Mạnh thừa tướng nhìn thấy Tạ Lăng Du thì sắc mặt lại càng tệ, thầm nghĩ chuyện này chắc không giấu nổi, mất hết cả mặt mũi trước mặt tiểu bối. Trong lòng Mạnh thừa tướng vừa tức vừa hối hận nhưng ngại với con mình sắc mặt đang xanh mét, ông không dám lên tiếng.
Ngược lại là Lý Tố Mai, bà ta vừa yên tĩnh được một tí thì liền nhận ra rồi thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng vào mặt Mạnh Nghị chửi: "Ngươi điên cái gì mà điên. Ta nói cho ngươi biết, muối trách thì đi mà trách bà mẹ đoản mệnh của ngươi, bà ta không có phúc phần..."
"Bốp" một tiếng, không ai thấy rõ động tác của Mạnh Nghị. Hắn bước một bước dài xông tới, lần này hắn không thèm kìm sức lại, đánh cho khóe miệng Lý Tố Mai tràn ra cả máu, quỳ rạp trên đất nửa ngày không dậy nổi.
Trong nháy mắt liền yên tĩnh đến mức tiếng châm rơi cũng có thể nghe được. Mạnh Thư ngẩn người, không nhìn được định đi đỡ Lý Tố Mai, rốt cuộc thì vẫn còn có chút tình cảm. Nhưng không ngờ rằng Mạnh Nghị lại lạnh lùng lườm ông một cái.
Ánh mắt đấy lạnh lùng xa cách cứ như người ngoài, khiến cho Mạnh Thư chẳng biết phải làm sao, cánh tay vươn ra lại rụt về.
Lý Tố Mai đơ mất nửa ngày rồi tự mình loạng choạng bò dậy, lùi ra sau vài bước, không còn dám diễu võ dương oai như lúc nãy nữa. Giọng bà ta nhỏ lại, vẫn còn cậy mạnh: "Ta, ta sinh cho Mạnh gia các ngươi hai đứa con. Theo lý con của ta phải có danh có phận, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy..."
Mạnh Thư hận đến ngứa răng, hoàn toàn quên mất bản thân vừa nãy còn định vươn tay ra đỡ người ta lên, giờ lại chỉ muốn xé toạc miệng ả đàn bà kia, ông lên tiếng cắt ngang: "Con với chả cái cái gì! Người đâu, ném... ném ả đàn bà này ra ngoài cho ta!"
Lý Tố Mai nhìn Mạnh thừa tướng không thể tin nổi, nom lại định la hét khóc lóc. Mấy gia nô kia đã thấy được sự lợi hại của bà ta nên trong phút chốc đúng thật là không dám lôi bà ta ra.
Lúc này, Mạnh Nghị lại cười, chỉ là mắt không có ý cười. Tạ Lăng Du chưa từng nhìn thấy hắn như vậy bao giờ.
"Sinh cho Mạnh gia hai đứa con?" Mạnh Nghị cười thâm sâu: "Chắc đại nương đây hồ đồ rồi."
Mạnh Thư vội vàng định nói, tròng mắt ngước lên trên, trông là đang nghĩ xem giải quyết thế nào.
Mạnh Nghị vẫn chưa cho ông cơ hội, nói tiếp: "Mẹ ta chỉ có đúng một đứa con là ta. Còn con của đại nương... cả đời này cũng chẳng vào được của lớn Mạnh gia đâu. Dù bà có cố nữa cũng đâu được gì?"
"Mạnh gia sẽ chỉ có một đích trưởng tử. Nếu bà an phận một chút thì ta có thể cho các ngươi sống yên ổn. Nếu bà không biết điều thì đừng bảo là hai đứa, mười tám đứa cũng cho Lý gia bà thêm mồ!"
Sắc mặt Lý Tố Mai trắng bệch, hoảng loạn nhìn về phía Mạnh thừa tướng thì thấy Mạnh Thư cúi đầu không nói gì, cũng chưa từng nhìn bà lấy một cái.
Tim bà hẫng một nhịp, lần này sợ là đã chọc giận Mạnh Thư thật rồi. Lý Tố Mai vốn nghĩ Mạnh thừa tướng với Mạnh Nghị không hợp nhau nên bản thân sẽ có phần thắng lớn.
Thế này thì tiêu rồi, không ngờ rằng Mạnh Nghị trong lòng Mạnh Thư vẫn có chút trọng lượng.
Bà đành phải mềm giọng: "Thưa thừa tướng, hôm nay là Tố Mai thất lễ, ngài..."
Mạnh Nghị giễu cười, đưa tay lên ý bảo gia nô: "Vứt ra ngoài."
"Sau này đến một lần vứt ra một lần. Ai dám để cho bà ta vào thì cút khỏi Mạnh phủ cho ta!" Ông chắp tay sau lưng tức giận nói.
Đám gia nô lần này không dám do dự nữa, lập tức lôi Lý Tố Mai còn định giãy giụa ra ngoài, trên đường còn nhét thêm miếng giẻ vào mồm bà ta.
Một vài người đã rời đi, trước mắt chỉ còn lại Mạnh thừa tướng, Mạnh Nghị và Tạ Lăng Du đứng ở ngoài sảnh.
Không khí quá ngột ngạt. Một lúc lâu sau, Mạnh thừa tướng mới gắng gượng mở lời: "Tử Việt, không phải cha..."
Mạnh Nghị ngắt lời ông: "Được rồi, ông không cần giải thích."
Hắn quay người lại nhìn Mạnh thừa tướng, lần đầu tiên bộc bạch tiếng lòng mình.
"Mạnh Thư, mẹ ta chưa từng oán hận ông dù chỉ một chút, còn ông có từng áy náy chút nào không? Ông hại cả đời bà ấy!"
"Hai đứa con kia của ông chỉ bé hơn ta có vài tuổi. Mạnh Thư, ông cũng đúng thật là, ông có xứng nổi với tấm si tình của mẹ ta lúc trước không?"
"Sau khi bà ấy chết ông có rơi một giọt nước mắt nào không, ông có đoái hoài gì đến ta không? Ông chỉ quan tâm đến bản thân mình, cả ngày ở trên triều lá mặt lá trái, ông đã từng hỏi han con mình câu nào chưa!"
*Lá mặt lá trái: lòng dạ đổi thay trơ tráo
Mạnh Thư bị mắng cho không dám ngẩng đầu. Ông định bao biện cho mình vài câu nhưng lúc đối diện với đôi mắt của Mạnh Nghị thì chẳng còn nói được gì.
Mạnh Nghị thấy bộ dạng cúi gằm của ông thì giận sôi máu, thở dốc mấy hơi cuối cùng cũng bình tâm lại, quay mặt đi nhẹ giọng nói: "Ông không cần phải để lại viện của ta đâu. Từ nay về sau ông tự mình lo lấy, con không tiếp nữa."
Mạnh thừa tướng nghe đến đây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Mạnh Nghỉ. Bất giác, đứa nhỏ đòi "cha ôm" đã lớn thành một nam nhân rồi.
Tạ Lăng Du vội vàng đuổi theo. Mạnh Thư định cản lại nhưng chân như mọc rễ, chẳng nhấc nổi chân cũng chẳng mở nổi miệng.
Mạnh thừa tướng ngây ngốc nhìn chằm chằm theo bóng lưng rộng dong dỏng của Mạnh Nghị, trong lòng có linh cảm.
Đứa nhỏ này thật sự sẽ không về nhà nữa.
Bước ra khỏi cửa Mạnh phủ, lần này Mạnh Nghị rời đi dứt khoát, khong quay đầu lấy một lần, làm lơ người đàn bà nhếch nhác và một đám bá tánh hóng chuyện ở cửa. Hắn đi trước với đôi mắt đỏ hoe.
Tạ Lăng Du đuổi theo mấy bước, không biết phải nói gì.
Sau một lúc im lặng, hắn ôm lấy vai Mạnh Nghị, thở dài nói: "Đừng buồn nữa, chúng ta về nhà làm một bữa ngon."
Mạnh Nghị buồn bã bĩu môi: "Muốn ăn bánh sen."
Tạ Lăng Du bây giờ muốn gì được đấy, dỗ dành: "Làm cho ngươi mười mâm luôn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Cả sáng nay ầm ĩ hai người đều mệt mỏi. Đừng nói là bọn họ, những người đi truyền tin cũng mệt muốn chết.
Bây giờ cả kinh thành đều biết bê bối của Mạnh gia, chửi thẳng mặt Mạnh Thư rằng hắn làm ra chuyện hoang đường. Mọi người kể lạ chuyện xưa một cách xuất sắc, Thích đại tiểu thư lại được nhắc lại, người đời đều cảm thấy tiếc cho nàng, có người nóng tính còn mỗi ngày đến trước cửa Mạnh phủ nhổ một bãi nước bọt.
Trọng Lục hay tin cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ coi như giải trí. Nhưng hắn lại không chịu nổi đám lão già kia năm lần bảy lượt buộc tội Mạnh thừa tướng, khiến hắn bực mình cả ngày, càng cảm thấy cái tên Mạnh Thư này khó mà kham được trọng trách, chỉ có thể dùng chút âm mưu quỷ kế trên triều.
Cũng khó trách sao tiểu tử Mạnh gia cả ngày chạy tới thanh lâu, trên loạn dưới sao yên... thật ra cũng không phải chuyện xấu. Người mà không có nhược điểm sao khiến người khác yên tâm được? Cung yến sắp tới. Trọng Lục nhàn nhã ngồi trong đình, hạ một quân cờ xuống, cười hỏi người đối diện: "Đại sư có từng ngộ ra thế nào là nhân quả chưa?"
Người đối diện lưng thẳng tắp, giữa mày có vết sẹo nhỏ. Ánh mắt của ông nhàn nhạt, không đoán được cảm xúc: "Nhân quả là do duyên. Muôn vàn trạng thái của nhân sinh chẳng qua chỉ là khởi lên tâm niệm. Cũng giống như chơi cờ, một con cờ di chuyển ảnh hưởng đến toàn cục, cuối cùng cũng chỉ có hai loại kết quả mà thôi."
Cờ đã đánh xuống thì không rút lại, đơn giản chỉ là thắng và thua.
Trong Lục như suy nghĩ điều gì đó: "Ý đại sư là nếu không có chữ "niệm" này thì sẽ chẳng có cái gì gọi là nhân quả hết?"
Đăng Tịch rũ mắt, chỉ thở dài nói: "Núi cây có tình, vạn vật có tâm."
Một khi nhập cuộc, chưa chết không dừng.
——————
Phía chân trời là sắc lành, ngả bóng nơi hoàng thành.
Cung yến sắp diễn ra, trong ngoài hoàng cung đều vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng cung nữ thái giám vội vàng. Mọi người trò chuyện trước cổng cung, từ xa đã nghe được tiếng cười sang sảng. Ngược lại là con hổ biết cười - Mạnh thừa tướng ngày nào cũng phải hàn huyên vài câu lại có thái độ khác thường, lẳng lặng không nói gì đi trước một bước.
*con hổ biết cười: chỉ người nham hiểm, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Mọi người đều thổn thức không thôi nhưng đều ăn ý cười cho qua, im bặt không nhắc tới chuyện của Mạnh gia.
Trước khi cung yến bắt đầu một lúc, mọi người liền từ từ đến, các hướng đều có người tiến tới. Lúc Mạnh Nghị bước xuống từ xe ngựa của Tạ gia, những tạp âm ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như đều nhỏ lại một chút.
Tạ Lăng Du vừa nhảy xuống xe liền tinh mắt nhìn thấy Tôn Kiềm, khoác vai Mạnh nghị rồi chào hỏi với Tạ thừa tướng: "Cha ơi, con với Tử Việt đi tìm Tôn đại ca."
Tạ thừa tướng gật đầu, vừa định dặn dò mấy câu thì vừa lúc có người ở phía đối diện đi tới bắt chuyện, ông bất đắc dĩ đành phải vỗ vỗ hắn. Tạ Lăng Du cũng không quấy rầy, kéo Mạnh Nghị tiến thẳng đến chỗ Tôn Kiềm đang đứng một mình ở bên phải.
"Tôn huynh." Tạ Lăng Du thân thiện cười với y.
Tôn Kiềm nhàn nhạt nhìn hắn một cái, gật đầu: "Tạ huynh."
Tạ Lăng Du nở nụ cười, âm thầm véo Mạnh Nghị một cái. Mạnh Nghị ngoan cố chết cũng không chịu mở miệng, mặt thì sắp cắm xuống đất tới nơi.
Tôn Kiềm đảo mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đang trò chuyện với nhau, sẽ chẳng chú ý đến bọn họ thì liền tiến lên một bước, mặt không biểu cảm nhỏ giọng nói: "Mạnh công tử đừng có giận cá chém thớt với ta, tại hạ thù rất dai đấy."
Tạ Lăng Du đang cười tươi roi rói, đột nhiên ngước lên nhìn y, lại sợ rằng động tác của mình quá rõ ràng, gượng cười mà nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng: "Huynh điên rồi à?"
Lúc này Mạnh Nghị siết chặt cánh tay Tạ Lăng Du, nói lời có thể khiến hắn tức chết: "Toi rồi, chắc là y sẽ không làm gì ta đâu nhỉ?"
Tạ Lăng Du đẩy hắn ra, không muốn nói chuyện.
Thanh Khâu Quyết đang đóng giả Tôn Kiềm cho bọn họ một ánh mắt tạm thời đừng nóng giận, cười nhẹ một cái: "Không sao."
Tạ Lăng Du nhìn y, trong lòng hơi sinh nghi. Nếu là người khác thì còn dễ nói, nhưng Tôn Kiềm cũng không phải dạng dễ bị người khác nắm thóp. Nếu ép hắn quá thì sẽ thành ra là cá chết lưới rách.
Nhưng nếu không phải vậy mà có thể khiến cho Tôn gia tương trợ mà chẳng lộ ra chút phong phanh thì đúng là hắn nghĩ nhiều rồi.
Thanh Khâu Quyết vờ như không thấy ánh mắt tò mò của hắn, vừa lúc bây giờ cũng không phải thời điểm nói về chuyện đó. Mạnh nghị vừa nhìn một cái liền kéo nhẹ tay áo Tạ Lăng Du: "Nhã Nhàn đến rồi."
Hình Nhã Nhàn lon ton chạy tới. Hình Thượng bị Tạ thừa tướng và Mạnh tướng quân chặn lại đành phải chỉ tay với nha đầu này từ xa, mặt đầy bất đắc dĩ. Hình Nhã Nhàn lè lưỡi với ông.
Cô quay đầu lại ngọt ngào chào hỏi, thấy "Tôn Kiềm" cũng ở đó liền theo thói quen víu lấy tay y làm nũng: "Biểu huynh ơi, mấy ngày gần đây huynh không có đến thăm Nhã Nhàn đâu đấy."
Thanh Khâu Quyết cười nhẹ, lẳng lặng rút tay về: "Nhã Nhàn, đừng nghịch ngợm."
Tạ Lăng Du xem một cách thích thú, tinh mắt nhận ra cơ thể hơi cứng đờ rồi lại nhìn biểu cảm chiều chuộng và cứng ngắc của y, trông còn giống Tôn Kiềm hơn cả Tôn Kiềm.
Ồ, giả giỏi thật đấy.
Hình Nhã Nhàn cũng không để ý, hoặc có thể nói là hiện giờ chẳng có tâm trạng đấy. Nếu không phải Tạ Lăng Du thấy tay cô hơi run run thì cũng đã bị cái dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên này của cô lừa mất rồi.
Hắn và Thanh Khâu Quyết liếc nhau rồi rất nhanh liền rời tầm mắt đi. Tạ Lăng Du biết đối phương cũng đã nhận ra.
Thanh Khâu Quyết im lặng một lát rồi xoa đầu cô.
"Đừng sợ, có biểu huynh ở đây rồi."
Hình Nhã Nhàn ngẩn ra, hốc mắt thoáng đỏ. Nàng vẫn tươi cười, sợ mình để lộ ra sơ hở gì, lại nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo của Thanh Khâu Quyết, nhỏ giọng tủi thân nói: "Biểu huynh ơi, muội sợ."
Tạ Lăng Du thở dài một hơi, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Nhã Nhàn muội muội, các ca ca đều ở đây cả, sẽ không để muội chịu chút thiệt thòi nào đâu."
Mạnh Nghị cũng làm mặt quỷ trêu cô, trêu trọc nói: "Lêu lêu, Nhã Nhàn của chúng ta là đồ nhát gan, đồ nhát gan, đồ nhát gan..."
Hình Nhã Nhàn lúc này mới nín khóc rồi mỉm cười, quay người lại liền đi đập hắn. Mạnh Nghị chạy tán loạn, chốc thì trốn sau lưng Tạ Lăng Du, chốc thì trốn sau lưng Thanh Khâu Quyết. Hình Nhã Nhàn tức tối dậm chân, nhe răng với Mạnh Nghị rồi quay lại đi mách Thanh Khâu Quyết: "Biểu huynh, huynh nhìn huynh ấy kìa!"
Thanh Khâu Quyết nhìn Mạnh Nghị, trên khuôn mặt cổ hủ viết "ngươi toi rồi."
Mạnh Nghị không dám lỗ mãng với y, xụ mặt trốn ra sau Tạ Lăng Du, bắt chước bộ dạng của Hình Nhã Nhàn kệch cỡm nói: "Aa ~ Vân Lâu, y lườm ta kìa ~"
Tạ Lăng Du thấy cồn cào cả ruột gan, quay mặt đi, khóe miệng lại lộ ra ý cười.
Hình Nhã Nhàn đã hoàn toàn bị chọc cười, vỗ vỗ bả vai Thanh Khâu Quyết, nhìn khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì của y mà bất đắc dĩ nói: "Biểu huynh này, huynh không thấy buồn cười sao?"
Thanh Khâu Quyết bất đắc dĩ nở một nụ cười cứng đờ. Tạ Lăng Du nhìn quá đủ rồi, thật sự không phải là hắn chém gió đâu, đừng bảo là người khác, đến chính bản thân Tôn Kiềm mà ở đây cũng phải hoài nghi xem đâu mới là mình.
Hắn yên tâm, không nhịn được dưới đáy lòng thầm nói một câu "huynh giỏi đấy".
Ngược lại là Lý Tố Mai, bà ta vừa yên tĩnh được một tí thì liền nhận ra rồi thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng vào mặt Mạnh Nghị chửi: "Ngươi điên cái gì mà điên. Ta nói cho ngươi biết, muối trách thì đi mà trách bà mẹ đoản mệnh của ngươi, bà ta không có phúc phần..."
"Bốp" một tiếng, không ai thấy rõ động tác của Mạnh Nghị. Hắn bước một bước dài xông tới, lần này hắn không thèm kìm sức lại, đánh cho khóe miệng Lý Tố Mai tràn ra cả máu, quỳ rạp trên đất nửa ngày không dậy nổi.
Trong nháy mắt liền yên tĩnh đến mức tiếng châm rơi cũng có thể nghe được. Mạnh Thư ngẩn người, không nhìn được định đi đỡ Lý Tố Mai, rốt cuộc thì vẫn còn có chút tình cảm. Nhưng không ngờ rằng Mạnh Nghị lại lạnh lùng lườm ông một cái.
Ánh mắt đấy lạnh lùng xa cách cứ như người ngoài, khiến cho Mạnh Thư chẳng biết phải làm sao, cánh tay vươn ra lại rụt về.
Lý Tố Mai đơ mất nửa ngày rồi tự mình loạng choạng bò dậy, lùi ra sau vài bước, không còn dám diễu võ dương oai như lúc nãy nữa. Giọng bà ta nhỏ lại, vẫn còn cậy mạnh: "Ta, ta sinh cho Mạnh gia các ngươi hai đứa con. Theo lý con của ta phải có danh có phận, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy..."
Mạnh Thư hận đến ngứa răng, hoàn toàn quên mất bản thân vừa nãy còn định vươn tay ra đỡ người ta lên, giờ lại chỉ muốn xé toạc miệng ả đàn bà kia, ông lên tiếng cắt ngang: "Con với chả cái cái gì! Người đâu, ném... ném ả đàn bà này ra ngoài cho ta!"
Lý Tố Mai nhìn Mạnh thừa tướng không thể tin nổi, nom lại định la hét khóc lóc. Mấy gia nô kia đã thấy được sự lợi hại của bà ta nên trong phút chốc đúng thật là không dám lôi bà ta ra.
Lúc này, Mạnh Nghị lại cười, chỉ là mắt không có ý cười. Tạ Lăng Du chưa từng nhìn thấy hắn như vậy bao giờ.
"Sinh cho Mạnh gia hai đứa con?" Mạnh Nghị cười thâm sâu: "Chắc đại nương đây hồ đồ rồi."
Mạnh Thư vội vàng định nói, tròng mắt ngước lên trên, trông là đang nghĩ xem giải quyết thế nào.
Mạnh Nghị vẫn chưa cho ông cơ hội, nói tiếp: "Mẹ ta chỉ có đúng một đứa con là ta. Còn con của đại nương... cả đời này cũng chẳng vào được của lớn Mạnh gia đâu. Dù bà có cố nữa cũng đâu được gì?"
"Mạnh gia sẽ chỉ có một đích trưởng tử. Nếu bà an phận một chút thì ta có thể cho các ngươi sống yên ổn. Nếu bà không biết điều thì đừng bảo là hai đứa, mười tám đứa cũng cho Lý gia bà thêm mồ!"
Sắc mặt Lý Tố Mai trắng bệch, hoảng loạn nhìn về phía Mạnh thừa tướng thì thấy Mạnh Thư cúi đầu không nói gì, cũng chưa từng nhìn bà lấy một cái.
Tim bà hẫng một nhịp, lần này sợ là đã chọc giận Mạnh Thư thật rồi. Lý Tố Mai vốn nghĩ Mạnh thừa tướng với Mạnh Nghị không hợp nhau nên bản thân sẽ có phần thắng lớn.
Thế này thì tiêu rồi, không ngờ rằng Mạnh Nghị trong lòng Mạnh Thư vẫn có chút trọng lượng.
Bà đành phải mềm giọng: "Thưa thừa tướng, hôm nay là Tố Mai thất lễ, ngài..."
Mạnh Nghị giễu cười, đưa tay lên ý bảo gia nô: "Vứt ra ngoài."
"Sau này đến một lần vứt ra một lần. Ai dám để cho bà ta vào thì cút khỏi Mạnh phủ cho ta!" Ông chắp tay sau lưng tức giận nói.
Đám gia nô lần này không dám do dự nữa, lập tức lôi Lý Tố Mai còn định giãy giụa ra ngoài, trên đường còn nhét thêm miếng giẻ vào mồm bà ta.
Một vài người đã rời đi, trước mắt chỉ còn lại Mạnh thừa tướng, Mạnh Nghị và Tạ Lăng Du đứng ở ngoài sảnh.
Không khí quá ngột ngạt. Một lúc lâu sau, Mạnh thừa tướng mới gắng gượng mở lời: "Tử Việt, không phải cha..."
Mạnh Nghị ngắt lời ông: "Được rồi, ông không cần giải thích."
Hắn quay người lại nhìn Mạnh thừa tướng, lần đầu tiên bộc bạch tiếng lòng mình.
"Mạnh Thư, mẹ ta chưa từng oán hận ông dù chỉ một chút, còn ông có từng áy náy chút nào không? Ông hại cả đời bà ấy!"
"Hai đứa con kia của ông chỉ bé hơn ta có vài tuổi. Mạnh Thư, ông cũng đúng thật là, ông có xứng nổi với tấm si tình của mẹ ta lúc trước không?"
"Sau khi bà ấy chết ông có rơi một giọt nước mắt nào không, ông có đoái hoài gì đến ta không? Ông chỉ quan tâm đến bản thân mình, cả ngày ở trên triều lá mặt lá trái, ông đã từng hỏi han con mình câu nào chưa!"
*Lá mặt lá trái: lòng dạ đổi thay trơ tráo
Mạnh Thư bị mắng cho không dám ngẩng đầu. Ông định bao biện cho mình vài câu nhưng lúc đối diện với đôi mắt của Mạnh Nghị thì chẳng còn nói được gì.
Mạnh Nghị thấy bộ dạng cúi gằm của ông thì giận sôi máu, thở dốc mấy hơi cuối cùng cũng bình tâm lại, quay mặt đi nhẹ giọng nói: "Ông không cần phải để lại viện của ta đâu. Từ nay về sau ông tự mình lo lấy, con không tiếp nữa."
Mạnh thừa tướng nghe đến đây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Mạnh Nghỉ. Bất giác, đứa nhỏ đòi "cha ôm" đã lớn thành một nam nhân rồi.
Tạ Lăng Du vội vàng đuổi theo. Mạnh Thư định cản lại nhưng chân như mọc rễ, chẳng nhấc nổi chân cũng chẳng mở nổi miệng.
Mạnh thừa tướng ngây ngốc nhìn chằm chằm theo bóng lưng rộng dong dỏng của Mạnh Nghị, trong lòng có linh cảm.
Đứa nhỏ này thật sự sẽ không về nhà nữa.
Bước ra khỏi cửa Mạnh phủ, lần này Mạnh Nghị rời đi dứt khoát, khong quay đầu lấy một lần, làm lơ người đàn bà nhếch nhác và một đám bá tánh hóng chuyện ở cửa. Hắn đi trước với đôi mắt đỏ hoe.
Tạ Lăng Du đuổi theo mấy bước, không biết phải nói gì.
Sau một lúc im lặng, hắn ôm lấy vai Mạnh Nghị, thở dài nói: "Đừng buồn nữa, chúng ta về nhà làm một bữa ngon."
Mạnh Nghị buồn bã bĩu môi: "Muốn ăn bánh sen."
Tạ Lăng Du bây giờ muốn gì được đấy, dỗ dành: "Làm cho ngươi mười mâm luôn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Cả sáng nay ầm ĩ hai người đều mệt mỏi. Đừng nói là bọn họ, những người đi truyền tin cũng mệt muốn chết.
Bây giờ cả kinh thành đều biết bê bối của Mạnh gia, chửi thẳng mặt Mạnh Thư rằng hắn làm ra chuyện hoang đường. Mọi người kể lạ chuyện xưa một cách xuất sắc, Thích đại tiểu thư lại được nhắc lại, người đời đều cảm thấy tiếc cho nàng, có người nóng tính còn mỗi ngày đến trước cửa Mạnh phủ nhổ một bãi nước bọt.
Trọng Lục hay tin cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ coi như giải trí. Nhưng hắn lại không chịu nổi đám lão già kia năm lần bảy lượt buộc tội Mạnh thừa tướng, khiến hắn bực mình cả ngày, càng cảm thấy cái tên Mạnh Thư này khó mà kham được trọng trách, chỉ có thể dùng chút âm mưu quỷ kế trên triều.
Cũng khó trách sao tiểu tử Mạnh gia cả ngày chạy tới thanh lâu, trên loạn dưới sao yên... thật ra cũng không phải chuyện xấu. Người mà không có nhược điểm sao khiến người khác yên tâm được? Cung yến sắp tới. Trọng Lục nhàn nhã ngồi trong đình, hạ một quân cờ xuống, cười hỏi người đối diện: "Đại sư có từng ngộ ra thế nào là nhân quả chưa?"
Người đối diện lưng thẳng tắp, giữa mày có vết sẹo nhỏ. Ánh mắt của ông nhàn nhạt, không đoán được cảm xúc: "Nhân quả là do duyên. Muôn vàn trạng thái của nhân sinh chẳng qua chỉ là khởi lên tâm niệm. Cũng giống như chơi cờ, một con cờ di chuyển ảnh hưởng đến toàn cục, cuối cùng cũng chỉ có hai loại kết quả mà thôi."
Cờ đã đánh xuống thì không rút lại, đơn giản chỉ là thắng và thua.
Trong Lục như suy nghĩ điều gì đó: "Ý đại sư là nếu không có chữ "niệm" này thì sẽ chẳng có cái gì gọi là nhân quả hết?"
Đăng Tịch rũ mắt, chỉ thở dài nói: "Núi cây có tình, vạn vật có tâm."
Một khi nhập cuộc, chưa chết không dừng.
——————
Phía chân trời là sắc lành, ngả bóng nơi hoàng thành.
Cung yến sắp diễn ra, trong ngoài hoàng cung đều vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng cung nữ thái giám vội vàng. Mọi người trò chuyện trước cổng cung, từ xa đã nghe được tiếng cười sang sảng. Ngược lại là con hổ biết cười - Mạnh thừa tướng ngày nào cũng phải hàn huyên vài câu lại có thái độ khác thường, lẳng lặng không nói gì đi trước một bước.
*con hổ biết cười: chỉ người nham hiểm, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Mọi người đều thổn thức không thôi nhưng đều ăn ý cười cho qua, im bặt không nhắc tới chuyện của Mạnh gia.
Trước khi cung yến bắt đầu một lúc, mọi người liền từ từ đến, các hướng đều có người tiến tới. Lúc Mạnh Nghị bước xuống từ xe ngựa của Tạ gia, những tạp âm ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như đều nhỏ lại một chút.
Tạ Lăng Du vừa nhảy xuống xe liền tinh mắt nhìn thấy Tôn Kiềm, khoác vai Mạnh nghị rồi chào hỏi với Tạ thừa tướng: "Cha ơi, con với Tử Việt đi tìm Tôn đại ca."
Tạ thừa tướng gật đầu, vừa định dặn dò mấy câu thì vừa lúc có người ở phía đối diện đi tới bắt chuyện, ông bất đắc dĩ đành phải vỗ vỗ hắn. Tạ Lăng Du cũng không quấy rầy, kéo Mạnh Nghị tiến thẳng đến chỗ Tôn Kiềm đang đứng một mình ở bên phải.
"Tôn huynh." Tạ Lăng Du thân thiện cười với y.
Tôn Kiềm nhàn nhạt nhìn hắn một cái, gật đầu: "Tạ huynh."
Tạ Lăng Du nở nụ cười, âm thầm véo Mạnh Nghị một cái. Mạnh Nghị ngoan cố chết cũng không chịu mở miệng, mặt thì sắp cắm xuống đất tới nơi.
Tôn Kiềm đảo mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đang trò chuyện với nhau, sẽ chẳng chú ý đến bọn họ thì liền tiến lên một bước, mặt không biểu cảm nhỏ giọng nói: "Mạnh công tử đừng có giận cá chém thớt với ta, tại hạ thù rất dai đấy."
Tạ Lăng Du đang cười tươi roi rói, đột nhiên ngước lên nhìn y, lại sợ rằng động tác của mình quá rõ ràng, gượng cười mà nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng: "Huynh điên rồi à?"
Lúc này Mạnh Nghị siết chặt cánh tay Tạ Lăng Du, nói lời có thể khiến hắn tức chết: "Toi rồi, chắc là y sẽ không làm gì ta đâu nhỉ?"
Tạ Lăng Du đẩy hắn ra, không muốn nói chuyện.
Thanh Khâu Quyết đang đóng giả Tôn Kiềm cho bọn họ một ánh mắt tạm thời đừng nóng giận, cười nhẹ một cái: "Không sao."
Tạ Lăng Du nhìn y, trong lòng hơi sinh nghi. Nếu là người khác thì còn dễ nói, nhưng Tôn Kiềm cũng không phải dạng dễ bị người khác nắm thóp. Nếu ép hắn quá thì sẽ thành ra là cá chết lưới rách.
Nhưng nếu không phải vậy mà có thể khiến cho Tôn gia tương trợ mà chẳng lộ ra chút phong phanh thì đúng là hắn nghĩ nhiều rồi.
Thanh Khâu Quyết vờ như không thấy ánh mắt tò mò của hắn, vừa lúc bây giờ cũng không phải thời điểm nói về chuyện đó. Mạnh nghị vừa nhìn một cái liền kéo nhẹ tay áo Tạ Lăng Du: "Nhã Nhàn đến rồi."
Hình Nhã Nhàn lon ton chạy tới. Hình Thượng bị Tạ thừa tướng và Mạnh tướng quân chặn lại đành phải chỉ tay với nha đầu này từ xa, mặt đầy bất đắc dĩ. Hình Nhã Nhàn lè lưỡi với ông.
Cô quay đầu lại ngọt ngào chào hỏi, thấy "Tôn Kiềm" cũng ở đó liền theo thói quen víu lấy tay y làm nũng: "Biểu huynh ơi, mấy ngày gần đây huynh không có đến thăm Nhã Nhàn đâu đấy."
Thanh Khâu Quyết cười nhẹ, lẳng lặng rút tay về: "Nhã Nhàn, đừng nghịch ngợm."
Tạ Lăng Du xem một cách thích thú, tinh mắt nhận ra cơ thể hơi cứng đờ rồi lại nhìn biểu cảm chiều chuộng và cứng ngắc của y, trông còn giống Tôn Kiềm hơn cả Tôn Kiềm.
Ồ, giả giỏi thật đấy.
Hình Nhã Nhàn cũng không để ý, hoặc có thể nói là hiện giờ chẳng có tâm trạng đấy. Nếu không phải Tạ Lăng Du thấy tay cô hơi run run thì cũng đã bị cái dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên này của cô lừa mất rồi.
Hắn và Thanh Khâu Quyết liếc nhau rồi rất nhanh liền rời tầm mắt đi. Tạ Lăng Du biết đối phương cũng đã nhận ra.
Thanh Khâu Quyết im lặng một lát rồi xoa đầu cô.
"Đừng sợ, có biểu huynh ở đây rồi."
Hình Nhã Nhàn ngẩn ra, hốc mắt thoáng đỏ. Nàng vẫn tươi cười, sợ mình để lộ ra sơ hở gì, lại nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo của Thanh Khâu Quyết, nhỏ giọng tủi thân nói: "Biểu huynh ơi, muội sợ."
Tạ Lăng Du thở dài một hơi, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Nhã Nhàn muội muội, các ca ca đều ở đây cả, sẽ không để muội chịu chút thiệt thòi nào đâu."
Mạnh Nghị cũng làm mặt quỷ trêu cô, trêu trọc nói: "Lêu lêu, Nhã Nhàn của chúng ta là đồ nhát gan, đồ nhát gan, đồ nhát gan..."
Hình Nhã Nhàn lúc này mới nín khóc rồi mỉm cười, quay người lại liền đi đập hắn. Mạnh Nghị chạy tán loạn, chốc thì trốn sau lưng Tạ Lăng Du, chốc thì trốn sau lưng Thanh Khâu Quyết. Hình Nhã Nhàn tức tối dậm chân, nhe răng với Mạnh Nghị rồi quay lại đi mách Thanh Khâu Quyết: "Biểu huynh, huynh nhìn huynh ấy kìa!"
Thanh Khâu Quyết nhìn Mạnh Nghị, trên khuôn mặt cổ hủ viết "ngươi toi rồi."
Mạnh Nghị không dám lỗ mãng với y, xụ mặt trốn ra sau Tạ Lăng Du, bắt chước bộ dạng của Hình Nhã Nhàn kệch cỡm nói: "Aa ~ Vân Lâu, y lườm ta kìa ~"
Tạ Lăng Du thấy cồn cào cả ruột gan, quay mặt đi, khóe miệng lại lộ ra ý cười.
Hình Nhã Nhàn đã hoàn toàn bị chọc cười, vỗ vỗ bả vai Thanh Khâu Quyết, nhìn khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì của y mà bất đắc dĩ nói: "Biểu huynh này, huynh không thấy buồn cười sao?"
Thanh Khâu Quyết bất đắc dĩ nở một nụ cười cứng đờ. Tạ Lăng Du nhìn quá đủ rồi, thật sự không phải là hắn chém gió đâu, đừng bảo là người khác, đến chính bản thân Tôn Kiềm mà ở đây cũng phải hoài nghi xem đâu mới là mình.
Hắn yên tâm, không nhịn được dưới đáy lòng thầm nói một câu "huynh giỏi đấy".
Danh sách chương