Xe chạy trên đường, Dương Phàm ngồi ở phía sau, thần thái có vẻ hơi mệt mỏi. Nói về bản chất, Dương Phàm lựa chọn là một loại thủ đoạn giữ cân bằng, nhưng từ một góc độ khác mà nói, Đỗ Trường Phong nắm khá đủ quyền phát ngôn, như vậy mới có lợi cho việc thi hành các biện pháp chính trị của ủy ban nhân dân tỉnh. Dù sao tính cách Hác Nam quá mạnh mẽ, trước kia đã có tiền lệ can thiệp vào công tác của ủy ban nhân dân tỉnh. Dương Phàm làm việc này, có thể thấy được là xuất phát từ việc hết thảy muốn có lợi cho công việc.
... ....
Một tuần sau, phương án điều chỉnh đối với cán bộ tỉnh ủy rốt cục ra sân khấu. Hội nghị thường ủy thông qua thật sự thuận lợi, không có xung đột kịch liệt như trước kia. Mục đích Dương Phàm muốn nắm lấy đều thuận lợi đạt được. Thị trưởng thành phố Uyển Lăng là Triệu Kha điều tới làm Bí thư Thị ủy thành phố Tam Hà, thường vụ phó thị trưởng Ngô Yến tiếp nhận chức vụ thị trưởng. Phó bí thư Thị ủy Uyển Lăng là Mẫn Kiến điều tới thành phố Tam Hà làm thị trưởng, coi như là tăng lên một bậc. Bên ngoài điều Trầm Ninh làm thường vụ Phó giám đốc Sở công an tỉnh, bởi vì công tác bàn giao công việc, phải chờ một thời gian mới có thể nhận chức.
Bí thư Thị ủy Thành phố Uyển Lăng là Chu Hàng được điều đến trường Đảng trung ương học tập nửa năm. Trong thời gian học tập, thị trưởng Ngô Yến chủ trì công tác thị ủy.
Sau một tuần, vụ án của Lâm Đốn xem như chiếm được tin tức tốt. Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai là Hà Thiếu Hoa phi thường quan tâm vụ án này, nhiều lần gọi điện thoại hỏi thăm tình hình. Tin tức gần nhất là Lâm Đốn không liên quan đến cậu em vợ Hồ Tiểu Cường trong vụ án, nhưng tỉnh ủy vẫn ra quyết định xử lý phê bình miệng đối với Lâm Đốn. Chỉ ra kết luận như vậy đồng thời điều Lâm Đốn ra khỏi thành phố Hải Tân, đến trường Đảng tỉnh ủy thoát ly sản xuất học tập một tháng, công tác chưa xác định.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, thấy sắp kết thúc thời gian học tập, Lâm Đốn đang thu dọn hành lý, cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng. Lâm Đốn ngẩng đầu lên, lập tức mừng rỡ cười nói:
- Ai nha! Sao ngài lại tới đây? Đến chính là nguyên Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai, đương nhiệm phó bí thư tỉnh ủy Đinh Duệ. Từ trực giác, Lâm Đốn ý thức được phó bí thư Đinh tự mình tới đây một chuyến có thể nói là có ngụ ý. Chuyện trước đó, Đinh Duệ không hề có chút động tác nhỏ nào, tuy rằng không tới mức trốn Lâm Đốn từ xa, nhưng cũng không hề có ý giơ tay ra kéo lên. Nói thế nào nhỉ? Đại khái là ai hơi đâu quản chuyện xa xôi như vậy?
Đứng ở cửa đánh giá Lâm Đốn từ trên xuống dưới một phen, Đinh Duệ thản nhiên nói:
- Chú em này rất may mắn, có một chỗ dựa vững chắc như vậy. Thu dọn hành lý rồi đi với tôi.
Nói xong Đinh Duệ cũng không vào cửa mà quay người đi thẳng xuống lầu. Lâm Đốn vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, mang theo va li đuổi theo. Đinh Duệ vào xe trước, chỉ để thư ký chờ ở cửa xe. Lâm Đốn vừa mới xuống dưới, thư ký Tiểu Trầm liền vội vàng đi tới nhận hành lý:
- Thị trưởng Lâm, để tôi.
Thư ký của Phó bí thư tỉnh ủy, phóng mắt nhìn khắp toàn tỉnh này, có mấy người có thể khiến hắn chủ động cầm lấy hành lý. Gần đây vốn luôn bị người né tránh, Lâm Đốn được hưởng loại đãi ngộ này không khỏi được yêu mà hóa sợ, liên tục chối từ. Tiểu Trầm thần tình tươi cười định đỡ đành phải thôi. Sau khi lên xe, thấy khuôn mặt tươi cười của Đinh Duệ, Lâm Đốn lại tiếp tục được yêu mà hóa sợ. Nói như thế nào nhỉ? Phó bí thư Đinh vốn nổi danh mặt lạnh, đừng nói là phó thị trưởng, cho dù là nhiều cán bộ như vậy trong tỉnh ủy, có mấy người được thấy phó bí thư Đinh cười chứ?
Kỳ thật Lâm Đốn đã ý thức được một chút gì đó, nhưng không thể xá định. Sau khi "Chào phó bí thư Đinh" một tiếng, Lâm Đốn ngồi xuống nghiêm túc như thể một học sinh tiểu học. Sự ngạc nhiên vui mừng lúc trước giờ đã được Lâm Đốn che dấu khá tốt.
Đinh Duệ cười gật gật đầu, không nói gì, Lâm Đốn cũng không dám nói gì, im lặng ngồi đó. Xe đi ra khỏi cửa trường Đảng tỉnh ủy, hóa ra thất bại cũng có lúc đứng dậy được.
Xe chạy đến nhà khách tỉnh ủy, Đinh Duệ xuống xe trước, Lâm Đốn đang định lấy hành lý thì Đinh Duệ khoát tay nói:
- Không cần, để Tiểu Trầm lấy là được.
Lâm Đốn do dự một chút, yên lặng đi theo Đinh Duệ vào bên trong. Bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong nội tâm Lâm Đốn lúc này như sông cuộn biển gầm. Xem ra, những ngày nhàn tản không có việc gì làm đã kết thúc, trở về cương vị công tác là khẳng định, chỉ có điều không biết chính là an bài như thế nào mà thôi Liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Đinh Duệ, Lâm Đốn thầm nghĩ chẳng lẽ là Phó bí thư Dương đang triển khai hành động sao?
Đi đến trước một căn phòng tốt nhất của nhà khách, Đinh Duệ quay đầu lại cười cười không nói giơ tay gõ cửa. Rất nhanh có người ở bên trong mở cửa, Lâm Đốn thấy cạnh cửa là Lý Thắng Lợi, lập tức cả người run lên, máu dồn lên mặt.
Đinh Duệ cười cười, vỗ vỗ Lâm Đốn đang ngây ra như phỗng, nói:
- Vào đi thôi!
Lý Thắng Lợi thấy thế cười nói:
- Lâm Đốn, đừng lề mề nữa, Phó bí thư Dương chờ anh một giờ rồi đó.
Hai người Lâm Đốn đi qua cửa. Dương Phàm đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt ôn hòa hướng ra ngoài. Mấy ngày này, Lâm Đốn đã chịu nhiều áp lực, hiện tại như gió xuân ập đến, trong nháy mắt tâm tình như thể băng tuyết dưới thái dương, bị hòa tan lập tức.
- Lãnh đạo!
Lâm Đốn gian nan kêu một tiếng, hai tay che mặt ngồi sụp xuống nghẹn ngào. Nếu lúc trước Lâm Đốn đoán được rằng Dương Phàm giơ tay kéo mình lên, như vậy Lâm Đốn tuyệt đối thật không ngờ, Dương Phàm lại tự mình xuất hiện ở đây. Hiện tại Dương Phàm như một đứa bé oan ức gặp được bố mẹ, tận tình giải phóng áp lực cảm xúc kìm nén lâu ngày.
Dương Phàm thấy thế nghiêm mặt đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Đốn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn không nói gì. Nhưng thật ra Đinh Duệ tiến vào cười nói:
- Lâm Đốn, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao còn như trẻ con thế?
Lý Thắng Lợi cười tiến lên đưa khăn tay. Lâm Đốn cười ngượng ngùng, cầm lấy khăn lau lung tung. Dương Phàm mỉm cười trở lại sô pha, chỉ vị trí đối diện nói:
- Ngồi xuống đi!
Đinh Duệ thấy Lâm Đốn ngồi xuống, cười nói:
- Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ về trước đây. Không quấy rầy mọi người nữa.
Dương Phàm cười đứng lên, Đinh Duệ xua tay cười nói:
- Không phải tiễn!
Dương Phàm cười đi tới nắm lấy tay Đinh Duệ nói:
- Nên mà! Mấy ngày nay, cảm ơn anh đã chiếu cố Lâm Đốn.
Trong lòng Đinh Duệ thoáng xấu hổ. Y không hề nói đỡ một câu trong sự việc của Lâm Đốn, thầm nhủ liệu có phải Dương Phàm đang ngầm trào phúng mình hay không? Tuy nhiên từ vẻ mặt Dương Phàm, Đinh Duệ không nhìn ra gì dị thường.
Mặc kệ nói như thế nào, Đinh Duệ hôm nay có thể tự mình đi tới trưởng Đảng đón người, có điều này là đủ rồi.
Dương Phàm vẫn đưa Đinh Duệ ra cửa. Đinh Duệ đột nhiên đứng lại cười nói:
- Nguyễn Tú Tú muốn mời cậu ăn cơm! Cậu thấy thế nào?
- Thuyết khách?
Dương Phàm bình tĩnh hỏi, trên mặt thoáng hiện vẻ không vui.
Đinh Duệ thấy vậy cười khổ lắc đầu nói:
- Chưa tới mức thuyết khách. Mọi người cũng có chút lui tới trong công tác, Nguyễn Bình Hòa xảy ra sự tình, vị trí của Nguyễn Tú Tú có thể nói là rất nguy ngập. Cũng may là cô ta không động tay động chân gì, nếu không lần này thật sự không còn đường cứu vãn.
- Chuyện này là do tỉnh ủy Thiên Nhai suy xét, tôi không tiện tỏ thái độ, cơm này cũng không thể ăn được.
Dương Phàm từ chối rất dứt khoát. Nếu người đưa tin không phải là Đinh Duệ, rất có thể Dương Phàm sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
- Ha hả, sao nghe nói trước kia quan hệ của hai người coi như không hề có trở ngại, giờ thật sự không để chút được sống sao?
Đinh Duệ cố gắng lần cuối cùng. Dương Phàm lộ ra một tia không kiên nhẫn, liếc Đinh Duệ một cái không nói gì.
Đinh Duệ cũng không xấu hổ. Dương Phàm trầm mặc một chút, lộ vẻ nể tình nói:
- Được rồi, quên đi!
Trở lại phòng, thấy Lâm Đốn cung kính đứng ở nơi đó, trên mặt Dương Phàm mới lại nở nụ cười. Lâm Đốn cảm kích tiến lên một bước, cung kính cúi đầu thật sâu, không nói gì hết, nhưng hết thảy đều thể hiện hết trong sự im lặng này. - www.
- Dừng ngay, thêm một lần nữa là cáo biệt với di thể đó.
Dương Phàm cười làm không khí sôi động lên một chút. Lý Thắng Lợi ở bên cạnh không kìm nổi phì cười, ngay cả Lâm Đốn cũng ngượng ngùng cười cười.
- Ngồi đi!
Tiếp đón Lâm Đốn ngồi xuống, Dương Phàm cười nói tiếp:
- Lần này đến tỉnh Thiên Nhai là mang đội đến giao lưu học tập. Lần này đến đây hai mươi mấy cán bộ cấp sở, ở các nhà khách khác. Ngày mai tôi trở về, để một Phó trưởng ban tổ chức lại dẫn đội.
Dương Phàm nói đến đây thì dừng lại, cười nhìn Lâm Đốn. Lâm Đốn há miệng thở dốc rồi lại ngậm mồm lại, tỏ thái độ lắng nghe chỉ bảo. Dương Phàm thấy thế cười cười nói tiếp:
- Anh về nhà thăm bà xã đi. Cho anh nửa tháng nghỉ ngơi, khi kết thúc nghỉ ngơi thì đến tỉnh ủy Giang Nam nhận nhiệm vụ.
Nói xong Dương Phàm dừng lại.
Trong mắt Lâm Đốn toát lên vẻ kích động:
- Thật tốt quá, có thể quay về công tác bên người lão lãnh đạo.
- Anh cũng không hỏi xem về làm gì à?
Dương Phàm cười hỏi.
Lâm Đốn cười ha hả nói:
- Lãnh đạo bảo làm gì thì làm đó. Hơn nữa, lãnh đạo tuyệt đối sẽ không bạc đãi tôi.
Những lời này hoàn toàn không phải là nịnh bợ mà xuất phát từ đáy lòng Lâm Đốn.
- Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, vị trí cuối cùng.
... ....
Một tuần sau, phương án điều chỉnh đối với cán bộ tỉnh ủy rốt cục ra sân khấu. Hội nghị thường ủy thông qua thật sự thuận lợi, không có xung đột kịch liệt như trước kia. Mục đích Dương Phàm muốn nắm lấy đều thuận lợi đạt được. Thị trưởng thành phố Uyển Lăng là Triệu Kha điều tới làm Bí thư Thị ủy thành phố Tam Hà, thường vụ phó thị trưởng Ngô Yến tiếp nhận chức vụ thị trưởng. Phó bí thư Thị ủy Uyển Lăng là Mẫn Kiến điều tới thành phố Tam Hà làm thị trưởng, coi như là tăng lên một bậc. Bên ngoài điều Trầm Ninh làm thường vụ Phó giám đốc Sở công an tỉnh, bởi vì công tác bàn giao công việc, phải chờ một thời gian mới có thể nhận chức.
Bí thư Thị ủy Thành phố Uyển Lăng là Chu Hàng được điều đến trường Đảng trung ương học tập nửa năm. Trong thời gian học tập, thị trưởng Ngô Yến chủ trì công tác thị ủy.
Sau một tuần, vụ án của Lâm Đốn xem như chiếm được tin tức tốt. Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai là Hà Thiếu Hoa phi thường quan tâm vụ án này, nhiều lần gọi điện thoại hỏi thăm tình hình. Tin tức gần nhất là Lâm Đốn không liên quan đến cậu em vợ Hồ Tiểu Cường trong vụ án, nhưng tỉnh ủy vẫn ra quyết định xử lý phê bình miệng đối với Lâm Đốn. Chỉ ra kết luận như vậy đồng thời điều Lâm Đốn ra khỏi thành phố Hải Tân, đến trường Đảng tỉnh ủy thoát ly sản xuất học tập một tháng, công tác chưa xác định.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, thấy sắp kết thúc thời gian học tập, Lâm Đốn đang thu dọn hành lý, cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng. Lâm Đốn ngẩng đầu lên, lập tức mừng rỡ cười nói:
- Ai nha! Sao ngài lại tới đây? Đến chính là nguyên Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai, đương nhiệm phó bí thư tỉnh ủy Đinh Duệ. Từ trực giác, Lâm Đốn ý thức được phó bí thư Đinh tự mình tới đây một chuyến có thể nói là có ngụ ý. Chuyện trước đó, Đinh Duệ không hề có chút động tác nhỏ nào, tuy rằng không tới mức trốn Lâm Đốn từ xa, nhưng cũng không hề có ý giơ tay ra kéo lên. Nói thế nào nhỉ? Đại khái là ai hơi đâu quản chuyện xa xôi như vậy?
Đứng ở cửa đánh giá Lâm Đốn từ trên xuống dưới một phen, Đinh Duệ thản nhiên nói:
- Chú em này rất may mắn, có một chỗ dựa vững chắc như vậy. Thu dọn hành lý rồi đi với tôi.
Nói xong Đinh Duệ cũng không vào cửa mà quay người đi thẳng xuống lầu. Lâm Đốn vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, mang theo va li đuổi theo. Đinh Duệ vào xe trước, chỉ để thư ký chờ ở cửa xe. Lâm Đốn vừa mới xuống dưới, thư ký Tiểu Trầm liền vội vàng đi tới nhận hành lý:
- Thị trưởng Lâm, để tôi.
Thư ký của Phó bí thư tỉnh ủy, phóng mắt nhìn khắp toàn tỉnh này, có mấy người có thể khiến hắn chủ động cầm lấy hành lý. Gần đây vốn luôn bị người né tránh, Lâm Đốn được hưởng loại đãi ngộ này không khỏi được yêu mà hóa sợ, liên tục chối từ. Tiểu Trầm thần tình tươi cười định đỡ đành phải thôi. Sau khi lên xe, thấy khuôn mặt tươi cười của Đinh Duệ, Lâm Đốn lại tiếp tục được yêu mà hóa sợ. Nói như thế nào nhỉ? Phó bí thư Đinh vốn nổi danh mặt lạnh, đừng nói là phó thị trưởng, cho dù là nhiều cán bộ như vậy trong tỉnh ủy, có mấy người được thấy phó bí thư Đinh cười chứ?
Kỳ thật Lâm Đốn đã ý thức được một chút gì đó, nhưng không thể xá định. Sau khi "Chào phó bí thư Đinh" một tiếng, Lâm Đốn ngồi xuống nghiêm túc như thể một học sinh tiểu học. Sự ngạc nhiên vui mừng lúc trước giờ đã được Lâm Đốn che dấu khá tốt.
Đinh Duệ cười gật gật đầu, không nói gì, Lâm Đốn cũng không dám nói gì, im lặng ngồi đó. Xe đi ra khỏi cửa trường Đảng tỉnh ủy, hóa ra thất bại cũng có lúc đứng dậy được.
Xe chạy đến nhà khách tỉnh ủy, Đinh Duệ xuống xe trước, Lâm Đốn đang định lấy hành lý thì Đinh Duệ khoát tay nói:
- Không cần, để Tiểu Trầm lấy là được.
Lâm Đốn do dự một chút, yên lặng đi theo Đinh Duệ vào bên trong. Bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong nội tâm Lâm Đốn lúc này như sông cuộn biển gầm. Xem ra, những ngày nhàn tản không có việc gì làm đã kết thúc, trở về cương vị công tác là khẳng định, chỉ có điều không biết chính là an bài như thế nào mà thôi Liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Đinh Duệ, Lâm Đốn thầm nghĩ chẳng lẽ là Phó bí thư Dương đang triển khai hành động sao?
Đi đến trước một căn phòng tốt nhất của nhà khách, Đinh Duệ quay đầu lại cười cười không nói giơ tay gõ cửa. Rất nhanh có người ở bên trong mở cửa, Lâm Đốn thấy cạnh cửa là Lý Thắng Lợi, lập tức cả người run lên, máu dồn lên mặt.
Đinh Duệ cười cười, vỗ vỗ Lâm Đốn đang ngây ra như phỗng, nói:
- Vào đi thôi!
Lý Thắng Lợi thấy thế cười nói:
- Lâm Đốn, đừng lề mề nữa, Phó bí thư Dương chờ anh một giờ rồi đó.
Hai người Lâm Đốn đi qua cửa. Dương Phàm đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt ôn hòa hướng ra ngoài. Mấy ngày này, Lâm Đốn đã chịu nhiều áp lực, hiện tại như gió xuân ập đến, trong nháy mắt tâm tình như thể băng tuyết dưới thái dương, bị hòa tan lập tức.
- Lãnh đạo!
Lâm Đốn gian nan kêu một tiếng, hai tay che mặt ngồi sụp xuống nghẹn ngào. Nếu lúc trước Lâm Đốn đoán được rằng Dương Phàm giơ tay kéo mình lên, như vậy Lâm Đốn tuyệt đối thật không ngờ, Dương Phàm lại tự mình xuất hiện ở đây. Hiện tại Dương Phàm như một đứa bé oan ức gặp được bố mẹ, tận tình giải phóng áp lực cảm xúc kìm nén lâu ngày.
Dương Phàm thấy thế nghiêm mặt đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Đốn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn không nói gì. Nhưng thật ra Đinh Duệ tiến vào cười nói:
- Lâm Đốn, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao còn như trẻ con thế?
Lý Thắng Lợi cười tiến lên đưa khăn tay. Lâm Đốn cười ngượng ngùng, cầm lấy khăn lau lung tung. Dương Phàm mỉm cười trở lại sô pha, chỉ vị trí đối diện nói:
- Ngồi xuống đi!
Đinh Duệ thấy Lâm Đốn ngồi xuống, cười nói:
- Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ về trước đây. Không quấy rầy mọi người nữa.
Dương Phàm cười đứng lên, Đinh Duệ xua tay cười nói:
- Không phải tiễn!
Dương Phàm cười đi tới nắm lấy tay Đinh Duệ nói:
- Nên mà! Mấy ngày nay, cảm ơn anh đã chiếu cố Lâm Đốn.
Trong lòng Đinh Duệ thoáng xấu hổ. Y không hề nói đỡ một câu trong sự việc của Lâm Đốn, thầm nhủ liệu có phải Dương Phàm đang ngầm trào phúng mình hay không? Tuy nhiên từ vẻ mặt Dương Phàm, Đinh Duệ không nhìn ra gì dị thường.
Mặc kệ nói như thế nào, Đinh Duệ hôm nay có thể tự mình đi tới trưởng Đảng đón người, có điều này là đủ rồi.
Dương Phàm vẫn đưa Đinh Duệ ra cửa. Đinh Duệ đột nhiên đứng lại cười nói:
- Nguyễn Tú Tú muốn mời cậu ăn cơm! Cậu thấy thế nào?
- Thuyết khách?
Dương Phàm bình tĩnh hỏi, trên mặt thoáng hiện vẻ không vui.
Đinh Duệ thấy vậy cười khổ lắc đầu nói:
- Chưa tới mức thuyết khách. Mọi người cũng có chút lui tới trong công tác, Nguyễn Bình Hòa xảy ra sự tình, vị trí của Nguyễn Tú Tú có thể nói là rất nguy ngập. Cũng may là cô ta không động tay động chân gì, nếu không lần này thật sự không còn đường cứu vãn.
- Chuyện này là do tỉnh ủy Thiên Nhai suy xét, tôi không tiện tỏ thái độ, cơm này cũng không thể ăn được.
Dương Phàm từ chối rất dứt khoát. Nếu người đưa tin không phải là Đinh Duệ, rất có thể Dương Phàm sẽ trở mặt ngay tại chỗ.
- Ha hả, sao nghe nói trước kia quan hệ của hai người coi như không hề có trở ngại, giờ thật sự không để chút được sống sao?
Đinh Duệ cố gắng lần cuối cùng. Dương Phàm lộ ra một tia không kiên nhẫn, liếc Đinh Duệ một cái không nói gì.
Đinh Duệ cũng không xấu hổ. Dương Phàm trầm mặc một chút, lộ vẻ nể tình nói:
- Được rồi, quên đi!
Trở lại phòng, thấy Lâm Đốn cung kính đứng ở nơi đó, trên mặt Dương Phàm mới lại nở nụ cười. Lâm Đốn cảm kích tiến lên một bước, cung kính cúi đầu thật sâu, không nói gì hết, nhưng hết thảy đều thể hiện hết trong sự im lặng này. - www.
- Dừng ngay, thêm một lần nữa là cáo biệt với di thể đó.
Dương Phàm cười làm không khí sôi động lên một chút. Lý Thắng Lợi ở bên cạnh không kìm nổi phì cười, ngay cả Lâm Đốn cũng ngượng ngùng cười cười.
- Ngồi đi!
Tiếp đón Lâm Đốn ngồi xuống, Dương Phàm cười nói tiếp:
- Lần này đến tỉnh Thiên Nhai là mang đội đến giao lưu học tập. Lần này đến đây hai mươi mấy cán bộ cấp sở, ở các nhà khách khác. Ngày mai tôi trở về, để một Phó trưởng ban tổ chức lại dẫn đội.
Dương Phàm nói đến đây thì dừng lại, cười nhìn Lâm Đốn. Lâm Đốn há miệng thở dốc rồi lại ngậm mồm lại, tỏ thái độ lắng nghe chỉ bảo. Dương Phàm thấy thế cười cười nói tiếp:
- Anh về nhà thăm bà xã đi. Cho anh nửa tháng nghỉ ngơi, khi kết thúc nghỉ ngơi thì đến tỉnh ủy Giang Nam nhận nhiệm vụ.
Nói xong Dương Phàm dừng lại.
Trong mắt Lâm Đốn toát lên vẻ kích động:
- Thật tốt quá, có thể quay về công tác bên người lão lãnh đạo.
- Anh cũng không hỏi xem về làm gì à?
Dương Phàm cười hỏi.
Lâm Đốn cười ha hả nói:
- Lãnh đạo bảo làm gì thì làm đó. Hơn nữa, lãnh đạo tuyệt đối sẽ không bạc đãi tôi.
Những lời này hoàn toàn không phải là nịnh bợ mà xuất phát từ đáy lòng Lâm Đốn.
- Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, vị trí cuối cùng.
Danh sách chương