Thế nhưng nghe được câu nói sau cùng của nữ nhân viên, Nhan Tiểu Mạn lập tức tỉnh táo lại.

388.000!

Giá tiền này rất thân dân? Chị gái, có phải chị hiểu lầm hai chữ ‘thân dân’ này không?

Nhan Tiểu Mạn nhịn xuống xúc động nhổ nước bọt, chật vật dời ánh mắt khỏi vòng tay.

"Lâm Thần, chúng ta đi thôi!" Nhan Tiểu Mạn chú giục.

Không phải cô lo Lâm Nhàn mua không nổi, mà là lo hắn thật sự mua.

Mặc dù Nhan Tiểu Mạn thực sự rất thích đôi vòng tay tình lữ này, thế nhưng giá cả thực sự quá đắt, cô cảm thấy mình không thích hợp nhận món quà đắt như vậy.

Lâm Nhàn nói ra: "Thích không? Thích liền mua, dù sao cũng không đắt."

Nghe vậy, hai mắt nữ nhân viên lập tức sáng long lanh, hâm mộ nhìn Nhan Tiểu Mạn.

Quả nhiên.

Chuyện lo lắng nhất Nhan Tiểu Mạn đã xảy ra.

Cô quyết đoán lắc đầu, từ chối: "Không thích! Chúng ta đi thôi, qua cửa tiệm khác thôi."

Cmn!

Thần tượng, cô rõ ràng rất thích! Tại sao phải từ chối?

Hơn nữa, không ngờ trên thế gian lại tồn tại người phụ nữ có thể từ chối yêu cầu này?

Tâm tình của nữ nhân viên hết sức phức tạp, hận không thể thay thế Nhan Tiểu Mạn trả lời.

Ngoài trừ công trạng của bản thân, nữ nhân viên cũng là phụ nữ, cô ta để tay lên ngực tự hỏi, nếu bạn trai của mình muốn tặng đôi vòng tay tình lữ này, cô ta tuyệt đối không nói hai lời, lập tức đáp ứng.

Thấy thế, Lâm Nhàn mỉm cười, nói: "Cậu không thích thì quên đi, theo mình đi xem bật lửa, nghe nói bật lửa của Cartier cũng không tồi."

Nghe hắn nói như vậy, Nhan Tiểu Mạn không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở phào.

Cô không muốn người khác nói mình bởi vì tiền nên mới làm bạn gái Lâm Nhàn.

Nữ nhân viên mặc dù rất thất vọng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhiệt tình giới thiệu: "Gian hàng bật lửa ở bên kia, mời hai vị đi theo tôi."

Trong tủ trưng bày không nhiều bật lửa, chỉ có chín cái.

Nhan Tiểu Mạn liếc sơ qua giá cả, âm thầm líu lưỡi, cái rẻ nhất 5.900 khối, đắt nhất lên tới 8.400!

"Tiểu Mạn cậu trước giúp mình xem một chút, mình đi vệ sinh." Lâm Nhàn đột nhiên nói.

"A, được!"

Nhan Tiểu Mạn gật đầu, ra hiệu không có vấn đề.

Thấy thế, Lâm Nhàn đưa mắt ra hiệu cho nữ nhân viên, sau đó rảo bước về một góc.

Rất nhanh, nữ nhân viên đã qua góc đó.

"Tiên sinh, xin hỏi có gì yêu cầu sao?"

Lâm Nhàn móc thẻ ngân hàng ra, đưa tới, yêu cầu: "Lấy đôi vòng tay tình lữ vừa rồi cho tôi, à phải, đừng để bạn gái của tôi biết!"

Nữ nhân viên tiếp nhận thẻ ngân hàng, niềm hâm mộ đối với Nhan Tiểu Mạn lập tức tăng lên mức tột đỉnh.

Quá lãng mạn rồi!

Đây là bạn trai thần tiên ở đây?

Vị đại tiên nào đó trên trời tiện tay cũng vứt một tên bạn trai như vậy cho mình thì tốt biết bao!

Nữ nhân viên thầm cầu khấn vài câu rồi gật đầu: "Tiên sinh yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt."

Lâm Nhàn đợi trong góc gần một phút đồng hồ rồi mới trở lại tủ trước trưng bày.

Hắn nắm bả vai Nhan Tiểu Mạn, cười hỏi: "Chọn cái nào?"

"Cậu còn chưa nói cho mình biết bác trai làm công việc gì?" Nhan Tiểu Mạn lườm hắn một cái.

"Đầu bếp!" Lâm Nhàn đáp.

"Đầu bếp!"

Nhan Tiểu Mạn trầm tư chốc lát, chỉ một cái trong đó, nói: "Cái này thế nào? Thiết kế ổn trọng, thích hợp trung niên, hơn nữa ba mặt màu đen, dù có bị bắn vào thì cũng khó nhìn ra, lau chùi cũng rất thuận tiện!"

Không thể không thừa nhận, phụ nữ quả thật rất cẩn thận, có thể cân nhắc đến nhiều chi tiết vô cùng nhỏ nhặt.

Lâm Nhàn nhịn không được giơ ngón tay cái, khen: "Cậu thật biết chọn, cha mình nhất định sẽ thích!"

Dứt lời, hắn hướng về phía nữ nhân viên, bảo: "Làm phiền cô lấy cái bật nửa này cho tôi!"

"Vâng!"

Sau khi bật lửa được gói lại, hai người tới quầy thu ngân.

Trả tiền xong xuôi, nữ nhân viên tăng thêm một cái hộp đã đóng gói kĩ, cười nói: "Tiên sinh, đây là quà khuyến mãi của cửa hàng, hi vọng ngài có thể thích."

Dứt lời, nữ nhân viên bí mật nháy nháy mắt.

Lâm Nhàn lập tức ngầm hiểu, gật đầu: "Cám ơn!"

...

Sau khi rời khỏi Cartier, Lâm Nhàn mang theo Nhan Tiểu Mạn đi tới cửa hàng Chanel.

"Quần áo trong này thật đẹp!"

Nhan Tiểu Mạn thích một chiếc váy liền áo.

Thế là, nhân viên lập tức nhiệt tình giúp cô thử đồ.

Mặc dù quần áo trên người cặp đôi này rất phổ thông, nhưng túi quà Cartier trên tay Lâm Nhàn đã đủ nói lên nhiều thứ.

Rất nhanh, Nhan Tiểu Mạn đã thay quần áo xong.

Trong nháy mắt cô ra khỏi phòng thay đồ, trái tim Lâm Nhàn dường như chậm đi một nhịp.

Người đẹp vì lụa, lời này không sai chút nào.

Nhan trị của Nhan Tiểu Mạn vốn rất cao, đồng thời khí chất xuất chúng dường như mang theo một cỗ tiên khí. Chiếc váy liền áo này quả thực được làm vì cô, thể hiện ra toàn bộ khí chất và dáng người hoàn mỹ của cô.

"Đẹp không?"

Nhan Tiểu Mạn xoay một vòng, thấp thỏm hỏi.

Lâm Nhàn không trả lời, mà là trực tiếp quay qua nói với nhân viên: "Chính là nó, gói lại cho tôi!"

Nhan Tiểu Mạn lén nhìn bảng giá, vừa định mở miệng, Lâm Nhàn liền ngắt lời: "Đây là món quà đầu tiên mình tặng cho cậu, không được từ chối!"

"Được!" Nhan Tiểu Mạn đành phải ủy khuất gật đầu.

Chiếc váy liền áo này giá trị 18.000 khối, quá mắc đối với Nhan Tiểu Mạn, tuy nhiên trước đó tại cửa hàng Cartier, cô đã từ chối Lâm Nhàn một lần, cho nên lần này buộc phải gật đầu đáp ứng.

Trả tiền xong xuôi, thừa dịp Nhan Tiểu Mạn không chú ý, Lâm Nhàn lặng lẽ lấy vòng tay nam ra khỏi hộp, sau đó giấu cái hộp vào túi đựng váy.

Ra khỏi cửa hàng Chanel, Nhan Tiểu Mạn nghiêm mặt nói: "Sau này không cho phép cậu mua cho mình quà cáp quý trọng như vậy!"

"Được, vậy mình sẽ mua cho …"

Nhan Tiểu Mạn bị hắn khi dễ quen rồi nên đại khái có thể đoán được hắn muốn nói cái gì, lập tức ngắt lời: "Cũng không được phép mua cho những người phụ nữ khác!"

"Được đó Nhan Tiểu Mạn, thông minh hơn trước rồi!" Lâm Nhàn trêu ghẹo.

"Hừ! Bản tiểu thư một mực rất thông minh!" Nhan Tiểu Mạn ngạo kiều hừ một tiếng, ngay sau đó nói khẽ: "Lâm Nhàn, mình biết cậu tốt với mình, nhưng sau này thật sự không cần mua cho món quà tôi quý trọng như vậy."

Lâm Nhàn nghĩ nghĩ, nghiêm mặt đáp: "Tốt, nghe lời cậu!"

"Thật ngoan!"

Nhan Tiểu Mạn dứt lời, vậy mà chủ động tiến lên, chụt một cái trên mặt hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện