Lâm Thần cảm thấy đối phó với cô nàng dễ thương này còn khó hơn cả Tô Nhan. Chỉ cần Lâm Thần có ý muốn ra ngoài thì sẽ chọc giận Linh Nhi, thậm chí còn được Linh Nhi “hành hạ” bằng cách lôi vào phòng “âu yếm”( edit: méo có sắc đâu).

Dần dần Lâm Thần cũng nghe lời Linh Nhi, Linh Nhi cũng vì thế mà buông lỏng cảnh giác nhưng cô đâu biết Lâm Thần đang chuẩn bị một cuộc đào thoát.

Trong mấy ngày này, Lâm Thần triển lộ hết tài năng của mình: Từ việc nấu ăn, kể chuyện cười cho cô, đến cả việc nhà, dỗ Lâm Linh đi ngủ thì Lâm Thần làm được xuất xắc nhiệm vụ được giao. Điều này khiến cho Linh Nhi cảm thấy rất vui vẻ và tự hào, thực sự thì cô chưa bao giờ gặp ai vừa có sức hút vừa giỏi giang đến như vậy. Linh Nhi muốn trao “yêu thương” cho Lâm Thần thật nhiều, nhưng chính điều này làm Lâm Thần rất khó chịu. Cứ đang làm mà không cẩn thận là sẽ có một “ bạch tuộc” mềm mại quấn chặt sau lưng không rời, thực sự nếu là người khác thì hành động đó không khác gì là dụ hoặc người ta phạm tội cả.

Sau gần một tuần, Lâm Thần quyết định sẽ trốn khỏi căn nhà này, cậu đã nghiên cứu rất kỹ căn nhà này, và cũng đã tráo chiếc chìa khóa cửa với một chìa khác. Tất cả vị trí của bảo vệ và người hầu cậu cũng đã biết, và thời điểm tốt nhất là đêm nay, cậu đã không chờ được cảnh muốn gặp lại gia đình mình rồi, may thực sự là đang trong giờ nghỉ hè nên trường cậu cũng không lo lắm.

Buổi tối hôm đó, Lâm Thần thức dậy lúc nửa đêm, nhìn sang bên cạnh thì thấy Linh Nhi mặc một bộ độ ngủ dạng váy, trông rất dụ hoặc người ta đang ôm chặt cậu. Lâm Thần bây giờ mới nhận ra là tại sao lúc mình ngủ dậy thì bên cạnh có mùi của Linh Nhi, hóa ra là cô bé này mỗi lần cậu ngủ là cô ấy tự ý mở khóa chui chăn ngủ cùng. Trong lòng cậu cũng rất khó tả cảm xúc này, có vẻ như cô nàng này đang rất thiếu tình thương nên mới như vậy? Lâm Thần cũng không nghĩ được nhiều, nếu không trốn thì người nhà sẽ lo mất.

Cậu lấy cái gối và từ từ kéo bỏ tay của Linh Nhi ra, nhưng Linh Nhi lúc này lại phản xạ ôm chặt Lâm Thần làm cho Lâm Thần hoảng sợ, nói mớ:

-Ai cho anh trốn thoát, tehe....

Lâm Thần cũng cảm thấy mồ hôi trán rét lạnh, cậu cũng biết là đó chỉ là nói mơ nhưng cảm giác đáng sợ khi trốn thoát thất bại đang ngay sau lưng. Cậu cũng quyết tâm, lấy cái gối dài cậu chuẩn bị sẵn, thực sự cậu định làm cái bù nhìn giả dạng mình để lừa Linh Nhi, nhưng kế hoạch phải thay đổi. Lâm Thần cố gắng tháo bỏ tay của Linh Nhi ra nhưng càng bỏ cô giữ càng chặt. Lâm Thần đành phải ôm lại cô để cô tháo lỏng tay ra. Một xúc cảm mềm mại tràn ngập trong đầu Lâm Thần, dáng người cô bé này đúng là tuyệt hảo, cộng thêm mùi hương thoang thoảng cùng với hai quả đào đang bị ép bởi ngực cậu, nhưng điều này cũng chỉ làm Lâm Thần hơi có chút dao động, cậu vẫn phải thoát khỏi nơi này.

Sau khi đã chuẩn bị xong, thấy Linh Nhi ngủ ngon lành cùng với chiếc gối cậu chuẩn bị sẵn, Lâm Thần chính thức thực hiện kế hoạch.

Cậu nhẹ nhàng vào phòng tắm để xóa hết mùi Linh Nhi, vì cậu biết mấy cô nữ hầu với bảo vệ bên ngoài mũi rất thính, nếu không xóa hết mùi thì sẽ toang mất. Lâm Thần thay bộ đồ người hầu mà cậu trộm được từ phòng người hầu. Nhìn mình trong gương, cậu không biết mình mặc như thế này có ổn không, nhưng cậu đâu biết là đồ cậu mặc lại làm cho khí chất nam tính của cậu bộc lộ mạnh mẽ, đây cũng chính là lý do vì sao chủ quán bar lại tuyển Lâm Thần bồi bàn( chương hai nếu ae không hiểu).

Lâm Thần đội cho mình một chiếc mặt nạ, bắt đầu kế hoạch trốn thoát của mình.

Không gây ra một tiếng động nào nhưng Lâm Thần vẫn đi rất nhanh, cậu luồn lách qua những camera, nếu có cam mà cậu không thể luồn được thì cậu giả dạng người hầu bê một đĩa trái cây đi qua, chính vì sự linh hoạt và thông minh của cậu nên cậu đã đến được cửa chính, nhưng cậu vừa mở cánh cửa ra thì một tiếng chuông báo rất to đã vang lên “có kẻ đột nhập, có kẻ đột nhập,...”

Lâm Thần bây giờ mới biết cái cửa chính chết tiệt này gắn thiết bị nhận dạng chuyển động, cậu cũng không màng đến nữa, chạy thậtt nhanh ra ngoài.

Nhưng ở bên ngoài có khoảng chục tên bảo vệ tay cầm gậy chặn lối đi của Lâm Thần, mỗi tên nhìn khá to con, một trong số đó nhìn ra cậu , một tên bảo vệ đứng cúi đầu nói:

-Thưa cậu chủ, cô chủ căn dặn là nghiêm cấm cậu được ra ngoài để đảm bảo sự an toàn của cậu, chúng tôi mong cậu có thể quay lại…

Lâm Thần lúc này lại tỏ vẻ rất tức giận, nói lớn :

-Ngươi có biết là ngươi đang làm lỡ việc của ta không, cô chủ các ngươi đang bị bệnh, mà ta chính là một bác sĩ . Ta sẽ nói với cô chủ các ngươi để trách phạt các ngươi.

Nghe đến “cô chủ”, trong lòng các vệ sĩ bắt đầu run sợ, một người trong đó nói với đám bọn:

-Hay là chúng ta để cậu chủ qua đi, có lẽ lời cậu chủ chính là sự thật đó.

Cả đám còn lại gật đầu, rồi mở đường nói với Lâm Thần với giọng cầu khẩn:

-Chúng tôi sai rồi! Mong cậu chủ bỏ qua và đừng nhắc cho cô chủ ...

Lâm Thần lúc này mới hạ xuống giọng nói :

-Đây cũng là lần cuối cùng, các ngươi đi ra chỗ khác! Lâm Thần nói không hề có ý giả trân nên mấy tên vệ sĩ tin không một lời hỏi, ngoài ra cũng nhờ tài diễn xuất rất đa tài của Lâm Thần nên cậu có thể vượt qua dễ dàng.

Chuẩn bị bước ra ngoài cổng, có một âm thanh của cô gái với giọng điệu rất tức giận gào lên với vệ sĩ rằng:

-Bắt người kia lại về cho taaaaaa!!!

Người gào đó chính là Linh Nhi, nửa đêm bị báo động bởi chuông, cô cứ tưởng là có ai đó không mang não xông vào địa bàn của mình, nhưng khi sờ bên cạnh mình cảm giác mềm mềm thì có một dự cảm rất mạnh trong lòng cô “ Lâm Thần trốn rồi”. Cô rất giận, chưa bao giờ cô giận như vậy, đặc biệt là với người khác. Linh Nhi luôn cố gắng để giữ cho mình hình tượng đẹp nhất, nhưng cô bây giờ không quản nhiều như vậy. Linh Nhi chạy một mạch ra ngoài, vừa chạy vừa cầu xin Lâm Thần đừng trốn thoát, cô biết Lâm Thần rất thông minh, đa tài và lắm chiêu trò, cô cũng không ngờ chính mình cũng bị lừa, điều này cô phải chấn chỉnh lại ngay. Cô phải bắt Lâm Thần và “trừng phạt” anh ấy thật nặng để lần sau không dám bỏ trốn.

Lâm Thần thấy Linh Nhi ở trên tầng kêu gào khiến cho vệ sĩ không nghĩ gì chạy đến người Lâm Thần. Nhưng Lâm Thần đã chuẩn bị trước, anh chuẩn bị bột mì trong quần áo ném thẳng vào chỗ vệ sĩ đó. Đám khói trắng đã làm chậm chân bọn họ, Lâm Thần lúc này mới chạy như bay.

Tưởng mình đã chạy thoát thành công, nhưng ra cổng thì có một cô hầu gái đang chờ sẵn, cô ta chính là người bảo vệ Linh Nhi trong trường hợp khẩn cấp. Cô ấy cầm một cái súng, nhưng chỉ bắn ra những mũi kim . Lâm Thần biết trong kim đó chắc chắn chứa thuốc mê, một khi dính phải là sẽ rất mệt mỏi.

Vì là vệ sĩ chuyên dụng nên động tác của cô ta rất dứt khoát, mạnh nhưng lại không muốn gây tổn hại cho đối phương , cô ấy chỉ muốn Lâm Thần ngất . Lâm Thần lúc này đang rơi vào tình thế rất gian nan, không chạy thì chết mà chạy cũng rất mệt với cô ấy. Nếu mà bị bắt thì không biết là bao lâu mình mới quay trở về, hoặc đáng sợ là bị nhốt mãi mãi.

Cảm ơn ae đã đọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện