Vân Mặc bỗng cảm thấy cô có chút khác biệt so với trước kia nhưng cụ thể là khác ở điểm nào thì hắn lại không giải thích được, nhìn Mạc Tử Yên từ nhỏ đến lớn tính tình cô thế nào Vân Mặc rõ hơn ai hết, một thay đổi nhỏ của cô, những người khác có thể không biết nhưng với hắn, chỉ cần liếc sơ liền có thể nhận ra.
Tính tình cô khá lãnh đạm với người khác nhưng đó vốn không phải tính tiểu thư, tuy cô kiêu ngạo nhưng không phải loại người không nói lí lẽ, càng không phải một người không hiểu chuyện. Tình cảm cậu cháu của hai người vốn dĩ luôn rất tốt, chỉ là mấy năm gần đây không thường xuyên liên lạc, cho nên đối với sự thay đổi của Mạc Tử Yên, Vân Mặc cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Con là công chúa nhỏ của cậu, sao cậu có thể không nhớ đến con?” Gương mặt điển trai nở nụ cười, bộ dạng sủng ái xoa đầu cô, nếu không phải đã sớm quen với bộ dạng yêu nghiệt này, chỉ sợ Mạc Tử Yên cũng sẽ giống như bao cô gái khác, đứng trước một soái ca như vậy, tim không đập nhanh, thân thể không có sức lực mới là chuyện lạ!
“Bất quá, con gái đã lớn, lại đã là vợ người khác, trẻ con như vậy không sợ bị chê cười sao?”
Mạc Tử Yên nghe vậy liền không khỏi bĩu môi, tỏ vẻ không đồng ý với lời nói của Vân Mặc, thầm nghĩ trước giờ giữa cô và hắn đâu cần phải câu nệ như vậy? Cô tuy đã lớn nhưng vẫn là cháu gái của hắn, cho dù đã gả cho Ám Dạ Duật thì thế nào, không phải là hắn nói cho dù sau này cô lấy ai thì cô vẫn là công chúa nhỏ của hắn sao? Mạc Tử Yên từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, trưởng thành dưới sự sủng ái và bảo bọc của Mạc gia và Vân Mặc, tất nhiên trong lòng có suy nghĩ không giống như những người khác, cô có suy nghĩ như vậy, đối với những người khác là trẻ con nhưng cô lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Cô kiêu ngạo, cô thừa nhận, cô có tính khí đại tiểu thư, cô cũng không phủ nhận điều đó, nhưng cô không có xem thường bất kì ai, ngược lại cô đối với họ có thái độ trân trọng là đằng khác. Đối với những người tỏ vẻ bản thân kiên cường, không cần phải dựa vào sự giúp đỡ từ những người khác mà tự mình đi lên, cô cảm thấy không sao cả, cô muốn giúp nhưng họ không cần, thì thôi, chỉ là không nghĩ đến, họ lại lấy điều đó để oán hận cô, cô cũng không phải là chê cười họ, cô chỉ muốn giúp đỡ nhưng họ không hiểu, Mạc Tử Yên cũng không muốn họ hiểu.
Thế giới này nhiều người như vậy, muốn tất cả những người hiểu bản thân mình, không phải là mệt chết sao?!
Một khi bạn không quan trọng, những điều bạn nghĩ về tôi thế nào cũng không có ý nghĩa - trong tiềm thức của cô luôn nghĩ như vậy nên cô mới có thể vì Trác Lân mà không màng đến lòng tự trọng của bản thân, chỉ vì muốn ghi được điểm trong mắt hắn, nhưng là... hết thảy chỉ là bản thân cô tự mình đa tình, nếu cô có thể giác ngộ sớm hơn thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy.
“Cậu nói vậy là không đúng rồi, con bé là con gái, đối với trưởng bối tất nhiên là quyền làm nũng.” Không chỉ Mạc Tử Yên không đồng tình mà Minh Tâm bên cạnh cũng mở miệng phản bác, nói lên tiếng lòng của con dâu.
Con gái vốn là áo bông nhỏ của mẹ, trước kia bà cũng là thiếu nữ, tâm tình Mạc Tử Yên bà tất nhiên hiểu rõ.
Vân Mặc và Ám Dạ Tuấn bên cạnh lấy làm bất đắc dĩ, Vân Mặc nhìn người đàn ông thân là gia trưởng trong nhà nhưng đứng trước mặt phu nhân của ông ấy lại không dám mở miệng thì cũng chỉ có thể lắc đầu. Ám Dạ gia lấy nữ nhân làm chủ, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ?
Minh Tâm mở miệng thay cô khiến Mạc Tử Yên thụ sủng nhược kinh, đối với người mẹ chồng này, cô cũng không dám ôm mộng bà sẽ thích cô, bà chịu chấp nhận cô làm con dâu vốn đã khiến cô rất vui vẻ, trong lòng Mạc Tử Yên vẫn còn có bóng ma kiếp trước, cho nên hiện tại đối với cha mẹ chồng không dám có một chút sai sót nhỏ.
Minh Tâm thân là nữ chủ nhân Ám Dạ gia nhưng bà cũng không khó ở chung, Mạc Tử Yên là con gái của Vân Hinh Như, từ nhỏ bà đã là người mẹ đỡ đầu của cô, cho nên bà vẫn luôn xem cô là con gái mà đối đãi. Là con gái cũng tốt, là con dâu cũng tốt, ngoại trừ tính tình có phần lãnh đạm thì những thứ khác đều hoàn mỹ không chê vào đâu được, cho nên bà vốn rất vừa ý với cô, phù sa không chảy ruộng ngoài, câu nói này Minh Tâm hiểu rõ hơn ai hết, cô gái tốt như vậy, nếu thật sự đem gả ra ngoài thì không bằng để gả cho con trai bà, dù sao con trai bà cũng là một nam nhân khong tồi, đối với điều này Minh Tâm thập phần tin tưởng.
Nhìn hai người phụ nữ hòa thuận trò chuyện với nhau, tâm trạng thấp thỏm lo âu của Vân Mặc cũng giảm xuống không ít, cảm thấy yên tâm hẳn đi. Lúc đầu hắn còn nghĩ cô vì muốn quên đi Trác Lân muốn cam tâm tình nguyện gả cho Ám Dạ Duật, sợ rằng gia đình bên này đối xử không tốt với cô mặc dù nhân phẩm bọn họ không tồi nhưng xem ra là hắn lo lắng quá rồi, cô đã lớn, đối với quyết định của mình cũng phải có một phần trách nhiệm.
Hai người trò chuyện, hai người đàn ông bên cạnh lắng nghe thỉnh thoảng còn chen vào một hai câu, không khí vô cùng hòa hợp.
“Con dậy cũng đã lâu, để mẹ kêu người làm bữa sáng cho con.” Trò chuyện một hồi Minh Tâm liền quên mất chuyện con dâu vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp dùng bữa sáng.
Mạc Tử Yên nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian cũng không còn sớm nên vội ngăn cản bà, hai người giằng co một hồi bà mới chịu thỏa hiệp nhưng vẫn quan tâm khuyên bảo.
“Bữa sáng rất cần thiết cho cơ thể, con vừa mới... tốt hơn hết vẫn nên bồi bổ.” Đối với việc con dâu không chịu dùng bữa, Minh Tâm rất là lo lắng, nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, dùng đầu gối suy nghĩ bà cũng biết tối qua hai người nhất định rất kịch liệt. Thân là người mẹ, đối với việc này con trai và con dâu hòa hợp bà thấy rất vui vẻ nhưng nhìn cô vẻ mặt không tốt, đi lại cũng có chút cứng đờ, nghĩ đến con dâu bị con trai bắt nạt, bà có chút không nỡ.
Mạc Tử Yên dường như nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của Minh Tâm, gương mặt trắng noãn đột nhiên nổi lên vài rạng mây hồng, cô nghe ngụ ý trong lời nói của bà thì tất nhiên hai người đàn ông còn lại cũng hiểu ý, Ám Dạ Tuấn ho khan một tiếng khiến Mạc Tử Yên quẫn bách, hai tay xoắn quýt cả vào nhau.
“Được rồi, nếu con bé không muốn dùng thì đừng miễn cưỡng.” Thân là cha chồng, Ám Dạ Tuấn đành mở miệng cứu nguy, tuy nói ở đây không có người ngoài nhưng Yên Nhi da mặt mỏng, ông cũng không muốn cô lâm vào tình thế khó xử.
“Anh ấy nói đúng đó chị.” Vân Mặc cũng vội tiếp lời, từ nhỏ Mạc Tử Yên đã muốn gì được nấy, làm gì có chuyện bị người khác miễn cưỡng? Minh Tâm quan tâm chăm sóc cô, điều này hắn có thể hiểu nhưng cái hắn sợ là cô không hiểu ý tốt của bà, sợ nói lời chọc giận bà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nhà nên cũng thay cô mở miệng: “Dù sao em cũng chưa ăn gì, để em dẫn con bé ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.”
Minh Tâm nhướng mày: “Ăn bên ngoài cũng được, bất quá sợ là...”
“Chị nói được là được rồi.” Nhân lúc Minh Tâm còn đang suy nghĩ, Vân Mặc liền nhanh chóng mở miệng cướp lời.
“Anh, chị em đi trước, lần sau có rảnh sẽ ghé qua.”
Mạc Tử Yên mơ mơ hồ hồ bị cậu nhỏ kéo đi ra ngoài, cô cũng không vì sao cậu lại gấp như vậy nhưng vẫn không quên lễ phép quay đầu chào tạm biệt cha mẹ chồng.
... không hợp vệ sinh.
Cuối cùng câu nói này, Minh Tâm vẫn không kịp nói ra.
Thấy bà lộ vẻ mặt không vui, Ám Dạ Tuấn liền vội vàng mở miệng dỗ dành, sau đó là một màn ân ái mặn nồng giữa hai vợ chồng già.
~~~
Nhìn tòa cao ốc trước mặt, ánh mắt cô gái không khỏi sáng lên, hoàn toàn là một bộ dạng say mê đắm đuối, ánh mắt lộ vẻ yêu thích không thôi, người đi đường không biết còn nghĩ rằng cô gái này có phải mang bệnh trong người?
Trên đời này chỉ có ở trước trai đẹp và tiền con người ta mới lộ ra ánh mắt như vậy, vậy mà cô gái này lại đồ ánh mắt như vậy đối với tòa nhà trước mặt, không biết có phải là bệnh rồi không?
Ám Dạ gia là gia tộc lớn, có nền tảng gốc gác khiến nhiều người kiêng kỵ nhưng Ám Dạ thị thì không. Khi Ám Dạ Duật muốn từ bỏ công việc của gia tộc, tự mình lập nghiệp, bước chân vào thương trường thì Ám Dạ gia bên kia vẫn không có động tĩnh gì, bảo trì thế không phản đối cũng không ủng độ. Bằng hai bàn tay trắng, Ám Dạ thị ban đầu cũng chỉ là một công ty nhỏ như bao công ty vừa mới thành lập khác, nào có hoành tráng như tòa cao ốc trước mặt? Người có thể khiến Ám Dạ thị hô mưa gọi gió trên thương trường, cho dù kinh tế có biến động, không ổn định thì Ám Dạ thị trong tay anh vẫn có thể đứng vững như thạch trụ, thành tựu lớn như vậy không phải ai cũng có thể làm được. Trong giới thương trường hầu hết mọi người đều khinh thường bởi vì tuổi đời của anh còn quá trẻ, thiếu nhiều kinh nghiệm nhưng năng lực của anh họ đều đã được chứng kiến.
Thời thế tạo nhân tài - câu nói này quả thật sinh ra là dành cho anh. Xuất thân từ danh môn, Ám Dạ gia ở thủ đô cũng là một gia tộc có tiếng, rời thủ đô bao nhiêu năm nhưng danh vọng vẫn còn. S thị chỉ là một thành phố trực thuộc trung ương vốn không thể so sánh với thủ đô phồn hoa của hoa hạ cho nên trong mắt tất cả mọi người, Ám Dạ gia là một gia tộc lớn không thể trèo cao, mà người thừa kế Ám Dạ gia hiện tại lại là tổng tài của Ám Dạ thị, tuổi trẻ nhưng chí lớn, không chỉ có năng lực xuất sắc mà bản thân anh cũng có một vẻ ngoài tuấn mỹ, tính tình ôn hòa dễ gần, là mẫu người lí tưởng trong lòng tất cả các cô gái.
Một ngày trước, anh vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim, hiện tại anh đã là hoa có chủ, điều này khiến biết bao trái tim thiếu nữ tan vỡ. Tất cả mọi người đều biết phu nhân của anh là Mạc thị Đại tiểu thư nhưng chưa từng có ai thấy được dung mạo của cô gái ấy, Mạc thị vốn là danh gia vọng tộc, người biết Mạc phu nhân không ít nhưng cũng chưa bao giờ thấy bà ấy cùng con gái xuất hiện trong các bữa tiệc, trong giới thượng lưu đều truyền tai nhau là Mạc Tử Yên là chim hoàng yến được nuôi nhốt trong lồng kính, đối với dung nhan của công chúa Mạc gia vốn là hiếu kỳ, nghe nói vì muốn bảo vệ con gái mà Mạc Vũ Hiên mới không để cô xuất đầu lộ diện, tất cả mọi thứ về cô vốn là một bí ẩn.
Tổng tài Mạc thị - bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái lại cùng cô công chúa bí ẩn của Mạc gia kết hôn, tin tức này gây náo động không nhỏ, người được mời đến nếu không phải có địa vị cao thì cũng xuất thân từ danh môn, người bình thường ngay cả con đường tổ chức hôn lễ cũng không thể đến gần. Cho nên trong giới thượng lưu, số người đến dự hôn lễ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, số người có thể thấy được dung nhan của cô dâu lại càng ít hơn, mặc dù ảnh cưới vẫn được đặt ngay cửa, nhưng lại không có mấy người tin tưởng.
Vì vậy mà Ám Dạ Duật mặc dù đã là hoa có chủ nhưng vẫn có không ít người đánh chủ ý đến vị trí phu nhân của anh.
“Xin chào tôi có thể giúp gì được cho cô?” Thấy cô gái đang nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, nhân viên tiếp tân liền lịch sự mở miệng.
Bước chân của cô gái dừng lại, cô ngẩng đầu để lộ gương mặt non nớt, dung nhan thanh tú dễ nhìn, ngũ quan kết hợp hài hòa, đôi mắt to tròn, bộ dạng linh động đáng yêu, không giống như những cô gái lúc nãy đến tìm tổng tài, một bộ dạng yêu mị quyến rũ, không cần nghĩ cũng biết là đi câu dẫn đàn ông.
Đối với việc tổng tài kết hôn, người biết sớm nhất tất nhiên là nhân viên trong công ty, hôn lễ ngày đó của hai người có thể xem là hôn lễ thế kỷ, so với các minh tinh điện ảnh không hề thau kém. Hoa hồng trải dài con đường, khoác lên người bộ váy cưới lung linh, siêu xe rước dâu, chú rể lại là soái ca có một không hai, điều này quả thật khiến những nhân viên nữ trong công ty hâm mộ không thôi, ngay cả cô cũng hâm mộ đến đỏ mắt.
Chuyện tổng tài và Mạc thư ký đến với nhau sớm đã nằm trong dự tính của tất cả mọi người trong công ty, cho nên hôn lễ của hai người diễn ra họ cũng không quá bất ngờ. Điều khiến bọn họ bất ngờ là ngày hôm sau của hôn lễ, nữ nhân đến tìm tổng tài còn đông hơn trước kia, yêu mị quyến rũ, thành thục trưởng thành, dịu dàng mềm mại, loại hình nào cũng có, mà bọn họ đến đây đều có cùng một mục đích, chính là muốn gặp tổng tài của bọn họ.
“Vị tiểu thư này cô muốn tìm người sao?” Đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, nhân viên tiếp tân thầm suy đoán thân phận của cô.
Giọng nói nhu mì vang lên, lời nói của cô thành công khiến nhân viên tiếp tân sửng sốt.
“Xin chào, tôi đến tìm Ám... tổng tài của các vị.”
Trước kia có nhiều nữ nhân đến tìm tổng tài, bọn họ cũng không lấy làm lạ nhưng hiện tại tổng tài của bọn họ và phu nhân đang trong thời kỳ đầu của hôn nhân, chuyện này khắp S thị đều không có mấy người không biết, vậy mà nữ nhân đến cửa tìm tổng tài không những không giảm mà còn tăng lên, số lượng đông đến mức đáng kể.
Vợ chồng người ta ân ái, đám nữ nhân này xuất hiện làm gì?
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, nhất định là muốn câu dẫn tổng tài, chèn ép chính thê, ý đồ đoạt đi cái ghế thiếu phu nhân của Ám Dạ gia!
Lúc này nhân viên tiếp tân cảm thấy an tâm vì bản thân không giữ vị trí tổng tài phu nhân, nếu không đối mặt với một đám tiểu tam trước mắt, đủ loại kiểu hình từ thanh thuần đáng yêu cho đến mị hoặc quyến rũ, bất kể là mỹ nữ xinh đẹp thế nào cũng sẽ cảm thấy bản thân tràn ngập nguy cơ.
Cẩn thận nhìn lại cô gái trước mặt, tuổi tác không lớn, bộ dạng cũng không giống như nữ nhân có ý đồ không tốt đối với người đã có vợ.
“Vị tiểu thư này, tổng tài của chúng tôi đang bận, xin hỏi cô có đặt lịch hẹn trước hay không? Nếu có hãy nói tên để tôi còn nhắn lại.”
Cô gái ngập ngừng, bộ dạng không muốn nói của cô thành công khiến nhân viên tiếp tân càng nhận định nghi ngờ của bản thân, ánh mắt lộ vẻ không tốt, vốn nghĩ cô khác với những người khác nhưng không ngờ đều giống như nhau, đều có chung mục đích là câu dẫn tổng tài bọn họ.
Thấy nhân viên tiếp tân nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, hai hàng mi của cô gái không khỏi nhíu chặt vào nhau, trong lòng có chút buồn bực.
“Xin lỗi, tôi là em gái của anh ấy, muốn gặp anh ấy có chút chuyện.” Cô không nghĩ gặp mặt Ám Dạ Duật lại khó khăn như vậy, sớm biết trước thì ngay buổi hôn lễ cô đã đến làm quen với anh.
A?
Hóa ra là em gái chứ không phải tiểu tam à?!
“Tiểu thư, tổng tài đang bận, nếu có muốn tôi có thể đưa cô đến văn phòng ngồi đợi.” Nhớ đến Ám Dạ gia còn có một vị tiểu thư, lại nhìn bộ dạng của cô gái trước mắt, độ tuổi xem như phu hợp, nên cũng không nghi ngờ gì.
Cô gái gật đầu, tất nhiên cũng nghe ra giọng nói lấy lòng từ nhân viên tiếp tân, trong lòng mặc dù có chút không vui vì sự việc lúc nãy nhưng nghe được những lời lấy lòng từ nhân viên tiếp tân, lòng cô tràn ngập thỏa mãn.
Nhân viên tiếp tân làm một tư thế mời, cô gái liền nhanh chóng bước chân, lúc nãy nhìn thấy những cô gái khác buồn bực bước ra, cô còn nghĩ rằng Ám Dạ thị khó mà vào được, vốn chỉ muốn thử vận may, không ngờ đến lượt cô lại thuận buồm xuôi gió đến như vậy, xem ra ngay cả Thiên gia cũng muốn giúp cô có được người đàn ông này.
Lúc hai người định bước chân vào thang máy thì một giọng nói từ phía sau vang lên, thành công khiến cô gái ngừng bước chân.
“Đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài, các người không biết sao?”
Giọng nói lành lạnh, không mang theo hơi ấm, cô gái quay người, đối diện với người vừa đến. Bộ dạng thành thục già dặn, khoác lên người áo sơ mi trắng và chiếc váy công sở, mái tóc quấn lên, hai ba sợi tóc mai rũ xuống, đôi mắt hạnh được che lại bằng cặp kính cận to đùng, che hết đi mũi cao thanh tú, chỉ để lại đôi môi hồng nhuận, bộ dạng cô không xấu nhưng phong cách trưởng thành lại che hết vẻ đẹp của cô, khiến người khác nhìn sơ cũng không nhìn thấy cô có gì đặc biệt.
“Quản lý Vương!” Nhân viên tiếp tân nhìn thấy cô tựa như mèo con nhìn thấy hổ mẹ, hận không thể nhanh chóng rời đi.
“Cô là nhân viên công ty, điều cơ bản như vậy cũng không biết sao?” Người đến không ai khác chính là Vương Hạ - nữ ma đầu nổi tiếng trong công ty, người khác thấy cô liền hận không thể đi đường vòng.
“Quản lý Vương, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu, em chỉ là dẫn tiểu thư đến văn phòng tổng tài, cho nên em nghĩ đi thang máy này sẽ nhanh hơn thôi...” Nhân viên tiếp tân vội vàng giải thích, Ám Dạ thị nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mặc dù thang máy trong công ty không ít, lại được trang bị tiên tiến nhưng nhân viên thì nhiều vô số kể, đặc biệt là thời điểm hiện tại, mọi người đều phải nhanh chóng hoàn thành công việc nên thang máy được sử dụng thường xuyên. Nếu là người khác nhân viên tiếp tân liền để họ đi thang máy dành cho nhân viên nhưng người này là em gái tổng tài, tiểu công chúa của Ám Dạ gia, cô làm sao có thể đee cô ấy đi thang máy dành cho nên viên? Nếu tổng tài biết được liệu có đuổi việc cô không?
“Là vị tiểu thư nào mà có đặc quyền như vậy?” Vương Hạ nhíu mày, ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh.
“Quản lý Vương, cô gái này chính là em gái của tổng tài, hiện tại em dẫn cô ấy đến văn phòng tổng tài ngồi đợi...”
“Em gái? Cô có biết mạo danh người khác sẽ có hậu quả gì không?”
“Quản lý Vương, chị đang nói gì vậy? Cô ấy...” Nhân viên tiếp tân sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Vương Hạ không giống như đang nói đùa, trái tim cô không khỏi run lên, chẳng lẽ cô gái này không phải em gái tổng tài?!
Thân hình cô gái khẽ run lên, rõ ràng là có phản ứng đối với lời nói của Vương Hạ.
“Tôi không biết cô đang nói gì, tôi không có mạo danh ai cả.”
“Tôi đã từng gặp Ám Dạ Nghiên, bộ dạng không hề giống cô, cô đừng nói với tôi cô là Ám Dạ Nghiên đã phẩu thuật chỉnh sửa lại nhé?” Môi mỏng nhếch lên, ánh mắt cô lộ vẻ châm biếm.
Vương gia tuy không phải gia tộc hàng đầu nhưng giao tình với Ám Dạ gia cũng không tồi, đối với tiểu công chúa của Ám Dạ gia là Ám Dạ Nghiên cô đã gặp mặt không ít lần, cho nên cô không thể không nhận ra Ám Dạ Nghiên được. Mà người trước mắt, nhìn ngang nhìn dọc cũng không có bộ dạng nào giống Ám Dạ Nghiên nhưng lại luôn miệng bảo là em gái của Ám Dạ Duật, Ám Dạ gia ngoại trừ Ám Dạ Nghiên là tiểu thư thì còn một vị tiểu thư thứ hai sao?!
Đáp án chắc chắn là không!
Cho nên người trước mặt là giả mạo!
“Tôi... tôi không phải Ám Dạ Nghiên nhưng tôi đúng là em gái anh ấy...” Ám Dạ Duật có một cô em gái, điều này cô biết, cô đã từng điều tra Ám Dạ Nghiên, cô ấy không thường xuyên lui tới công ty, cho nên số người biết cô ấy sẽ rất ít, mà cô và cô ấy lại trạc tuổi nhau, nếu không phải người quen thì tuyệt đối sẽ không biết, vốn dĩ cô muốn mượn danh phận “tiểu thư Ám Dạ gia” này để có thể tiếp cận anh nhưng hiện tại lại bị cô gái trước mắt phá hư.
“A? Cô thừa nhận bản thân là giả mạo?”
“Tôi... không có giả mạo ai cả, tôi là em họ của anh ấy...”
Nhìn bộ dạng quẫn bách của cô, Vương Hạ cười lạnh: “Hết em gái rồi lại đến em họ, sao cô không nói cô là phu nhân luôn đi?”
“Tiểu tam tìm đến cửa mà còn ngụy biện!”
Tính tình cô khá lãnh đạm với người khác nhưng đó vốn không phải tính tiểu thư, tuy cô kiêu ngạo nhưng không phải loại người không nói lí lẽ, càng không phải một người không hiểu chuyện. Tình cảm cậu cháu của hai người vốn dĩ luôn rất tốt, chỉ là mấy năm gần đây không thường xuyên liên lạc, cho nên đối với sự thay đổi của Mạc Tử Yên, Vân Mặc cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Con là công chúa nhỏ của cậu, sao cậu có thể không nhớ đến con?” Gương mặt điển trai nở nụ cười, bộ dạng sủng ái xoa đầu cô, nếu không phải đã sớm quen với bộ dạng yêu nghiệt này, chỉ sợ Mạc Tử Yên cũng sẽ giống như bao cô gái khác, đứng trước một soái ca như vậy, tim không đập nhanh, thân thể không có sức lực mới là chuyện lạ!
“Bất quá, con gái đã lớn, lại đã là vợ người khác, trẻ con như vậy không sợ bị chê cười sao?”
Mạc Tử Yên nghe vậy liền không khỏi bĩu môi, tỏ vẻ không đồng ý với lời nói của Vân Mặc, thầm nghĩ trước giờ giữa cô và hắn đâu cần phải câu nệ như vậy? Cô tuy đã lớn nhưng vẫn là cháu gái của hắn, cho dù đã gả cho Ám Dạ Duật thì thế nào, không phải là hắn nói cho dù sau này cô lấy ai thì cô vẫn là công chúa nhỏ của hắn sao? Mạc Tử Yên từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, trưởng thành dưới sự sủng ái và bảo bọc của Mạc gia và Vân Mặc, tất nhiên trong lòng có suy nghĩ không giống như những người khác, cô có suy nghĩ như vậy, đối với những người khác là trẻ con nhưng cô lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Cô kiêu ngạo, cô thừa nhận, cô có tính khí đại tiểu thư, cô cũng không phủ nhận điều đó, nhưng cô không có xem thường bất kì ai, ngược lại cô đối với họ có thái độ trân trọng là đằng khác. Đối với những người tỏ vẻ bản thân kiên cường, không cần phải dựa vào sự giúp đỡ từ những người khác mà tự mình đi lên, cô cảm thấy không sao cả, cô muốn giúp nhưng họ không cần, thì thôi, chỉ là không nghĩ đến, họ lại lấy điều đó để oán hận cô, cô cũng không phải là chê cười họ, cô chỉ muốn giúp đỡ nhưng họ không hiểu, Mạc Tử Yên cũng không muốn họ hiểu.
Thế giới này nhiều người như vậy, muốn tất cả những người hiểu bản thân mình, không phải là mệt chết sao?!
Một khi bạn không quan trọng, những điều bạn nghĩ về tôi thế nào cũng không có ý nghĩa - trong tiềm thức của cô luôn nghĩ như vậy nên cô mới có thể vì Trác Lân mà không màng đến lòng tự trọng của bản thân, chỉ vì muốn ghi được điểm trong mắt hắn, nhưng là... hết thảy chỉ là bản thân cô tự mình đa tình, nếu cô có thể giác ngộ sớm hơn thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy.
“Cậu nói vậy là không đúng rồi, con bé là con gái, đối với trưởng bối tất nhiên là quyền làm nũng.” Không chỉ Mạc Tử Yên không đồng tình mà Minh Tâm bên cạnh cũng mở miệng phản bác, nói lên tiếng lòng của con dâu.
Con gái vốn là áo bông nhỏ của mẹ, trước kia bà cũng là thiếu nữ, tâm tình Mạc Tử Yên bà tất nhiên hiểu rõ.
Vân Mặc và Ám Dạ Tuấn bên cạnh lấy làm bất đắc dĩ, Vân Mặc nhìn người đàn ông thân là gia trưởng trong nhà nhưng đứng trước mặt phu nhân của ông ấy lại không dám mở miệng thì cũng chỉ có thể lắc đầu. Ám Dạ gia lấy nữ nhân làm chủ, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ?
Minh Tâm mở miệng thay cô khiến Mạc Tử Yên thụ sủng nhược kinh, đối với người mẹ chồng này, cô cũng không dám ôm mộng bà sẽ thích cô, bà chịu chấp nhận cô làm con dâu vốn đã khiến cô rất vui vẻ, trong lòng Mạc Tử Yên vẫn còn có bóng ma kiếp trước, cho nên hiện tại đối với cha mẹ chồng không dám có một chút sai sót nhỏ.
Minh Tâm thân là nữ chủ nhân Ám Dạ gia nhưng bà cũng không khó ở chung, Mạc Tử Yên là con gái của Vân Hinh Như, từ nhỏ bà đã là người mẹ đỡ đầu của cô, cho nên bà vẫn luôn xem cô là con gái mà đối đãi. Là con gái cũng tốt, là con dâu cũng tốt, ngoại trừ tính tình có phần lãnh đạm thì những thứ khác đều hoàn mỹ không chê vào đâu được, cho nên bà vốn rất vừa ý với cô, phù sa không chảy ruộng ngoài, câu nói này Minh Tâm hiểu rõ hơn ai hết, cô gái tốt như vậy, nếu thật sự đem gả ra ngoài thì không bằng để gả cho con trai bà, dù sao con trai bà cũng là một nam nhân khong tồi, đối với điều này Minh Tâm thập phần tin tưởng.
Nhìn hai người phụ nữ hòa thuận trò chuyện với nhau, tâm trạng thấp thỏm lo âu của Vân Mặc cũng giảm xuống không ít, cảm thấy yên tâm hẳn đi. Lúc đầu hắn còn nghĩ cô vì muốn quên đi Trác Lân muốn cam tâm tình nguyện gả cho Ám Dạ Duật, sợ rằng gia đình bên này đối xử không tốt với cô mặc dù nhân phẩm bọn họ không tồi nhưng xem ra là hắn lo lắng quá rồi, cô đã lớn, đối với quyết định của mình cũng phải có một phần trách nhiệm.
Hai người trò chuyện, hai người đàn ông bên cạnh lắng nghe thỉnh thoảng còn chen vào một hai câu, không khí vô cùng hòa hợp.
“Con dậy cũng đã lâu, để mẹ kêu người làm bữa sáng cho con.” Trò chuyện một hồi Minh Tâm liền quên mất chuyện con dâu vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp dùng bữa sáng.
Mạc Tử Yên nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian cũng không còn sớm nên vội ngăn cản bà, hai người giằng co một hồi bà mới chịu thỏa hiệp nhưng vẫn quan tâm khuyên bảo.
“Bữa sáng rất cần thiết cho cơ thể, con vừa mới... tốt hơn hết vẫn nên bồi bổ.” Đối với việc con dâu không chịu dùng bữa, Minh Tâm rất là lo lắng, nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, dùng đầu gối suy nghĩ bà cũng biết tối qua hai người nhất định rất kịch liệt. Thân là người mẹ, đối với việc này con trai và con dâu hòa hợp bà thấy rất vui vẻ nhưng nhìn cô vẻ mặt không tốt, đi lại cũng có chút cứng đờ, nghĩ đến con dâu bị con trai bắt nạt, bà có chút không nỡ.
Mạc Tử Yên dường như nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của Minh Tâm, gương mặt trắng noãn đột nhiên nổi lên vài rạng mây hồng, cô nghe ngụ ý trong lời nói của bà thì tất nhiên hai người đàn ông còn lại cũng hiểu ý, Ám Dạ Tuấn ho khan một tiếng khiến Mạc Tử Yên quẫn bách, hai tay xoắn quýt cả vào nhau.
“Được rồi, nếu con bé không muốn dùng thì đừng miễn cưỡng.” Thân là cha chồng, Ám Dạ Tuấn đành mở miệng cứu nguy, tuy nói ở đây không có người ngoài nhưng Yên Nhi da mặt mỏng, ông cũng không muốn cô lâm vào tình thế khó xử.
“Anh ấy nói đúng đó chị.” Vân Mặc cũng vội tiếp lời, từ nhỏ Mạc Tử Yên đã muốn gì được nấy, làm gì có chuyện bị người khác miễn cưỡng? Minh Tâm quan tâm chăm sóc cô, điều này hắn có thể hiểu nhưng cái hắn sợ là cô không hiểu ý tốt của bà, sợ nói lời chọc giận bà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nhà nên cũng thay cô mở miệng: “Dù sao em cũng chưa ăn gì, để em dẫn con bé ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.”
Minh Tâm nhướng mày: “Ăn bên ngoài cũng được, bất quá sợ là...”
“Chị nói được là được rồi.” Nhân lúc Minh Tâm còn đang suy nghĩ, Vân Mặc liền nhanh chóng mở miệng cướp lời.
“Anh, chị em đi trước, lần sau có rảnh sẽ ghé qua.”
Mạc Tử Yên mơ mơ hồ hồ bị cậu nhỏ kéo đi ra ngoài, cô cũng không vì sao cậu lại gấp như vậy nhưng vẫn không quên lễ phép quay đầu chào tạm biệt cha mẹ chồng.
... không hợp vệ sinh.
Cuối cùng câu nói này, Minh Tâm vẫn không kịp nói ra.
Thấy bà lộ vẻ mặt không vui, Ám Dạ Tuấn liền vội vàng mở miệng dỗ dành, sau đó là một màn ân ái mặn nồng giữa hai vợ chồng già.
~~~
Nhìn tòa cao ốc trước mặt, ánh mắt cô gái không khỏi sáng lên, hoàn toàn là một bộ dạng say mê đắm đuối, ánh mắt lộ vẻ yêu thích không thôi, người đi đường không biết còn nghĩ rằng cô gái này có phải mang bệnh trong người?
Trên đời này chỉ có ở trước trai đẹp và tiền con người ta mới lộ ra ánh mắt như vậy, vậy mà cô gái này lại đồ ánh mắt như vậy đối với tòa nhà trước mặt, không biết có phải là bệnh rồi không?
Ám Dạ gia là gia tộc lớn, có nền tảng gốc gác khiến nhiều người kiêng kỵ nhưng Ám Dạ thị thì không. Khi Ám Dạ Duật muốn từ bỏ công việc của gia tộc, tự mình lập nghiệp, bước chân vào thương trường thì Ám Dạ gia bên kia vẫn không có động tĩnh gì, bảo trì thế không phản đối cũng không ủng độ. Bằng hai bàn tay trắng, Ám Dạ thị ban đầu cũng chỉ là một công ty nhỏ như bao công ty vừa mới thành lập khác, nào có hoành tráng như tòa cao ốc trước mặt? Người có thể khiến Ám Dạ thị hô mưa gọi gió trên thương trường, cho dù kinh tế có biến động, không ổn định thì Ám Dạ thị trong tay anh vẫn có thể đứng vững như thạch trụ, thành tựu lớn như vậy không phải ai cũng có thể làm được. Trong giới thương trường hầu hết mọi người đều khinh thường bởi vì tuổi đời của anh còn quá trẻ, thiếu nhiều kinh nghiệm nhưng năng lực của anh họ đều đã được chứng kiến.
Thời thế tạo nhân tài - câu nói này quả thật sinh ra là dành cho anh. Xuất thân từ danh môn, Ám Dạ gia ở thủ đô cũng là một gia tộc có tiếng, rời thủ đô bao nhiêu năm nhưng danh vọng vẫn còn. S thị chỉ là một thành phố trực thuộc trung ương vốn không thể so sánh với thủ đô phồn hoa của hoa hạ cho nên trong mắt tất cả mọi người, Ám Dạ gia là một gia tộc lớn không thể trèo cao, mà người thừa kế Ám Dạ gia hiện tại lại là tổng tài của Ám Dạ thị, tuổi trẻ nhưng chí lớn, không chỉ có năng lực xuất sắc mà bản thân anh cũng có một vẻ ngoài tuấn mỹ, tính tình ôn hòa dễ gần, là mẫu người lí tưởng trong lòng tất cả các cô gái.
Một ngày trước, anh vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim, hiện tại anh đã là hoa có chủ, điều này khiến biết bao trái tim thiếu nữ tan vỡ. Tất cả mọi người đều biết phu nhân của anh là Mạc thị Đại tiểu thư nhưng chưa từng có ai thấy được dung mạo của cô gái ấy, Mạc thị vốn là danh gia vọng tộc, người biết Mạc phu nhân không ít nhưng cũng chưa bao giờ thấy bà ấy cùng con gái xuất hiện trong các bữa tiệc, trong giới thượng lưu đều truyền tai nhau là Mạc Tử Yên là chim hoàng yến được nuôi nhốt trong lồng kính, đối với dung nhan của công chúa Mạc gia vốn là hiếu kỳ, nghe nói vì muốn bảo vệ con gái mà Mạc Vũ Hiên mới không để cô xuất đầu lộ diện, tất cả mọi thứ về cô vốn là một bí ẩn.
Tổng tài Mạc thị - bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái lại cùng cô công chúa bí ẩn của Mạc gia kết hôn, tin tức này gây náo động không nhỏ, người được mời đến nếu không phải có địa vị cao thì cũng xuất thân từ danh môn, người bình thường ngay cả con đường tổ chức hôn lễ cũng không thể đến gần. Cho nên trong giới thượng lưu, số người đến dự hôn lễ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, số người có thể thấy được dung nhan của cô dâu lại càng ít hơn, mặc dù ảnh cưới vẫn được đặt ngay cửa, nhưng lại không có mấy người tin tưởng.
Vì vậy mà Ám Dạ Duật mặc dù đã là hoa có chủ nhưng vẫn có không ít người đánh chủ ý đến vị trí phu nhân của anh.
“Xin chào tôi có thể giúp gì được cho cô?” Thấy cô gái đang nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, nhân viên tiếp tân liền lịch sự mở miệng.
Bước chân của cô gái dừng lại, cô ngẩng đầu để lộ gương mặt non nớt, dung nhan thanh tú dễ nhìn, ngũ quan kết hợp hài hòa, đôi mắt to tròn, bộ dạng linh động đáng yêu, không giống như những cô gái lúc nãy đến tìm tổng tài, một bộ dạng yêu mị quyến rũ, không cần nghĩ cũng biết là đi câu dẫn đàn ông.
Đối với việc tổng tài kết hôn, người biết sớm nhất tất nhiên là nhân viên trong công ty, hôn lễ ngày đó của hai người có thể xem là hôn lễ thế kỷ, so với các minh tinh điện ảnh không hề thau kém. Hoa hồng trải dài con đường, khoác lên người bộ váy cưới lung linh, siêu xe rước dâu, chú rể lại là soái ca có một không hai, điều này quả thật khiến những nhân viên nữ trong công ty hâm mộ không thôi, ngay cả cô cũng hâm mộ đến đỏ mắt.
Chuyện tổng tài và Mạc thư ký đến với nhau sớm đã nằm trong dự tính của tất cả mọi người trong công ty, cho nên hôn lễ của hai người diễn ra họ cũng không quá bất ngờ. Điều khiến bọn họ bất ngờ là ngày hôm sau của hôn lễ, nữ nhân đến tìm tổng tài còn đông hơn trước kia, yêu mị quyến rũ, thành thục trưởng thành, dịu dàng mềm mại, loại hình nào cũng có, mà bọn họ đến đây đều có cùng một mục đích, chính là muốn gặp tổng tài của bọn họ.
“Vị tiểu thư này cô muốn tìm người sao?” Đánh giá cô gái từ trên xuống dưới, nhân viên tiếp tân thầm suy đoán thân phận của cô.
Giọng nói nhu mì vang lên, lời nói của cô thành công khiến nhân viên tiếp tân sửng sốt.
“Xin chào, tôi đến tìm Ám... tổng tài của các vị.”
Trước kia có nhiều nữ nhân đến tìm tổng tài, bọn họ cũng không lấy làm lạ nhưng hiện tại tổng tài của bọn họ và phu nhân đang trong thời kỳ đầu của hôn nhân, chuyện này khắp S thị đều không có mấy người không biết, vậy mà nữ nhân đến cửa tìm tổng tài không những không giảm mà còn tăng lên, số lượng đông đến mức đáng kể.
Vợ chồng người ta ân ái, đám nữ nhân này xuất hiện làm gì?
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, nhất định là muốn câu dẫn tổng tài, chèn ép chính thê, ý đồ đoạt đi cái ghế thiếu phu nhân của Ám Dạ gia!
Lúc này nhân viên tiếp tân cảm thấy an tâm vì bản thân không giữ vị trí tổng tài phu nhân, nếu không đối mặt với một đám tiểu tam trước mắt, đủ loại kiểu hình từ thanh thuần đáng yêu cho đến mị hoặc quyến rũ, bất kể là mỹ nữ xinh đẹp thế nào cũng sẽ cảm thấy bản thân tràn ngập nguy cơ.
Cẩn thận nhìn lại cô gái trước mặt, tuổi tác không lớn, bộ dạng cũng không giống như nữ nhân có ý đồ không tốt đối với người đã có vợ.
“Vị tiểu thư này, tổng tài của chúng tôi đang bận, xin hỏi cô có đặt lịch hẹn trước hay không? Nếu có hãy nói tên để tôi còn nhắn lại.”
Cô gái ngập ngừng, bộ dạng không muốn nói của cô thành công khiến nhân viên tiếp tân càng nhận định nghi ngờ của bản thân, ánh mắt lộ vẻ không tốt, vốn nghĩ cô khác với những người khác nhưng không ngờ đều giống như nhau, đều có chung mục đích là câu dẫn tổng tài bọn họ.
Thấy nhân viên tiếp tân nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, hai hàng mi của cô gái không khỏi nhíu chặt vào nhau, trong lòng có chút buồn bực.
“Xin lỗi, tôi là em gái của anh ấy, muốn gặp anh ấy có chút chuyện.” Cô không nghĩ gặp mặt Ám Dạ Duật lại khó khăn như vậy, sớm biết trước thì ngay buổi hôn lễ cô đã đến làm quen với anh.
A?
Hóa ra là em gái chứ không phải tiểu tam à?!
“Tiểu thư, tổng tài đang bận, nếu có muốn tôi có thể đưa cô đến văn phòng ngồi đợi.” Nhớ đến Ám Dạ gia còn có một vị tiểu thư, lại nhìn bộ dạng của cô gái trước mắt, độ tuổi xem như phu hợp, nên cũng không nghi ngờ gì.
Cô gái gật đầu, tất nhiên cũng nghe ra giọng nói lấy lòng từ nhân viên tiếp tân, trong lòng mặc dù có chút không vui vì sự việc lúc nãy nhưng nghe được những lời lấy lòng từ nhân viên tiếp tân, lòng cô tràn ngập thỏa mãn.
Nhân viên tiếp tân làm một tư thế mời, cô gái liền nhanh chóng bước chân, lúc nãy nhìn thấy những cô gái khác buồn bực bước ra, cô còn nghĩ rằng Ám Dạ thị khó mà vào được, vốn chỉ muốn thử vận may, không ngờ đến lượt cô lại thuận buồm xuôi gió đến như vậy, xem ra ngay cả Thiên gia cũng muốn giúp cô có được người đàn ông này.
Lúc hai người định bước chân vào thang máy thì một giọng nói từ phía sau vang lên, thành công khiến cô gái ngừng bước chân.
“Đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài, các người không biết sao?”
Giọng nói lành lạnh, không mang theo hơi ấm, cô gái quay người, đối diện với người vừa đến. Bộ dạng thành thục già dặn, khoác lên người áo sơ mi trắng và chiếc váy công sở, mái tóc quấn lên, hai ba sợi tóc mai rũ xuống, đôi mắt hạnh được che lại bằng cặp kính cận to đùng, che hết đi mũi cao thanh tú, chỉ để lại đôi môi hồng nhuận, bộ dạng cô không xấu nhưng phong cách trưởng thành lại che hết vẻ đẹp của cô, khiến người khác nhìn sơ cũng không nhìn thấy cô có gì đặc biệt.
“Quản lý Vương!” Nhân viên tiếp tân nhìn thấy cô tựa như mèo con nhìn thấy hổ mẹ, hận không thể nhanh chóng rời đi.
“Cô là nhân viên công ty, điều cơ bản như vậy cũng không biết sao?” Người đến không ai khác chính là Vương Hạ - nữ ma đầu nổi tiếng trong công ty, người khác thấy cô liền hận không thể đi đường vòng.
“Quản lý Vương, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu, em chỉ là dẫn tiểu thư đến văn phòng tổng tài, cho nên em nghĩ đi thang máy này sẽ nhanh hơn thôi...” Nhân viên tiếp tân vội vàng giải thích, Ám Dạ thị nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mặc dù thang máy trong công ty không ít, lại được trang bị tiên tiến nhưng nhân viên thì nhiều vô số kể, đặc biệt là thời điểm hiện tại, mọi người đều phải nhanh chóng hoàn thành công việc nên thang máy được sử dụng thường xuyên. Nếu là người khác nhân viên tiếp tân liền để họ đi thang máy dành cho nhân viên nhưng người này là em gái tổng tài, tiểu công chúa của Ám Dạ gia, cô làm sao có thể đee cô ấy đi thang máy dành cho nên viên? Nếu tổng tài biết được liệu có đuổi việc cô không?
“Là vị tiểu thư nào mà có đặc quyền như vậy?” Vương Hạ nhíu mày, ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh.
“Quản lý Vương, cô gái này chính là em gái của tổng tài, hiện tại em dẫn cô ấy đến văn phòng tổng tài ngồi đợi...”
“Em gái? Cô có biết mạo danh người khác sẽ có hậu quả gì không?”
“Quản lý Vương, chị đang nói gì vậy? Cô ấy...” Nhân viên tiếp tân sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Vương Hạ không giống như đang nói đùa, trái tim cô không khỏi run lên, chẳng lẽ cô gái này không phải em gái tổng tài?!
Thân hình cô gái khẽ run lên, rõ ràng là có phản ứng đối với lời nói của Vương Hạ.
“Tôi không biết cô đang nói gì, tôi không có mạo danh ai cả.”
“Tôi đã từng gặp Ám Dạ Nghiên, bộ dạng không hề giống cô, cô đừng nói với tôi cô là Ám Dạ Nghiên đã phẩu thuật chỉnh sửa lại nhé?” Môi mỏng nhếch lên, ánh mắt cô lộ vẻ châm biếm.
Vương gia tuy không phải gia tộc hàng đầu nhưng giao tình với Ám Dạ gia cũng không tồi, đối với tiểu công chúa của Ám Dạ gia là Ám Dạ Nghiên cô đã gặp mặt không ít lần, cho nên cô không thể không nhận ra Ám Dạ Nghiên được. Mà người trước mắt, nhìn ngang nhìn dọc cũng không có bộ dạng nào giống Ám Dạ Nghiên nhưng lại luôn miệng bảo là em gái của Ám Dạ Duật, Ám Dạ gia ngoại trừ Ám Dạ Nghiên là tiểu thư thì còn một vị tiểu thư thứ hai sao?!
Đáp án chắc chắn là không!
Cho nên người trước mặt là giả mạo!
“Tôi... tôi không phải Ám Dạ Nghiên nhưng tôi đúng là em gái anh ấy...” Ám Dạ Duật có một cô em gái, điều này cô biết, cô đã từng điều tra Ám Dạ Nghiên, cô ấy không thường xuyên lui tới công ty, cho nên số người biết cô ấy sẽ rất ít, mà cô và cô ấy lại trạc tuổi nhau, nếu không phải người quen thì tuyệt đối sẽ không biết, vốn dĩ cô muốn mượn danh phận “tiểu thư Ám Dạ gia” này để có thể tiếp cận anh nhưng hiện tại lại bị cô gái trước mắt phá hư.
“A? Cô thừa nhận bản thân là giả mạo?”
“Tôi... không có giả mạo ai cả, tôi là em họ của anh ấy...”
Nhìn bộ dạng quẫn bách của cô, Vương Hạ cười lạnh: “Hết em gái rồi lại đến em họ, sao cô không nói cô là phu nhân luôn đi?”
“Tiểu tam tìm đến cửa mà còn ngụy biện!”
Danh sách chương