Dung Thụy Thiên ôm lấy thân thể Tịch Nhạ Hoài, nghe hương vị mồ hôi và nước hoa cao cấp loan tỏa từ trong ***g ngực rộng lớn của y, trái tim đang đập cuồng loạn bình phục xuống, những hình ảnh đang vặn vẹo trong đầu cũng biến mất theo. Hắn biết bất luận Tịch Nhạ Hoài có bị Trác Thích Mặc hình dung thành như thế nào, bất luận y từng có tình cảm gì với người khác, hắn đều nên tin tưởng tâm ý của y đối với mình, thế nhưng lời nói của Trác Thích Mặc vẫn khiến hắn tâm thần không yên.
Tịch Nhạ Hoài có quyền thế, gia thế hiển hách, muốn cái gì có cái đó, nhà của y nhất định sẽ chú ý đến sĩ diện và việc môn đăng hộ đối. Mà hắn không chỉ có khuôn mặt xấu xí mà thậm chí còn là đàn ông, có lợi thế gì mà có thể lưu y lại bên người. Trác Thích Mặc nhẹ nhàng bâng quơ hỏi như thế. Trong lúc nhất thời hắn trả lời không được, nhưng hắn biết chỉ cần gọi Tịch Nhạ Hoài, chủ động gọi y, nói cho y rằng hắn cần y, mặc kệ y đang ở nơi nào, y nhất định sẽ trở lại bên người hắn.
Tịch Nhạ Hoài vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Dung Thụy Thiên, con ngươi hẹp dài che giấu dưới tầng bóng râm, thanh âm trầm thấp ôn nhu lại mê người:” Đột nhiên bảo anh trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
” Đầu óc tôi thực loạn, muốn anh ở bên tôi” Dung Thụy Thiên dắt Tịch Nhạ Hoài đi vào nhà, rồi mới bước vào phòng tắm, tìm khăn mặt sạch sẽ, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt hắn.
Ánh mắt Tịch Nhạ Hoài nhìn tới chiếc bánh ngọt, một cỗ bất an không hiểu từ đâu mà tới đang bóp chặt trái tim:” Có người đã đến sao?”
Dung Thụy Thiên do dự một chút, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng, tận lực dùng thanh âm vững vàng nói cho hắn:” Trác Thích Mặc, hắn tới tìm tôi”.
“Cái gì? Em đang nói cái gì?!” Tịch Nhạ Hoài ngạc nhiên nhìn Dung Thụy Thiên, toàn thân run run, hoàn toàn không tin những gì chính mình vừa nghe được, cho đến khi Dung Thụy Thiên nhấn mạnh lại một lần.
Xa xôi nơi chân trời, có một quả bom hạt nhân bị kích nổ, ầm ầm hủy diệt tất cả, đem cuộc sống bình yên nổ tung đến huyết nhục mơ hồ. Cuộc sống luôn giống như một tuồng kịch như vậy, khi bọn họ đang thoải mái hưởng thụ hạnh phúc không kịp đề phòng thì lại bất ngờ xông ra, phá hư tất cả những hạnh phúc đang hài hòa, chế tạo ra những kịch tình tàn khốc, tra tấn nhân vật chính trong vở kịch, một lần lại một lần, không hề cảm thấy có chút nề hà.
” Sao em lại quen biết Trác Thích Mặc?” Tịch Nhạ Hoài sắc mặt ngưng trọng nhìn Dung Thụy Thiên, xương bàn tay vì cầm chặt hắn mà trở nên trắng bệch.
Ngọn đèn màu vàng chiếu lên người Dung Thụy Thiên, hắn ngẩng đầu nhìn Tịch Nhạ Hoài, bi thương trong đôi đồng tử giống như những chiếc lá vàng phiêu linh trên mặt đất, muốn nói gì đó, nhưng không biết phải mở miệng biểu đạt như thế nào với y.
” Buổi chiều hôm nay anh bỏ công việc mà đến công ty tìm em, nhìn thấy em rời đi với Kiều, anh cơ hồ sắp không thể hô hấp ” Tịch Nhạ Hoài bắt lấy Dung Thụy Thiên, hai tay vì quá phẫn nộ mà run run, giống như muốn bóp nát xương của Dung Thụy Thiên:” Anh biết em có liên lạc với hắn ta, biết em gặp hắn ta một mình, anh rất khó chịu, chỉ giận là không có cách nào đối chất với em, lại không có biện pháp nào bắt ép em”.
Dung Thụy Thiên giật mình nhìn Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, trong thanh âm giống như hàm chứa những hạt cát khô sạn:” Anh thích em, xem em giống như người nhà của mình, em phải tin tưởng, mặc kệ phát sinh việc gì, có điều gì xảy đến, anh sẽ vẫn luôn ở bên em”.
Một loại tình cảm như cơn sóng thần ập đến bao phủ lên lý trí và bất an của Dung Thụy Thiên, bất luận kẻ nào cũng đều có quá khứ không muốn nhớ lại, mặc kệ quá khứ kia có nhiều điều khó chịu đựng đi chăng nữa, nhưng vẫn có người nguyện ý chấp nhận bao dung toàn bộ con người hắn.
Vào năm thứ hai khi hắn tiến vào vòng giải trí, hắn quen biết với Đổng sự Trác Thích Mặc của Hoàn Á, Trác Thích Mặc hào hoa phong nhã, tao nhã lễ độ, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo nét thong dong của xã hội thượng lưu. Trác Thích Mặc thích hắn, theo đuổi hắn, mỗi lần mời hắn ăn cơm đều tặng lễ vật cho hắn, một lần nữa bày tỏ tâm ý của mình cho hắn thấy, hắn uyển chuyển cự tuyệt. Từ lần đó về sau, trong công tác hắn chung quanh đều gặp phải trắc trở, khắp nơi bị xa lánh, còn bị phóng viên tuôn ra tin tức kết giao với đàn ông.
Khi tin tức về gia đình và người yêu xuất hiện trước mắt đại chúng, đi đâu cũng bị người khác chỉ trỏ, khiến cho mẹ hắn dùng ánh mắt dữ tợn giống như nhìn kẻ thù giết cha mà trừng hắn, bảo hắn nhanh chóng xử lý tin tức. Hắn cúi đầu, biết nếu cứ tiếp tục chống cự sẽ liên lụy đến Kiều, sẽ khiến cho mẹ bị người chung quanh nhạo báng, hoặc giống như đối đãi với biến thái mà chỉ trỏ em trai em gái hắn, thế là chủ động tìm đến Trác Thích Mặc, tự nói với mình là dù cho Trác Thích Mặc có làm bất luận cái gì cũng phải nhịn xuống.
Nhưng dù lòng có kiên định như thế nào thì khi tay của Trác Thích Mặc chạm đến thân thể hắn, giống như một con rắn độc tham lam và len lỏi vào vạt áo hắn… Hắn đột nhiên không thể chịu đựng được mà đẩy hắn ta ra, toàn thân cao thấp đều tản ra hơi thở cự tuyệt mãnh liệt.
Thanh âm Trác Thích Mặc lãnh liệt như gió lạnh vào đêm đông — Tôi không thích bắt buộc người khác, nếu chưa chuẩn bị tốt, tôi bảo lái xe đưa em về.
Khi ngồi trên chiếc xe màu đen bóng loáng kia cả người hắn vẫn đang phát run, vô tình nhớ tới gương mặt của mẹ, trong nháy mắt tâm muốn chết cũng đều có, vì cái gì hắn lại vô dụng như vậy, ngay cả chuyện ở loại trình độ này mà cũng không thể chịu được.Khi xe bắt đầu chạy vào đường lộ, tốc độ xe đột nhiên tăng lên, cho dù đã thắt dây an toàn nhưng thân thể Dung Thụy Thiên vẫn bị xốc lên, đầu đập mạnh lên cửa kính, hắn kêu lái xe chậm một chút nhưng tốc độ xe lại nhanh hơn.
” Thắng xe hư rồi — làm sao bây giờ– thắng xe hư rồi-” gương mặt người lái xe đều là mồ hôi, hai tay run run nắm tay lái, một lần lại một lần tìm hết cách để cho xe dừng lại, nhưng làm sao cũng không khống chế được tốc độ xe.
Trong lúc kịch liệt xốc nảy, đầu Dung Thụy Thiên lại đánh lên cửa kính xe, hắn đau đến bụm cái trán lại, máu tươi dính dấp theo kẽ tay nhễu xuống, hắn đau đầu dục liệt như muốn nôn ra, ngẩng đầu nhìn con đường phía trước.
Đúng là đèn đỏ, giữa đường đang đỗ rất nhiều xe hơi, chiếc xe màu đen lại giống như nổi điên mà lao lên, một tiếng rít bén nhọn như xé rách bóng đêm Ầm! Ầm! Ầm! Giống như ác mộng! Tiếng mắng chửi, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng đụng nhau kịch liệt tràn ngập trong không khí! Dung Thụy Thiên cúi người muốn tránh đi, thế nhưng lực xe va chạm vào nhau quá lớn vẫn hất hắn lên, một lần lại một lần hung hăng quăng hắn đập vào cửa kính, máu tươi giống như chiếc van được mở ra mà tuôn xối xả, xương cốt toàn thân đều giống như muốn vỡ ra, đau nhức như điên mà cắn nuốt tầm mắt và ý thức hắn
Vào lúc hắc ám tử vong và đau đớn điên cuồng như xé rách thân thể kia, Dung Thụy Thiên cố gắng mở mắt ra, dùng một tia khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên, nhưng mà hắn nhìn đến lại là một chiếc xe tải hạng nặng đang nghênh diện xông tới– còn có biểu tình kỳ lạ mà khủng bố của tài xế xe tải!
Tịch Nhạ Hoài có quyền thế, gia thế hiển hách, muốn cái gì có cái đó, nhà của y nhất định sẽ chú ý đến sĩ diện và việc môn đăng hộ đối. Mà hắn không chỉ có khuôn mặt xấu xí mà thậm chí còn là đàn ông, có lợi thế gì mà có thể lưu y lại bên người. Trác Thích Mặc nhẹ nhàng bâng quơ hỏi như thế. Trong lúc nhất thời hắn trả lời không được, nhưng hắn biết chỉ cần gọi Tịch Nhạ Hoài, chủ động gọi y, nói cho y rằng hắn cần y, mặc kệ y đang ở nơi nào, y nhất định sẽ trở lại bên người hắn.
Tịch Nhạ Hoài vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Dung Thụy Thiên, con ngươi hẹp dài che giấu dưới tầng bóng râm, thanh âm trầm thấp ôn nhu lại mê người:” Đột nhiên bảo anh trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
” Đầu óc tôi thực loạn, muốn anh ở bên tôi” Dung Thụy Thiên dắt Tịch Nhạ Hoài đi vào nhà, rồi mới bước vào phòng tắm, tìm khăn mặt sạch sẽ, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt hắn.
Ánh mắt Tịch Nhạ Hoài nhìn tới chiếc bánh ngọt, một cỗ bất an không hiểu từ đâu mà tới đang bóp chặt trái tim:” Có người đã đến sao?”
Dung Thụy Thiên do dự một chút, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng, tận lực dùng thanh âm vững vàng nói cho hắn:” Trác Thích Mặc, hắn tới tìm tôi”.
“Cái gì? Em đang nói cái gì?!” Tịch Nhạ Hoài ngạc nhiên nhìn Dung Thụy Thiên, toàn thân run run, hoàn toàn không tin những gì chính mình vừa nghe được, cho đến khi Dung Thụy Thiên nhấn mạnh lại một lần.
Xa xôi nơi chân trời, có một quả bom hạt nhân bị kích nổ, ầm ầm hủy diệt tất cả, đem cuộc sống bình yên nổ tung đến huyết nhục mơ hồ. Cuộc sống luôn giống như một tuồng kịch như vậy, khi bọn họ đang thoải mái hưởng thụ hạnh phúc không kịp đề phòng thì lại bất ngờ xông ra, phá hư tất cả những hạnh phúc đang hài hòa, chế tạo ra những kịch tình tàn khốc, tra tấn nhân vật chính trong vở kịch, một lần lại một lần, không hề cảm thấy có chút nề hà.
” Sao em lại quen biết Trác Thích Mặc?” Tịch Nhạ Hoài sắc mặt ngưng trọng nhìn Dung Thụy Thiên, xương bàn tay vì cầm chặt hắn mà trở nên trắng bệch.
Ngọn đèn màu vàng chiếu lên người Dung Thụy Thiên, hắn ngẩng đầu nhìn Tịch Nhạ Hoài, bi thương trong đôi đồng tử giống như những chiếc lá vàng phiêu linh trên mặt đất, muốn nói gì đó, nhưng không biết phải mở miệng biểu đạt như thế nào với y.
” Buổi chiều hôm nay anh bỏ công việc mà đến công ty tìm em, nhìn thấy em rời đi với Kiều, anh cơ hồ sắp không thể hô hấp ” Tịch Nhạ Hoài bắt lấy Dung Thụy Thiên, hai tay vì quá phẫn nộ mà run run, giống như muốn bóp nát xương của Dung Thụy Thiên:” Anh biết em có liên lạc với hắn ta, biết em gặp hắn ta một mình, anh rất khó chịu, chỉ giận là không có cách nào đối chất với em, lại không có biện pháp nào bắt ép em”.
Dung Thụy Thiên giật mình nhìn Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, trong thanh âm giống như hàm chứa những hạt cát khô sạn:” Anh thích em, xem em giống như người nhà của mình, em phải tin tưởng, mặc kệ phát sinh việc gì, có điều gì xảy đến, anh sẽ vẫn luôn ở bên em”.
Một loại tình cảm như cơn sóng thần ập đến bao phủ lên lý trí và bất an của Dung Thụy Thiên, bất luận kẻ nào cũng đều có quá khứ không muốn nhớ lại, mặc kệ quá khứ kia có nhiều điều khó chịu đựng đi chăng nữa, nhưng vẫn có người nguyện ý chấp nhận bao dung toàn bộ con người hắn.
Vào năm thứ hai khi hắn tiến vào vòng giải trí, hắn quen biết với Đổng sự Trác Thích Mặc của Hoàn Á, Trác Thích Mặc hào hoa phong nhã, tao nhã lễ độ, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo nét thong dong của xã hội thượng lưu. Trác Thích Mặc thích hắn, theo đuổi hắn, mỗi lần mời hắn ăn cơm đều tặng lễ vật cho hắn, một lần nữa bày tỏ tâm ý của mình cho hắn thấy, hắn uyển chuyển cự tuyệt. Từ lần đó về sau, trong công tác hắn chung quanh đều gặp phải trắc trở, khắp nơi bị xa lánh, còn bị phóng viên tuôn ra tin tức kết giao với đàn ông.
Khi tin tức về gia đình và người yêu xuất hiện trước mắt đại chúng, đi đâu cũng bị người khác chỉ trỏ, khiến cho mẹ hắn dùng ánh mắt dữ tợn giống như nhìn kẻ thù giết cha mà trừng hắn, bảo hắn nhanh chóng xử lý tin tức. Hắn cúi đầu, biết nếu cứ tiếp tục chống cự sẽ liên lụy đến Kiều, sẽ khiến cho mẹ bị người chung quanh nhạo báng, hoặc giống như đối đãi với biến thái mà chỉ trỏ em trai em gái hắn, thế là chủ động tìm đến Trác Thích Mặc, tự nói với mình là dù cho Trác Thích Mặc có làm bất luận cái gì cũng phải nhịn xuống.
Nhưng dù lòng có kiên định như thế nào thì khi tay của Trác Thích Mặc chạm đến thân thể hắn, giống như một con rắn độc tham lam và len lỏi vào vạt áo hắn… Hắn đột nhiên không thể chịu đựng được mà đẩy hắn ta ra, toàn thân cao thấp đều tản ra hơi thở cự tuyệt mãnh liệt.
Thanh âm Trác Thích Mặc lãnh liệt như gió lạnh vào đêm đông — Tôi không thích bắt buộc người khác, nếu chưa chuẩn bị tốt, tôi bảo lái xe đưa em về.
Khi ngồi trên chiếc xe màu đen bóng loáng kia cả người hắn vẫn đang phát run, vô tình nhớ tới gương mặt của mẹ, trong nháy mắt tâm muốn chết cũng đều có, vì cái gì hắn lại vô dụng như vậy, ngay cả chuyện ở loại trình độ này mà cũng không thể chịu được.Khi xe bắt đầu chạy vào đường lộ, tốc độ xe đột nhiên tăng lên, cho dù đã thắt dây an toàn nhưng thân thể Dung Thụy Thiên vẫn bị xốc lên, đầu đập mạnh lên cửa kính, hắn kêu lái xe chậm một chút nhưng tốc độ xe lại nhanh hơn.
” Thắng xe hư rồi — làm sao bây giờ– thắng xe hư rồi-” gương mặt người lái xe đều là mồ hôi, hai tay run run nắm tay lái, một lần lại một lần tìm hết cách để cho xe dừng lại, nhưng làm sao cũng không khống chế được tốc độ xe.
Trong lúc kịch liệt xốc nảy, đầu Dung Thụy Thiên lại đánh lên cửa kính xe, hắn đau đến bụm cái trán lại, máu tươi dính dấp theo kẽ tay nhễu xuống, hắn đau đầu dục liệt như muốn nôn ra, ngẩng đầu nhìn con đường phía trước.
Đúng là đèn đỏ, giữa đường đang đỗ rất nhiều xe hơi, chiếc xe màu đen lại giống như nổi điên mà lao lên, một tiếng rít bén nhọn như xé rách bóng đêm Ầm! Ầm! Ầm! Giống như ác mộng! Tiếng mắng chửi, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng đụng nhau kịch liệt tràn ngập trong không khí! Dung Thụy Thiên cúi người muốn tránh đi, thế nhưng lực xe va chạm vào nhau quá lớn vẫn hất hắn lên, một lần lại một lần hung hăng quăng hắn đập vào cửa kính, máu tươi giống như chiếc van được mở ra mà tuôn xối xả, xương cốt toàn thân đều giống như muốn vỡ ra, đau nhức như điên mà cắn nuốt tầm mắt và ý thức hắn
Vào lúc hắc ám tử vong và đau đớn điên cuồng như xé rách thân thể kia, Dung Thụy Thiên cố gắng mở mắt ra, dùng một tia khí lực cuối cùng ngẩng đầu lên, nhưng mà hắn nhìn đến lại là một chiếc xe tải hạng nặng đang nghênh diện xông tới– còn có biểu tình kỳ lạ mà khủng bố của tài xế xe tải!
Danh sách chương