Xe mà Trầm Ninh chuẩn bị là một chiếc Santana 2000, một chiếc xe rất bình thường. Vấn đề xe cộ Dương Phàm đương nhiên không coi trọng, có để lái là được, chỉ là chuyện bằng lái lúc về phải nói với Trầm Ninh một chút.
Đêm xuân vẫn hơi lành lạnh, một cơn gió đêm thổi tới, hai đứa nữ sinh cứ hắt xì liên tục. Thấy bọn nó mặc đồng phục, Dương Phàm cảm thấy thằng mất dạy Trầm Ninh này quả thật là khốn nạn, học đâu ra ba cái món này. Xem ra, chịu ảnh hưởng của JAV không ít.
Vội mở cửa xe để hai bọn nó ngồi lên, Trầm Ninh đi tới nhỏ giọng nói: " Tao nhớ là mày chưa có bằng lái. Để mai tao tới chỗ mày, mày chuẩn bị ảnh đi, cả việc giấy chứng nhận công tác tao cũng đi làm cùng luôn."
Không thể không nói Trầm Ninh đối đãi với Dương Phàm rất tỉ mỉ, Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, trong lòng nghĩ nếu như thân phận của mình không xảy ra biến hóa long trời lở đất, Trầm Ninh có đối xử với mình như thế này không? Vấn đề này không thể không nghĩ tới.
Trầm Ninh lái xe cảnh sát ở phía trước, Dương Phàm lái xe theo sau, hai con bé nữ sinh phát hiện sắc mặt Dương Phàm có điểm âm trầm, ngồi phía sau vô cùng im lặng. Lớn bằng này đã đi làm gái, Dương Phàm quả thật không biết nên nói gì mới tốt, cứ thế làm mặt lạnh.
Chiếc xe tới một khu phố nhỏ, dừng trước một tòa nhà, Trầm Ninh dẫn đường lên tới tầng 3, sau khi mở cửa Dương Phàm lặng lẽ làm vài vòng từ trong ra ngoài, kiến trúc, trang trí không tồi, đủ tất cả đồ dùng sinh hoạt.
Sau khi xem xong Dương Phàm quay lại nói với Trầm Ninh vẫn luôn đi bên cạnh mình mỉm cười: " Cái nhà này coi như là mày cho tao mượn ở tạm. Sau này chờ khu chung cư trong thành phố xây mới xong rồi, mày giúp tao mua một căn là được."
Trầm Minh nhìn vẻ mặt của Dương Phàm, liền biết không thể lừa nổi Dương Phàm, không khỏi cười khổ nói: " Tao với mày còn phân biệt rõ rãng thế làm gì? Không phải chỉ là một căn nhà thôi sao?"
Dương Phàm cười nói: " Mày còn không hiểu tao sao? Còn nói nữa thì tao dọn về ký túc xá ở cũng được.''
Câu nói này chẳng khác nào bảo bao nhiêu công sức của Trầm Ninh đổ sông đổ bể. Trầm Ninh vốn định thuận tay tặng luôn căn nhà cho Dương Phàm lúc này cũng chỉ đành từ bỏ ý định.
"Vội quá, đồ đạc của tao chuyển đi hết rồi, đồ trong phòng vệ sinh đề là mua ở siêu thị, mày dùng không quen thì cứ vứt đi. Đồ trong tủ lạnh cũng ăn được đó. Không sớm nữa, tao trì hoãn cái sự sung sướng của mày nữa."
Trầm Ninh đòi đi, Dương Phàm cũng không giữ hắn lại, dù gì thì hắn cũng đã bận lắm rồi, cũng nên về nhà trình bày với ông già. Dương Phàm tiễn Trầm Ninh ra khỏi cửa liền quay lại, phát hiện hai con bé nữ sinh đã vào phòng ngủ, không khỏi nhíu mày.
Điều hòa trong phòng ngủ cũng đã được bật, hai đứa nó lạnh không chịu được đã rúc vào trong chăn ngồi chờ. Thấy Dương Phàm tiến vào, đồng thời nở nụ cười nịnh bợ và sợ sệt. Cái con gan lớn lúc trước lúc này đây càng thêm suồng sã, thấy Dương Phàm cũng không hề khiếp vía mà nói trước." Anh đẹp trai, chờ nhiệt độ ổn định chúng mình mới bắt đầu nhé, hi hi hi."
Nếu như việc này xảy ra trước khi Dương Phàm tiếp thụ những gì cụ Trần an bài, Dương Phàm tuyệt đối không chút khách khí từ chối Trầm Ninh ngay tại quán KTV. Nhưng hiện tại, Dương Phàm đã chọn con đường này, mặt ngoài phải làm ra vẻ chấp nhận những gì Trầm Ninh đã an bài, nói một câu không lọt tai, với quan hệ anh em của hai thằng từ trước tới nay, nếu không chấp nhận sợ Trầm Ninh tối ngủ cũng không yên giấc.
Nhìn khuôn mặt non nớt của hai con bé đang cố làm ra vẻ già đời, Dương Phàm có cảm giác dở khóc dở cười, đêm nay Dương Phàm nhất định sẽ không ở lại nơi này, chỉ là trước khi đi phải làm rõ vài việc.
"Trầm Ninh trả cho bọn cô bao nhiêu? Nó không có ép các cô đó chứ?" Dương Phàm đột nhiên làm mặt lạnh, hai đứa nó lập tức ngạc nhiên, con bé càn rỡ kia trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, có điểm luống cuống cười lạnh nói:" Anh giai, hỏi cái đó làm gì?"
Dương Phàm cười khổ một lúc, không muốn tính toán với hai đứa học sinh, đứng lên tới trước tủ đầu giường tìm giấy để viết, kết quả trừ chăn gối ra chả tìm thấy gì khác.
Con bé càn rỡ kia phát hiện thần sắc của Dương Phàm có gì đó không đúng, nhớ lúc này mình lỡ miệng cãi lại lập tức cảm thấy sợ hãi, vạn nhất Dương Phàm quay về nói với Trầm Ninh, Trầm Ninh lại chửi Phỉ Phỉ một trận, Phỉ Phỉ có thể tha cho mình sao? "Anh tìm gì thế?" Con bé lập tức nhổm dậy, quỳ trên giường rất cố gắng cười hỏi, Dương Phàm cũng chẳng ngẩng đâu lên nói: " Tìm giấy ghi lại điện thoại cho hai cô. Sao?"
"Còn cần giấy má gì nữa, anh viết ở đây là được." Nói xong con bé lấy tay tuột áo xuống, trong cũng chả mặc gì, cười tủm tỉm chỉ vào bộ ngực còn chưa phát dục hoàn toàn nói.
"Cút vào trong chăn ngay!" Dương Phàm lập tức bốc hỏa, thật là không thể nào nhìn nữa rồi.
"Làm ra vẻ đứng đắn gì vậy? Em thấy nhiều.. " Con bé làm bộ dạng phản đối nói, chưa nói hết đã bị Dương Phàm nhìn với một ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm, sợ quá lập tức chui vào chăn.
"Tối nay các cô cứ ngủ đi, tôi còn có việc phải ra ngoài làm. Sáng mai tôi quay lại đưa hai cô về." Dương Phàm nói xong chuyển người đi luôn, để hai đứa nó ngồi lại nhìn nhau trên giường.
Lên xe xong Dương Phàm châm một điếu thuốc, một loạt những việc xảy ra gần đây thật là đáp ứng không xuể, Dương Phàm cảm thấy mình cần thời gian để suy nghĩ.
Dương Phàm trước tiên nghĩ tới Trần Chính Hòa và Trầm Minh hai lão lọc lõi trên chính đàn, mặc dù mục đích của hai người họ bất đồng, nhưng những thủ đoạn thi triển trong hai ngày hôm nay, đã đủ để Dương Phàm học được rất nhiều điều. Hai người họ bộc lộ sự lý giải đối với toàn cục và kỹ xảo dựa thế và tạo thế, toàn là những thứ quý báu mà Dương Phàm phải tiếp thu tham khảo để chuẩn bị cho đường công danh sau này.
Còn quan hệ với Trầm Ninh sau này rốt cuộc nên làm thế nào, Dương Phàm rất mâu thuẫn, về mặt giao tình, hai đứa là anh em, nhưng nếu như tiếp tục duy trì mối quan hệ trước kia, Dương Phàm lại cảm thấy có điểm không thỏa đáng. Còn có sự chênh lệch của những suy nghĩ trước kia với hiện thực, giờ đây vẫn rất khó mà chấp nhận.
Ngồi trong xe hơn tiếng, Dương Phàm phát hiện mình không những không nghĩ thông một số vấn đề mà còn có điểm khốn đốn. Thở dài một tiếng lấy di động ra, thấy thời gian đã là một giờ sáng. Nhớ ra Trần Chính Hòa ngay mai phải đi rồi, Dương Phàm bấm số của Lý bí thư.
"Dương Phàm hả? Thủ trưởng còn chưa ngủ, đang đọc văn kiện, có cần anh chuyển máy không?" Lý bí thư rất nhanh tiếp điện thoại, một phen đối đáp có thể nói là trúng ngay ý nghĩ của Dương Phàm. Người này thật khó lường.
"Cảm ơn anh Lý!" Dương Phàm cảm ơn một tiếng, đầu bên kia rất nhanh truyền tới tiếng của Trần Chính Hòa nói:" Sao rồi? Có việc nghĩ không thông sao?" Dương Phàm lúc này cuối cùng đã có chút cam bái hạ phong rồi, tại sao Trần Chính Hòa lại như thể đã đoán được việc này?
"Vâng, tôi có thể tới không?"
"Tới đây đi, bố vẫn đang chờ con đây."
Đặt điện thoại xuống, sau khi xe bon bon trên đường, trên mặt Dương Phàm mang theo nụ cười gượng, một người lúc nhận rõ bản thân mình, kỳ thực vô cùng khó chịu. Hiện tại Dương Phàm đang ở vào giờ phút quan trọng. Năm năm ở bên Chu Minh Đạo, kết quả còn chưa thật sự vào đời, giờ bỗng cảm thấy mình giống như một thằng ôn không biết gì cả, thật là có chút đả kích. Nguồn truyện:
Trên mặt bàn đặt một tách trà nóng hổi, Trần Chính Hòa ngồi đối diện đang ở trong trạng thái bàn luận thâu đêm.
"Có phải cảm thấy rất hoang mang? Có phải cảm thấy lý tưởng và hiện thực quá cách biệt? Có phải bản thân đối với định hướng sau này cảm thấy mơ hồ?" Dương Phàm ngồi còn chưa ấm chỗ, Trần Chính Hòa mỉm cười hỏi liên tục ba vấn đề.
Dương Phàm trong nháy mắt dường như cứng lại, chỉ gật đầu theo bản năng.
"Con có những biểu hiện này rất bình thường, chủ yếu là vì hoàn cảnh sống từ nhỏ đã khác nhau. Nói một câu con nghe không lọt tai chứ, nếu như con lớn lên ở Bắc Kinh bên cạnh ông, hiện tại xem xét vấn đề sẽ không phải là trạng thái này. Nói trắng ra, đây là khác biệt về tầm mắt, kỳ thực đây đối với con mà nói cũng không phải là vấn đề." Trần Chính Hòa nói tơi đây liền ngừng lại, rít một hơi thuốc sau đó từ từ nói tiếp:" Vấn đề của con chính là những gì ông ngoại con dạy từ bé và những gì con phải trải qua làm cho con mê hoặc. Ông ngoại con coi trọng đạo quân tử giữ mình trong sạch, những thứ này ông ấy truyền hết cho con, đã thâm căn cố đế trong lòng con rồi. Nói thật ra thì con trẻ tuổi thế này, có thể được như bây giờ đã là giỏi lắm rồi. Nếu như con có thể nhìn vấn đề dưới một góc độ khác, con sẽ phát hiện những gì ông ngoại con dạy, thật ra không hề mâu thuẫn với hiện thật. Không những không mâu thuẫn, hơn nữa nó còn là căn bản để sau này con sống yên ổn."
Trần Chính Hòa lại ngưng nói, cho người ta cảm giác tiết tấu rất cô đọng. Dương Phàm lúc này đang nhìn Trần Chính Hòa, ánh mắt mang theo suy tư và mong chờ.
"Bỗ nghĩ con nhất định đọc không ít sách sử, ông ngoại con hay lão Chu, ở phương diện này đều là đằng cấp cao nhân. Con nghĩ kỹ xem, nhìn tổng quát toàn bộ lịch sử Trung Quốc, những nhân vật phong vân ở các triều đại, đại gian đại ác cũng được, mà nhất đại hiền thần cũng được, tuyệt đại đa số trong đó không phải đều là những người uyên bác theo trường phái nho học hay sao? Thái Kinh, Tư Mã Quang thời Bắc Tống, Diêm Tung, Trương Cư Chính thời Minh là những trường hợp điển hình. Đồng thời họ cũng được coi là nhân sĩ thành công vang dội, là nhân vật hiển hách thâu tóm quyền bính trong tay. Con thử so sánh xem, những vị danh nhân lịch sử này đều theo nho học, tại sao ấn tượng để lại cho hậu nhân lại là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn? Tạo nên kết quả này, đều là do bản tính của con người sao? Con không cảm thấy cách giải thích này quá khiên cưỡng hay sao?"
Giống như một chiếc thuyền đang lênh đênh trên biển đen vô hạn, lúc này lại nhìn thấy ánh sáng chỉ lối của ngọn hải đăng phía xa xa, Dương Phàm trong nháy mắt có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
"Theo ý của ông, học vấn là chết, đạo lý là sống. Ở hiền cũng được, ở ác cũng được, nhân tố quyết định là đại thế đương thời?" Lời ra khỏi miệng, Dương Phàm vẫn còn không dám tin.
Đêm xuân vẫn hơi lành lạnh, một cơn gió đêm thổi tới, hai đứa nữ sinh cứ hắt xì liên tục. Thấy bọn nó mặc đồng phục, Dương Phàm cảm thấy thằng mất dạy Trầm Ninh này quả thật là khốn nạn, học đâu ra ba cái món này. Xem ra, chịu ảnh hưởng của JAV không ít.
Vội mở cửa xe để hai bọn nó ngồi lên, Trầm Ninh đi tới nhỏ giọng nói: " Tao nhớ là mày chưa có bằng lái. Để mai tao tới chỗ mày, mày chuẩn bị ảnh đi, cả việc giấy chứng nhận công tác tao cũng đi làm cùng luôn."
Không thể không nói Trầm Ninh đối đãi với Dương Phàm rất tỉ mỉ, Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, trong lòng nghĩ nếu như thân phận của mình không xảy ra biến hóa long trời lở đất, Trầm Ninh có đối xử với mình như thế này không? Vấn đề này không thể không nghĩ tới.
Trầm Ninh lái xe cảnh sát ở phía trước, Dương Phàm lái xe theo sau, hai con bé nữ sinh phát hiện sắc mặt Dương Phàm có điểm âm trầm, ngồi phía sau vô cùng im lặng. Lớn bằng này đã đi làm gái, Dương Phàm quả thật không biết nên nói gì mới tốt, cứ thế làm mặt lạnh.
Chiếc xe tới một khu phố nhỏ, dừng trước một tòa nhà, Trầm Ninh dẫn đường lên tới tầng 3, sau khi mở cửa Dương Phàm lặng lẽ làm vài vòng từ trong ra ngoài, kiến trúc, trang trí không tồi, đủ tất cả đồ dùng sinh hoạt.
Sau khi xem xong Dương Phàm quay lại nói với Trầm Ninh vẫn luôn đi bên cạnh mình mỉm cười: " Cái nhà này coi như là mày cho tao mượn ở tạm. Sau này chờ khu chung cư trong thành phố xây mới xong rồi, mày giúp tao mua một căn là được."
Trầm Minh nhìn vẻ mặt của Dương Phàm, liền biết không thể lừa nổi Dương Phàm, không khỏi cười khổ nói: " Tao với mày còn phân biệt rõ rãng thế làm gì? Không phải chỉ là một căn nhà thôi sao?"
Dương Phàm cười nói: " Mày còn không hiểu tao sao? Còn nói nữa thì tao dọn về ký túc xá ở cũng được.''
Câu nói này chẳng khác nào bảo bao nhiêu công sức của Trầm Ninh đổ sông đổ bể. Trầm Ninh vốn định thuận tay tặng luôn căn nhà cho Dương Phàm lúc này cũng chỉ đành từ bỏ ý định.
"Vội quá, đồ đạc của tao chuyển đi hết rồi, đồ trong phòng vệ sinh đề là mua ở siêu thị, mày dùng không quen thì cứ vứt đi. Đồ trong tủ lạnh cũng ăn được đó. Không sớm nữa, tao trì hoãn cái sự sung sướng của mày nữa."
Trầm Ninh đòi đi, Dương Phàm cũng không giữ hắn lại, dù gì thì hắn cũng đã bận lắm rồi, cũng nên về nhà trình bày với ông già. Dương Phàm tiễn Trầm Ninh ra khỏi cửa liền quay lại, phát hiện hai con bé nữ sinh đã vào phòng ngủ, không khỏi nhíu mày.
Điều hòa trong phòng ngủ cũng đã được bật, hai đứa nó lạnh không chịu được đã rúc vào trong chăn ngồi chờ. Thấy Dương Phàm tiến vào, đồng thời nở nụ cười nịnh bợ và sợ sệt. Cái con gan lớn lúc trước lúc này đây càng thêm suồng sã, thấy Dương Phàm cũng không hề khiếp vía mà nói trước." Anh đẹp trai, chờ nhiệt độ ổn định chúng mình mới bắt đầu nhé, hi hi hi."
Nếu như việc này xảy ra trước khi Dương Phàm tiếp thụ những gì cụ Trần an bài, Dương Phàm tuyệt đối không chút khách khí từ chối Trầm Ninh ngay tại quán KTV. Nhưng hiện tại, Dương Phàm đã chọn con đường này, mặt ngoài phải làm ra vẻ chấp nhận những gì Trầm Ninh đã an bài, nói một câu không lọt tai, với quan hệ anh em của hai thằng từ trước tới nay, nếu không chấp nhận sợ Trầm Ninh tối ngủ cũng không yên giấc.
Nhìn khuôn mặt non nớt của hai con bé đang cố làm ra vẻ già đời, Dương Phàm có cảm giác dở khóc dở cười, đêm nay Dương Phàm nhất định sẽ không ở lại nơi này, chỉ là trước khi đi phải làm rõ vài việc.
"Trầm Ninh trả cho bọn cô bao nhiêu? Nó không có ép các cô đó chứ?" Dương Phàm đột nhiên làm mặt lạnh, hai đứa nó lập tức ngạc nhiên, con bé càn rỡ kia trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, có điểm luống cuống cười lạnh nói:" Anh giai, hỏi cái đó làm gì?"
Dương Phàm cười khổ một lúc, không muốn tính toán với hai đứa học sinh, đứng lên tới trước tủ đầu giường tìm giấy để viết, kết quả trừ chăn gối ra chả tìm thấy gì khác.
Con bé càn rỡ kia phát hiện thần sắc của Dương Phàm có gì đó không đúng, nhớ lúc này mình lỡ miệng cãi lại lập tức cảm thấy sợ hãi, vạn nhất Dương Phàm quay về nói với Trầm Ninh, Trầm Ninh lại chửi Phỉ Phỉ một trận, Phỉ Phỉ có thể tha cho mình sao? "Anh tìm gì thế?" Con bé lập tức nhổm dậy, quỳ trên giường rất cố gắng cười hỏi, Dương Phàm cũng chẳng ngẩng đâu lên nói: " Tìm giấy ghi lại điện thoại cho hai cô. Sao?"
"Còn cần giấy má gì nữa, anh viết ở đây là được." Nói xong con bé lấy tay tuột áo xuống, trong cũng chả mặc gì, cười tủm tỉm chỉ vào bộ ngực còn chưa phát dục hoàn toàn nói.
"Cút vào trong chăn ngay!" Dương Phàm lập tức bốc hỏa, thật là không thể nào nhìn nữa rồi.
"Làm ra vẻ đứng đắn gì vậy? Em thấy nhiều.. " Con bé làm bộ dạng phản đối nói, chưa nói hết đã bị Dương Phàm nhìn với một ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm, sợ quá lập tức chui vào chăn.
"Tối nay các cô cứ ngủ đi, tôi còn có việc phải ra ngoài làm. Sáng mai tôi quay lại đưa hai cô về." Dương Phàm nói xong chuyển người đi luôn, để hai đứa nó ngồi lại nhìn nhau trên giường.
Lên xe xong Dương Phàm châm một điếu thuốc, một loạt những việc xảy ra gần đây thật là đáp ứng không xuể, Dương Phàm cảm thấy mình cần thời gian để suy nghĩ.
Dương Phàm trước tiên nghĩ tới Trần Chính Hòa và Trầm Minh hai lão lọc lõi trên chính đàn, mặc dù mục đích của hai người họ bất đồng, nhưng những thủ đoạn thi triển trong hai ngày hôm nay, đã đủ để Dương Phàm học được rất nhiều điều. Hai người họ bộc lộ sự lý giải đối với toàn cục và kỹ xảo dựa thế và tạo thế, toàn là những thứ quý báu mà Dương Phàm phải tiếp thu tham khảo để chuẩn bị cho đường công danh sau này.
Còn quan hệ với Trầm Ninh sau này rốt cuộc nên làm thế nào, Dương Phàm rất mâu thuẫn, về mặt giao tình, hai đứa là anh em, nhưng nếu như tiếp tục duy trì mối quan hệ trước kia, Dương Phàm lại cảm thấy có điểm không thỏa đáng. Còn có sự chênh lệch của những suy nghĩ trước kia với hiện thực, giờ đây vẫn rất khó mà chấp nhận.
Ngồi trong xe hơn tiếng, Dương Phàm phát hiện mình không những không nghĩ thông một số vấn đề mà còn có điểm khốn đốn. Thở dài một tiếng lấy di động ra, thấy thời gian đã là một giờ sáng. Nhớ ra Trần Chính Hòa ngay mai phải đi rồi, Dương Phàm bấm số của Lý bí thư.
"Dương Phàm hả? Thủ trưởng còn chưa ngủ, đang đọc văn kiện, có cần anh chuyển máy không?" Lý bí thư rất nhanh tiếp điện thoại, một phen đối đáp có thể nói là trúng ngay ý nghĩ của Dương Phàm. Người này thật khó lường.
"Cảm ơn anh Lý!" Dương Phàm cảm ơn một tiếng, đầu bên kia rất nhanh truyền tới tiếng của Trần Chính Hòa nói:" Sao rồi? Có việc nghĩ không thông sao?" Dương Phàm lúc này cuối cùng đã có chút cam bái hạ phong rồi, tại sao Trần Chính Hòa lại như thể đã đoán được việc này?
"Vâng, tôi có thể tới không?"
"Tới đây đi, bố vẫn đang chờ con đây."
Đặt điện thoại xuống, sau khi xe bon bon trên đường, trên mặt Dương Phàm mang theo nụ cười gượng, một người lúc nhận rõ bản thân mình, kỳ thực vô cùng khó chịu. Hiện tại Dương Phàm đang ở vào giờ phút quan trọng. Năm năm ở bên Chu Minh Đạo, kết quả còn chưa thật sự vào đời, giờ bỗng cảm thấy mình giống như một thằng ôn không biết gì cả, thật là có chút đả kích. Nguồn truyện:
Trên mặt bàn đặt một tách trà nóng hổi, Trần Chính Hòa ngồi đối diện đang ở trong trạng thái bàn luận thâu đêm.
"Có phải cảm thấy rất hoang mang? Có phải cảm thấy lý tưởng và hiện thực quá cách biệt? Có phải bản thân đối với định hướng sau này cảm thấy mơ hồ?" Dương Phàm ngồi còn chưa ấm chỗ, Trần Chính Hòa mỉm cười hỏi liên tục ba vấn đề.
Dương Phàm trong nháy mắt dường như cứng lại, chỉ gật đầu theo bản năng.
"Con có những biểu hiện này rất bình thường, chủ yếu là vì hoàn cảnh sống từ nhỏ đã khác nhau. Nói một câu con nghe không lọt tai chứ, nếu như con lớn lên ở Bắc Kinh bên cạnh ông, hiện tại xem xét vấn đề sẽ không phải là trạng thái này. Nói trắng ra, đây là khác biệt về tầm mắt, kỳ thực đây đối với con mà nói cũng không phải là vấn đề." Trần Chính Hòa nói tơi đây liền ngừng lại, rít một hơi thuốc sau đó từ từ nói tiếp:" Vấn đề của con chính là những gì ông ngoại con dạy từ bé và những gì con phải trải qua làm cho con mê hoặc. Ông ngoại con coi trọng đạo quân tử giữ mình trong sạch, những thứ này ông ấy truyền hết cho con, đã thâm căn cố đế trong lòng con rồi. Nói thật ra thì con trẻ tuổi thế này, có thể được như bây giờ đã là giỏi lắm rồi. Nếu như con có thể nhìn vấn đề dưới một góc độ khác, con sẽ phát hiện những gì ông ngoại con dạy, thật ra không hề mâu thuẫn với hiện thật. Không những không mâu thuẫn, hơn nữa nó còn là căn bản để sau này con sống yên ổn."
Trần Chính Hòa lại ngưng nói, cho người ta cảm giác tiết tấu rất cô đọng. Dương Phàm lúc này đang nhìn Trần Chính Hòa, ánh mắt mang theo suy tư và mong chờ.
"Bỗ nghĩ con nhất định đọc không ít sách sử, ông ngoại con hay lão Chu, ở phương diện này đều là đằng cấp cao nhân. Con nghĩ kỹ xem, nhìn tổng quát toàn bộ lịch sử Trung Quốc, những nhân vật phong vân ở các triều đại, đại gian đại ác cũng được, mà nhất đại hiền thần cũng được, tuyệt đại đa số trong đó không phải đều là những người uyên bác theo trường phái nho học hay sao? Thái Kinh, Tư Mã Quang thời Bắc Tống, Diêm Tung, Trương Cư Chính thời Minh là những trường hợp điển hình. Đồng thời họ cũng được coi là nhân sĩ thành công vang dội, là nhân vật hiển hách thâu tóm quyền bính trong tay. Con thử so sánh xem, những vị danh nhân lịch sử này đều theo nho học, tại sao ấn tượng để lại cho hậu nhân lại là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn? Tạo nên kết quả này, đều là do bản tính của con người sao? Con không cảm thấy cách giải thích này quá khiên cưỡng hay sao?"
Giống như một chiếc thuyền đang lênh đênh trên biển đen vô hạn, lúc này lại nhìn thấy ánh sáng chỉ lối của ngọn hải đăng phía xa xa, Dương Phàm trong nháy mắt có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
"Theo ý của ông, học vấn là chết, đạo lý là sống. Ở hiền cũng được, ở ác cũng được, nhân tố quyết định là đại thế đương thời?" Lời ra khỏi miệng, Dương Phàm vẫn còn không dám tin.
Danh sách chương