“Thế nên, cô sắp đặt cho Đoàn Luật Minh yêu Nhan Nghiên?” Cửu Vĩ dựa một bên vách thang máy cười đến đau hông, cuối cùng anh ta thu lại nụ cười, trên khuôn mặt viết biểu cảm thấy cô thành tâm hỏi vậy, thế tôi có lòng tốt trả lời, trong ngữ khí chắc chắn mang theo sự thương hại đối với Đinh Huyên vô tri, “Chúng tôi không có khả năng động dục đối với loài người.”
“Tại sao anh nói như vậy?” Đinh Huyên nhớ rõ trong đề cương của mình quả thật không sắp đặt đường tình cảm cho Cửu Vĩ, nhưng cô muốn biết ý nghĩ cụ thể của Cửu Vĩ.
“Chủng tộc cách ly.” Cửu Vĩ lạnh lùng trả lời, anh ta luôn cho là vậy, dù sao cũng chưa từng thấy tình yêu giữa yêu và người, “Bên cạnh đó, ví dụ như tôi là hồ, bản tính điều tiết sẽ khiến chúng tôi trong lúc đồ ăn giảm thiểu hoặc là hiếm gặp đồng loại, nhiều năm không động dục —— cho nên, hiện tại ở trong thời kỳ này.” Cửu Vĩ phân loại chính mình là không có thời kỳ động dục. Trên thế giới này, anh ta là độc nhất vô nhị, ít nhất trước mắt chưa từng gặp hồ ly nào như anh ta. “Đoàn Luật Minh cũng vậy. Dùng lời nói của các người, chúng tôi đều mang tính lãnh cảm.” Dưới ngọn đèn, khuôn mặt không phân rõ nam nữ của Cửu Vĩ rất xinh đẹp, nét mặt cũng hồn nhiên khác thường, vô tội đến mức cụm từ “tính lãnh đạm” phát ra từ miệng anh ta đã bị tước đi sắc thái tự nhiên, mà chỉ là từ ngữ thiếu sức sống.
“…Anh có biết hiện tại anh đang mang hình dáng loài người không?” Sau khi trầm mặc, Đinh Huyên hỏi.
“Tôi chỉ là trùng hợp có được hình dáng loài người mà thôi. Cô đã thấy nguyên hình của tôi.” Cửu Vĩ duỗi lưng, ban ngày đi ra hoạt động khiến toàn thân anh ta trông uể oải, “Cô đã thấy chân thân của Đoàn Luật Minh chưa?”
“Chưa.”
“Nếu cô vẫn chơi cùng chúng tôi, sau này sẽ có cơ hội nhìn thấy.” Nụ cười trên mặt Cửu Vĩ nói làm sao cũng không mang theo ý tốt, anh ta đột nhiên trở nên hào hứng, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Âm thanh này tuy rằng không lớn, nhưng mang theo tiếng hổ gầm của rừng rậm, khí thế ngất trời, lượn vòng trong không gian thang máy nhỏ hẹp này.
“Đây là âm thanh của anh ta.” Cửu Vĩ đắc chí giới thiệu âm thanh của giao long.
Đinh Huyên chợt thay đổi sắc mặt: “Anh biết bắt chước âm thanh?”
“Thiên phú của chủng tộc chúng tôi.” Cửu Vĩ cười hì hì.
Tại thiên nhiên, tiếng kêu của hồ ly tựa như tiếng cười khanh khách của con nít loài người, nhưng có sở trường bắt chước âm thanh của đủ loại động vật, nhất là tiếng gáy. Mà trong sắp đặt của Đinh Huyên, Cửu Vĩ càng am hiểu năng lực này, chỉ cần là âm thanh anh ta từng nghe qua thì sẽ thông suốt trong nháy mắt. Bên cạnh đó…
“Vậy nên…anh có lẽ cũng biết đọc tâm?” Đinh Huyên thử thăm dò hỏi.
Cửu Vĩ nhíu mày: “Cô nên biết tất cả bí mật của tôi chứ?” Anh ta không trả lời thẳng, nhưng cũng không phủ nhận.
Trong lòng Đinh Huyên hơi nặng nề.
Kỳ nghỉ đông trước, cô từng thay bạn học xuất ngoại nuôi dưỡng một con chó nhỏ một khoảng thời gian. Con chó Pug được người bạn học thích Hồng học* tặng cho cái tên Giả Bảo Ngọc. Giả Bảo Ngọc rất thông minh, không thích tắm rửa, lại thích ra ngoài chơi. Mà mỗi lần Đinh Huyên cầm dây dắt nó đi, khi trong lòng nghĩ muốn đến tiệm thú nuôi tắm rửa, miệng lại nói “đi ra ngoài chơi”, Giả Bảo Ngọc luôn liếc nhìn cô một cái, lập tức đứng lên sải bước chân ngắn chui xuống gầm giường không đi. Mà khi Đinh Huyên mỗi lần có việc khẽ khàng đi ra ngoài, Giả Bảo Ngọc sẽ như kẻ trộm lập tức từ phòng lao ra, chủ động cắn dây chen tới cửa.
(*) là bộ môn khoa học chuyên nghiên cứu về Hồng lâu mộng, một trong tứ đại danh tác của văn học cổ điển Trung Quốc.
Khi Đinh Huyên đến sở thú phỏng vấn người nuôi dưỡng hồ ly, cô phát hiện chủng tộc này đem kỹ năng “đọc tâm” biểu diễn tới trình độ cao nhất. Hơn nữa hồ ly không những biết nhìn sắc mặt người khác, còn có thể gạt người, dụ dỗ khiến người chăm sóc tiến vào trong chuồng, trộm chìa khóa trộm di động. Mà chuyển đổi đến trên người Cửu Vĩ ——
“Anh có thể nhìn ra bây giờ tôi đang suy nghĩ gì không?” Đinh Huyên hỏi.
“Có lẽ được —— tôi cũng chẳng phải siêu nhân.” Cửu Vĩ lại có phần ghét bỏ, “Tư tưởng loài người chín khúc cong mười tám ngoằn ngoèo.”
Cho nên còn chưa lợi hại đến mức thông suốt “thuật đọc tâm”, Đinh Huyên thoáng yên tâm, hỏi ngược lại: “Siêu nhân, anh thích xem phim không?” Cho tới giờ cô vẫn chưa thấy Đoàn Luật Minh xem phim trên tivi, thời gian của anh gần như đặt trên việc dạy học thí nghiệm giải phẫu.
“Thần tượng của tôi là Chu Đệ.” Cửu Vĩ đảo mắt khinh thường. Anh ta cảm thấy Đinh Huyên thật sự rất ngốc nghếch.
“Chu Đệ? Anh còn xem lịch sử à?” Đinh Huyên có chút kinh ngạc, đột nhiên cười nói, “Vậy anh có biết sau khi SARFT* thành lập đã quy định không cho phép xuyên không không?”
(*) Ủy ban nhà nước về điện ảnh, phát thanh và truyền hình Trung Quốc.
“Tôi không biết cô nói cái gì,” Cửu Vĩ trả lời cẩn thận, “Thành phố động vật điên cuồng không có thứ SARFT này.” Đường nét một bên mặt của anh ta thanh thoát uyển chuyển khác thường, quả thật là khuôn mặt người mẫu trời sinh.
Trên trán Đinh Huyên là ba vạch đen: “Anh không phải nói Chu Đệ của triều Minh, là con thỏ Chu Địch trong ‘Thành phố động vật điên cuồng’?”
(*) Chu Đệ & Chu Địch có phát âm giống nhau. Chu Địch là nhân vật Judy Hopps trong phim Zootopia.
“Không thì còn có con thỏ nào khác —— sao cô có thể ngốc vậy.” Cửu Vĩ thật sự cảm thấy hết lời đối với chỉ số thông minh của Đinh Huyên. Thang máy tới nơi, anh ta vừa bước ra liền thốt lên, “Ồ, anh chàng nam chính này là đồng tính luyến ái.”
Trước máy quay, Lý Nhiên đang đứng trước cửa sổ diễn cảnh gọi điện thoại.
“Anh nói nhỏ chút!” Đinh Huyên đau đầu nhức óc, vội vàng túm Cửu Vĩ sang một bên, “Ở chỗ này không được nói lung tung.”
“Tôi không nói lung tung.” Cửu Vĩ vô tội, cảm thấy khó hiểu, “Tôi cảm thấy giới tính không quan trọng.”
“Được được được, anh cảm thấy không quan trọng cũng được. Nhưng ở đây có những người không nghĩ vậy. Anh hiểu không?” Đinh Huyên thậm chí không muốn truy cứu những lời của Cửu Vĩ có phải đại diện bản thân anh ta là lưỡng giới hay không, “Anh đứng ở đây trước, tôi đi hỏi xem khi nào Nhan Nghiên tới đây.”
“Được.” Cửu Vĩ gật đầu, buồn chán dựa vào tường, quan sát xung quanh.
Đinh Huyên nhẹ nhàng thở ra, xoay người vừa đi ra nửa bước thì chợt nghe tiếng Cửu Vĩ ở đằng sau ——
“Này, người đội nón xám, ông qua đây cho tôi.” Cửu Vĩ liếc nhìn đạo diễn Doãn đằng sau máy quay, ngoắc ngón tay về phía ông ta, căn dặn nói, “Xuống lầu mua cho tôi bịch kẹo cao su.”
Mọi người đều nhìn qua đây.
Đinh Huyên quả thật điên mất, xoay người đi trở về, vừa quay đầu cười xòa, “Ngại quá ngại quá”, vừa cố nén kiên nhẫn, “Đó là đạo diễn! Anh không được tùy tiện gọi đạo diễn chạy việc vặt.”
Cửu Vĩ vẫn nhìn đạo diễn chằm chằm, dừng vài giây, rồi nhìn Đinh Huyên: “Nhưng ông ta không lợi hại hơn tôi.”
“Nhưng ở đây ông ta là lão đại, chúng tôi đều nghe lời ông ta.” Đinh Huyên bị nội thương.
“Thế thì các người nên nghe lời tôi.” Anh ta lại nhấn mạnh một câu, “Tôi lợi hại hơn ông ta.”
“…” Đinh Huyên sắp khóc tới nơi, sự khác biệt này quả thật còn thâm sâu hơn cả rãnh Mariana*, cô kéo Cửu Vĩ ngồi trên ghế ở một bên, “Anh ngồi đây chờ tôi, tôi đi mua kẹo cho anh. Trước khi tôi trở về, không được phép nói chuyện, cũng không được lộn xộn, hiểu không?”
(*) Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất.
“Tôi còn lớn hơn cô đấy,” Cửu Vĩ hừ một tiếng, lại cảm thấy chỉ số thông minh của Đinh Huyên thiếu thốn, “Loài người ngu xuẩn.” Trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp viết đầy câu tôi không chấp nhặt với cô.
Đinh Huyên rốt cuộc từ bỏ giao tiếp với anh ta, xoay người đi vào thang máy.
Mấy phút sau, Đinh Huyên ở đầu cầu thang đen mặt trở về, vươn tay về phía Cửu Vĩ tỏ vẻ vô tội: “Trả ví tiền lại cho tôi.”
Cửu Vĩ vốn xị mặt, thật sự nhịn không được đột nhiên cười rộ lên, cười đến rạng rỡ: “À, cho cô này.”
“Thêm một điều nữa. Không được phép nói chuyện, không được phép đi lại, không được phép trộm đồ.” Đinh Huyên gằn từng tiếng dặn dò, sau khi nhận được sự cam đoan của Cửu Vĩ cô mới quay đầu rời khỏi.
……
Nửa tiếng sau.
Đinh Huyên ngỡ ngàng nhìn thấy Cửu Vĩ vừa nhai kẹo cao su, vừa đứng cạnh máy quay nhìn bọn họ quay phim. Đạo diễn Doãn chẳng nói gì, thậm chí còn rất hòa nhã dạy Cửu Vĩ vị trí máy quay thế nào.
“Ai thế? Đinh Huyên.” Chị Lưu vỗ vai Đinh Huyên, “Sao em quen biết toàn trai đẹp không thế. Viện trưởng Đoàn đã đẹp trai vậy, anh chàng này cũng không tệ, con lai hả? Là người mẫu ư?”
“Anh ta là…” Đinh Huyên suy tư một chút, “Đàn em của em.”
“Học viện các cô quả là sản xuất trai xinh gái đẹp.” Một âm thanh ở bên cạnh vang lên, tỏ vẻ rất hâm mộ.
Đinh Huyên quay đầu lại, trông thấy Tiêu Yến mặc áo lông. Sau lần trước diễn cảnh nhảy xuống biển, sắc mặt cô ta càng tái nhợt hơn. Sau đó nghe A Hoan nói, mấy hôm nay lại là kỳ sinh lý của Tiêu Yến. Sau khi chịu cảm lạnh nặng, sức khỏe cô ta càng ngày càng kém.
“Tiêu Yến, bây giờ cô trở về sao?” Đinh Huyên thấy cô ta đã tẩy trang, có lẽ sắp rời khỏi.
“Ừm,” Tiêu Yến khá thất vọng nhìn thoáng qua Nhan Nghiên Lý Nhiên Đinh Nhược Kỳ dưới tấm bảng trắng, “Buổi chiều có giới truyền thông đến thăm đoàn phim, đoán chừng cũng có rất nhiều người hâm mộ —— tôi ở đây, dù sao cũng không tốt.”
“Cô trở về nghỉ ngơi cho khỏe.” Từ trong túi Đinh Huyên lấy ra một bịch trà gừng đưa cho cô ta, “Cái này cho cô. Thể hàn uống nhiều trà gừng một chút.” Cô mua cho Đinh Nhược Kỳ, thuận tiện lấy thêm một bịch cho Tiêu Yến.
“Không cần không cần.” Tiêu Yến có phần vừa mừng lại lo, liên tục xua tay.
“Cầm đi. Đinh Huyên có lòng tốt mà.” Chị Lưu ở bên cạnh cười.
“Được.” Tiêu Yến cầm lấy trà gừng, cười cảm kích với Đinh Huyên, vẫy tay rời khỏi.
“Cô gái này, nói tiếng cám ơn rồi hẵng đi chứ.” Chị Lưu nhìn bóng lưng Tiêu Yến lắc đầu.
“Không sao ạ.” Đinh Huyên không để ý nhiều vậy.
Buổi chiều, quả nhiên giới truyền thông và người hâm mộ đến nơi, phần lớn đều đi về phía Nhan Nghiên và Lý Nhiên.
Dưới ánh đèn nhấp nhoáng, Nhan Nghiên lại trở thành một nữ minh tinh đáng yêu, trong lúc diễn xuất với Nhược Kỳ, cô ta bất cẩn làm đổ cà phê nóng lên người Nhược Kỳ, quay xong liền mau chóng bảo trợ lý vội tới giúp giảm nhiệt độ cho Nhược Kỳ, hỏi han ân cần giống như có tình chị em nhiều năm.
Đa số người đến xem Nhan Nghiên đều là những cô gái trẻ, kéo hành lý thét to kích động, trên quần áo đều in tên Nhan Nghiên cùng với hình hoạt họa về những bộ phim hồi trước của cô ta.
Mà người hâm mộ của Lý Nhiên thì khoảng cách tuổi tác rất lớn, từ những học sinh mười mấy tuổi mặc đồng phục trốn học tới, đến những người phụ nữ hơn ba mươi bỏ lại chồng con đặc biệt ngồi máy bay đến thăm anh ta. Những người này rõ ràng đều đến từ những gia đình khá giàu có, không cần lo con nhỏ, chồng kiếm nhiều tiền, trên tay đeo nhẫn kim cương, tóc uốn kiểu cọ, ăn mặc tân thời, nhưng không có vẻ chín chắn tế nhị hợp với tuổi tác.
“Không sao, đợi sau này chị cũng sẽ có một ngày như vậy.” Đinh Huyên nắm tay Đinh Nhược Kỳ, động viên chị gái, “Em chính là người hâm mộ số một của chị đó.”
“Chị biết.” Đinh Nhược Kỳ thở dài, vỗ mặt, tỉnh táo lại, “Cố lên cố lên! Hai chúng ta đều cố lên! Đại minh tinh và đại biên kịch tương lai!”
“Dựa vào gì không ký tên cho tôi?! Dựa vào gì hả! Các người có biết tôi từ rất xa tới đây không hả? Vé máy bay đi về gần một vạn, Lý Nhiên dựa vào gì không ký tên cho tôi!”
Giới truyền thông đi không bao lâu, bên cạnh đột nhiên thốt ra một giọng nữ sắc bén.
“Xảy ra chuyện gì? Đi xem thử.” Đinh Nhược Kỳ đẩy Đinh Huyên đi xem náo nhiệt.
Hóa ra sau khi Lý Nhiên nhận phỏng vấn của giới truyền thông thì đã không còn nhiều thời gian ở cùng người hâm mộ, anh ta vội vàng đi quay phim, thế nên còn lại mấy bà chị vẫn chưa ký tên. Một người trong đó nổi nóng.
“Thật là khó hiểu, lại không ai bắt buộc chị ta tiêu tiền để theo đuổi minh tinh, bây giờ trách ngược lại Lý Nhiên.” Đinh Nhược Kỳ nói thầm một câu, bĩu môi, “Quả thật là một fan bằng mười antifan.”
Lý Nhiên hoàn toàn không có phản ứng với loại người hâm mộ này, anh ta bảo trợ lý giải quyết, không hề ngoảnh đầu mà đi quay phim. Mà trợ lý cũng đau đầu, khuyên can mãi bà chị này cũng không nghe, vẫn còn cao giọng kháng nghị, cho đến khi người bạn giàu có của chị ta đột nhiên thất thanh kêu lên, “Nhẫn tôi đâu rồi? Nhẫn kim cương của tôi mất rồi!”
“Dây chuyền của tôi! Có kẻ trộm! Ai trộm dây chuyền của tôi?”
“Khuyên tai của tôi mất rồi!”
Lúc này hiện trường hoảng loạn.
Lý trí Đinh Huyên bùng nổ, cô tìm Cửu Vĩ trong đám người, trông thấy anh ta lúc này đang dựa vào tường cười đắc ý.
“Anh còn cười!” Đinh Huyên chen chúc trong đám người túm cánh tay anh ta, sắc mặt lo lắng, “Là anh đúng không? Tại sao phải lấy đồ của bọn họ?”
“Tôi ghét mấy người phụ nữ thế này.” Cửu Vĩ nhăn mặt nhăn mũi, trông rất căm ghét.
“Vậy anh cũng không thể lấy trộm!” Đinh Huyên cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc.
Mấy người phụ nữ bên kia đã ồn ào muốn báo cảnh sát, trợ lý của Lý Nhiên đã lạnh mặt không nói lời nào, còn trợ lý của Nhan Nghiên thì lại chạy qua trấn an hòa giải, nhỏ giọng ý bảo đừng lấy điện thoại báo cảnh sát. Mà Nhan Nghiên cách đó không xa, sắc mặt vô cùng khó coi, cô ta đột nhiên xoay người bỏ đi.
“Sao lại thế này?” Đinh Huyên quay đầu nhìn Cửu Vĩ.
Cửu Vĩ vô cùng dương dương tự đắc, vươn tay ra: “Cô xem.”
Trong lòng bàn tay anh ta nắm một tấm thẻ bài màu đen có hoa văn, nhìn như mặt dây chuyền, nhưng hiện giờ đã vỡ thành bảy tám miếng, đường nứt vẫn còn dần dần biến lớn, có chiều hướng tan rã.
Đinh Huyên nhất thời cảm giác trái tim mình bị vỡ nát giống như tấm thẻ bài này. Cô nhìn Cửu Vĩ với vẻ khó tin: “Anh đã trộm được nó rồi ư? Sao lại vỡ nát?”
“Cô không phải muốn tôi giúp tiêu diệt thứ đồ này sao? Hứ, đồ con nít.” Cửu Vĩ cảm thấy mình là nhân tài mà người ta không biết trọng dụng, “Có Đoàn Luật Minh tọa trấn, thứ này chịu ảnh hưởng, yêu khí đã càng ngày càng yếu. Tôi sờ liền vỡ, việc lớn đã thành.”
Đinh Huyên rốt cuộc cảm nhận được khóc không ra nước mắt là tâm trạng gì. Dựa theo đề cương kịch bản, sau khi Nhan Nghiên phát hiện mặt dây tự nhiên bị vỡ, vì tránh tai mắt của người khác nên mãi đến khi đóng máy mới đi tìm bà đồng. Mà hiện tại, mặt dây đã bị Cửu Vĩ lấy đi phá hủy, chắc chắn là thúc đẩy tiết tấu nội dung nhanh hơn —— Nhan Nghiên không còn mặt dây, lại lo sợ chuyện này bị người ta phát hiện, sẽ càng muốn mời một con yêu khác nữa trở về, áp chế vận rủi liên tục. Thế thì cô ta rất có khả năng sẽ lập tức muốn đi tìm bà đồng.
Ở trong đề cương, Đinh Huyên không viết cụ thể địa chỉ của bà đồng, thế nên chỉ có Nhan Nghiên biết được. Đợi khi Nhan Nghiên đi tìm bà đồng thì nên để Đoàn Luật Minh ra tay, một lưới bắt hết tất cả yêu nghiệt lớn nhỏ tại chỗ bà đồng, sau khi tiêu diệt sẽ khiến anh trở thành một con yêu quái cực kỳ lợi hại, cũng chính là loại bỏ phần tình tiết phụ của kịch bản.
Mà quay về hiện thực, mấy người hâm mộ bên kia vẫn đang ồn ào.
Đinh Huyên đau đầu kịch liệt, cô kéo Cửu Vĩ qua một bên: “Trang sức của bọn họ đâu? Ở chỗ nào?”
Cửu Vĩ bĩu môi hướng về phía thùng rác ở góc tường.
Cho nên, đây là một loại hình thức giết khác.
Đặc tính của hồ ly, là thích thưởng thức con mồi, thường xuyên giết chết toàn bộ con mồi, không để lại con nào, nhưng không hề ăn, tức là giết. Dân cư tại núi rừng thường gặp tình huống thế này, hồ ly sẽ nhảy vào chuồng gà, giết chết tất cả con gà, nhưng chẳng ăn con nào, hoặc là chỉ ngậm đi một con.
Mà hiện tại, Cửu Vĩ cũng không như mọi khi lấy đồ rồi giấu trong nhà Đoàn Luật Minh, mà là trực tiếp vứt bỏ.
“Tôi không phải đã căn dặn anh rồi sao? Không được nói chuyện không được tùy ý đi lại không được trộm đồ.”
“Cô nói là nội trong thời gian cô đi mua kẹo cao su.” Cửu Vĩ nhắc nhở cô. Điểm ấy anh ta lại nhớ rất rõ ràng.
Đinh Huyên đã không còn lời nói nữa, cô trực tiếp kéo anh ta đi nhìn bảng thông cáo “Lời khuyên cảnh sát” dán trên tường: “Nhìn thấy không? Cảnh sát nói, ở nơi công cộng phải đề phòng lừa đảo trộm cắp, nói cách khác, anh không thể cứ luôn tùy ý trộm đồ đạc.” Haiz, cô còn phải nghĩ ra một cách để bọn họ đi lục soát thùng rác.
Cửu Vĩ rất nghiêm túc nhìn chằm chằm bảng thông cáo vài giây, sau đó quay đầu cười đến rạng rỡ: “Tôi không biết chữ.” Anh ta chỉ nhận biết tên của mình.
Đinh Huyên nghẹn một hơi tại lồng ngực.
Cái tên mù chữ này! Cho dù đánh một quyền vào cục bông vải cũng còn chưa đến mức khiến người ta nghẹn nỗi bực dọc không có chỗ nổi cáu. Đinh Huyên thở hổn hển hận không thể bổ đầu Cửu Vĩ ra xem trong não anh ta tại sao lại kỳ lạ như thế.
Cô chần chừ một hồi, thật sự không nhịn được, trực tiếp lấy di động ra gọi điện cho Đoàn Luật Minh.
Tại thành phố khác cách xa ngàn dặm, Đoàn Luật Minh vừa mới họp xong, từ hội trường đi về phía khách sạn, có ba sinh viên đi theo sau, vẫn còn nhỏ giọng thảo luận bản ghi chép hội nghị ban nãy.
Di động được nối máy trong nháy mắt, anh chợt nghe được Đinh Huyên ở bên kia sốt ruột hỏi —— “Chừng nào anh trở về? Mau về được không?” Nghe giọng cô như là có nỗi uất ức to lớn không có chỗ kể ra.
“Sao thế?” Anh hỏi, nhìn thấy trước mắt là một đám con nít cầm bong bóng đủ màu sắc vui cười chạy ngang qua.
“Cửu Vĩ thật khiến người ta tức giận.” Đinh Huyên luôn miệng lên án, “Quả thật không thể nào giao tiếp với anh ta. Tôi cũng không biết rốt cuộc anh ta suy nghĩ gì nữa?”
“Cái này phải hỏi bản thân em.’ Đoàn Luật Minh dừng bước trước lối qua đường đang bật đèn đỏ. Cửu Vĩ cũng là nhân vật do cô tạo ra.
“Vậy mà anh ta còn không biết chữ! Tôi đâu có viết như thế! Là một người thầy, anh cũng không dạy dỗ anh ta sao? Anh nhẫn tâm nhìn thấy anh ta làm một người mù chữ sống khó khăn như vậy ư?”
Ba nghiên cứu sinh ở đằng sau đều đã im lặng không nói gì, mà hơi tò mò nhìn bóng lưng thẳng tắp lại hơi nhàn nhã của Đoàn Luật Minh.
“Cậu thấy không? Thầy Đoàn mới nãy hình như đang cười.”
Tôn Văn lẩm bẩm, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Đoàn Luật Minh lại tán gẫu qua điện thoại, mà ngoài nụ cười nho nhã lịch sự đối với học trò ra, anh vậy mà…cũng sẽ tươi cười rạng rỡ như thế.
“Tại sao anh nói như vậy?” Đinh Huyên nhớ rõ trong đề cương của mình quả thật không sắp đặt đường tình cảm cho Cửu Vĩ, nhưng cô muốn biết ý nghĩ cụ thể của Cửu Vĩ.
“Chủng tộc cách ly.” Cửu Vĩ lạnh lùng trả lời, anh ta luôn cho là vậy, dù sao cũng chưa từng thấy tình yêu giữa yêu và người, “Bên cạnh đó, ví dụ như tôi là hồ, bản tính điều tiết sẽ khiến chúng tôi trong lúc đồ ăn giảm thiểu hoặc là hiếm gặp đồng loại, nhiều năm không động dục —— cho nên, hiện tại ở trong thời kỳ này.” Cửu Vĩ phân loại chính mình là không có thời kỳ động dục. Trên thế giới này, anh ta là độc nhất vô nhị, ít nhất trước mắt chưa từng gặp hồ ly nào như anh ta. “Đoàn Luật Minh cũng vậy. Dùng lời nói của các người, chúng tôi đều mang tính lãnh cảm.” Dưới ngọn đèn, khuôn mặt không phân rõ nam nữ của Cửu Vĩ rất xinh đẹp, nét mặt cũng hồn nhiên khác thường, vô tội đến mức cụm từ “tính lãnh đạm” phát ra từ miệng anh ta đã bị tước đi sắc thái tự nhiên, mà chỉ là từ ngữ thiếu sức sống.
“…Anh có biết hiện tại anh đang mang hình dáng loài người không?” Sau khi trầm mặc, Đinh Huyên hỏi.
“Tôi chỉ là trùng hợp có được hình dáng loài người mà thôi. Cô đã thấy nguyên hình của tôi.” Cửu Vĩ duỗi lưng, ban ngày đi ra hoạt động khiến toàn thân anh ta trông uể oải, “Cô đã thấy chân thân của Đoàn Luật Minh chưa?”
“Chưa.”
“Nếu cô vẫn chơi cùng chúng tôi, sau này sẽ có cơ hội nhìn thấy.” Nụ cười trên mặt Cửu Vĩ nói làm sao cũng không mang theo ý tốt, anh ta đột nhiên trở nên hào hứng, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Âm thanh này tuy rằng không lớn, nhưng mang theo tiếng hổ gầm của rừng rậm, khí thế ngất trời, lượn vòng trong không gian thang máy nhỏ hẹp này.
“Đây là âm thanh của anh ta.” Cửu Vĩ đắc chí giới thiệu âm thanh của giao long.
Đinh Huyên chợt thay đổi sắc mặt: “Anh biết bắt chước âm thanh?”
“Thiên phú của chủng tộc chúng tôi.” Cửu Vĩ cười hì hì.
Tại thiên nhiên, tiếng kêu của hồ ly tựa như tiếng cười khanh khách của con nít loài người, nhưng có sở trường bắt chước âm thanh của đủ loại động vật, nhất là tiếng gáy. Mà trong sắp đặt của Đinh Huyên, Cửu Vĩ càng am hiểu năng lực này, chỉ cần là âm thanh anh ta từng nghe qua thì sẽ thông suốt trong nháy mắt. Bên cạnh đó…
“Vậy nên…anh có lẽ cũng biết đọc tâm?” Đinh Huyên thử thăm dò hỏi.
Cửu Vĩ nhíu mày: “Cô nên biết tất cả bí mật của tôi chứ?” Anh ta không trả lời thẳng, nhưng cũng không phủ nhận.
Trong lòng Đinh Huyên hơi nặng nề.
Kỳ nghỉ đông trước, cô từng thay bạn học xuất ngoại nuôi dưỡng một con chó nhỏ một khoảng thời gian. Con chó Pug được người bạn học thích Hồng học* tặng cho cái tên Giả Bảo Ngọc. Giả Bảo Ngọc rất thông minh, không thích tắm rửa, lại thích ra ngoài chơi. Mà mỗi lần Đinh Huyên cầm dây dắt nó đi, khi trong lòng nghĩ muốn đến tiệm thú nuôi tắm rửa, miệng lại nói “đi ra ngoài chơi”, Giả Bảo Ngọc luôn liếc nhìn cô một cái, lập tức đứng lên sải bước chân ngắn chui xuống gầm giường không đi. Mà khi Đinh Huyên mỗi lần có việc khẽ khàng đi ra ngoài, Giả Bảo Ngọc sẽ như kẻ trộm lập tức từ phòng lao ra, chủ động cắn dây chen tới cửa.
(*) là bộ môn khoa học chuyên nghiên cứu về Hồng lâu mộng, một trong tứ đại danh tác của văn học cổ điển Trung Quốc.
Khi Đinh Huyên đến sở thú phỏng vấn người nuôi dưỡng hồ ly, cô phát hiện chủng tộc này đem kỹ năng “đọc tâm” biểu diễn tới trình độ cao nhất. Hơn nữa hồ ly không những biết nhìn sắc mặt người khác, còn có thể gạt người, dụ dỗ khiến người chăm sóc tiến vào trong chuồng, trộm chìa khóa trộm di động. Mà chuyển đổi đến trên người Cửu Vĩ ——
“Anh có thể nhìn ra bây giờ tôi đang suy nghĩ gì không?” Đinh Huyên hỏi.
“Có lẽ được —— tôi cũng chẳng phải siêu nhân.” Cửu Vĩ lại có phần ghét bỏ, “Tư tưởng loài người chín khúc cong mười tám ngoằn ngoèo.”
Cho nên còn chưa lợi hại đến mức thông suốt “thuật đọc tâm”, Đinh Huyên thoáng yên tâm, hỏi ngược lại: “Siêu nhân, anh thích xem phim không?” Cho tới giờ cô vẫn chưa thấy Đoàn Luật Minh xem phim trên tivi, thời gian của anh gần như đặt trên việc dạy học thí nghiệm giải phẫu.
“Thần tượng của tôi là Chu Đệ.” Cửu Vĩ đảo mắt khinh thường. Anh ta cảm thấy Đinh Huyên thật sự rất ngốc nghếch.
“Chu Đệ? Anh còn xem lịch sử à?” Đinh Huyên có chút kinh ngạc, đột nhiên cười nói, “Vậy anh có biết sau khi SARFT* thành lập đã quy định không cho phép xuyên không không?”
(*) Ủy ban nhà nước về điện ảnh, phát thanh và truyền hình Trung Quốc.
“Tôi không biết cô nói cái gì,” Cửu Vĩ trả lời cẩn thận, “Thành phố động vật điên cuồng không có thứ SARFT này.” Đường nét một bên mặt của anh ta thanh thoát uyển chuyển khác thường, quả thật là khuôn mặt người mẫu trời sinh.
Trên trán Đinh Huyên là ba vạch đen: “Anh không phải nói Chu Đệ của triều Minh, là con thỏ Chu Địch trong ‘Thành phố động vật điên cuồng’?”
(*) Chu Đệ & Chu Địch có phát âm giống nhau. Chu Địch là nhân vật Judy Hopps trong phim Zootopia.
“Không thì còn có con thỏ nào khác —— sao cô có thể ngốc vậy.” Cửu Vĩ thật sự cảm thấy hết lời đối với chỉ số thông minh của Đinh Huyên. Thang máy tới nơi, anh ta vừa bước ra liền thốt lên, “Ồ, anh chàng nam chính này là đồng tính luyến ái.”
Trước máy quay, Lý Nhiên đang đứng trước cửa sổ diễn cảnh gọi điện thoại.
“Anh nói nhỏ chút!” Đinh Huyên đau đầu nhức óc, vội vàng túm Cửu Vĩ sang một bên, “Ở chỗ này không được nói lung tung.”
“Tôi không nói lung tung.” Cửu Vĩ vô tội, cảm thấy khó hiểu, “Tôi cảm thấy giới tính không quan trọng.”
“Được được được, anh cảm thấy không quan trọng cũng được. Nhưng ở đây có những người không nghĩ vậy. Anh hiểu không?” Đinh Huyên thậm chí không muốn truy cứu những lời của Cửu Vĩ có phải đại diện bản thân anh ta là lưỡng giới hay không, “Anh đứng ở đây trước, tôi đi hỏi xem khi nào Nhan Nghiên tới đây.”
“Được.” Cửu Vĩ gật đầu, buồn chán dựa vào tường, quan sát xung quanh.
Đinh Huyên nhẹ nhàng thở ra, xoay người vừa đi ra nửa bước thì chợt nghe tiếng Cửu Vĩ ở đằng sau ——
“Này, người đội nón xám, ông qua đây cho tôi.” Cửu Vĩ liếc nhìn đạo diễn Doãn đằng sau máy quay, ngoắc ngón tay về phía ông ta, căn dặn nói, “Xuống lầu mua cho tôi bịch kẹo cao su.”
Mọi người đều nhìn qua đây.
Đinh Huyên quả thật điên mất, xoay người đi trở về, vừa quay đầu cười xòa, “Ngại quá ngại quá”, vừa cố nén kiên nhẫn, “Đó là đạo diễn! Anh không được tùy tiện gọi đạo diễn chạy việc vặt.”
Cửu Vĩ vẫn nhìn đạo diễn chằm chằm, dừng vài giây, rồi nhìn Đinh Huyên: “Nhưng ông ta không lợi hại hơn tôi.”
“Nhưng ở đây ông ta là lão đại, chúng tôi đều nghe lời ông ta.” Đinh Huyên bị nội thương.
“Thế thì các người nên nghe lời tôi.” Anh ta lại nhấn mạnh một câu, “Tôi lợi hại hơn ông ta.”
“…” Đinh Huyên sắp khóc tới nơi, sự khác biệt này quả thật còn thâm sâu hơn cả rãnh Mariana*, cô kéo Cửu Vĩ ngồi trên ghế ở một bên, “Anh ngồi đây chờ tôi, tôi đi mua kẹo cho anh. Trước khi tôi trở về, không được phép nói chuyện, cũng không được lộn xộn, hiểu không?”
(*) Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất.
“Tôi còn lớn hơn cô đấy,” Cửu Vĩ hừ một tiếng, lại cảm thấy chỉ số thông minh của Đinh Huyên thiếu thốn, “Loài người ngu xuẩn.” Trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp viết đầy câu tôi không chấp nhặt với cô.
Đinh Huyên rốt cuộc từ bỏ giao tiếp với anh ta, xoay người đi vào thang máy.
Mấy phút sau, Đinh Huyên ở đầu cầu thang đen mặt trở về, vươn tay về phía Cửu Vĩ tỏ vẻ vô tội: “Trả ví tiền lại cho tôi.”
Cửu Vĩ vốn xị mặt, thật sự nhịn không được đột nhiên cười rộ lên, cười đến rạng rỡ: “À, cho cô này.”
“Thêm một điều nữa. Không được phép nói chuyện, không được phép đi lại, không được phép trộm đồ.” Đinh Huyên gằn từng tiếng dặn dò, sau khi nhận được sự cam đoan của Cửu Vĩ cô mới quay đầu rời khỏi.
……
Nửa tiếng sau.
Đinh Huyên ngỡ ngàng nhìn thấy Cửu Vĩ vừa nhai kẹo cao su, vừa đứng cạnh máy quay nhìn bọn họ quay phim. Đạo diễn Doãn chẳng nói gì, thậm chí còn rất hòa nhã dạy Cửu Vĩ vị trí máy quay thế nào.
“Ai thế? Đinh Huyên.” Chị Lưu vỗ vai Đinh Huyên, “Sao em quen biết toàn trai đẹp không thế. Viện trưởng Đoàn đã đẹp trai vậy, anh chàng này cũng không tệ, con lai hả? Là người mẫu ư?”
“Anh ta là…” Đinh Huyên suy tư một chút, “Đàn em của em.”
“Học viện các cô quả là sản xuất trai xinh gái đẹp.” Một âm thanh ở bên cạnh vang lên, tỏ vẻ rất hâm mộ.
Đinh Huyên quay đầu lại, trông thấy Tiêu Yến mặc áo lông. Sau lần trước diễn cảnh nhảy xuống biển, sắc mặt cô ta càng tái nhợt hơn. Sau đó nghe A Hoan nói, mấy hôm nay lại là kỳ sinh lý của Tiêu Yến. Sau khi chịu cảm lạnh nặng, sức khỏe cô ta càng ngày càng kém.
“Tiêu Yến, bây giờ cô trở về sao?” Đinh Huyên thấy cô ta đã tẩy trang, có lẽ sắp rời khỏi.
“Ừm,” Tiêu Yến khá thất vọng nhìn thoáng qua Nhan Nghiên Lý Nhiên Đinh Nhược Kỳ dưới tấm bảng trắng, “Buổi chiều có giới truyền thông đến thăm đoàn phim, đoán chừng cũng có rất nhiều người hâm mộ —— tôi ở đây, dù sao cũng không tốt.”
“Cô trở về nghỉ ngơi cho khỏe.” Từ trong túi Đinh Huyên lấy ra một bịch trà gừng đưa cho cô ta, “Cái này cho cô. Thể hàn uống nhiều trà gừng một chút.” Cô mua cho Đinh Nhược Kỳ, thuận tiện lấy thêm một bịch cho Tiêu Yến.
“Không cần không cần.” Tiêu Yến có phần vừa mừng lại lo, liên tục xua tay.
“Cầm đi. Đinh Huyên có lòng tốt mà.” Chị Lưu ở bên cạnh cười.
“Được.” Tiêu Yến cầm lấy trà gừng, cười cảm kích với Đinh Huyên, vẫy tay rời khỏi.
“Cô gái này, nói tiếng cám ơn rồi hẵng đi chứ.” Chị Lưu nhìn bóng lưng Tiêu Yến lắc đầu.
“Không sao ạ.” Đinh Huyên không để ý nhiều vậy.
Buổi chiều, quả nhiên giới truyền thông và người hâm mộ đến nơi, phần lớn đều đi về phía Nhan Nghiên và Lý Nhiên.
Dưới ánh đèn nhấp nhoáng, Nhan Nghiên lại trở thành một nữ minh tinh đáng yêu, trong lúc diễn xuất với Nhược Kỳ, cô ta bất cẩn làm đổ cà phê nóng lên người Nhược Kỳ, quay xong liền mau chóng bảo trợ lý vội tới giúp giảm nhiệt độ cho Nhược Kỳ, hỏi han ân cần giống như có tình chị em nhiều năm.
Đa số người đến xem Nhan Nghiên đều là những cô gái trẻ, kéo hành lý thét to kích động, trên quần áo đều in tên Nhan Nghiên cùng với hình hoạt họa về những bộ phim hồi trước của cô ta.
Mà người hâm mộ của Lý Nhiên thì khoảng cách tuổi tác rất lớn, từ những học sinh mười mấy tuổi mặc đồng phục trốn học tới, đến những người phụ nữ hơn ba mươi bỏ lại chồng con đặc biệt ngồi máy bay đến thăm anh ta. Những người này rõ ràng đều đến từ những gia đình khá giàu có, không cần lo con nhỏ, chồng kiếm nhiều tiền, trên tay đeo nhẫn kim cương, tóc uốn kiểu cọ, ăn mặc tân thời, nhưng không có vẻ chín chắn tế nhị hợp với tuổi tác.
“Không sao, đợi sau này chị cũng sẽ có một ngày như vậy.” Đinh Huyên nắm tay Đinh Nhược Kỳ, động viên chị gái, “Em chính là người hâm mộ số một của chị đó.”
“Chị biết.” Đinh Nhược Kỳ thở dài, vỗ mặt, tỉnh táo lại, “Cố lên cố lên! Hai chúng ta đều cố lên! Đại minh tinh và đại biên kịch tương lai!”
“Dựa vào gì không ký tên cho tôi?! Dựa vào gì hả! Các người có biết tôi từ rất xa tới đây không hả? Vé máy bay đi về gần một vạn, Lý Nhiên dựa vào gì không ký tên cho tôi!”
Giới truyền thông đi không bao lâu, bên cạnh đột nhiên thốt ra một giọng nữ sắc bén.
“Xảy ra chuyện gì? Đi xem thử.” Đinh Nhược Kỳ đẩy Đinh Huyên đi xem náo nhiệt.
Hóa ra sau khi Lý Nhiên nhận phỏng vấn của giới truyền thông thì đã không còn nhiều thời gian ở cùng người hâm mộ, anh ta vội vàng đi quay phim, thế nên còn lại mấy bà chị vẫn chưa ký tên. Một người trong đó nổi nóng.
“Thật là khó hiểu, lại không ai bắt buộc chị ta tiêu tiền để theo đuổi minh tinh, bây giờ trách ngược lại Lý Nhiên.” Đinh Nhược Kỳ nói thầm một câu, bĩu môi, “Quả thật là một fan bằng mười antifan.”
Lý Nhiên hoàn toàn không có phản ứng với loại người hâm mộ này, anh ta bảo trợ lý giải quyết, không hề ngoảnh đầu mà đi quay phim. Mà trợ lý cũng đau đầu, khuyên can mãi bà chị này cũng không nghe, vẫn còn cao giọng kháng nghị, cho đến khi người bạn giàu có của chị ta đột nhiên thất thanh kêu lên, “Nhẫn tôi đâu rồi? Nhẫn kim cương của tôi mất rồi!”
“Dây chuyền của tôi! Có kẻ trộm! Ai trộm dây chuyền của tôi?”
“Khuyên tai của tôi mất rồi!”
Lúc này hiện trường hoảng loạn.
Lý trí Đinh Huyên bùng nổ, cô tìm Cửu Vĩ trong đám người, trông thấy anh ta lúc này đang dựa vào tường cười đắc ý.
“Anh còn cười!” Đinh Huyên chen chúc trong đám người túm cánh tay anh ta, sắc mặt lo lắng, “Là anh đúng không? Tại sao phải lấy đồ của bọn họ?”
“Tôi ghét mấy người phụ nữ thế này.” Cửu Vĩ nhăn mặt nhăn mũi, trông rất căm ghét.
“Vậy anh cũng không thể lấy trộm!” Đinh Huyên cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc.
Mấy người phụ nữ bên kia đã ồn ào muốn báo cảnh sát, trợ lý của Lý Nhiên đã lạnh mặt không nói lời nào, còn trợ lý của Nhan Nghiên thì lại chạy qua trấn an hòa giải, nhỏ giọng ý bảo đừng lấy điện thoại báo cảnh sát. Mà Nhan Nghiên cách đó không xa, sắc mặt vô cùng khó coi, cô ta đột nhiên xoay người bỏ đi.
“Sao lại thế này?” Đinh Huyên quay đầu nhìn Cửu Vĩ.
Cửu Vĩ vô cùng dương dương tự đắc, vươn tay ra: “Cô xem.”
Trong lòng bàn tay anh ta nắm một tấm thẻ bài màu đen có hoa văn, nhìn như mặt dây chuyền, nhưng hiện giờ đã vỡ thành bảy tám miếng, đường nứt vẫn còn dần dần biến lớn, có chiều hướng tan rã.
Đinh Huyên nhất thời cảm giác trái tim mình bị vỡ nát giống như tấm thẻ bài này. Cô nhìn Cửu Vĩ với vẻ khó tin: “Anh đã trộm được nó rồi ư? Sao lại vỡ nát?”
“Cô không phải muốn tôi giúp tiêu diệt thứ đồ này sao? Hứ, đồ con nít.” Cửu Vĩ cảm thấy mình là nhân tài mà người ta không biết trọng dụng, “Có Đoàn Luật Minh tọa trấn, thứ này chịu ảnh hưởng, yêu khí đã càng ngày càng yếu. Tôi sờ liền vỡ, việc lớn đã thành.”
Đinh Huyên rốt cuộc cảm nhận được khóc không ra nước mắt là tâm trạng gì. Dựa theo đề cương kịch bản, sau khi Nhan Nghiên phát hiện mặt dây tự nhiên bị vỡ, vì tránh tai mắt của người khác nên mãi đến khi đóng máy mới đi tìm bà đồng. Mà hiện tại, mặt dây đã bị Cửu Vĩ lấy đi phá hủy, chắc chắn là thúc đẩy tiết tấu nội dung nhanh hơn —— Nhan Nghiên không còn mặt dây, lại lo sợ chuyện này bị người ta phát hiện, sẽ càng muốn mời một con yêu khác nữa trở về, áp chế vận rủi liên tục. Thế thì cô ta rất có khả năng sẽ lập tức muốn đi tìm bà đồng.
Ở trong đề cương, Đinh Huyên không viết cụ thể địa chỉ của bà đồng, thế nên chỉ có Nhan Nghiên biết được. Đợi khi Nhan Nghiên đi tìm bà đồng thì nên để Đoàn Luật Minh ra tay, một lưới bắt hết tất cả yêu nghiệt lớn nhỏ tại chỗ bà đồng, sau khi tiêu diệt sẽ khiến anh trở thành một con yêu quái cực kỳ lợi hại, cũng chính là loại bỏ phần tình tiết phụ của kịch bản.
Mà quay về hiện thực, mấy người hâm mộ bên kia vẫn đang ồn ào.
Đinh Huyên đau đầu kịch liệt, cô kéo Cửu Vĩ qua một bên: “Trang sức của bọn họ đâu? Ở chỗ nào?”
Cửu Vĩ bĩu môi hướng về phía thùng rác ở góc tường.
Cho nên, đây là một loại hình thức giết khác.
Đặc tính của hồ ly, là thích thưởng thức con mồi, thường xuyên giết chết toàn bộ con mồi, không để lại con nào, nhưng không hề ăn, tức là giết. Dân cư tại núi rừng thường gặp tình huống thế này, hồ ly sẽ nhảy vào chuồng gà, giết chết tất cả con gà, nhưng chẳng ăn con nào, hoặc là chỉ ngậm đi một con.
Mà hiện tại, Cửu Vĩ cũng không như mọi khi lấy đồ rồi giấu trong nhà Đoàn Luật Minh, mà là trực tiếp vứt bỏ.
“Tôi không phải đã căn dặn anh rồi sao? Không được nói chuyện không được tùy ý đi lại không được trộm đồ.”
“Cô nói là nội trong thời gian cô đi mua kẹo cao su.” Cửu Vĩ nhắc nhở cô. Điểm ấy anh ta lại nhớ rất rõ ràng.
Đinh Huyên đã không còn lời nói nữa, cô trực tiếp kéo anh ta đi nhìn bảng thông cáo “Lời khuyên cảnh sát” dán trên tường: “Nhìn thấy không? Cảnh sát nói, ở nơi công cộng phải đề phòng lừa đảo trộm cắp, nói cách khác, anh không thể cứ luôn tùy ý trộm đồ đạc.” Haiz, cô còn phải nghĩ ra một cách để bọn họ đi lục soát thùng rác.
Cửu Vĩ rất nghiêm túc nhìn chằm chằm bảng thông cáo vài giây, sau đó quay đầu cười đến rạng rỡ: “Tôi không biết chữ.” Anh ta chỉ nhận biết tên của mình.
Đinh Huyên nghẹn một hơi tại lồng ngực.
Cái tên mù chữ này! Cho dù đánh một quyền vào cục bông vải cũng còn chưa đến mức khiến người ta nghẹn nỗi bực dọc không có chỗ nổi cáu. Đinh Huyên thở hổn hển hận không thể bổ đầu Cửu Vĩ ra xem trong não anh ta tại sao lại kỳ lạ như thế.
Cô chần chừ một hồi, thật sự không nhịn được, trực tiếp lấy di động ra gọi điện cho Đoàn Luật Minh.
Tại thành phố khác cách xa ngàn dặm, Đoàn Luật Minh vừa mới họp xong, từ hội trường đi về phía khách sạn, có ba sinh viên đi theo sau, vẫn còn nhỏ giọng thảo luận bản ghi chép hội nghị ban nãy.
Di động được nối máy trong nháy mắt, anh chợt nghe được Đinh Huyên ở bên kia sốt ruột hỏi —— “Chừng nào anh trở về? Mau về được không?” Nghe giọng cô như là có nỗi uất ức to lớn không có chỗ kể ra.
“Sao thế?” Anh hỏi, nhìn thấy trước mắt là một đám con nít cầm bong bóng đủ màu sắc vui cười chạy ngang qua.
“Cửu Vĩ thật khiến người ta tức giận.” Đinh Huyên luôn miệng lên án, “Quả thật không thể nào giao tiếp với anh ta. Tôi cũng không biết rốt cuộc anh ta suy nghĩ gì nữa?”
“Cái này phải hỏi bản thân em.’ Đoàn Luật Minh dừng bước trước lối qua đường đang bật đèn đỏ. Cửu Vĩ cũng là nhân vật do cô tạo ra.
“Vậy mà anh ta còn không biết chữ! Tôi đâu có viết như thế! Là một người thầy, anh cũng không dạy dỗ anh ta sao? Anh nhẫn tâm nhìn thấy anh ta làm một người mù chữ sống khó khăn như vậy ư?”
Ba nghiên cứu sinh ở đằng sau đều đã im lặng không nói gì, mà hơi tò mò nhìn bóng lưng thẳng tắp lại hơi nhàn nhã của Đoàn Luật Minh.
“Cậu thấy không? Thầy Đoàn mới nãy hình như đang cười.”
Tôn Văn lẩm bẩm, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Đoàn Luật Minh lại tán gẫu qua điện thoại, mà ngoài nụ cười nho nhã lịch sự đối với học trò ra, anh vậy mà…cũng sẽ tươi cười rạng rỡ như thế.
Danh sách chương