ phu, bàn cờ của ngài cho chúng ta mượn dùng một chút được không?”

Cố Hành Giản đáp: “Các ngươi tùy ý.”

Hạ Diễn liền đi qua, cùng Hạ Tĩnh Nguyệt song song ngồi trên giường đánh cờ. Cái khác Hạ Tĩnh Nguyệt có thể không bằng Hạ Diễn, kỳ nghệ lại do Hạ Bách Thanh tự cầm tay dạy, ngươi tới ta đi một trận, Hạ Diễn liền thua.

Cố Hành Giản tiếp tục xem công văn, bọn họ chơi cờ rất an tĩnh, cũng không làm phiền hắn. Hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, hoa mai chưng bánh phải làm lâu như vậy sao? Lúc hắn nhìn ra ngoài, khóe mắt dư quang cảm giác được, Hạ Tĩnh Nguyệt nhìn về phía mình. Ánh mắt cũng không đặc biệt có ý tứ gì, là lơ đãng dừng nơi hắn.

Hắn làm bộ như không thấy.

Lúc này Hạ Sơ Lam đi vào, trong tay cầm khay, Cố Hành Giản liền đứng dậy đi qua.

“Tỷ tỷ!” Hạ Diễn cao hứng đứng lên.

Hạ Sơ Lam biết Hạ Diễn và Hạ Tĩnh Nguyệt đến, chẳng qua vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp. Nàng lau mồ hôi trên trán, cùng Hạ Diễn nói chuyện, sau đó chỉ vào khay trong tay. Bên trong đặt một đĩa sứ nhỏ màu trắng, chỉ có ba khối bánh chưng.

“Chưng một nồi, những cái khác không thể nhìn được, cũng chỉ có ba khối này …… Các người chia ra đi.” Nàng thở dài nói. Quả nhiên nghe Tần La nói thực dễ dàng, lúc làm lại rất khó.

Cố Hành Giản kéo hạ khóe miệng, Hạ Diễn càng ôm bụng “Ha ha ha” mà cười hai tiếng, Hạ Tĩnh Nguyệt cũng không nhịn được cúi đầu cười khẽ. Tam tỷ tỷ này của nàng cái gì cũng tốt, ngày thường xử lý công việc trong nhà như sấm rền gió cuốn, xuống bếp và nữ hồng lại là khuyết điểm khó có. Nếu lại muốn nói chỗ nào không như ý nữa thì đại khái là kỳ nghệ.

Bất quá trên đời này, nào có người thập toàn thập mỹ đâu.

Hạ Sơ Lam cảm thấy bận rộn nửa ngày, cũng chỉ có ba khối thành phẩm, cũng rất ngượng ngùng.

Tuy rằng thành phẩm thiếu, hương vị lại được nhất trí khen ngợi. Cố Hành Giản bẻ nửa khối, uy đến bên miệng nàng: “Chính nàng nếm thử xem.” Nàng bắt lấy cánh tay hắn, thực tự nhiên mà cắn xuống, môi đụng phải đầu ngón tay hắn, hô hấp của hắn đình trệ một chút, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

Nếu không có người ngoài ở, hắn khẳng định không nhịn được, ôm nàng vào trong ngực.

Hạ Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh nhìn bọn họ, trong lòng sinh ra vài phần hâm mộ. Về sau nàng cùng Ngô gia công tử, nếu có thể giống Tam tỷ tỷ và cố tướng cầm sắt hòa minh như vậy, nàng liền cảm thấy mỹ mãn.

Ăn qua điểm tâm, Hạ Diễn lôi kéo Hạ Sơ Lam chơi cờ. Chính cậu không thắng được Hạ Tĩnh Nguyệt, lại không tốt trực tiếp nhờ Cố Hành Giản dạy, liền lôi kéo Hạ Sơ Lam chơi. Hạ Sơ Lam khẳng định không thể thắng Hạ Tĩnh Nguyệt, bị giết đến kế tiếp bại lui, cầu cứu nhìn Cố Hành Giản một cái.

Cố Hành Giản liền ngồi ở phía sau nàng, chỉ điểm vài nước, hướng gió ván cờ lập tức xoay chiều.

Hạ Tĩnh Nguyệt không ngờ mình có thể chơi cờ cùng Cố Hành Giản, có chút khẩn trương, lại nâng lên mười hai vạn phần tinh thần nghênh chiến, nhưng cuối cùng vẫn thua.

Nàng ngượng ngùng nói: “Đa tạ tỷ phu thủ hạ lưu tình. Bằng không ta sẽ thua rất khó nhìn.”

Hóa ra là một cô nương thông thấu. Cố Hành Giản vẫy tay: “Các người chơi đi. Ta không giúp đỡ tỷ tỷ ngươi gian lận nữa.” Sau đó hắn đứng dậy tránh ra. Hắn quan sát một chút kỳ lộ của Hạ Tĩnh Nguyệt, phát hiện nàng không giống như người tâm thuật bất chính, bình bình thản thản. Vừa rồi nhìn hắn, có lẽ chỉ là có chút tâm tư tiểu nhi nữ, hắn cũng không để ý nữa.

Hạ Diễn và Hạ Tĩnh Nguyệt lưu tại tướng phủ ăn trưa, Hạ Sơ Lam muốn theo chân bọn họ cùng đi gặp người Hạ gia. Ngày mai bọn họ phải rời khỏi đô thành, Hạ Sơ Lam bởi vì tiến cung, không thể đến đưa tiễn. Nàng dò hỏi ý tứ Cố Hành Giản, Cố Hành Giản tự nhiên đáp ứng. Hắn vốn dĩ muốn đồng hành, nhưng lại có mấy quan viên Lại Bộ tới cửa bái phỏng, muốn nói việc khảo công quan lại cuối năm, hắn chỉ có thể lưu lại tướng phủ.

Hắn người này chính là như vậy. Cho dù trong thời gian nghỉ kết hôn, cũng không thể nào hoàn toàn thoát ly chính sự bên ngoài. Hạ Sơ Lam đã thành thói quen.

Mọi người Hạ gia đều đã thu thập tốt đồ đạc, Hạ Sơ Lam nói mấy câu cùng Hạ lão phu nhân, liền đi chỗ Đỗ thị. Lúc đi ngang qua sân nhỏ, nàng ngoài ý muốn nghe được Hạ Bách Mậu cùng Hạ Khiêm hai phụ tử nói chuyện.

“Đại Lang, con tính vẫn để A Âm lưu tại Tiêu gia? Nàng dù sao cũng là tức phụ Hạ gia, con nếu không muốn hòa ly, vẫn nên sớm chút tiếp nàng trở về đi.”

Hạ Khiêm bất đắc dĩ mà nói: “Cha, con đã phái người đi đón vài lần, chính nàng không chịu trở về, con có biện pháp nào? Lại nói, nàng hiện tại cũng không giống như trước đối với con nói gì nghe nấy. Có đôi khi đối xử với ta tựa như người xa lạ. Con muốn nói, trước cứ để như vậy đi.”

“Chuyện hài tử, là chúng ta thua thiệt nàng. Thật sự không được, để nương con đi một chuyến, tự mình đón nàng trở về. Các ngươi còn trẻ, nhân lúc còn sớm còn có thể lại sinh mây đứa. Tóm lại, trừ phi chính nàng nói ra, nếu không chuyện hòa li, ta sẽ không đồng ý.”

Hạ Khiêm trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Thiền Nhi rốt cuộc ở Dương Châu làm gì? Tam muội thành thân chuyện lớn như vậy, nàng cũng không trở lại. Mắt thấy sắp cửa ải cuối năm, nàng tính ở Dương Châu ăn tết?”

“Dì con đưa thư chưa nói nàng khi nào trở về. Ta lại viết thư đi thúc giục. Chờ nàng trở về rồi, mau chóng định nhà chồng cho nàng, cũng tốt hồi tâm.”

Hạ Sơ Lam cũng không tiếp tục nghe, đi thẳng phía trước đi.

Đỗ thị đã lâu không thấy Hạ Diễn, trong lòng thật tưởng niệm, cùng cậu dựa ngồi cùng nhau nói chuyện, đau lòng cậu biến gầy. Hạ Sơ Lam đi vào, Đỗ thị nói: “Lam Nhi, sao con tân hôn ngày thứ hai liền chạy về nhà mẹ đẻ? Tướng gia cũng không nói con. Con gả cho người, cũng không thể giống như trước, muốn làm cái gì liền làm.”

Hạ Diễn cười nói: “Nương, tướng gia đãi tỷ tỷ rất tốt, sẽ không trách tỷ tỷ.”

Hạ Sơ Lam ngồi xuống nói: “Khi con trở về có hỏi qua hắn. Hắn đồng ý con mới trở về.”

Đỗ thị gật đầu, bảo Dương ma ma bày nước trà và điểm tâm, còn nói thêm: “Con ngày mai tiến cung, không tránh khỏi phải gặp quý nhân trong cung. Mọi việc con đều phải cẩn thận chút, đừng va chạm các nàng. Hiện tại thân phận con không giống như trước, đại biểu thể diện cho tướng phủ.”

“Ta hiểu được, ngài yên tâm đi. Cũng may hậu cung Hoàng Thượng chỉ có vài vị nương nương, ta có thể ứng phó.”

Hậu cung hoàng đế hiện giờ có thể tham gia chính là Ngô Hoàng Hậu, Trương Hiền Phi và Mạc Quý Phi. Hạ Sơ Lam thật ra biết Mạc Quý Phi là tỷ tỷ Mạc Tú Đình. Thế gia đại tộc liên hôn, hoặc thông qua liên hôn cùng hoàng thất để củng cố thế lực bản thân là thủ đoạn thường thấy.

Đỗ thị nói muốn đi vào mặc thêm y phục, bảo Hạ Sơ Lam vào cùng. Chờ đến khi vào trong phòng, bà mới nhẹ giọng hỏi: “Đêm qua các ngươi viên phòng có thuận lợi?”

Hạ Sơ Lam biết Đỗ thị bây giờ không hỏi nàng, thì lúc về nhà thăm bố mẹ cũng sẽ hỏi Triệu ma ma, liền thành thành thật thật nói với Đỗ thị. Đỗ thị trầm ngâm một lát mới nói: “Nói vậy cô gia không có kinh nghiệm gì…… Cũng khó có được. Nếu con cảm thấy đau cũng nên nhịn một chút, nếu luôn làm nam nhân đang cao hứng bị đánh gãy, về sau chỉ sợ cũng không hứng thú gì.”

Đỗ thị bình thường không hỏi chuyện Hạ Sơ Lam. Nếu nàng gả cho nhà người bình thường, Đỗ thị cũng sẽ không cố ý hỏi. Nhưng nàng gả chính là Tể tướng, tuổi tác hai người lại kém nhau như vậy, bà khó tránh khỏi có chút lo lắng. Rốt cuộc Tể tướng nếu muốn đổi nữ nhân, thật sự quá dễ dàng. Đến lúc đó giống như Nhị cô nương, vác cái bụng hưu về nhà mẹ đẻ…… Thì quá đáng thương.

Bà vẫn luôn cảm thấy đoạn hôn sự này chênh lệch thật sự quá lớn, nếu không phải Hạ Sơ Lam thích, bà nghe Tư An nói Cố Hành Giản làm người thực sự không tồi, bà cũng sẽ không nhanh như vậy gật đầu đồng ý.

Đỗ thị giống như nhớ tới cái gì, còn nói thêm: “Thân mình con cũng đừng quên điều trị. Chu kỳ kinh nguyệt luôn luôn không chuẩn, thực không dễ dàng mang thai. Các con sớm chút sinh một hài tử, như vậy địa vị con ở tướng phủ mới có thể củng cố chút. Cố lão phu nhân bên kia cũng không còn lời gì để nói.”

Hạ Sơ Lam biết Đỗ thị tuy rằng thể nhược, ngày thường cũng không quản sự, nhưng trong lòng giống như gương sáng. Nàng nhưng thật ra không nghĩ đến địa vị này nọ, nhưng nếu Đỗ thị nói như vậy, nàng cũng thuận theo gật đầu. Mẫu thân này của nàng là thật tâm vì nàng tính toán.

Hạ Sơ Lam  ngây ngốc đến khi chạng vạng, mới cáo từ trở về. Ở trong xe ngựa liền cảm thấy bụng nhỏ quặn đau, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, thật là nói đến cái gì thì cái đó liền tới. Thật vất vả đến tướng phủ, Tư An đỡ nàng đi vào, quan tâm hỏi: “Cô nương, ngài không có việc gì đi?”

Lần này hình như đau hơn dĩ vãng một chút, chắc là hôm qua không nghỉ ngơi tốt. Nhưng chu kỳ kinh nguyệt của nàng từ trước đến nay không chuẩn, cũng không biết đến khi nào. Nàng sắc mặt tái nhợt, mau chóng trở lại chỗ ở, thay đổi y phục sạch sẽ, liền dựa vào đâu giường không muốn động.

Cố Hành Giản còn đang nghị sự, không biết nàng đã trở lại. Chờ đến lúc lên đèn, những quan viên đó mới rời đi.

Cố Hành Giản đi đến trong phòng, muốn hỏi một chút tình huống Hạ gia, nhìn thấy Hạ Sơ Lam nằm ở đó, Triệu ma ma đang xoa bụng nhỏ cho nàng, liền hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Triệu ma ma vội vàng đứng dậy nói: “Cô nương đến kỳ kinh nguyệt. Lúc trước không đau lợi hại như vậy, lần này dường như đặc biệt nghiêm trọng. Lão thân bảo Tư An đi nấu nước gừng đường đỏ, hy vọng có thể xoa dịu một chút.”

Hạ Sơ Lam rên rỉ một tiếng, không có sức lực nói chuyện. Cố Hành Giản nhíu mày, vội bước qua, ngồi ở ven giường, duỗi tay xem cho nàng. Từ mạch tượng cho thấy, giống như trước, không có dị thường gì. Sau đó hắn lại thăm dò trán của nàng, lạnh như băng. Đến kỳ sẽ đau đến lợi hại như vậy? Hắn không tiếp xúc qua nữ nhân, cho nên không hiểu chuyện này.

Tư An bưng nước gừng đường đỏ tiến vào. Cố Hành Giản ôm Hạ Sơ Lam vào trong ngực, tự mình thổi uy nàng uống, lại bảo Triệu ma ma mang bình nước nóng tới, đặt trên bụng nàng che lại.

Hạ Sơ Lam tựa vào trong ngực hắn, chỉ cảm thấy thực ấm áp thoải mái, theo bản năng duỗi tay ôm lấy eo hắn. Trước kia đế kỳ, nàng đều một mình chịu đựng. Hơn nữa trước kia cũng không giống như lần này đau đến lợi hại như vậy, trong bụng tựa như có thanh đao quấy phá. Hiện tại có người biết lạnh hỏi ấm bên cạnh, nàng bất tri bất giác ỷ lại hắn.

“Tốt hơn chút nào không? Ta bảo các nàng nấu chút cháo mang đến.” Cố Hành Giản cúi đầu nói.

“Cái gì ta cũng không muốn ăn.” Hạ Sơ Lam lắc đầu. Nghĩ đến hắn hẳn cũng chưa ăn cơm chiều, cũng không biết hiện tại là giờ nào, vội vàng buông tay ra, “Ngài nhanh đi ăn vài thứ đi. Ta nằm chút thì tốt rồi, ngài không cần phải để ý ta.”

“Nghe lời, thân mình khó chịu, càng nên ăn cơm thật tốt.” Cố Hành Giản lại kéo nàng về trong ngực, cầm lấy mền nhung bên cạnh đắp lên người nàng, “Nàng dựa vào ta ngủ một lát, chờ các nàng làm tốt, ta lại gọi nàng.”

Hạ Sơ Lam còn muốn nói gì, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy đường cong nhu hòa nơi cằm của hắn, cảm nhận được cánh tay hữu lực của hắn, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ đã là phu thê, không nên khách khí với hắn như vậy. Huống chi trên người hắn thật sự rất ấm áp, còn hơn cả mười bình nước nóng. Nàng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền dựa vào hắn ngủ rồi.

Cố Hành Giản vốn cảm thấy khả năng nàng bị bệnh lạnh tử cung của nàng rất nhỏ, nhưng trước mắt xem ra, lại hơi nghiêm trọng. Ngày khác nhờ hàn lâm y quan chuyên khoa phụ nhân đến nhìn kỹ xem.

Mấy thế hệ trước của Cố gia đều là làm nghề y, cũng coi như là y dược thế gia, nhưng phụ thân hắn chết sớm, y thuật của hắn đều là xem những y thư truyền xuống đó mà học, hơn nữa chính mình bệnh lâu thành y, đối với phụ nhân khoa cũng không hề tinh thông. Hắn vốn nghĩ rằng, hắn cũng không dùng đến khoa này.

Giờ phút này nhìn nàng mặt tái nhợt an tĩnh ngủ, hắn liền cảm thấy nữ hài nhi thật sự quá yếu ớt.

Hạ Sơ Lam ngủ đến nửa mê nửa tỉnh, ẩn ẩn nghe được thanh âm hắn nói chuyện ngoài cửa: “Ngươi tiến cung truyền tin, nói phu nhân bỗng nhiên thân thể không khoẻ, ngày mai không thể tiến cung.”

“Nhưng mà tướng gia, trong cung chắc đã chuẩn bị tốt, lúc này sửa đổi…… Chỉ sợ sẽ đắc tội vài vị nương nương hậu cung.” Sùng Minh khó xử nói.

“Mặc kệ chuyện đó, ngươi cứ đi đi.”

Sau đó không còn thanh âm, trong phòng chỉ có bày biện thanh âm ly chén, còn có từng đợt mùi hương của cơm. Cố Hành Giản đi đến bên giường, vỗ nhẹ bả vai Hạ Sơ Lam: “Sơ Lam, dạy ăn vài thứ.”

Hạ Sơ Lam ngồi dậy, Cố Hành Giản lấy áo lông cừu nàng hay mặc ra cửa lại đây, bọc người nàng lại. Nàng vừa mang giày, vừa nói: “Ngài vừa rồi có phải bảo Sùng Minh tiến cung? Hiện tại ta đã khá hơn nhiều, ngày mai có thể cùng ngài tiến cung. Hôm qua mấy vị nương nương ban thưởng nhiều đồ như vậy, ta không đi tạ ơn thì không tốt lắm.”

Tuy rằng những nương nương sống trong nhung lụa đó hơn phân nửa là xem ở mặt mũi Cố Hành Giản mới muốn gặp nàng.

“Tiến cung khi nào cũng có thể đi, Hoàng Hậu và phi tần cũng chỉ là muốn gặp nàng, sẽ không trách tội.” Cố Hành Giản nói. Hắn vừa mới nghe nói ngày mai Mạc Lăng Vi cũng gọi Mạc Tú Đình tiến cung, càng không để Hạ Sơ Lam đi. Hoàng Hậu nương nương thông tình đạt lý, sẽ không so đo này nọ. Đến nỗi Mạc Lăng Vi là cố ý hay là vô tình, hiện tại hắn không rảnh để tâm.

Tư An bưng cháo táo đỏ cho Hạ Sơ Lam, trên bàn bày đều là thức ăn chay, bởi vì mới vừa xào, còn bốc hơi nóng. Hạ Sơ Lam ngủ hồi lâu, cũng hơi đói bụng, ăn hết một chén cháo, tức khắc cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cố Hành Giản đã đói quá mức, chỉ tùy ý ăn chút đồ ăn. Ẩm thực của hắn luôn luôn rất có quy luật, rất ít khi vào thời gian này mới dùng bữa tối.

“Tướng gia. Bên ngoài có người tìm ngài.” Tư An tiến vào, nhỏ giọng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện