"Còn hai tháng nữa là tới đại hội nhân dân thành phố rồi, chú xem có phải nên sắp xếp dùng bữa với mấy chủ nhiệm hội đồng nhân dân một lần không?" Chu Phàm rất cẩn thận hỏi một câu, Quý Vân Lâm hơi gật đầu, kiến nghị này của Chu Phàm đã đúng với nỗi lòng của ông ấy. Mặc dù nói là chức thị trưởng không chạy được đâu nữa rồi, nhưng ngày nào còn chưa xóa được chữ "đại" ở đầu thì còn chưa được lơ là. Trong lần sóng gió trước, cụ Trần và phe phái Giang Nam liên thủ phản công rất dữ dội. Mặc dù ở tỉnh Giang Nam chiếm được tiện nghi, nhưng ở nơi khác thì, ài! Những việc này không phải là việc mình nên quản! Quý Vân Lâm nghiêm mặt hỏi:" Không còn việc gì nữa sao?"
Chu Phàm làm ra vẻ do dự, quay lại nhìn cánh cửa, Quý Vân Lâm đương nhiên nhìn ra ý tứ của anh ta, hơi nhíu mày nói:" Có gì cần nói thì đừng giấu giếm, cậu có cái tật này từ lúc nào thế?"
Chu Phàm hạ giọng nói:" Quý thư ký, xe của Y thị trưởng đã đi khỏi rồi, nói là tới cục công thương. Ông ấy mới tới được mấy ngày mà đã có rất nhiều lời đồn không hay rồi. Nghe nói ông ta đã ngủ với một cô nhân viên phục vụ khách sạn, hiện tại ở bên ngoài còn có người đồn rằng cô ta là nhân viên nào đó ở ủy ban thành phố. Còn có người nói ông ta nhắm trúng Ngô Yến của cục công thương, cả ngày gọi người ta tới báo cáo công tác, lần nào cũng đóng cửa kín rồi bàn chuyện công tác, ảnh hưởng không tốt chút nào."
Sắc mặt Quý Vân Lâm trong nháy mắt đen hẳn đi, lập tức đứng lên, sau khi đi hai vòng trong văn phòng mới phẫn nộ quát:" Hắn muốn làm gì? Đây không phải là đang làm loạn sao? Lập tức gọi điện thoại bảo hắn về đây ngay. Mẹ nó, đen thật, tại sao lại mang thằng mất dạy này tới chỗ tôi chứ."
Quý Vân Lâm lịch sự xưa nay không ngờ lại chửi như vậy, đây quả là một trường hợp khó gặp, nhưng trên mặt ông ấy lại có vẻ khó chịu khác, làm cho Chu Phàm nhìn mà không khỏi lo lắng trong lòng, hỏi khẽ:" Hay là thế này, chú gọi điện cho tỉnh trưởng nói chuyện xem sao? Đánh trước hơn là... ."
Quý Vân Lâm nhướng mày, trừng mắt với Chu Phàm nói:" Đi gọi điện thoại đi."
Chu Phàm vâng một tiếng đi khỏi, Quý Vân Lâm ngồi xuống ghế, mày ủ mặt ê tiếp tục bực bội, mấy lần cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng thì thở dài một tiếng.
Cái củ khoai lang bỏng tay Y Đạt Hữu này, lúc trước nhận vào đã rất là không tình nguyện, nhưng ai bảo hắn là anh họ của Tề tỉnh trưởng chứ? Việc này nên xử lý như thế nào đây, bực thật.
Nghĩ tới cục công thương, Quý Vân Lâm liền nghĩ tới Dương Phàm, thằng bé đó năng lực rất mạnh, chỉ là tính cách hơi dễ kích động, nếu không đã có thể lôi tới đây dùng rồi. Thầy của nó là Chu Minh Đạo mà. Nghĩ tới lần trước Dương Phàm ra tay đánh người, lưng Quý Vân Lâm bắt đầu ướt mồ hôi, Dương Phàm sẽ không ra tay choảng Y Đạt Hữu chứ. Nghe nói lão Chu chơi thân với mấy người trên TW và thường ủy. Y Đạt Hữu trị Dương Phàm không quan trọng, nhưng nếu lôi lão Chu ở đằng sau ra thì phiền phức lớn rồi, Chúc Đông Phong nể mặt lão Chu vô cùng.
"Cái lão Y Đạt Hữu mắc toi này, tại sao lại không biết tránh phiền phức như thế này cơ chứ?" Quý Vân Lâm lại chửi một câu, mông đít như thể ngồi lên cây kim vậy. Nguồn truyện:
Việc này, mình có quản không đây, để mặc họ muốn làm gì thì làm? Hay là làm ra vẻ nhắc nhở một chút, rồi để mặc bọn họ, có việc gì xảy ra mình có thể mượn đó làm cớ tống cổ Y Đạt Hữu đi. Quý Vân Lâm do dự, cuối cùng lại thở dài một tiếng. Cục diện đoàn kết yên ổn của tỉnh Giang Nam trước mắt, khó mà thay đổi, mà cục diện của Uyển Lăng lại càng khó thay đổi hơn.
Cái đó, thật là quá đáng mà, có lẽ mình vẫn nên quản.
Trong văn phòng của Ngô Yến, Y Đạt Hữu nắm lấy tay Ngô Yến không chịu buông, hai mắt cứ dòm ngó bộ ngực của Ngô Yến, nếu không phải trong văn phòng còn có người khác, chắc lão ta đã nhào tới rồi.
Dương Phàm nhìn bộ dạng nắm tay, quay lại nhìn cái cà tàn ở sau lưng, lấy tay nhấc khẽ nó lên.
"Choang!" một tiếng, cà tàn rơi trên đất, vỡ tan tành.
Y Đạt Hưu kinh sợ, Ngô Yến thừa cơ rút tay lại. Y Đạt Hữu bị dọa một trận, rất bất mãn lườm Dương Phàm hét:" Cái cậu này, làm trò gì đấy? Tay chân lóng nga lóng ngóng thế?"
Dương Phàm cười nhạt nói:" Không cẩn thận đụng phải! Tôi dọn ngay đây!"
Không ngờ không thèm xin lỗi lấy một tiếng? Trong mắt đồng chí này còn có lãnh đạo không đây? Y Đạt Hữu rất tức, cơ hồ sắp há miệng chửi người rồi, nhưng nhìn Ngô Yến kiều diễm ở trước mặt, nhẫn nhịn nói:" Tôi và Ngô cục trưởng có việc phải bàn, các người ra đi."
Sắc mặt Ngô Yến lập tức thay đổi, Dương Phàm nhíu mày, khóe miệng cười lạnh nói:" Y thị trưởng, có cần tôi gọi cả Trương cục phó và Triệu thư ký tới đây để nghe chị thỉ của ngài một thể hay không?"
Sắc mặt Y Đạt Hữu trong nháy mắt thay đổi hoàn toàn, mũi đỏ lên, con mắt cũng đỏ lên, hung hăng lườm Dương Phàm. Vốn cho rằng có thể dọa cho thằng ôn này sợ chạy, không ngờ Dương Phàm không có biểu tình gì. Không những không có biểu tình, trong lòng còn đang cười lạnh nói:" Dựa vào chút đạo hạnh vớ vẩn này của ông mà cũng đòi dọa tôi ư? Ánh mắt của cụ Trần tàn nhẫn như vậy tôi còn chịu được. Chả lẽ tôi phải để ý đến loại như ông?"
Đối chọi với ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng của Dương Phàm, Y Đạt Hữu trong lòng bất giác thấy hơi hồi hộp, lập tức cảm thấy mất mặt. Lửa giận vẫn còn đó, không khỏi chỉ Dương Phàm nói:" Mày! Cút ngay!"
Khi Dương Phàm lại nhíu mày một lần nữa, bí thư từ cửa chạy vào nói:" Y phó thị trưởng, điện thoại của ngài, là từ văn phòng thị trưởng."
Y Đạt Hữu nghe xong ngẩn ra, nhận lấy điện thoại bất mãn hạ giọng nói:" Là Quý thị trưởng sao?"
Chu Phàm rất khách sáo nói:" Y phó thị trưởng, tôi là Chu Phàm đây. Quý thị trưởng có việc tìm ngài, mời ngài quay về gấp."
Y Đạt Hữu tỏ vẻ không cao hứng lầm bầm:" Tôi đang thị sát cục công thương!" Lúc này điện thoại bị Quý Vân Lâm giật lấy, truyền tới một giọng nói âm trầm mà nghiêm nghị:" Y Đạt Hữu đó hả? Về ngay cho tôi, tôi có việc muốn bàn với anh."
Quý Vân Lâm nói chuyện như vậy với Y Đạt Hữu, nói ra thì thật sự là rất không khách sáo rồi. Y Đạt Hữu vẫn muốn phát tác, nhưng nghĩ tới việc Quý Vân Lâm làm bí thư bên cạnh Tề Phác nhiều năm, nói chuyện với mình bằng giọng này, trừ phi là đầu óc mụ mị rồi chứ nếu không khẳng định có chuyện, còn là chuyện bất lợi với mình nữa.
Nghĩ tới đây, Y Đạt Hữu cũng bình tĩnh lại, giọng hòa hoãn nói:" Tôi biết rồi Quý thị trưởng, tôi về ngay đây."
Trước khi đi còn không quên lườm Dương Phàm một cái, kết quả phát hiện thằng ôn này vẫn bình tĩnh như thường. Lòng Y Đạt Hữu lại thêm hồi hộp, sau đó hừ hừ hai tiếng, nói với Ngô Yến:" Ngô cục trưởng, tôi có việc đi trước, lần sau tới chỗ tôi báo cáo công tác đấy nhé."
Nói xong Y Đạt Hữu đi luôn, lão Tạ đứng ở cửa chạy như điên tiễn ra tận cổng, Dương Phàm ra ngoài hành làng, lạnh lùng nhìn xe của Y Đạt Hữu rời khỏi.
"Dương Phàm, việc vừa rồi, em thật ra không cần làm thế. Cho dù không có em ở đây, lão ta cũng không chiếm được tiện nghi của chị, bà đây đã chuẩn bị sẵn kéo trong ngăn kéo rồi." Khi Ngô Yến nói vừa đúng lúc Trương cục phó đang đi lên, nghe rất rõ ràng, không khỏi quay lại nhìn bóng xe đang rời khỏi mà mắng:" Bại hoại!"
Dương Phàm nghe thấy Trương cục phó mắng mà không né mình, cười bảo:" Chú đừng tức giận."
Trương cục phó hừ hừ hai tiếng, đi tới nói với Ngô Yến:" Cục trưởng, sau này có báo cáo công tác để đấy tôi đi."
Sắc mặt Ngô Yến hòa hoãn lại nhiều, cười khổ nói:" Không cần đâu, lão ta dám làm gì tôi chứ? Bức ép tôi quá thì tôi lên phản ánh với lãnh đạo thị ủy!"
Dương Phàm hạ giọng nói:" Cái lão này khẳng định là có chút thế lực, nếu không không dám kiêu ngạo như vậy đâu."
Ngô Yến và Trương cục phó trăm miệng một lời nói:" Ai thèm quan tâm lão ta có bối cảnh gì? Có luật pháp nhà nước cơ mà?"
Khi Y Đạt Hữu về tới văn phòng thị trưởng, Quý Vân Lâm đang gọi điện thoại, giọng nói rất cung kính nói với đầu bên kia:" Ừm! Ừm! Tôi biết rồi, xin lãnh đạo yên tâm. Ừm, anh ta về đây rồi, có cần để anh ta nghe điện thoại không?"
Nói rồi Quý Vân Lâm đưa điện thoại cho Y Đạt Hữu.
"Anh chừa ngay cái tật háo sắc đi cho tôi, nếu không tôi đây không cần biết anh là anh họ hay em họ, vẫn xử lý như thường đấy. Uyển Lăng không phải là nơi cho anh hung hăng tùy tiện đâu!" Điện thoại truyền tới giọng nói nghiêm khắc vô cùng, khiến Y Đạt Hữu trán đẫm mồ hôi.
"Cái đó, ông em à, anh có làm gì đâu?"
"Không làm gì hả? Khắp tòa nhà thị ủy đang đồn đại kia kìa, nói anh mới tới làm được ba ngày đã ngủ với người của ủy ban thành phố rồi. Còn mạnh miệng nữa tôi cho anh tới cục khác ngồi chơi đấy! Trong mắt còn có luật phát nhà nước nữa không?" Cộp! Một tiếng, điện thoại bên kia đã bị dập.
Y Đạt Hữu cầm điện thoại, mặt mày méo xệch nói:" Quý thị trưởng à, anh cần phải nói thay cho tôi, có người đang tung tin đồn nhảm đó."
Quý Vân Lâm cười nhạt nói:" Không làm việc trái với lòng, không sợ quỷ gõ cửa. Tự mình về suy nghĩ cho kỹ đi, sau này không có việc gì đừng tới cục công thương nữa, phải chú ý ảnh hưởng."
Y Đạt Hữu không cam tâm hừ một tiếng, đang lúc đi ra ngoài thì Quý Vân Lâm ở đằng sau nói:" Tôi đã gọi cho vợ anh rồi, nói anh không quen với đồ ăn ở khách sạn, bảo chị ấy lập tức làm xong thủ tục chuyển công tác, tới làm ở hội phụ nữ thành phố."
Y Đạt Hữu đi tới cửa có chút loạng choạng, dừng một chút nhưng không có quay đầu lại.
Quý Vân Lâm hừ một tiềng, thong thả ra khỏi cửa, trong lòng còn đang tính toán, gặp thư ký thị ủy Lý Thụ Đường nên mở miệng nói việc điều chỉnh công tác của Y Đạt Hữu như thế nào. Quý Vân Lâm vẫn luôn có chút lo lắng, quyết định thà để cho Y Đạt Hữu làm xằng làm bậy ở cơ quan khác cũng không để cho lão ta quản tới cục công thương."
Ài, phiền chết người!
Chu Phàm làm ra vẻ do dự, quay lại nhìn cánh cửa, Quý Vân Lâm đương nhiên nhìn ra ý tứ của anh ta, hơi nhíu mày nói:" Có gì cần nói thì đừng giấu giếm, cậu có cái tật này từ lúc nào thế?"
Chu Phàm hạ giọng nói:" Quý thư ký, xe của Y thị trưởng đã đi khỏi rồi, nói là tới cục công thương. Ông ấy mới tới được mấy ngày mà đã có rất nhiều lời đồn không hay rồi. Nghe nói ông ta đã ngủ với một cô nhân viên phục vụ khách sạn, hiện tại ở bên ngoài còn có người đồn rằng cô ta là nhân viên nào đó ở ủy ban thành phố. Còn có người nói ông ta nhắm trúng Ngô Yến của cục công thương, cả ngày gọi người ta tới báo cáo công tác, lần nào cũng đóng cửa kín rồi bàn chuyện công tác, ảnh hưởng không tốt chút nào."
Sắc mặt Quý Vân Lâm trong nháy mắt đen hẳn đi, lập tức đứng lên, sau khi đi hai vòng trong văn phòng mới phẫn nộ quát:" Hắn muốn làm gì? Đây không phải là đang làm loạn sao? Lập tức gọi điện thoại bảo hắn về đây ngay. Mẹ nó, đen thật, tại sao lại mang thằng mất dạy này tới chỗ tôi chứ."
Quý Vân Lâm lịch sự xưa nay không ngờ lại chửi như vậy, đây quả là một trường hợp khó gặp, nhưng trên mặt ông ấy lại có vẻ khó chịu khác, làm cho Chu Phàm nhìn mà không khỏi lo lắng trong lòng, hỏi khẽ:" Hay là thế này, chú gọi điện cho tỉnh trưởng nói chuyện xem sao? Đánh trước hơn là... ."
Quý Vân Lâm nhướng mày, trừng mắt với Chu Phàm nói:" Đi gọi điện thoại đi."
Chu Phàm vâng một tiếng đi khỏi, Quý Vân Lâm ngồi xuống ghế, mày ủ mặt ê tiếp tục bực bội, mấy lần cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng thì thở dài một tiếng.
Cái củ khoai lang bỏng tay Y Đạt Hữu này, lúc trước nhận vào đã rất là không tình nguyện, nhưng ai bảo hắn là anh họ của Tề tỉnh trưởng chứ? Việc này nên xử lý như thế nào đây, bực thật.
Nghĩ tới cục công thương, Quý Vân Lâm liền nghĩ tới Dương Phàm, thằng bé đó năng lực rất mạnh, chỉ là tính cách hơi dễ kích động, nếu không đã có thể lôi tới đây dùng rồi. Thầy của nó là Chu Minh Đạo mà. Nghĩ tới lần trước Dương Phàm ra tay đánh người, lưng Quý Vân Lâm bắt đầu ướt mồ hôi, Dương Phàm sẽ không ra tay choảng Y Đạt Hữu chứ. Nghe nói lão Chu chơi thân với mấy người trên TW và thường ủy. Y Đạt Hữu trị Dương Phàm không quan trọng, nhưng nếu lôi lão Chu ở đằng sau ra thì phiền phức lớn rồi, Chúc Đông Phong nể mặt lão Chu vô cùng.
"Cái lão Y Đạt Hữu mắc toi này, tại sao lại không biết tránh phiền phức như thế này cơ chứ?" Quý Vân Lâm lại chửi một câu, mông đít như thể ngồi lên cây kim vậy. Nguồn truyện:
Việc này, mình có quản không đây, để mặc họ muốn làm gì thì làm? Hay là làm ra vẻ nhắc nhở một chút, rồi để mặc bọn họ, có việc gì xảy ra mình có thể mượn đó làm cớ tống cổ Y Đạt Hữu đi. Quý Vân Lâm do dự, cuối cùng lại thở dài một tiếng. Cục diện đoàn kết yên ổn của tỉnh Giang Nam trước mắt, khó mà thay đổi, mà cục diện của Uyển Lăng lại càng khó thay đổi hơn.
Cái đó, thật là quá đáng mà, có lẽ mình vẫn nên quản.
Trong văn phòng của Ngô Yến, Y Đạt Hữu nắm lấy tay Ngô Yến không chịu buông, hai mắt cứ dòm ngó bộ ngực của Ngô Yến, nếu không phải trong văn phòng còn có người khác, chắc lão ta đã nhào tới rồi.
Dương Phàm nhìn bộ dạng nắm tay, quay lại nhìn cái cà tàn ở sau lưng, lấy tay nhấc khẽ nó lên.
"Choang!" một tiếng, cà tàn rơi trên đất, vỡ tan tành.
Y Đạt Hưu kinh sợ, Ngô Yến thừa cơ rút tay lại. Y Đạt Hữu bị dọa một trận, rất bất mãn lườm Dương Phàm hét:" Cái cậu này, làm trò gì đấy? Tay chân lóng nga lóng ngóng thế?"
Dương Phàm cười nhạt nói:" Không cẩn thận đụng phải! Tôi dọn ngay đây!"
Không ngờ không thèm xin lỗi lấy một tiếng? Trong mắt đồng chí này còn có lãnh đạo không đây? Y Đạt Hữu rất tức, cơ hồ sắp há miệng chửi người rồi, nhưng nhìn Ngô Yến kiều diễm ở trước mặt, nhẫn nhịn nói:" Tôi và Ngô cục trưởng có việc phải bàn, các người ra đi."
Sắc mặt Ngô Yến lập tức thay đổi, Dương Phàm nhíu mày, khóe miệng cười lạnh nói:" Y thị trưởng, có cần tôi gọi cả Trương cục phó và Triệu thư ký tới đây để nghe chị thỉ của ngài một thể hay không?"
Sắc mặt Y Đạt Hữu trong nháy mắt thay đổi hoàn toàn, mũi đỏ lên, con mắt cũng đỏ lên, hung hăng lườm Dương Phàm. Vốn cho rằng có thể dọa cho thằng ôn này sợ chạy, không ngờ Dương Phàm không có biểu tình gì. Không những không có biểu tình, trong lòng còn đang cười lạnh nói:" Dựa vào chút đạo hạnh vớ vẩn này của ông mà cũng đòi dọa tôi ư? Ánh mắt của cụ Trần tàn nhẫn như vậy tôi còn chịu được. Chả lẽ tôi phải để ý đến loại như ông?"
Đối chọi với ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng của Dương Phàm, Y Đạt Hữu trong lòng bất giác thấy hơi hồi hộp, lập tức cảm thấy mất mặt. Lửa giận vẫn còn đó, không khỏi chỉ Dương Phàm nói:" Mày! Cút ngay!"
Khi Dương Phàm lại nhíu mày một lần nữa, bí thư từ cửa chạy vào nói:" Y phó thị trưởng, điện thoại của ngài, là từ văn phòng thị trưởng."
Y Đạt Hữu nghe xong ngẩn ra, nhận lấy điện thoại bất mãn hạ giọng nói:" Là Quý thị trưởng sao?"
Chu Phàm rất khách sáo nói:" Y phó thị trưởng, tôi là Chu Phàm đây. Quý thị trưởng có việc tìm ngài, mời ngài quay về gấp."
Y Đạt Hữu tỏ vẻ không cao hứng lầm bầm:" Tôi đang thị sát cục công thương!" Lúc này điện thoại bị Quý Vân Lâm giật lấy, truyền tới một giọng nói âm trầm mà nghiêm nghị:" Y Đạt Hữu đó hả? Về ngay cho tôi, tôi có việc muốn bàn với anh."
Quý Vân Lâm nói chuyện như vậy với Y Đạt Hữu, nói ra thì thật sự là rất không khách sáo rồi. Y Đạt Hữu vẫn muốn phát tác, nhưng nghĩ tới việc Quý Vân Lâm làm bí thư bên cạnh Tề Phác nhiều năm, nói chuyện với mình bằng giọng này, trừ phi là đầu óc mụ mị rồi chứ nếu không khẳng định có chuyện, còn là chuyện bất lợi với mình nữa.
Nghĩ tới đây, Y Đạt Hữu cũng bình tĩnh lại, giọng hòa hoãn nói:" Tôi biết rồi Quý thị trưởng, tôi về ngay đây."
Trước khi đi còn không quên lườm Dương Phàm một cái, kết quả phát hiện thằng ôn này vẫn bình tĩnh như thường. Lòng Y Đạt Hữu lại thêm hồi hộp, sau đó hừ hừ hai tiếng, nói với Ngô Yến:" Ngô cục trưởng, tôi có việc đi trước, lần sau tới chỗ tôi báo cáo công tác đấy nhé."
Nói xong Y Đạt Hữu đi luôn, lão Tạ đứng ở cửa chạy như điên tiễn ra tận cổng, Dương Phàm ra ngoài hành làng, lạnh lùng nhìn xe của Y Đạt Hữu rời khỏi.
"Dương Phàm, việc vừa rồi, em thật ra không cần làm thế. Cho dù không có em ở đây, lão ta cũng không chiếm được tiện nghi của chị, bà đây đã chuẩn bị sẵn kéo trong ngăn kéo rồi." Khi Ngô Yến nói vừa đúng lúc Trương cục phó đang đi lên, nghe rất rõ ràng, không khỏi quay lại nhìn bóng xe đang rời khỏi mà mắng:" Bại hoại!"
Dương Phàm nghe thấy Trương cục phó mắng mà không né mình, cười bảo:" Chú đừng tức giận."
Trương cục phó hừ hừ hai tiếng, đi tới nói với Ngô Yến:" Cục trưởng, sau này có báo cáo công tác để đấy tôi đi."
Sắc mặt Ngô Yến hòa hoãn lại nhiều, cười khổ nói:" Không cần đâu, lão ta dám làm gì tôi chứ? Bức ép tôi quá thì tôi lên phản ánh với lãnh đạo thị ủy!"
Dương Phàm hạ giọng nói:" Cái lão này khẳng định là có chút thế lực, nếu không không dám kiêu ngạo như vậy đâu."
Ngô Yến và Trương cục phó trăm miệng một lời nói:" Ai thèm quan tâm lão ta có bối cảnh gì? Có luật pháp nhà nước cơ mà?"
Khi Y Đạt Hữu về tới văn phòng thị trưởng, Quý Vân Lâm đang gọi điện thoại, giọng nói rất cung kính nói với đầu bên kia:" Ừm! Ừm! Tôi biết rồi, xin lãnh đạo yên tâm. Ừm, anh ta về đây rồi, có cần để anh ta nghe điện thoại không?"
Nói rồi Quý Vân Lâm đưa điện thoại cho Y Đạt Hữu.
"Anh chừa ngay cái tật háo sắc đi cho tôi, nếu không tôi đây không cần biết anh là anh họ hay em họ, vẫn xử lý như thường đấy. Uyển Lăng không phải là nơi cho anh hung hăng tùy tiện đâu!" Điện thoại truyền tới giọng nói nghiêm khắc vô cùng, khiến Y Đạt Hữu trán đẫm mồ hôi.
"Cái đó, ông em à, anh có làm gì đâu?"
"Không làm gì hả? Khắp tòa nhà thị ủy đang đồn đại kia kìa, nói anh mới tới làm được ba ngày đã ngủ với người của ủy ban thành phố rồi. Còn mạnh miệng nữa tôi cho anh tới cục khác ngồi chơi đấy! Trong mắt còn có luật phát nhà nước nữa không?" Cộp! Một tiếng, điện thoại bên kia đã bị dập.
Y Đạt Hữu cầm điện thoại, mặt mày méo xệch nói:" Quý thị trưởng à, anh cần phải nói thay cho tôi, có người đang tung tin đồn nhảm đó."
Quý Vân Lâm cười nhạt nói:" Không làm việc trái với lòng, không sợ quỷ gõ cửa. Tự mình về suy nghĩ cho kỹ đi, sau này không có việc gì đừng tới cục công thương nữa, phải chú ý ảnh hưởng."
Y Đạt Hữu không cam tâm hừ một tiếng, đang lúc đi ra ngoài thì Quý Vân Lâm ở đằng sau nói:" Tôi đã gọi cho vợ anh rồi, nói anh không quen với đồ ăn ở khách sạn, bảo chị ấy lập tức làm xong thủ tục chuyển công tác, tới làm ở hội phụ nữ thành phố."
Y Đạt Hữu đi tới cửa có chút loạng choạng, dừng một chút nhưng không có quay đầu lại.
Quý Vân Lâm hừ một tiềng, thong thả ra khỏi cửa, trong lòng còn đang tính toán, gặp thư ký thị ủy Lý Thụ Đường nên mở miệng nói việc điều chỉnh công tác của Y Đạt Hữu như thế nào. Quý Vân Lâm vẫn luôn có chút lo lắng, quyết định thà để cho Y Đạt Hữu làm xằng làm bậy ở cơ quan khác cũng không để cho lão ta quản tới cục công thương."
Ài, phiền chết người!
Danh sách chương