Chương 39: Báo ân
Tư Nam chống tường đứng dậy.
Đoàn Luật Minh tiến về phía trước một bước, nhưng bị Đinh Huyên giữ chặt góc áo.
Tư Nam khó khăn kéo Tiểu Lâm lên, đưa cậu ta đang hôn mê dời chuyển lên sofa: “Nếu không vì tôi, cậu ta đã là một người bình thường, sống yên phận vui vẻ từ lâu. Để cậu ta nằm thoải mái chút đi.”
“Hồ ly anh nói tới là con nào?” Đoàn Luật Minh lạnh lùng nhìn anh ta.
“Chính là con hồ ly lang thang ở bệnh viện.” Tư Nam hơi thở gấp, dứt khoát ngồi trên sofa, “Trông hẳn là hồ ly chín đuôi, nhưng chỉ có một cái đuôi.”
“Quen biết khi nào?” Tầm mắt Đoàn Luật Minh từ Tiểu Lâm lướt qua anh ta.
“Mấy hôm trước, khi đến bệnh viện thăm Trang Hàn.” Tư Nam ho khan vài tiếng, nụ cười có phần nghiền ngẫm, “Một con hồ ly rất thú vị.” Dừng vài giây, anh ta nói tiếp, “Đó là một con hồ ly, khoác áo loài người.”
“Anh thương lượng với anh ta như thế nào?” Đinh Huyên hỏi.
“Còn cần thương lượng ư? Hồ ly loại sinh vật này, vĩnh viễn không ngại việc lớn.” Tư Nam dựa trên lưng ghế sofa, hình như rất mệt mỏi.
“Trang Hàn cũng đã biết từ lâu?” Đoàn Luật Minh hỏi.
“Cô ấy…cô ấy không biết tôi.” Nụ cười bên môi Tư Nam rất chua xót, “Năm đó biến hình thất bại, cô ấy đã cứu tôi, chữa thương cho tôi. Nhưng sau đó…ai có thể trơ mắt nhìn thấy một con hạc biến thành người mà không sợ hãi chứ?”
Tư Nam hổ thẹn, nhưng không còn cách nào, lúc ấy anh ta hoàn toàn không thể khống chế năng lực của mình. Rồi sau đó dần dần thành danh, từ một tên nhóc nghèo nàn sống tại tầng hầm ăn mì gói ba bữa, trở thành một diễn viên được cả danh lẫn lợi. Sau khi có tài sản, mục tiêu duy nhất của anh ta chính là đưa Trang Hàn đi chữa bệnh.
Anh ta lấy tiền làm quỹ cho hội từ thiện, để cô ta nhận được sự điều trị, nhưng không dám tới gặp cô ta.
Chỉ nhìn thấy anh ta trên tivi, Trang Hàn có thể cho rằng diễn viên này có dáng vẻ tương tự với con yêu quái kia. Nhưng nếu đứng trước mặt cô ta…anh ta không dám. Bởi vì bệnh của Trang Hàn, Tư Nam càng không dám hù dọa cô ta.
Mà cảm xúc ban đầu chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng biết ơn muốn báo ân, nhưng trong thời gian lên men, dần dần chuyển thành một cảm xúc khác, có khi là đầy màu sắc, có lúc là một mảnh u tối.
Tư Nam chưa từng nghĩ đến tương lai, anh ta hoàn toàn không lo lắng về hai chữ này. Anh ta biết cuối cùng mình sẽ có một ngày đi đến bờ bến tối tăm. Nếu muốn Trang Hàn thuận lợi sống sót, để cô ta trưởng thành như một cô gái bình thường, công việc, kết hôn, sống chết, thế thì anh ta cần phải…hủy diệt chính mình.
Anh ta chẳng hề quan tâm.
Mà từ khi ra tay với chủ nhiệm Cầu, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Bởi thế, hôm nay các người đến đây, tôi cũng không quá kinh ngạc.” Âm thanh của Tư Nam rất thấp, suy nghĩ một lát, anh ta lại ngẩng đầu, “Năm ngày sau chính là buổi ra mắt của ‘Thương Long’, có thể để tôi diễn xuất trọn vẹn buổi diễn đầu tiên không? Giáo sư Cổ rất chờ mong, tôi không muốn phụ lòng ông ấy.” Sau đó anh ta như là lẩm bẩm, “Hy vọng tôi có thể kiên trì cho đến lúc đó.”
Mặc dù nghe anh ta nói vậy, trên mặt Đoàn Luật Minh vẫn không có biểu cảm gì, ngược lại chiếc cằm kéo căng lần nữa.
Đinh Huyên cụp mắt, nắm lấy bàn tay anh rũ tại bên người, khẽ khàng lắc đầu.
……
Năm ngày sau.
Đại sảnh nhà hát người đến người đi. Đến lúc bắt đầu diễn thì đã không còn chỗ ngồi.
Nhân viên công tác đều đứng ở hậu trường, nhìn từng cử động của Tư Nam trên sân khấu.
“Lần này Tư Nam diễn xuất thật sự quá lợi hại.” Vương Lực cảm thán, hỏi Tiểu Lâm bên cạnh băng gạc quấn trên đầu.
Tiểu Lâm cười như không cười, ánh mắt nhìn sân khấu, lắc đầu, chẳng nói gì.
Đinh Huyên đứng ở cạnh lối đi, im lặng nhìn thấy tất cả.
Màn cuối cùng, khi Tư Nam đọc xong lời thoại, để lại bóng lưng cô độc, khoảnh khắc khi sân khấu đứng im tuyết rơi lả tả, khán giả dưới sân khấu mới như tỉnh từ trong mộng, trong nháy mắt tiếng vỗ tay như sấm vang, cuối cùng từng hàng ghế khán giả đứng lên hết, vỗ tay thật lâu không ngừng nghỉ.
Tất cả mọi người góp phần dựng nên vở kịch theo thứ tự lên sân khấu chào cảm ơn, có người hâm mộ cầm hoa tươi xông lên sân khấu bao phủ Tư Nam đứng chính giữa.
“Đinh Huyên cô không đi lên sao?” Cô gái của tổ hóa trang hưng phấn chạy qua.
“Không.” Đinh Huyên cười một cái, xoay người bỏ đi.
Phía sau, Tư Nam ôm hoa tươi vịn mirco đeo bên tai, gửi lời cám ơn đến khán giả.
“Cám ơn mọi người, cám ơn. Đêm nay đối với tôi, đối với các tổ công tác của vở kịch chúng tôi mà nói, vô cùng quan trọng. Có thể đi chung đường đến hiện giờ, tôi rất xúc động… Tôi cảm thấy rất vinh hạnh, lựa chọn nghề nghiệp này đã đủ thỏa mãn rồi.”
Bước chân Đinh Huyên khựng lại, cô không quay đầu.
Trở lại phòng nghỉ, cô chỉnh lại khăn quàng cổ —— sau khi bị thương trên cổ liền dán băng cá nhân, thế nên cần khăn quàng cổ che lại —— cô lấy đồ sạc pin di động nhét vào túi, cuối cùng kiểm tra không còn sót lại gì, cô đặt chìa khóa trên ngăn tủ ở cạnh cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, trông thấy Tư Nam còn chưa kịp thay trang phục diễn, vẻ mặt dính khói thuốc, quân trang rách nát, từ hành lang quẹo vào đây.
Anh ta vừa mới sải ra nửa bước lại rụt về.
“Hi.” Tư Nam mỉm cười, tựa như ngày đầu tiên quen biết, trong mắt không hề có tạp chất, “Hôm nay kết thúc công việc ư?”
“Ừm…” Đinh Huyên gật đầu, nhếch khóe miệng, “Đợi tham dự tiệc mừng công xong, ngày mai tôi sẽ không đến đây nữa.” “Thương Long” sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn bên ngoài, mà chuyện này không liên quan đến Đinh Huyên.
“Chúc cô sau này mọi việc thuận lợi.” Tư Nam cười rất ôn hòa, ánh mắt tựa như cậu thiếu niên vô tư, “Tạm biệt.”
Anh ta đi ngang qua Đinh Huyên.
Nghe tiếng bước chân, Đinh Huyên đột nhiên xoay người lại: “Có đáng không?” Cô chất vấn bóng lưng của anh ta, cô không cam lòng vì anh ta.
Anh ta vẫn đưa lưng về phía cô, nhưng dừng bước: “Tôi không hối hận, chưa bao giờ.”
Đinh Huyên dõi theo bóng lưng của anh ta, không chớp mắt, cho đến khi tầm mắt ươn ướt mơ hồ.
“Bởi vì,” anh ta đột nhiên xoay người, trong phúc chốc khôi phục thành chàng thanh niên kiêu ngạo mê người dưới ánh đèn lấp lánh kia, cong một bên khóe môi, tựa như cười xấu xa, “Baby you are firework~~~”
Đinh Huyên sững sờ.
“Bạn tôi ơi, bạn là tràng pháo hoa, bùm bùm bùm, bừng cháy rạng rỡ biết bao ~~” Anh ta cất tiếng hát, hai tay đút trong túi quần, biến mất ở hành lang.
Đinh Huyên vẫn đứng tại chỗ.
Một phút, hai phút trôi qua. Tiểu Lâm nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, giữ chặt cánh tay Đinh Huyên: “Tư Nam đâu? Tư Nam đâu rồi?”
“Anh ta…đi ra cửa trước rồi.” Đinh Huyên thấp giọng nói.
Tiểu Lâm biến sắc, xông về phía cửa trước.
Tuyết rơi.
Không khí lạnh đột ngột thổi quét cả thành phố, hạt tuyết như lông ngỗng tung bay lả tả, rải xuống ngọn cây, con đường, tượng điêu khác ở quảng trường, còn có suối phun nước đã dừng hoạt động.
Trong bóng đêm, đèn neon muôn màu muôn vẻ chiếu rọi ngã tư đường, dòng xe cộ vẫn đông nghịt. Từng bông tuyết rơi xuống, không ngăn được những cặp trai gái đi lại vui cười chụp ảnh trên đường đi bộ.
Buổi diễn chấm dứt thì đã là chín rưỡi tối, tất cả nhân viên —— ngoại trừ Tư Nam và Tiểu Lâm rời khỏi trước —— sau khi tập hợp mọi người cười nói đi đến nhà hàng ở con đường đối diện. Lần này nhà hát phô trương, bao cả một phòng kim cương xa hoa, phía nhà hàng cố ý kéo dài thời gian kinh doanh cho đoàn kịch.
Trong gió lạnh bông tuyết phả vào mặt.
Đinh Huyên vẫn mở to mắt, cho đến khi khóe mắt hơi đau nhói. Cô ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời có một hai vì sao lấp lánh, có tia sáng máy bay chợt lóe di chuyển chầm chậm. Cô hít sâu một hơi, lấy ra di động bấm số điện thoại của Đoàn Luật Minh.
Bên kia nhanh chóng nối máy, chỉ là không có tiếng gì. Sau một lúc lâu, Đoàn Luật Minh đợi cô nói chuyện chợt cất tiếng: “Đinh Huyên?”
“Ở trong kịch bản tôi đã sắp đặt cho anh, là không nảy sinh tình cảm với bất cứ ai.” Đinh Huyên hít mũi, quyết tâm, dứt khoát nói thẳng, trong lòng đột nhiên cảm thấy dễ chịu khoan khoái khó mà diễn tả, “Nhưng anh hãy nghe cho kỹ, Đoàn Luật Minh. Hiện thực không phải kịch bản. Cho dù anh là ngọn núi băng, tôi sẽ cầm đục sắt tạc ra con đường leo lên đỉnh núi, xem ai chống đỡ được ai. Bây giờ anh chỉ có hai sự lựa chọn, chấp nhận tôi, hoặc là không chấp nhận tôi. Nhưng tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ càng. Ngộ nhỡ anh chọn sai, anh sẽ hối hận. Có lẽ hôm nay không hối hận, ngày mai không hối hận, nhưng sẽ có một ngày anh sẽ hối hận trong quãng đời còn lại của mình.” Cô nói xong, cái mũi lại cay cay, cô kiên trì kiềm nén hơi thở của mình, “Bởi vì trên thế giới này chỉ có một mình tôi. Bở lỡ tôi, anh sẽ mất đi rất nhiều hồi ức tốt đẹp. Tôi sẽ ở đây, anh nghĩ thông suốt thì hãy cho tôi câu trả lời.” Cô lại bổ sung vài câu, nhắc nhở, “Hơn nữa xin anh cũng nhớ kỹ, tôi sẽ không luôn mãi chờ anh. Tóm lại, hoặc là anh gọi điện cho tôi, không thì sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. Tùy anh lựa chọn.”
Nói xong, cô kết thúc cuộc gọi, lại trực tiếp bấm nút tắt nguồn.
Bàn tay cô có chút không nghe lời, có lẽ là…bởi vì quá lạnh.
Các nhân viên đều đã đi vào trong ăn uống. Đinh Huyên lau bông tuyết trên mặt, đẩy cửa đại sảnh ra.
Hệ thống sưởi bên trong đầy đủ, mọi người ăn uống tưng bừng náo nhiệt.
Vương Lực cầm chai rượu vừa lúc từ cửa đi ngang qua, vừa vỗ tay khen ngợi, vừa hét to: “Anh Trình lợi hại! Ai tới chơi một chai nữa?”
Đinh Huyên trực tiếp đoạt lấy chai rượu trong tay anh ta.
Vương Lực sửng sốt: “Được rồi…thật ra ý tôi là uống bia, nếu cô muốn uống rượu đỏ cũng được.”
Đinh Huyên bị sặc đến ho khan, cô ho đến gập lưng, sặc ra nước mắt.
“Haiz, tôi không ép cô ấy uống rượu nhé, các người đều thấy cả.” Vương Lực vội vàng giơ hai tay lên.
“Trông cô can đảm thật.” Đinh Huyên đứng thẳng dụi mắt, một tay vỗ vai anh ta, mang theo chai rượu đỏ ngồi bên cạnh chị Tôn nhà thiết kế trang phục.
“Ơ kìa Đinh Huyên, em uống dễ say vậy à.” Chị Tôn đã ngà ngà say, càng uống càng đầy khí thế, lấy sang một chai Coca, rót cho cô một ly rượu đỏ pha thêm Coca, “Này, thứ này bảo đảm uống ngon.”
Đinh Huyên cầm ly mượn ánh đèn nhìn xem, rồi trực tiếp uống cạn.
Trên hành lang bệnh viện im ắng, Đoàn Luật Minh vẫn mặc áo blouse trắng, đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng đô đô liên tiếp trong di động.
Trong tầm mắt, tại một chỗ khác của hành lang, trước cửa sổ phòng bệnh, Tư Nam đứng đó đã đổi áo khoác ngoài.
Anh ta vẫn nhìn bên trong cửa sổ, mỉm cười, tựa như tượng điêu khắc không hề nhúc nhích.
Dần dần, trên người anh ta phát ra nhiều đốm sáng, ngay sau đó tan biến dưới ngọn đèn chói lóa. Thân hình Tư Nam bắt đầu dần dần mơ hồ, dần dần trong suốt, dần dần tựa như đường nét được phác họa, cho đến một lúc sau chỗ anh ta đứng im xuất hiện một con hắc chẩm hạc xinh đẹp mảnh khảnh.
Thân hình Tư Nam hoàn toàn biết mất, hắc chẩm hạc đột nhiên ngửa cổ lên, dang hai cánh bay lên trời, bay vào phòng bệnh lượn quanh một vòng, sau đó vững vàng dừng trong lòng Trang Hàn đang ngủ say, nó thu cánh lại, co người nằm xuống, chầm chậm tựa đầu dựa sát Trang Hàn, ẩn trong làn tóc của cô ta.
Hắc chẩm hạc tan biến.
Khuôn mặt vốn tái nhợt không chút màu máu của Trang Hàn dần dần hồng hào trắng nõn.
Cô ta đang ngủ, hình như mơ một giấc mộng đẹp.
“Tư Nam!”Cửa thang máy mở ra, Tiểu Lâm xông ra, lảo đảo ngã xuống đất.
Cậu ta hốt hoảng ngẩng đầu, phía trước không một bóng người.
Trong phút chốc, cậu ta dường như già đi hơn mười tuổi, đau khổ nức nở ra tiếng.
Đoàn Luật Minh đột nhiên sải bước chân đi ra ngoài.
Hôm nay không trực ban rồi.
Mà xe, ở ngay dưới lầu.
Trong nhà hàng, bầu không khí lên tới cực điểm.
Vương Lực cùng mấy đồng nghiệp nam thậm chí cùng nhau cột cà-vạt trên đầu, nhảy nhót như con thỏ khiến các đồng nghiệp nữ hét to chụp ảnh.
“Đi thôi đi thôi, quản lý nói phải đóng cửa! Ai muốn chơi nữa thì đi KTV, những người khác nhà ai về nhà nấy.” Chú Kim đứng đằng trước la to. Mọi người lại ngoảnh mặt làm ngơ.
“Chị đã nói với em, rượu trắng pha Sprite uống ngon!” Chị Tôn cụng ly trước mặt Đinh Huyên, bản thân đã bắt đầu choáng váng.
“Em…nên uống rượu đỏ thôi.” Tư duy của Đinh Huyên đã hơi chậm chạp, cô ngửi mùi, vẻ mặt nhăn nhíu không thích.
“Vậy đi, Tiểu Chu —— Tiểu Đinh em rượu đỏ, chị rượu trắng, tiếp tục.” Chị Tôn ngửa cổ uống một hơi. Chị ta đã không còn phân biệt rõ ràng rốt cuộc là ai đang cùng uống rượu với mình.
Đinh Huyên chớp mắt mấy cái, trì trệ hồi lâu mới bưng ly rượu lên.
……
Nửa tiếng sau, chú Kim rốt cuộc khuyên đám người tan cuộc, lần lượt đưa đến cửa ngồi xe rời khỏi.
“Đinh Huyên! Đinh Huyên em qua đây ngồi xe của chị.” Chị Tôn ngà ngà say gạt cửa xe.
“Cô đã uống say còn lái xe gì chứ.” Chú Kim thật bất đắc dĩ, gọi học trò Vương Lực đi qua, “Vương Lực, cậu tới lái xe, đưa Tiểu Tôn và Đinh Huyên về nhà.”
“Hả? Thế xe máy của em thì làm sao đây?”
“Ngày mai cậu lại lái trở về.”
“Được rồi.”
Vương Lực nhét chị Tôn vào hàng ghế sau trước, sau đó dìu Đinh Huyên: “Phối hợp một chút, Đinh Huyên à. Nhà cô ở đâu thế? Này, cô còn biết đây là số mấy không?” Anh ta chìa ba ngón tay.
Một bàn tay đột nhiên chặn phía trên cửa xe: “Đinh Huyên giao cho tôi đi.”
“Anh là ai?” Vương Lực liếc xéo nhìn người đàn ông cao lớn mảnh khảnh không biết từ đâu xuất hiện.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Đối phương lịch sự nói, tiện thể kéo Đinh Huyên vào trong lòng mình.
“Tôi chưa từng nghe cô ấy nói qua. Này, Đinh Huyên, cô tỉnh lại đi, đây là bạn trai cô hả?” Vương Lực hô lên.
Đinh Huyên vẫn mê man cúi đầu, cô nhức đầu dữ dội, đầu óc tựa như bột nhão sền sệt. Nghe được tiếng hô của Vương Lực, cô động đậy mí mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Đoàn Luật Minh dưới bóng đêm.
Trong đầu có một sợi dây cung vang lên tiếng ong ong, cô cảm thấy tình huống này không thích hợp. Sao anh lại đến đây? Hình như…hình như mình đã gọi điện thoại cho anh thì phải?
Nói đến điện thoại, trong lòng cô lập tức bùng lửa. Bây giờ Đinh Huyên hoàn toàn không nghĩ ra mình đã nói gì với anh, nhưng theo bản năng cô cảm thấy hình như rất mất mặt, anh không nên ở đây, bây giờ không nên ở tại nơi này.
“Haiz, cô chậm một chút.” Vương Lực thấy cô đột nhiên đứng thẳng người né tránh người đàn ông tự xưng là bạn trai cô, thế là anh ta vội vàng đỡ lấy cánh tay cô.
“Tôi muốn về, về nhà.” Trong lòng Đinh Huyên thiêu cháy, khuôn mặt cũng nóng cháy, liều lĩnh tiến thẳng vào trong xe, đóng cửa lại.
Đoàn Luật Minh thật sự hết cách đến nhức đầu, anh cũng cảm thấy buồn cười.
“Đi thôi,” Vương Lực nhún vai, ngồi vào ghế người lái, nói với Đoàn Luật Minh, “Vị tiên sinh này anh từ chỗ nào thì về chỗ đấy đi. Tạm biệt.”
Đoàn Luật Minh đứng ngoài xe, sắc mặt điềm tĩnh, vẫn không nhúc nhích.
Kết quả là Vương Lực cắm chìa khóa vào ổ, khởi động xe.
Một lần, xe không có động tĩnh.
Hai lần, xe vẫn không có động tĩnh.
Ba lần, bốn lần, năm lần…
“Chị Tôn, có phải xe chị hỏng rồi không?!” Vương Lực nóng nảy ngoảnh đầu lại lay động chị Tôn đã ngủ say. Chị Tôn bị lay liên tục vẫn không tỉnh lại, ngược lại Đinh Huyên ở bên cạnh dần dần tìm về từng chút suy nghĩ.
“Có tin cho dù khởi động xe được, trên đường trở về cũng gặp một đường đèn đỏ không?” Đoàn Luật Minh nói chầm chậm, không phải với Vương Lực, mà là với Đinh Huyên.
“Anh nói gì?” Vương Lực tỏ vẻ kỳ lạ quay đầu nhìn anh.
“Không có gì.” Đoàn Luật Minh cười nhẹ.
Đinh Huyên mở cửa xe, chậm rãi xuống xe. Đoàn Luật Minh đúng lúc dìu cô.
“Cô xuống xe làm gì?” Vương Lực hỏi.
“Tôi…tôi theo bạn trai tôi về nhà…” Âm thanh của Đinh Huyên như là muỗi kêu.
“Bạn trai? Thật là bạn trai cô à?”
“Ừm.”
“Được rồi.” Vương Lực vừa nói vừa theo thói quen tiếp tục thử khởi động xe, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ vỗ một cái trên vô-lăng, “Ơ mợ nó!” Lần này lại khởi động rất thuận lợi, “Phải nói phải nói, cái xe này giống như ông lớn vậy, rất khó hầu hạ. Đinh Huyên bye bye!”
“Bye bye…”
Đợi xe chị Tôn chạy đi xa, dưới đèn đường chỉ còn lại Đinh Huyên và Đoàn Luật Minh.
Tuyết vẫn rơi, chỉ là từ hạt tuyết tựa như lông ngỗng biến thành hoa tuyết nhỏ bé, mà ven đường đã đắp một đường tuyết mỏng từ sớm. Hoa tuyết chồng chất hai bên bồn hoa tựa như bánh mì vừa lấy ra từ lò nướng được rắc đầy đường trắng. Thỉnh thoảng in lại dấu chân của vài con mèo hoang.
Đinh Huyên xoa mũi, hắt xì một cái.
Đoàn Luật Minh nhìn cô, không nói gì.
“Anh…là tới cười nhạo tôi sao?” Cô ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt, lại có chút men say mù mịt.
Anh không nói lời nào.
“Được thôi, bây giờ anh đã nhìn thấy, có thể đi rồi.” Cô nổi giận nói.
Anh không nói lời nào.
“Tôi nói anh có thể đi rồi, tôi uống rượu sẽ say mèm.”
Anh không nói lời nào.
“Này! Anh có nghe không hả?”
Anh vẫn không nói lời nào.
Nhưng sau một lúc lâu im lặng, anh đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, không cần tốn nhiều sức đã nhấc cô lên đứng trên mép bồn hoa, bông tuyết rơi xuống đất.
“Anh…làm gì hả?” Cô nhìn thấy một mảnh bông tuyết rơi trên lông mi anh, mau chóng hòa tan. Mà tầm mắt đột nhiên cao hơn, cô có phần không quen.
Đoàn Luật Minh dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên: “Thế này khá dễ hôn môi.”
Đinh Huyên sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
Sau đó cô còn chưa kịp phản ứng, có một cái bóng tập kích trước mắt, trong chớp mắt vòng eo kéo về phía anh.
Bờ môi của anh đã in xuống.