Tân Đồ Hiên khẳng định nâng cằm lên: “Đúng vậy”, biết được tối hôm qua hắn đóng thế vai, làm ông chủ chẳng lẽ khao một chút cũng không được.
” Nhưng hắn không cảm kích, nếu hắn có thể khéo đưa đẩy như Tịch Nhạ Hoài thì tốt rồi ” Tô Nhiên không nhẫn nại cười nói.
” Đúng vậy” Dung Thụy Thiên tính tình rất ngạo, không thích y quan tâm thông cảm.
” Nghe nói Tịch Nhạ Hoài cùng Hoàn Á sắp hết hạn hợp đồng, sao anh không mời Tịch Nhạ Hoài đến công ty chúng ta?” lấy địa vị của Tịch Nhạ Hoài bây giờ, vô số công ty muốn kí kết với y, công ty bọn họ cũng không ngoại lệ.
” Y hiện tại có phòng làm việc cùng đoàn đội hậu trường của riêng mình, hoàn toàn có thể một mình đảm đương, huống chi nếu không có sự cất nhắc và hậu thuẫn của Hoàn Á thì y cũng vẫn còn có nhiều cơ hội rất tốt, không lâu nữa y sẽ rời đi Hoàn Á”.
” Vậy không phải thật đáng tiếc?” Tô Nhiên vẻ mặt tiếc nuối, Tân Đồ Hiên kiến thức rộng rãi, thủ đoạn lại cao, biết trước kia ở Hoàn Á thì Tịch Nhạ Hoài đã là tổng giám, chính y hiện giờ cũng đã có công ty truyền thông riêng cho mình, cứ việc anh ấy không có quan hệ với Tịch Nhạ Hoài nhưng đại khái cũng hiểu tính tình y, mà anh ấy lại nói như vậy thì đã biết hoàn toàn không có cơ hội.
Tân Đồ Hiên nhìn thoáng qua khuôn mặt anh tuấn của hắn, lại cúi đầu ký văn kiện trước mặt: “Không có cái gì đáng tiếc”.
“Sao?”
Tân Đồ Hiên dùng thanh âm tao nhã lại ôn hòa nói: “Mấy năm nay Hoàn Á không bạc đãi y, những quảng cáo lớn và phim lớn đều dành cho y, Tịch Nhạ Hoài cũng không xằng bậy, vẫn mang lại cho Hoàn Á nhiều ích lợi, đây đều là theo nhu cầu, ai cũng không chịu thiệt”.
” Cho nên khi Tịch Nhạ Hoài tự mang tài chính đến tổ kịch, cao tầng Hoàn Á cũng không ngăn cản” Bọn họ cùng Hoàn Á từng rất nhiều lần hợp tác với nhau, lần này Quân Hào tham gia đầu tư “Kim Cương”, mà Hoàn Á vẫn như trước là nhà sản xuất.
” Đúng vậy” Tân Đồ Hiên cười như không cười nâng lên khóe miệng, ngọn đèn sáng tỏ chiếu vào y, thoạt nhìn thập phần tao nhã, giống như thư sinh nho nhã trong tranh thủy mặc vậy.
Tô Nhiên ôn hòa hỏi: “Anh nhìn thực không thèm để ý?”, hắn không thích công ty cùng Hoàn Á hợp tác, mỗi lần đều là Hoàn Á “Chọn vở, ra kinh phí, tuyển diễn viên, quảng cáo” bọn họ phụ trách nhân lực, còn mình thì phải thuê sân bãi, quay ngoại cảnh, cảm giác như đang chịu thiệt hết thảy vậy. Nhưng Tân Đồ Hiên thích cùng bọn họ hợp tác, bởi vì y và chủ tịch Hoàn Á Trác Thích Mặc là bạn bè, bọn họ thích cùng nhau đầu tư điện ảnh.
” Chuyện này cũng không còn cách nào ” Tân Đồ Hiên cười cười, trên ghế da đứng dậy, sửa sang lại công tác kế tiếp:” Kim Cương” còn hai mươi cảnh quay nữa thì kết thúc, đạo cụ cuối cùng là chiếc nhẫn mười Carat, đến lúc đó thay tôi giao cho đạo diễn, đạo diễn không ở đó thì giao cho nhà sản xuất”.
” Anh có việc gì sao?” nhìn bộ dáng thận trọng của y, lông mi Tô Nhiên bắt đầu giật giật.
Tân Đồ Hiên cười khẽ một tiếng, lấy hợp đồng đưa đến tay hắn: “Ngày mai tôi phải đi Nhật Bản, việc còn lại đều giao cho cậu, nếu phim trường có tình huống gì thì điện thoại cho tôi”.
” Ngày mai?!” Biểu tình Tô Nhiên giống như bị hắt cho một chậu nước cống, “Công ty còn có rất nhiều việc, anh đi rồi bên này ai lo liệu?” còn có chiếc nhẫn kim cương mười carat, đem trang sức giá trị một triệu tệ kêu hắn đưa cho đạo diễn, chuyện khó giải quyết như vậy lại còn quan hệ đến tài chính hắn không muốn quản, sáng mai còn có hội nghị, những yêu cầu của đạo diễn “Kim Cương” về phim trường, phát chi phiếu kim ngạch, cùng nhà sản xuất bàn về chi tiết phim, mọi việc như thế đều cần y đến quyết định.
Tân Đồ Hiên kéo ngăn tủ mình ra, lấy ra một cái hộp tinh xảo, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề nói: “Cái này cậu cầm tốt lắm, thuận tiện đặt vé máy bay giúp tôi”.
” Nhưng mà……”
Tân Đồ Hiên thẳng tắp nhìn hắn, đáy mắt lóe ra thần sắc âm lãnh như loài báo săn: “Tô Nhiên, cậu theo tôi lâu như vậy, những việc nhỏ như thế mà cũng làm không xong, hiện tại, lập tức quay về văn phòng của cậu, xử lý công việc” dừng dừng, y còn nói: “Nếu như việc này cậu còn làm không được thì ngày mai đừng quay lại công ty làm việc nữa”, ngữ khí y bình tĩnh như vậy, trực tiếp như thế, không có gì do dự.
Tô Nhiên hít sâu một hơi, nhanh chóng tiếp nhận nhẫn kim cương trong tay Tân Đồ Hiên, “OK”, phàm khi gặp được lúc y đi công tác, công việc của người khác lại trở thành công việc của hắn, mệt chết khiếp là điều không thể tránh được.
Cũng may công ty có rất nhiều nhân viên, này đó nhân viên có thể giúp hắn san sẻ bớt công việc. Một số công việc hắn không biết hoặc không muốn làm, đối với người khác cũng là khoai lang bỏng tay, chỉ sợ tránh không kịp nhưng không tốt ngay mặt cự tuyệt. Thế là những công tác nặng nề cố hết sức lại rơi vào trên người Dung Thụy Thiên.
Dung Thụy Thiên mỗi ngày đều bề bộn công việc, cứ việc ngày thường hắn cũng không nhàn rỗi, nhưng mấy ngày nay công việc lại tăng lên rất nhiều, cả người làm việc quần quật như người máy, không có lúc nào không làm, mỗi đêm về nhà vừa ngã mình xuống là ngủ ngay lập tức.
Sáng sớm nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, mí mắt sưng mọng cùng với túi mắt đem đậm, thoạt nhìn giống quái vật cương thi trong phim bước ra ngoài. Khuôn mặt như vậy tự mình nhìn còn thấy áp lực, bất quá, áp lực như vầy so với việc gặp mặt Tịch Nhạ Hoài thì thật sự không thể sánh bằng.
Hắn không thèm để ý ánh mắt Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, cũng biết Tịch Nhạ Hoài chán ghét hắn tiếp cận, nhưng ngày ngày đều bị Tô Nhiên điều đi làm công thất, so với làm việc tại phim trường – công tác trước kia của hắn, thì mỗi ngày đều phải đi theo bên người đạo diễn. Đem từng tình huống quay chụp tại phim trường, chiều dài màn ảnh, động tác diễn viên, các chi tiết cùng tư liệu của từng trang phục đạo cụ, đều ghi lại xuống dưới, làm cho các màn ảnh trong phim được liên tục.
Lúc ban đầu việc này hắn cũng không hiểu, nhưng người khác thích đem những việc khó làm đều giao cho hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể học, dần dần trong phim trường trừ bỏ công việc đạo diễn, những việc khác hắn đều có thể làm được. Đương nhiên việc hắn từng là diễn viên cũng không có ai biết, càng không có người nghĩ đến hắn từng là nghệ sĩ nổi tiếng.
Bộ phim “Bạc hạ” hắn đóng đã trở thành bộ phim thành danh của hắn, một bộ phim văn nghệ ngây ngô, đó là bản điện ảnh có chút thành tựu, đạo diễn cùng toàn bộ thành viên chế tác đều không đem tên tuổi tuyên truyền, thậm chí cũng không có biên pháp ở trong nước chiếu phim. Sau đó vô tình đem bộ phim đưa đi dự thi ở nước ngoài, chỉ là nộp cầu may, ai ngờ bộ điện ảnh này lại tỏa sáng, được giám khảo ưu ái, một hơi lấy được năm giải thưởng, trong đó có một pho tượng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Sau khi đọat giải trở về nước thì truyền thông đua nhau đưa tin, đem bộ điện ảnh đẩy lên cao nhất, khiến cho đại chúng chú ý, rạp phim cả nước nhân cơ hội này bắt đầu chiếu phim, làm cho hắn nhờ vào bộ điện ảnh này trở thành nghệ sĩ nổi tiếng.
Trong phim, hắn diễn không có kỹ xảo gì, chỉ là diễn xuất theo bản năng, hắn dùng dung mạo của mình, khí chất, tính cách mà sáng tạo hình tượng nhân vật trong phim, xem nhân vật kia tựa như chính mình, nhưng lại có tính cách rõ ràng độc lập. Đây là phương thức biểu diễn thật trúc trắc, lúc đầu không phát hiện, sau khi hắn trường kỳ đi theo đạo diễn thì mới phát hiện diễn viên cũng có nhiều loại, cũng không phải chỉ nhờ vào bề ngoài hoàn chỉnh mà giải quyết vấn đề.
Một diễn viên tốt phải có khí tràng cường đại, diễn cái gì ra cái đó, phi thường có thiên phú, còn có thể kéo cảm xúc của người cộng tác, kích thích tiềm lực biểu diễn của đối phương. Loại diễn viên này tựa như người đeo hai mặt nạ, bọn họ căn cứ kịch bản mà sáng tạo tính cách hình tượng, trong quá trình này diễn viên sẽ tự gây áp lực cho mình, khiến cho khí chất của hình tượng nhân vật không bị nhiễm tình cảm cá nhân của diễn viên vào trong đó.
Ở trong mắt hắn, Tịch Nhạ Hoài là người như vậy, mặc kệ là góc độ mỉm cười, ánh mắt biểu lộ, ngữ khí nặng nhẹ, còn có động tác tao nhã mê người kia, đều hoàn mỹ đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, thế nhưng sự hoàn mỹ đó chỉ lưu lại trên máy quay.
Đạo diễn hô to ” Cắt”, tất cả biểu tình nháy mắt biến mất không thấy, hàn khí lạnh như băng rậm rạp bao trùm tất cả khuôn mặt đẹp đến tỏa sáng của y. Thái độ lạnh như băng bất cận nhân tình làm cho y trờ thành người không thể tới gần.
Chỉ đạo diễn xuất muốn hắn cùng nữ chính bàn bạc việc nên mặc quần áo gì, ngồi chỗ nào, dùng biểu tình nào.
Tịch Nhạ Hoài phối hợp kịch bản, nhưng y lại phản cảm chỉ đạo diễn xuất, hai mắt nhìn hắn giống như hai thanh dao giải phẫu sắc bén, một bộ biểu tình như là ” Anh thì biết cái gì?” nghênh hắn, nếu không liền trực tiếp châm chọc hắn ” Rảnh như vậy thì đừng đến nơi này chơi, người phải làm chuyện thích hợp với mình”.
Sự không tín nhiệm ấy cũng không làm hắn nổi giận, ngược lại, hắn vẫn cẩn thận làm công tác chỉ đạo, dần dần thái độ y cũng không còn ác liệt như vậy, chỉ là khi hắn thấy mặt Tịch Nhạ Hoài vẫn là không có dũng khí chào hỏi.
Hắn mỗi lần tiếp cận y, hoặc không vì chuyện công tác mà tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ kia liền giống như kết băng, hướng thẳng tới hắn mà phun lãnh khí, đông hắn đến lạnh run cả người, trái tim đập loạn.
Thế là sau khi quay chụp xong liền trốn tránh y, nếu khi đi ra toilet nhìn thấy y nghênh diện mà tới, phản xạ tự nhiên chính là trốn vào hành hiên bên cạnh, nháy mắt kia Tịch Nhạ Hoài lại giống như tiếp tục tức giận. Làm cho hắn vừa khẩn trương vừa bất an, mỗi ngày đều cảm thấy y giống như cầm theo dao phẫu thuật đến phim trường, hắn không có đắc tội y, sao sắc mặt y lại khó coi đến thế, bất quá nhìn đến người khác thì sắc mặt y cũng không tốt lắm, vậy hắn làm sao có thể yêu cầu Tịch Nhạ Hoài đối xử với hắn khác với người khác?
” Nhưng hắn không cảm kích, nếu hắn có thể khéo đưa đẩy như Tịch Nhạ Hoài thì tốt rồi ” Tô Nhiên không nhẫn nại cười nói.
” Đúng vậy” Dung Thụy Thiên tính tình rất ngạo, không thích y quan tâm thông cảm.
” Nghe nói Tịch Nhạ Hoài cùng Hoàn Á sắp hết hạn hợp đồng, sao anh không mời Tịch Nhạ Hoài đến công ty chúng ta?” lấy địa vị của Tịch Nhạ Hoài bây giờ, vô số công ty muốn kí kết với y, công ty bọn họ cũng không ngoại lệ.
” Y hiện tại có phòng làm việc cùng đoàn đội hậu trường của riêng mình, hoàn toàn có thể một mình đảm đương, huống chi nếu không có sự cất nhắc và hậu thuẫn của Hoàn Á thì y cũng vẫn còn có nhiều cơ hội rất tốt, không lâu nữa y sẽ rời đi Hoàn Á”.
” Vậy không phải thật đáng tiếc?” Tô Nhiên vẻ mặt tiếc nuối, Tân Đồ Hiên kiến thức rộng rãi, thủ đoạn lại cao, biết trước kia ở Hoàn Á thì Tịch Nhạ Hoài đã là tổng giám, chính y hiện giờ cũng đã có công ty truyền thông riêng cho mình, cứ việc anh ấy không có quan hệ với Tịch Nhạ Hoài nhưng đại khái cũng hiểu tính tình y, mà anh ấy lại nói như vậy thì đã biết hoàn toàn không có cơ hội.
Tân Đồ Hiên nhìn thoáng qua khuôn mặt anh tuấn của hắn, lại cúi đầu ký văn kiện trước mặt: “Không có cái gì đáng tiếc”.
“Sao?”
Tân Đồ Hiên dùng thanh âm tao nhã lại ôn hòa nói: “Mấy năm nay Hoàn Á không bạc đãi y, những quảng cáo lớn và phim lớn đều dành cho y, Tịch Nhạ Hoài cũng không xằng bậy, vẫn mang lại cho Hoàn Á nhiều ích lợi, đây đều là theo nhu cầu, ai cũng không chịu thiệt”.
” Cho nên khi Tịch Nhạ Hoài tự mang tài chính đến tổ kịch, cao tầng Hoàn Á cũng không ngăn cản” Bọn họ cùng Hoàn Á từng rất nhiều lần hợp tác với nhau, lần này Quân Hào tham gia đầu tư “Kim Cương”, mà Hoàn Á vẫn như trước là nhà sản xuất.
” Đúng vậy” Tân Đồ Hiên cười như không cười nâng lên khóe miệng, ngọn đèn sáng tỏ chiếu vào y, thoạt nhìn thập phần tao nhã, giống như thư sinh nho nhã trong tranh thủy mặc vậy.
Tô Nhiên ôn hòa hỏi: “Anh nhìn thực không thèm để ý?”, hắn không thích công ty cùng Hoàn Á hợp tác, mỗi lần đều là Hoàn Á “Chọn vở, ra kinh phí, tuyển diễn viên, quảng cáo” bọn họ phụ trách nhân lực, còn mình thì phải thuê sân bãi, quay ngoại cảnh, cảm giác như đang chịu thiệt hết thảy vậy. Nhưng Tân Đồ Hiên thích cùng bọn họ hợp tác, bởi vì y và chủ tịch Hoàn Á Trác Thích Mặc là bạn bè, bọn họ thích cùng nhau đầu tư điện ảnh.
” Chuyện này cũng không còn cách nào ” Tân Đồ Hiên cười cười, trên ghế da đứng dậy, sửa sang lại công tác kế tiếp:” Kim Cương” còn hai mươi cảnh quay nữa thì kết thúc, đạo cụ cuối cùng là chiếc nhẫn mười Carat, đến lúc đó thay tôi giao cho đạo diễn, đạo diễn không ở đó thì giao cho nhà sản xuất”.
” Anh có việc gì sao?” nhìn bộ dáng thận trọng của y, lông mi Tô Nhiên bắt đầu giật giật.
Tân Đồ Hiên cười khẽ một tiếng, lấy hợp đồng đưa đến tay hắn: “Ngày mai tôi phải đi Nhật Bản, việc còn lại đều giao cho cậu, nếu phim trường có tình huống gì thì điện thoại cho tôi”.
” Ngày mai?!” Biểu tình Tô Nhiên giống như bị hắt cho một chậu nước cống, “Công ty còn có rất nhiều việc, anh đi rồi bên này ai lo liệu?” còn có chiếc nhẫn kim cương mười carat, đem trang sức giá trị một triệu tệ kêu hắn đưa cho đạo diễn, chuyện khó giải quyết như vậy lại còn quan hệ đến tài chính hắn không muốn quản, sáng mai còn có hội nghị, những yêu cầu của đạo diễn “Kim Cương” về phim trường, phát chi phiếu kim ngạch, cùng nhà sản xuất bàn về chi tiết phim, mọi việc như thế đều cần y đến quyết định.
Tân Đồ Hiên kéo ngăn tủ mình ra, lấy ra một cái hộp tinh xảo, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề nói: “Cái này cậu cầm tốt lắm, thuận tiện đặt vé máy bay giúp tôi”.
” Nhưng mà……”
Tân Đồ Hiên thẳng tắp nhìn hắn, đáy mắt lóe ra thần sắc âm lãnh như loài báo săn: “Tô Nhiên, cậu theo tôi lâu như vậy, những việc nhỏ như thế mà cũng làm không xong, hiện tại, lập tức quay về văn phòng của cậu, xử lý công việc” dừng dừng, y còn nói: “Nếu như việc này cậu còn làm không được thì ngày mai đừng quay lại công ty làm việc nữa”, ngữ khí y bình tĩnh như vậy, trực tiếp như thế, không có gì do dự.
Tô Nhiên hít sâu một hơi, nhanh chóng tiếp nhận nhẫn kim cương trong tay Tân Đồ Hiên, “OK”, phàm khi gặp được lúc y đi công tác, công việc của người khác lại trở thành công việc của hắn, mệt chết khiếp là điều không thể tránh được.
Cũng may công ty có rất nhiều nhân viên, này đó nhân viên có thể giúp hắn san sẻ bớt công việc. Một số công việc hắn không biết hoặc không muốn làm, đối với người khác cũng là khoai lang bỏng tay, chỉ sợ tránh không kịp nhưng không tốt ngay mặt cự tuyệt. Thế là những công tác nặng nề cố hết sức lại rơi vào trên người Dung Thụy Thiên.
Dung Thụy Thiên mỗi ngày đều bề bộn công việc, cứ việc ngày thường hắn cũng không nhàn rỗi, nhưng mấy ngày nay công việc lại tăng lên rất nhiều, cả người làm việc quần quật như người máy, không có lúc nào không làm, mỗi đêm về nhà vừa ngã mình xuống là ngủ ngay lập tức.
Sáng sớm nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, mí mắt sưng mọng cùng với túi mắt đem đậm, thoạt nhìn giống quái vật cương thi trong phim bước ra ngoài. Khuôn mặt như vậy tự mình nhìn còn thấy áp lực, bất quá, áp lực như vầy so với việc gặp mặt Tịch Nhạ Hoài thì thật sự không thể sánh bằng.
Hắn không thèm để ý ánh mắt Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, cũng biết Tịch Nhạ Hoài chán ghét hắn tiếp cận, nhưng ngày ngày đều bị Tô Nhiên điều đi làm công thất, so với làm việc tại phim trường – công tác trước kia của hắn, thì mỗi ngày đều phải đi theo bên người đạo diễn. Đem từng tình huống quay chụp tại phim trường, chiều dài màn ảnh, động tác diễn viên, các chi tiết cùng tư liệu của từng trang phục đạo cụ, đều ghi lại xuống dưới, làm cho các màn ảnh trong phim được liên tục.
Lúc ban đầu việc này hắn cũng không hiểu, nhưng người khác thích đem những việc khó làm đều giao cho hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể học, dần dần trong phim trường trừ bỏ công việc đạo diễn, những việc khác hắn đều có thể làm được. Đương nhiên việc hắn từng là diễn viên cũng không có ai biết, càng không có người nghĩ đến hắn từng là nghệ sĩ nổi tiếng.
Bộ phim “Bạc hạ” hắn đóng đã trở thành bộ phim thành danh của hắn, một bộ phim văn nghệ ngây ngô, đó là bản điện ảnh có chút thành tựu, đạo diễn cùng toàn bộ thành viên chế tác đều không đem tên tuổi tuyên truyền, thậm chí cũng không có biên pháp ở trong nước chiếu phim. Sau đó vô tình đem bộ phim đưa đi dự thi ở nước ngoài, chỉ là nộp cầu may, ai ngờ bộ điện ảnh này lại tỏa sáng, được giám khảo ưu ái, một hơi lấy được năm giải thưởng, trong đó có một pho tượng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Sau khi đọat giải trở về nước thì truyền thông đua nhau đưa tin, đem bộ điện ảnh đẩy lên cao nhất, khiến cho đại chúng chú ý, rạp phim cả nước nhân cơ hội này bắt đầu chiếu phim, làm cho hắn nhờ vào bộ điện ảnh này trở thành nghệ sĩ nổi tiếng.
Trong phim, hắn diễn không có kỹ xảo gì, chỉ là diễn xuất theo bản năng, hắn dùng dung mạo của mình, khí chất, tính cách mà sáng tạo hình tượng nhân vật trong phim, xem nhân vật kia tựa như chính mình, nhưng lại có tính cách rõ ràng độc lập. Đây là phương thức biểu diễn thật trúc trắc, lúc đầu không phát hiện, sau khi hắn trường kỳ đi theo đạo diễn thì mới phát hiện diễn viên cũng có nhiều loại, cũng không phải chỉ nhờ vào bề ngoài hoàn chỉnh mà giải quyết vấn đề.
Một diễn viên tốt phải có khí tràng cường đại, diễn cái gì ra cái đó, phi thường có thiên phú, còn có thể kéo cảm xúc của người cộng tác, kích thích tiềm lực biểu diễn của đối phương. Loại diễn viên này tựa như người đeo hai mặt nạ, bọn họ căn cứ kịch bản mà sáng tạo tính cách hình tượng, trong quá trình này diễn viên sẽ tự gây áp lực cho mình, khiến cho khí chất của hình tượng nhân vật không bị nhiễm tình cảm cá nhân của diễn viên vào trong đó.
Ở trong mắt hắn, Tịch Nhạ Hoài là người như vậy, mặc kệ là góc độ mỉm cười, ánh mắt biểu lộ, ngữ khí nặng nhẹ, còn có động tác tao nhã mê người kia, đều hoàn mỹ đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, thế nhưng sự hoàn mỹ đó chỉ lưu lại trên máy quay.
Đạo diễn hô to ” Cắt”, tất cả biểu tình nháy mắt biến mất không thấy, hàn khí lạnh như băng rậm rạp bao trùm tất cả khuôn mặt đẹp đến tỏa sáng của y. Thái độ lạnh như băng bất cận nhân tình làm cho y trờ thành người không thể tới gần.
Chỉ đạo diễn xuất muốn hắn cùng nữ chính bàn bạc việc nên mặc quần áo gì, ngồi chỗ nào, dùng biểu tình nào.
Tịch Nhạ Hoài phối hợp kịch bản, nhưng y lại phản cảm chỉ đạo diễn xuất, hai mắt nhìn hắn giống như hai thanh dao giải phẫu sắc bén, một bộ biểu tình như là ” Anh thì biết cái gì?” nghênh hắn, nếu không liền trực tiếp châm chọc hắn ” Rảnh như vậy thì đừng đến nơi này chơi, người phải làm chuyện thích hợp với mình”.
Sự không tín nhiệm ấy cũng không làm hắn nổi giận, ngược lại, hắn vẫn cẩn thận làm công tác chỉ đạo, dần dần thái độ y cũng không còn ác liệt như vậy, chỉ là khi hắn thấy mặt Tịch Nhạ Hoài vẫn là không có dũng khí chào hỏi.
Hắn mỗi lần tiếp cận y, hoặc không vì chuyện công tác mà tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ kia liền giống như kết băng, hướng thẳng tới hắn mà phun lãnh khí, đông hắn đến lạnh run cả người, trái tim đập loạn.
Thế là sau khi quay chụp xong liền trốn tránh y, nếu khi đi ra toilet nhìn thấy y nghênh diện mà tới, phản xạ tự nhiên chính là trốn vào hành hiên bên cạnh, nháy mắt kia Tịch Nhạ Hoài lại giống như tiếp tục tức giận. Làm cho hắn vừa khẩn trương vừa bất an, mỗi ngày đều cảm thấy y giống như cầm theo dao phẫu thuật đến phim trường, hắn không có đắc tội y, sao sắc mặt y lại khó coi đến thế, bất quá nhìn đến người khác thì sắc mặt y cũng không tốt lắm, vậy hắn làm sao có thể yêu cầu Tịch Nhạ Hoài đối xử với hắn khác với người khác?
Danh sách chương