Đèn đỏ sáng.

Tịch Nhạ Hoài nhìn Dung Thụy Thiên đang im lặng, Dung Thụy Thiên quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ấy, trong đôi con ngươi màu hổ phách toát ra sự hâm mộ không thể che giấu được: “Mẹ của anh, bà thật hạnh phúc” dù cho lúc trước thực khổ….

” Bà không có gì để hâm mộ, em sống với anh, anh sẽ cho em rất nhiều hạnh phúc” Tịch Nhạ Hoài cười nâng tay lên, xoa xoa tóc đen của Dung Thụy Thiên, trong động tác của y tràn ngập vô hạn trìu mến, đôi tay với khớp xương rõ ràng kia, trắng nõn lại thon dài, tản ra hương vị ấm áp của mặt trời.

Rõ ràng mình lớn tuổi hơn so với y, nhưng lại có cảm giác bị Tịch Nhạ Hoài cho là con nít mà đau mà yêu, Dung Thụy Thiên bắt lấy tay y, Tịch Nhạ Hoài dịu dàng cười với hắn, theo phản xạ cầm lấy bàn tay hắn.

Tuy rằng thời tiết khô nóng vô cùng nhưng ngón tay Tịch Nhạ Hoài rất khô ráo, ấm áp, không có dấu vết mồ hôi, lộ ra một loại cảm giác tươi mát của thanh niên trẻ tuổi. Dung Thụy Thiên nhịn không được nhìn về phía sườn mặt y, nhìn sườn mặt xinh đẹp được tắm dưới ánh mặt trời sau buổi ban trưa, trong lòng xuất hiện cỗ tình cảm ấm áp như dòng suối.

Người cho hắn cảm giác như vậy chỉ có y, ngay cả Kiều dịu ngoan chọc người trìu mến cũng so ra kém địa vị của Tịch Nhạ Hoài trong lòng hắn, ngón tay ấm áp của y, ***g ngực rộng lớn, cùng với hơi thở tràn ngập mùi thơm ngát mà nóng cháy trong khoang miệng, là sức hấp dẫn mà hắn không thể nào kháng cự.

Xe thể thao dừng lại ở bờ biển.

” Anh nói nơi tốt là nơi này?” nhìn biển lớn sóng vỗ rì rầm, Dung Thụy Thiên có chút giật mình, mới vừa rồi chỉ lo suy nghĩ chuyện của Tịch Nhạ Hoài nên cũng chưa chú ý nơi mà Tịch Nhạ Hoài đưa hắn đến.

” Nơi này là nơi anh thích, anh muốn mang em đến đây chơi, cùng em chia sẻ với nhau” Tịch Nhạ Hoài nắm tay hắn, dọc theo con đường đá trơn nhẵn đi hướng bờ biển.

Dung Thụy Thiên nở nụ cười. Không khí tươi mới như thế, cảnh sắc xinh đẹp như thế, đã bao nhiêu năm chưa được cảm thụ qua. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng như sương khói ngưng tụ thành từng dải lụa trắng lượn lờ nơi chân trời, cách đó không xa vang lên tiếng còi, theo tiếng nhìn lại, một chiếc du thuyền xa hoa thật lớn đang đón lấy sóng biển quay cuồng mà hướng về phía bọn họ.

Du thuyền dừng lại, người đàn ông bộ dáng quản gia buông dây thang. Tịch Nhạ Hoài kéo hắn đi hướng du thuyền, cho người đàn ông bộ dáng quản gia một ánh mắt, người đàn ông cung kính rời khỏi tầm nhìn của bọn họ, Tịch Nhạ Hoài đưa hắn đi vào phòng bên cạnh lộ đài.

Phòng rất lớn, trang hoàng thật sự phục cổ, bình phong thủy tinh màu đen đem không gian to như vậy ngăn thành hai nửa. Một nửa phòng nghỉ, đặt một chiếc sô pha màu đen bằng da và ghế dựa, làm cho người ngồi bên trong có thể thưởng thức biển lớn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, một nửa khác là sảnh dành cho tiệc đứng, trên chiếc bàn thật dài bày ra món ăn mỹ vị.

Trong phòng thực mát mẻ, bốn phía là thủy tinh trơn bóng trong suốt như gương, thủy tinh kia tính chất thật đặc biệt, ánh mặt trời nóng cháy xuyên thấu qua thủy tinh lọt vào phòng không hề mang theo độ nóng cùng ánh sáng chói mắt, độ ấm trong toàn bộ phòng rất thoải mái và đem lại cảm giác an nhàn.

Tịch Nhạ Hoài làm cho hắn ngồi trên sô pha trước cửa sổ thủy tinh, nhìn Dung Thụy Thiên khẩn trương bất an, y cười tủm tỉm nắm lấy bờ vai hắn, làm cho hắn ngồi bên cạnh mình: “Không cần khẩn trương, nơi này không có những người khác”

Dung Thụy Thiên kinh ngạc ngẩng đầu. Hắn cứ nghĩ rằng Tịch Nhạ Hoài dẫn hắn lên du thuyền là vì tham gia các hoạt động buôn bán hay tiệc rượu linh tinh gì đó, hơn nữa không gian to như vậy lại thêm một bàn tiệc đứng dài thế kia, nhìn sao cũng giống là nhiều người đến chơi.

Giống như nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, Tịch Nhạ Hoài vén mái tóc đen trên trán Dung Thụy Thiên, nhìn thẳng vào đôi con ngươi dưới mái tóc đen ấy: “Những lúc không có lịch làm việc, anh muốn hưởng thụ cuộc sống im lặng”.

” Nếu thích cuộc sống im lặng, sao lại tiến vào giới giải trí?” giới giải trí phân tranh nhiều, siêu sao quốc tế giống như y, không lúc nào không bị đứng nơi đầu sóng ngọn gió.

” Lúc hai mươi tuổi, cha anh muốn anh kế thừa công ty ông ấy, anh không muốn bị công ty ông ấy trói buộc, thế là rời đi nước Mỹ trở lại trong nước”.

” Lúc vừa đi như thế, cha anh không tức giận sao?”.

” Ông ấy đóng băng thẻ tín dụng của anh, đoán rằng nếu không có tiền thì anh sẽ trở về”

” Rồi sao?”.

” Sau khi thẻ tín dụng bị đóng băng, trên người anh chỉ có mấy ngàn tệ, tiền rất nhanh liền tiêu hết” Tịch Nhạ Hoài cười khổ một tiếng: “Vì để có thể tiếp tục sinh tồn, anh đi chung quanh tìm công tác, cuối cùng đi hát tại một quán bar. Lăn lộn trong quán bar mấy tháng, bị người mà hiện nay là người đại diện Trác Thích Mặc nhìn trúng, đến Tịch Dương ký đĩa nhạc, chính thức tiến vào giới giải trí phát triển. Sau khi bắt đầu nổi tiếng, ngoại trừ khiến rất nhiều người biết đến thì còn bị cha ruột đòi tiền phụng dưỡng”.

” Anh là sau này mới tiến vào giới giải trí sao?” Dung Thụy Thiên kinh ngạc nhìn y, hắn nghĩ Tịch Nhạ Hoài là nghệ sĩ do công ty chuyên môn bồi dưỡng đào tạo ra, không nghĩ tới là vô tình mà bước vào vòng luẩn quẩn ấy, loại này thực vất vả, áp lực cũng rất nặng.

” Ngay từ đầu có khó chịu, lâu dần liền chết lặng” khi mới tiến vào giới giải trí cảm thấy không quen, công ty “đóng gói” y thành hình tượng thiếu niên âm nhu đang thịnh hành đương thời, vì có thể bảo vệ hình tượng như vậy, từng cái động tác, ánh mắt, tư thế, tất cả đều cần huấn luyện chuyên môn, cái loại cảm giác này thực không thoải mái.

Dung Thụy Thiên thanh âm ám ách nói: “Vậy cũng đúng”.

Tịch Nhạ Hoài cầm lấy rượu đỏ bên cạnh bàn chuẩn bị mở ra, nhớ tới Dung Thụy Thiên lúc sáng sớm còn phát sốt, nên bưng tới ly cà phê Blue Mountain đã pha xong, trước khi rót ra còn hỏi một câu: “Cà phê được không?”.

Dung Thụy Thiên mỉm cười gật đầu.

Nhìn đến tươi cười của hắn, suýt tí nữa Tịch Nhạ Hoài sẽ hôn hắn, cúi đầu rót cà phê vô chiếc tách màu trắng, nhẹ nhàng xé mở bao đường, bỏ một lượng đường vừa phải, mới đặt cà phê đến trước mặt Dung Thụy Thiên.

” Cám ơn “.

Tịch Nhạ Hoài thấy Dung Thụy Thiên khách sáo, trong đồng tử xanh nhạt tràn đầy u oán không thể nói: ” Đừng khách sáo với anh như thế, làm như chúng ta thực xa lạ vậy ” y hy vọng Dung Thụy Thiên có thể tự nhiên mà nhận ý tốt của y, tự nhiên nhận sự chăm sóc của y, thậm chí đương nhiên mà nhận sự quan tâm của y.

” Thật có lỗi…Thói quen…” Dung Thụy Thiên thất thố cúi đầu, tóc đen tế nhuyễn xõa tung bị ánh mặt trời chiếu đến sáng bóng, thanh âm khàn khàn rất nhẹ chảy xuôi trong không khí, không hiểu sao mà làm cho người ta không đành lòng trách cứ hắn.

Nhưng mới vừa bảo hắn đừng khách sáo như vậy thì hắn đã bắt đầu xin lỗi y rồi, Tịch Nhạ Hoài cảm giác mình thật thất bại, loại thất bại này lúc Dung Thụy Thiên cúi đầu, cái gì cũng không nói, chỉ là yên lặng nhìn y, trái tim băng sơn của y sẽ giống như bị thiêu đốt mà tan rã thành nước, thậm chí dù có dưới áp suất thấp cũng không thể ngưng kết thành băng, y dịu dàng ôm lấy bả vai Dung Thụy Thiên, trấn an hắn, khéo léo nói sang chuyện khác.

Dung Thụy Thiên trầm tĩnh lại, ngẫu nhiên còn có thể lộ ra tươi cười thản nhiên, ánh mắt của hắn rất đẹp, lông mi lại thật dài, tươi cười thực dùng sức, thoạt nhìn còn đặc biệt chân thành, cái loại chân thành làm cho người ta đau lòng.

Tịch Nhạ Hoài nghiêng người qua hôn hắn.

Dung Thụy Thiên ý thức tránh đi y.

” Đừng trốn ” Tịch Nhạ Hoài cầm tay hắn, đặt hắn ngồi sát bên mình, rồi mới nheo lại đôi con ngươi tràn ngập lực hấp dẫn dã tính dưới ánh nắng sáng ngời kia, bá đạo hôn hắn.

Dung Thụy Thiên hoảng sợ nhìn người đàn ông đang ngăn chận hắn, tối hôm qua triền miên nhiều như thế nhưng độ mạnh mẽ khi y hôn hắn lại giống như đã cấm dục thật lâu, cắn mút đến nỗi đôi môi cánh hoa đều sinh ra đau đớn.

Tiếng chuông di động thanh thúy vang lên, Dung Thụy Thiên giãy giụa muốn Tịch Nhạ Hoài tiếp lấy, Tịch Nhạ Hoài dã man lấy ra cái di động đang vang không ngừng kia, cũng không thèm nhìn tới dãy số liền quăng xuống đất, liền vội vàng hôn hắn: “Đừng lộn xộn, anh muốn hôn em”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện