” Vẫn phải đến thử ống kính, nếu thích hợp mới giữ lại, nếu thật sự không được thì chỉ có thể thật xin lỗi “.

Bùi Khanh ánh mắt sắc bén nhìn Dung Thụy Thiên, bên phía sản xuất tuy lo lắng các vấn đề chi phí, nhưng nếu diễn viên được đề cử từ phía nhà đầu tư không thích hợp với nhân vật trong kịch bản, cho dù đắc tội nhà đầu tư nào thì cũng sẽ không cho diễn viên họ để tử tiến vào tổ kịch.

” Tôi đã biết ” Dung Thụy Thiên đặt tư liệu sang một bên, hắn tưởng rằng Quân Hào cũng giống như các công ty khác, vì vấn đề tài chính của bộ phim mà phàm là diễn viên được đề cử từ phía nhà đầu tư đều có thể thế tiến vào tổ kịch.

Xem ra suy nghĩ của hắn sai lầm rồi, Quân Hào thực chú trọng chất lượng điện ảnh do mình sản xuất ra, đạo diễn lại yêu cầu rất cao đối với bộ phim, nếu diễn viên nào có thể đi vào tổ kịch như vậy đóng phim, không thể nghi ngờ rằng đây là một cơ hội tốt.

” Đây là lịch quay chụp sắp xếp cho các diễn viên chủ yếu, nhớ gửi mail cho bọn họ, làm cho bọn họ theo thời gian quy định đến tổ kịch quay chụp ” nói xong Bùi Khanh đưa văn kiện cho Dung Thụy Thiên.

Dung Thụy Thiên xem xong, nhịn không được hỏi:” Tịch Nhạ Hoài không tham gia bộ điện ảnh này sao?” Tịch Nhạ Hoài đã nhận lời tham dư bộ điện ảnh này, là một nhân vật khách mời bên trong, nhưng hiện tại trong lịch của diễn viên lại không có tên y.

” Hiên tại lịch làm việc của y rất dày đặc, cho nên tất cả các phân diễn đều được xếp đến cuối cùng, đến lúc đó phiền anh liên hệ lại với y ” Bùi Khanh liếc mắt nhìn Dung Thụy Thiên một cái, có chút đăm chiêu hỏi:” Chẳng lẽ Tịch Nhạ Hoài không nói cho anh biết?”.

Dung Thụy Thiên ngày thường rất thành thục ổn trọng, nhưng khi gặp phải vấn đề tình cảm liền lập tức túng túng tay chân, tất cả hệ thống phòng ngự đều như bị đóng băng:” Tôi không biết ….. Gần đây y bề bộn nhiều việc, không có cợ hội hỏi ….”

” Tôi hiểu được ” Bùi Khanh mỉm cười nhìn Dung Thụy Thiên, lần trước lúc nói chuyện phiếm với Tân Đồ Hiên thì biết được Tịch Nhạ Hoài và Dung Thụy Thiên đang quen nhau, cho nên ngẫu nhiên sẽ trêu chọc Dung Thụy Thiên, mà Dung Thụy Thiên lại phản ứng rất trực tiếp, luôn mặt đỏ tai hồng, ấp úng, phi thường thú vị, thế là lại nói tiếp:” Nếu anh muốn y sớm đến đây, có thể trực tiếp nói cho y, y khẳng định sẽ đáp ứng”.

Nghe ra ý trêu chọc trong giọng nói của Bùi Khanh, đáy mắt Dung Thụy Thiên hiện lên một tia cô đơn sâu kín, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lại biết được hành tung của Tịch Nhạ Hoài từ trong miệng người khác.

Sau khi gièm pha lắng xuống, Tịch Nhạ Hoài lại khôi phục lịch làm việc như xưa, nếu nói ra thì còn bận rộn hơn nhiều so với lúc trước, mỗi ngày nếu chưa đến rạng sáng thì sẽ không về nhà, cứ như vậy, cơ hồ không có thời gian gì để nói chuyện với nhau.

Mà đây là công việc của Tịch Nhạ Hoài, hắn sẽ không quấy rầy, tận lực im lặng ở cạnh bên y, vừa chú ý để không tăng thêm phiền toái cho y, vừa để ý đến tình trạng thân thể y.

Mỗi đêm hắn sẽ chuẩn bị bữa khuya cho y, sáng sớm chuẩn bị bữa sáng, cũng thay y mua viên vitamin, lo lắng y không dùng cho nên cố ý đặt lên một bên bàn, như vậy khi ăn cơm thì Tịch Nhạ Hoài sẽ có thể nhìn đến, có vài hôm đồ ăn vẫn để y nguyên, vitamin cũng còn im lặng nằm đó, Tịch Nhạ Hoài đêm vẫn chưa về ngủ.

Bùi Khanh ký xong văn kiện, toàn thân thả lỏng thở phào một hơi, ngẩng đầu nói với Dung Thụy Thiên:” Không còn sớm, cùng đi ăn cơm đi ” hai ngày này nhiều việc, khi chạm tới công việc liền quên béng đi giờ cơm trưa.

” Tôi đến nhà ăn ăn là được ” Dung Thụy Thiên khách sáo nói.

” Cũng muộn rồi, nhà ăn trong công ty cũng không còn cơm, nhân tiện đây tôi cũng có việc muốn nói, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện ” Bùi Khanh nhăn hàng lông mày thanh tú, cảm giác tới từ khi nhắc đến Tịch Nhạ Hoài về sau thì Dung Thụy Thiên liền tâm thần hoảng hốt, nếu không quản hắn, giữa trưa hắn chắc chắn sẽ không ăn cơm.

Dung Thụy Thiên không có cách nào cự tuyệt, thế là cùng Bùi Khanh đi ra nhà ăn bên ngoài, nghĩ tùy tiện ăn chút gì đó là được, không nghĩ tới Bùi Khanh sẽ dẫn hắn đến nhà ăn cao cấp, Dung Thụy Thiên xuống xe, cùng Bùi Khanh đi vào bên trong.

Nhà ăn hoàn cảnh tao nhã, trang hoàng hoa lệ, khách đến ăn cơm không nhiều lắm, rất nhiều chỗ ngồi đều trống, đây có lẽ là điểm tốt của nhà ăn cao cấp, vừa vào liền có thể ăn cơm.

” Chào hai vị tiên sinh ” nhân viên phục vụ khách sáo chào bọn họ:” Vị trí của các vị đã chuẩn bị tốt, là chỗ ngồi gần cửa sổ kia, để tôi đưa các vị sang”.

Dung Thụy Thiên thấp giọng cám ơn.

” Sao y lại ở trong này?” Bùi Khanh sắc mặt kinh ngạc nhìn qua, vị trí trước cửa sổ có một chỗ ngồi, ở đó có một nam một nữ đang ngồi, vừa cười vừa trò chuyện.

Dung Thụy Thiên theo ánh mắt y nhìn sang, rồi mới như bị tia sét đánh trúng, cách đó không xa, người đàn ông đội mũ đen, sợi tóc đỏ tươi dừng trên khuôn mặt anh tuấn, thoáng che lấp thân phận Thiên vương của y, nhưng y không đeo kính đen, một đôi đồng tử màu xanh thẫm tà khí mang theo cường thế chăm chú nhìn vào người phụ nữ đối điện, thấp giọng trò chuyện gì đó với cô ấy, thoạt nhìn bộ dáng như đã quen biết từ lâu.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể hắn, nhưng thân thể hắn lại giống như bị giam cầm trong bùn đất hắc ám, Dung Thụy Thiên cả người lạnh như băng nói:” Không nghĩ tới bọn họ bàn công việc ở đây, có nên đi đến chào một chút không?”.

Bùi Khanh chú ý tới sắc mặt Dung Thụy Thiên tái nhợt, ánh mắt giống như hiểu rõ lòng người:” Tôi bỗng nhiên muốn ăn mì Ý, mì bên kia ăn rất ngon, cách nhà ăn này cũng không xa, chúng ta qua bên kia đi “.

Trong thân thể giống như đang điên cuồng sinh trưởng ra một cây hoa ăn thịt người dữ tợn, chỉ trong vài giây đã cắn nuốt hết toàn bộ máu trong cơ thể, Dung Thụy Thiên cả người rét run đứng đó, tựa hồ muốn nói cái gì, lại hoặc làm chút gì đó, nhưng dây leo mang theo gai góc ấy lại hung ác quấn lấy thân thể hắn, khi đó, hắn biết sắc mặt hắn khăng định rất khó xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện