Nên liên tiếp vài ngày liền, Dịch liên Khải đều không đi ra ngoài, mà ở trong nhà làm công vụ. Ngay cả khi có người muốn tới gặp anh cũng là gặp ở trong nhà.

Trong quân Phù Viễn đều biết Tần Tang thân thể không được khỏe, mà Diêu sư trưởng phu nhân lại nghĩ là bởi vì tứ tiểu thư nhà mình hẹn Tần Tang đi ăn, cho nên mới có chuyện té xỉu kia, nên cố ý đem lễ vật tới tận cửa hỏi thăm một hồi.

Rất nhiều người nhà gia quyến trong quân đội Phù Viễn, nghe nói Diêu sư trương phu nhân cũng tới thăm bệnh, cho rằng mình không thể là người lạc hậu được, vì vậy cũng đều tiến đến thăm hỏi. Dịch Liên Khải đều sai người cản lại, chỉ khách khí đáp lễ mà thôi.

Tần Tang nhiều ngày qua, đều đã dùng hết tâm tư bản lĩnh của mình ra rồi, nhưng cô vẫn lo lắng mình sẽ để lộ chút dấu tích, vì vậy cứ ba đến năm ngày, đều lúc nóng lúc lạnh với anh một phen.

Dịch Liên Khải tính tình mấy ngày hôm nay đặc biệt tốt, mặc kệ cô có bắt lỗi cũng được, hay cố ý cáu giận cũng được, thì anh cũng luôn chỉ bằng lòng chấp nhận mà thôi, nên hai người họ coi như sống cũng rất ổn.

Trong mắt má Chu khi nhìn thấy cảnh này trong lòng rất vui vẻ, lại nói với Tần Tang: “Vẫn là nên có hài tử mà, người xem bộ dạng của cô gia bây giờ kìa, quả là có hài tử là có được lòng nam nhân mà.”

Tần Tang không nhịn được cứ nghe bà cứ một bụng nói nói.

Bởi vì trận tuyết lớn đã qua rồi, nên trong đại sảnh của phòng sưởi có đặt một nhuyễn tháp. Tần Tang nghiêng người dựa vào chẩm thượng, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một cây mai đỏ nở rộ.

Ở đây tuy rằng so với Dịch gia lão trạch nhà cao cửa rộng kia còn kém xa, thế nhưng trong viện lại trồng rất nhiều loại cây, đặc biệt ở phía tây cạnh phòng sưởi có hai gốc cây hoa mai, ngày thường nở vô cùng đẹp, tuyết trắng hồng mai, rất thanh cao hợp để ngắm chơi.

Tần Tang vì thấy hoa mai nở rất đẹp, liền nói: “Mấy ngày nay không có đi qua thăm đại soái được còn chưa thỉnh an được cả đại ca với đại tẩu nữa, hoa này không tệ, chi bằng chiết lấy hai cành phái người đưa qua, đưa cho Đại thiếu phu nhân cắm vào bình cũng được.”

Má Chu nói: “Đại thiếu phu nhân nghe nói tiểu thư trong người khó chịu, cho nên ngày hôm trước đã phái người đến, nhưng lại bị cô gia ngăn lại đành phải quay trở về. Cô gia gần đây đúng là thật lòng yêu thương tiểu thư mà, quyết không chịu để cho tiểu thư phải bận tâm bất cứ việc gì.”

Tần Tang nghe má Chu nói cũng không nói gì thêm, sau đó liền “A” một tiếng, lại hỏi: “Đại tẩu phái người đến, có nói đến sức khỏe của đại soái thế nào rồi hay không?”

Má Chu nói: “Vẫn như cũ thôi, cũng có vài vị đại phu luân phiên nhau trông coi, nhưng cũng không có gì khởi sắc cả, vẫn như trước ngay cả nói chuyện cũng không thể nói được.”

Bà nói rằng: “Trời bây giờ cũng quang rồi, hay là mời Đại thiếu phu nhân tới chơi một chút, cũng tránh cho tiểu thư một mình ở trong nhà cảm thấy khó chịu.”

Tần Tang vẻ mặt buồn ngủ, nói: “Không cần đâu.” Lại hỏi: “Cô gia hôm nay đi ra ngoài, có dẫn theo vài người đúng không?”

Má Chu nói: “Cô gia sợ đánh thức tiểu thư dậy, nên từ sáng sớm đã lén lút đi ra ngoài rồi. Cũng không cho gọi người nào đi vào hầu hạ cả, lúc tôi thức dậy, đúng lúc gặp ngài ấy đi xuống lầu. Ngài ấy bảo có công sự quan trọng, nhất định phải ra ngoài một chuyến. Nói chờ đến khi tiểu thư rời giường rồi, mới được nói cho người biết.”

“Phan phó quan cũng đi cùng anh ấy sao?”

“Đúng ạ.” Má Chu nói: “Tôi thấy Phan phó quan lái xe ra cửa cho cô gia, sau đó cô gia lên xe, Phan phó quan cũng cùng ngài ấy ngồi lên chung một chiếc xe.”

“Bọn họ đi hướng nào, cũng không có nói hay sao?”

“Cô gia không có nói, nhưng tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy tiểu Lưu lái xe nói, hình như là định đi ra ngoài thành. Bởi vì tôi thấy còn kêu người cột xích sắt lên trên bánh xe ô tô mà, nếu như muốn đi ở trong thành một chút, thì xe ô tô đâu cần dùng dây xích buộc vào làm gì, nhất định là muốn ra ngoài thành rồi, bên ngoài vừa có trận tuyết lớn xong, cho nên mới cần cột xích sắt vào bánh xe.”

(Cột xích sắt vào bánh xe là để tránh trơn trượt, thích hợp đi trên địa hình tuyết.)

Tần Tang trong lồng ngực có một chút lo lắng ngầm, thế nhưng má Chu nào có biết chuyện gì, nên cũng không dám hỏi kỹ quá.

Một lát sau, Tần Tang lại giống như đang tự lẩm bẩm, nói: “Cho dù là có ra ngoài thành rồi, nhưng bây giờ cũng đã gần trưa rồi, chẳng lẽ lại không quay trở về ăn trưa hay sao?”

Má Chu khuyên nhủ: “Cô gia dù sao cũng ở nhà với tiểu thư được vài ngày rồi, nhất định là có rất nhiều công sự bị trì hoãn lại rồi. Tiều thư người đừng có lo lắng, ngài ấy xong xuôi hết mọi việc rồi, thể nào cũng sẽ quay trở về mà.”

Đến tận buổi trưa, Dịch Liên Khải quả nhiên vẫn chưa có quay trở về ăn trưa, đến tận lúc ăn cơm vào buổi tối rồi, cũng vẫn không thấy trở về.

Tần Tang trong lòng thập phần lo lắng, nhưng lại không biết anh đang ở đâu, nên căn bản không có cách nào gọi điện đi tìm anh được.

Mãi cho đến lúc trời tối khuya, một chút tin tức cũng không có, Tần Tang một mình ở nhà cũng chỉ tùy tiện ăn chút cháo, và ngủ qua loa thôi. Thế nhưng tuy đầu nằm trên gối, nhưng trong lòng đều rất loạn, căn bản khống có lấy nửa phần buồn ngủ.

Đang trong lúc trằn trọc, thì lại có tiếng điện thoại vang lên.

Dây cắm điện thoại trong phòng cô vốn đã bị rút ra, cho nên cú điện thoại này truyền thẳng xuống dưới lầu.

Tiếng chuông điện thoại rất ngắn ngủi một hồi rồi một hồi vang lên, mặc dù tiếng đó ở một nơi rất xa dưới lầu truyền tới, thế nhưng trong lòng cô vốn rất yên tĩnh, nên lại nghe thấy âm thanh này rất rõ ràng.

Chuông điện thoại reo lên được bốn năm tiếng, thì liền có người nhận điện.

Chẳng bao lâu sau, má Chu lại hốt hoảng tiến tới gõ cửa phòng, rất ồn ào nói: “Tiểu thư!”

“Làm sao vậy?” Cô liền vội vàng đem cửa phòng mở ra, lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?”

Má Chu chỉ thấy cô khoác một chiếc áo ngủ ra mở cửa, đột nhiên nhớ ra tiểu thư nhà mình còn đang mang thai, nhưng bà lại không chịu được vô cùng hoang mang. Vì vậy cố sức nuốt từng ngụm nước bọt, lấy lại bình tĩnh, nói: “Ở chỗ của cô gia có xảy ra một chút sự tình, nghe nói là ô tô bị hư, sau đó bị trượt xuống rãnh, người thì khống có vấn đề gì, chỉ là phải ở trong bệnh viện…”

Tần Tang trong lòng lại đột nhiên bị động tới, giống như bị đạp cho một cước vậy, cô lấy tay che ngực, nói: “Là ai gọi điện tới?”

“Là vệ sĩ đem theo ra ngoài.” Má Chu biết không thể gạt được cô, nói: “Tiểu thư, thân thể người vẫn chưa khỏe, hay để ngày mai rồi hẵng đi tới bệnh viện thăm cô gia nhé…”

“Gọi người lái xe ra đi.” Tần Tang dường như rất bình tĩnh, “Ta sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ.”

“Tiểu thư…”

“Bà đi lấy cho ta cái áo bành tô lại đây đi, ta đi thay trường sam đã.” Tần Tang nói: “Nhanh lên, còn cả mũ và cái bao tay nữa, cũng đem tới đây đi.”

Má Chu không ngăn được mà cô lại cứ liên tục giục, nên chỉ đành vào phòng đựng quần áo tìm cho cô cái áo bành tô, rồi mở rương lấy mũ ra – má Chu rất thận trọng, chọn một chiếc mũ đính hải long mềm lấy ra, rồi đi tới hầu hạ Tần Tang thay y phục.

Chờ Tần Tang xuống lầu, thì tài xế ô tô cũng đã sớm dừng xe ở trước cửa. Má Chu theo Tần Tang đi cùng nhau, cũng bởi vì Dịch Liên Khải đã cố ý dặn dò qua, cho nên mỗi khi bọn họ xuất môn đều có vệ sĩ theo cùng.

Trước sau đều có hai chiếc xe ô tô, cùng đi nhanh tới bệnh viện, xa xa đã thấy trước tòa nhà có một trạm canh gác.

Gió buổi tối se lạnh, trạm gác đến đón người, trên lưng ai cũng đeo trường thương.

Dẫn đầu là Vệ đội trưởng tâm phúc của Dịch Liên Khải, hắn nhìn thấy Tần Tang, “Ba” một tiếng nghiêm chào, chào theo kiểu trong quân đội, thấp giọng nói: “Công tử gia đang ở bên trong, mời thiếu phu nhân đi theo thuộc hạ.”

Tần Tang trong lòng hiểu rõ, nhưng không dám hoảng hốt khẩn trương, đi thẳng vào bên trong bệnh viện, mới biết được Dịch Liên Khải vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật.

Cô liền vịn tay vào tường, nhịn không được kêu lên một tiếng.

Má Chu thấy sắc mặt cô trắng bệch, vội vàng đỡ cô ngồi xuống.

Tần Tang lắc đầu, ý vảo bà đừng lo, thấp giọng hỏi Vệ đội trưởng: “Rốt cục là có đã có chuyện gì xảy ra?”

“Vốn là định đi ra ngoài thành đến chỗ quân đội đang đóng quân xem thử, thế nhưng trên đường trở về lại gặp phải thích khách,đầu tiên chúng chôn mảnh thủy tinh dưới tuyết làm hư bánh xe ô tô, sau đó hướng vào trong đầu xe bắn.”

“Anh ấy bị thương ở chỗ nào?”

Vệ đội trưởng trầm mặc một hồi, mới nói: “Bên ngực trái.”

Tần Tang trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.

Má Chu chỉ thấy cô cùng Vệ đội trưởng xì xào bàn tán cái gì đó, nói chuyện đến cả người ngoài cũng không nghe thấy được chút gì, bà cũng chẳng muốn nghe, chẳng qua là thấy tiểu thư nhà mình sắc mặt rất xấu, chỉ sợ cô gia thương thế có chút nghiêm trọng.

Má Chu sốt ruột nói: “Tiểu thư, người đừng có nóng ruột mà, chờ thấy cô gia đã rồi hãy nói.”

Tần Tang lấy lại bình tĩnh, nói: “Má Chu, trong lòng ta đang rất khó chịu, bà đi xem xem có trà nóng hay không, rót cho ta một chén lại đây.”

Má Chu vội vàng đáp ứng đi ngay, Tần Tang thấy bà đã đi xa rồi, vì vậy mới hỏi Vệ đội trưởng: “Hiện tại đã ai biết chuyện này chưa?”

“Diêu sư trưởng còn chưa có biết.” Vệ đội trưởng dừng một chút, “Thiếu phu nhân, chuyện này phải sớm ra quyết định.”

Diêu sư trưởng còn chưa biết, nói đúng hơn là việc này ngay cả Lý Trọng Năm cũng chưa biết.

Tần Tang thấy Vệ đội trưởng hai mắt chờ đợi nhìn mình, Chỉ cảm thấy trong lồng ngực càng nặng nề hơn, cô nói: “Ta cũng chỉ là một nữ nhân, không dám ra chủ ý gì, công tử gia của các ngươi thường ngày coi trọng ai nhất?  Để ta đi tìm hắn thương lượng một chút.”

Vệ đội trưởng do dự một chút, nói: “Công tử gia ngày thường có quan hệ tốt với đại gia nhất(Dịch Liên Di), nhưng thân thể của đại gia lại có chút không được tiện, hơn nữa đã quá nửa đêm rồi, nếu như muốn về lão trạch lý, chỉ sợ sẽ lại kinh động tới không ít người.”

Tần Tang vạn vạn không nghĩ tới Vệ đội trưởng sẽ nói ra một câu nói như vậy, cô nói: “Quan hệ với đại gia tốt nhất sao? Thế nhưng đại gia vốn mặc kệ mọi việc rồi mà, hơn nữa hành động lại không được tiện…”

Vệ đội trưởng gật đầu, lại nói: “Chuyện của công tử gia, cũng là do đại gia giúp cho một nửa, vì đại gia rất bảo vệ công tử gia. Vốn là lúc nhị thiếu gia còn làm chủ nhà, thì công tử gia đã phải chịu không ít ủy khuất rồi, may là có đại gia ngấm ngầm chu toàn, nên công tử gia mới biết nhất cử nhất động của nhị thiếu gia được, vậy nên công tử gia mới không đến mức bị rơi vào thế yếu.”

Tần Tang có nằm mơ cũng không nghĩ ra được, cái người đang nằm liệt giường Dịch gia Dịch Liên Di trưởng tử kia, lại còn có bản lĩnh đến như vậy.

Cô hơi ngẩn người, nói: “Hiện tại Lan Pha bị trọng thương, ta nên đi tìm đại ca thương lượng hay sao?”

Vệ đội trưởng gật đầu, nói: “Thiếu phu nhân nên nhanh lên, nếu trễ thì chỉ trong chốc lát nữa thôi, Diêu sư trưởng ở nơi đó sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó chỉ sợ sẽ lại sinh ra thêm cớ sự gì nữa.”

Tần Tang cố gắng tỉnh táo lại, nói: “Ngươi cứ tiếp tục canh chừng ở đây, ta sẽ trở lại lão trạch lý. Nếu như có người tự ý xông vào bệnh viện, thì các ngươi có thể nổ súng.”

Vệ đội trưởng nói: “Thiếu phu nhân cứ yên tâm, chỉ cần thuộc hạ còn ở chỗ này, tuyệt đối không ai có thể xông vào.”

Tần Tang gật đầu, xoay người đúng lúc thấy má Chu đang run run bưng chén trà nóng tới.

Cô liền nói: “Ta không muốn uống trà, bà mau theo ta cùng quay trở về.”

Má Chu không hiểu chuyện gì hết, liền đi theo cô lên xe, mãi mới biết được là phải quay về lão trạch lý. Hỏi cô, thì cô lại không nói lời nào. Má Chu chỉ nghĩ là cô phải quay về để gặp Đại thiếu phu nhân, vì vậy không hỏi nhiều thêm nữa.

Lão trạch lý này đã từ lâu rồi Tần Tang chưa đến, bởi vì Dịch Kế Bối bị bệnh, mà Dịch Liên Thận lại bỏ trốn, nên ở đây vắng vẻ vô cùng.

Xa xa chỉ thấy ở bên dưới cửa lâu có treo hai cái đèn lồng to, phủ lên trên lớp tuyết trắng mịn.

Tuy rằng Dịch gia là một gia đình tương đối hiện đại, nhưng vì là nhà tướng soái, nên ít nhiều cũng vẫn cố chấp giữ lại một ít điệu bộ cũ.

Sau khi nhị thiếu phu nhân mất đi, đèn lồng trên cửa cũng được đổi sang màu trắng, xa xa nhìn tới, ngọn đèn trắng giống như tuyết vậy, chiếu thẳng xuống con đường nhựa bên ngoài cổng.

Bên lề đường vẫn còn đống tuyết chưa dọn hết. Mấy ngày trước có một trận tuyết rất lớn, trong thành cũng có người dọn tuyết, tuy đằng trước cổng lớn, đều đem tuyết dọn sạch hết, nhưng hai bên ven đường thì vẫn chưa có dọn sạch.

Trên mái hiên nhà có mấy thước băng câu dài mấy thước, nguyên lai là vào ban ngày, mặt trời chiếu xuống mái nhà khiến tuyết tan chảy thành nước, rồi đến chiều tối, lại bị hơi lạnh làm cho đóng băng lại.

Ban đêm như vậy, gió lạnh thổi tới khiến cho tóc gáy đều dựng đứng hết lên.

Ô tô tiếp tục lái vào trong cửa lâu, sau đó dừng ngay trước phòng chính lúc đó Tần Tang liền xuống xe, cô tuy có mặc áo bành tô, còn đội cả mũ đeo cả bao tay, thế nhưng lúc xuống xe bị gió lạnh thổi tới, vẫn khiến cho lông tơ dựng hết cả lên.

Cô biết vợ chồng đại thiếu gia ở phía đông nên liền đi vào trong viện,  nhìn thấy trên môn lý tầng hai có hai nữ hầu ra chào đón, nên cô hỏi thẳng luôn: “Đại thiếu phu nhân ngủ rồi sao?”

Buổi đêm lại có ô tô đi tới đây, khiến bọn người hầu trong Dịch gia đều cảm thấy rất bất an, nhưng sau lại thấy đó là tam thiếu phu nhân, nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Liền có nữ hầu đáp: “Dạ chưa có đâu, Đại thiếu phu nhân sau khi ăn xong cơm chiều rồi thì thường thường còn phải tụng kinh hai canh giờ(4 tiếng đấy) nữa cơ, hiện tại vẫn đang ở trong phật đường tụng kinh.”

“Vậy ta sẽ ở trong phòng chính đợi tẩu ấy vậy.” Tần Tang lại suy nghĩ một chút, nói: “Nếu đại tẩu đang tụng kinh niệm phật, thì cũng không nên quấy rầy tẩu ấy. Đại ca đã ngủ chưa?”

Nữ hầu kia ngẩn người ra, chắc hẳn vị tam thiếu phu nhân này cũng tin phật rồi, nên cũng biết thời gian tụng kinh không nên quấy rầy, vì vậy nói: “Đại gia cũng chưa ngủ, ngài ấy buổi tối đều ở trong phòng đọc sách, tam thiếu phu nhân muốn gặp đại gia hay sao?”

“Ừ” Tần Tang gật đầu, “Đã lâu rồi chưa gặp đại ca, ta đến vấn an đại ca trước vậy, tranh thủ đợi đại tẩu tụng kinh xong.”

Nữ hầu kia đã đưa cô đến một gian phòng cạnh phòng chính, Dịch gia lão trạch đều là những gian phòng kiểu cũ, nhưng bên trong lại là không gian mở hướng về phía Bắc, nên mặc dù không có ống dẫn khí thủy, nhưng vẫn hết sức ấm áp.

Tần Tang thấy vị đại ca kia đang dựa nghiêng vào chẩm thượng, phía trước có bày một thiết giá sách, ở trên còn đang mở một quyển sách Tây Dương, nói cái này là giá sách, nhưng lại được chế tạo đặc biệt, nên anh không cần tốn công tốn sức mà cũng có thể dễ dàng lật mở trang sách.

Tần Tang dựa theo những gì mình biết về Tây Dương, từ xa đã khom người, kêu một tiếng: “Đại ca.”

Dịch Liên Di liền ngẩng đầu lên, Tần Tang lúc này mới biết, vị đại ca này cùng Dịch Liên Thận, Dịch Liên Khải tuy có lớn hơn nhưng lại không hề giống nhau.

Anh so với Dịch Liên Thận, Dịch Liên Khải chỉ lớn hơn vài tuổi, thế nhưng mi thanh mục tú, trong thần sắc lại có vẻ mặc kệ danh lợi, chỉ giống như một thư nhân, căn bản không có chút cỗ anh khí nào cả.

Tần Tang biết anh từ phần ngực trở xuống đều đã mất hết cảm giác, chỉ có hai tay là còn có thể nhúc nhích được thôi, cũng chính vì nguyên nhân này mà vị đại thiếu gia này, chỉ biết suốt ngày đọc sách giải sầu, chuyện quân vụ cũng chẳng hề hỏi đến.

Dịch Liên Di thấy cô cũng không thấy ngạc nhiên mấy, chỉ nói: “Tam đệ muội tới rồi sao?”

Sau đó sai nữ hầu dọn chỗ để uống trà, cũng không nhanh không chậm, giống như chỉ đang tiếp chuyện với một vị khách nhân bình thường thôi vậy.

Tần Tang thấy nữ hầu dâng nước trà lên, mới lên tiếng: “Hôm nay muội tới thăm đại ca, cũng là vì đại tẩu không ở đây, nên muội đến chỗ đại ca, tranh thủ đợi đại tẩu một chút.”

Dịch Liên Di mỉm cười, nói: “Nàng ấy còn phải tụng kinh rất lâu, làm phiền muội phải đợi rồi.”

Hai người bọn họ nói chuyện rất khách khí với nhau, nữ hầu vừa đẩy cửa đi ra ngoài, Tần Tang rốt cuộc nhịn không được đứng lên, nói: “Đại ca, Lan Pha đã xảy ra chuyện rồi.”

“Ta biết.” Dịch Liên Di vẻ mặt không có lấy một chút ngạc nhiên nào, ngược lại lại thập phần thong dong, “Nếu không thì muội cũng sẽ không trễ đến thế này đến đây gặp ta.”

“Hiện tại anh ấy đang bị trọng thương, đang ở trong bệnh viện.” Tần Tang trong lòng hết sức phức tạp, “Chỉ còn có cách duy nhất này thôi, mong đại ca có thể đứng ra làm chủ. Diêu sư trưởng là người của Lý thống  soái, mà Dư tư lệnh cũng chỉ nghe lệnh của Lý thống soái mà thôi, chỉ sợ Lý thống soái sẽ nhân cơ hội này quay về, khiến cho Dịch gia ta càng thêm bất lợi.”

Dịch Liên Di nói: “Ta chỉ là một tên phế nhân, ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi, làm sao có thể hiệu triệu tam quân đây? Dư Bá Khải mặc dù nắm giữ chức tư lệnh Phù Châu, nhưng lại không đáng để chúng ta phải lo lắng đến, nhưng Diêu Kính Nhân người này, tâm tư gian xảo, sẽ không dễ bỏ qua cơ hội này mà gây nên sóng gió đâu. Chuyện cấp bách bây giờ, chỉ có một kế duy nhất là phủ để trừu tân* mà thôi.”(Trong 36 kế, Phủ để trừu tân là Rút củi đáy nồi, đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch dần phải thua)

Tần Tang mờ mịt nhìn anh, anh lại nói: “Chúng ta sẽ phái người cho mời đại phu, nói đại soái đã tỉnh lại, hơn nữa còn có thể nói chuyện được. Mặt khác chúng ta sẽ phái người đi mời Dư tư lệnh đến, nói đại soái muốn gặp hắn.”

Tần Tang vốn tư chất thông minh, vừa nghe liền thấu đáo, lúc này dần dần đã hiểu được, cô nói: “Nếu Diêu sư trưởng không tin thì sao đây?”

“Hắn có tin hay không tin đi chăng nữa thì đều phải rút lui mà thôi.” Dịch Liên Di vẻ mặt điềm đạm, “Diêu Kính Nhân cấp bậc cũng chỉ là một vị sư trưởng mà thôi, tuy hai người đều trong trung đoàn nhưng phụ soái của ta lại là chi trưởng, hắn không thể nào đàn áp được đâu. Tuy hắn thật sự không tin, tin tức từ đây truyền tới là phụ soái đã có thể nói rồi đi chăng nữa, thì hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”

“Nếu như hắn thực sự tới tận đây, ta tất nhiên sẽ có biện pháp giữ hắn lại đây, bắt làm con tin. Lý Trọng Năm không phải kẻ ngu, lão ta không vào được trong thành Phù Viễn, thì chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông mà thôi. Nếu như lão ta dám ra lệnh cho đại quân công thành, đó chính là đã mạo phạm lớn tới người trong thiên hạ này. Trước đây lão ta có thể đem tam đệ ra làm vỏ bọc ngụy trang bên ngoài cho liên quân, thế nhưng hiện tại nếu lão ta dám động thủ lần nữa, thì tự nhiên sẽ danh không chính ngôn không thuận rồi.”

Tần Tang thở dài một hơi, chỉ nói: “Vậy tất cả cứ để cho đại ca làm chủ.”

Cô cũng không dám dừng lại lâu trong phủ, nên ngay lập tức đi ra quay về bệnh viện.

Vệ đội trưởng đã bố trí cảnh giới giống hệt như thiết giáp vậy, đem bệnh viện bao vây nghiêm ngặt kín kẽ vô cùng.

Lời đồn truyền đi, rằng Dịch gia tam thiếu phu nhân bị động thai khí, nên Dịch tam thiếu gia trong bệnh viện suốt đêm cùng cô. Còn sai người vào trong thành tìm danh y khoa sản nổi tiếng nhất đến nữa, nói vậy có lẽ vị Tam thiếu phu nhân này tình hình thật sự không được ổn rồi.

Mà Tần Tang ở đây đúng là thập phần khó chịu, vốn là đi một vòng trong trời tuyết, cũng đã cực khổ lắm rồi. Nên lúc quay lại bệnh viện, không  khỏi rất mệt mỏi.

Dịch Liên Khải cuối cùng cũng đã kết thúc phẫu thuật, đang được đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra. Phát súng kia bắn vào anh vô cùng là nguy hiểm, nếu chẳng may tiến vào hai tấc nữa, là sẽ vào tới tim rồi.

Vệ sĩ đi theo đều bị thương hết, nghiêm trọng nhất vẫn là Phan Kiện Trì, bị trúng đạn ở phía sau lưng, cũng may là không bị trúng vào trong tim, cũng phải làm phẩu thuật để lấy ra.

Tần Tang lúc này mới nghe tới chuyện Phan Kiện Trì cũng bị thương, các vệ sĩ đều nói, cũng may là có Phan phó quan cứu công tử gia một mạng, lúc đó vốn viên đạn kia định bắn công tử gia, cũng nhờ Phan phó quan nhanh tay nhanh mắt, đem công tử gia đẩy ra, nên đạn mới bắt trật đi. Nhưng đáng tiếc tên thích khách kia quá nhanh tay cũng kịp bắn một phát bắn trúng Phan phó quan.

Tần Tang lúc này đã trong tình trạng kiệt sức rồi, má Chu luôn khuyên nhủ cô mãi, mà Vệ đội trưởng cũng đã sớm hạ lệnh cho bệnh viện tìm một gian phòng cho cô, cô liền thay y phục sau đó lên giường nghỉ ngơi, mê man một lúc liền thiếp đi.

Cô ngủ cũng không ngon, trong mơ cô thấy Dịch Liên Khải trên mặt đầy máu, trước ngực có một cái lỗ thật lớn, máu đều ồ ạt chảy ra ngoài, trông rất dọa người rất đáng sợ.

Anh hướng về phía cô cười mãi, nói: “Điều này đúng như em muốn…”

Trong lòng cô rất đau khổ, vừa quay đầu lại lại thấy Lịch Vọng Bình, cả người đều có vết máu, không kịp nói lời nào đã ngã nhào xuống mặt đất, cô liền chìa tay ra, thấy cả hai người không ai còn thở nữa. Cô sợ quá khóc lên, nước mắt chảy xuống, cũng không biết là mình đang khóc cho Dịch Liên Khải, hay là cho Lịch Vọng Bình nữa.

Đang trong lúc thương tâm như vậy, bỗng có người đẩy đẩy cô dậy, không ngớt lời: “Tiểu thư! Tiểu thư!”

Cô chậm rãi mở mắt ra, thì ra là má Chu, má Chu nói: “Tiểu thư, công tử gia muốn gặp người.”

Dịch Liên Khải vừa qua cơn thuốc mê, cả người đều nằm trên giường, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn cô chằm chằm, giống như không hề chớp mắt vậy.

Trước ngực anh còn buộc băng gạc, tuy không có nhiều vết máu lắm, nhưng cả người đều suy yếu đến cực điểm rồi, lồng ngực hơi phập phồng, tựa hồ đến cả hô hấp cũng rất khó khăn, nhưng nhìn thấy cô ngồi xuống bên cạnh giường mình, miệng anh lại chậm rãi hướng lên, giống như đang muốn cười, thế nhưng đối với người đang bị thương như vậy chỉ cười thôi, cũng là một việc thập phần khó khăn rồi.

Anh nở nụ cười một lúc lâu, mãi mới làm cho cô nhìn ra, đó là một nụ cười.

Trong lòng cô rất đau xót, nhưng nghĩ đến tính hình bây giờ, rốt cục không nhịn được mà rơi nước mắt, nói: “Anh còn cười được sao, tốt rồi một mình đi ra ngoài, bây giờ lại ra cái dạng này…”

Dịch Liên Khải không có sức để nói chuyện, một lúc sau đã thập phần mệt mỏi rồi, liền nhắm mắt lại, mê man dần chìm vào giấc ngủ.

Giường của anh bị đẩy sang cho Tần Tang ngồi bên giường, Tần Tang thấy da tay anh khô vàng, không có lấy nửa điểm huyết sắc, vì vậy nắm tay của anh, thấy tay anh cũng rất lạnh, giống như toàn bộ máu trong cơ thể đều đã chảy hết đi rồi.

Cô nắm tay anh, chẳng bao lâu sau, rốt cục cũng ngủ quên mất.

Chờ đến lúc Tần Tang tỉnh lại thì trời cũng đã sáng rồi, cô đang đắp chăn nên rất ấm, nghe thấy trong phòng có tiếng người đang đi lại, liền lười biếng mở mắt ra.

Liền bị một màu trắng đập thẳng vào mắt, làm cho cô hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra là mình đang ở trong bệnh viện. Mà người vừa nãy đang nhón chân định đi ra ngoài, cũng chính là Vệ đội trưởng.

Tần Tang ngồi dậy, nhìn Dịch Liên Khải vẫn chưa có tỉnh.

Cái gối màu trắng càng làm sắc mặt anh tái nhợt hơn, làm cho cô nhớ tới chuyện hôm qua mình đi gặp Dịch Liên Di.

Bởi vì bình thường đều không tiếp xúc với ánh năng mặt trời, cho nên khuôn mặt của Dịch Liên Di lại trắng theo kiểu không được khỏe mảnh, tựa như không có tí huyết sắc nào.

Cô rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt của Dịch Liên Khải trong lúc ngủ, cho nên lúc này thấy thần sắc anh tiều tụy như vậy, trên cằm còn mọc cả râu, cả người đều không giống với lúc bình thường.

Cô từ trước đến nay vô cùng vô cùng ghét anh, nhất là sau khi biết mình mang thai, liền cảm thấy anh thật đáng hận đáng ghét, hơn nữa còn liên quan đến cái thai trong bụng này, càng làm mình thập phần ghét anh thêm.

Nhưng bây giờ nhìn anh, không khỏi cũng có vài phần đáng thương.

Anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chỉ lớn hơn mình có vài tuổi, mặc dù được mặc cẩm y ngọc thực mà lớn lên, thế nhưng lại không có mẫu thân ở bên cạnh, vừa là thứ xuất, mà đại gia đình lại có rất nhiều con, thành ra có thể những chuyện như không được chăm sóc chu toàn cũng thường hay xảy ra.

Nói như vậy những ngày anh từng trải qua, cũng không phải là dễ dàng gì, sau khi xuất giá, mình đối với anh, cũng không có lấy nửa phần yêu quý. Nhưng bây giờ nhìn lại, thấy anh có vẻ không khó để yêu quý cho lắm.

Cô ngẩn người nhìn anh, má Chu ở trên ghế vốn là đang ngủ, cũng đã tỉnh lại.

Thấy cô ngồi im không nhúc nhích ở kia, vì vậy nhẹ giọng kêu lên một tiếng: “Tiểu thư.” Còn nói, “Cô gia sẽ không có việc gì đâu, buổi tối ngài ấy cũng nhiều lần tỉnh lại, nhìn người một cái, rồi lại ngủ thiếp đi. Tiểu thư, cô gia đối với người, không giống như trước nữa rồi, người hãy tin ngài ấy sẽ sửa đổi được mà.”

Tần Tang cau mày, nói một tiếng “Má Chu”, má Chu không dám nói thêm gì nữa, rón rén đứng lên đi múc nước, tiến đến hầu hạ Tần Tang rửa mặt.

Tần Tang rửa mặt mũi, sau đó phái má Chu về nhà lấy vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân, má Chu nói: “Hay cứ gọi điện về kêu người đưa tới, để tôi ở đây chăm sóc cho tiểu thư.”

Tần Tang nói: “Ta ở đây không có việc gì đâu, bà trở về lấy đồ đi, tiện thể giúp ta làm ít chuyện.”

Má Chu hỏi: “Tiểu thư muốn làm chuyện gì ạ?”

Tần tang nói: “Bà trở lại lấy y phục đi, tiện thể gọi điện thoại cho tứ tiểu thư Diêu gia, nói ta ở trong bệnh viện không được thoải mái, mời cô ấy vào trong bệnh viện một chuyến, ta có chuyện cần nói với cô ấy.”

Má Chu đáp ứng, Tần Tang lại nói: “Cô gia bị thương là việc không thể nói ra ngoài, bà vạn lần đừng có lỡ miệng.”

Má Chu nói: “Tiểu thư người cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa cho người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện