- Ta muốn ăn cái này. . . Cái này. . . Còn có cái này. . .

Thời điểm đi ngang quan một tòa thành thị, đã cách kinh đô rất xa, Chu Văn để mọi người ra ngoài nghỉ ngơi một chút, thuận tiện mang Nha Nhi đi mua một ít đồ ăn vặt.

Bởi gần đây xuất hiện quá nhiều chuyện, cơ hồ không có thời gian chơi với Nha Nhi, vốn tưởng rằng lần này đi kinh đô, hẳn tương đối thoải mái, có thể mang theo Nha Nhi đi dạo, giải sầu một chút, nhưng ai biết lại phát sinh chuyện không mong muốn kia.

Sau khi bọn hắn độn thổ đi ra, nguyên bản Điềm Điềm chuẩn bị ra tay với Chu Văn, tuy nhiên thấy Chu Văn bị Nha Nhi lôi đi mua đủ loại kẹo.

Điềm Điềm nhìn Nha Nhi ăn kẹo đường, lại ăn kem ly, không khỏi ngẩn ra.

- Cái kia. . . Thoạt nhìn rất ngon…

Điềm Điềm thấy Nha Nhi không ngừng nếm thử các món ăn ngon, thoạt nhìn mỗi loại đều vô cùng ngon, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Chu Văn đi sau lưng Nha Nhi, mang theo bao lớn bao nhỏ, đều là đồ ăn vặt cho Nha Nhi.

- Xem ra kẻ xấu đến đâu, vẫn còn có thời điểm tốt bụng.

Điềm Điềm thấy Nha Nhi vô luận muốn cái gì, Chu Văn đều không chút do dự mua cho nàng, trong lòng âm thầm nghĩ:


- Nếu hắn chết ngay bây giờ, tiểu cô nương kia sẽ rất đau lòng, vẫn chờ hắn mua đồ xong, sau đó kết liễu tội ác cả đời của hắn đi.

- Ta muốn cái kia. . .

Nha Nhi đi vào một tiệm chocolate, chỉ một hộp chocolate nói.

Chu Văn theo ngón tay Nha Nhi nhìn sang, phát hiện hộp chocolate kia được đặt tại vị trí vô cùng rõ rệt, mà lại có gian hàng chuyên môn, lại phối hợp thêm ánh đèn, nguyên bản hộp chocolate hết sức đẹp đẽ, thoạt nhìn càng thêm hấp dẫn con mắt người khác, khó trách Nha Nhi liếc thấy đã muốn.

- Làm phiền ngươi giúp ta lấy hộp chocolate kia.

Chu Văn thấy hộp chocolate không niêm yết giá, có điều xem xét rất đắt, nhưng cái này không quan trọng, tiền đối với Chu Văn mà nói, đã không quá ý nghĩa.

- Tiên sinh, thật xin lỗi, hộp chocolate kia, chúng ta tạm thời không thể bán cho ngài.

Nhân viên cửa hàng rất lễ phép nói.

- Tại sao?

Chu Văn nghe trong lời của nhân viên cửa hàng kia có hàm ý, không hiểu hỏi.

Nhân viên cửa hàng giải thích nói:

- Tiên sinh, chuyện thế này, hộp chocolate kia do ông chủ của chúng ta tự tay chế tác, đây cũng là tác phẩm hắn đắc ý nhất, đồng thời là chí bảo của tiệm, mỗi tháng chỉ có thể chế tạo ra một hộp, nhưng bởi quá ngon, rất được hoan nghênh, cho nên có rất nhiều người muốn mua. Nhưng hộp chocolate này, một tháng chỉ có thể chế tác một hộp, rất nhiều người tìm quan hệ bằng hữu, muốn ông chủ bán hộp chocolate này cho bọn hắn. Bởi rất nhiều người muốn, ông chủ không có cách nào khác, thực sự không sản xuất nhiều được, cho nên ông chủ chúng ta đặt ra quy củ, hộp chocolate kia chỉ bán cho người hiểu chocolate nhất.

- Người hiểu chocolate nhất là gì?

Chu Văn vẫn không rõ, làm sao phân chia người biết hay không biết chocolate.

Nhân viên cửa hàng nghe Chu Văn nói như vậy, liền biết hắn cũng không hiểu chocolate, nhưng vẫn rất lễ phép nói:

- Kỳ thật rất đơn giản, sau mỗi một lần chocolate được chế tạo, ông chủ sẽ bố trí ba đề, người nào có thể trả lời chính xác, sẽ có tư cách thu hoạch miễn phí hộp chocolate kia.

- Còn có chuyện tốt như vậy, vậy ba đề kia là cái gì?

Chu Văn nghĩ thầm:

- Bằng vào năng lực của mình, thấu thị các loại đều được, khả năng rất dễ dàng lấy được hộp chocolate kia.

Nhân viên cửa hàng chỉ chỉ ba cái hộp bên cạnh nói:


- Ba cái hộp chỗ đó, để phân biệt ba loại chocolate khác nhau, chỉ cần ăn xong tìm ra thành phần cụ thể của ba hộp chocolate kia, có thể thu hoạch miễn phí hộp chocolate chí bảo của quán chúng ta.

Chu Văn khẽ giật mình, lập tức cảm giác hơi khó.

Nếu để hắn đoán hộp chocolate kia có nhãn hiệu gì hoặc thuộc loại chocolate nào, coi như khóa trong tủ bảo hiểm, hắn vẫn đoán không sai chút nào.

Nhưng bên trong chocolate kia dùng loại tài liệu nào, Chu Văn không có biện pháp, hắn có thể thấy bên trong chocolate, nhưng hắn không nhận ra những nguyên liệu bên trong có tên là gì.

- Ta đến thử xem.

Nha Nhi rất hứng thú đối với chocolate, đi qua muốn thử chocolate.

- Đợi một chút.

Nhân viên cửa hàng vội vàng nói:

- Thời điểm ăn chocolate, cần bịt mắt, mà ba loại chocolate này, mỗi một viên đều có giá trị ba bốn trăm khối, ăn một viên đã mất 350, nếu ăn toàn bộ, coi như giảm giá, cũng cần 1000 khối…

- Không phải đoán trúng nguyên liệu có thể ăn miễn phí sao?

Chu Văn hỏi.

- Hộp chocolate trấn bảo mới miễn phí, chocolate dùng khảo nghiệm không miễn phí, vô luận có tìm ra đúng nguyên liệu hay không, đểu phải trả tiền. Nếu ngài cảm thấy không thích hợp, có thể không nếm thử.

Nhân viên cửa hàng nói.

Trong lòng Chu Văn âm thầm mắng một tiếng gian thương, nói miễn phí đưa chí bảo, trên thực tế lại thừa cơ bán chocolate bình thường.

Có điều một chút tiền mà thôi, Chu Văn cũng không quan tâm lắm, đang chuẩn bị đưa tiền cho Nha Nhi đi thử, đột nhiên nghe được sau lưng có một thanh âm lanh lảnh nói:

- Ta muốn thử một lần!

Chu Văn nghe thanh âm có chút quen tai, trong lòng giật mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên đây là nữ hài tóc vàng trước đó hắn gặp phải.

Trước đó nữ hài tóc vàng kia giả vờ muốn hắn đụng vào, lúc này ở nơi này nhìn thấy nàng, lập tức khiến trong lòng Chu Văn có ý khác.

- Nơi này cách kinh đô phải hơn ngàn dặm, có thể gặp được nàng tại đây, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Chu Văn nhìn chằm chằm Điềm Điềm, nhưng lại không nhìn thấu nàng, bất luận nhìn thế nào, nữ hài tóc vàng kia đều giống như người bình thường chưa từng tu luyện bao giờ.

Rõ ràng lần này Điềm Điềm đã chuẩn bị trước, nàng đã biết tiền là cái gì, lấy một xấp tiền mặt 1000 khối, đưa cho nhân viên cửa hàng.


- Đợi một chút, hẳn có trước có sau? Chúng ta tới trước, coi như muốn thử, cũng phải do chúng ta tới thử trước.

Nha Nhi nói.

- Các ngươi chẳng qua đi vào trong tiệm trước, nhưng vẫn chưa đưa tiền, ta đưa tiền trước, dĩ nhiên ta phải thử trước.

Điềm Điềm logic vô cùng rõ ràng.

Trên thực tế theo Chu Văn và Nha Nhi lâu như vậy, nàng đã sớm thèm không xong rồi, không biết nuốt bao nhiêu nước miếng, lại nghe nói hộp chocolate kia ngon như vậy, lúc này mới nhịn không được chủ động hiện thân ra, muốn ăn hộp chocolate kia.

- Không đúng, ngươi đang phục vụ cho chúng ta, lúc này không nên thu tiền của nàng mới đúng?

Nha Nhi nhìn nhân viên cửa hàng hỏi.

Lúc này nhân viên cửa hàng cũng hơi khó khăn, hắn cảm thấy Điềm Điềm cùng Nha Nhi đều có lý, nên không tìm ra lý do phản bác.

Thấy Điềm Điềm và Nha Nhi cũng không chịu nhượng bộ, nhân viên cửa hàng ho nhẹ một tiếng nói:

- Trước đây trong vài năm, mỗi tháng đều có rất nhiều người tới nếm thử, nhưng ngươi chân chính có thể lấy được hộp chocolate chí bảo kia, trong một trăm người chưa chắc tìm ra được một người, nếu không các ngươi thử lần lượt…

Nói xong, hắn nhìn về phía Nha Nhi, thấy Nha Nhi không có ý định nhượng bộ, vừa nhìn về phía Điềm Điềm, Điềm Điềm đứng ở nơi đó bất động, ánh mắt rất kiên định.

Nhân viên cửa hàng đành phải đem ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Chu Văn, Chu Văn nơi nào sẽ để ý đến hắn, hắn dùng toàn bộ tinh thần tập trung trên thân hộp chocolate, hắn còn nhớ rõ, Điềm Điềm này là tồn tại có thể xuyên qua Thiên Tai cấp đạn.

- Hai ngươi đều muốn hộp chocolate chí bảo, vậy thi đấu một trận đi, người nào thắng có thể thu hoạch được hộp chocolate chí bảo của ta. Dĩ nhiên, cũng có khả năng cả hai người các ngươi không thông qua, đều bị đào thải. Cho nên muốn cầm hộp chocolate chí bảo cửa hàng ta, không dễ dàng như vậy đâu?

Thanh âm một người nói chuyện từ trong gian phòng cửa hàng kia, đi ra.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện