Ba người đẩy vali đi thẳng tới bãi đậu xe dưới đất.

Tần Lam móc ra chìa khóa xe, ấn xuống một cái, một chiếc Mini Cooper phía trước lập tức bíp bíp.

Chiếc xe này nhỏ gọn đáng yêu, tính năng đều không tồi, khuyết điểm duy nhất chính là không gian nhỏ, phi thường nhỏ.

Hai cái vali vậy mà không cách nào nhét vào cốp xe, cuối cùng đành phải nhét vào hàng ghế sau.

Như vậy vấn đề đến rồi, ghế sau chứa vali, vậy Lâm Nhàn ngồi ở đâu?

Cuối cùng, hắn phát hiện mình chỉ có thể ngồi ở trên vali...

Nhìn thấy một màn này, Nhan Tiểu Mạn ngồi ở vị trí tay lái phụ nhịn không được cười ra tiếng.

Tần Lam áy náy nói: "Thật ngại quá Lâm Nhàn, xe quá nhỏ, đành phải để cậu chịu thiệt thòi thôi."

"Không sao, tôi cảm thấy như vậy rất thú vị." Lâm Nhàn khoát khoát tay, hắn không phải kiểu hay đòi hỏi.

Tần Lam hỏi: "Giữa trưa đi đâu ăn?"

Lâm Nhàn lắc đầu: “Tôi không quen Ma đô, hai người quyết định là được."

"Vậy đi ăn món địa phương đi!" Nhan Tiểu Mạn đề nghị.

"Vẫn là Tân Uyển?"

"Ừ!" Nhan Tiểu Mạn gật đầu, trong mắt lộ rõ vẻ chờ mong, sau đó quay đầu giới thiệu với Lâm Nhàn: "Lâm Nhàn, tôi đã nói với cậu, thịt kho tàu, thịt gà xào ở quán cơm đó cực kỳ ngon, mỗi lần tôi tới Thượng Hải (Ma đô) đều sẽ đi ăn."

Tần Lam gật đầu: “Tôi gọi điện thoại hỏi thử xem, quán cơm Tân Uyển cần đặt trước, không biết giờ này còn chỗ trống hay không."

Quán cơm Tân Uyển cực kỳ nổi tiếng tại Ma đô, đến bây giờ đã mở được rất nhiều năm mà vẫn chưa hết hot, hàng ngày gần như luôn kín bàn.

Trên internet, nơi này được dân mạng bình chọn là một trong 100 nhà hàng ngon nhất cả nước.

Rất nhanh, Tần Lam để điện thoại xuống, cô ngạc nhiên nói: "Thật may, còn vừa đúng một bàn."

...

Quán cơm Tân Uyển ở trên đường Gia Thiện, cách bến xe không xa.

Nửa giờ sau, Tần Lam đậu xe trước cửa tiệm.

Quy mô Tân Uyển không lớn, phong cách hơi hướng cổ điển, chỉ có mấy căn phòng riêng, bởi vậy đại sảnh toàn người với người, người đến người đi liên tục, vô số âm thanh tụ vào cùng một chỗ có vẻ vô cùng huyên náo. Tuy nhiên Lâm Nhàn lại không ghét, bởi vì đây là tình cảnh quen thuộc trong quán cơm nhà mình.

Nhân viên phục vụ là bác gái, mặc dù không bắt mắt như nữ sinh nhưng thắng ở thân thiết.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, ba người ngồi xuống một bàn trống.

Tần Lam tiếp nhận thực đơn, cười nói: "Trước đây chúng tôi tới nơi này ăn, chí ít phải đặt trước một ngày, không nghĩ tới hôm nay vừa vặn còn lại một bàn trống."

Dứt lời, cô liền đưa thực đơn qua, bảo "Lâm Nhàn, muốn ăn thì gọi đi, đừng khách khí!"

“Tôi lần đầu tiên tới đây ăn, không biết món nào đặc sắc, các cô chọn đi." Lâm Nhàn lắc đầu từ chối.

"Được!"

Tần Lam gật đầu, nói với nhân viên: "Thịt kho tàu, gà kho gừng, sườn non chua ngọt, rau trộn rau cần, thêm một phần nấm đông cô xào."

Sau khi gọi thức ăn xong, Tần Lam rót hai ly trà cho hai người kia rồi tùy tiện hỏi: "Lâm Nhàn, cậu lần này đến Ma đô đã quyết định xong đi đâu chơi chưa?"

Lâm Nhàn cười đáp: "Không có, lần này tôi đến chủ yếu để mua đồ."

Nhan Tiểu Mạn âm thầm cười trộm, trong lòng tự nhủ tên này giả vờ rất giống đó.

"Có tiện nói cho chúng tôi biết mua vật gì không?" Tần Lam tiếp tục hỏi.

"Đồng hồ!"

Lâm Nhàn nhấp miếng trà nóng, lạnh nhạt trả lời.

Hình tượng của Lâm Nhàn trong mắt Tần Lam vốn còn được, nhưng hiện tại lại đang tuột không phanh.

Nhờ sinh sống tại Ma đô nhiều năm, nhãn lực của Tần Lam rất tốt, liếc mắt liền nhìn ra đồ đạc trên người Lâm Nhàn tuyệt đối không phải hàng hiệu. Một học sinh cao trung bình thường mới vừa tốt nghiệp, chỉ vì mua một cái đồng hồ đeo tay mà phải cất công đến tận Ma đô?

Cho nên Tần Lam cho rằng Lâm Nhàn đang cố ý trang bức.

Cô không phải loại người hiềm bần ái phú, chẳng qua là cảm thấy Lâm Nhàn quá táo bạo, không có tiền lại muốn học làm sang, dường như thiếu đi sự chân thành.

Tần Lam cảm thấy mình nhất định phải nhắc nhở để em họ thấy rõ Lâm Nhàn.

Thực khách trong nhà ăn rất nhiều, tuy nhiên tốc độ dọn thức ăn lên lại không hề chậm. Một lát sau, từng dĩa đồ ăn ngon lành, nóng hổi, thơm phức được nhân viên phục vụ đặt lên bàn.

Đồ ăn địa phương hiển nhiên mang phong cách Thượng Hải, mùi vị thường là ngọt, gần như không thêm muối vào.

Nhan Tiểu Mạn hô: "Lâm Nhàn, nếm thử thịt kho tàu đi, hương vị cực kỳ tốt."

Lâm Nhàn gật đầu, gắp một miếng thịt kho tàu lên, bỏ vào trong miệng.

Quả thật rất ngon, thịt kho tàu rất mềm, vào miệng tan ngay, mập mà không ngán, hương vị mặn ngọt vừa phải.

"Ân, ngon thật."

Nhan Tiểu Mạn thấy Lâm Nhàn tán thưởng, vui vẻ nói: "Đúng không, tôi không lừa gạt cậu chứ!"

Tiếp theo, Lâm Nhàn lần lượt nếm thử mấy món ăn khác, phát hiện hương vị đều rất ngon, khó trách tiệm này đắt khách đến vậy.

Tay nghề của Lâm Quốc Đống cũng rất tốt, chỉ là ông ấy học món cay Tứ Xuyên, phong cách hoàn toàn khác biệt với món ăn địa phương ở đây.

Nhan Tiểu Mạn hiện tại không rảnh nói chuyện, cô đang chiến đấu với một cái đùi gà, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Nhìn không ra, Nhan Tiểu Mạn thế mà lại là ăn hàng, xem ra bình thường trong trường học cô nàng giấu rất kỹ!

Nhan Tiểu Mạn cảm nhận được ánh mắt của hắn, hơi xấu hổ, buông đùi gà xuống, cầm một tờ giấy xinh đẹp lau miêng.

Thế nhưng rất nhanh, cô nhanh chóng không chịu được thức ăn ngon cám dỗ, lại cầm đũa lên gắp một miếng thịt kho tàu.

...

Nửa giờ sau, cả nhóm đồng thời buông đũa.

Đối với Lâm Nhàn, đây là lần thứ nhất hắn ăn đồ ăn bản địa, trải nghiệm vô cùng tốt.

Nhan Tiểu Mạn không cần phải nói, giờ phút này cô đang vô cùng thỏa mãn cầm ly trà uống từng ngụm nhỏ.

Lúc này, Tần Lam bỗng nhiên chủ động hỏi: "Lâm Nhàn, cậu chuẩn bị đi đâu?"

"Mua đồng hồ."

"Địa chỉ ở đâu? Tôi đưa cậu đi!" Tần Lam nhiệt tình đề nghị.

Nhan Tiểu Mạn liếc Tần Lam, cảm thấy chị họ nhà mình nhiệt tình hơi quá đáng.

Chẳng lẽ chị họ đã nhìn ra?

Nghĩ tới đây, Nhan Tiểu Mạn không khỏi hoảng hốt, cô rất lo lắng chị họ sẽ nói chuyện Lâm Nhàn cho cha mẹ mình biết.

Lâm Nhàn đương nhiên sẽ không từ chối tài xế miễn phí,. Thế là, hắn lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua địa chỉ, đáp: "Số 1.159 đường Tây Nam Kinh!"

"Thật là tốt, tôi đang định cùng Tiểu Mạn đi dạo một vòng trên đường Nam Kinh."

Mục đích của Tần Lam tự nhiên là muốn chọc thủng sự giả dối của Lâm Nhàn, để em họ thấy rõ cách làm người của hắn, cho nên mới biểu hiện nhiệt tình như vậy.

Bữa cơm cũng không đắt lắm, năm món ăn tổng cộng chưa đến 300 khối, lúc tính tiền, Nhan Tiểu Mạn vội vàng giành quyền trả tiền.

Trả tiền xong, cô nàng còn ngạo kiều hừ một tiếng với Lâm Nhàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện