Tần Tang tức giận nói: “Anh đem một nữ nhân chẳng ra gì về đây, rốt cuộc là có ý gì? Nếu như anh đã chả coi hôn nhân của chúng ta ra cái gì, vậy thì ly hôn đi.”
Dịch Liên Khải cười lạnh nói: “Ly hôn thì ly hôn, cô nghĩ tôi sợ hay sao? Nếu không phải trước đây lão nhân gia ép tôi, thì sao tôi lại phải lấy cô về làm gì? Cô cho là chỉ dựa vào vài phần nhan sắc của cô, mà tôi phải nâng cô lên sao?”
Tần Tang không muốn cùng anh nhiều lời, quay đầu xoay người đi lên lầu. Chỉ nghe thấy Dịch Liên Khải vẫn đứng đó, cười lạnh.
Dịch Liên Khải lúc này đã quay về vẻ mặt đường hoàng cũ, dứt khoát mang theo Mẫn Hồng Ngọc ở lại đây, mỗi ngày điều ở trong nhà uống rượu tán tỉnh mua vui. Tần Tang thì lại luôn nhốt mình ở trong phòng ngủ, cả ngày không ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ. Má Hàn có khuyên nhủ vài lần, nhưng cũng chẳng có tác dụng. Kéo dài như vậy vài ngày, làm ngơ không nổi nữa, vì cũng đã qua tết Trung thu rồi.
Tần Tang đành đánh tiếng cho Dịch Liên Khải, rồi ra lệnh cho người hầu thu xếp hành lý xuống núi. Chờ sắp xếp xong hành lý, Dịch Liên Khải đã sớm chuẩn bị xe xong, mang theo Mẫn Hồng Ngọc cùng nhau trở về thành Xương Nghiệp. Tần Tang dù sao cũng không đi cùng xe với họ, nên cũng lười để tâm tới.
Chỗ ở của Dịch gia nằm ở trung tâm thành Xương Nghiệp, má Chu đã sớm trông mòn con mắt, suy đoán rằng lúc này Dịch Liên Khải cùng Tần Tang đã cùng nhau trở về. Hôm đó bà đang ở tiền sảnh thêu thùa, đã nghe thấy tiếng còi dội lại, sau đó lại có tiếng ồn từ chỗ người gác cổng trước truyền vào, bà nghĩ thầm có khi tiểu thư và cô gia đã trở về rồi. Vì vậy vội vã buông cây kim xuống đi ra ngoài, quả nhiên thấy trước cửa có đậu mấy chiếc ô tô, má Hàn xuống xe trước tiên, đỡ tay Tần Tang dìu xuống xe. Má Chu cười tươi nghênh đón, kêu một tiếng: “Tiểu thư…” Bỗng nhìn thấy xe hơi ở phía sau, Dịch Liên Khải cũng đang xuống xe, má Chu buồn bực tại sao hai người họ lại không đi cùng xe với nhau, lại thấy Dịch Liên Khải đưa tay ra, một bàn tay đặt lên tay anh, một thân sườn xám ngân hồng bạc bên trong tay áo có mười đầu ngón tay, được sơn màu đỏ vô cùng diễm lệ, ngay sau đó một thân ngân hồng bạc từ trên xe đi ra, thì ra là một nữ nhân lẳng lơ trẻ tuổi.
Má Chu lấy hết sức làm kinh hãi, thấy Tần Tang bộ dạng không quan tâm, giống như chả nhìn thấy cái gì hết, trực tiếp đi lên lầu trở về phòng. Má Chu vội vàng đuổi theo phía sau, sắp xếp đi lấy chậu nước cho Tần Tang rửa mặt, hầu hạ cô thay đồ, dùng nước sôi pha trà, lại hỏi: “Tiểu thư người có đói bụng không, để tôi đi kêu nhà bếp làm ít điểm tâm.”
Tần Tang lắc đầu, má Chu đầy một bụng câu hỏi, nhưng một chữ cũng không dám hỏi Tần Tang, chờ giúp Tần Tang thay y phục xong, liền lặng lẽ lui ra ngoài. Còn chưa kịp đi xuống lầu, đã thấy má Hàn cầm hộp đựng trang sức đi lên lầu, nên liền kéo cô vào hỏi. Má Hàn không nhịn được, đem đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện trong núi toàn bộ đem nói hết cho má Chu, còn nói: “Thật sự là bị yêu tinh quấy nhiễu mà, ở trong núi đã như vậy được một thời gian rồi, thiếu phu nhân cũng bị chọc cho tức giận đến mức cả đêm đều không ngủ được.. Tôi thấy công tử gia đúng thật là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi, không những thế còn dám mang về nhà trong…”
Má Chu vừa tức vừa phẫn nộ, nhưng bà không thể làm được gì, nên chỉ có thể dùng lời khuyên nhủ an ủi cô mà thôi. Tần Tang biết rõ dụng ý của bà, vì vậy nhàn nhạt cười, nói: “Bà yên tâm đi, nếu anh ta không để ý đến ta, ta đành một mình quay về Phù Viễn vậy.”
Má Chu lại hiểu sai ý cô, cho rằng cô đang cảm thấy cực kỳ uất ức trong lòng, nên mới phải đi cầu cạnh Dịch gia trưởng bối phân xử cho mình, nên nói: “Tiểu thư thường ngày quá hiền lành, tục ngũ có nói nhân thiện bị nhân khi (Người hiền hay bị khinh khi), mã thiện bị nhân kỵ ( ngựa tốt bị người đố cưỡi).Cô gia lần này thật sự quá đáng quá rồi, phải để đại soái dùng gia pháp giáo huấn lại mới được.”
Tần Tang chỉ cười cười, không nói lời nào.
Mới quay về nhà lớn mọi chuyện đại sự rất nhiều, cũng bởi vì cô là thiếu phu nhân nên các lễ vật đặc biệt, hành lý các thứ đều có thể giao cho nữ phó và người hầu xử lý, hơn nữa mọi thứ đều phải do đích thân cô nhọc lòng sắp xếp, nên đành lên tinh thần cũng lộn xộn mất ba ngày, mọi chuyện cũng đã gần xong. Dịch Liên Khải sai người đem mấy hành lý cá nhân vào khoang hạng nhất, rồi sau đó đáp xe lửa quay về Phù Viễn. Bất ngờ nhất khiến cho Tần Tang và má Chu lại không hề nghĩ tới, đó là Dịch Liên Khải lại có thể mang theo Mẫn Hồng Ngọc cùng nhau quay trở về Phù Viễn. Tần Tang ngược lại, nghĩ thầm anh ta lại dám đường hoàng làm ra cái chuyện thế này, đúng là mất mặt mà. Má Chu thì sau lưng lại nguyền rủa “hồ ly tinh”, “Lạn xướng phụ” ( đồ kĩ nữ thối nát) vô số lần, thế nhưng ngoài có thể chửi ra, bà chả làm gì được hơn nữa.
Dịch Liên Khải từ trước cho tới bây giờ không bao giờ để Tần Tang phải ngồi một mình ở trên một khoang, vì Tần Tang hay sợ hãi không đâu, trên xe lửa lại ngồi bồn chồn không yên. Lần này anh dẫn theo Mẫn Hồng Ngọc, hai người ngồi chiếm một khoang, sau đó Phan Kiện Trì cũng mang theo mấy người hầu, ngồi ở trên một khoang nữa. Má Chu tức giận mắt có tia máu, nhưng Tần Tang lại bày ra cái bộ dạng thế nào cũng được, cô căn bản cũng không muốn cho má Chu đi, bởi vì bà đã lớn tuổi hơn nữa bôn ba khắp nơi thế này cũng quá cực khổ rồi. Nhưng dù sao bà cũng là của vú em hồi môn của mình, Dịch gia ở đằng này lại không hề dễ dàng như vậy bởi họ rất chú ý đến các quy củ, hơn nữa bà lại còn hay đa nghi. Vì vậy đành để cho má Chu dẫn đầu, mang theo bốn nữ hầu theo cô, chỉ để lại má Hàn ở Xương Nghiệp trông coi tư gia. Xe lửa đi rất nhanh, Tần Tang có chút say xe, nên sau khi lên xe đều ngủ thiếp đi. Nghỉ ngơi một lát, má Chu đã chuẩn bị trà cho cô súc miệng, một bên còn chuẩn bị điểm tâm, vừa nói với cô với vẻ tực giận: “Phan phó quan mới tới kia thật không biết phải trái đông tay gì hết, nhìn hắn mượn oai hùm, mà đem thiếu phu nhân người nửa phần không thèm để mắt đến”.
Tần Tang trong lòng vốn rất miễn cưỡng, tiện tay cầm cốc trà lên, yên lặng không lên tiếng.
Má Chu lại nói: “Tiểu thư đừng trách tôi nói nhiều, Tống phó quan kia, cũng chả phải người tốt, chỉ biết xúi giục công tử gia ra ngoài làm chuyện càn quấy. Bây giờ lại có Phan phó quan kia, cũng là một dạng với nhau cả thôi. Tiểu thư quá hiền lành rồi, nghe tôi nói đi, sao tiểu thư không dùng chút ít thủ đoạn, với những người như vậy, tiểu thư chỉ cần lôi kéo về phía mình, thì còn sợ không biết được tung tích của công tử gia sao hoặc bằng không để cho anh ta nghe lời, biết mạnh nhẹ thế nào…”
Tần Tang không kiên nhẫn được nữa: “Bà đừng nói thêm nữa, để cho người ta nghe thấy, thì còn ra cái dạng gì.”
Má Chu lúc này mới ngừng lại, Tần Tang ngồi ở trước bàn, lắng nghe tiếng bánh xe cuồn cuộn, leng keng leng keng, leng keng leng keng, tiếng xe lửa nhàm chán vô vị, thẳng một đường về phía nam, ngoài cửa sổ xe lửa cảnh đồng ruộng hiện ra, tựa như một bộ phim tua đi tua lại, cũng rất ư là nhàm chán.
Xe lửa dừng ở trạm Phương Gia Điếm để thêm nước tạo ra hơi nước, dừng lại hơi lâu một chút. Phương Gia Điếm là nơi đóng quân quan trọng, chỉ huy đồn trú Diêu sư trưởng nghe nói Dịch Liên Khải ở trên xe, nên nịnh bợ, sai người đem ít nước hoa quả qua. Lại điều tới một sĩ quan không biết Tần Tang là ai, cho nên khi hắn lên xe đã vội đi đến chỗ khoang của Dịch Liên Khải, thấy Mẫn Hồng Ngọc là một cô gái trẻ, liền nghĩ vị đây chắc là Tam thiếu phu nhân, vì vậy một câu: “Thiếu phu nhân”, nịnh hót một phen. Dịch Liên Khải vốn rất ngạo mạn, lúc này lại rất cao hứng, nên cứ để hắn tiếp tục hiểu nhầm. Có một nữ hầu vừa đi lấy ít đồ trở về nói cho má Chu biết, má Chu tức giận muốn chửi ầm lên, Tần Tang nhàn nhạt nói: “Có gì phải tức giận, sĩ quan kia chỉ theo ý anh ta mà nói thôi.”
Sĩ quan của Diêu sư trưởng vừa đi, Mẫn Hồng Ngọc lại kêu nữ hầu đem tặng giỏ hoa quả này xuống chỗ khoang của Tần Tang, má Chu vừa thấy, giống như đổ thêm dầu vào lửa, đem giỏ hoa quả ném ra bên ngoài cửa sổ xe. Nữ hầu kia thấy bẽ mặt, liền hừ một tiếng rồi rời đi. Một lúc sau Dịch Liên Khải đích thân đi tới, đứng ở cửa khoang cười nhạt: “Làm phản rồi phải không.”
Tần Tang trong lòng mệt mỏi, nâng chung trà lên, không hề lên tiếng.
Má Chu thường ngày cực kỳ giữ bổn phận, lúc này lại bất chấp, thay mặt Tần Tang nói: “Cô gia, Tôi cũng xem như là vú em hồi môn của tiểu thư qua đây, người khinh dễ tiểu thư nhà chúng tôi như vậy, tôi không thể mở to mắt mà nhìn được!”
Với cái tính khí kia của Dịch Liên Khải, làm sao có thể chịu được một hạ nhân dám nói như vậy với mình, tâm trạng rất tức giận, liền lạnh lùng nói: “Người đâu? Chẳng lẽ còn để ta phải ra tay?”
Người hầu thấy như vậy, cũng không thể không đi về phía trước, Tần Tang đứng lên, hai mắt nhìn chăm chú anh, thản nhiên nói: “Anh dám sao?”
Người hầu tuy rằng rất tuân theo chỉ thị của Dịch Liên Khải, nhưng lại thấy Tần Tang đứng ở đó, cô thường ngày đều nhẹ nhàng yêu kiều, lúc này lại như thay đổi thành một một người khác vậy, giữa hai hàng lông mày có một loại hàn khí không tả được, giống như lấy hết khí thế xung quanh mình, bọn họ chỉ biết ngập ngừng kêu: “Thiếu phu nhân…”
Dịch Liên Khải đẩy người hầu ra, tiến tới vài bước, nhấc tay “Bốp” một cái, đánh mạnh vào mặt Tần Tang. (nếu mình không đọc qua truyện trước thì mình cũng thấy bạn Khải này thật là Khốn nạn )
Tần Tang cả người choáng váng, anh lần này ra tay thật sự quá nặng, đánh cho cô một cái lảo đảo cả người, chống lên bàn trà, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực đau đớn khó chịu, ngay cả lời cũng không nói được câu gì. Phía sau Dịch Liên Khải là Phan Kiện Trì theo sau, nhìn thấy tình hình như vậy vội vàng tiến lên, kéo Dịch Liên Khải lại: “Công tử gia! Công tử gia chuyện gì cũng để từ từ giải quyết đã!”
Mấy người nữ hầu mới dần tỉnh ngộ, má Chu tiến lên đỡ lấy Tần Tang, Dịch Liên Khải lại nổi giận đùng đùng: “Họ Tần kia, cô đừng tưởng cô được gả cho tôi, dù cho cô có là thiếu phu nhân. Tôi cũng nói cho cô biết, cô nếu như biết thức thời, biết thân biết phận một chút, tôi sẽ không để cô thiếu ăn thiếu uống, thiều đồ để mặc. Đừng cho rằng cô dựa vào ba phần nhan sắc mà khiến cho tôi phải để ý đến cô, cô chán sống rồi!” Tính tình anh vốn thô bạo, nói rồi tiến lên định đá một cái. Phan Kiện Trì sợ hãi dùng sức kéo anh lại, nhưng trong khoang tàu vốn rất chặt hẹp, Tần Tang không thể tránh được, một cước kia rốt cuộc đã đá vào trên vạt áo sườn xám, cũng may là Dịch Liên Khải bị Phan Kiện Trì kéo lại, nên cũng chỉ có 7, 8 phần lực mà thôi, nên bất quá giống như trước đạp cho Tần Tang lảo đảo, trên sườn xám lụa mỏng màu ngọc trai, đã có một vết chân in lên.
Người hầu nghe thấy âm thanh huyên náo, đã sớm xông lên, kéo lại khuyên ngăn, liên tục khấn đầu, khuyên Dịch Liên Khải bỏ qua. Mấy nữ hầu cũng tiến lên, vây quanh đỡ lấy Tần Tang ngồi lên chỗ giường mềm.
Tần Tang không có khóc, cũng không cảm thấy đau, nhưng trái tim lại thắt lại, giống như khi mẫu thân mất, cô đang ở trường biết được tin, liền chạy về nhà, trên đường về tim giống như bị người ta nắm chặt, bóp thật chặt vào, từng đợt từng đợt co thắt lại. Giống như bị mắc kẹt trong cổ họng, từ từ nổi lên chút ý nghĩ xấu xa, tại sao người khác không bị như mình, mà chính mình lại bị như vậy, tại sao chỉ có mình là lại rơi xuống vũng lầy như vậy chứ, tại sao chứ?”
Má Chu một bên lau nước mắt một bên khuyên: “Tiểu thư người khóc đó sao? Khóc to lên cũng tốt, nhưng đừng để bản thân bị ủy khuất… Cô gia không biết bị trúng tà gì… Mà dám làm chuyện như vậy với tiểu thư…”
Cô ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, chỉ là không chịu được, nghĩ thầm chả việc gì mình phải khóc cả, dù anh ta có đánh mình thì sao, từ trước đến giờ anh tuy rằng không đánh cô, nhưng đều mắng chửi cô rất khó nghe. Anh ta nói cũng không sai, thân phận này là do cô lấy được, cha của cô dùng một nửa tài sản để có được hôn nhân này, ở trong mắt người khác đều là Tần gia leo lên Dịch gia quyền quý.
Má Chu kêu nữ hầu tìm một căn phòng, sai người kiếm một đại phu xem vết thương trên mặt cô. Vì trên mặt cô vẫn còn rất đau rát, nên Tân Tang vô thức tránh một chút, má Chu giống như dỗ trẻ con khuyên cô: “Thiếu phu nhân để đại phu xem thử nào, nếu không sẽ bị sưng lên bây giờ.”
Lấy túi chườm nước đá lên mặt, đau rát cũng giảm bớt đi, cảm giác nóng bỏng trên da cũng dần dần nguội bớt đi. Cô cả người đều mê man, má Chu lại hầu hạ cô thay y phục, cô cũng để cho họ tùy ý làm gì mình thì làm, trong lòng cô không nghĩ gì cả, yên tĩnh vô cùng. Thay xong y phục má Chu lại đỡ cô ngồi xuống, cô vẫn lấy tay đè túi đá chườm để ở trên mặt, đá bên trong dần dần tan ra, giọt nước ngưng đọng lại theo cổ tay cô đi thẳng vào trong tay áo, như một con rắn băng nhỏ vậy, trườn đi không có một tiếng động nào, đi đến khuỷu tay rồi trượt xuống. Con rắn mỏng kia lạnh như đá, dọc theo huyết mạch chảy trên cánh tay, đi vào, đi vào sâu bên trong, tiến thẳng đến tim, đau đến không còn cảm giác. Cô nghĩ, dù thế nào mình cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến căm hận mà thôi, căm hận tại sao mình mấy ngày trước không hạ quyết tâm, đem mọi chuyện ở Xương Nghiệp giải quyết một thể luôn cho xong. Trong nhà ở Xương Nghiệp, dưới lầu trong phòng hất yên thất (phòng hútthuốc) có một tủ kính bằng gỗ lim, bên trong có đặt một khẩu súng dài bằng ngà voi được chạm trổ hoa văn, có người nói rằng súng này đã từng được tiền Thanh nhiếp chính vương dùng qua, tuy rằng niên đại đã quá lâu rồi nhưng sử dụng vẫn vô cùng tốt, năm ngoài cô có thấy Dịch Liên Khải dùng qua cái này, cô cũng biết hỏa dược đạn được để ở trong ngăn kéo chỗ nào…Ý niệm đáng sợ trong đầu lại xuất hiện trong chớp mắt, như là một con thú gầm rú xung quanh cô, mang theo không khí trào dâng ướt nhẹp, như là thủy triều mùa đông, lạnh lẽ u ám và có sương mù, cô lấy lại bình tĩnh, bên ngoài có tiếng gõ chuông, xe lửa dần dần chạy đi.
Lúc này bên ngoài khoang có người nhẹ nhàng gõ cửa, má Chu mở rộng cửa nhìn, hóa ra là Phan Kiện Trì, càng thêm phần tức giận, ngăn trước cửa nói: “Có chuyện gì? Không nhìn thấy thiếu phu nhân không thoải mái sao?”
Phan Kiện Trì chậm rãi nói: “Công tử gia nói, đi xe lửa rất khó chịu, nên chúng tôi quyết định trước hết xuống ở Phương Gia Điếm, có thể đổi sang ô tô, hoặc có thể đổi sang thuyền. Thỉnh thiếu phu nhân cứ về Phù Viễn trước, không cần đi cùng với chúng tôi.”
Má Chu vừa nghe xong, tức đến run người, Tần Tang lại nghĩ sao cũng được, Phan Kiện Trì sai mấy tên người hầu, trên danh nghĩa là hầu hạ nhưng lại giống như để giám sát. Má Chu trừng mắt mở to nhìn Dịch Liên Khải mang theo Mẫn Hồng Ngọc xuống xe, Phan Kiện Trì đi theo sau hai người, lấy ra một ít hành lý, đứng ở trên nguyệt thai*, Mẫn Hồng Ngọc dương dương tự đắc, quay lại cửa sổ cỗ các cô gửi một nụ hôn gió, má Chu tức giận như muốn lao ra song cửa chửi bới, Tần Tang chỉ nhắm mắt làm ngơ, tự nhiên không quan tâm gì cả.
*Nguyệt thai
Xe lửa đến Phù Viễn đã là buổi tối, Phù Viễn là thành quan trọng nhất của Giang Tả, đi đến gần trạm xe lửa, đã thấy đèn đuốc thắp sáng trưng, hơi nước đầu xe sương trắng phun ra từng đoàn ở nền nguyệt thai. Tần Tang cứ đến khoảng thời gian này là lại quay về Phù Viễn, hướng ra cửa sổ xe nhìn, chỉ thấy chỗ nguyệt thai trống rỗng, đến một người cũng không thấy. Cách đó không xa trạm xe lửa có một loạt nhà dân, xa hơn nữa, là rừng cây tối om. Phía sau cánh rừng nọ là một tường thành, không xa thành lâu có một Phù Hồ sóng biếc dập dờn, yên ả mênh mông. Phù Viễn địa thế hiểm trở, ba mặt đều là núi vây quanh, một mặt còn lại thì chính là Phù Hồ này chiếm nửa cái cảnh quan trong thành. Toàn bộ thành Phù Viễn, thật ra được xây dọc ven hồ quanh co khúc khuỷu, rất nhiều người cũng chọn xây nhà ở bên hồ. Vì đều ở cạnh thủy, nên phong cảnh thập phần tú lệ. Lão trạch (nhà cũ) của Dịch gia, ngay ở bên hồ lại là một tòa viện vừa to lại vừa thâm sâu.
Trước khi đi đã gửi một bức điện đến thông báo, nên khi xe lửa dừng hẳn, Dịch gia đã phái người leo lên khoang. Đứng đầu là quản gia lão trạch Vương thúc, ông đã làm ở đây từ thời phu nhân của Dịch Kế Bối còn sống, ở Dịch gia trong nhiều năm, thê tử của ông cũng là nhũ mẫu nuôi Dịch Liên Thận lớn lên, nên Dịch Liên Khải đặc biệt khách khí, gọi ông một tiếng “Vương thúc”. Tần Tang thấy ông, cũng cười cười: “Làm phiền Vương thúc đã tới đây đón ta rồi”.
Vương quản gia thói quen vô cùng cẩn thận, cười luôn miệng nói: “Tam thiếu phu nhân lại chê cười bộ xương già này rồi.” Lại hỏi: “Tam thiếu phu nhân đi đường đã cực khổ rồi.” Ông ta cũng là một người thông minh, tuy không thấy Dịch Liên Khải, trong lòng cũng phiền muộn, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều. Cùng Tần Tang trước tiên xuống xe, đứng trên thai thượng (thai thượng vẫn là nguyệt thai nhé) đã thấy Dịch gia đã sớm phái xe đi tới, Vương thúc tự mình hầu hạ Tần Tang lên xe, má Hàn do là nữ hầu tùy thân nên ngồi ở bên cạnh tài xế. Vương quản gia cũng ngồi ở bên cạnh tài xế, khác với những người hầu khác ông lại chào hỏi nhiệt tình người hầu và xách túi hành lý giúp.
Từ trạm xe lửa đi ô tô đến lão trạch Dịch gia, ngắn nhất cũng phải mất hai hai giờ đồng hồ, xa xa có thể nhìn thấy miếu thờ đầu phố, từ miếu thờ đi qua, thấy vài cây liễu tương đối lớn, bao bọc xung quanh hai cánh cửa sơn đỏ ở đầu đường, còn có hai hàng cảnh vệ đeo trường thương đứng ở đó, trên lầu của nguyệt môn động* ở ngoài treo hai sọt đèn lồng lớn, bên trong có thể chứa cả trăm điện đăng, sáng trong như tuyết phản chiếu xuống mảnh đất trống trước môn động, sáng rõ như ban ngày. Gió thổi cành là cây liễu khẽ động, có thế thấy tường cao được phủ bằng dây thép, đầu toàn gai nhọn.
*Nguyệt môn động là cả cái này, còn môn động là cái cửa vòng ở dưới
Xe vẫn không hề dừng lại, đi thẳng qua hai tòa môn lâu mới dừng lại, đối diện với tòa môn lâu chính là tường được xây bằng ngọc lưu ly* làm bình phong ở cổng, xe dừng ngay ở dưới bình phong phù điêu trước cổng. Ngày thường khi hai người trở về, người hầu trong nhà sẽ đi ra, cười hì hì tiến lên phía trước, đồng thanh kêu lên một tiếng: “Tam công tử thỉnh an!” “Thiếu phu nhân an khang!” “Tam công tử, tam thiếu phu nhân đã về!” Náo nhiệt đến tận lúc khi họ tiến vào trong nhà.
*Bình phong bằng ngọc lưu ly
Nhưng hôm nay lại vắng vẻ đến lạ thường, chính phòng cũng không có ai đi ra đón, Tần Tang vừa xuống xe, đúng lúc có một trận gió thổi đến người, làm cô không khỏi rùng mình. Lúc này, từ phòng chính có một người đi ra, tuy chỉ mặc đồ ngày thường, nhưng tư thế này vừa nhìn là biết đây là một quân nhân. Người nọ không nhanh không chậm bước đi thong thả đi ra, trên mặt còn mang theo ba phần ý cười: “Tam muội đã trở về rồi sao?”
Tần Tang thấy anh ta, không khỏi giật mình ngoài ý muốn, nhưng vẫn kêu một tiếng: “Nhị ca.”
Người này chính là con thứ của Dịch Kế Bối – Dịch Liên Thận. Anh bởi vì quanh năm đều ở trong quân đội, nên có vẻ ngoài đen gầy anh tuấn, khí chất tự nhiên rất xuất chúng, so với Dịch Liên Khải quần là áo lụa, quả thực nửa điểm cũng không giống nhau. Tần Tang mọi lần rất ít khi nhìn thấy vị nhị ca này, hơn nữa Dịch Liên Khải mỗi khi đề cập đến anh, đều là có chút khinh thường. Dịch gia là một gia đình kiểu cũ, xưa này đều là đích thứ phân minh trường ấu có tự ( chính thất thứ thất thứ tự rõ ràng, bề trên luôn là nhất), Dịch Liên Thận do hay bận việc quân vụ, mà cô cũng chỉ ba năm mới về lão trạch một lần, nên hai người tất nhiên không thể gặp nhau nhiều được. Do vậy cô rất khách khí: “Nhị ca đã trễ thế này rồi, nhị ca còn muốn ra ngoài làm việc sao?”
Dịch Liên Thận lại cười cười, nói: “Ta không đi ra ngoài làm việc, ta là cố ý ở chỗ này đợi Tam muội muội. Tam đệ vì sao không cùng muội trở về?”.
Tần Tang thấy anh ta tuy trên mặt đang cười, thế nhưng ánh mắt lại mập mờ, không có lấy nửa phần ý cười, cô không khỏi hỏi: “Phụ thân đại nhân đã trở về chưa? Muội muốn đi đến thỉnh an phụ thân trước đã.”
Dịch Liên Thận lại cười: “Không vội.” Giọng điệu của anh khi nói đều rất là bình tĩnh, nhưng Tần Tang lại bất giác vô cùng run sợ. Chỉ thấy anh giơ tay lên, vỗ tay “Bốp bốp” hai tiếng, có vài tên hộ vệ đầy đủ vũ trang không biết từ đâu đi ra, giơ súng lên phía trước, Dịch Liên Thận từ từ bước ra sau, nói: “Tam muội muội trên đường đã cực khổ rồi, đương nhiên là vô cùng mệt mỏi,, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã.”
Tần Tang từ từ hiểu ra, cũng biết là đang có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng chính xác chuyện gì thì không tài nào đoán được. Vài tên lính hộ vệ tuy có giơ súng ra, nhưng đối với cô rất cung kính, đưa cô đến phía đông ở trong viện. Vừa bước vào cửa, Tần Tang liền biết rằng không chỉ có chuyện xảy ra, hơn nữa còn là chuyện lớn. Bởi vì mấy người vợ bé của Dịch Kế Bối, cả đại thiếu phu nhân, còn có Hiểu Dung nữ nhi của Lục di nương, năm nay mới được 5 tuổi, đều ở đây cả. Toàn bộ nữ quyến đều bị đưa đến tại nơi này, nói hẳn ra là bị giam lại nơi đây, bởi vì cửa phòng bên ngoài đều bị khóa trái hết, lúc lính hộ vệ mở khóa, người ở trong phòng đều sợ đến mặt tái xanh, lại thấy người đi tới là Tần Tang, mọi người trong phòng đều sợ hãi. Qua một lúc thật lâu sau, mới có người chân bé * “đốc đốc” đi tới chào hỏi cô, thì ra là Đại thiếu phu nhân. Cô tuy rằng thần sắc vẫn hơi hoảng sợ, nhưng vẫn kéo tay của Tần Tang, định nói gì đó nhưng lại bị nghẹn lại nơi cổ họng, một lúc sau mới nói: “Tam muội muội… Muội vì sao lại trở lại đây!” Mấy bà vợ bé lau nước mắt, mà vị Lục di nương người được Dịch Kế Bối sủng ái nhất, đang ngồi ở trên sạp gỗ tử đàn ôm lấy con gái Hiểu Dung của mình trong tay, hai mắt nhìn thẳng xuống đất, giống như bị hoảng sợ cực độ. Dịch Kế Bối nửa đời người chỉ có duy nhất ba nam hài tử, không có nữ nhi, nên khi có tiểu nữ này thì hết mực nuông chiều, bây giờ cô bé đang nằm mẫu thân, đôi mắt mở to nhìn khắp phòng.
*Xin đình chính một chút đó là vị đại tẩu này đúng là bó chân thật chứ không phải Dịch Liên Khải nói đùa như mấy chương trước mình đã chú thích, bây giờ đọc kĩ mới biết (hình ảnh bó chân)
Tần Tang hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Câu cô vừa hỏi vốn chả có gì, nhưng lục di nương lại “Oa” một tiếng khóc to lên: “Chúng tôi đều suy sụp hết cả rồi!” Ngoài cửa sổ lính hộ vệ dùng báng súng đánh “Bang bang” vào kính thủy tinh, quát: “Không được khóc nữa!”
Lục di nương cứ như thế bị dọa cho một cái, ngay lúc này thu lại thanh âm, nhưng Hiểu Dung trong lòng bà lại đang khóc lớn lên, nhỏ giọng nói rất nhẹ: “Mẹ… Con sợ….”
“Bảo bối ngoan đừng sợ… Bảo bối đừng sợ….” Lục di nương thì thào dỗ dành nữ nhi của mình, vỗ lưng của Hiểu Dung, vỗ về cô bé. Đại thiếu phu nhân mắt hồng hồng, kéo Tần Tang: “Tam đệ đâu rồi? Sao tam muội lại trở về đây một mình?”
Tần Tang tiếp tục hỏi: “Đại tẩu rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”
Đại thiếu phu nhân nước mắt chảy ra lần nữa rồi kể, thì ra đêm qua Dịch Kế Bối vừa trở về, không biết vì sao đã gọi Dịch Liên Thận đến mắng cho một trận, một lúc sau Dịch Liên Thân đi từ phòng chính đi ra được một lúc, thì vài người hầu lại nghe Dịch Kế Bối mắng to qua cửa: “Chẳng khác nào súc sinh, xem ta ngày mai trừng trị ngươi thế nào!”
Dịch Kế Bối xưa này tình tình đều như cục than nóng bỏng tay, đối với nhi tử của mình thì cực kì nghiêm khắc, Dịch Liên Thận thì cứ hai đến ba ngày lại bị mắng một trận, nếu không phải chuyện công sự thì cũng là việc tư, nên từ trên xuống dưới mọi người đều đã quen rồi, trong nhà không ai dám vòng vo thêm nữa. Đến lúc chiều Dịch Kế Bối đang mở tiệc chiêu đãi vài vị đồng liêu tại gia, trong đó có cả chủ tịch của Phù Châu – Trương Hi Côn, bữa tiệc đã ăn được phân nửa, Dịch Kế Bối tự nhiên đưa ra chủ ý muốn miễn tất cả chức vụ của Dịch Liên Thận trong quân đội, mọi người đều đang ngơ ngác nhìn nhau, lúc đó ngay tức thì Dịch Liên Thận đã mang theo một đội quân đạn đã lên nòng đi vào.
Dịch Kế Bối thấy nhi tử của mình dẫn theo đội cảnh vệ đi tới, tự nhiên chửi ầm cả lên, nhưng không đợi ông kịp mắng xong, đội cảnh vệ sau lưng Dịch Liên Thận đã “Rầm rầm” kéo súng, Dịch Kế Bối vốn đã bị bệnh cao huyết áp, chửi mắng đến hai mắt đảo liên tục, toàn thân co quắp lại, miệng sủi bọt mép, nghẹo đầu đột quỵ. Mấy vị lữ trưởng sợ mặt cắt không còn một giọt máu, ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ Dịch Kế Bối dậy, chỉ thấy đầu của Dịch Kế Bối cứng ngắc lại, không nói được nữa, không khỏi loạn thành một đám. Riêng chỉ có chủ tịch Phù Châu Trương Hi Côn vẫn trấn định thong thả, thậm chí còn múc thêm một bát canh vi cá nóng hổi, ung dung chậm rãi nói: “Đại soái bất thình lình bị bạo bệnh, chuyện này là đột nhiên xảy ra, vì để cho thế cục tạm thời ổn định, ta đề nghị để nhị công tử tạm thời giữ chức đốc quân, chư vị thấy thế nào?”
Mấy vị lữ trưởng kia nào dám nói một chữ không. Nhưng vẫn bị đội cảnh vệ đưa vào trong phòng khách, đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Dịch Liên Thận sau đó lập tức hạ lệnh đóng cửa tòa nhà, chỉ được phép đi vào chứ không được phép đi ra. Lúc đó toàn bộ nữ quyến còn chưa biết chuyện gì đã bị đội cảnh vệ của Dịch Liên Thận đem phủ bao vây lại giống như thiết thông ( tòa nhà bọc thép, có lẽ là thế), lại nghe nói đại soái đang bị bệnh. Ngay trong lúc này, nhà bếp sai người vừa vặn đem thức ăn mang lên, người kia thật sự rất lanh lợi, lặng lẽ chạy tới hậu viện nói hết đầu đuôi sự việc cho Lục di nương biết, Lục di nương nhất thời khóc lớn lên muốn liều mạng mà đi, cuối cùng bị ngăn lại rồi đưa về, sau đó Dịch Liên Thận sai người đưa hết nữ quyến đem nhốt vô một chỗ.
Hiện tại Dịch Kế Bối sống chết không rõ, mà tất cả nữ quyến lại đang bị giam ở chỗ này, không hề biết bên ngoài đã có chuyện gì xảy ra.
Tần Tang không ngờ rằng mới qua một ngày ngắn ngủi mà gia biến đột nhiên đã phát sinh thành như vậy, liền ngồi ở trên sạp giường, ngỡ ngàng nhìn Đại thiếu phu nhân. Đại thiếu phu nhân mắt sưng lên như quả hạch đào, nói: “Chúng ta chính ra đều là phế nhân cả, lúc này chỉ mong tam đệ có thể trốn được kiếp nạn này, tam đệ là cùng muội quay trở về sao?”
Tần Tang gật đầu, lại lắc đầu. Đại thiếu phu nhân khóc ròng nói: “Đây là cái nghiệt gì vậy, Nhị đệ sao có thể hồ đồ đến thế.”
Tần Tang nghe cô vừa khóc vừa nói, có một loại cảm giác toàn thân đều bị rơi vào trong cạm bẫy, dần dần càng thêm thê lương đau khổ hơn. Cô nhớ tới lúc Dịch Liên Khải giữa đường xuống xe, không biết là nên vui hay nên buồn đây, cũng không thể đoán trước được gì; nếu như nói mình buồn thì, mình đã bị giữ lại trong thiên la địa võng này, còn anh thì đang ở bên ngoài, nói không chừng đã cao chạy xa bay rồi, nhưng lại không biết được Diêu sư trưởng kia theo phe của ai, nếu như hắn chọn làm tâm phúc của Dịch Liên Thận, có lẽ sẽ theo lệnh anh ta, đem Dịch Liên Khải bắt giam lại, vậy mọi chuyện coi như xong rồi.
Cô nhìn đồ bày biện trong phòng, nhớ tới bản thân mình lúc mới vào Dịch gia, cảm thấy mấy thứ đồ bày biện này quá là xa hoa, ngay cả chi phí ăn mặc cũng vậy, dù mình cũng xuất thân trong một gia đình đại phú nhưng từ khi về đây mới được mở mang tầm nhìn rất nhiều. Không nhũng thế Dịch Kế Bối lại còn là nắm giữ một phương riêng, nắm quyền trong tay, Giang Tả bễ nghễ(kiêu ngạo),những người đứng đầu các địa phương không ai không mềm mỏng vài phần, trong Dịch gia trạch tuyệt đối dân thường không thể đi vào được, đem hai chữ tiền và quyền để miêu tả thì đều là nông cạn, đến kim ngọc mãn đường cũng không so sánh được, vậy mà khắp phòng bây giờ chỉ thấy nữ quyến khóc lóc ỉ ôi, đều là thái độ sầu muộn, vinh hoa phú quý rốt cuộc chỉ là một giấc mộng lớn. Hiện tại huynh đệ như bùn đất ( ý là chả có tình cảm gì), phụ tử phản bội lẫn nhau, ở đây lại biến thành lồng giam, làm liên lụy đến bọn họ phải chịu cảnh bỏ tù khốn đốn này.
Các cô bị nhốt ở nơi này, phòng bếp tuy có thể đưa thức ăn trực tiếp nhưng không thể nào vào được, bởi vì ở trên cửa của căn phòng này vừa vặn có một cái miêu động (giống lỗ chó thôi nhưng là cho mèo vào), cũng vì phu nhân của Dịch Kế Bối trước kia rất thích nuôi mèo, tuy rằng khi bà tạ thế rồi nhưng cái miêu động này chưa kịp chặn lại, bây giờ lại có công dụng rất tốt là đưa cơm nước vào bên trong, đưa nước nóng vào cũng được, đều lấy từ chỗ động này từ từ lấy lên, tuần tra mã tiền bên ngoài cũng không quan tâm các cô nói chuyện gì, Dịch gia nữ quyến sao có thế chịu nổi ủy khuất như vậy được, đêm khuya vắng người, mọi người ở dưới ngọn đèn điện hai mắt đều đẫm lệ, cũng không nói lấy nửa câu, càng thêm phần sợ hãi và sầu khổ. Cũng may là ở đây có ba bốn gian phòng, có vài cái giường và yên tháp*, cũng coi như có thể ngủ qua loa được.Tần Tang trên đường đến đã vô cùng mệt nhọc, cùng với Đại thiếu phu nhân, nằm chung với nhau trên một chiếc giường, chỉ chợp mắt được một lúc, nghe thấy tiếng bước chân của hộ vệ tuần tra bên ngoài, liền giật mình tỉnh dậy.
*Yên tháp là sạp giường nằm để hút thuốc
Đại thiếu phu nhân cũng chưa có ngủ, hai người bốn mắt đều nhìn nhau, không biết phải làm gì. Lúc này Hiểu Dung đột nhiên tỉnh giấc, “Oa” một tiếng khóc lớn lên. Lục di nương ôm cô vỗ về, nhưng không làm cô thôi khóc được. Người ở trong phòng đều bị đánh thức, Đại thiếu phu nhân cũng đứng lên, đưa tay lau trán cho Hiểu Dung, nhưng trán lại nóng hầm hập. Cô thấy hai gò má cô bé đỏ bừng lên, nói: “Chẳng lẽ là bị cảm lạnh rồi sao?”
Tần Tang từng ở trường học qua môn cứu hộ của Tây Dương, liền đưa tay tìm mạch đập của đứa trẻ, nói: “Sốt cao như vậy, lỡ may bị thương hàn thì hỏng.”
Đại thiếu phu nhân gấp gáp mà chả biết phải làm như thế nào cho phải, Tần Tang đến bên cửa sổ, nói lớn tiếng: “Các ngươi đi gặp nhị công tử nói, tứ tiểu thư bị bệnh, thỉnh ngài ấy đưa đại phu tới đây.”
Lính hộ vệ bên ngoài không đáp lời, Tần Tang phẫn nộ nói: “Nói cho Dịch Liên Thận biết, tứ tiểu thư đang bị bệnh, muội ấy cũng là muội muội ruột của anh ta, anh ta đã không lo lắng cho thì thôi, vậy mà còn trơ mắt nhìn muội muội ruột của mình bị ốm chết! Anh ta đã bức lão nhân gia tức chết rồi, bây giờ còn đi bức em út của mình hay sao? Tôi biết anh dám làm ra chuyện như vậy thì cũng dám đem toàn bộ nữ quyến trong phòng này đem giết sạch, nhưng tôi nói cho anh biết phàm là nữ nhân chúng ta còn một kẻ sống sót, thì tuyệt đối không bỏ qua cho anh!”
Tất cả mọi người bị lời nói của cô làm cho hoảng sợ, nhất là Đại thiếu phu nhân, cứ liên tục kéo ống tay áo của cô, Tần Tang cũng chẳng để ý tới. Trầm tư một lúc, xoay người đi múc nước lạnh, nhúng cho khăn mặt lạnh, sau đó để lên trên trán của Hiểu Dung. Lục di nương nói: “Tiểu hài tử vốn không chịu được lạnh như vậy…” Tần Tang nói: “Sốt cao thế này phải dùng nước lạnh hạ nhiệt đã, nếu để sốt nặng quá sẽ ảnh hưởng đến thần kinh thì hỏng thật rồi.” Sau đó mang chậu nước ấm lại, để Đại thiếu phu nhân giúp một tay cởi dùm quần áo của Hiểu Dung, cô dùng nước ấm lau dưới nách và chỗ đầu gối cho Hiểu Dung, chỉ thấy hô hấp của Hiểu Dung vẫn khó thở như trước, trên mặt còn đỏ bừng bừng, nhưng nhiệt độ có giảm xuống một chút. Lục di nương thấy cách này hữu hiệu, không khỏi vui mừng. Cứ như vậy cứ vài người thay phiên nhau làm, đem tiểu hài tử lau người, đến lúc trời sáng, Hiểu Dung lại bị sốt nặng trở lại.
Lục di nương muốn khóc to lên, nhưng lúc này chợt nghe thấy tiếng cửa mở vang lên, một tên hộ vệ đeo súng, dẫn một tên đại phu trên lưng mang hòm thuốc đến, đây chính là người hay xem bệnh cho người của Dịch gia – Tôn đại phu. Ông thường hay vào Dịch phủ xem bệnh, nhưng nhìn trong này toàn người là người, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lục di nương thấy Tôn đại phu như nhìn thấy vị cứu tinh, nước mắt rơi như mưa, khóc đến nỗi không nói lên lời nào. Đại thiếu phu nhân lập tức đưa Tôn đại phu đến chỗ Hiểu Dung khám bệnh, Tôn đại phu liền ngồi xuống xem mạch tượng, người hộ vệ nọ chỉ đứng ở cạnh cửa, Lục di nương chỉ khóc, đại thiếu phu nhân cũng không dám nói nhiều, vẻ mặt cũng rất sầu khổ nhìn Tôn đại phu.
Tôn đại phu bắt mạch xong, định viết đơn thuốc. Vốn bình thường ông xem bệnh cho Dịch gia đều có chuẩn bị sẵn bút mực để viết, thế nhưng trong này lại không có, Tần Tang liền nói với người lính hộ vệ kia: “Cảm phiền ngươi, đưa Tôn tiên sinh ra ngoài viết toa thuốc.” Người lính hộ vệ kia không nghi ngờ gì, xoay người định gõ cửa cho người ở bên ngoài, không nghĩ khi mới quay lại, đã bị Tần Tang cầm ghế dài bằng gỗ lim, dốc hết sức đập mạnh lên trên đầu của hắn. Người lính hộ vệ kia không đề phòng, kêu lên một tiếng rồi nằm mềm trên mặt đất.
Chuyện này đột ngột xảy ra, khiến toàn bộ nữ nhân trong phòng đều ngây người, Tôn đại phu nghẹn giọng nhìn trân trân, chỉ có Tần Tang vô cùng trấn định, cởi bỏ y phục cùng trường thương của lính hộ vệ, lớn tiếng nói: “Tôn đại phu, cảm phiền ngài xem qua giúp ta một chút, tối hôm qua ta nhức đầu cả đêm, ngài có thể bắt mạch qua cho ta chứ.” Sau đó vừa nói, một bên ánh mắt ra hiệu bảo Tôn đại phu vào phòng trong.
Tôn đại phu thấy cô cầm trương thương bên mình, không thể làm khác được đành lùi dần vào bên trong, Tần Tang một bên cầm súng ép buộc ông ta, một bên lại ra hiệu tay nói mọi người “chớ lên tiếng”, Đại thiếu phu nhân lấy tay che miệng, lục di nương hoảng sợ nhìn cô, mấy bà vợ bé khác cũng mở to mắt nhìn, không dám lên tiếng.
Tần Tang vừa đi vào trong phòng, lại nói với Tôn đại phu: “Tôn đại phu, làm phiền ông cởi y phục ra.”
Tôn đại phu sợ đến toàn thân run rẩy, tiếng hàm răng kèn kẹt vang lên, hoàn toàn không nói nên lời: “Tam…. Tam … Thiếu phu nhân… Việc này….. Không thể được….”
Tần Tang lại đặc biệt trấn tĩnh: “Ta chỉ muốn mượn quần áo của ngài mặc tạm thôi, nếu ta có thể ra khỏi viện này, cũng không liên lụy đến tiên sinh.”
Tôn đại phu bây giờ mới biết được là do mình suy nghĩ lệch lạc (nghĩ bậy nghĩ bậy rồi), run rẩy vội vã cởi nút áo ra, đưa áo bên ngoài cho cô. Đại thiếu phu nhân lúc này mới đi vào, nhìn thấy tình huống này, sợ đến choáng váng đầu óc, Tần Tang lại nhỏ giọng nói: “Đại tẩu, mau đưa cho muội một sợi dây!” Đại thiếu phu nhân như tỉnh mộng, gấp đên độ tay chân luống cuống: “Ở đây không có sợi dây nào cả….”
Tần Tang cái khó ló cái khôn: “Tẩu mau mau, đem cho muội vải bó chân lại đây”
Đại thiếu phu nhân thấy lung túng mặt đỏ hết lên, nhưng đều im lặng, ngồi ở một chỗ tháo vải bó chân ra rồi vội đưa tới cho cô, Tần Tang đem Tôn đại phu bó lại thành một cái bánh chưng, sau đó đem khăn tay nhét vào miệng ông, nhỏ giọng nói với đại thiếu phu nhân: “Đại tẩu, không ngờ… tẩu đến vải bó chân cũng đem cho muội.”
Đại thiếu phu nhân cả đời này cũng chưa từng ở trước mặt nam nhân lạ nào lộ ra chân bó của mình, thấy Tôn đại phu trợn mắt, nhìn mình chằm chằm, lung túng đến phát khóc, thế nhưng không dám không nghe lời của Tần Tang, nên…vải bó chân cũng tháo ra đem cho cô.Tần Tang đi ra bên cạnh người lính hộ vệ bị đập ngất kia kéo vào buồng trong, nhưng dù sao sức cô cũng có hạn, kéo thế nào vẫn không nhúc nhích. Lúc này Lục di nương đặt Hiểu Dung lên giường, đi đến giúp Tần Tang một tay, tứ di nương ngũ di nương cũng đều tỉnh lại, lại gần giúp kéo hắn ta vào, dùng sức của cửu ngưu nhị hổ (chín trâu hai hổ), rốt cuộc cũng lôi được tên lính hộ vệ kia vào buồng trong. Tần Tang đem nón trên bộ quân trang tháo xuống, sau đó cũng dùng vải bó chân đem trói chặt tay chân hắn, không ngẩng đầu nói: “Đưa cho tôi cái khăn tay.”
Có người đưa đến một cái khăn tay cho cô, cô vừa nhìn thì ra là lục di nương, không suy nghĩ nhiều, cô liền đem khăn tay kia nhét vô miệng tên lính hộ vệ kia. Cả người cô mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lúc này mới lau mồ hôi trên trán, nói: “Chúng ta phải thương lượng một chút, mọi người ai muốn theo tôi ra ngoài.”
Lục di nương thấp giọng nói: “Hiểu Dung ở đây, ta không thế đi được. Hay cứ để Đại thiếu phu nhân đi theo cô đi.”
Đại thiếu phu nhân lại nói: “Tôi bó chân thế này làm sao có thể đi nhanh được đây? Lục di nương tốt nhất đi theo tam muội đi, Hiểu Dung cứ để đây cho tôi chăm sóc.”
Tần Tang nói: “Đây không phải lúc nường nhịn lẫn nhau, còn tiếp tục lề mề nữa thì không biết còn có chuyện gì xảy ra đâu. Tứ di nương vóc người tương đối cao, chân cũng không bị bó, mặc đồ của Tôn đại phu rất thích hợp, tôi và dì tư cùng đi. Nếu như tôi có thể thoát ra được, sẽ nhất định tìm cách cứu mọi người ra.”
Tứ di nương sợ hãi đáp ứng một tiếng, hai người lập tức thay y phục, Tần Tang gầy nhom, mặc bộ quân trang vào rộng vô cùng, lục di nương giúp cô kéo chặt thắt lưng lại, Đại thiếu phu nhân run run nói: “Tam muội, dì tư hai người nhớ cẩn thận.”
Tần Tang đội nón lính lên đầu, khéo léo đem toàn bộ che giấu cho thật kỹ, tứ di nương sắc mặt tái nhợt, đành miễn cưỡng trấn định, nói: “Đi thôi.”
Tần Tang trên lưng đeo trường thương cúi đầu gõ cửa, lính hộ vệ bên ngoài liền mở cửa ra, cô trước tiên bước ra, dì tư mặc áo dài của thầy bói, lại đem mũ đen dạ của Tôn đại phu kéo xuống thật thấp, lính hộ vệ quả nhiên không hề để ý tới, cúi đầu xuống tiếp tục khóa cửa. Tần Tang nhìn lén, thấy trong viện có bốn đến năm trạm gác, tất cả đều đứng ở dưới cửa sổ, giương súng đứng im, cũng may không có ai chú ý đến họ. Đi qua đình viện, Tần Tang trong lòng không khỏi bồn chồn, sợ hãi không thôi, thường ngày viện tử này đi có vài chục bước chân là tới rồi, nhưng hôm nay vài chục bước chân cứ như mấy trăm bước chân vậy, khiến cô lo lắng không thôi, hận không thể cất bước chạy một mạch cho xong, nhưng cũng chỉ có thể đi từ từ, thời tiết kiểu như vậy, cũng chưa đi đến trước nguyệt môn động, mà toàn thân đã ra toàn mồ hôi rồi. Cô nghe thấy tiếng chân phía sau của tứ di nương, tuy không mất trật tự, nhưng lại xen kẽ âm thanh “kèn kẹt” rất khẽ, cô suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra thì ra là tiếng của hai hàm răng va vào nhau, cô lại không thể quay đầu nói cho tứ di nương biết, chỉ đành đi tiếp về phía trước. Mắt mở to rốt cuộc cũng đi tới được trước nguyệt động môn, lúc này mới nhớ cửa chính nhất định không ra ngoài được, cô trong đầu nhanh chóng xoay chuyển bước nhanh, quyết định đi ra phía sau phòng bếp. Cô nghĩ rằng, tuy cả nhà đều bị nhốt lại, nhưng nhiều người như vậy cũng đều phải ăn, nên thể nào nhà bếp cũng phải phái người ra ngoài mua thức ăn, không biết chừng mình có thể nhân cơ hội này mà đi ra ngoài. Ai biết rằng khi vừa mới tới trước nguyệt động môn, bỗng thấy một đội cảnh vệ tiến đến, dẫn đầu là Dịch Liên Thận. Tránh cũng không thể tránh nổi, tứ di nương sau lưng cô sợ đên mặt cắt không còn một giọt máu, “ Rầm rầm” một tiếng hòm thuốc trên vai cũng rơi trượt trên mặt đất.
Đúng lúc đó, Tần Tang không hề do dự mà giơ trường thương lên, nhưng đội cảnh vệ Dịch Liên Thận mang theo, rầm rầm ai ai cũng đều giơ trường thương về phía hai người họ, Dịch Liên Thận thấy y phục cùng thần sắc của hai người, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại thấy cực kỳ tức cười, cuối cùng cười ha ha lớn lên.
Tần Tang ghim súng ngắm về phía anh, trừng mắt nhìn.
Dịch Liên Thận cười đến không nổi nữa, lúc này mới bắt đầu, thong thả ung dung bước đến trước mặt cô, lại cười nói: “Tam muội muội… Ta luôn không rõ vì sao, trước đây lão tam nhất định phải cưới bằng được muội về. Ngày hôm nay cuối cùng ta cũng hiểu rồi, thì ra muội thực sự là… Thú vị! Thú vị! Thú vị vô cùng!”
Tần Tang lạnh lùng nói: “Có tin hay không tôi một phát bắn chết anh.”
Dịch Liên Thận lại coi như không thấy trường thương trong tay cô, cười nói: “Cách bắn súng của cô là do lão tam dạy sao? Lão tam này, hắn mọi thứ đều kém cỏi, duy chỉ có bắn súng coi như cũng tương đối khá, không biết tam muội có học được vài phần sơ qua từ hắn không.”Anh ta chỉ tay vào chính mình nói: “Ta đang đứng đây, cô nhớ bắn vào chính giữa, cô chỉ cần nổ súng, toàn bộ những người này đều là cận vệ của ta, tất cả đều là những tay thiện xạ, từ trước đến giờ chưa phát nào trượt, ở đây hơn hai mươi khẩu súng đều chĩa vào cô, ta đảm bảo chỉ cần cô dám bóp cò khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức thành tổ ong vò vẽ ngay. Khi đó chỉ sợ lão tam nhìn thấy cũng chả nhận ra cô nổi.”
Tần Tang cắn chặt môi dưới, không nói gì, tứ di nương sau lưng cô sụt sịt khóc. Dịch Liên Thận thấy Tần Tang sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không cầu xin tha thứ, ngay cả cây súng ghim ở trên tay cũng không hề run rẩy, càng cảm thấy thú vị vô cùng, cười tủm tỉm nói: “Tam muội muội, muội cùng dì tư làm thế nào mà cải trang thoát ra khỏi chỗ đó đây? Để ta đoán, có lẽ muội đánh bất tỉnh Tôn đại phu và tên lính hộ vệ kia… Chặc chặc… Chiêu đó quả thực là hết sức chiêu phiêu lượng (quá đẹp, quá xuất sắc), thật phiêu lượng liễu (cái này ý cũng như cái trên). Dụ địch đi vào, di hoa tiếp mộc, man thiên quá hải *. Tới bước tiếp theo hai người liền kim thiền thoát xác. Tam muội, muội quả là khiến cho ta được thấy thế nào là nữ nhân trung (nữ nhân tài giỏi), nhất đẳng nhất năng kiến (giỏi giang vô cùng), nhất đẳng nhất đạm đại (có gan lớn vô cùng), cũng thuộc loại có dũng có mưu. Ta từ trước đến nay đều đã đánh giá thấp muội, đánh giá thấp muội cũng giống như mấy nữ nhân chỉ biết ở trong nhà khác.”
*Di hoa tiếp mộc(Dời hoa ghép cây) ý chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.
Man thiên quá hải(Giấu trời qua biển) ý chỉ lợi dùng người khác không ngờ tới mà lẩn trốn. Man thiên quá hải là kế đầu tiên trong 36 kế của Gia Cát Lượng
Tần Tang nói: “Nhị ca nghĩ tôi không dám nổ súng sao? Nhị ca nghĩ giờ phút này nhị ca có thể nắm chắc thật hay sao? Lan Pha không hề cùng với tôi quay trở về đây, chỉ cần anh ta còn ở bên ngoài, nhị ca đừng nghĩ đến chuyện một tay che trời!”
Cô cũng chỉ đành dối trên lừa dưới, nếu Dịch Liên Thận đã bắt giam được Dịch Liên Khải, vậy thì đúng là không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra… Không ngờ sắc mặt Dịch Liên Thận lại khẽ đổi một chút, cười nói: “Tam muội thật sự miệng lưỡi rất sắc bén, tuy rằng tam đệ đã chạy thoát, nhưng tam muội còn đang ở đây, ta không sợ không đưa được hắn về đây.”
Tần Tang tâm trạng quay mòng mòng, không rõ ý tứ của anh ta là gì, chỉ đoán anh ta đang nói dối thế, trong lòng nghi ngờ không chắc chắn, Dịch Liên Thận lại cười nói: “Tam muội, muội trước tiên là bỏ súng xuống trước đã, lỡ không may lại tự làm tổn thương mình, sao ta có thể giao muội nguyên vẹn lại cho lão tam đây.”
Tần Tang lạnh lùng nói: “Muốn tôi bỏ súng xuống cũng được, nhưng nhị ca phải để cho tôi được gặp đại soái đã.”
Dịch Liên Thận nói: “Phụ thân đại nhân đang bệnh, chắc sẽ không muốn gặp muội đâu.”
Tần Tang nói: “Nhị ca đừng nên gạt người, tôi biết phụ thân có khi đã chết rồi.”
Dịch Liên Thận cười nói: “Tam muội không cần dùng mấy lời thế này để dụ ta nói ra, muội biết cũng chẳng để làm gì hết. Xung quanh muội bây giờ không còn đường trở ra nữa, ta khuyên muội ngoan ngoãn quay trở lại phòng, chờ tam đệ quay trở về đây thì hơn.”
Dịch Liên Khải cười lạnh nói: “Ly hôn thì ly hôn, cô nghĩ tôi sợ hay sao? Nếu không phải trước đây lão nhân gia ép tôi, thì sao tôi lại phải lấy cô về làm gì? Cô cho là chỉ dựa vào vài phần nhan sắc của cô, mà tôi phải nâng cô lên sao?”
Tần Tang không muốn cùng anh nhiều lời, quay đầu xoay người đi lên lầu. Chỉ nghe thấy Dịch Liên Khải vẫn đứng đó, cười lạnh.
Dịch Liên Khải lúc này đã quay về vẻ mặt đường hoàng cũ, dứt khoát mang theo Mẫn Hồng Ngọc ở lại đây, mỗi ngày điều ở trong nhà uống rượu tán tỉnh mua vui. Tần Tang thì lại luôn nhốt mình ở trong phòng ngủ, cả ngày không ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ. Má Hàn có khuyên nhủ vài lần, nhưng cũng chẳng có tác dụng. Kéo dài như vậy vài ngày, làm ngơ không nổi nữa, vì cũng đã qua tết Trung thu rồi.
Tần Tang đành đánh tiếng cho Dịch Liên Khải, rồi ra lệnh cho người hầu thu xếp hành lý xuống núi. Chờ sắp xếp xong hành lý, Dịch Liên Khải đã sớm chuẩn bị xe xong, mang theo Mẫn Hồng Ngọc cùng nhau trở về thành Xương Nghiệp. Tần Tang dù sao cũng không đi cùng xe với họ, nên cũng lười để tâm tới.
Chỗ ở của Dịch gia nằm ở trung tâm thành Xương Nghiệp, má Chu đã sớm trông mòn con mắt, suy đoán rằng lúc này Dịch Liên Khải cùng Tần Tang đã cùng nhau trở về. Hôm đó bà đang ở tiền sảnh thêu thùa, đã nghe thấy tiếng còi dội lại, sau đó lại có tiếng ồn từ chỗ người gác cổng trước truyền vào, bà nghĩ thầm có khi tiểu thư và cô gia đã trở về rồi. Vì vậy vội vã buông cây kim xuống đi ra ngoài, quả nhiên thấy trước cửa có đậu mấy chiếc ô tô, má Hàn xuống xe trước tiên, đỡ tay Tần Tang dìu xuống xe. Má Chu cười tươi nghênh đón, kêu một tiếng: “Tiểu thư…” Bỗng nhìn thấy xe hơi ở phía sau, Dịch Liên Khải cũng đang xuống xe, má Chu buồn bực tại sao hai người họ lại không đi cùng xe với nhau, lại thấy Dịch Liên Khải đưa tay ra, một bàn tay đặt lên tay anh, một thân sườn xám ngân hồng bạc bên trong tay áo có mười đầu ngón tay, được sơn màu đỏ vô cùng diễm lệ, ngay sau đó một thân ngân hồng bạc từ trên xe đi ra, thì ra là một nữ nhân lẳng lơ trẻ tuổi.
Má Chu lấy hết sức làm kinh hãi, thấy Tần Tang bộ dạng không quan tâm, giống như chả nhìn thấy cái gì hết, trực tiếp đi lên lầu trở về phòng. Má Chu vội vàng đuổi theo phía sau, sắp xếp đi lấy chậu nước cho Tần Tang rửa mặt, hầu hạ cô thay đồ, dùng nước sôi pha trà, lại hỏi: “Tiểu thư người có đói bụng không, để tôi đi kêu nhà bếp làm ít điểm tâm.”
Tần Tang lắc đầu, má Chu đầy một bụng câu hỏi, nhưng một chữ cũng không dám hỏi Tần Tang, chờ giúp Tần Tang thay y phục xong, liền lặng lẽ lui ra ngoài. Còn chưa kịp đi xuống lầu, đã thấy má Hàn cầm hộp đựng trang sức đi lên lầu, nên liền kéo cô vào hỏi. Má Hàn không nhịn được, đem đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện trong núi toàn bộ đem nói hết cho má Chu, còn nói: “Thật sự là bị yêu tinh quấy nhiễu mà, ở trong núi đã như vậy được một thời gian rồi, thiếu phu nhân cũng bị chọc cho tức giận đến mức cả đêm đều không ngủ được.. Tôi thấy công tử gia đúng thật là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi, không những thế còn dám mang về nhà trong…”
Má Chu vừa tức vừa phẫn nộ, nhưng bà không thể làm được gì, nên chỉ có thể dùng lời khuyên nhủ an ủi cô mà thôi. Tần Tang biết rõ dụng ý của bà, vì vậy nhàn nhạt cười, nói: “Bà yên tâm đi, nếu anh ta không để ý đến ta, ta đành một mình quay về Phù Viễn vậy.”
Má Chu lại hiểu sai ý cô, cho rằng cô đang cảm thấy cực kỳ uất ức trong lòng, nên mới phải đi cầu cạnh Dịch gia trưởng bối phân xử cho mình, nên nói: “Tiểu thư thường ngày quá hiền lành, tục ngũ có nói nhân thiện bị nhân khi (Người hiền hay bị khinh khi), mã thiện bị nhân kỵ ( ngựa tốt bị người đố cưỡi).Cô gia lần này thật sự quá đáng quá rồi, phải để đại soái dùng gia pháp giáo huấn lại mới được.”
Tần Tang chỉ cười cười, không nói lời nào.
Mới quay về nhà lớn mọi chuyện đại sự rất nhiều, cũng bởi vì cô là thiếu phu nhân nên các lễ vật đặc biệt, hành lý các thứ đều có thể giao cho nữ phó và người hầu xử lý, hơn nữa mọi thứ đều phải do đích thân cô nhọc lòng sắp xếp, nên đành lên tinh thần cũng lộn xộn mất ba ngày, mọi chuyện cũng đã gần xong. Dịch Liên Khải sai người đem mấy hành lý cá nhân vào khoang hạng nhất, rồi sau đó đáp xe lửa quay về Phù Viễn. Bất ngờ nhất khiến cho Tần Tang và má Chu lại không hề nghĩ tới, đó là Dịch Liên Khải lại có thể mang theo Mẫn Hồng Ngọc cùng nhau quay trở về Phù Viễn. Tần Tang ngược lại, nghĩ thầm anh ta lại dám đường hoàng làm ra cái chuyện thế này, đúng là mất mặt mà. Má Chu thì sau lưng lại nguyền rủa “hồ ly tinh”, “Lạn xướng phụ” ( đồ kĩ nữ thối nát) vô số lần, thế nhưng ngoài có thể chửi ra, bà chả làm gì được hơn nữa.
Dịch Liên Khải từ trước cho tới bây giờ không bao giờ để Tần Tang phải ngồi một mình ở trên một khoang, vì Tần Tang hay sợ hãi không đâu, trên xe lửa lại ngồi bồn chồn không yên. Lần này anh dẫn theo Mẫn Hồng Ngọc, hai người ngồi chiếm một khoang, sau đó Phan Kiện Trì cũng mang theo mấy người hầu, ngồi ở trên một khoang nữa. Má Chu tức giận mắt có tia máu, nhưng Tần Tang lại bày ra cái bộ dạng thế nào cũng được, cô căn bản cũng không muốn cho má Chu đi, bởi vì bà đã lớn tuổi hơn nữa bôn ba khắp nơi thế này cũng quá cực khổ rồi. Nhưng dù sao bà cũng là của vú em hồi môn của mình, Dịch gia ở đằng này lại không hề dễ dàng như vậy bởi họ rất chú ý đến các quy củ, hơn nữa bà lại còn hay đa nghi. Vì vậy đành để cho má Chu dẫn đầu, mang theo bốn nữ hầu theo cô, chỉ để lại má Hàn ở Xương Nghiệp trông coi tư gia. Xe lửa đi rất nhanh, Tần Tang có chút say xe, nên sau khi lên xe đều ngủ thiếp đi. Nghỉ ngơi một lát, má Chu đã chuẩn bị trà cho cô súc miệng, một bên còn chuẩn bị điểm tâm, vừa nói với cô với vẻ tực giận: “Phan phó quan mới tới kia thật không biết phải trái đông tay gì hết, nhìn hắn mượn oai hùm, mà đem thiếu phu nhân người nửa phần không thèm để mắt đến”.
Tần Tang trong lòng vốn rất miễn cưỡng, tiện tay cầm cốc trà lên, yên lặng không lên tiếng.
Má Chu lại nói: “Tiểu thư đừng trách tôi nói nhiều, Tống phó quan kia, cũng chả phải người tốt, chỉ biết xúi giục công tử gia ra ngoài làm chuyện càn quấy. Bây giờ lại có Phan phó quan kia, cũng là một dạng với nhau cả thôi. Tiểu thư quá hiền lành rồi, nghe tôi nói đi, sao tiểu thư không dùng chút ít thủ đoạn, với những người như vậy, tiểu thư chỉ cần lôi kéo về phía mình, thì còn sợ không biết được tung tích của công tử gia sao hoặc bằng không để cho anh ta nghe lời, biết mạnh nhẹ thế nào…”
Tần Tang không kiên nhẫn được nữa: “Bà đừng nói thêm nữa, để cho người ta nghe thấy, thì còn ra cái dạng gì.”
Má Chu lúc này mới ngừng lại, Tần Tang ngồi ở trước bàn, lắng nghe tiếng bánh xe cuồn cuộn, leng keng leng keng, leng keng leng keng, tiếng xe lửa nhàm chán vô vị, thẳng một đường về phía nam, ngoài cửa sổ xe lửa cảnh đồng ruộng hiện ra, tựa như một bộ phim tua đi tua lại, cũng rất ư là nhàm chán.
Xe lửa dừng ở trạm Phương Gia Điếm để thêm nước tạo ra hơi nước, dừng lại hơi lâu một chút. Phương Gia Điếm là nơi đóng quân quan trọng, chỉ huy đồn trú Diêu sư trưởng nghe nói Dịch Liên Khải ở trên xe, nên nịnh bợ, sai người đem ít nước hoa quả qua. Lại điều tới một sĩ quan không biết Tần Tang là ai, cho nên khi hắn lên xe đã vội đi đến chỗ khoang của Dịch Liên Khải, thấy Mẫn Hồng Ngọc là một cô gái trẻ, liền nghĩ vị đây chắc là Tam thiếu phu nhân, vì vậy một câu: “Thiếu phu nhân”, nịnh hót một phen. Dịch Liên Khải vốn rất ngạo mạn, lúc này lại rất cao hứng, nên cứ để hắn tiếp tục hiểu nhầm. Có một nữ hầu vừa đi lấy ít đồ trở về nói cho má Chu biết, má Chu tức giận muốn chửi ầm lên, Tần Tang nhàn nhạt nói: “Có gì phải tức giận, sĩ quan kia chỉ theo ý anh ta mà nói thôi.”
Sĩ quan của Diêu sư trưởng vừa đi, Mẫn Hồng Ngọc lại kêu nữ hầu đem tặng giỏ hoa quả này xuống chỗ khoang của Tần Tang, má Chu vừa thấy, giống như đổ thêm dầu vào lửa, đem giỏ hoa quả ném ra bên ngoài cửa sổ xe. Nữ hầu kia thấy bẽ mặt, liền hừ một tiếng rồi rời đi. Một lúc sau Dịch Liên Khải đích thân đi tới, đứng ở cửa khoang cười nhạt: “Làm phản rồi phải không.”
Tần Tang trong lòng mệt mỏi, nâng chung trà lên, không hề lên tiếng.
Má Chu thường ngày cực kỳ giữ bổn phận, lúc này lại bất chấp, thay mặt Tần Tang nói: “Cô gia, Tôi cũng xem như là vú em hồi môn của tiểu thư qua đây, người khinh dễ tiểu thư nhà chúng tôi như vậy, tôi không thể mở to mắt mà nhìn được!”
Với cái tính khí kia của Dịch Liên Khải, làm sao có thể chịu được một hạ nhân dám nói như vậy với mình, tâm trạng rất tức giận, liền lạnh lùng nói: “Người đâu? Chẳng lẽ còn để ta phải ra tay?”
Người hầu thấy như vậy, cũng không thể không đi về phía trước, Tần Tang đứng lên, hai mắt nhìn chăm chú anh, thản nhiên nói: “Anh dám sao?”
Người hầu tuy rằng rất tuân theo chỉ thị của Dịch Liên Khải, nhưng lại thấy Tần Tang đứng ở đó, cô thường ngày đều nhẹ nhàng yêu kiều, lúc này lại như thay đổi thành một một người khác vậy, giữa hai hàng lông mày có một loại hàn khí không tả được, giống như lấy hết khí thế xung quanh mình, bọn họ chỉ biết ngập ngừng kêu: “Thiếu phu nhân…”
Dịch Liên Khải đẩy người hầu ra, tiến tới vài bước, nhấc tay “Bốp” một cái, đánh mạnh vào mặt Tần Tang. (nếu mình không đọc qua truyện trước thì mình cũng thấy bạn Khải này thật là Khốn nạn )
Tần Tang cả người choáng váng, anh lần này ra tay thật sự quá nặng, đánh cho cô một cái lảo đảo cả người, chống lên bàn trà, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực đau đớn khó chịu, ngay cả lời cũng không nói được câu gì. Phía sau Dịch Liên Khải là Phan Kiện Trì theo sau, nhìn thấy tình hình như vậy vội vàng tiến lên, kéo Dịch Liên Khải lại: “Công tử gia! Công tử gia chuyện gì cũng để từ từ giải quyết đã!”
Mấy người nữ hầu mới dần tỉnh ngộ, má Chu tiến lên đỡ lấy Tần Tang, Dịch Liên Khải lại nổi giận đùng đùng: “Họ Tần kia, cô đừng tưởng cô được gả cho tôi, dù cho cô có là thiếu phu nhân. Tôi cũng nói cho cô biết, cô nếu như biết thức thời, biết thân biết phận một chút, tôi sẽ không để cô thiếu ăn thiếu uống, thiều đồ để mặc. Đừng cho rằng cô dựa vào ba phần nhan sắc mà khiến cho tôi phải để ý đến cô, cô chán sống rồi!” Tính tình anh vốn thô bạo, nói rồi tiến lên định đá một cái. Phan Kiện Trì sợ hãi dùng sức kéo anh lại, nhưng trong khoang tàu vốn rất chặt hẹp, Tần Tang không thể tránh được, một cước kia rốt cuộc đã đá vào trên vạt áo sườn xám, cũng may là Dịch Liên Khải bị Phan Kiện Trì kéo lại, nên cũng chỉ có 7, 8 phần lực mà thôi, nên bất quá giống như trước đạp cho Tần Tang lảo đảo, trên sườn xám lụa mỏng màu ngọc trai, đã có một vết chân in lên.
Người hầu nghe thấy âm thanh huyên náo, đã sớm xông lên, kéo lại khuyên ngăn, liên tục khấn đầu, khuyên Dịch Liên Khải bỏ qua. Mấy nữ hầu cũng tiến lên, vây quanh đỡ lấy Tần Tang ngồi lên chỗ giường mềm.
Tần Tang không có khóc, cũng không cảm thấy đau, nhưng trái tim lại thắt lại, giống như khi mẫu thân mất, cô đang ở trường biết được tin, liền chạy về nhà, trên đường về tim giống như bị người ta nắm chặt, bóp thật chặt vào, từng đợt từng đợt co thắt lại. Giống như bị mắc kẹt trong cổ họng, từ từ nổi lên chút ý nghĩ xấu xa, tại sao người khác không bị như mình, mà chính mình lại bị như vậy, tại sao chỉ có mình là lại rơi xuống vũng lầy như vậy chứ, tại sao chứ?”
Má Chu một bên lau nước mắt một bên khuyên: “Tiểu thư người khóc đó sao? Khóc to lên cũng tốt, nhưng đừng để bản thân bị ủy khuất… Cô gia không biết bị trúng tà gì… Mà dám làm chuyện như vậy với tiểu thư…”
Cô ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, chỉ là không chịu được, nghĩ thầm chả việc gì mình phải khóc cả, dù anh ta có đánh mình thì sao, từ trước đến giờ anh tuy rằng không đánh cô, nhưng đều mắng chửi cô rất khó nghe. Anh ta nói cũng không sai, thân phận này là do cô lấy được, cha của cô dùng một nửa tài sản để có được hôn nhân này, ở trong mắt người khác đều là Tần gia leo lên Dịch gia quyền quý.
Má Chu kêu nữ hầu tìm một căn phòng, sai người kiếm một đại phu xem vết thương trên mặt cô. Vì trên mặt cô vẫn còn rất đau rát, nên Tân Tang vô thức tránh một chút, má Chu giống như dỗ trẻ con khuyên cô: “Thiếu phu nhân để đại phu xem thử nào, nếu không sẽ bị sưng lên bây giờ.”
Lấy túi chườm nước đá lên mặt, đau rát cũng giảm bớt đi, cảm giác nóng bỏng trên da cũng dần dần nguội bớt đi. Cô cả người đều mê man, má Chu lại hầu hạ cô thay y phục, cô cũng để cho họ tùy ý làm gì mình thì làm, trong lòng cô không nghĩ gì cả, yên tĩnh vô cùng. Thay xong y phục má Chu lại đỡ cô ngồi xuống, cô vẫn lấy tay đè túi đá chườm để ở trên mặt, đá bên trong dần dần tan ra, giọt nước ngưng đọng lại theo cổ tay cô đi thẳng vào trong tay áo, như một con rắn băng nhỏ vậy, trườn đi không có một tiếng động nào, đi đến khuỷu tay rồi trượt xuống. Con rắn mỏng kia lạnh như đá, dọc theo huyết mạch chảy trên cánh tay, đi vào, đi vào sâu bên trong, tiến thẳng đến tim, đau đến không còn cảm giác. Cô nghĩ, dù thế nào mình cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến căm hận mà thôi, căm hận tại sao mình mấy ngày trước không hạ quyết tâm, đem mọi chuyện ở Xương Nghiệp giải quyết một thể luôn cho xong. Trong nhà ở Xương Nghiệp, dưới lầu trong phòng hất yên thất (phòng hútthuốc) có một tủ kính bằng gỗ lim, bên trong có đặt một khẩu súng dài bằng ngà voi được chạm trổ hoa văn, có người nói rằng súng này đã từng được tiền Thanh nhiếp chính vương dùng qua, tuy rằng niên đại đã quá lâu rồi nhưng sử dụng vẫn vô cùng tốt, năm ngoài cô có thấy Dịch Liên Khải dùng qua cái này, cô cũng biết hỏa dược đạn được để ở trong ngăn kéo chỗ nào…Ý niệm đáng sợ trong đầu lại xuất hiện trong chớp mắt, như là một con thú gầm rú xung quanh cô, mang theo không khí trào dâng ướt nhẹp, như là thủy triều mùa đông, lạnh lẽ u ám và có sương mù, cô lấy lại bình tĩnh, bên ngoài có tiếng gõ chuông, xe lửa dần dần chạy đi.
Lúc này bên ngoài khoang có người nhẹ nhàng gõ cửa, má Chu mở rộng cửa nhìn, hóa ra là Phan Kiện Trì, càng thêm phần tức giận, ngăn trước cửa nói: “Có chuyện gì? Không nhìn thấy thiếu phu nhân không thoải mái sao?”
Phan Kiện Trì chậm rãi nói: “Công tử gia nói, đi xe lửa rất khó chịu, nên chúng tôi quyết định trước hết xuống ở Phương Gia Điếm, có thể đổi sang ô tô, hoặc có thể đổi sang thuyền. Thỉnh thiếu phu nhân cứ về Phù Viễn trước, không cần đi cùng với chúng tôi.”
Má Chu vừa nghe xong, tức đến run người, Tần Tang lại nghĩ sao cũng được, Phan Kiện Trì sai mấy tên người hầu, trên danh nghĩa là hầu hạ nhưng lại giống như để giám sát. Má Chu trừng mắt mở to nhìn Dịch Liên Khải mang theo Mẫn Hồng Ngọc xuống xe, Phan Kiện Trì đi theo sau hai người, lấy ra một ít hành lý, đứng ở trên nguyệt thai*, Mẫn Hồng Ngọc dương dương tự đắc, quay lại cửa sổ cỗ các cô gửi một nụ hôn gió, má Chu tức giận như muốn lao ra song cửa chửi bới, Tần Tang chỉ nhắm mắt làm ngơ, tự nhiên không quan tâm gì cả.
*Nguyệt thai
Xe lửa đến Phù Viễn đã là buổi tối, Phù Viễn là thành quan trọng nhất của Giang Tả, đi đến gần trạm xe lửa, đã thấy đèn đuốc thắp sáng trưng, hơi nước đầu xe sương trắng phun ra từng đoàn ở nền nguyệt thai. Tần Tang cứ đến khoảng thời gian này là lại quay về Phù Viễn, hướng ra cửa sổ xe nhìn, chỉ thấy chỗ nguyệt thai trống rỗng, đến một người cũng không thấy. Cách đó không xa trạm xe lửa có một loạt nhà dân, xa hơn nữa, là rừng cây tối om. Phía sau cánh rừng nọ là một tường thành, không xa thành lâu có một Phù Hồ sóng biếc dập dờn, yên ả mênh mông. Phù Viễn địa thế hiểm trở, ba mặt đều là núi vây quanh, một mặt còn lại thì chính là Phù Hồ này chiếm nửa cái cảnh quan trong thành. Toàn bộ thành Phù Viễn, thật ra được xây dọc ven hồ quanh co khúc khuỷu, rất nhiều người cũng chọn xây nhà ở bên hồ. Vì đều ở cạnh thủy, nên phong cảnh thập phần tú lệ. Lão trạch (nhà cũ) của Dịch gia, ngay ở bên hồ lại là một tòa viện vừa to lại vừa thâm sâu.
Trước khi đi đã gửi một bức điện đến thông báo, nên khi xe lửa dừng hẳn, Dịch gia đã phái người leo lên khoang. Đứng đầu là quản gia lão trạch Vương thúc, ông đã làm ở đây từ thời phu nhân của Dịch Kế Bối còn sống, ở Dịch gia trong nhiều năm, thê tử của ông cũng là nhũ mẫu nuôi Dịch Liên Thận lớn lên, nên Dịch Liên Khải đặc biệt khách khí, gọi ông một tiếng “Vương thúc”. Tần Tang thấy ông, cũng cười cười: “Làm phiền Vương thúc đã tới đây đón ta rồi”.
Vương quản gia thói quen vô cùng cẩn thận, cười luôn miệng nói: “Tam thiếu phu nhân lại chê cười bộ xương già này rồi.” Lại hỏi: “Tam thiếu phu nhân đi đường đã cực khổ rồi.” Ông ta cũng là một người thông minh, tuy không thấy Dịch Liên Khải, trong lòng cũng phiền muộn, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều. Cùng Tần Tang trước tiên xuống xe, đứng trên thai thượng (thai thượng vẫn là nguyệt thai nhé) đã thấy Dịch gia đã sớm phái xe đi tới, Vương thúc tự mình hầu hạ Tần Tang lên xe, má Hàn do là nữ hầu tùy thân nên ngồi ở bên cạnh tài xế. Vương quản gia cũng ngồi ở bên cạnh tài xế, khác với những người hầu khác ông lại chào hỏi nhiệt tình người hầu và xách túi hành lý giúp.
Từ trạm xe lửa đi ô tô đến lão trạch Dịch gia, ngắn nhất cũng phải mất hai hai giờ đồng hồ, xa xa có thể nhìn thấy miếu thờ đầu phố, từ miếu thờ đi qua, thấy vài cây liễu tương đối lớn, bao bọc xung quanh hai cánh cửa sơn đỏ ở đầu đường, còn có hai hàng cảnh vệ đeo trường thương đứng ở đó, trên lầu của nguyệt môn động* ở ngoài treo hai sọt đèn lồng lớn, bên trong có thể chứa cả trăm điện đăng, sáng trong như tuyết phản chiếu xuống mảnh đất trống trước môn động, sáng rõ như ban ngày. Gió thổi cành là cây liễu khẽ động, có thế thấy tường cao được phủ bằng dây thép, đầu toàn gai nhọn.
*Nguyệt môn động là cả cái này, còn môn động là cái cửa vòng ở dưới
Xe vẫn không hề dừng lại, đi thẳng qua hai tòa môn lâu mới dừng lại, đối diện với tòa môn lâu chính là tường được xây bằng ngọc lưu ly* làm bình phong ở cổng, xe dừng ngay ở dưới bình phong phù điêu trước cổng. Ngày thường khi hai người trở về, người hầu trong nhà sẽ đi ra, cười hì hì tiến lên phía trước, đồng thanh kêu lên một tiếng: “Tam công tử thỉnh an!” “Thiếu phu nhân an khang!” “Tam công tử, tam thiếu phu nhân đã về!” Náo nhiệt đến tận lúc khi họ tiến vào trong nhà.
*Bình phong bằng ngọc lưu ly
Nhưng hôm nay lại vắng vẻ đến lạ thường, chính phòng cũng không có ai đi ra đón, Tần Tang vừa xuống xe, đúng lúc có một trận gió thổi đến người, làm cô không khỏi rùng mình. Lúc này, từ phòng chính có một người đi ra, tuy chỉ mặc đồ ngày thường, nhưng tư thế này vừa nhìn là biết đây là một quân nhân. Người nọ không nhanh không chậm bước đi thong thả đi ra, trên mặt còn mang theo ba phần ý cười: “Tam muội đã trở về rồi sao?”
Tần Tang thấy anh ta, không khỏi giật mình ngoài ý muốn, nhưng vẫn kêu một tiếng: “Nhị ca.”
Người này chính là con thứ của Dịch Kế Bối – Dịch Liên Thận. Anh bởi vì quanh năm đều ở trong quân đội, nên có vẻ ngoài đen gầy anh tuấn, khí chất tự nhiên rất xuất chúng, so với Dịch Liên Khải quần là áo lụa, quả thực nửa điểm cũng không giống nhau. Tần Tang mọi lần rất ít khi nhìn thấy vị nhị ca này, hơn nữa Dịch Liên Khải mỗi khi đề cập đến anh, đều là có chút khinh thường. Dịch gia là một gia đình kiểu cũ, xưa này đều là đích thứ phân minh trường ấu có tự ( chính thất thứ thất thứ tự rõ ràng, bề trên luôn là nhất), Dịch Liên Thận do hay bận việc quân vụ, mà cô cũng chỉ ba năm mới về lão trạch một lần, nên hai người tất nhiên không thể gặp nhau nhiều được. Do vậy cô rất khách khí: “Nhị ca đã trễ thế này rồi, nhị ca còn muốn ra ngoài làm việc sao?”
Dịch Liên Thận lại cười cười, nói: “Ta không đi ra ngoài làm việc, ta là cố ý ở chỗ này đợi Tam muội muội. Tam đệ vì sao không cùng muội trở về?”.
Tần Tang thấy anh ta tuy trên mặt đang cười, thế nhưng ánh mắt lại mập mờ, không có lấy nửa phần ý cười, cô không khỏi hỏi: “Phụ thân đại nhân đã trở về chưa? Muội muốn đi đến thỉnh an phụ thân trước đã.”
Dịch Liên Thận lại cười: “Không vội.” Giọng điệu của anh khi nói đều rất là bình tĩnh, nhưng Tần Tang lại bất giác vô cùng run sợ. Chỉ thấy anh giơ tay lên, vỗ tay “Bốp bốp” hai tiếng, có vài tên hộ vệ đầy đủ vũ trang không biết từ đâu đi ra, giơ súng lên phía trước, Dịch Liên Thận từ từ bước ra sau, nói: “Tam muội muội trên đường đã cực khổ rồi, đương nhiên là vô cùng mệt mỏi,, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã.”
Tần Tang từ từ hiểu ra, cũng biết là đang có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng chính xác chuyện gì thì không tài nào đoán được. Vài tên lính hộ vệ tuy có giơ súng ra, nhưng đối với cô rất cung kính, đưa cô đến phía đông ở trong viện. Vừa bước vào cửa, Tần Tang liền biết rằng không chỉ có chuyện xảy ra, hơn nữa còn là chuyện lớn. Bởi vì mấy người vợ bé của Dịch Kế Bối, cả đại thiếu phu nhân, còn có Hiểu Dung nữ nhi của Lục di nương, năm nay mới được 5 tuổi, đều ở đây cả. Toàn bộ nữ quyến đều bị đưa đến tại nơi này, nói hẳn ra là bị giam lại nơi đây, bởi vì cửa phòng bên ngoài đều bị khóa trái hết, lúc lính hộ vệ mở khóa, người ở trong phòng đều sợ đến mặt tái xanh, lại thấy người đi tới là Tần Tang, mọi người trong phòng đều sợ hãi. Qua một lúc thật lâu sau, mới có người chân bé * “đốc đốc” đi tới chào hỏi cô, thì ra là Đại thiếu phu nhân. Cô tuy rằng thần sắc vẫn hơi hoảng sợ, nhưng vẫn kéo tay của Tần Tang, định nói gì đó nhưng lại bị nghẹn lại nơi cổ họng, một lúc sau mới nói: “Tam muội muội… Muội vì sao lại trở lại đây!” Mấy bà vợ bé lau nước mắt, mà vị Lục di nương người được Dịch Kế Bối sủng ái nhất, đang ngồi ở trên sạp gỗ tử đàn ôm lấy con gái Hiểu Dung của mình trong tay, hai mắt nhìn thẳng xuống đất, giống như bị hoảng sợ cực độ. Dịch Kế Bối nửa đời người chỉ có duy nhất ba nam hài tử, không có nữ nhi, nên khi có tiểu nữ này thì hết mực nuông chiều, bây giờ cô bé đang nằm mẫu thân, đôi mắt mở to nhìn khắp phòng.
*Xin đình chính một chút đó là vị đại tẩu này đúng là bó chân thật chứ không phải Dịch Liên Khải nói đùa như mấy chương trước mình đã chú thích, bây giờ đọc kĩ mới biết (hình ảnh bó chân)
Người ta quan niệm rằng chân càng bó vé lại được thì càng dễ gả vào gia đình khá giả hơn. |
Tần Tang hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Câu cô vừa hỏi vốn chả có gì, nhưng lục di nương lại “Oa” một tiếng khóc to lên: “Chúng tôi đều suy sụp hết cả rồi!” Ngoài cửa sổ lính hộ vệ dùng báng súng đánh “Bang bang” vào kính thủy tinh, quát: “Không được khóc nữa!”
Lục di nương cứ như thế bị dọa cho một cái, ngay lúc này thu lại thanh âm, nhưng Hiểu Dung trong lòng bà lại đang khóc lớn lên, nhỏ giọng nói rất nhẹ: “Mẹ… Con sợ….”
“Bảo bối ngoan đừng sợ… Bảo bối đừng sợ….” Lục di nương thì thào dỗ dành nữ nhi của mình, vỗ lưng của Hiểu Dung, vỗ về cô bé. Đại thiếu phu nhân mắt hồng hồng, kéo Tần Tang: “Tam đệ đâu rồi? Sao tam muội lại trở về đây một mình?”
Tần Tang tiếp tục hỏi: “Đại tẩu rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”
Đại thiếu phu nhân nước mắt chảy ra lần nữa rồi kể, thì ra đêm qua Dịch Kế Bối vừa trở về, không biết vì sao đã gọi Dịch Liên Thận đến mắng cho một trận, một lúc sau Dịch Liên Thân đi từ phòng chính đi ra được một lúc, thì vài người hầu lại nghe Dịch Kế Bối mắng to qua cửa: “Chẳng khác nào súc sinh, xem ta ngày mai trừng trị ngươi thế nào!”
Dịch Kế Bối xưa này tình tình đều như cục than nóng bỏng tay, đối với nhi tử của mình thì cực kì nghiêm khắc, Dịch Liên Thận thì cứ hai đến ba ngày lại bị mắng một trận, nếu không phải chuyện công sự thì cũng là việc tư, nên từ trên xuống dưới mọi người đều đã quen rồi, trong nhà không ai dám vòng vo thêm nữa. Đến lúc chiều Dịch Kế Bối đang mở tiệc chiêu đãi vài vị đồng liêu tại gia, trong đó có cả chủ tịch của Phù Châu – Trương Hi Côn, bữa tiệc đã ăn được phân nửa, Dịch Kế Bối tự nhiên đưa ra chủ ý muốn miễn tất cả chức vụ của Dịch Liên Thận trong quân đội, mọi người đều đang ngơ ngác nhìn nhau, lúc đó ngay tức thì Dịch Liên Thận đã mang theo một đội quân đạn đã lên nòng đi vào.
Dịch Kế Bối thấy nhi tử của mình dẫn theo đội cảnh vệ đi tới, tự nhiên chửi ầm cả lên, nhưng không đợi ông kịp mắng xong, đội cảnh vệ sau lưng Dịch Liên Thận đã “Rầm rầm” kéo súng, Dịch Kế Bối vốn đã bị bệnh cao huyết áp, chửi mắng đến hai mắt đảo liên tục, toàn thân co quắp lại, miệng sủi bọt mép, nghẹo đầu đột quỵ. Mấy vị lữ trưởng sợ mặt cắt không còn một giọt máu, ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ Dịch Kế Bối dậy, chỉ thấy đầu của Dịch Kế Bối cứng ngắc lại, không nói được nữa, không khỏi loạn thành một đám. Riêng chỉ có chủ tịch Phù Châu Trương Hi Côn vẫn trấn định thong thả, thậm chí còn múc thêm một bát canh vi cá nóng hổi, ung dung chậm rãi nói: “Đại soái bất thình lình bị bạo bệnh, chuyện này là đột nhiên xảy ra, vì để cho thế cục tạm thời ổn định, ta đề nghị để nhị công tử tạm thời giữ chức đốc quân, chư vị thấy thế nào?”
Mấy vị lữ trưởng kia nào dám nói một chữ không. Nhưng vẫn bị đội cảnh vệ đưa vào trong phòng khách, đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Dịch Liên Thận sau đó lập tức hạ lệnh đóng cửa tòa nhà, chỉ được phép đi vào chứ không được phép đi ra. Lúc đó toàn bộ nữ quyến còn chưa biết chuyện gì đã bị đội cảnh vệ của Dịch Liên Thận đem phủ bao vây lại giống như thiết thông ( tòa nhà bọc thép, có lẽ là thế), lại nghe nói đại soái đang bị bệnh. Ngay trong lúc này, nhà bếp sai người vừa vặn đem thức ăn mang lên, người kia thật sự rất lanh lợi, lặng lẽ chạy tới hậu viện nói hết đầu đuôi sự việc cho Lục di nương biết, Lục di nương nhất thời khóc lớn lên muốn liều mạng mà đi, cuối cùng bị ngăn lại rồi đưa về, sau đó Dịch Liên Thận sai người đưa hết nữ quyến đem nhốt vô một chỗ.
Hiện tại Dịch Kế Bối sống chết không rõ, mà tất cả nữ quyến lại đang bị giam ở chỗ này, không hề biết bên ngoài đã có chuyện gì xảy ra.
Tần Tang không ngờ rằng mới qua một ngày ngắn ngủi mà gia biến đột nhiên đã phát sinh thành như vậy, liền ngồi ở trên sạp giường, ngỡ ngàng nhìn Đại thiếu phu nhân. Đại thiếu phu nhân mắt sưng lên như quả hạch đào, nói: “Chúng ta chính ra đều là phế nhân cả, lúc này chỉ mong tam đệ có thể trốn được kiếp nạn này, tam đệ là cùng muội quay trở về sao?”
Tần Tang gật đầu, lại lắc đầu. Đại thiếu phu nhân khóc ròng nói: “Đây là cái nghiệt gì vậy, Nhị đệ sao có thể hồ đồ đến thế.”
Tần Tang nghe cô vừa khóc vừa nói, có một loại cảm giác toàn thân đều bị rơi vào trong cạm bẫy, dần dần càng thêm thê lương đau khổ hơn. Cô nhớ tới lúc Dịch Liên Khải giữa đường xuống xe, không biết là nên vui hay nên buồn đây, cũng không thể đoán trước được gì; nếu như nói mình buồn thì, mình đã bị giữ lại trong thiên la địa võng này, còn anh thì đang ở bên ngoài, nói không chừng đã cao chạy xa bay rồi, nhưng lại không biết được Diêu sư trưởng kia theo phe của ai, nếu như hắn chọn làm tâm phúc của Dịch Liên Thận, có lẽ sẽ theo lệnh anh ta, đem Dịch Liên Khải bắt giam lại, vậy mọi chuyện coi như xong rồi.
Cô nhìn đồ bày biện trong phòng, nhớ tới bản thân mình lúc mới vào Dịch gia, cảm thấy mấy thứ đồ bày biện này quá là xa hoa, ngay cả chi phí ăn mặc cũng vậy, dù mình cũng xuất thân trong một gia đình đại phú nhưng từ khi về đây mới được mở mang tầm nhìn rất nhiều. Không nhũng thế Dịch Kế Bối lại còn là nắm giữ một phương riêng, nắm quyền trong tay, Giang Tả bễ nghễ(kiêu ngạo),những người đứng đầu các địa phương không ai không mềm mỏng vài phần, trong Dịch gia trạch tuyệt đối dân thường không thể đi vào được, đem hai chữ tiền và quyền để miêu tả thì đều là nông cạn, đến kim ngọc mãn đường cũng không so sánh được, vậy mà khắp phòng bây giờ chỉ thấy nữ quyến khóc lóc ỉ ôi, đều là thái độ sầu muộn, vinh hoa phú quý rốt cuộc chỉ là một giấc mộng lớn. Hiện tại huynh đệ như bùn đất ( ý là chả có tình cảm gì), phụ tử phản bội lẫn nhau, ở đây lại biến thành lồng giam, làm liên lụy đến bọn họ phải chịu cảnh bỏ tù khốn đốn này.
Các cô bị nhốt ở nơi này, phòng bếp tuy có thể đưa thức ăn trực tiếp nhưng không thể nào vào được, bởi vì ở trên cửa của căn phòng này vừa vặn có một cái miêu động (giống lỗ chó thôi nhưng là cho mèo vào), cũng vì phu nhân của Dịch Kế Bối trước kia rất thích nuôi mèo, tuy rằng khi bà tạ thế rồi nhưng cái miêu động này chưa kịp chặn lại, bây giờ lại có công dụng rất tốt là đưa cơm nước vào bên trong, đưa nước nóng vào cũng được, đều lấy từ chỗ động này từ từ lấy lên, tuần tra mã tiền bên ngoài cũng không quan tâm các cô nói chuyện gì, Dịch gia nữ quyến sao có thế chịu nổi ủy khuất như vậy được, đêm khuya vắng người, mọi người ở dưới ngọn đèn điện hai mắt đều đẫm lệ, cũng không nói lấy nửa câu, càng thêm phần sợ hãi và sầu khổ. Cũng may là ở đây có ba bốn gian phòng, có vài cái giường và yên tháp*, cũng coi như có thể ngủ qua loa được.Tần Tang trên đường đến đã vô cùng mệt nhọc, cùng với Đại thiếu phu nhân, nằm chung với nhau trên một chiếc giường, chỉ chợp mắt được một lúc, nghe thấy tiếng bước chân của hộ vệ tuần tra bên ngoài, liền giật mình tỉnh dậy.
*Yên tháp là sạp giường nằm để hút thuốc
Đại thiếu phu nhân cũng chưa có ngủ, hai người bốn mắt đều nhìn nhau, không biết phải làm gì. Lúc này Hiểu Dung đột nhiên tỉnh giấc, “Oa” một tiếng khóc lớn lên. Lục di nương ôm cô vỗ về, nhưng không làm cô thôi khóc được. Người ở trong phòng đều bị đánh thức, Đại thiếu phu nhân cũng đứng lên, đưa tay lau trán cho Hiểu Dung, nhưng trán lại nóng hầm hập. Cô thấy hai gò má cô bé đỏ bừng lên, nói: “Chẳng lẽ là bị cảm lạnh rồi sao?”
Tần Tang từng ở trường học qua môn cứu hộ của Tây Dương, liền đưa tay tìm mạch đập của đứa trẻ, nói: “Sốt cao như vậy, lỡ may bị thương hàn thì hỏng.”
Đại thiếu phu nhân gấp gáp mà chả biết phải làm như thế nào cho phải, Tần Tang đến bên cửa sổ, nói lớn tiếng: “Các ngươi đi gặp nhị công tử nói, tứ tiểu thư bị bệnh, thỉnh ngài ấy đưa đại phu tới đây.”
Lính hộ vệ bên ngoài không đáp lời, Tần Tang phẫn nộ nói: “Nói cho Dịch Liên Thận biết, tứ tiểu thư đang bị bệnh, muội ấy cũng là muội muội ruột của anh ta, anh ta đã không lo lắng cho thì thôi, vậy mà còn trơ mắt nhìn muội muội ruột của mình bị ốm chết! Anh ta đã bức lão nhân gia tức chết rồi, bây giờ còn đi bức em út của mình hay sao? Tôi biết anh dám làm ra chuyện như vậy thì cũng dám đem toàn bộ nữ quyến trong phòng này đem giết sạch, nhưng tôi nói cho anh biết phàm là nữ nhân chúng ta còn một kẻ sống sót, thì tuyệt đối không bỏ qua cho anh!”
Tất cả mọi người bị lời nói của cô làm cho hoảng sợ, nhất là Đại thiếu phu nhân, cứ liên tục kéo ống tay áo của cô, Tần Tang cũng chẳng để ý tới. Trầm tư một lúc, xoay người đi múc nước lạnh, nhúng cho khăn mặt lạnh, sau đó để lên trên trán của Hiểu Dung. Lục di nương nói: “Tiểu hài tử vốn không chịu được lạnh như vậy…” Tần Tang nói: “Sốt cao thế này phải dùng nước lạnh hạ nhiệt đã, nếu để sốt nặng quá sẽ ảnh hưởng đến thần kinh thì hỏng thật rồi.” Sau đó mang chậu nước ấm lại, để Đại thiếu phu nhân giúp một tay cởi dùm quần áo của Hiểu Dung, cô dùng nước ấm lau dưới nách và chỗ đầu gối cho Hiểu Dung, chỉ thấy hô hấp của Hiểu Dung vẫn khó thở như trước, trên mặt còn đỏ bừng bừng, nhưng nhiệt độ có giảm xuống một chút. Lục di nương thấy cách này hữu hiệu, không khỏi vui mừng. Cứ như vậy cứ vài người thay phiên nhau làm, đem tiểu hài tử lau người, đến lúc trời sáng, Hiểu Dung lại bị sốt nặng trở lại.
Lục di nương muốn khóc to lên, nhưng lúc này chợt nghe thấy tiếng cửa mở vang lên, một tên hộ vệ đeo súng, dẫn một tên đại phu trên lưng mang hòm thuốc đến, đây chính là người hay xem bệnh cho người của Dịch gia – Tôn đại phu. Ông thường hay vào Dịch phủ xem bệnh, nhưng nhìn trong này toàn người là người, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lục di nương thấy Tôn đại phu như nhìn thấy vị cứu tinh, nước mắt rơi như mưa, khóc đến nỗi không nói lên lời nào. Đại thiếu phu nhân lập tức đưa Tôn đại phu đến chỗ Hiểu Dung khám bệnh, Tôn đại phu liền ngồi xuống xem mạch tượng, người hộ vệ nọ chỉ đứng ở cạnh cửa, Lục di nương chỉ khóc, đại thiếu phu nhân cũng không dám nói nhiều, vẻ mặt cũng rất sầu khổ nhìn Tôn đại phu.
Tôn đại phu bắt mạch xong, định viết đơn thuốc. Vốn bình thường ông xem bệnh cho Dịch gia đều có chuẩn bị sẵn bút mực để viết, thế nhưng trong này lại không có, Tần Tang liền nói với người lính hộ vệ kia: “Cảm phiền ngươi, đưa Tôn tiên sinh ra ngoài viết toa thuốc.” Người lính hộ vệ kia không nghi ngờ gì, xoay người định gõ cửa cho người ở bên ngoài, không nghĩ khi mới quay lại, đã bị Tần Tang cầm ghế dài bằng gỗ lim, dốc hết sức đập mạnh lên trên đầu của hắn. Người lính hộ vệ kia không đề phòng, kêu lên một tiếng rồi nằm mềm trên mặt đất.
Chuyện này đột ngột xảy ra, khiến toàn bộ nữ nhân trong phòng đều ngây người, Tôn đại phu nghẹn giọng nhìn trân trân, chỉ có Tần Tang vô cùng trấn định, cởi bỏ y phục cùng trường thương của lính hộ vệ, lớn tiếng nói: “Tôn đại phu, cảm phiền ngài xem qua giúp ta một chút, tối hôm qua ta nhức đầu cả đêm, ngài có thể bắt mạch qua cho ta chứ.” Sau đó vừa nói, một bên ánh mắt ra hiệu bảo Tôn đại phu vào phòng trong.
Tôn đại phu thấy cô cầm trương thương bên mình, không thể làm khác được đành lùi dần vào bên trong, Tần Tang một bên cầm súng ép buộc ông ta, một bên lại ra hiệu tay nói mọi người “chớ lên tiếng”, Đại thiếu phu nhân lấy tay che miệng, lục di nương hoảng sợ nhìn cô, mấy bà vợ bé khác cũng mở to mắt nhìn, không dám lên tiếng.
Tần Tang vừa đi vào trong phòng, lại nói với Tôn đại phu: “Tôn đại phu, làm phiền ông cởi y phục ra.”
Tôn đại phu sợ đến toàn thân run rẩy, tiếng hàm răng kèn kẹt vang lên, hoàn toàn không nói nên lời: “Tam…. Tam … Thiếu phu nhân… Việc này….. Không thể được….”
Tần Tang lại đặc biệt trấn tĩnh: “Ta chỉ muốn mượn quần áo của ngài mặc tạm thôi, nếu ta có thể ra khỏi viện này, cũng không liên lụy đến tiên sinh.”
Tôn đại phu bây giờ mới biết được là do mình suy nghĩ lệch lạc (nghĩ bậy nghĩ bậy rồi), run rẩy vội vã cởi nút áo ra, đưa áo bên ngoài cho cô. Đại thiếu phu nhân lúc này mới đi vào, nhìn thấy tình huống này, sợ đến choáng váng đầu óc, Tần Tang lại nhỏ giọng nói: “Đại tẩu, mau đưa cho muội một sợi dây!” Đại thiếu phu nhân như tỉnh mộng, gấp đên độ tay chân luống cuống: “Ở đây không có sợi dây nào cả….”
Tần Tang cái khó ló cái khôn: “Tẩu mau mau, đem cho muội vải bó chân lại đây”
Đại thiếu phu nhân thấy lung túng mặt đỏ hết lên, nhưng đều im lặng, ngồi ở một chỗ tháo vải bó chân ra rồi vội đưa tới cho cô, Tần Tang đem Tôn đại phu bó lại thành một cái bánh chưng, sau đó đem khăn tay nhét vào miệng ông, nhỏ giọng nói với đại thiếu phu nhân: “Đại tẩu, không ngờ… tẩu đến vải bó chân cũng đem cho muội.”
Đại thiếu phu nhân cả đời này cũng chưa từng ở trước mặt nam nhân lạ nào lộ ra chân bó của mình, thấy Tôn đại phu trợn mắt, nhìn mình chằm chằm, lung túng đến phát khóc, thế nhưng không dám không nghe lời của Tần Tang, nên…vải bó chân cũng tháo ra đem cho cô.Tần Tang đi ra bên cạnh người lính hộ vệ bị đập ngất kia kéo vào buồng trong, nhưng dù sao sức cô cũng có hạn, kéo thế nào vẫn không nhúc nhích. Lúc này Lục di nương đặt Hiểu Dung lên giường, đi đến giúp Tần Tang một tay, tứ di nương ngũ di nương cũng đều tỉnh lại, lại gần giúp kéo hắn ta vào, dùng sức của cửu ngưu nhị hổ (chín trâu hai hổ), rốt cuộc cũng lôi được tên lính hộ vệ kia vào buồng trong. Tần Tang đem nón trên bộ quân trang tháo xuống, sau đó cũng dùng vải bó chân đem trói chặt tay chân hắn, không ngẩng đầu nói: “Đưa cho tôi cái khăn tay.”
Có người đưa đến một cái khăn tay cho cô, cô vừa nhìn thì ra là lục di nương, không suy nghĩ nhiều, cô liền đem khăn tay kia nhét vô miệng tên lính hộ vệ kia. Cả người cô mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lúc này mới lau mồ hôi trên trán, nói: “Chúng ta phải thương lượng một chút, mọi người ai muốn theo tôi ra ngoài.”
Lục di nương thấp giọng nói: “Hiểu Dung ở đây, ta không thế đi được. Hay cứ để Đại thiếu phu nhân đi theo cô đi.”
Đại thiếu phu nhân lại nói: “Tôi bó chân thế này làm sao có thể đi nhanh được đây? Lục di nương tốt nhất đi theo tam muội đi, Hiểu Dung cứ để đây cho tôi chăm sóc.”
Tần Tang nói: “Đây không phải lúc nường nhịn lẫn nhau, còn tiếp tục lề mề nữa thì không biết còn có chuyện gì xảy ra đâu. Tứ di nương vóc người tương đối cao, chân cũng không bị bó, mặc đồ của Tôn đại phu rất thích hợp, tôi và dì tư cùng đi. Nếu như tôi có thể thoát ra được, sẽ nhất định tìm cách cứu mọi người ra.”
Tứ di nương sợ hãi đáp ứng một tiếng, hai người lập tức thay y phục, Tần Tang gầy nhom, mặc bộ quân trang vào rộng vô cùng, lục di nương giúp cô kéo chặt thắt lưng lại, Đại thiếu phu nhân run run nói: “Tam muội, dì tư hai người nhớ cẩn thận.”
Tần Tang đội nón lính lên đầu, khéo léo đem toàn bộ che giấu cho thật kỹ, tứ di nương sắc mặt tái nhợt, đành miễn cưỡng trấn định, nói: “Đi thôi.”
Tần Tang trên lưng đeo trường thương cúi đầu gõ cửa, lính hộ vệ bên ngoài liền mở cửa ra, cô trước tiên bước ra, dì tư mặc áo dài của thầy bói, lại đem mũ đen dạ của Tôn đại phu kéo xuống thật thấp, lính hộ vệ quả nhiên không hề để ý tới, cúi đầu xuống tiếp tục khóa cửa. Tần Tang nhìn lén, thấy trong viện có bốn đến năm trạm gác, tất cả đều đứng ở dưới cửa sổ, giương súng đứng im, cũng may không có ai chú ý đến họ. Đi qua đình viện, Tần Tang trong lòng không khỏi bồn chồn, sợ hãi không thôi, thường ngày viện tử này đi có vài chục bước chân là tới rồi, nhưng hôm nay vài chục bước chân cứ như mấy trăm bước chân vậy, khiến cô lo lắng không thôi, hận không thể cất bước chạy một mạch cho xong, nhưng cũng chỉ có thể đi từ từ, thời tiết kiểu như vậy, cũng chưa đi đến trước nguyệt môn động, mà toàn thân đã ra toàn mồ hôi rồi. Cô nghe thấy tiếng chân phía sau của tứ di nương, tuy không mất trật tự, nhưng lại xen kẽ âm thanh “kèn kẹt” rất khẽ, cô suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra thì ra là tiếng của hai hàm răng va vào nhau, cô lại không thể quay đầu nói cho tứ di nương biết, chỉ đành đi tiếp về phía trước. Mắt mở to rốt cuộc cũng đi tới được trước nguyệt động môn, lúc này mới nhớ cửa chính nhất định không ra ngoài được, cô trong đầu nhanh chóng xoay chuyển bước nhanh, quyết định đi ra phía sau phòng bếp. Cô nghĩ rằng, tuy cả nhà đều bị nhốt lại, nhưng nhiều người như vậy cũng đều phải ăn, nên thể nào nhà bếp cũng phải phái người ra ngoài mua thức ăn, không biết chừng mình có thể nhân cơ hội này mà đi ra ngoài. Ai biết rằng khi vừa mới tới trước nguyệt động môn, bỗng thấy một đội cảnh vệ tiến đến, dẫn đầu là Dịch Liên Thận. Tránh cũng không thể tránh nổi, tứ di nương sau lưng cô sợ đên mặt cắt không còn một giọt máu, “ Rầm rầm” một tiếng hòm thuốc trên vai cũng rơi trượt trên mặt đất.
Đúng lúc đó, Tần Tang không hề do dự mà giơ trường thương lên, nhưng đội cảnh vệ Dịch Liên Thận mang theo, rầm rầm ai ai cũng đều giơ trường thương về phía hai người họ, Dịch Liên Thận thấy y phục cùng thần sắc của hai người, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại thấy cực kỳ tức cười, cuối cùng cười ha ha lớn lên.
Tần Tang ghim súng ngắm về phía anh, trừng mắt nhìn.
Dịch Liên Thận cười đến không nổi nữa, lúc này mới bắt đầu, thong thả ung dung bước đến trước mặt cô, lại cười nói: “Tam muội muội… Ta luôn không rõ vì sao, trước đây lão tam nhất định phải cưới bằng được muội về. Ngày hôm nay cuối cùng ta cũng hiểu rồi, thì ra muội thực sự là… Thú vị! Thú vị! Thú vị vô cùng!”
Tần Tang lạnh lùng nói: “Có tin hay không tôi một phát bắn chết anh.”
Dịch Liên Thận lại coi như không thấy trường thương trong tay cô, cười nói: “Cách bắn súng của cô là do lão tam dạy sao? Lão tam này, hắn mọi thứ đều kém cỏi, duy chỉ có bắn súng coi như cũng tương đối khá, không biết tam muội có học được vài phần sơ qua từ hắn không.”Anh ta chỉ tay vào chính mình nói: “Ta đang đứng đây, cô nhớ bắn vào chính giữa, cô chỉ cần nổ súng, toàn bộ những người này đều là cận vệ của ta, tất cả đều là những tay thiện xạ, từ trước đến giờ chưa phát nào trượt, ở đây hơn hai mươi khẩu súng đều chĩa vào cô, ta đảm bảo chỉ cần cô dám bóp cò khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức thành tổ ong vò vẽ ngay. Khi đó chỉ sợ lão tam nhìn thấy cũng chả nhận ra cô nổi.”
Tần Tang cắn chặt môi dưới, không nói gì, tứ di nương sau lưng cô sụt sịt khóc. Dịch Liên Thận thấy Tần Tang sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không cầu xin tha thứ, ngay cả cây súng ghim ở trên tay cũng không hề run rẩy, càng cảm thấy thú vị vô cùng, cười tủm tỉm nói: “Tam muội muội, muội cùng dì tư làm thế nào mà cải trang thoát ra khỏi chỗ đó đây? Để ta đoán, có lẽ muội đánh bất tỉnh Tôn đại phu và tên lính hộ vệ kia… Chặc chặc… Chiêu đó quả thực là hết sức chiêu phiêu lượng (quá đẹp, quá xuất sắc), thật phiêu lượng liễu (cái này ý cũng như cái trên). Dụ địch đi vào, di hoa tiếp mộc, man thiên quá hải *. Tới bước tiếp theo hai người liền kim thiền thoát xác. Tam muội, muội quả là khiến cho ta được thấy thế nào là nữ nhân trung (nữ nhân tài giỏi), nhất đẳng nhất năng kiến (giỏi giang vô cùng), nhất đẳng nhất đạm đại (có gan lớn vô cùng), cũng thuộc loại có dũng có mưu. Ta từ trước đến nay đều đã đánh giá thấp muội, đánh giá thấp muội cũng giống như mấy nữ nhân chỉ biết ở trong nhà khác.”
*Di hoa tiếp mộc(Dời hoa ghép cây) ý chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.
Man thiên quá hải(Giấu trời qua biển) ý chỉ lợi dùng người khác không ngờ tới mà lẩn trốn. Man thiên quá hải là kế đầu tiên trong 36 kế của Gia Cát Lượng
Tần Tang nói: “Nhị ca nghĩ tôi không dám nổ súng sao? Nhị ca nghĩ giờ phút này nhị ca có thể nắm chắc thật hay sao? Lan Pha không hề cùng với tôi quay trở về đây, chỉ cần anh ta còn ở bên ngoài, nhị ca đừng nghĩ đến chuyện một tay che trời!”
Cô cũng chỉ đành dối trên lừa dưới, nếu Dịch Liên Thận đã bắt giam được Dịch Liên Khải, vậy thì đúng là không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra… Không ngờ sắc mặt Dịch Liên Thận lại khẽ đổi một chút, cười nói: “Tam muội thật sự miệng lưỡi rất sắc bén, tuy rằng tam đệ đã chạy thoát, nhưng tam muội còn đang ở đây, ta không sợ không đưa được hắn về đây.”
Tần Tang tâm trạng quay mòng mòng, không rõ ý tứ của anh ta là gì, chỉ đoán anh ta đang nói dối thế, trong lòng nghi ngờ không chắc chắn, Dịch Liên Thận lại cười nói: “Tam muội, muội trước tiên là bỏ súng xuống trước đã, lỡ không may lại tự làm tổn thương mình, sao ta có thể giao muội nguyên vẹn lại cho lão tam đây.”
Tần Tang lạnh lùng nói: “Muốn tôi bỏ súng xuống cũng được, nhưng nhị ca phải để cho tôi được gặp đại soái đã.”
Dịch Liên Thận nói: “Phụ thân đại nhân đang bệnh, chắc sẽ không muốn gặp muội đâu.”
Tần Tang nói: “Nhị ca đừng nên gạt người, tôi biết phụ thân có khi đã chết rồi.”
Dịch Liên Thận cười nói: “Tam muội không cần dùng mấy lời thế này để dụ ta nói ra, muội biết cũng chẳng để làm gì hết. Xung quanh muội bây giờ không còn đường trở ra nữa, ta khuyên muội ngoan ngoãn quay trở lại phòng, chờ tam đệ quay trở về đây thì hơn.”
Danh sách chương