Chu Văn lặng lẽ nhỏ một giọt máu lên màn hình, tuy rằng nhân vật tí hon chưa chế, nhưng hắn vẫn làm như vậy.

Bởi vì chỉ có máu mới, mới có thể đại biểu trạng thái hiện tại của hắn, nhân vật tí hon lúc trước, thuộc tính vẫn là thuộc tính lúc trước.

Chu Văn: 16 tuổi.

Sinh mệnh cấp bậc: Phàm Thai.

Lực lượng: 10.

Tốc độ: 10.

Thân thể: 11.

Nguyên khí: 11.

Nguyên khí quyết: Mê Tiên Kinh.

Nguyên Khí kỹ: Đại Lực thần quyền, Hôi Tẫn chưởng, Huyết thiền, Phá Giáp thương, Long Môn Phi Thiên thuật.

Phối sủng: Đế Thính, Ngân Dực phi kiến, Liên nghĩ biến dị.

“Nguyên khí đã biến thành mười một, mà Nguyên Khí quyết vẫn chỉ có Mê Tiên Kinh, không hề có Nguyên Khí quyết mới xuất hiện.”

Chu Văn nhìn thuộc tính, đáy lòng dâng lên vô số ý niệm.

Trong điện thoại chỉ thể hiện có một Mê Tiên Kinh, chứng tỏ hắn cũng không luyện thành Nguyên Khí quyết khác, thế nhưng lại có thể tự do biến thành hình thái Tiểu Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh cùng Nguyên Khí quyết của Vô Tự bia, điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Thấy các học viên khác đều đang liều mạng phát tiết tinh lực, căn bản không có người chú ý hắn, Chu Văn liền thu điện thoại, tính tìm kiếm trên Lão Quân sơn một chuyến, xem có thể tìm được đồ án bàn tay nhỏ hay không.

Hơn nữa, lần trước luyện thành Tiểu Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh, liền thu được một con Thần thoại Phối sủng Đế Thính, nói không chừng Nguyên Khí quyết trên Vô Tự bia cũng có thể khiến hắn đạt được chỗ tốt tương tự.

Truyền thuyết có nói, kim đỉnh của Lão Quân sơn chưa từng có người lên được, có lẽ nơi đó có tồn tại tương tự với Tam Diện phật.

Đương nhiên, Chu Văn sẽ không tự mình lên kim đỉnh, muốn kiểm tra suy đoán có thật hay không, hắn cầm tìm đồ án bàn tay nhỏ, cài Lão Quân sơn vào trong máy, sau đó lại thử trong game cũng không muộn.

Chu Văn mới đứng dậy bước vài bước, Vương Phi đã liền xuất hiện trước mặt, nhìn chằm chằm Chu Văn hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu? Vô luận nhìn thế nào, nàng cũng không thấy Chu Văn hiện tại giống người tràn đầy tinh lực, vẫn lười biếng như thường, chỉ là khí sắc như tốt hơn trước rất nhiều.

- Toàn thân ta đều có lực lượng dùng không hết, cần chạy bộ để phóng thích bớt đi.

Chu Văn nghĩ một đằng, lại nói một nẻo, thiết chút khiến Vương Phi tức điên.

- Muốn chạy đúng không? Rất tốt, từ chân núi đến cầu đá lên kim đỉnh, chạy hai mươi vòng cho ta, ta ở đây xem ngươi, một vòng cũng không được thiếu.

Vương Phi cả giận.

- Vâng, chủ nhiệm.

Chu Văn không phản biện, chắp tay một cái, sau đó liền chạy lên trên.

Vô Tự bia là giới điểm của Lão Quân sơn, từ đây chạy lên trên, liền sẽ nhìn thấy dị sinh vật chân chính, mà từ đây đi xuống, lại có có một ít động vật trái đất biến dị.

Chu Văn dọc theo thềm đá chạy lên, không bao xa liền nhìn thấy một con linh dương trắng, đang gặm một gốc cây nhỏ trên vách đá.

Linh dương kia toàn thân tuyết trắng, đỉnh đầu còn có đôi giác con như dùng dương chi bạch ngọc điêu khắc mà thành, vừa nhìn liền biết không phải linh dương trên Trái Đất, trên trán nó, còn xuất hiện một con mắt dọc, nửa khép nửa mở, ẩn ẩn có thể nhìn thấy quang mang thánh khiết lấp lóe.

Bốn vó khẽ động, ẩn ẩn có bạch quang, tựa như đạp quang mà đi.

Tuy rằng Chu Văn không biết cấp bậc của nó, thế nhưng nhìn qua, tất không phàm tục.

Linh dương cũng thấy Chu Văn, nhưng cũng không để ý, tự mình chú tâm vào gốc cỏ trên vách.

Cỏ nhỏ sinh trưởng trên vách núi, lá có khô vàng, thế nhưng linh dương kia lại ăn rất ngon, tựa như mỹ vị vô thượng.

Dị sinh vật trên Lão Quân sơn không chủ động đả thương người, Chu Văn cũng không lo linh dương công kích hắn, có chút tò mò tới gần, cẩn thận quan sát những cây cỏ trên vách.

Cỏ nhỏ có năm lá, mỗi mảnh chỉ chừng ngón tay, hơn nữa vừa vàng vừa khô, tựa như làn sắp chết.

Mà phiến lá chính giữa, lại có một nụ hoa trắng, chỉ lớn chừng móng tay, thế nhưng lại như dùng ngọc thạch điêu khắc mà thành.

Linh dương cắn một ngụm, nuốt của hoa cùng lá, miệng nhấm nuốt một hồi, sau đó mới nuốt xuống, mặt đầy biểu tình hạnh phúc, tựa như cực kỳ thỏa mãn.

Vách núi khá cao, linh dương chỉ có thể ăn được cỏ khô bên dưới, Chu Văn nhìn lên, thấy số lượng cỏ khô cũng không nhiều, không khỏi khẽ động.

Chu Văn nhảy lên, mũi chân đạp lên vách núi, tựa như một con đại điểu giương cánh, chính là Long Môn Phi Thiên thuận mà hắn mới học không lâu.

Lăng không bắt lấy môt gốc cỏ khô, Chu Văn dùng sức kéo, gốc cỏ khô không chút sứt mẻ, dùng lực lượng của hắn, thế mà không thể rút được cỏ khô ra.

Chu Văn một tay túm cỏ, thân thể treo leo trên vách đá, quay đầu liếc mắt nhìn linh dương, thấy linh dương cũng không có ý công kích hắn, chỉ vừa nhấm nuốt cỏ khô, vừa nhìn Chu Văn, biểu tình tương đối quái dị, tựa như đang cười nhạo Chu Văn vậy.

Chu Văn dùng toàn lực rút hai phát, cỏ khô vẫn không nhích lấy một xíu, phiến lá cũng không hề có dấu hiệu đứt đoạn, độ cứng khó thể tưởng nổi.

- Cỏ khô này cứng như thế, chỉ sợ có cổ quái.

Chu Văn từng đọc quan, trong Dị Lĩnh vực có rất nhiều thực vật kỳ dị, có được các loại lực lượng thần kỳ.

Một số loại có độc, ăn liền mất mạng, cũng có một số loại, ăn vào có thể khiến tốt chất thân thể tăng nhiều, thậm chí có thể đột phá tiến hóa.

Nếu Tam Nhãn Linh Dương có thể ăn cỏ khô, chứng tỏ thứ này không đến nỗi có độc, nhưng nhân loại có thể ăn được không, Chu Văn cũng không biết.

Thấy bản thân không thể nhổ cỏ, Chu Văn liền thay đổi ý nghĩ, triệu hồi Liên nghĩ hóa thành hộ tí, dừng mảnh xương như cánh sen bao lấy cánh tay trái, những cánh hoa nơi cạnh tay cùng ngoại sườn như những lưỡi cưa sắc bén, ngón tay cũng như dao găm bén nhọn.

Chu Văn nắm tay cắm xuống, tựa như dao cắt đậu hũ, đâm vào trong vách đá, nhanh chóng đào một cái, đem đá xung quanh gốc cỏ đào đi, đào cảo gốc cỏ nhỏ ra cùng.

Trở lại bên dưới thềm đá, Chu Văn cũng không nhìn ra được điểm gì đặc biệt, đành phải đem gốc cỏ bỏ vào balo, quay đầu quay lại, phát hiện mấy góc cỏ còn lại, đều đã bị Tam Nhãn Linh Dương kia gặp hết.

Vốn chỉ nhất thời tò mò, Chu Văn cũng không thèm để ý, tiếp tục chạy lên đỉnh núi.

Lão Quân sơn được xưng là Dị Lĩnh vực an toàn nhất, chỉ cần không vượt qua cánh cửa lên kim đỉnh, như vậy sẽ không có nguy hiểm lớn, cho dù có người muốn giết Chu Văn, cũng tuyệt không dám động thủ trên Lão Quân sơn này.

Chu Văn chậm chậm nhìn bốn phía, nhưng vẫn chưa hề nhìn thấy đồ án bàn tay nhỏ.

Đang chạy vội, Chu Văn đột nhiêm cảm thấy căng thẳng, tựa như có người kéo hắn, không khỏi cả kinh, vội quay đầu nhìn lại, lại thấy Tam Nhãn Linh Dương dùng miệng cắn cắn balo, không ngừng lôi kéo.

- --------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện