Dương Phàm hơi kinh ngạc, đem việc tập đoàn điện tử Hòa Tinh chủ động xin gặp nói cho Ngô Yến, Ngô Yến cũng cảm thấy kỳ lạ. Cảm giác đầu tiên của hai người đều là việc này không bình thường, rốt cục là không bình thường ở chỗ nào thì còn phải chờ gặp mặt mới biết.
Kết quả sau khi thương nghị là thay vì ở đây đoán bừa, mau mau thu dọn rồi về khách sạn, chuẩn bị đầy đủ để tối nay đi gặp khách còn hơn. Tốt xấu gì thì điện tử Hòa Tinh cũng chủ động mời, mặc dù không biết bên đó tại sao lại biết số điện thoại của Dương Phàm, nhưng kiểu gì cũng không bị thiệt đâu.
Khi về tới đại sảnh khách sạn, Dương Phàm bỗng nhớ tới một việc, tại sao điện tử Hòa Tinh lại biết số của mình? Việc này quả thật có chút cổ quái.
Đám người Dương Phàm đang chờ thang máy, khi cửa mở thì ở trong có Hứa Kha chủ nhiệm khu đô thị mới bước ra. Dương Phàm không quen biết gì với Hứa Kha cả nhưng Ngô Yến thì đã có tiếp xúc qua.
Thấy bộ dạng vội vã của Hứa Kha, Ngô Yến cố ý cười nói:" Hứa chủ nhiệm bận rộn quá!"
Sắc mặt của Hứa Kha hơi có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức bình tĩnh vô cùng, đáp:" Đi gặp một người bạn, việc bên hội trường vất vả cho đơn vị anh em rồi."
Ngô Yến mặt mang theo vẻ châm biếm nói:" Haha, đâu có vất vả gì. Thành tích của đoàn chúng ta ở hội chợ lần này chỉ còn hi vọng vào đơn vị các anh thôi đó."
Ngô Yến mỉa mai không âm không dương, nói làm cho mặt Hứa Kha từ từ đỏ lên, nhưng cũng vẫn khách sáo nói:" À, tôi có việc phải đi đây, tạm biệt."
Hứa Kha vội vã đi khỏi, nhìn theo bóng dáng của hắn, Ngô Yến phẫn nộ thu lại ánh mắt nói khẽ:" Cục công thương của chúng ta bây giờ chẳng khác nào con ghẻ!"
Lên tới trên tầng, Dương Phàm mượn có có việc bàn với Ngô Yến, cùng Ngô Yến vào phòng. Sau khi đóng cửa lại, Dương Phàm lấy tay ngăn thân thể đang nhào tới của Ngô Yến lại, mặt âm trầm nói:" Em nghĩ là cái chức cục trưởng của chị chẳng còn giữ được bao lâu đâu, hoặc là có ai đó muốn động đến chị rồi."
Ngô Yến mặt tràn đầy xuân sắc bị dọa tới run người, ngồi xuống sa lông nói khẽ:" Em phát hiện ra gì rồi sao?" Dương Phàm cười lạnh nói:" Còn cần phải phát hiện hay sao? Y Đạt Hữu chắc là đã bị ai đó áp chế rồi, biểu hiện thì có thể không tìm chúng ta làm phiền, nhưng rất có khả năng lợi dụng hội chợ lần này để vùi dập chúng ta. Chị nghĩ kỹ lại xem, nếu như lần này chúng ta về tay không, Y Đạt Hữu sẽ tùy tiện kiếm cái cớ nào đó, đề xuất việc thay thế chị, thân là phó thị trưởng chủ quan, hắn có cái quyền kiến nghị này. Trước mắt quan hệ của hai vị lão đại Uyển Lăng đang rất tế nhị, chị lại không theo phe nào, cái ghế này không biết có bao người đang dòm ngó nữa đây."
Ngô Yến cuối cùng vẫn là đàn bà, cái ghế này cũng là nhờ Dương Phàm mới ngồi lên được, rất tự nhiên hỏi Dương Phàm:" Em nói phải làm thế nào?"
Dương Phàm ngồi xuống suy nghĩ một phen, vấn đề này quả là có chút nan giải, cái lão Y Đạt Hữu này quả là quá đáng ghét rồi. Trầm tư một lúc Dương Phàm liền cười lạnh bảo:" Bây giờ chị gọi ngay cho Lý Thụ Đường, báo cáo lại tình hình của hội chợ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng chị chắc còn rõ hơn em."
Dương Phàm còn một câu nữa không có nói ra, đó chính là bản thân phải kiên cường, chỉ cần làm ra được chút thành tích nổi bật tại lần hội chợ này, cục công thương sẽ trở thành đơn vị mà hai bên đều muốn lôi kéo.
Ngô Yến gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của bí thư của Lý Thụ Đường, thấy thời gian đã hơi muộn liền không khỏi lo lắng hỏi:" Gọi điện vào lúc này không phải là Lý thư ký đã tan làm rồi hay sao?"
Dương Phàm cười nhạt bảo:" Không sao, có khi người ta còn đang chờ điện thoại của chị nữa đó."
Ngô Yến nghe lời bấm số, một lúc sau bên kia đã có người nghe máy, Dương Phàm không định nghe lén, cố ý ngồi đối diện, kết quả Ngô Yến u oán nhìn tới, Dương Phàm lấy ngón tay đưa lên miệng mình, ý bảo là đừng để bên kia biết có người khác ở bên cạnh.
Quả nhiên rất nhanh sau đó Lý Thụ Đường nghe máy, Ngô Yến lập tức cung kính nói:" Lý thư ký, xin lỗi nha, ngài tan làm rồi còn gọi tới quấy rầy, không làm phiền ngài nghỉ ngơi chứ."
Đầu bên này Lý Thụ Đường giọng nói hòa nhã đáp:" Ngô cục trưởng đó hả, không làm phiền, không làm phiền. Nếu có việc gì khẩn cấp cô cứ nói."
Ngô Yến đại khái đem tình hình báo cáo lại, cuối cùng mới ngầm nhắc tới việc Y Đạt Hữu có ý định thiên vị giúp cho khu đô thị mới. Tiếp sau đó Ngô Yến chỉ vâng vâng dạ dạ, chắc là Lý Thụ Đường đang nói chuyện.
"Xin Lý thư ký yên tâm, cục công thương chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực đoàn kết các đơn vị anh em lại, cố gắng tạo nên thành tích tại hội chợ lần này."
Nói xong, Ngô Yến lại khách sáo thêm vài câu rồi chủ động cúp máy. Ngồi trên sa lông Ngô Yến không nói gì cả, bộ dạng như đang vắt óc suy nghĩ, Dương Phàm cũng không giục cô ta, nhẫn nại đợi.
"Hắc hắc, Lý Thụ Đường đã nói rồi, sau này có việc gì có thể báo cáo với ông ấy bất cứ lúc nào."
Dương Phàm châm một điếu thuốc, hít một hơi dài rồi nói:" Bên Lý Thụ Đường, sau này mỗi ngày chị gọi một cú. Đảng ủy lo nhân sự, không có sự đồng ý của Lý Thụ Đường, ai cũng đừng hòng động vào chị."
Ngô Yến lại lo lắng nói:" Chúng ta về phe Lý Thụ Đường sao?"
Dương Phàm lắc đầu nói:" Cũng không thể nói vậy, đây cũng chỉ là kế tạm thời, trước mắt chúng ta tốt nhất là không nên đắc tội với bên nào cả. Y Đạt Hữu không phải Quý Vân Lâm, ông ấy không thích chị, chị có thể trực tiếp báo cáo với Quý Vân Lâm mà, nhưng mà bao giờ nên gọi thì còn phải suy xét cái đã. Em đề nghị đợi sau khi chúng ta có thành tích chị mới nên gọi."
Ngô Yến lúc này đối với Dương Phàm đã quyết một lòng rồi, tự nhiên sẽ không có dị nghị nào cả, gật đầu liên tục nói:" Cứ làm thế đi, chúng ta nghĩ cách để tạo nên thành tích ở hội chợ lần này trước cái đã."
"Tranh thủ ăn cơm tắm rửa đi, tối nay chia quân hai lộ, tranh thủ lo xong một hai nơi." Dương Phàm nảy sinh một cỗ khí phách hào hùng, đứng lên vung tay, rất có dáng của lãnh đạo nhà nước.
Sau khi chuyên tâm chuẩn bị các loại tư liệu, nhìn thời gian, Dương Phàm dẫn Cát Ny tới Đắc Ý Lâu. Trước đó Ngô Yến đã xuất phát đi chào hỏi khách hàng khác rồi.
Khi xe taxi tới Đắc Ý Lâu, Dương Phàm vừa nhìn là thấy cảnh tượng Điền Hằng vội vã đi vào bãi đậu xe, Dương Phàm trong lòng thầm lẩm bẩm, Điền Hằng chắc là đã bàn bạc qua với người của điện tử Hòa Tinh. Cũng không biết họ bàn những cái gì? Cái tập đoàn Hòa Tinh này không đơn giản nha, có thể là phát giác thấy phe Uyển Lăng bất hòa nên muốn làm giá đây.
Dương Phàm dẫn Cát Ny lên tầng hai, tới căn phòng đã hẹn trước mà gõ cửa, người mở cửa là một cô gái giống thư ký, ở bên trong có hai người đàn ông ngoài ba mươi ngồi im không động đậy, không có ý định đứng lên chào đón, bộ dạng vô cùng ngạo mạn. Dương Phàm trong lòng thầm cười lạnh, mặt vẫn mỉm cười nói với cô gái mở cửa:" Xin chào, chúng tôi là người cục công thương Uyển Lăng, chiều nay đã nhận được cuộc gọi của các người."
"Có việc này, xin mời vào." Nữ thư ký nói chuyện mặc dù khách sáo, nhưng giọng nói lại lãnh đạm. Dương Phàm trong lòng đã cho rằng cuộc nói chuyện lần này chắc là dư thừa rồi, có trời mới biết bên Điền Hằng đã đặt ra điều kiệu tốt gì.
"Dương khoa trưởng phải không? Cục trưởng của các anh tại sao lại không tới?" Người đàn ông ngồi ở giữa nói chuyện tương đối sốc hàng, bộ dạng như thể Dương Phàm đíu đủ tư cách lên tiếng ở đây.
Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn ta, ngoài ba mươi, rất đẹp trai, mặc bộ đồ chắc cũng là hàng xịn. Dương Phàm có điểm không hiểu, lần đầu tiên gặp mặt, lại còn là đối phương chủ động mời, tại sao hắn ta nói chuyện lại sốc hàng như vậy.
"Haha, cục trưởng của chúng tôi rất bận, nếu như doanh nghiệp muốn đàm phán không đủ thành ý, bình thường cục trưởng sẽ không ra mặt để đàm phán đâu." Dương Phàm lạnh lùng đáp lại một câu, đứng ở cửa không định ngồi xuống.
"Anh có ý gì?" Người đó ngển cổ lên, sắp sửa phát tác. Lúc này người ở bên cạnh nhìn thì có vẻ trầm ổn hơn tí, lớn tuổi hơn tí hừ một tiếng nói:" Giám đốc Mã, chú ý thái độ của mình, đừng để người ta bảo người của điện tử Hòa Tinh không biết kiềm chế."
Nói xong người đó đứng lên, mỉm cười đưa tay với Dương Phàm nói:" Xin chào, tôi là giám đốc bộ phận đối ngoại của tập đoàn điện tử Hòa Tinh - Hứa Anh Đạt, đây là giám đốc bộ phận nghiệp vụ - Mã Tự Cường."
Hai bên bắt tay nhau, Dương Phàm sắc mặt hòa hoãn lại nhiều, khách khí nói:" Tôi là Dương Phàm, khoa trưởng khoa nghiệp vụ."
"Mời ngồi! Mời ngồi!" Hứa Anh Đạt hình như coi Mã Tự Cường như không hề tồn tại, sau khi bảo Dương Phàm ngồi xuống cũng không buồn nhìn Mã Tự Cường một cái.
Dương Phàm cùng Hứa Anh Đạt trao đổi danh thiếp, thấy Mã Tự Cường ở bên cạnh, nghĩ tới Điền Hằng vừa đi khỏi, Dương Phàm cũng đếch đưa danh thiếp cho Mã Tự Cường.
"Vừa rồi hình như tôi thấy chủ nhiệm Điền Hằng của khu công nghệ cao Uyển Lăng ra khỏi đây, không phải là tới để đàm phán với các anh chứ?" Dương Phàm cũng không muốn giấu giếm, nghĩa bóng ý là nếu đã bàn với Điền Hằng rồi, chắc hẳn nội tình của Uyển Lăng mấy người cũng đã biết gần hết, nếu có thành ý thì cứ vào thẳng vấn đề mà ra điều kiện đi.
"Anh nói vậy là có ý gì, anh lại có thái độ gì đây?" Mã Tự Cường vỗ bàn đánh chát một cái, nhảy dựng lên.
Dương Phàm nhíu mày, Cát Ny ở đằng sau ném túi văn kiện tùy thân lên bàn trà, chuẩn bị chờ Dương Phàm ra dấu là xông lên làm ầm ĩ. Kết quả Hứa Anh Đạt lạnh lùng hừ một tiếng nói:" Giám đốc Mã, trước kia đã có nói qua rồi, ai bàn việc nấy. Khi Điền chủ nhiệm tới đây tôi có nói chen vào việc của anh không? Hiện tại tới lúc tôi bàn chuyện, anh không muốn nghe có thể đi khỏi nơi đây, đừng ngồi đây làm mất mặt công ty."
Dương Phàm cũng đã nhìn ra quan hệ của hai vị này có chút tế nhị. Chỉ trong chốc lát thôi, việc này đã trở nên vui rồi.
Kết quả sau khi thương nghị là thay vì ở đây đoán bừa, mau mau thu dọn rồi về khách sạn, chuẩn bị đầy đủ để tối nay đi gặp khách còn hơn. Tốt xấu gì thì điện tử Hòa Tinh cũng chủ động mời, mặc dù không biết bên đó tại sao lại biết số điện thoại của Dương Phàm, nhưng kiểu gì cũng không bị thiệt đâu.
Khi về tới đại sảnh khách sạn, Dương Phàm bỗng nhớ tới một việc, tại sao điện tử Hòa Tinh lại biết số của mình? Việc này quả thật có chút cổ quái.
Đám người Dương Phàm đang chờ thang máy, khi cửa mở thì ở trong có Hứa Kha chủ nhiệm khu đô thị mới bước ra. Dương Phàm không quen biết gì với Hứa Kha cả nhưng Ngô Yến thì đã có tiếp xúc qua.
Thấy bộ dạng vội vã của Hứa Kha, Ngô Yến cố ý cười nói:" Hứa chủ nhiệm bận rộn quá!"
Sắc mặt của Hứa Kha hơi có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức bình tĩnh vô cùng, đáp:" Đi gặp một người bạn, việc bên hội trường vất vả cho đơn vị anh em rồi."
Ngô Yến mặt mang theo vẻ châm biếm nói:" Haha, đâu có vất vả gì. Thành tích của đoàn chúng ta ở hội chợ lần này chỉ còn hi vọng vào đơn vị các anh thôi đó."
Ngô Yến mỉa mai không âm không dương, nói làm cho mặt Hứa Kha từ từ đỏ lên, nhưng cũng vẫn khách sáo nói:" À, tôi có việc phải đi đây, tạm biệt."
Hứa Kha vội vã đi khỏi, nhìn theo bóng dáng của hắn, Ngô Yến phẫn nộ thu lại ánh mắt nói khẽ:" Cục công thương của chúng ta bây giờ chẳng khác nào con ghẻ!"
Lên tới trên tầng, Dương Phàm mượn có có việc bàn với Ngô Yến, cùng Ngô Yến vào phòng. Sau khi đóng cửa lại, Dương Phàm lấy tay ngăn thân thể đang nhào tới của Ngô Yến lại, mặt âm trầm nói:" Em nghĩ là cái chức cục trưởng của chị chẳng còn giữ được bao lâu đâu, hoặc là có ai đó muốn động đến chị rồi."
Ngô Yến mặt tràn đầy xuân sắc bị dọa tới run người, ngồi xuống sa lông nói khẽ:" Em phát hiện ra gì rồi sao?" Dương Phàm cười lạnh nói:" Còn cần phải phát hiện hay sao? Y Đạt Hữu chắc là đã bị ai đó áp chế rồi, biểu hiện thì có thể không tìm chúng ta làm phiền, nhưng rất có khả năng lợi dụng hội chợ lần này để vùi dập chúng ta. Chị nghĩ kỹ lại xem, nếu như lần này chúng ta về tay không, Y Đạt Hữu sẽ tùy tiện kiếm cái cớ nào đó, đề xuất việc thay thế chị, thân là phó thị trưởng chủ quan, hắn có cái quyền kiến nghị này. Trước mắt quan hệ của hai vị lão đại Uyển Lăng đang rất tế nhị, chị lại không theo phe nào, cái ghế này không biết có bao người đang dòm ngó nữa đây."
Ngô Yến cuối cùng vẫn là đàn bà, cái ghế này cũng là nhờ Dương Phàm mới ngồi lên được, rất tự nhiên hỏi Dương Phàm:" Em nói phải làm thế nào?"
Dương Phàm ngồi xuống suy nghĩ một phen, vấn đề này quả là có chút nan giải, cái lão Y Đạt Hữu này quả là quá đáng ghét rồi. Trầm tư một lúc Dương Phàm liền cười lạnh bảo:" Bây giờ chị gọi ngay cho Lý Thụ Đường, báo cáo lại tình hình của hội chợ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng chị chắc còn rõ hơn em."
Dương Phàm còn một câu nữa không có nói ra, đó chính là bản thân phải kiên cường, chỉ cần làm ra được chút thành tích nổi bật tại lần hội chợ này, cục công thương sẽ trở thành đơn vị mà hai bên đều muốn lôi kéo.
Ngô Yến gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của bí thư của Lý Thụ Đường, thấy thời gian đã hơi muộn liền không khỏi lo lắng hỏi:" Gọi điện vào lúc này không phải là Lý thư ký đã tan làm rồi hay sao?"
Dương Phàm cười nhạt bảo:" Không sao, có khi người ta còn đang chờ điện thoại của chị nữa đó."
Ngô Yến nghe lời bấm số, một lúc sau bên kia đã có người nghe máy, Dương Phàm không định nghe lén, cố ý ngồi đối diện, kết quả Ngô Yến u oán nhìn tới, Dương Phàm lấy ngón tay đưa lên miệng mình, ý bảo là đừng để bên kia biết có người khác ở bên cạnh.
Quả nhiên rất nhanh sau đó Lý Thụ Đường nghe máy, Ngô Yến lập tức cung kính nói:" Lý thư ký, xin lỗi nha, ngài tan làm rồi còn gọi tới quấy rầy, không làm phiền ngài nghỉ ngơi chứ."
Đầu bên này Lý Thụ Đường giọng nói hòa nhã đáp:" Ngô cục trưởng đó hả, không làm phiền, không làm phiền. Nếu có việc gì khẩn cấp cô cứ nói."
Ngô Yến đại khái đem tình hình báo cáo lại, cuối cùng mới ngầm nhắc tới việc Y Đạt Hữu có ý định thiên vị giúp cho khu đô thị mới. Tiếp sau đó Ngô Yến chỉ vâng vâng dạ dạ, chắc là Lý Thụ Đường đang nói chuyện.
"Xin Lý thư ký yên tâm, cục công thương chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực đoàn kết các đơn vị anh em lại, cố gắng tạo nên thành tích tại hội chợ lần này."
Nói xong, Ngô Yến lại khách sáo thêm vài câu rồi chủ động cúp máy. Ngồi trên sa lông Ngô Yến không nói gì cả, bộ dạng như đang vắt óc suy nghĩ, Dương Phàm cũng không giục cô ta, nhẫn nại đợi.
"Hắc hắc, Lý Thụ Đường đã nói rồi, sau này có việc gì có thể báo cáo với ông ấy bất cứ lúc nào."
Dương Phàm châm một điếu thuốc, hít một hơi dài rồi nói:" Bên Lý Thụ Đường, sau này mỗi ngày chị gọi một cú. Đảng ủy lo nhân sự, không có sự đồng ý của Lý Thụ Đường, ai cũng đừng hòng động vào chị."
Ngô Yến lại lo lắng nói:" Chúng ta về phe Lý Thụ Đường sao?"
Dương Phàm lắc đầu nói:" Cũng không thể nói vậy, đây cũng chỉ là kế tạm thời, trước mắt chúng ta tốt nhất là không nên đắc tội với bên nào cả. Y Đạt Hữu không phải Quý Vân Lâm, ông ấy không thích chị, chị có thể trực tiếp báo cáo với Quý Vân Lâm mà, nhưng mà bao giờ nên gọi thì còn phải suy xét cái đã. Em đề nghị đợi sau khi chúng ta có thành tích chị mới nên gọi."
Ngô Yến lúc này đối với Dương Phàm đã quyết một lòng rồi, tự nhiên sẽ không có dị nghị nào cả, gật đầu liên tục nói:" Cứ làm thế đi, chúng ta nghĩ cách để tạo nên thành tích ở hội chợ lần này trước cái đã."
"Tranh thủ ăn cơm tắm rửa đi, tối nay chia quân hai lộ, tranh thủ lo xong một hai nơi." Dương Phàm nảy sinh một cỗ khí phách hào hùng, đứng lên vung tay, rất có dáng của lãnh đạo nhà nước.
Sau khi chuyên tâm chuẩn bị các loại tư liệu, nhìn thời gian, Dương Phàm dẫn Cát Ny tới Đắc Ý Lâu. Trước đó Ngô Yến đã xuất phát đi chào hỏi khách hàng khác rồi.
Khi xe taxi tới Đắc Ý Lâu, Dương Phàm vừa nhìn là thấy cảnh tượng Điền Hằng vội vã đi vào bãi đậu xe, Dương Phàm trong lòng thầm lẩm bẩm, Điền Hằng chắc là đã bàn bạc qua với người của điện tử Hòa Tinh. Cũng không biết họ bàn những cái gì? Cái tập đoàn Hòa Tinh này không đơn giản nha, có thể là phát giác thấy phe Uyển Lăng bất hòa nên muốn làm giá đây.
Dương Phàm dẫn Cát Ny lên tầng hai, tới căn phòng đã hẹn trước mà gõ cửa, người mở cửa là một cô gái giống thư ký, ở bên trong có hai người đàn ông ngoài ba mươi ngồi im không động đậy, không có ý định đứng lên chào đón, bộ dạng vô cùng ngạo mạn. Dương Phàm trong lòng thầm cười lạnh, mặt vẫn mỉm cười nói với cô gái mở cửa:" Xin chào, chúng tôi là người cục công thương Uyển Lăng, chiều nay đã nhận được cuộc gọi của các người."
"Có việc này, xin mời vào." Nữ thư ký nói chuyện mặc dù khách sáo, nhưng giọng nói lại lãnh đạm. Dương Phàm trong lòng đã cho rằng cuộc nói chuyện lần này chắc là dư thừa rồi, có trời mới biết bên Điền Hằng đã đặt ra điều kiệu tốt gì.
"Dương khoa trưởng phải không? Cục trưởng của các anh tại sao lại không tới?" Người đàn ông ngồi ở giữa nói chuyện tương đối sốc hàng, bộ dạng như thể Dương Phàm đíu đủ tư cách lên tiếng ở đây.
Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn ta, ngoài ba mươi, rất đẹp trai, mặc bộ đồ chắc cũng là hàng xịn. Dương Phàm có điểm không hiểu, lần đầu tiên gặp mặt, lại còn là đối phương chủ động mời, tại sao hắn ta nói chuyện lại sốc hàng như vậy.
"Haha, cục trưởng của chúng tôi rất bận, nếu như doanh nghiệp muốn đàm phán không đủ thành ý, bình thường cục trưởng sẽ không ra mặt để đàm phán đâu." Dương Phàm lạnh lùng đáp lại một câu, đứng ở cửa không định ngồi xuống.
"Anh có ý gì?" Người đó ngển cổ lên, sắp sửa phát tác. Lúc này người ở bên cạnh nhìn thì có vẻ trầm ổn hơn tí, lớn tuổi hơn tí hừ một tiếng nói:" Giám đốc Mã, chú ý thái độ của mình, đừng để người ta bảo người của điện tử Hòa Tinh không biết kiềm chế."
Nói xong người đó đứng lên, mỉm cười đưa tay với Dương Phàm nói:" Xin chào, tôi là giám đốc bộ phận đối ngoại của tập đoàn điện tử Hòa Tinh - Hứa Anh Đạt, đây là giám đốc bộ phận nghiệp vụ - Mã Tự Cường."
Hai bên bắt tay nhau, Dương Phàm sắc mặt hòa hoãn lại nhiều, khách khí nói:" Tôi là Dương Phàm, khoa trưởng khoa nghiệp vụ."
"Mời ngồi! Mời ngồi!" Hứa Anh Đạt hình như coi Mã Tự Cường như không hề tồn tại, sau khi bảo Dương Phàm ngồi xuống cũng không buồn nhìn Mã Tự Cường một cái.
Dương Phàm cùng Hứa Anh Đạt trao đổi danh thiếp, thấy Mã Tự Cường ở bên cạnh, nghĩ tới Điền Hằng vừa đi khỏi, Dương Phàm cũng đếch đưa danh thiếp cho Mã Tự Cường.
"Vừa rồi hình như tôi thấy chủ nhiệm Điền Hằng của khu công nghệ cao Uyển Lăng ra khỏi đây, không phải là tới để đàm phán với các anh chứ?" Dương Phàm cũng không muốn giấu giếm, nghĩa bóng ý là nếu đã bàn với Điền Hằng rồi, chắc hẳn nội tình của Uyển Lăng mấy người cũng đã biết gần hết, nếu có thành ý thì cứ vào thẳng vấn đề mà ra điều kiện đi.
"Anh nói vậy là có ý gì, anh lại có thái độ gì đây?" Mã Tự Cường vỗ bàn đánh chát một cái, nhảy dựng lên.
Dương Phàm nhíu mày, Cát Ny ở đằng sau ném túi văn kiện tùy thân lên bàn trà, chuẩn bị chờ Dương Phàm ra dấu là xông lên làm ầm ĩ. Kết quả Hứa Anh Đạt lạnh lùng hừ một tiếng nói:" Giám đốc Mã, trước kia đã có nói qua rồi, ai bàn việc nấy. Khi Điền chủ nhiệm tới đây tôi có nói chen vào việc của anh không? Hiện tại tới lúc tôi bàn chuyện, anh không muốn nghe có thể đi khỏi nơi đây, đừng ngồi đây làm mất mặt công ty."
Dương Phàm cũng đã nhìn ra quan hệ của hai vị này có chút tế nhị. Chỉ trong chốc lát thôi, việc này đã trở nên vui rồi.
Danh sách chương