Ngô Yến không khỏi xao động trong lòng, mặt đỏ ửng lên như cô bé mới lớn.
- Vẫn còn, chị vẫn có chìa khóa, lúc nghỉ ngơi chị đều đến đó. Bộ Yên và Hiểu Vân hàng tháng cũng về mấy ngày. Hai người này bây giờ đều giàu có.
- Đi, bây giờ chúng ta đến đó xem một chút.
Dương Phàm cười cười nói lại, Ngô Yến sửng sốt một chút trên mặt nóng lên chạy theo.
Thành phố vẫn là thành phố đó, người vẫn vậy nhưng đều đang thay đổi. Nếu như nói có gì không thay đổi có lẽ chỉ có thể là ký ức khắc sâu trong đầu mà thôi.
Vừa lên xe thì điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Đây là số cá nhân, số người biết không quá 20 người. Dương Phàm rút điện thoại di động ra nhìn màn hình, hắn không khỏi ngẩn ra một chút. Số máy này là từ tỉnh Thiên Nhai gọi tới. Nếu như nói là số máy bình thường thì Dương Phàm sẽ không có phản ứng này. Chẳng qua số này Dương Phàm rất quen thuộc, đó là số máy văn phòng của bí thư tỉnh ủy. Lúc này mà gọi điện tới thì nhất định Hà Thiếu Hoa có chuyện vô cùng quan trọng.
- kế hoạch tối nay phải hủy rồi.
Dương Phàm áy náy cười nói với Ngô Yến, sau đó ấn phím nghe:
- Alo, tôi là Dương Phàm.
- Là tôi Hà Thiếu Hoa, Dương Phàm, Lâm Đốn có ở bên chỗ cậu không? Giọng Hà Thiếu Hoa cười cười nghiêm túc. Dương Phàm nghe xong tim như thắt lại một chút, thầm nghĩ Lâm Đốn xảy ra chuyện sao?
Rất rõ ràng đây là Hà Thiếu Hoa đang ám chỉ lão muốn Dương Phàm phối hợp. Hành tung của Lâm Đốn bên phía tỉnh Thiên Nhai nhất định đã tra được, hơn nữa đã báo cáo với Hà Thiếu Hoa. Hà Thiếu Hoa đầu tiên nghĩ đến Lâm Đốn là người của Dương Phàm. Muốn điều tra Lâm Đốn không phải không thể, nhưng chuyện này nếu không thông báo trước một tiếng thì khúc mắc giữa hai bên nhất định sẽ tồn tại. Sai lầm cấp thấp này Hà Thiếu Hoa nhất định sẽ không vi phạm. Đồng thời Hà Thiếu Hoa còn nhắn nhủ một tin tức mờ mịt, chuyện xảy ra có lẽ không quan hệ trực tiếp với Lâm Đốn.
- Bây giờ không ở chỗ tôi, nhưng tôi biết anh ta ở đâu? Cần tôi khống chế anh ta không?
Dương Phàm trả lời rất dứt khoát, đây không phải là tráng sĩ chặt tay mình. Mà là rõ ràng không hiểu lầm lời nói của Hà Thiếu Hoa, ý trong đó là tôi hiểu ý của lão.
- Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy có chút việc muốn hỏi rõ Lâm Đốn. Nếu như có thể thì cậu giao Lâm Đốn cho bọn họ. Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy bây giờ đang ở nhà khách Quân khu tỉnh Giang Nam. Cậu xem nên xử lý như thế nào rồi làm.
Hà Thiếu Hoa nói với giọng thương lượng. Dương Phàm bên này thư thái hơn chút, chẳng qua tâm trạng vẫn rất nặng nề.
- Để bọn họ trực tiếp đến thành phố Uyển Lăng đi, đến nơi thì gọi vào số máy này.
Dương Phàm nói rất chậm giống như mỗi một từ, mỗi một chữ phải dùng rất nhiều sức vậy.
Hà Thiếu Hoa rất hiểu tâm trạng của Dương Phàm giờ phút này. Chuyện của Lâm Đốn xảy ra quá đột ngột. Hà Thiếu Hoa suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, chuyện là như thế này. Em vợ của Lâm Đốn nhận xây dựng một cây cầu ở thành phố Hải Tân. Cầu mới xây xong một tháng thì sáng nay cầu Lập Giao này đã đổ, tạo thành bảy người chết, tám người bị thương. Chuyện này tỉnh ủy rất coi trọng cho nên mời cậu hiểu cho.
Dương Phàm vừa nghe là như vậy, đầu liền ông ông. Chuyện lớn như vậy thì Lâm Đốn dù cho không có bất cứ vấn đề gì, nhưng sau này muốn đi lên trong chốn quan trường cũng là rất khó có tiến bộ.
- Dương Phàm bình tĩnh một chút, áp lực của mọi người đều không nhỏ.
Hà Thiếu Hoa nói có chút hàm hồ. Dương Phàm nghe phảng phất như bị người quát một tiếng làm hắn lập tức tỉnh táo. Dương Phàm thầm nghĩ Hà Thiếu Hoa đang nhắc nhở mình, coi chừng có người mượn việc này tạo văn chương gì đó. Đồng thời Hà Thiếu Hoa đang tỏ vẻ lo lắng, Lâm Đốn là cán bộ tỉnh Thiên Nhai, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì tỉnh ủy cũng có trách nhiệm. Nếu liên lụy đến vấn đề trách nhiệm, như vậy Hà Thiếu Hoa phải nói rõ, có chuyện gì cần làm thì bây giờ làm đi. Mục đích của việc thông báo cho Dương Phàm trước chính là như vậy, Hà Thiếu Hoa có thể nói là đã rất phí tâm tư.
- Cảm ơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Dương Phàm lấy lại tỉnh táo nói cảm ơn rồi dập máy, sau đó nói với Ngô Yến:
- Về thôi.
Lâm Đốn rốt cuộc có vấn đề kinh tế hay không, bây giờ thoạt nhìn chắc là không có chứng cứ. Nhưng Dương Phàm trải qua vô số kinh nghiệm đoán rằng, khả năng Lâm Đốn có vấn đề là rất lớn. Dương Phàm kỳ vọng rất cao vào Lâm Đốn, xảy ra chuyện này tâm trạng hắn bất ổn là có thể đoán được. Cố gắng dồn cơn xúc động muốn ném điện thoại Nokia trong tay ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, hung hăng mắng một tiếng:
- Con mẹ nó chứ. Đáng chết, quá đáng chết.
- Sao lại như vậy?
Ngô Yến đang lái xe nghe Dương Phàm nói như vậy không khỏi khiếp sợ trong lòng. Trong trí nhớ của chị thì Dương Phàm gần như không bao giờ nói những lời này trước mặt mình. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô Yến rát muốn biết. Nhưng lúc này Ngô Yến lựa chọn im lặng, chỉ là lặng lẽ lái xe. Dương Phàm muốn nói tự nhiên sẽ nói. Đàn ông khi không muốn nói, người phụ nữ hỏi nhiều sẽ làm người ta chán ghét. Ngô Yến thông minh như vậy tự nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó.
Xe đi khá nhanh, đây là Ngô Yến thấy vẻ lo âu trong mắt Dương Phàm, bản năng cũng bị ảnh hưởng. Nhưng hết lần này đến lần khác đằng trước xuất hiện một cảnh sát đưa chữ "Stop" ra. Ngô Yến không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại. Phó thị trưởng thường trực vi phạm luật giao thông, chuyện này Ngô Yến không muốn bị Dương Phàm nhìn thấy.
- Chào chị.
Cảnh sát rất khách khí đưa tay chào, sau đó nói:
- Xin mời phối hợp chúng tôi kiểm tra nồng độ cồn.
Ngô Yến nhìn Dương Phàm đang ngây ra đó, căn bản không để ý thấy cảnh sát xuất hiện. Ngô Yến biết Dương Phàm đang suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa nãy.
- Đồng chí xem cái này một chút.
Ngô Yến lấy thẻ công tác của mình ra đưa cho cảnh sát. Chứng minh này là mới, thoạt nhìn không biết có thể phát huy bao nhiêu tác dụng. Cảnh sát cầm lấy nhìn liền ngẩn ra một chút, sau đó vội vàng trả lại thẻ công tác cho Ngô Yến mà nói:
- Xin lỗi phó thị trưởng Ngô.
Ngô Yến vội vàng lấy lại thẻ công tác, cười nói:
- Các đồng chí chấp hành nhiệm vụ, tôi có thể hiểu.
Xe tiếp tục lên đường, Dương Phàm ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
- Đây là hậu quả do việc mất khống chế quyền lực.
Ngô Yến nghe xong mặt hơi cứng ngắc lại một chút, lặng lẽ tiếp tục lái xe.
Xe vừa đến biệt thự, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm nhìn số máy lập tức nghe điện rồi nói:
- Tôi đã về, các người chờ ở trong phòng.
Mấy người Lâm Đốn, Trầm Ninh, Lý Thắng Lợi đều ở trong phòng khách, từ vẻ mặt đều có thể thấy vẻ sốt ruột. Dương Phàm đẩy cửa đi vào, ba người cùng đứng lên. Lâm Đốn là người đầu tiên đi lên nói:
- Phó bí thư Dương, tôi xin lỗi ngài.
Dương Phàm thầm nghĩ Lâm Đốn hẳn là biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lâm Đốn không trốn mà đứng ở đó chờ mình, thái độ này rất không sai. Trên đường đi Dương Phàm còn đang suy nghĩ có nên giữ cho Lâm Đốn không. Nhưng bây giờ thái độ của Lâm Đốn như thế này, Dương Phàm thầm hạ quyết tâm chỉ cần Lâm Đốn không liên lụy quá sâu thì phải giữ. Ít nhất muốn cho mọi người biết người đi theo mình không phải không có chỗ dựa.
- Đừng nói mấy lời khách sáo đó. Anh nói một chút tình huống. Không được nói một câu giả dối, nếu không hậu quả anh biết đó.
Dương Phàm vừa há mồm đã nói điều này. Mọi người ngồi đây đều biết Dương Phàm đã nhận được tin tức.
Lâm Đốn nghiêm mặt lại, không vội vàng giải thích mà đứng ở bên cạnh chờ Dương Phàm ngồi xuống, lúc này mới tiến tới đứng trước mặt Dương Phàm. Lâm Đốn đang định há mồm thì Dương Phàm khoát tay nói:
- Mấy người khác ra ngoài.
Một câu vô cùng đơn giản nhưng những người khác nghe vào tai lại có một cảm giác nóng ấm chảy trong lòng. Nhiệt độ trong phòng không đè nổi nhiệt huyết trong lòng bọn họ.
Mọi người tự giác lui ra ngoài, chỉ còn Lâm Đốn ở bên trong. Ra ngoài cửa, Lý Thắng Lợi là người cuối cùng ra rồi đóng cửa, nhưng lại là người đầu tiên mở miệng nói:
- Lãnh đạo chính là như vậy. Lâm Đốn xảy ra chuyện lớn mà vẫn chiếu cố mặt mũi của anh ta.
Mẫn Kiến nghiêm mặt mà nói:
- Đây không phải là vấn đề mặt mũi hay không, đây là vì suy nghĩ cho Lâm Đốn. Có thể đi theo lãnh đạo như vậy là may mắn của chúng ta.
Vẻ mặt Trầm Ninh lúc đầu vốn tùy ý, nhưng giờ phút này cũng cảm khái vì hành động của Dương Phàm:
- Dương Phàm vốn có thói quen này. Chỉ cần coi anh là người của mình thì lúc nào cũng đứng ở góc độ có lợi nhất mà nghĩ cho anh.
Mọi người đều đang nghĩ một vấn đề đó là nếu mình đứng ở vị trí của Lâm Đốn, ở tình hình này mà Dương Phàm đối với mình như vậy thì mình sẽ có tâm trạng như thế nào? Nói vậy tâm trạng của Lâm Đốn bây giờ cũng giống như mọi người, tương lai dù lấy cái chết báo đáp cũng không thể để Dương Phàm bị liên lụy.
Không khí trong phòng hơi nặng nề, Lâm Đốn cúi đầu đứng đó, mắt nhìn xuống chân, có chút xấu hổ nói:
- Lãnh đạo, tôi gây phiền phức cho ngài. Ngài yên tâm, chuyện của tôi tuyệt đối không ảnh hưởng đến ngài.
- Thối lắm.
Dương Phàm nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, chỉ vị trí trước mặt mà nói:
- ngồi xuống nói rõ mọi chuyện. Còn có, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã chạy tới, cậu có gì muốn nói thì mau nói đi.
- Vẫn còn, chị vẫn có chìa khóa, lúc nghỉ ngơi chị đều đến đó. Bộ Yên và Hiểu Vân hàng tháng cũng về mấy ngày. Hai người này bây giờ đều giàu có.
- Đi, bây giờ chúng ta đến đó xem một chút.
Dương Phàm cười cười nói lại, Ngô Yến sửng sốt một chút trên mặt nóng lên chạy theo.
Thành phố vẫn là thành phố đó, người vẫn vậy nhưng đều đang thay đổi. Nếu như nói có gì không thay đổi có lẽ chỉ có thể là ký ức khắc sâu trong đầu mà thôi.
Vừa lên xe thì điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Đây là số cá nhân, số người biết không quá 20 người. Dương Phàm rút điện thoại di động ra nhìn màn hình, hắn không khỏi ngẩn ra một chút. Số máy này là từ tỉnh Thiên Nhai gọi tới. Nếu như nói là số máy bình thường thì Dương Phàm sẽ không có phản ứng này. Chẳng qua số này Dương Phàm rất quen thuộc, đó là số máy văn phòng của bí thư tỉnh ủy. Lúc này mà gọi điện tới thì nhất định Hà Thiếu Hoa có chuyện vô cùng quan trọng.
- kế hoạch tối nay phải hủy rồi.
Dương Phàm áy náy cười nói với Ngô Yến, sau đó ấn phím nghe:
- Alo, tôi là Dương Phàm.
- Là tôi Hà Thiếu Hoa, Dương Phàm, Lâm Đốn có ở bên chỗ cậu không? Giọng Hà Thiếu Hoa cười cười nghiêm túc. Dương Phàm nghe xong tim như thắt lại một chút, thầm nghĩ Lâm Đốn xảy ra chuyện sao?
Rất rõ ràng đây là Hà Thiếu Hoa đang ám chỉ lão muốn Dương Phàm phối hợp. Hành tung của Lâm Đốn bên phía tỉnh Thiên Nhai nhất định đã tra được, hơn nữa đã báo cáo với Hà Thiếu Hoa. Hà Thiếu Hoa đầu tiên nghĩ đến Lâm Đốn là người của Dương Phàm. Muốn điều tra Lâm Đốn không phải không thể, nhưng chuyện này nếu không thông báo trước một tiếng thì khúc mắc giữa hai bên nhất định sẽ tồn tại. Sai lầm cấp thấp này Hà Thiếu Hoa nhất định sẽ không vi phạm. Đồng thời Hà Thiếu Hoa còn nhắn nhủ một tin tức mờ mịt, chuyện xảy ra có lẽ không quan hệ trực tiếp với Lâm Đốn.
- Bây giờ không ở chỗ tôi, nhưng tôi biết anh ta ở đâu? Cần tôi khống chế anh ta không?
Dương Phàm trả lời rất dứt khoát, đây không phải là tráng sĩ chặt tay mình. Mà là rõ ràng không hiểu lầm lời nói của Hà Thiếu Hoa, ý trong đó là tôi hiểu ý của lão.
- Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy có chút việc muốn hỏi rõ Lâm Đốn. Nếu như có thể thì cậu giao Lâm Đốn cho bọn họ. Người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy bây giờ đang ở nhà khách Quân khu tỉnh Giang Nam. Cậu xem nên xử lý như thế nào rồi làm.
Hà Thiếu Hoa nói với giọng thương lượng. Dương Phàm bên này thư thái hơn chút, chẳng qua tâm trạng vẫn rất nặng nề.
- Để bọn họ trực tiếp đến thành phố Uyển Lăng đi, đến nơi thì gọi vào số máy này.
Dương Phàm nói rất chậm giống như mỗi một từ, mỗi một chữ phải dùng rất nhiều sức vậy.
Hà Thiếu Hoa rất hiểu tâm trạng của Dương Phàm giờ phút này. Chuyện của Lâm Đốn xảy ra quá đột ngột. Hà Thiếu Hoa suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, chuyện là như thế này. Em vợ của Lâm Đốn nhận xây dựng một cây cầu ở thành phố Hải Tân. Cầu mới xây xong một tháng thì sáng nay cầu Lập Giao này đã đổ, tạo thành bảy người chết, tám người bị thương. Chuyện này tỉnh ủy rất coi trọng cho nên mời cậu hiểu cho.
Dương Phàm vừa nghe là như vậy, đầu liền ông ông. Chuyện lớn như vậy thì Lâm Đốn dù cho không có bất cứ vấn đề gì, nhưng sau này muốn đi lên trong chốn quan trường cũng là rất khó có tiến bộ.
- Dương Phàm bình tĩnh một chút, áp lực của mọi người đều không nhỏ.
Hà Thiếu Hoa nói có chút hàm hồ. Dương Phàm nghe phảng phất như bị người quát một tiếng làm hắn lập tức tỉnh táo. Dương Phàm thầm nghĩ Hà Thiếu Hoa đang nhắc nhở mình, coi chừng có người mượn việc này tạo văn chương gì đó. Đồng thời Hà Thiếu Hoa đang tỏ vẻ lo lắng, Lâm Đốn là cán bộ tỉnh Thiên Nhai, nếu thật sự xảy ra vấn đề thì tỉnh ủy cũng có trách nhiệm. Nếu liên lụy đến vấn đề trách nhiệm, như vậy Hà Thiếu Hoa phải nói rõ, có chuyện gì cần làm thì bây giờ làm đi. Mục đích của việc thông báo cho Dương Phàm trước chính là như vậy, Hà Thiếu Hoa có thể nói là đã rất phí tâm tư.
- Cảm ơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Dương Phàm lấy lại tỉnh táo nói cảm ơn rồi dập máy, sau đó nói với Ngô Yến:
- Về thôi.
Lâm Đốn rốt cuộc có vấn đề kinh tế hay không, bây giờ thoạt nhìn chắc là không có chứng cứ. Nhưng Dương Phàm trải qua vô số kinh nghiệm đoán rằng, khả năng Lâm Đốn có vấn đề là rất lớn. Dương Phàm kỳ vọng rất cao vào Lâm Đốn, xảy ra chuyện này tâm trạng hắn bất ổn là có thể đoán được. Cố gắng dồn cơn xúc động muốn ném điện thoại Nokia trong tay ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, hung hăng mắng một tiếng:
- Con mẹ nó chứ. Đáng chết, quá đáng chết.
- Sao lại như vậy?
Ngô Yến đang lái xe nghe Dương Phàm nói như vậy không khỏi khiếp sợ trong lòng. Trong trí nhớ của chị thì Dương Phàm gần như không bao giờ nói những lời này trước mặt mình. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô Yến rát muốn biết. Nhưng lúc này Ngô Yến lựa chọn im lặng, chỉ là lặng lẽ lái xe. Dương Phàm muốn nói tự nhiên sẽ nói. Đàn ông khi không muốn nói, người phụ nữ hỏi nhiều sẽ làm người ta chán ghét. Ngô Yến thông minh như vậy tự nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó.
Xe đi khá nhanh, đây là Ngô Yến thấy vẻ lo âu trong mắt Dương Phàm, bản năng cũng bị ảnh hưởng. Nhưng hết lần này đến lần khác đằng trước xuất hiện một cảnh sát đưa chữ "Stop" ra. Ngô Yến không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại. Phó thị trưởng thường trực vi phạm luật giao thông, chuyện này Ngô Yến không muốn bị Dương Phàm nhìn thấy.
- Chào chị.
Cảnh sát rất khách khí đưa tay chào, sau đó nói:
- Xin mời phối hợp chúng tôi kiểm tra nồng độ cồn.
Ngô Yến nhìn Dương Phàm đang ngây ra đó, căn bản không để ý thấy cảnh sát xuất hiện. Ngô Yến biết Dương Phàm đang suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa nãy.
- Đồng chí xem cái này một chút.
Ngô Yến lấy thẻ công tác của mình ra đưa cho cảnh sát. Chứng minh này là mới, thoạt nhìn không biết có thể phát huy bao nhiêu tác dụng. Cảnh sát cầm lấy nhìn liền ngẩn ra một chút, sau đó vội vàng trả lại thẻ công tác cho Ngô Yến mà nói:
- Xin lỗi phó thị trưởng Ngô.
Ngô Yến vội vàng lấy lại thẻ công tác, cười nói:
- Các đồng chí chấp hành nhiệm vụ, tôi có thể hiểu.
Xe tiếp tục lên đường, Dương Phàm ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
- Đây là hậu quả do việc mất khống chế quyền lực.
Ngô Yến nghe xong mặt hơi cứng ngắc lại một chút, lặng lẽ tiếp tục lái xe.
Xe vừa đến biệt thự, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm nhìn số máy lập tức nghe điện rồi nói:
- Tôi đã về, các người chờ ở trong phòng.
Mấy người Lâm Đốn, Trầm Ninh, Lý Thắng Lợi đều ở trong phòng khách, từ vẻ mặt đều có thể thấy vẻ sốt ruột. Dương Phàm đẩy cửa đi vào, ba người cùng đứng lên. Lâm Đốn là người đầu tiên đi lên nói:
- Phó bí thư Dương, tôi xin lỗi ngài.
Dương Phàm thầm nghĩ Lâm Đốn hẳn là biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lâm Đốn không trốn mà đứng ở đó chờ mình, thái độ này rất không sai. Trên đường đi Dương Phàm còn đang suy nghĩ có nên giữ cho Lâm Đốn không. Nhưng bây giờ thái độ của Lâm Đốn như thế này, Dương Phàm thầm hạ quyết tâm chỉ cần Lâm Đốn không liên lụy quá sâu thì phải giữ. Ít nhất muốn cho mọi người biết người đi theo mình không phải không có chỗ dựa.
- Đừng nói mấy lời khách sáo đó. Anh nói một chút tình huống. Không được nói một câu giả dối, nếu không hậu quả anh biết đó.
Dương Phàm vừa há mồm đã nói điều này. Mọi người ngồi đây đều biết Dương Phàm đã nhận được tin tức.
Lâm Đốn nghiêm mặt lại, không vội vàng giải thích mà đứng ở bên cạnh chờ Dương Phàm ngồi xuống, lúc này mới tiến tới đứng trước mặt Dương Phàm. Lâm Đốn đang định há mồm thì Dương Phàm khoát tay nói:
- Mấy người khác ra ngoài.
Một câu vô cùng đơn giản nhưng những người khác nghe vào tai lại có một cảm giác nóng ấm chảy trong lòng. Nhiệt độ trong phòng không đè nổi nhiệt huyết trong lòng bọn họ.
Mọi người tự giác lui ra ngoài, chỉ còn Lâm Đốn ở bên trong. Ra ngoài cửa, Lý Thắng Lợi là người cuối cùng ra rồi đóng cửa, nhưng lại là người đầu tiên mở miệng nói:
- Lãnh đạo chính là như vậy. Lâm Đốn xảy ra chuyện lớn mà vẫn chiếu cố mặt mũi của anh ta.
Mẫn Kiến nghiêm mặt mà nói:
- Đây không phải là vấn đề mặt mũi hay không, đây là vì suy nghĩ cho Lâm Đốn. Có thể đi theo lãnh đạo như vậy là may mắn của chúng ta.
Vẻ mặt Trầm Ninh lúc đầu vốn tùy ý, nhưng giờ phút này cũng cảm khái vì hành động của Dương Phàm:
- Dương Phàm vốn có thói quen này. Chỉ cần coi anh là người của mình thì lúc nào cũng đứng ở góc độ có lợi nhất mà nghĩ cho anh.
Mọi người đều đang nghĩ một vấn đề đó là nếu mình đứng ở vị trí của Lâm Đốn, ở tình hình này mà Dương Phàm đối với mình như vậy thì mình sẽ có tâm trạng như thế nào? Nói vậy tâm trạng của Lâm Đốn bây giờ cũng giống như mọi người, tương lai dù lấy cái chết báo đáp cũng không thể để Dương Phàm bị liên lụy.
Không khí trong phòng hơi nặng nề, Lâm Đốn cúi đầu đứng đó, mắt nhìn xuống chân, có chút xấu hổ nói:
- Lãnh đạo, tôi gây phiền phức cho ngài. Ngài yên tâm, chuyện của tôi tuyệt đối không ảnh hưởng đến ngài.
- Thối lắm.
Dương Phàm nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, chỉ vị trí trước mặt mà nói:
- ngồi xuống nói rõ mọi chuyện. Còn có, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã chạy tới, cậu có gì muốn nói thì mau nói đi.
Danh sách chương