Edit: Đào Sindy

Mọi người đều biết, Thành An Bá làm việc vô cùng hữu lễ, đối nhân xử thế luôn không khiến người ta cảm thấy khó xử, đây cũng là một trong những nguyên nhân y hấp dẫn rất nhiều nữ tử.

Lý Tiểu Như kinh ngạc nhìn Dung Hà, hình như không thể tin lời ấy là do Dung Hà nói ra, nàng ta há to mồm, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Thạch Phi Tiên hết sức khó coi, lôi kéo đệ đệ đi vào trong đình, trực giác nói cho nàng ta biết, tham dự tiếp chuyện này không tốt với nàng ta.

Nhưng mà nàng ta lui về, cũng không có nghĩa là những người khác không muốn xem náo nhiệt.

Thạch Phi Tiên có danh tiếng lớn trong Kinh Thành, một nửa là bởi vì Thạch gia giỏi về kinh doanh, một nửa là bởi vì bộ phận tài tử thổi phồng. Một người dáng dấp tốt, lại có nữ tử tài khí, trong mắt những người đọc sách tự nhận thanh cao kia, đương nhiên là thổi phồng lại thổi phồng, đến mức Thạch Phi Tiên cũng dưỡng thành tính tình vô trần trước mắt.

Nhân vật như Dung Hà, cũng có lang quân chán ghét y, Thạch Phi Tiên lại càng không cần phải nói.

Những quý nữ này trước mặt Thạch Phi Tiên làm bộ đè thấp là một chuyện, trong lòng đến tột cùng thấy thế nào lại là một chuyện. Năm ngoái vương tử Ngải Pha Quốc nhận nhầm Ban Họa thành đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, mở miệng một tiếng Thạch tiểu thư, không ít người tự mình vui vẻ thật lâu.

Nhân tính vốn là một thức cực kỳ phức tạp, sẽ có thương hại, sẽ có thiện lương, cũng sẽ có ghen ghét và ác ý, trên thế gian không có người hoàn mỹ, nếu có đó nhất định là thánh nhân. Nhưng mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, người hầu thành đàn, có bao nhiêu người  thể thực sự trở thành thánh nhân? Mấy quý nữ giả bộ như quan tâm Thạch Phi Tiên đi đến sau lưng nàng ta, cho dù các nàng che giấu rất khá, Ban Họa như cũ thấy được trong mắt các nàng chỉ có tâm nguyện muốn xem náo nhiệt.

Thạch Phi Tiên hiện tại không có tâm tình quản người khác đối xử với mình thế nào, toàn bộ thể xác tinh thần nàng ta đều đặt trên người Dung Hà, khuôn mặt dọa người.

Nhìn thấy mặt Thạch Phi Tiên, Ban Họa vội ho một tiếng, trong lòng có chút chột dạ, không phải nàng khiến người ta giận điên lên chứ?

Mắt thấy sắc mặt Thạch Phi Tiên đổi tới đổi lui, từ trắng trở nên đỏ, từ đỏ biến xanh, cuối cùng hai lệ hàng trượt xuống gương mặt của nàng ta.

Một là nữ tử điềm đạm đáng yêu, một là lang quân biểu lộ lạnh lùng, im ắng thút thít chính là lên án lớn nhất, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ coi Dung Hà là một phụ tâm lang*.

*lang quân phụ tình.

"Dung Bá gia đúng là bạc tình bạc nghĩa, là tiểu nữ tử si tâm vọng tưởng. " Thạch Phi Tiên phúc lễqua loa với Dung Hà: "Là ta tự chuốc nhục nhã, cáo từ."

Thạch Phi Tiên xoay người rời đi, đồng thời dẫn hộ vệ Thạch gia đi,  lập tức người canh giữ bên ngoài đình thiếu đi non nửa.

Nhóm quý nữ hai mặt nhìn nhau, các nàng nghĩ Thạch Phi Tiên sẽ tranh chấp cùng Dung Hà hay Ban Hoạ, không nghĩ tới lại thất hồn lạc phách rời đi, đó là ý gì?

Hai tay Lý Tiểu Như khoác lên trên vai đệ đệ, trong lòng có chút bận tâm, bộ dáng Thạch Phi Tiên uất ức về thành, không biết mấy ngày nữa tin đồn sẽ thành dạng gì? Nàng ta quay đầu nhìn mấy vị tiểu tỷ muội khác, phát hiện sắc mặt của các nàng  có chút quái dị.

"Chờ một chút." Ban Họa gọi lại Thạch Phi Tiên đã đi xa mấy chục bước, ra hiệu hộ vệ Ban gia ngăn cản đám người. Đỗ Cửu đứng sau lưng Dung Hà mắt nhìn sắc mặt chủ tử, thấy ngón trỏ y giật giật, cũng dẫn theo mấy tên hộ vệ đi theo sau lưng hộ vệ Ban gia.

"Phúc Nhạc Quận Chúa, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Thạch Phi Tiên khóc đến hoa lê đái vũ*, giọng nói nàng ta run rẩy nhìn Ban Họa: "Ngươi đừng khinh người quá đáng."

*nước mắt như mưa.

"Ta có làm gì đâu."

Khác biệt với biểu tình kích động của Thạch Phi Tiên, biểu lộ Ban Họa rất tỉnh táo, ánh mắt nàng quét qua trên thân mọi người một lần: "Trước mặt nhiều người như vậy, có mấy lời vẫn nên nói rõ ràng tốt hơn, bộ dáng Thạch tiểu thư như vậy ra ngoài, người không biết chuyện còn tưởng ta làm chuyện quá đáng với ngươi. Mặc dù ta không thèm để ý người khác nhìn ta như thế nào, nhưng cũng không hề nói lên ta bằng lòng nghe lời nói xấu."

Mí mắt Thạch Phi Tiên run rẩy, không nói gì.

"Nếu hôm nay qua đi, ta nghe được gì không đúng lúc, vậy ta cũng chỉ có thể kể chuyện hôm nay cho người khác nghe một chút rồi. " Ban Họa xùy cười một tiếng: "Dù sao Thạch tiểu thư thiện tâm, luôn quan tâm hôn sự của người khác."

Sắc mặt Thạch Phi Tiên tái đi, nàng ta không phải người ngu, tất nhiên nghe hiểu ý Ban Họa. Dung Hà và Ban Hoạ đã đặt chuyện chung thân, nếu Ban Họa ở bên ngoài nói này nói kia, thì sẽ có lời đàm tiếu nhằm vào nàng ta. Nếu là những người khác, vì mặt mũi người hai nhà, sẽ không làm lớn chuyện, thế nhưng Ban Họa lại không giống, Ban Họa là một kẻ điên, nàng làm việc luôn không cố kỵ hậu quả, căn bản sẽ không cho Thạch gia mặt mũi, cũng sẽ không cho nàng mặt mũi.

Quý nữ khác lẳng lặng nhìn Thạch Phi Tiên bị Ban Họa ép buộc, lúc này ai cũng không dám mở miệng, cho dù là quý nữ phụ thuộc vào Thạch gia, lúc này cũng không dám đứng ra đắc tội Ban Họa. Người ta ngay cả mặt mũi Thạch Phi Tiên cũng không cho, các nàng thì là gì chứ?

"Quận Chúa suy nghĩ nhiều rồi. " Thạch Phi Tiên cười lạnh một tiếng, liếc xéo hộ vệ Ban gia: "Tránh ra!"

Hộ vệ Ban gia không để ý tới nàng ta, chỉ quay đầu nhìn Ban Họa. Những thân vệ này đều theo Ban Hoạ từ lúc nhỏ, lão Tĩnh Đình Công tự mình chọn lựa thay nàng, cho nên trung tâm với Ban Họa vô cùng, ngoại trừ mệnh lệnh của Ban Họa thì ai cũng không nghe.

"Thạch tiểu thư hiểu đạo lý rồi thì tốt. " Ban Họa giương cằm, bọn hộ vệ lập tức thối lui, nhường đường cho Thạch Phi Tiên: " Nghe nói Thạch tiểu thư có một tập thơ hiếm có, có được tập thơ không dễ, Thạch tiểu thư cần phải bảo vệ cẩn thận rồi."

Toàn thân Thạch Phi Tiên cứng đờ, hai mắt tránh đi ánh mắt Ban Họa, vội vàng xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Thạch Phi Tiên biến mất bên ngoài rừng trúc, nhóm quý nữ còn lại có chút xấu hổ, các nàng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chậm rãi lấy lại tinh thần, bắt đầu cáo từ Dung Hà và Ban Hoạ.

Ban Họa coi trọng oan có đầu nợ có chủ, cho nên đối diện với mấy tiểu mỹ nhân xinh đẹp này, thái độ vẫn rất hữu hảo, cười híp mắt cáo biệt cùng các nàng, còn nhìn thấy một tiểu cô nương mặt tròn thỉnh thoảng quay đầu vụng trộm nhìn bên này.

Nhìn thấy bộ dáng của tiểu cô nương này, Ban Họa nhịn không được cười ra tiếng, tiểu cô nương kia hình như phát giác hành vi mình nhìn lén bị người trong cuộc phát hiện, lập tức mặt đỏ tới mang tai quay đầu chạy, cứ như Ban Họa là một con quái thú ăn thịt người.

Ban Họa:...

Rõ ràng nàng có một khuôn mặt của đại mỹ nhân, vì sao tiểu cô nương này sợ đến như vậy.

"Quận Chúa. " Lý Tiểu Như kéo Lý Vọng đến trước mặt Ban Hoạ, phúc thân với nàng: "Cáo từ."

"Đi thong thả." Ban Họa đáp lại nàng ta bằng một nụ cười.

Lý Tiểu Như nhịn không được cũng cười theo, cúi đầu sờ đỉnh đầu đệ đệ, quay người muốn đi, nào biết đệ đệ lại tránh tay nàng ta, đi đến bên cạnh Ban Họa nói: "Đại tỷ, mấy ngày nữa ta có thể đi tìm ngươi không?"

Lý Tiểu Như lo âu nhìn đệ đệ, Phúc Nhạc Quận Chúa chỉ nói đùa mấy câu, thế nhưng đệ đệ còn nhỏ, sao hiểu được những thứ này?

"Được. " Ban Họa một bộ dáng đại tỷ gật đầu: "Chờ ngươi đến, ta dạy ngươi công phu kỵ xạ."

Mắt Lý Vọng sang lên, nặng nề gật đầu: "Ừm!"

Lý Tiểu Như muốn nói lại thôi nhìn Ban Họa, cho đến khi Lý Vọng về lại bên người nàng ta, nàng ta nhịn không được nói: "Quận Chúa, ngươi... Gần đây cẩn thận một chút."

Nàng đi theo bên người Thạch Phi Tiên đã nhiều năm, mặt ngoài Thạch Phi Tiên là một người tính tình ôn hòa, nhưng trên thực tế lại vô cùng mang thù, hôm nay Ban Họa làm nàng ta mất mặt như thế, chắc chắn Thạch Phi Tiên ghi hận trong lòng, tùy thời trả thù.

Ban Họa nhíu mày, có chút kỳ quái nhìn Lý Tiểu Như, sau đó cười nói: "Đa tạ nhắc nhở." 

Chờ tỷ đệ Lý gia cũng rời đi, Ban Họa nhìn rừng trúc trống rỗng, nói với Dung Hà: "Lần này an tĩnh rồi."

Dung Hà cười với nàng.

"Đi thôi, xem Khổng Tước nào." Ban Họa tinh thần sảng khoái ra khỏi rừng trúc, tâm tình khi cãi nhau chiếm được thượng phong, giống như đánh thắng trận, đủ để Ban Họa vui một canh giờ.

Biệt trang Ban gia nuôi Khổng Tước rất khá, hơn nữa còn rất tự luyến, tùy tiện dùng thứ xinh đẹp chọc cười một phen, mấy con Khổng Tước đực liền tranh nhau chen lấn lên tấm bình phong, nếu như không đi theo sau lưng bọn nó, thì Khổng Tước đúng là sinh vật cực kỳ mỹ lệ.

Trên đường trở về, Ban Họa nhìn đồng ruộng xanh bát ngát, ven đường còn có hoa đào nở rộ, nàng nhịn không được nói: "Chỉ cần nhìn thấy cảnh sắc đẹp như vậy, sẽ khiến ta cảm thấy còn sống thật tốt."

Dung Hà kinh ngạc nhìn nàng: "Họa Họa đang vào độ tuổi như hoa, vì sao lại có cảm khái như vậy?"

Ban Họa cười không nói, gió mát thổi tóc mai nàng bay bay, khiến cả người nàng nhu hòa.

Dung Hà thuận theo ánh mắt của nàng nhìn về phương xa, giữa sườn núi phía xa, nhiều đám mây hồng phấn xinh đẹp lững lờ, giống như ráng khói hồng phấn, mang theo vẻ đẹp mông lung.

Nhưng mà mấy tên ăn mày y phục tả tơi lại phá vỡ sự hăng hái của bọn họ, không biết những người ăn mày này từ đâu ra, y phục họ tả tơi, mặt gầy guộc, một nữ nhân trong tay còn ôm một đứa bé, đứa bé này không hề có động tĩnh gì nằm trong ngực nàng, không biết ngủ thiếp đi hay là đói đến ngất đi.

Mấy tên ăn mày kia nhìn thấy Dung Hà và Ban Hoạ, hai mắt lập tức trở nên cực kỳ sáng tỏ, giống như người chờ đợi lâu năm trong bóng tối, lâu đến nỗi họ muốn từ bỏ, rốt cuộc tìm được chút ánh sáng phía trước.

Hu hu

Nữ nhân ôm hài tử ngồi trên mặt đất, hé miệng gào khóc, không biết là hưng phấn hay là khổ sở.

Ban Họa nhìn mấy tên ăn mày vừa cười vừa khóc ngồi trên quan đạo, quay đầu nhìn Dung Hà.

Dung Hà ra thủ thế với Đỗ Cửu, để hắn đi hỏi thăm đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Nếu là mấy tên ăn mày Kinh Thành, sẽ không có lá gan lớn như vậy, trực tiếp hành tẩu trên quan đạo.

Theo luật Đại Nghiệp, chưa cho phép, bách tính bình thường không thể hành tẩu trên quan đạo, người vi phạm, phạt mười lượng bạc.

Ban Họa móc ra một hầu bao chứa đồ ăn vặt, đưa cho hộ vệ bên cạnh, chỉ chỉ những tên ăn mày như kẻ điên kia.

Phụ nhân ôm hài tử cầm hầu bao, dập đầu với Ban Họa một cái, liền vội vã mở ra hầu bao, bởi vì động tác nàng quá mau, đồ vật trong túi rơi ra hai thứ trên mặt đất, nàng nhặt lên liền dồn vào miệng, sau đó lại lấy ra một khối bánh ngọt từ trong túi đưa tới bên miệng hài tử nửa tỉnh nửa mê.

Ngay lúc Ban Họa nghĩ hài tử này sẽ không há mồm, vậy mà hài tử há miệng ra, miệng của hắn mở rất lớn, như thế không giống như đang ăn bánh ngọt, mà đang gặm một con trâu.

"Bá gia, Quận Chúa, thuộc hạ hỏi qua rồi, những người này từ Tề châu chạy nạn mà đến. " Biểu lộ của Đỗ Cửu có chút ngưng trọng: "Bọn họ nói, Tề Châu xảy ra nạn tuyết rất nghiêm trọng, chết không ít người, bọn họ vốn là phú hộ Tề châu, thế nhưng trước khi vào kinh, bị người ta đoạt vàng đoạt ngựa, nói là phí chỉ đường."

Hiện tại trọng điểm không phải thân phận của những người này, mà là thật giả chuyện nạn tuyết ở Tề Châu.

Nếu là sự thật,  tại sao quan viên Tề Châu không báo cáo?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện