Edit - Beta: Xích Liên Nhi

Dù sao thời gian cũng giới hạn, cũng xuất hiện rất nhiều người chơi Beta đang nghĩ xuất phát đi đến thôn trang kế tiếp, bởi vậy, thời gian không còn cho phép ba người tiếp tục ở trong này chậm trễ.

Sau khi nói lời từ biệt, Kirito cũng quyết đoán xoay người chạy đến cửa ra, mà Sayahaya liếc nhìn Klein một lần cuối, cũng chạy theo. Hai người chạy về phía trước được vài bước, thì quay đầu lại đã thấy Klein đi mất.

"Kirito?" Sayahaya nhìn bộ dáng miễn cưỡng của Kirito mà nhịn không được mở miệng gọi.

"Không có việc gì, chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi! Mình sẽ bảo vệ cậu tốt!" Giống như đây là lời hứa hẹn, lại giống như là lời thề.

(Từ đây tui sẽ thay đổi xưng hộ của Kirito kun và Sayahaya chan thành cậu - mình (tớ) mà không phải cô - tôi.)

"Ừ!"

Sayahaya nhìn khuôn mặt kiên định non nớt của thiếu niên, cũng nghiêm túc gật đầu.

"Mình nói, mình rất tin tưởng cậu, Kirito kun!"

Kirito sửng sốt một chút, thì lập tức tiếp tục vùi đầu chạy về phía trước, nhưng mà hai bên tai cậu ấy đỏ lên làm trong lòng Sayahaya cũng nổi lên một chút ý cười.

"Chúng ta cần phải chạy nhanh hơn nữa để tới điểm dừng chân kế tiếp!" Kirito ở dưới bóng râm như có như không của kiến trúc, nói tiếp:

"Tuy rằng có chút xa, nhưng mà tốt xấu gì tài nguyên ở đó cũng nhiều hơn một."

"Ừ!"

-----&-----

Tuy là có tin tưởng nhau vô cùng và có phương hướng đi, nhưng mà con đường cơ bản đi đến thành trấn kế tiếp cũng không thoải mái dễ dàng như trong suy nghĩ như vậy.

Mặc dù Kirito nói biết con đường nào đi an toàn nhất, cũng có rất nhiều nguy hiểm không thể đoán trước, thậm chí trước khi tham gia Beta cũng không có xuất hiện nguy hiểm như vậy. Ban đầu là Sayahaya suy đoán đơn giản và Kirito cẩn thận phân tích lý thì có rất nhiều nguyên nhân không giống nhau.

Không có người dám chắc chính xác con đường phiêu lưu của bản thân trong tương lai, cũng không thể tùy ý đưa vận mệnh của mình cho người khác nắm giữ.

Theo ý nghĩa nào đó mà nói, thì Kirito hoàn toàn ngược lại, là cẩn thận lựa chọn trách nhiệm của mình.

Thành trấn cơ bản chính là một nơi rất nhỏ, tài nguyên vô cùng thiếu thốn, tỉ lệ rơi tiền bạc và trang bị là vô cùng thấp. Nhưng mà không giống trò chơi lúc đầu cậu chơi, ban đầu thăng cấp của trò chơi chính là một bi kịch lớn, cấp bậc thấp thì rất khó bảo vệ chính mình nhưng cố tình trong đoạn thời gian này cần phải tiêu phí rất nhiều thời gian, kèm theo ý nói là sẽ đối mặt với nguy hiểm càng lúc càng nhiều, có thể nói là, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã chết hơn hai ngàn người đối với hai phương diện* này có quan hệ rất lớn.

*Là tài nguyên và cấp bậc của nhân vật.

"A..." Sayahaya té mạnh vào trong vũng nước bùn.

"Sayahaya! Cậu sao rồi!" Ở một bên Kirito dùng một thanh kiếm có ánh sáng màu lam nhanh chóng ngăn chặn quái trước mặt, sau đó lại vội vàng chạy đến bên người Sayahaya giúp cô đỡ công kích trước mặt, sốt ruột hỏi.

Lúc này, thanh máu của Sayahaya lại biến thành màu đỏ*.

*Cảnh báo máu sắp hết.

Thời điểm hai người đang đi lên phía trước, cũng vì ngoài ý muốn xuất hiện quái vật, khi mà hai người không có phòng bị mà chật vật ứng chiến trong tình huống này, cuối cùng Sayahaya bị nó chém bị thương, thanh máu luôn luôn rớt xuống màu đỏ, hai người chỉ có thể chờ đợi Sayahaya hồi phục thân thể của mình, cho nên vừa rồi thanh máu của cô mới hồi phục đến màu vàng.

Trong lòng Sayahaya âm thầm cười khổ, nếu lúc trước có thể đi nhận nhiệm vụ cơ bản là được rồi, ban đầu có thể trực tiếp ở nơi đó mà thu hoạch trang bị, tài nguyên, nhưng ai mà biết sẽ xuất hiện biến cố, mình lại vội vàng đi theo Kirito đi ra ngoài, cho nên mới rơi vào hoàn cảnh hiện.

Cũng chẳng hận được ai, dù sao đó cũng là lòng tốt của Kirito, hiện tại chỉ mong không liên lụy tới cậu ấy là tốt rồi.

"Không sao cả, Kirito, cậu không cần phải lo cho mình, cẩn thận phía sau!" Sayahaya nắm lấy thanh kiếm trên đất, trên thân kiếm có dính nước mưa nên có chút trơn. Dùng sức giơ lên, ánh sáng màu vàng lại xuất hiện.

"Phù" Thanh kiếm chém qua, Sayahaya kết thúc một nữa thanh máu còn lại của quái vật.

"Cơn mưa chết tiệt!" Đã sớm chấp nhận phải sống trong thế giới này, còn phải sống sót nhưng đây là lần đầu tiên Kirito có cảm giác phẫn nộ và buồn lo (buồn phiền + lo lắng). Rõ ràng bộ dạng của Sayahaya là cần phải nghỉ ngơi nhưng hai người đang ở dã ngoại lại gặp mưa gió lớn, nơi như thế này thì sao mà thích hợp để nghỉ ngơi. Thậm chí Kirito có chút hối hận vì hàng vi vội vàng từ thôn trang thứ hai chạy đến thôn trang thứ ba.

"Không sao thật mà, Kirito, mình không có yếu đuối như cậu nghĩ đâu!" Sayahaya  cầm mũ áo choàng kéo xuống một chút, nhìn cả người Kirito ướt đẫm, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, cô cởi bỏ áo choàng trên người.

Thời điểm đi đến thành trấn cơ bản, Kirito đã chuẩn bị một ít đồ tùy thân, mà cô cũng là người chơi Beta vậy mà mình cái gì cũng không có. Thế nên sau khi trời bắt đầu mưa, Kirito liền đem áo choàng tặng cho Sayahaya...

Mình cũng không thể quá mức tham lam...

"Mình đã đáp ứng Klein sẽ chiếu cố* cậu cho tốt!" Ban đầu Sayahaya chỉ nghĩ là đùa giỡn, lại không nghĩ đến biểu tình của cậu ấy lại nghiêm túc như vậy, làm cho cô có chút kinh ngạc, dường như chỗ nào đó trong lòng có chút chua chát.

*Chăm lo: chăm sóc + lo lắng hoặc là quan tâm. Tui nghĩ để nguyên văn sẽ hay hơn nhưng cũng tùy trường hợp.

"Đó chỉ là đùa giỡn, còn có, hiện tại ở trong thế giới này..."

"Mặc dù ở trong thế giới này, thanh máu trở về không sẽ chết nhưng cần phải bảo vệ những thứ quan trọng!"

Kirito ngắt lời của Sayahaya, một lần nữa dịu dàng đem áo choàng khoác lên người Sayahaya.

Những giọt nước mưa 'tí tách' rơi xuống đất, giống như càng lúc càng lớn.

Sayahaya có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt cậu ấy, rõ ràng cậu ấy không cần lo lắng gì đó cho người khác, rõ ràng đó chỉ là một ước định nho nhỏ không đáng nhắc tới vậy mà cậu ấy vẫn cố chấp thực hiện... Lần đầu tiên, Sayahaya cảm thấy, trong một thế giới bị đảo lộn trật tự này  vẫn còn có người để mình tin tưởng.

"Phốc, ha ha..." Sayahaya cười rộ lên.

"Sao vậy...?" Kirito có chút hoang mang nhìn đối phương, sau đó cẩn thận nhìn lại bản thân một lần nữa, rõ ràng tất cả đều bình thường mà...

"Không có việc gì, chỉ cảm thấy Kirito kun đột nhiên đứng đắn lên rất nhiều, liền... Ha ha a..." Sayahaya rất vui vẻ cười.

"Cậu đó..." Kirito có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại vươn tay đỡ Sayahaya, nói tiếp:

"Đi nhanh lên, như vậy chúng ta mới có thể nhanh chóng tới thôn trang kế tiếp, ở  gần chỗ này hình như không có chỗ để đụt mưa."

"Ừ, đi thôi." Cầm bàn tay ướt nhẹp của đối phương, lại thấy những sợi tóc của cậu ấy dính đầy nước mưa, đột nhiên Sayahaya cảm thấy mình bình tĩnh lại.

(Xích: đừng ngăn cản tui, để tui yy một chút. Dưới cơn mưa 'tí tách' xung quanh là những bụi cỏ cây xanh, có hai người nắm chặt tay nhau chạy dưới mưa, ôi chao, sao giống dẫn ghệ bỏ trốn khỏi nhà dù trời nắng hay trời mưa vậy cà  )

"Này, Kirito..."

"Hả?"

"Cậu..." Cậu có hận mình không? "Sao vậy? Cậu cảm thấy không khỏe à?" Kirito đang chạy thì bước chân có chút chậm lại, có chút lo lắng muốn xem độ ấm của Sayahaya, lại thấy bàn tay mình toàn nước mưa có chút do dự giơ tay lên.

"Không có sao, mình rất tốt, cho dù có chạy đến thành trấn kế tiếp cũng không xảy ra vấn đề gì." Sayahaya cầm lấy tay của Kirito, nói tiếp:

"Chỉ là mình không muốn dầm mưa nữa, đi nhanh đi, Kirito."

"Ừ!" Kirito nhìn Sayahaya, cũng nắm chặt  tay Sayahaya, đồng thời cầm thanh kiếm quyết đoán giết chết những con quái chặn đường, mang theo khí thế không gì cản nổi đi về phía trước trong tương lai...

Bão táp, sắp đến... càng ngày càng mãnh liệt...

Áo choàng màu đen dính sát trên người Sayahaya, những hoạ tiết xuất hiện trên góc áo kịch liệt nhảy lên. (ý như là áo tung bay trong mưa, phía trên thì dính sát, phía dưới thì tung bay.)

Thật sự cảm ơn cậu, Kirito kun.

Ít nhất hiện tại cậu không có bỏ rơi mình mà một mình nỗ lực chiến đấu, thật sự rất cảm ơn cậu...

Ít nhất trong thế giới này, cũng không có tuyệt vọng như trong tưởng tượng...

Sayahaya nheo mắt lại, đón nhận nước mưa tạt vào mặt mà nhìn sườn sáng ngời của Kirito đang cố gắng chiến đấu ở phía trước.

Thế, thì cứ như vậy mà chạy về phía trước đi, cùng nhau chạy, nắm thật chặt tay nhau, mãi mãi, mãi cứ như vậy... (Xích: Sao cảm thấy có người đang tự bán mình cho người khác thế 😕 )

Cứ mãi mãi như vậy, cùng nắm tay nhau chạy về phía trước... (Xích: nói thật tui đang chém cho nó lãnh mạn :)) )

Kirito,

Cám ơn cậu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện