Editor: Masha

Trong phòng đốt hương đặc chế từ Tây Dương vận chuyển tới. Còn có một cỗ mùi hương Đại Thực Tường Vi. Đại Thực Tường Vi mùi hương thơm ngát, xa mấy chục bước cũng có thể ngửi được. Dựa vào mậu dịch phồn thịnh trên biển hiện nay mua được loại mặt hàng này không phải là việc khó. Nhưng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể mua nổi.

Hạ Sơ Lam đứng ở tại chỗ, hành lễ nói: “Ta cùng với phu nhân xưa nay không quen biết, không biết phu nhân vì sao phải giữ người Hạ gia?”

“Ta chỉ là muốn gặp ngươi.” Nữ tử cong khóe miệng, tự báo gia môn, “Ta là Mạc Tú Đình. Ngươi hẳn là nghe qua tên của ta đi?” Nàng tận lực bảo trì phòng tuyến vững vàng, kỳ thật trong lòng thực loạn. Bởi vì bức họa nữ tử trong tay trên xa không thể sánh bằng vẻ đẹp của người thực. Dù cho lúc nàng tới đã làm tốt công tác chuẩn bị, cũng không thể không thừa nhận, so với nữ nhân đứng ở chỗ này, chính mình đã thua.

Thế nhưng là Mạc Tú Đình! Hạ Sơ Lam làm sao cũng không thể tưởng tượng được sẽ cùng vị này gặp mặt.

“Nghe qua. Nhưng phu nhân cùng ta có chuyện gì đáng nói đâu?” Trên mặt nàng thực thờ ơ. Một người là chính thất, một người là tình nhân cũ, gặp mặt đa số như kẻ thù. Hơn nữa phụ thân chính thất là Tham Biết Chính Sự, cũng chính là phó tướng, quyền cao chức trọng. Trái lại tình nhân cũ là nàng, kẻ hèn nữ nhi thương hộ, so cùng người ta thật khác nhau một trời một vực.

Hạ Sơ Lam không phải nguyên chủ, không có nhiều gút mắt ái hận tình thù với Mạc Tú Đình như vậy, thật ra cảm thấy tra nam cùng chính thất cũng coi như môn đăng hộ đối, rất xứng đôi.

Mạc Tú Đình vốn tưởng rằng đối phương nghe được tên của mình, ít nhất nên kinh ngạc một chút. Nhưng nữ hài trước mắt vững vàng bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, dường như không thèm để ý. Nàng là nữ nhi Mạc Hoài Tông, lại là con dâu Anh Quốc Công, người bình thường nịnh bợ không kịp, ngay cả trong cung các nương nương nhìn thấy nàng cũng đều thân mật, còn chưa có người dám không đem nàng để vào mắt.

“Ngươi trước ngồi xuống đi.” Nàng hòa khí nói, “Trà bánh này là cống phẩm ta mang đến từ Bắc uyển, Thiệu Hưng hẳn là không có, ngươi nếm thử xem.”

Bắc uyển là vườn trà hoàng gia, ở Kiến Châu tỉnh Phúc Kiến. Phạm vi hơn ba mươi dặm, bên trong có 46 vườn trà. Mỗi năm đầu xuân, cần dùng hơn một ngàn công nhân hái trà tại địa phương đồng thời lên núi, tiếng bước chân vang như sấm sét, thực là hoành tráng. Trà Bắc uyển nổi tiếng xa gần, tinh phẩm làm ra, người càng có tiền thời nay càng muốn thu gom.

Hạ Sơ Lam không dao động: “Ta nếu đã tới, còn thỉnh phu nhân trước thả tam thúc ta ra. Ông không có quan hệ với chuyện giữa chúng ta.”

“Ta lại quên mất.” Mạc Tú Đình cười cười, gọi thị nữ tới phân phó vài câu, thị nữ kia liền mở cửa đi ra ngoài. Nàng tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm, hắn chỉ là ở nơi khác uống trà. Ta lo lắng ngươi không chịu tới gặp ta, mới ra hạ sách này. Bất quá tam thúc ngươi thật sự quan tâm ngươi, vừa nghe người phủ Anh Quốc Công tới, liền vội vàng chạy đến. Ngươi ngồi xuống đi. Vị hầu trà này tay nghề pha trà rất tốt, ngay lập tức có thể biến ảo ra nhiều loại hình vẽ trên nước trà, có thể nói là nhất tuyệt. Ngươi không muốn nhìn xem sao?”

Nữ tử này nhìn rất hòa khí, kỳ thật thập phần lợi hại, lời nói đè nặng người. Chỉ bằng chuyện nàng ta hiểu được từ nhiều người Hạ gia như vậy, lấy tam thúc ra áp chế, thì không thể thiếu cảnh giác.

Hạ Sơ Lam đơn giản theo lời ngồi xuống. Vừa rồi lúc tới, hai hộ viện đứng bên ngoài, trong phòng lại có nhiều người như vậy, chỉ sợ muốn chạy cũng không dễ dàng.

Dù sao người của nàng đều lưu ở phía dưới lầu, Lục Bình chắc cũng đã gặp được Tống Vân Khoan, không lo không ai cứu nàng.

Tới đâu hay tới đó, vừa lúc nghe một chút nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.

***

Châu phủ nha môn triều đại này phần lớn cũ nát, tuy có mái ngói rường cột chạm trổ, cây gỗ chặn cổng, khác với kiến trúc bình thường, vẫn không quá thu hút. Bởi vì chỗ phải dùng tiền thật sự quá nhiều, chuyện tu sửa nha môn như vậy phí tiền lại không quan hệ đến chiến tích, quan viên nhậm chức thường không làm. Làm không tốt, còn phải bị phán quan cùng đài gián quan trong triều tham tấu một quyển. Dần dà, phủ nha cũ nát các nơi cũng thành một loại tiêu chí của quan thanh liêm.

Lục Bình chạy đến cửa nha môn, hành lễ với quan sai: “Làm phiền quan gia đi vào thông báo một tiếng, Hạ gia thành nam Lục Bình có việc gấp cầu kiến Tống đại nhân!”

Hạ gia thành nam còn không phải là nhà giàu số một Thiệu Hưng sao? Quan sai biết Tống đại nhân luôn luôn coi trọng phú thương trong thành, thuế má toàn dựa vào bọn họ, vì thế xụ mặt nói: “Ngươi ở chỗ này chờ.”

“Làm phiền quan gia! Đa tạ quan gia!” Lục Bình một bên lau mồ hôi, một bên khom lưng.

Châu phủ nha môn cùng quan xá quan viên cư trú ở cùng một chỗ, dễ bề làm công việc. Quan sai đi qua giếng trời không lớn trong quan xá, ngừng ở trước cửa đóng chặt của nhà chính, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, Hạ gia có tên kêu là Lục Bình muốn gặp ngài.”

“Chờ.” Bên trong truyền đến thanh âm Tống Vân Khoan.

Quan sai không biết ý tứ Tống đại nhân là muốn hắn chờ, hay là muốn người Hạ gia chờ, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa.

Trong nhà chính, Cố Hành Giản ngồi trên ghế, lật xem hồ sơ, nghe được Hạ gia thì ngón tay hơi dừng một chút, trên mặt cũng không toát ra dị thường gì. Hồ sơ ký lục Tống Vân Khoan ở Thiệu Hưng nhậm chức ba năm, ghi chép các án kiện trọng đại, còn có thuế má, đồng ruộng, tình huống nhân khẩu tăng giảm.

Tống Vân Khoan cúi đầu đứng ở bên cạnh, thường thường móc ra khăn tay lau mồ hôi trên trán. Phía sau lưng hắn quan phục sắc đỏ ướt một mảng lớn, trên mũ cánh chuồn hơi hơi rung động, đôi mắt nhìn chằm chằm ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Hành Giản.

Ai có thể nghĩ đến đường đường Tể tướng đại nhân thế nhưng sẽ đích thân tới phủ Thiệu Hưng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn? Thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

“Ta hiện giờ đang bị đình quan, cải trang đi ra ngoài. Tống đại nhân không cần giữ lễ tiết, ngồi xuống đi.” Cố Hành Giản giơ tay nói.

“Hạ quan không dám, hạ quan vẫn nên đứng đây.” Tống Vân Khoan cười đáp. Hắn cũng là từ viện tiến tấu truyền ra sáng nay mới biết, Cố tướng bị hoàng đế đình quan. Nhưng Cố tướng quyền khuynh triều dã, thế lực rắc rối khó gỡ, đương chức hay không kỳ thực cũng không khác mấy. Chỉ bằng sủng hạnh của Hoàng Thượng đối với ngài, thực mau sẽ phục chức thôi.

Tống Vân Khoan lại trộm đánh giá mắt người trước mặt. Trẻ tuổi, thật sự là quá trẻ tuổi, ngọc chất kim tướng, khí độ bất phàm. Tuy bố y trên thân, sự sắc bén và cảm giác áp bách lại không thể che lấp, ngồi ở nơi đó, dù hắn là quan viên hàm ngũ phẩm, hai chân như có điểm nhũn ra.

“Ta nhớ rõ Tống đại nhân là tiến sĩ xuất thân từ Minh Pháp khoa?” Cố Hành Giản tùy ý hỏi.

Minh Pháp khoa là nhân tài chuyên về luật học, ở triều đại này có địa vị rất cao, thậm chí so với tiến sĩ nhị giáp xuất thân từ Minh Kinh khoa còn cao hơn. Đặc biệt là Tống Vân Khoan từ Minh Pháp khoa năm đó, ra rất nhiều trọng thần.

Tống Vân Khoan lập tức cung kính trả lời: “Thưa đúng. Nhưng tiểu nhân bất tài, khi tuyển quan không thể khảo nhập Đại Lý Tự, ngược lại đi địa phương, đương qua chức huyện úy cùng Tư Lí Tham Quân. Này trên hồ sơ đều có ghi.”

Cố Hành Giản gật gật đầu, rốt cuộc khép lại hồ sơ, đặt trong tầm tay trên bàn tròn, nhìn về phía Tống Nguyên Khoan, lại cười nói: “Ta không có việc gì, Tống đại nhân có việc gấp cứ đi đi.”

“Không gấp, không gấp. Tướng gia không ngại ở Thiệu Hưng thêm mấy ngày, để hạ quan làm hết lễ nghĩa của chủ nhà. Tối nay hạ quan định vì ngài đón gió tẩy trần ở Thái Hòa Lâu, thỉnh ngài để cho hạ quan hãnh diện, nhất định phải tới.” Tống Vân Khoan bái nói.

Cố Hành Giản ánh mắt lạnh đi vài phần: “Chớ nói hiện giờ ta đình quan ở nhà, không muốn kinh động quan viên trên dưới phủ Thiệu Hưng. Dù là ta còn đương chức trung thư, cũng không đi Thái Hòa Lâu được. Tống đại nhân chẳng lẽ không biết, phàm là tiếp đãi quan công sứ rượu và đồ nhắm, phạt trượng tám mươi gậy.”

Tống Vân Khoan run lên, lại nói: “Kia hạ quan còn có hai bức tranh chữ muốn……”

“Tống đại nhân.” Cố Hành Giản nghiêm mặt nói, “Chỉ khảo xét thực học, không cần làm việc vô dụng.”

Tống Vân Khoan chà xát tay phía dưới tay áo: “Hạ quan, hạ quan không có ý khác. Nghe nói không lâu trước đây gián quan tham tấu ngài một quyển, nói ngài kéo bè kết cánh, dùng người không khách quan. Ngài một tay đề bạt Ngô đại nhân, lại bị Đại Lý Tự luận tội. Hắn liên lụy ngài bị, bị…… Ngài nhất định sẽ không có việc gì.” Hắn khẩn trương nên lời nói cũng không nhanh nhẹn.

Thời điểm Ngô Chí Viễn ở Phúc Kiến là người biết điều, quan viên trên dưới đều cùng hắn giao hảo, chiến tích cũng không tồi, từ thị thuyền tư từng năm thăng quan, đứng đầu tam tư. Sau này được điều nhiệm làm Hộ Bộ Thị Lang  ở trong triều cũng là hô mưa gọi gió. Nhưng trên người Ngô Chí Viễn kỳ thật không ít vết nhơ, chỉ vì do Cố Hành Giản đề bạt, tự nhiên thuộc phái Cố tướng, không ai dám động đến hắn.

Tống Vân Khoan nghe được, lần này đại thần phái chủ chiến muốn khởi binh Bắc phạt, sợ Cố Hành Giản quấy nhiễu, cố ý đả kích hắn, mới xuống tay từ Ngô Chí Viễn, khiến hắn bị liên lụy.

Cố Hành Giản ý vị thâm trường nhìn Tống Vân Khoan. Viện Tiến tấu quản công văn truyền đi trong triều và địa phương, các tỉnh chịu lệ thuộc. Công báo của các tỉnh thông qua viện Tiến tấu truyền đến địa phương, thông thường chỉ báo kết quả nhận hay đuổi. Lần này Hoàng Thượng tuy ngừng chức quan của hắn, nhưng sổ con của gián quan đều bị đè lại trên ngự án. Theo lý thuyết nơi này của Tống Vân Khoan không nên biết được rõ ràng như vậy, chỉ có thể nói viện tiến tấu có tiết lộ tiếng gió.

Xem ra vị Tống đại nhân này, bản lĩnh còn không nhỏ a.

Tống Vân Khoan bị Cố Hành Giản nhìn đến chột dạ, mồ hôi rơi như mưa. Chẳng lẽ chính mình lại nói sai gì sao? Cố Hành Giản nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, tán gẫu: “Ngô Chí Viễn là do ta bày mưu đặt kế xử lý nghiêm khắc. Ta có thể một tay đề bạt hắn, tự nhiên có bản lĩnh kéo hắn  xuống. Đến nỗi bị liên lụy, cũng là đã dự kiến trước.”

Tống Vân Khoan sợ tới mức tim đập “Thình thịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, cả kinh nói không ra lời. Tướng gia, tướng gia vì sao phải cùng hắn nói chuyện này? Đường đường một vị quan trong triều bị trục xuất hạ ngục, Tể tướng đại nhân lại nói vân đạm phong khinh như thế, dễ dàng tựa như bóp chết một con kiến. Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, vì sao cứ phải tiến Lâm An thị thuyền tư làm gì? Ngại mệnh quá dài sao.

Cố Hành Giản đứng lên, đi đến chỗ Tống Vân Khoan đang quỳ, vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai của hắn: “Tống đại nhân không cần sợ, làm tốt bổn phận là được. Cáo từ.” Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Tống Vân Khoan ngồi liệt dưới đất, tháo mũ quan xuống, hồn muốn bay một nửa. Thật là đáng sợ, chuyện đàm tiếu liền quyết định sinh tử và con đường làm quan của một vị quan viên

Một lát sau, quan sai tiến vào tìm Tống Vân Khoan, nhìn đến bộ dáng ngẩn ngơ của Tri phủ đại nhân, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: “Đại nhân, ngài làm sao vậy?”

Lúc này Tống Vân Khoan mới như ở trong mộng tỉnh lại, thở dài: “Đỡ bản quan lên. Ngươi vừa mới nói người Hạ gia tới?”

“Đúng vậy, một gã sai vặt kêu Lục Bình, còn ở bên ngoài phủ nha chờ. Đại nhân, ngài không có việc gì chứ? Sắc mặt thoạt nhìn rất không tốt.” Quan sai lo lắng nói. Hắn ở trong nha môn cũng làm không ít năm, từ khi Tống đại nhân nhậm chức, còn chưa có gặp qua bộ dáng ngài như vậy.

Tống Vân Khoan ngẫm lại vừa rồi người kia ở trong phòng, còn có chút nghĩ mà sợ, một lần nữa chỉnh tốt mũ quan rồi nói: “Bản quan đi thay quần áo, ngươi mang người tiến vào đi.”

Lục Bình đợi hồi lâu, ở ngoài nha môn nôn nóng đi tới đi lui, cuối cùng nghe được Tống đại nhân gọi. Hắn vừa thấy Tống Vân Khoan, liền nói toàn bộ sự tình. Tống Vân Khoan vuốt râu cân nhắc, người nào lá gan lớn như vậy, dám ở Thiệu Hưng phủ trói người? Ăn gan hùm mật gấu!

Tể tướng còn ở chỗ này đây, vạn nhất nghe nói hắn bảo hộ bất lực lương dân phú thương, con đường làm quan của hắn liền gian nan. Huống chi xưa nay hắn cùng Hạ gia quan hệ không tồi, nếu không cũng sẽ không đi uống rượu mừng của Hạ Khiêm.

Hắn quyết đoán phân phó quan sai bên người: “Kêu vài người cùng Lục Bình đi Thái Hòa Lâu, bản quan cũng muốn xem là người phương nào dám ở trên địa giới Thiệu Hưng làm càn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện