Editor: Đào Sindy

Dung Hà không nghĩ tới trong cung còn có những bí ẩn này, ngay cả y cũng không biết.

Đức Ninh Trưởng Công chúa là một vị kỳ nữ làm cho người ta sợ hãi than thầm, khó trách năm đó vô số binh sĩ trong kinh thành khuynh đảo vì bà, đồng thời gọi bà là đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, Dung Hà nghĩ rằng Đức Ninh Trưởng Công chúa chỉ gánh chữ này mà thôi.

"Họa Họa." Dung Hà nhẹ nhàng nắm chặt tay Ban Họa: "Ta muốn tặng thêm phong hào cho tổ mẫu."

Ban Họa cứ thế chỉ chốc lát rồi cười gật đầu: "Tốt lắm."

Tổ mẫu không quan tâm những hư danh này sau khi chết nhưng nàng quan tâm, nàng hi vọng trăm năm ngàn năm vạn năm sau bách tính đều biết, những năm cuối triều Đại Nghiệp, xuất hiện một vị Công chúa cực kỳ không tầm thường.

Sách sử cũng thiên vị người công thành danh toại.

"Cảm ơn." Nàng áp vào ngực Dung Hà, nghe tiếng tim đập của y, chậm rãi nhắm mắt lại.

Dung Hà vỗ nhè nhẹ bả vai Ban Họa, động tác dịu dàng giống như đối với một món trân bảo độc nhất vô nhị. Ban Họa cựa quậy trong ngực y không nói gì. Trong nội tâm nàng có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lúc chuẩn bị mở miệng lại cảm thấy lời nói cứng nhắc bất lực.

Có lẽ y hiểu nàng.

Hai ngày sau là đại điển phong hậu, trời còn chưa sáng thì Ban Họa đã dậy rửa mặt trang điểm.

Mỗi một món đồ trang sức đều là trân bảo trên đời khó tìm, mỗi một sợi tơ dây trên người đều là tuyển chọn tỉ mỉ mà có, một khắc khi áo bào đỏ rực thêu đuôi Long Phượng thật dài mặc lên người Ban Họa, cung nhân ở đây không khỏi sợ hãi thầm than.

Bọn họ đều là hạ nhân có mặt mũi trong cung, cũng từng thấy dáng vẻ Phúc Bình Thái hậu mặc Phượng bào, nhưng chưa bao giờ thấy Phúc Bình Thái hậu có Phượng bào lộng lẫy mỹ lệ như vậy. Nó phô trương xa hoa lại quý khí đẹp đẽ, nếu mặc trên người người khác có khả năng trở nên phô trương tục tằng. Nhưng lúc mặc trên người Hoàng hậu nương nương, y phục này giống như cố ý đặt làm trước.

Khó trách Hoàng Thượng cố ý hạ lệnh, để Tú Nương chiếu theo miêu tả trong sách cổ, làm ra một bộ Phượng bào như vậy, nhìn tới vẫn chỉ có bệ hạ hiểu rõ vẻ đẹp của nương nương nhất.

Mặc phượng bào trên người nhưng chưa đội mũ phượng. Ban Họa có tám mệnh phụ đồng hành, ngồi phượng liễn đến Chiêu Dương điện. Trên đại điện, quần thần mệnh phụ sắp xếp theo phẩm cấp, im lặng chờ phượng giá.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

Mười hai giọng nói truyền xướng, từng tiếng lại từng tiếng truyền đến trong điện, khi Ban Họa bước vào trong điện, quần thần và mệnh phụ cùng nhau hành đại lễ.

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Tám tầng gấm đỏ trải đất, chân Ban Họa đạp trên gấm vóc, giống như dẫm nát đám mây.

Dung Hà đứng ở chỗ cao nhất trên điện, Ban Họa bước lên gấm đỏ đi qua, dừng lại trước bậc vàng, chầm chậm khẽ chào Dung Hà: "Thiếp tham kiến bệ hạ."

Dung Hà đi xuống bậc thang đưa tay đỡ Ban Họa dậy,mở miệng nói ngay trước mặt quần thần chúng mệnh phụ: "Hoàng hậu đối với trẫm, là tay, là chân, là một nửa của trẫm, sau này không cần đa lễ như vậy."

Trong lòng mọi người xôn xao, trước mặt mọi người, coi trọng Hoàng hậu nương nương như thế, bệ hạ này cũng quá mức thật.

Dung Hà mặc kệ triều thần nghĩ như thế nào, y phí hết tâm tư ngồi trên đế vị, không phải vì cố ý nịnh nọt những triều thần này. Y quay người lấy ra mũ phượng từ trong khay lễ quan giơ cao, tự tay đội lên đầu Ban Họa.

Mũ phượng, so với mão của Đế Vương, là thân phận tượng trưng. Bình thường mà nói, trên đại điển phong hậu thì mũ phượng của Hoàng hậu được mệnh phụ đức cao vọng trọng đội cho, Phượng ấn bảo sách cũng là như thế, nếu Hoàng hậu được Thái hậu thuận mắt, Thái hậu đến lễ đội mũ cũng có khả năng, nhưng Hoàng Đế tự thân đội cho Hoàng hậu thế này, trong sử sách chưa bao giờ ghi chép qua.

Cố nhân từng bảo, nam là trời, nữ là đất, trời cao hơn đất, làm sao có thể để Hoàng Đế tự thân đội cho Hoàng hậu, quá không hợp hợp thể thống.

Đám quan chức chuẩn bị đại điển phong hậu lén lau mồ hôi, bọn họ không nghĩ tới bệ hạ sẽ làm như vậy. Quay đầu mắt nhìn Chu phu nhân bọn họ mời tới, quan viên cầm đầu lúng túng cười nói: "Chu phu nhân, người xem. . ."

"Rất tốt. " Chu phu nhân cười nói: "Đế hậu hài hòa, long phượng trình tường*, là may mắn của Doanh triều chúng ta."

*Long, Phượng báo điềm lành.

"Chu phu nhân nói đúng, long phượng trình tường, chính là dấu hiệu đại cát."

Đã đến lúc này, không phải điềm lành vậy cũng nhất định là phải rồi.

Phượng ấn, bảo sách đều do Dung Hà tự mình giao cho Ban Họa. Ban Họa bưng kim sách trong tay, ngẩng đầu nhìn nam nhân thần sắc ôn hòa trước mắt, chậm rãi cười.

"Tới." Dung Hà nâng bàn tay Ban Họa đến trước mặt.

Ban Họa trừng mắt nhìn, nắm tay bỏ vào lòng bàn tay y.

Dung Hà lôi kéo nàng đứng chỗ cao nhất trong điện, nơi này đặt ghế long phượng gấp đôi, hai phu thê nắm tay ngồi xuống song song.

"Quỳ!"

Văn võ bá quan, mệnh phụ nữ quyến, cùng nhau quỳ xuống, hành lễ ba bái chín quỳ.

Đại điển phong hậu của triều Đại Nghiệp, Hoàng hậu bình thường là tách ra nhận lễ, triều thần một bái ba quỳ, mệnh phụ thì là ba bái chín quỳ. Quy củ Hoàng hậu nhận nam nữ cùng bái triều Đại Nghiệp không có, trong lịch sử gần đây ghi chép một lần, chính là Thuần Minh Hoàng hậu gần một ngàn năm trước.

Thuần Minh Hoàng hậu, cùng Khai Nguyên Đế đồng cam cộng khổ, gầy dựng cơ nghiệp đời sau, được Đế Vương ngưỡng mộ, triều thần kính trọng, trên sử sách ít có nữ anh hùng.

Nhưng trên dã sử còn có một cách nói khác, tình cảm giữa Thuần Minh Hoàng hậu và Khai Nguyên Đế vạn năm cũng không tốt lắm, Khai Nguyên Đế nghi kỵ Thuần Minh Hoàng hậu, thậm chí dự định phế Thái Tử Thuần Minh Hoàng hậu sinh ra, vẫn là triều thần khuyên can, Khai Nguyên Đế mới từ bỏ quyết định này.

Thuần Minh Hoàng hậu phụ tá ba Đế Vương, lúc bà qua đời, tôn nhi của bà đau lòng không thôi, bãi triều hai mươi tám ngày, mỗi lần nhắc đến vị tổ mẫu này, vẫn đau buồn không dứt.

Có triều thần trên triều đình không thuộc lịch sử, cho nên thấy Hoàng Thượng kiên trì lấy quy chế đại điển phong hậu của Thuần Minh Hoàng hậu, ra làm đại điển phong hậu cho Ban Hoàng hậu, bọn họ liền hiểu địa vị Hoàng hậu trong lòng bệ hạ.

Vị Ban Hoàng hậu này cũng coi là truyền kỳ một đời, xuất sinh huân quý, liên tiếp bị từ hôn ba lần, ngay lúc mọi người nghĩ khuê danh của nàng bị hao tổn nhiều, có khả năng không tìm được binh sĩ tốt, nàng lại đính hôn cùng bệ hạ là đệ nhất mỹ nam tử Kinh Thành.

Sau đó bệ hạ bị Vân Khánh Đế trách phạt, lại bị Nhị hoàng tử giám quốc chán ghét vứt bỏ, tất cả mọi người lo trước lo sau, vị Ban Hoàng hậu này lại dẫn đại phu đến phủ Thành An Hầu.

Đây là trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng là cử chỉ cực kỳ xúc động. Lúc ấy thân thể Vân Khánh Đế không tốt, tính tình kém, thường phát tác với người khác, hành động này của Ban gia được coi là đối nghịch Vân Khánh Đế.

Ban gia không có thực chức trong triều, nếu nhắm trúng Vân Khánh Đế chán ghét mà vứt bỏ, Ban gia sẽ sống không dễ chịu lắm. Thế nhưng trên dưới Ban gia vẫn mắt toét như vậy, thái độ với bệ hạ lúc ấy vẫn là Hầu Gia hoàn toàn như trước đây.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại khó. Bọn họ có chút hiểu vì sau sau khi bệ hạ đăng cơ lại đối tốt với người Ban gia như vậy. Nếu bọn họ mặc kệ ngươi hiển hách hay nghèo túng, nhạc gia đối với ngươi hoàn toàn như trước đây, bọn họ cũng cảm kích phần ân tình này.

Nói đến Ban gia cũng thật sự là vận thế tốt đến khó hiểu, bị ám sát không chết, toàn gia hoàn khố lại vẫn có thể sống đến phong quang hiển hách.

Đây là số mệnh ông trời định sẵn, người khác muốn cũng chẳng được.

Chu phu nhân yên tĩnh trở lại trong đội ngũ nữ quyến, Âm thị xếp cùng hàng thấy bà trở về, cười một tiếng gật đầu với bà.

Âm thị làm nhạc mẫu Hoàng Đế, trong đám nữ quyến vô cùng có địa vị, cho dù là Chu phu nhân cũng phải lễ nhượng ba phân. Thấy Âm thị mỉm cười với mình, Chu phu nhân trả đối phương một nụ cười, bà nhỏ giọng nói bên cạnh Âm thị: " Chúc mừng phu nhân đã tìm được giai tế."

Còn nhớ ba năm trước đây bà làm mai cho binh sĩ Nghiêm gia, lúc ấy mọi người nhìn lại, Nhị Lang Nghiêm gia bị ngu muội, Ban gia càng là mắt cao hơn đầu, ngay cả Nhị công tử Thừa tướng gia có tài có mạo cũng chướng mắt. Không nghĩ tới vận mệnh luôn thú vị như vậy, Nghiêm gia sớm đã xuống dốc, Ban gia vẫn là Ban gia không có mấy người dám chọc.

Nếu Ban gia năm đó đủ cứng rắn hơn, không để ý tâm ý của nữ nhi, để Ban Hoàng hậu gả cho Nghiêm Nhị Lang thì trên triều đình sợ đã không có chỗ cho Ban gia đặt chân.

Rể hiền, rể tài, Ban gia thực sự tìm được một nữ tế* cưỡi rồng, coi nữ nhi người ta, ánh mắt ai mà không hâm mộ nhà họ chứ.

*con rể.

"Quá tam ba bận, rời đi ba lần vận rủi, chờ lấy may mắn tích lũy ra dùng?" Âm thị biết Chu phu nhân đang cố ý lấy lòng, bà cười cười, ngẩng đầu nhìn nữ nhi trên điện sóng vai cùng Hoàng Đế, nụ cười trên mặt có chút lạnh nhạt: "Ta không cầu nhiều, chỉ trông mong nàng đời này không lo, dắt tay bệ hạ đến già."

Đuôi lông mày Chu phu nhân khẽ nhúc nhích, bà há to miệng, trầm mặc xuống.

Đã trở thành nữ nhân của Đế Vương, sao có thể đời này không lo? Bệ hạ có thể không quên tình cũ, một mực ngưỡng mộ với Ban Hoàng hậu đã xem như kết cục tốt nhất rồi.

Điều này bà hiểu, chắc hẳn Tĩnh Đình Công phu nhân cũng rõ ràng, nhưng bà không thể nói, mà Tĩnh Đình Công phu nhân lại không muốn hiểu.

Đại điển phong hậu kết thúc, yến hội bắt đầu, Ban Họa tháo mũ phượng nặng nề trên đầu xuống, mặc váy xoè phượng tường cửu thiên, chải búi tóc Phi Vân một lần nữa đi ra.

Đế hậu dùng chung một bàn, uống ba chén cùng quần thần, đám người liền tùy ý.

Ban Họa lén xoa cổ, khuôn mặt nhỏ gắng gượng, bên miệng lại nhỏ giọng nói: " Có phải cổ ta cong rồi?"

"Vẫn thẳng, nhìn rất đẹp. " Dung Hà nhéo phía sau nàng, làm nàng nhột rụt đầu né tránh: "Đừng quậy, nhột."

Dung Hà nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Chờ trở về ta sẽ xoa bóp cho nàng."

"Chỉ là xoa bóp?" Ban Họa nghi ngờ nhìn y.

Dung Hà nhìn nàng cười một nụ cười hết sức dịu dàng.

"Cầm thú." Ban Họa nhỏ giọng mắng.

"Ta chỉ cầm thú với mỗi nàng." Dung Hà ngôn từ chính nghĩa nói: "Nàng nhất định phải phải chịu trách nhiệm với ta."

Ban Họa nhíu mày: "Bình thường ta đối với chàng còn chưa tốt sao?"

Dung Hà lén xoa tay Ban Họa: "Còn có thể tốt hơn một chút."

Vương Đức đoan đoan chính chính đứng sau lưng Đế hậu, trên mặt chững chạc đàng hoàng nhưng nội tâm đã sóng to gió lớn. Ai có thể nghĩ tới, Đế hậu nói chuyện lại... Không biết xấu hổ như thế?

"Phụ thân. " Ban Hằng ngồi ở phía dưới nhỏ giọng nói với Ban Hoài: " Người nghe thấy không?"

"Cái gì?" Ban Hoài để đũa xuống, cúi đầu uống một ngụm rượu, trên mặt đỏ ửng vì uống rượu.

"Gần đây có đại thần chuẩn bị kế hoạch dâng tấu cho bệ hạ để hắn quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp." Ban Hằng cảm thấy những triều thần này đang xen vào việc của người khác, không có việc gì cứ nhìn chằm chằm quan tâm hậu phòng của người khác. Có tâm tư này, làm sao tạo phúc cho bách tính.

"Ta thấy những đại thần này rắp tâm không tốt, bệ hạ vừa đăng cơ, Long ỷ còn chưa ngồi nóng, bọn họ đã vội vã để bệ hạ nạp phi, đây là để bách tính thiên hạ cảm thấy bệ hạ là một người háo sắc sao?" Ban Hoài mắng: " Ai nói lời này, người đó muốn loạn căn cơ triều Đại Doanh ta, nói không chừng là dư nghiệt tiền triều."

Ban Hằng gật đầu: "Phụ thân nói rất có lý!"

Các nữ quyến nhìn động tác thân mật giữa hai người Đế hậu, trong lòng hâm mộ Ban Họa tới cực điểm. Gả cho đệ nhất mỹ nam tử Kinh Thành không sao, nào biết được mỹ nam tử này quay đầu biến thành Hoàng Đế, nàng chờ chút liền biến thành Hoàng hậu rồi.

Khi còn bé các nàng không sánh bằng Ban Họa, không nghĩ tới triều đại thay đổi vẫn không sánh bằng, thật khiến người ta ghen ghét không chịu nổi rồi.

"Không biết nữ nhân của Dương gia có hối hận không?" Một vị nữ quyến ngồi ở cuối nhìn một nữ quyến khác, giọng điệu khinh miệt nói: " Đó là Dương thị à? Không nghĩ tới hôm nay nàng ta cũng có thể đến đây, không sợ bệ hạ thấy được nàng ta mà tâm tình không tốt à?"

"Loại nữ nhân này có gì tốt để nói?" Một vị nữ quyến khác cười trào phúng nói: " Năm đó thi cốt huynh trưởng bệ hạ chưa lạnh, nàng ta đã không kịp chờ đợi tái giá, lúc ấy không ít người còn nói, Dương thị đã sớm không trong sạch cùng nam nhân gả sau kia rồi, chỉ đợi Dung Đại lang tắt thở thôi."

"Chuyện này. . . Không thể nào, không phải nói lúc đó Dương thị đang có thai sao?"

"Lúc trước Dung Đại lang bệnh nặng như vậy, hài tử có phải của hắn hay không vẫn là hai chuyện. " Vị nữ quyến này cười lạnh hơn: "Ai biết đứa bé kia làm sao mà có, dù sao nếu ta là bệ hạ, ta tuyệt đối không quên nhục nhã này."

Nữ quyến khác nhao nhao im lặng, dù sao việc này liên lụy đến chuyện riêng trong nhà bệ hạ, các nàng sợ nói quá nhiều, đến lúc đó truyền đến tai bệ hạ, không có chỗ tốt gì với các nàng.

Dương thị không biết nữ quyến khác đang đàm luận về mình, nàng ta ngồi chỗ cuối cùng ở đại điện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới, hài tử mười tuổi của Dung gia năm đó, vậy mà lại có lá gan tạo phản, còn trở thành Hoàng Đế tân triều.

Song thân hiện tại của phu quân nàng ta, muốn nàng ta và bên hạ có chút tình nghĩa thân nhân, cho nên nghĩ hết cách để nàng ta xuất hiện trên đại điện, thế nhưng nàng ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, ngay cả dũng khí nhìn Đế hậu cũng không có.

Yến hội kết thúc, Dương thị cũng không hề ăn, nàng ta ngơ ngác đứng lên, thuận dòng người đi ra đại điện, cho đến khi sau lưng truyền ra tiếng cười sắc nhọn, nàng ta mới hoảng hốt.

"Bệ hạ đối với nương nương thật tốt."

"Dáng vẻ Hoàng hậu mặc Phượng bào thật xinh đẹp, vừa uy nghiêm vừa hoa lệ."

"Cũng không phải, có Hoàng hậu nương nương ở đây, những người như chúng ta chỉ như nắm bụi."

Dương thị quay đầu nhìn lại, mấy nữ quyến tụ lại một chỗ, đang nói những lời khen Hoàng hậu nương nương. Mấy nữ nhân này nàng ta biết, lúc trước Ban gia bị Lệ vương xét nhà, các nàng còn cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ lại đổi mặt đổi sắc.

Lúc này, một nữ nhân đi đến trước mặt nàng ta, Dương thị nhịn không được mở miệng nói: "Triệu phu nhân."

Nàng ta gọi lại chính là phu nhân Triệu Trọng, nàng ta nghe nói quan hệ giữa phu nhân Triệu Trọng và Hoàng hậu nương nương không tệ, nếu nàng ta có thể được Triệu phu nhân dẫn tới, gặp mặt Hoàng hậu nương nương thì tốt.

Chuyện năm đó là nàng ta làm không đúng, thế nhưng ba người Dung gia năm đó chết rất kỳ lạ, mặc dù nàng ta không biết là ai ra tay, nhưng bọn họ tuyệt đối không phải chết bình thường. Nàng ta tham sống sợ chết, lòng dạ lạnh lùng, bệ hạ muốn trả thù nàng ta làm sao cũng có thể, nhưng lại đừng liên lụy người nhà của mình, nàng ta vẫn còn hai đứa con.

"Ngươi là?" Thời gian Triệu phu nhân ở kinh thành không nhiều, chưa quen thuộc Dương thị, cho nên gặp một nữ nhân thần sắc có chút sợ hãi gọi mình, có chút ngoài ý muốn.

"Thiếp thân Dương thị, tôn tức của Vương Tử Đức."

Triệu phu nhân suy nghĩ kỹ càng, lập tức giật mình: "Thì ra là Vương phu nhân."

Trên mặt Dương thị có chút xấu hổ, phúc thân lần nữa với Vương phu nhân, trịnh trọng hành lễ: "Thiếp thân tham kiến Triệu phu nhân."

"Vương phu nhân không cần đa lễ. " Sắc mặt Triệu phu nhân nhàn nhạt: "Không biết Vương phu nhân gọi ta lại có chuyện gì."

"Thiếp thân có một chuyện muốn nhờ, cầu Triệu phu nhân đồng ý."

Triệu phu nhân đoán được dụng ý của nàng ta, không đợi Dương thị mở miệng liền trực tiếp nói: "Ta biết đại khái ý của ngươi, việc này ta sẽ nhắc đến với Hoàng hậu nương nương, về phần nương nương có đồng ý gặp ngươi hay không, ta không dám hứa chắc."

Triệu phu nhân đồng ý giúp đỡ, Dương thị đã rất cảm kích, cho nên liên tục nói lời cảm tạ với Triệu phu nhân. Triệu phu nhân không nhiều lời với nàng ta, quay người đi cùng Âm thị và mấy quý phụ.

Dương thị thấy các nàng bị nữ quyến khác lấy lòng, không nhịn được nghĩ, nếu năm đó nàng ta không vội vã tái giá, mà cùng Dung Hà vượt qua khổ sở nhất thời, mới gả cho người khác, hôm nay có phải nàng ta cũng là một thành viên trong đó hay không?

"Triệu tỷ tỷ, vừa rồi Dương thị tìm ngươi?" Chu phu nhân quay đầu mắt nhìn Dương thị đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói: " Nàng ta... Ngươi vẫn nên cách xa chút."

Triệu phu nhân cười nói: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta hiểu rồi."

Âm thị nói: "Nhìn tính tình của ngươi, cũng không phải người quản chuyện nhàn rỗi này, chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương nói gì?"

Triệu phu nhân không nghĩ tới vậy mà Tĩnh Đình Công phu nhân đoán chuẩn như vậy, nàng đè thấp cuống họng: " Mấy ngày trước quả thật nương nương đề cập với ta, muốn xem thử Dương thị là hạng người gì."

Âm thị bật cười, nửa ngày mới bất đắc dĩ lắc đầu.

Đứa nhỏ này làm việc vẫn vô kỵ như thế, Dương thị không được bệ hạ chào đón, một người không được bệ hạ chào đón thì cần gì phải gặp?

Trong Đại Nguyệt cung, Ban Họa nằm trên giường rồng, mềm yếu không xương ghé vào trên người Dung Hà, nhưng tay lại không thành thật chọc tới chọc lui trên người y.

"Họa Họa. " Dung Hà bắt lấy tay nàng đang làm loạn: "Trên người nàng còn đau không?"

Ban Họa chớp mắt cười một tiếng: "Chàng đoán thử coi?"

"Thử một lần liền biết. " Dung Hà đè người dưới thân, ngậm vành tai nàng vào trong miệng, giọng nói mập mờ: "Ta thay nàng xoa xoa, sẽ không đau nữa."

Nhấn một cái đã hơn nửa canh giờ, Ban Họa quấn mình trong chăn nhìn Dung Hà mặc y phục buộc tóc, còn muốn thức đêm phê duyệt tấu chương, có loại ngôn ngữ khó mà hình dung là cười trên nỗi đau của người khác, nhịn không được duỗi ra cánh tay trơn bóng, phất tay nói với Dung Hà: " Bệ hạ, hãy cố gắng."

"Ta thấy nàng đang cười trên nỗi đau của người khác. " Dung Hà sửa sang lại vạt áo, đi đến bên giường xoay người hôn lên môi Ban Họa: "Mấy ngày trước không phải nàng nói muốn luyện thư pháp sao, đúng lúc giúp ta ở thư phòng."

"Không biết nữ nhân ở trên giường không đáng tin à?" Ban Họa trùm mền lên đầu, giấu cả người vào trong mền: "Chàng đi mau đi mau, đừng ảnh hưởng ta ngủ."

Dung Hà cách mền vỗ mông nàng: "Nàng là người phụ tình, nói không giữ lời."

Cạch cạch.

Từ trong chăn ném ra một cái ngọc bội, là vừa rồi Dung Hà làm rơi.

"Rồi, đây là cô nương thưởng cho chàng, giá trị ngàn lượng hoàng kim, cầm đi đi."

Dung Hà cầm ngọc bội trên chăn thắt lên eo: "Cô nương, vậy tối nay ta lại đến tìm nàng." Nói xong, y thấy đống mền hơi giật giật, mới cười cười ra cửa.

Nhóm cung nhân biểu thị sớm đã thành thói quen với tình cảm của Đế hậu, tâm tình bọn họ rất ổn định, không có chút nào là không thích ứng.

Hôm sau sau đại điển phong hậu, lại là một đạo thánh chỉ phát ra, đại ý chính là vì chúc mừng Hoàng hậu của trẫm chính thức nhậm chức, muốn khắp chốn mừng vui, năm nay thuế má cả nước giảm đi ba phần.

Bởi vì bị Lệ vương giày vò, bách tính bị ảnh hưởng ít hoặc nhiều, giảm đi ba phần thuế má đối bọn họ mà nói chính là một chuyện vui lớn.

Trong lúc tất cả bách tính Kinh Thành nhất thời đang tán thưởng bệ hạ và Hoàng hậu, có người chúc phúc bọn họ trường mệnh thiên tuế, cũng có chúc phúc bọn họ con cháu đầy đàn hiếu thuận. Không đến mấy ngày, lời đồn biến thành Hoàng hậu nương nương là Kim Phượng hạ phàm, cố ý đến phụ trợ bệ hạ đăng cơ, bệ hạ và Hoàng hậu bên nhau, triều Đại Doanh càng ngày càng tốt.

Tin đồn này rất có sắc thái thần thoại, trong dân chúng rất có sức hút, triều thần lại không coi ra gì. Dù sao bên ngoài còn có người nói bệ hạ là chân long hạ phàm, Chân Long phối Kim Phượng, đây đều là chuyện xưa trong chuyện thần thoại xưa.

Xưa đến nỗi thoại bản trong hiệu sách cũng không lưu hành loại chuyện xưa này.

Cho nên không bao lâu sau, có quan viên thượng tấu, nói bệ hạ đang lúc tráng niên, hậu cung trống rỗng, nên quảng nạp tuyển tú tiến cung, đảm nhiệm nữ quan trong cung hoặc phi tần.

Hiện tại người trong hậu cung quả thực không nhiều, có một số lớn tuổi được Dung Hà thả ra, lại không tuyển mới tiến cung, cho nên tỏ ra người hậu cung có chút thưa thớt. Nhưng bây giờ hậu cung chủ nhân ít, tạm thời nhìn những cung nhân này còn có còn thừa, nếu ngày sau bệ hạ nạp phi tần, Hoàng tử Hoàng nữ sinh ra, chút cung nhân ấy không đủ dùng rồi.

Triều thần cũng không nắm chắc được tình cảm Hoàng Thượng đối với Hoàng hậu đã đến bước nào, cho nên không dám nói quá lời, tuyển cung nhân và tuyển tú liệt vào một chỗ, để bọn họ có đường lui.

"Thiên hạ đại định, trẫm không đành lòng hao người tốn của, chuyện tuyển tú không cần nhắc lại. " Dung Hà nghiêm mặt nói: "Thân là thiên tử, làm sao có thể trầm mê nữ sắc, lúc này nên lấy bách tính làm trọng."

"Bệ hạ nhân đức."

"Bệ hạ như thế, chính là may mắn của vạn dân."

Chúng thần cảm động không thôi, nhao nhao quỳ lạy khen ngợi Dung Hà nhân đức, trong lúc nhất thời không ai nhắc đến chuyện nạp phi.

Về phần trầm mê nữ sắc...

Hoàng Thượng thích dính một chỗ cùng Hoàng hậu nương nương, làm sao có thể gọi là trầm mê nữ sắc? Đó rõ ràng là Đế hậu tình cảm hài hòa, là yêu thương Hoàng hậu, tiêu chí cường thịnh của triều Đại Doanh.

Bệ hạ hiện tại không đồng ý nạp phi, vậy không nạp thôi, mấy người bọn họ sang năm lại hỏi lần nữa.

Lúc Ban Họa biết được triều thần dâng tấu để Dung Hà nạp phi thì đang trêu đùa một con chim nhỏ trong lồng. Nghe cung nhân báo cáo, nàng trầm mặc một lát: "Ta đã biết."

"Nương nương. " Như Ý nói: " Bệ hạ định sẽ không để nương nương đau lòng."

Nương nương nhẹ nhàng sờ đầu Anh Vũ, Anh Vũ khéo léo cọ nàng, nàng không nhịn cười được: "Chẳng phải bệ hạ không đồng ý sao, biểu lộ của các ngươi, sao còn khó coi hơn cả ta?"

Như Ý miễn gượng cười nói: "Là nô tỳ nói nhỏ thành to."

Lấy tính tình nương nương, làm sao chịu được cùng một trượng phu với những nữ nhân khác. Bệ hạ hiện tại không nạp phi, sau này có thể không nạp sao? Đến lúc đó giữa nương nương và bệ hạ, nhất định sẽ xuất hiện mâu thuẫn khó mà hóa giải.

"Như Ý, ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, sao vẫn không rõ?" Ban Họa tay đang chọc Anh Vũ, nhận khăn cung nữ đưa tới lau tay sạch sẽ: "Ta từ trước tới giờ không buồn lo vô cớ, nhắc đến chuyện còn chưa xảy ra chỉ tăng thêm phiền não cho mình."

Lúc Dung Hà đối với nàng toàn tâm toàn ý, nàng sẽ an tâm hưởng thụ, nếu một ngày y thay lòng...

Ban Họa nhìn về phía ngoài cửa sổ, nam nhân mặc huyền y vượt qua cửa đi đến, khí thế bức người, khác với dáng vẻ ôn hòa lần đầu tiên gặp.

Nam nhân ngẩng đầu, nàng ghé vào song cửa sổ vẫy tay với y.

Nam nhân vốn uy nghi bất phàm đột nhiên cười đến cực kỳ xinh đẹp, càng nhu hòa cũng càng thêm mê người hơn xưa.

Nếu thật có ngày đó, cũng không thể phủ nhận tình cảm những năm này.

Y vô tình nàng liền buông tay, mỹ nhân thiên hạ còn có rất nhiều. Y nuôi phi tần của y, nàng dưỡng nam sủng của nàng, không ai nợ ai.

"Đang nghĩ gì đó?" Dung Hà đi đến bên cửa sổ, hôn lên trán nàng.

"Ta đang nghĩ, làm thế nào chuyện mới có thể công bằng hơn."

"Công bằng?" Dung Hà không biết trong đầu Ban Họa lại đang nghĩ gì, y giống cậu nhóc trẻ tuổi nhảy qua cửa sổ: "Có ta ở đây, Họa Họa không cần nói công bằng với kẻ khác."

Hành động này của y dọa nhóm cung nhân đằng sau hận không thể dẫn đầu nhảy vào cửa sổ, lấy thân thể đệm dưới chân Dung Hà.

Họa Họa nhìn bộ dáng Dung Hà nhảy qua cửa sổ lại nhịn không được cao giọng bật cười.

"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện