Dương Thiên đi đến chỗ của Lâm Thần. Điều này làm cho mọi người có vẻ chú ý đến Lâm Thần hơn. Có những tiếng xì xào bàn tán:
- Nhìn Tên kia quê mùa quá!
- Đúng thật!
-....
Mọi người nói về phong cách Lâm Thần. Vì thức sự Lâm Thần ăn mặc quá “dị”. Ai đi dự tiệc cũng muốn mang cho mình những bộ đồ sặc sỡ nhất để tôn vinh vẻ đẹp, và quan trọng là để không hạ thấp buổi tiệc ngày hôm nay. Nhưng Lâm Thần thì khác, cậu ấy mặc một bộ đồ khá bình thường, khuân mặt lại che bởi một chiếc mặt nạ. Và quan trọng hơn là Lâm Thần không có bạn bè, điều này càng làm có nhiều người khinh bỉ nghĩ “Chắc là người ngoài lạc vào đây”
Bình thường thì mọi người cũng không quan tâm lắm, nhưng khi có Dương Thiên đi đến. Mọi người mới nhận ra được sự tồn tại của Lâm Thần.
Dương Thiên đi đến đằng sau Lâm Thần. Khi thấy Lâm Thần vẫn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, Dương Thiên cười lạnh nói :
- Có vẻ như anh bạn không thuộc người ở đây nhỉ ??? Chỉ một câu nói mà đã làm cho mọi người có ánh nhìn không tốt với Lâm Thần. Ai cũng nghĩ Lâm Thần vào đây để “ăn chùa”, ai ai cũng muốn xem Lâm Thần trả lời như thế nào.
Lâm Thần nghe thế, quay sang nhìn thẳng Dương Thiên. Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thần, Dương Thiên cảm nhận được sự đáng sợ. Ánh mắt này cậu đã nhìn thấy một lần rồi, nhưng Dương Thiên nghĩ mãi không ra. (edit: Hai đạp nằm nửa tháng nhớ thế nào được.)
Lâm Thần thực sự không nghĩ rằng mình ngồi yên một chỗ cũng bị chú ý đến. Lâm Thần đổi giọng trầm xuống nói :
- Tôi được ngồi ở trong đây thì cậu chắc hiểu câu trả lời rồi đó.
Giọng nói nghe có vẻ đáng sợ. Nhưng Dương Thiên làm sao bỏ qua được, cậu vui vẻ nói với Lâm Thần:
- Vậy anh bạn có muốn biểu diễn một tiết mục để mua vui trong buổi tiệc hôm nay không ???
Mọi người đều hiểu ý Dương Thiên là muốn gây khó dễ cho Lâm Thần. Nhưng không một ai quản. Mọi người đều đang chờ xem kịch vui. Điều này làm cho Lâm Thần thở dài.
Đang lúc Lâm Thần định nói thì có một giọng nói thanh thúy truyền đến:
- Cậu đừng làm khó người ta nữa !
Mọi người ngoảnh lại, đó là giọng của Thanh Tuyết. Thanh Tuyết khi nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thần, cô lại nhớ đến lúc cha mẹ cô mất. Thanh Tuyết có một sự đồng cảm mãnh liệt đối với Lâm Thần. Chính vì vậy, khi Dương Thiên muốn gây khó dễ với người này, Thanh Tuyết không ngần ngại đứng ra.
Nhưng cô không biết rằng điều này làm cho Dương Thiên cảm thấy khó chịu. Thanh Tuyết làm như thế này không khác gì là cho mọi người hiểu rằng mình là người khó tính. Dương Thiên tỏ vẻ không có chuyện gì nói với Thanh Tuyết:
- Bạn này có vẻ mới đến lần đầu ! Mình chỉ muốn cho bạn này hòa nhập hơn với mọi người mà thôi !
Lâm Thần thấy Thanh Tuyết nói giúp mình, lòng cậu khá bất ngờ. Không ngờ cô ấy lại có mặt tốt này. Lúc này, Dương Thiên dở trò quái gở nói:
- Không lẽ cô thích người này...
Chỉ một câu nói mà đã làm toàn trường nổi một cách sôi động. Mọi người đều xì xào bán tán nói về Thanh Tuyết. Thanh Tuyết không ngờ miệng người này lại ác độc như vậy. Thanh Tuyết muốn giải thích nhưng càng giải thích cô lại càng gây hiểu lầm.
Cô bây giờ mới biết cảm giác này, mọi người đều ghen tỵ với cô ấy, ai ai cũng chỉ tay nói về Thanh Tuyết. Thanh Tuyết muốn làm gì đó, nhưng cô ấy bất lực, thực sự cô không có đồng minh, cảm giác này làm tâm trí cô bắt đầu sụp đổ.
Dương Thiên cười lạnh. Mấy nữ sinh kiểu thanh cao như thế này cậu gặp nhiều rồi, Dương Thiên muốn đánh sập sự thanh cao đó, ai bảo cô ta dám xen vào chuyện của cậu.
Dương Thiên tác quái nói :
- Ơ! Thực sự là nói thật à ? Chuyện này thật là lạ nha!!
Thanh Tuyết muốn giải thích nhưng mọi người bây giờ đâu có nghe. Ai ai cũng cười vào mặt Thanh Tuyết, những nam sinh nghe thấy cũng cười Thanh Tuyết. Những người bạn vừa nãy nói chuyện với Thanh Tuyết đều tỏ vẻ xa lánh.
Trong đầu của Thanh Tuyết bây giờ chỉ còn những lời nói miệt thị : “Cô ta chỉ giả vờ thôi sao ???” “ Thật là kinh tởm?”...
Lâm Thần bị bàn tán cũng chẳng quan tâm, vì cậu cũng quen kiểu này rồi. Mấy con người không ăn được thì đạp đổ khiến Lâm Thần cảm thấy buồn cười. Nhưng Thanh Tuyết thì khác, vì được sống trong sung sướng cộng thêm tính cách thanh cao. Chính vì thế, nên khi bị làm tâm điểm của sự chú ý, Thanh Tuyết trong lòng cảm thấy rất khủng hoảng. Khuân mặt xinh đẹp bây giờ có vẻ thất thần.
Thấy việc này có vẻ đi quá giới hạn, Lâm Thần đứng dậy nói nói với giong cực kỳ lạnh :
- Ngậm miệng hết lại !!!
Chỉ một câu nói của Lâm Thần, cả hội trường trở lên im ắng lạ thường. Thực sự lời của Lâm Thần nghe trong tai có vẻ rất có sát thương. Nhưng sau đó một đống lời chỉ trích nói ra từ mọi hướng:
-Ngươi có quyền gì bắt chúng ta im.
-Chúng ta không im lặng đó ! Ngươi định làm gì??
-...
Lâm Thần cười lạnh nói với Dương Thiên:
- Ngươi bắt nạt nữ sinh kia làm gì ??? Ngươi bảo muốn tôi lên biểu diễn đúng không???
Dương Thiên cười lạnh nói:
- Bạn học có vẻ khá căng thẳng nhỉ. Tôi chỉ muốn anh bạn dành chút thời gian để làm cho buổi tiệc trở nên thú vị hơn chứ. Nhưng nếu anh bạn muốn thì tôi cũng sẽ chiều.
Hai người trong lòng cười lạnh. Lâm Thần cũng từ bé biết biểu diễn một chút âm nhạc, thực sự lúc đó cậu chỉ đánh có một bài mà em gái cậu bắt cậu đàn nguyên một ngày. Thực sự cậu cũng không hiểu vì sao cả ??? (edit: trình có vẻ “ bình thường “ thật)
Còn Dương Thiên thì từ bé đã tập luyện đàn, cậu rất tự tin nói rằng cậu chưa thua ai. Điều này làm cho niềm tự tin của Dương Thiên bành trướng.
Dương Thiên nói với mọi người :
- Xin lỗi vì chuyện vừa nãy. Anh bạn này muốn biểu diễn một bài. Mình cũng rất hào hứng khi mình cũng chung sở thích với anh bạn này. Mong các bạn ngồi ở đây có thể giúp mình chấm điểm cho cả hai. Mình cảm ơn rất nhiều.
Lời nói này cũng là để Lâm Thần không còn đường lui. Nếu Lâm Thần dám lui, tất nhiên sẽ bị mọi người chửi rủa, thậm chí là bài xích. Mà nếu đồng ý, Lâm Thần chắc chắn sẽ cũng bị mọi người soi mói nhiều hơn do cậu đã làm hảo cảm của mọi người tăng lên. “Thực sự mình đúng là thiên tài” Dương Thiên lòng nghĩ thầm.
Thanh Tuyết vì được Lâm Thần đứng ra nên bây giờ mọi người cũng chẳng hề để ý tới cô lắm. Mọi người chỉ quan tâm tới Lâm Thần và Dương Thiên so tài với nhau. Thanh Tuyết rất cảm ơn người này, mặc dù chỉ là giúp qua loa nhưng đối với Thanh Tuyết thì cô đã cảm thấy rất vui rồi. Thực sự cô đã nhận ra được rất nhiều bài học quý giá.
Nghe tiếng mọi người hoan hô, Dương Thiên nói vui vẻ với Lâm Thần:
- So tài thì phải có phần thưởng chứ nhỉ. Bây giờ như thế này nhé, ai thắng sẽ yêu cầu người thua làm một việc. Được không???
Lâm Thần trong lòng hiểu rõ Dương Thiên là đang dùng khích tướng, nhưng Lâm Thần cũng thử xem tên này trổ tài đến mức nào. Lâm Thần nói nhẹ nhàng với Dương Thiên:
-Được!
Dương Thiên trong lòng rất hào hứng, cậu muốn dẫm đạp người này dưới bàn chân mình. Từ vụ Ngọc Băng, cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái cả. Nhưng bây giờ, cậu ta có thể thoải mái xả cơn tức này rồi.
Ở một khách sạn gần đó, có một cô tiểu thư vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng. Ở đằng sau có một cô gái dáng người cao ráo, mặc bộ đồ công sở cúi chào nói với giọng khá kính cẩn:
- Thưa cô chủ ! Chúng tôi đã lục tìm cả thành phố, nhưng không thấy người đó ạ!
Cô gái đang trang điểm dừng lại. Nói với giọng cực kỳ lạnh lùng :
- Các ngươi thật vô dụng ! Nuôi các ngươi chả có tác dụng gì cả!
Người đang nói chính là Linh Nhi, cô chính là người đứng đằng sau tổ chức bữa tiệc đó. Cô tổ chức vì hôm nay là kỷ niệm lần đầu cô gặp Lâm Thần ở công viên ( Edit: xem lại chương cũ nha, mà chịu chơi thật sự ). Cô tổ chức bữa tiệc này để mong có một ngày Lâm Thần sẽ là người mặc bộ đồ chú rể đứng trên đó cùng cô. Nhưng bây giờ anh ấy đã chạy thoát, cô rất tức giận. Hôm nay cô đến bữa tiệc đó như mọi năm, nhưng vì Lâm Thần vẫn chưa tìm thấy nên tâm trạng cô bây giờ hỏng bét.
Linh Nhi mặc một bộ đồ dạ hội, dáng hình học sinh nhưng ngực lại không hề học sinh chút nào. Linh Nhi tự tin vào thân hình chính mình, nhưng anh Lâm Thần lại chạy trốn là vì sao??? Câu hỏi này Linh Nhi muốn chính Lâm Thần trả lời.
Linh Nhi chuẩn bị xong xuôi. Cô bắt đầu lên xe đến bữa tiệc đó. Trước lúc đi, cô dặn mấy người vệ sĩ gần đó một cách cực kỳ lạnh lùng:
- Các ngươi mau chóng đi tìm anh ấy cho ta ! Các ngươi không tìm được trong hôm nay thì đừng có ở lại đây nữa.
Đám vệ sĩ gật đầu run rẩy. Cô chủ này thật bá đạo mà, thực sự ở gần cũng để cho người ta cảm thấy rét lạnh. Mấy người vệ sĩ cũng thông cảm cho người bị truy đuổi kia, thật là xui xẻo khi bị cô ấy nhắm đến.
Đang lúc Dương Thiên và Lâm Thần định so tài, thì có một người bảo vệ đến và nói một cách lễ phép:
- Cô chủ của bữa tiệc sắp đến, chúc mọi người ăn chơi vui vẻ.
Nghe thấy điều này, mọi người rất tò mò xem người đứng đằng sau là ai. Còn về Dương Thiên thì đây đúng là cơ hội tốt để có thể “cưa đổ” cô ấy.
Nhưng Lâm Thần lại cảm nhận được một điều chẳng lành tý nào.
P/S: Cảm ơn các đạo hữu đã giúp cho truyện lọt vào top 20 truyện sáng tác. Chúc đh đọc truyện vui vẻ.
- Nhìn Tên kia quê mùa quá!
- Đúng thật!
-....
Mọi người nói về phong cách Lâm Thần. Vì thức sự Lâm Thần ăn mặc quá “dị”. Ai đi dự tiệc cũng muốn mang cho mình những bộ đồ sặc sỡ nhất để tôn vinh vẻ đẹp, và quan trọng là để không hạ thấp buổi tiệc ngày hôm nay. Nhưng Lâm Thần thì khác, cậu ấy mặc một bộ đồ khá bình thường, khuân mặt lại che bởi một chiếc mặt nạ. Và quan trọng hơn là Lâm Thần không có bạn bè, điều này càng làm có nhiều người khinh bỉ nghĩ “Chắc là người ngoài lạc vào đây”
Bình thường thì mọi người cũng không quan tâm lắm, nhưng khi có Dương Thiên đi đến. Mọi người mới nhận ra được sự tồn tại của Lâm Thần.
Dương Thiên đi đến đằng sau Lâm Thần. Khi thấy Lâm Thần vẫn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, Dương Thiên cười lạnh nói :
- Có vẻ như anh bạn không thuộc người ở đây nhỉ ??? Chỉ một câu nói mà đã làm cho mọi người có ánh nhìn không tốt với Lâm Thần. Ai cũng nghĩ Lâm Thần vào đây để “ăn chùa”, ai ai cũng muốn xem Lâm Thần trả lời như thế nào.
Lâm Thần nghe thế, quay sang nhìn thẳng Dương Thiên. Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thần, Dương Thiên cảm nhận được sự đáng sợ. Ánh mắt này cậu đã nhìn thấy một lần rồi, nhưng Dương Thiên nghĩ mãi không ra. (edit: Hai đạp nằm nửa tháng nhớ thế nào được.)
Lâm Thần thực sự không nghĩ rằng mình ngồi yên một chỗ cũng bị chú ý đến. Lâm Thần đổi giọng trầm xuống nói :
- Tôi được ngồi ở trong đây thì cậu chắc hiểu câu trả lời rồi đó.
Giọng nói nghe có vẻ đáng sợ. Nhưng Dương Thiên làm sao bỏ qua được, cậu vui vẻ nói với Lâm Thần:
- Vậy anh bạn có muốn biểu diễn một tiết mục để mua vui trong buổi tiệc hôm nay không ???
Mọi người đều hiểu ý Dương Thiên là muốn gây khó dễ cho Lâm Thần. Nhưng không một ai quản. Mọi người đều đang chờ xem kịch vui. Điều này làm cho Lâm Thần thở dài.
Đang lúc Lâm Thần định nói thì có một giọng nói thanh thúy truyền đến:
- Cậu đừng làm khó người ta nữa !
Mọi người ngoảnh lại, đó là giọng của Thanh Tuyết. Thanh Tuyết khi nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thần, cô lại nhớ đến lúc cha mẹ cô mất. Thanh Tuyết có một sự đồng cảm mãnh liệt đối với Lâm Thần. Chính vì vậy, khi Dương Thiên muốn gây khó dễ với người này, Thanh Tuyết không ngần ngại đứng ra.
Nhưng cô không biết rằng điều này làm cho Dương Thiên cảm thấy khó chịu. Thanh Tuyết làm như thế này không khác gì là cho mọi người hiểu rằng mình là người khó tính. Dương Thiên tỏ vẻ không có chuyện gì nói với Thanh Tuyết:
- Bạn này có vẻ mới đến lần đầu ! Mình chỉ muốn cho bạn này hòa nhập hơn với mọi người mà thôi !
Lâm Thần thấy Thanh Tuyết nói giúp mình, lòng cậu khá bất ngờ. Không ngờ cô ấy lại có mặt tốt này. Lúc này, Dương Thiên dở trò quái gở nói:
- Không lẽ cô thích người này...
Chỉ một câu nói mà đã làm toàn trường nổi một cách sôi động. Mọi người đều xì xào bán tán nói về Thanh Tuyết. Thanh Tuyết không ngờ miệng người này lại ác độc như vậy. Thanh Tuyết muốn giải thích nhưng càng giải thích cô lại càng gây hiểu lầm.
Cô bây giờ mới biết cảm giác này, mọi người đều ghen tỵ với cô ấy, ai ai cũng chỉ tay nói về Thanh Tuyết. Thanh Tuyết muốn làm gì đó, nhưng cô ấy bất lực, thực sự cô không có đồng minh, cảm giác này làm tâm trí cô bắt đầu sụp đổ.
Dương Thiên cười lạnh. Mấy nữ sinh kiểu thanh cao như thế này cậu gặp nhiều rồi, Dương Thiên muốn đánh sập sự thanh cao đó, ai bảo cô ta dám xen vào chuyện của cậu.
Dương Thiên tác quái nói :
- Ơ! Thực sự là nói thật à ? Chuyện này thật là lạ nha!!
Thanh Tuyết muốn giải thích nhưng mọi người bây giờ đâu có nghe. Ai ai cũng cười vào mặt Thanh Tuyết, những nam sinh nghe thấy cũng cười Thanh Tuyết. Những người bạn vừa nãy nói chuyện với Thanh Tuyết đều tỏ vẻ xa lánh.
Trong đầu của Thanh Tuyết bây giờ chỉ còn những lời nói miệt thị : “Cô ta chỉ giả vờ thôi sao ???” “ Thật là kinh tởm?”...
Lâm Thần bị bàn tán cũng chẳng quan tâm, vì cậu cũng quen kiểu này rồi. Mấy con người không ăn được thì đạp đổ khiến Lâm Thần cảm thấy buồn cười. Nhưng Thanh Tuyết thì khác, vì được sống trong sung sướng cộng thêm tính cách thanh cao. Chính vì thế, nên khi bị làm tâm điểm của sự chú ý, Thanh Tuyết trong lòng cảm thấy rất khủng hoảng. Khuân mặt xinh đẹp bây giờ có vẻ thất thần.
Thấy việc này có vẻ đi quá giới hạn, Lâm Thần đứng dậy nói nói với giong cực kỳ lạnh :
- Ngậm miệng hết lại !!!
Chỉ một câu nói của Lâm Thần, cả hội trường trở lên im ắng lạ thường. Thực sự lời của Lâm Thần nghe trong tai có vẻ rất có sát thương. Nhưng sau đó một đống lời chỉ trích nói ra từ mọi hướng:
-Ngươi có quyền gì bắt chúng ta im.
-Chúng ta không im lặng đó ! Ngươi định làm gì??
-...
Lâm Thần cười lạnh nói với Dương Thiên:
- Ngươi bắt nạt nữ sinh kia làm gì ??? Ngươi bảo muốn tôi lên biểu diễn đúng không???
Dương Thiên cười lạnh nói:
- Bạn học có vẻ khá căng thẳng nhỉ. Tôi chỉ muốn anh bạn dành chút thời gian để làm cho buổi tiệc trở nên thú vị hơn chứ. Nhưng nếu anh bạn muốn thì tôi cũng sẽ chiều.
Hai người trong lòng cười lạnh. Lâm Thần cũng từ bé biết biểu diễn một chút âm nhạc, thực sự lúc đó cậu chỉ đánh có một bài mà em gái cậu bắt cậu đàn nguyên một ngày. Thực sự cậu cũng không hiểu vì sao cả ??? (edit: trình có vẻ “ bình thường “ thật)
Còn Dương Thiên thì từ bé đã tập luyện đàn, cậu rất tự tin nói rằng cậu chưa thua ai. Điều này làm cho niềm tự tin của Dương Thiên bành trướng.
Dương Thiên nói với mọi người :
- Xin lỗi vì chuyện vừa nãy. Anh bạn này muốn biểu diễn một bài. Mình cũng rất hào hứng khi mình cũng chung sở thích với anh bạn này. Mong các bạn ngồi ở đây có thể giúp mình chấm điểm cho cả hai. Mình cảm ơn rất nhiều.
Lời nói này cũng là để Lâm Thần không còn đường lui. Nếu Lâm Thần dám lui, tất nhiên sẽ bị mọi người chửi rủa, thậm chí là bài xích. Mà nếu đồng ý, Lâm Thần chắc chắn sẽ cũng bị mọi người soi mói nhiều hơn do cậu đã làm hảo cảm của mọi người tăng lên. “Thực sự mình đúng là thiên tài” Dương Thiên lòng nghĩ thầm.
Thanh Tuyết vì được Lâm Thần đứng ra nên bây giờ mọi người cũng chẳng hề để ý tới cô lắm. Mọi người chỉ quan tâm tới Lâm Thần và Dương Thiên so tài với nhau. Thanh Tuyết rất cảm ơn người này, mặc dù chỉ là giúp qua loa nhưng đối với Thanh Tuyết thì cô đã cảm thấy rất vui rồi. Thực sự cô đã nhận ra được rất nhiều bài học quý giá.
Nghe tiếng mọi người hoan hô, Dương Thiên nói vui vẻ với Lâm Thần:
- So tài thì phải có phần thưởng chứ nhỉ. Bây giờ như thế này nhé, ai thắng sẽ yêu cầu người thua làm một việc. Được không???
Lâm Thần trong lòng hiểu rõ Dương Thiên là đang dùng khích tướng, nhưng Lâm Thần cũng thử xem tên này trổ tài đến mức nào. Lâm Thần nói nhẹ nhàng với Dương Thiên:
-Được!
Dương Thiên trong lòng rất hào hứng, cậu muốn dẫm đạp người này dưới bàn chân mình. Từ vụ Ngọc Băng, cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái cả. Nhưng bây giờ, cậu ta có thể thoải mái xả cơn tức này rồi.
Ở một khách sạn gần đó, có một cô tiểu thư vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng. Ở đằng sau có một cô gái dáng người cao ráo, mặc bộ đồ công sở cúi chào nói với giọng khá kính cẩn:
- Thưa cô chủ ! Chúng tôi đã lục tìm cả thành phố, nhưng không thấy người đó ạ!
Cô gái đang trang điểm dừng lại. Nói với giọng cực kỳ lạnh lùng :
- Các ngươi thật vô dụng ! Nuôi các ngươi chả có tác dụng gì cả!
Người đang nói chính là Linh Nhi, cô chính là người đứng đằng sau tổ chức bữa tiệc đó. Cô tổ chức vì hôm nay là kỷ niệm lần đầu cô gặp Lâm Thần ở công viên ( Edit: xem lại chương cũ nha, mà chịu chơi thật sự ). Cô tổ chức bữa tiệc này để mong có một ngày Lâm Thần sẽ là người mặc bộ đồ chú rể đứng trên đó cùng cô. Nhưng bây giờ anh ấy đã chạy thoát, cô rất tức giận. Hôm nay cô đến bữa tiệc đó như mọi năm, nhưng vì Lâm Thần vẫn chưa tìm thấy nên tâm trạng cô bây giờ hỏng bét.
Linh Nhi mặc một bộ đồ dạ hội, dáng hình học sinh nhưng ngực lại không hề học sinh chút nào. Linh Nhi tự tin vào thân hình chính mình, nhưng anh Lâm Thần lại chạy trốn là vì sao??? Câu hỏi này Linh Nhi muốn chính Lâm Thần trả lời.
Linh Nhi chuẩn bị xong xuôi. Cô bắt đầu lên xe đến bữa tiệc đó. Trước lúc đi, cô dặn mấy người vệ sĩ gần đó một cách cực kỳ lạnh lùng:
- Các ngươi mau chóng đi tìm anh ấy cho ta ! Các ngươi không tìm được trong hôm nay thì đừng có ở lại đây nữa.
Đám vệ sĩ gật đầu run rẩy. Cô chủ này thật bá đạo mà, thực sự ở gần cũng để cho người ta cảm thấy rét lạnh. Mấy người vệ sĩ cũng thông cảm cho người bị truy đuổi kia, thật là xui xẻo khi bị cô ấy nhắm đến.
Đang lúc Dương Thiên và Lâm Thần định so tài, thì có một người bảo vệ đến và nói một cách lễ phép:
- Cô chủ của bữa tiệc sắp đến, chúc mọi người ăn chơi vui vẻ.
Nghe thấy điều này, mọi người rất tò mò xem người đứng đằng sau là ai. Còn về Dương Thiên thì đây đúng là cơ hội tốt để có thể “cưa đổ” cô ấy.
Nhưng Lâm Thần lại cảm nhận được một điều chẳng lành tý nào.
P/S: Cảm ơn các đạo hữu đã giúp cho truyện lọt vào top 20 truyện sáng tác. Chúc đh đọc truyện vui vẻ.
Danh sách chương