Edit: Đào Sindy
"Thạch Tướng gia ngài nói đùa, Phúc Nhạc Quận Chúa còn đang trong hiếu kỳ, làm sao ta có thể trong lúc nàng đau lòng, đàm luận vấn đề này?" Dung Hà cười nói: " Tại hạ ngưỡng mộ Quận Chúa trong lòng, sao chịu được nàng bị uất ức."
Thạch Sùng Hải nghe vậy cười nói: "Rất đúng, đúng là ta đã quên Phúc Nhạc Quận Chúa có hiếu kỳ rồi. Ngược lại là phải ấm ức cho Thành An Bá, đợi giai nhân thật lâu."
"Có thể cưới được Phúc Nhạc Quận Chúa đã là tam sinh hữu hạnh*, coi như chờ lâu đến đâu, tại hạ cũng vui vẻ chịu đựng."
*có phúc ba đời.
Thạch Sùng Hải nghe nói như thế, da gà nổi lên. Lời thật dễ nghe, đại nghĩa tình lý đều bị y chiếm, người khác còn phải khen một câu tốt.
Đáng lẽ mọi người còn muốn trêu ghẹo Dung Hà và Phúc Nhạc Quận Chúa, nhưng nghĩ đến Phúc Nhạc Quận Chúa còn trong hiếu kỳ, bọn họ là người đọc thuộc thi thư lễ nghi, không thể lấy cái này ra nói chuyện, không thì lại là không quy củ.
Cứ như vậy, Thạch Sùng Hải nhắc đến đề tài Ban Hoạ có vẻ hơi xấu hổ, cũng may người ngồi cùng bàn xóa chủ đề, bầu không khí coi như không tệ.
Nhưng mà Dung Hà hình như không muốn buông tha Thạch Sùng Hải như vậy, y như vô ý nói: "Thạch tướng gia có nhi nữ xuất sắc, không biết ai may mắn kết thân cùng nhà Thạch Tướng gia đây?"
Tuổi tác Thạch Tấn và Dung Hà gần kề nhau nhưng những năm này vẫn chưa thành thân, Thạch nhị tiểu thư cũng mười bảy mười tám tuổi, hiện tại nói chuyện cưới gả cũng không tính sớm.
Thạch Sùng Hải khẽ cười nói: "Hôn nhân đại sự, không thể qua loa, từ từ rồi đến, không nóng vội."
Dung Hà như có điều suy nghĩ nói: "Thạch đại nhân nói rất có lý."
Những người khác ngồi cùng bàn nhất thời giật mình, thì ra tin đồn Thạch Sùng Hải cố ý để đại nhi tử cầu hôn An Nhạc Công Chúa, sau này không biết thế nào, việc này không thể thành. Nhìn bộ dạng này của Thạch Sùng Hải, chỉ sợ việc này có tin đồn là không giả.
Mặc dù dưới gối bệ hạ có mấy nữ nhi, nhưng chân chính được Đế Hậu coi trọng, cũng chỉ có An Nhạc Công Chúa do Hoàng Hậu sinh, mặc dù An Nhạc Công Chúa từng có Phò Mã, nhưng nữ nhi Hoàng Đế không lo gả. Mặc dù An Nhạc Công Chúa lớn hơn Thạch Tấn mấy tuổi, nhưng nữ hơn ba tuổi là ôm gạch vàng, huống chi đây là một con Phượng Hoàng vàng, đừng nói chỉ lớn hơn vài tuổi, coi như lớn hơn cả mười tuổi, người cưới về cũng xem là chuyện tốt.
Lúc này mọi người nhìn ánh mắt Thạch Sùng Hải, trở nên vi diệu như vậy, loại chuyện nhờ nữ nhi cầu vinh này, quả nhiên là không biết phân biệt cao thấp.
Ngoài cung, một đám người ăn chơi trác táng không còn hứng thưởng xuân, chuyện đầu tiên họ làm khi trở lại Kinh Thành là, chia sẻ bí mật động trời này với thân bằng hảo hữu của mình. Nhưng bí mật này, người biết nhiều, vậy thì không còn là bí mật, mà lòng mọi người đã biết rõ lời đồn đại.
Không đến một ngày, tin tức ngày Nhị Hoàng Tử đại hôn lại đi gặp riêng Nhị nữ nhi Thạch Tướng gia, truyền khắp toàn bộ thượng lưu Kinh Thành. Hoàn khố không giống như những quân tử kia, còn để ý chi mấy người nói xấu này. Lại nói, không phải bọn họ nói xấu, mà là lời nói thật.
Chuyện này truyền ra, Nhị Hoàng Tử, Thạch gia, Tạ gia đều hứng chịu ảnh hưởng, nhất là Thạch Phi Tiên mà nói, chuyện này đã giẫm mặt nàng ta xuống đất, thế nhưng nàng ta không thể đứng ra giải thích.
Giải thích, người khác sẽ nói nàng ta thẹn quá hoá giận, không giải thích, người khác sẽ cho là nàng ta ngầm thừa nhận. Nguồn gốc của sự việc này là trên người Nhị Hoàng Tử Tưởng Lạc, thế nhưng từ nhỏ đến lớn Tưởng Lạc không phải là người biết quan tâm, hắn ta trở về cung, cảm thấy tình cảm của mình bị Thạch Phi Tiên làm tổn thương, đâu thèm để ý hồng thủy ngập trời bên ngoài, đâu thèm để ý chuyện Thạch Phi Tiên bị sa vào lời đồn đại, sẽ có hậu quả gì.
Việc này truyền đi khó nghe, nhiều lắm chỉ là Đế Hậu trách phạt hắn ta một phen, hắn ta cùng Tạ Uyển Dụ xuất hiện trong mấy trường hợp quan trọng, những câu chuyện liên quan tới hắn ta, tự nhiên biến thành nam nhân trước thành hôn không hiểu chuyện đi phong lưu, chỉ cần sau khi thành thân không lãng tử nữa, thì đó là nam nhân tốt.
Huống chi hắn ta là Hoàng Tử, bên người không bao giờ thiếu nữ nhân, hắn ta cần gì phải đi quản người khác nhìn hắn ta thế nào? Lời đồn đại này, luôn càng truyền càng mạnh, lúc truyền đến tai Ban Hoạ, đã biến thành Thạch Phi Tiên quyến rũ rất nhiều nam nhân Kinh Thành, vẫn còn làm bộthanh lãnh cao khiết, dẫn tới những thư sinh ngốc kia vì nàng ta làm thơ vẽ tranh, thật ngu ngốc.
Lúc trước cũng đủ loại lời đồn đại quay quanh người Ban Họa, nhưng khi đó nàng không thèm để ý những thứ này, nhưng Thạch Phi Tiên có thể giống nàng không thèm để ý không, Ban Họa không biết. Ban Họa có thể khẳng định là, từ nay về sau, bốn chữ "phẩm hạnh cao khiết" này sẽ không còn được nhắc đến trên người Thạch Phi Tiên.
Lời đồn đại liên quan tới Thạch Phi Tiên truyền đi xôn xao, ngược lại có rất ít người chú ý án Triệu Cổ bị giết, ngay cả Ban Họa cũng chưa từng nghe thấy, cho đến khi quan viên Đại Lý Tự tìm tới cửa, Ban Họa mới biết được Triệu Gia có người bị giết rồi.
Thiếu Khanh Đại Lý Tự là một nam nhân nhã nhặn hơn ba mươi tuổi, tuy hắn tới hỏi án, nhưng thái độ lúc đối mặt với Ban Họa lại hết sức cung kính, mỗi một chữ nói ra đều cẩn thận châm chước, e sợ khiến Ban Họa bất mãn.
Trên thực tế hắn không muốn đến Tĩnh Đình Quốc Công phủ chút nào, hắn nghe uy danh Phúc Nhạc Quận Chúa quất roi Thám Hoa phụ tâm lang, hắn tay trói gà không chặt, sợ người ‘nữ tính’ luôn mạnh mẽ như vậy. Thế nhưng thân phận những người khác trong Đại Lý Tự không đủ, nếu tùy tiện đến Tĩnh Đình Quốc Công phủ tra hỏi, thì sợ mạo phạm. Cấp trên của hắn Đại Lý Tự Khanh cũng không hợp đến, bởi vì như vậy quá mức trịnh trọng, lúc đầu chỉ đơn thuần hỏi mấy câu, kinh động đến Đại Lý Tự Khanh, thì chuyện đơn thuần trở nên không đơn thuần rồi.
Hắn một đêm không ngủ, trên giường trằn trọc mấy canh giờ, mới lấy dũng khí bái phỏng Ban gia bưu hãn không nói đạo lí trong truyền thuyết.
Khiến hắn không nghĩ tới là người gác cổng Ban gia rất bình thường, không liếc mắt nhìn hắn, cũng không dùng ngôn ngữ công kích hắn, ngược lại khách khí mời hắn vào. Quả thực phủ đệ tương đối tinh xảo, nhưng đây là Quốc Công phủ, chú trọng cũng đúng.
Bọn nha hoàn và gã sai vặt đều rất quy củ, không ai thăm dò chạy loạn, nhìn có tinh thần hơn hạ nhân nhà hắn, ngay cả vải vóc ăn mặc trên người cũng tốt hơn hạ nhân nhà hắn.
"Lưu đại nhân, mời đi bên này." Quản sự dẫn Lưu đại nhân vào chính sảnh, thi lễ với hắn: "Mời."
Lưu đại nhân thấy Tĩnh Đình Công và phu nhân ngồi trên, Thế Tử và Quận Chúa ngồi hai bên, trên mặt bốn người không có vẻ kiêu căng, nhiều hơn là hiếu kỳ và không hiểu.
"Hạ quan bái kiến Quốc Công gia, bái kiến phu nhân, Thế Tử, Quận Chúa." Lưu đại nhân thi lễ với Ban Hoài, Ban Hoài cười híp mắt để hắn ngồi xuống. Nhìn người ta nở nụ cười xán lạn, trong lòng Lưu đại nhân càng thêm không nỡ.
Hàn huyên vài câu, rốt cục Ban Hoài hỏi tới chuyện đứng đắn: "Lưu đại nhân, không biết hôm nay ngươi đặt chân đến hàn xá, là có chuyện gì quan trọng."
"Không dám, không dám, hạ quan tùy tiện tới chơi, là vì án Công bộ Lang trung Triệu Cổ bị giết nên đến."
"Ai, ai?" Ban Hoài kém chút nghĩ lỗ tai mình có vấn đề: "Ai bị giết?"
"Hồi Quốc Công gia, là Công bộ Lang trung Triệu Cổ Triệu đại nhân." Lưu đại nhân quan sát biểu lộ Ban Hoài, con mắt đối phương khẽ nhếch, bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối, không giống giả bộ, xem ra là thật không biết chuyện này. Hắn lại quay đầu nhìn Phúc Nhạc Quận Chúa, trên mặt đối phương cũng toàn là mờ mịt, hình như ngay cả Triệu Cổ là ai cũng không biết.
Ban Hoài sửng sốt nửa ngày, mới không dám tin nói: "Hắn ở bên ngoài đắc tội người nào?"
Bằng không giết ông ta làm gì? Địa vị của Triệu Cổ trong Triệu gia không cao, thời gian ở Công bộ ngồi ăn rồi chờ chết, văn không thành võ không xong, bình thường không có việc gì hay đi uống hoa tửu đánh bạc, người dạng này có giá trị gì để bị giết?
Ánh mắt Ban Hoài ghét bỏ quá mức rõ ràng, Lưu đại nhân muốn giả bộ như không nhìn thấy cũng không được, hắn nhỏ giải thích rõ nói: " Thi thể Triệu đại nhân, chết ngoài hẻm khói liễu, người phát hiện là một thư sinh thi rớt."
Nghe được lời giải thích này, Ban Hoài lập tức giật mình, chẳng lẽ là vì ca cơ hoa khôi tranh giành tình nhân, cuối cùng bị người ta giết?
"Căn cứ vào khẩu cung của thư sinh thi rớt, chúng ta biết được từng có hộ vệ quý phủ cầm đao đi qua, cho nên hạ quan làm theo phép, tới quý phủ hỏi một chút." Lưu đại nhân đã sớm dò xét, hai hộ vệ trùng hợp đi ngang qua là người của Phúc Nhạc Quận Chúa, hôm nay hắn chủ yếu hỏi thăm đối tượng là Ban Họa.
"Phu nhân, ta không đi những nơi này. " Ban Hoài bận bịu quay đầu nhìn Âm thị: "Bà phải tin tưởng ta."
Ở trước mặt người ngoài, Âm thị sẽ không để Ban Hoài khó xử, bà dịu dàng cười nói: " Thiếp thân tin tưởng phu quân."
Ban Hoài vặn vẹo uốn éo cái mông, cả người không được tự nhiên, hết lần này tới lần khác dùng khuôn mặt tươi cười trước mặt Âm thị, ông một chữ cũng không dám nhiều lời.
"Ngươi nói là khuya ngày hôm trước?" Ban Họa thấy bộ dáng phụ thân đứng ngồi bất an, không muốn để ông bị oan ức, liền mở miệng: "Lưu đại nhân, ngươi nói hai người hộ vệ kia, là ta phái qua à."
Trong lòng Lưu đại nhân âm thầm kêu khổ, ngươi làm Quận Chúa đang tốt, phái hộ vệ đi những nơi như thế làm gì. Thế nhưng hiện tại hắn hỏi không được, không hỏi cũng không được, thật sự là khó xử.
"Ngày đó ta gặp được một nữ tử tên Vân Nương, lo lắng trên đường trở về nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền phái hộ vệ đưa nàng về. " Ban Họa suy nghĩ: "Ngày đó Thành An Bá và hộ vệ của hắn cũng ở đó."
Nghe được danh hào Thành An Bá, trong lòng Lưu đại nhân tin thêm vài phần. Hắn thấy Ban Họa không cay nghiệt biết nói đạo lý khác lời đồn đại, rất phân rõ phải trái, liền yên lòng: "Mong Quận Chúa tha thứ tại hạ mạo phạm, xin hỏi vị Vân Nương này là người phương nào, có quan hệ gì với ngươi?"
"Nàng..." Ban Họa nghĩ nghĩ, không biết phải hình dung quan hệ giữa nàng và Vân Nương như thế nào:"Nàng là đối tượng Tạ nhị công tử bỏ trốn năm đó."
Lưu đại nhân:???
Đối tượng Tạ nhị công tử bỏ trốn? Nói cách khác, người năm đó đào góc tường của Ban Quận Chúa, còn câu Tạ nhị công tử bỏ trốn, chính là Vân Nương trong miệng Phúc Nhạc Quận Chúa? Nếu là vậy, vì sao Phúc Nhạc Quận Chúa còn lo lắng nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cố ý phái hộ vệ đưa nàng ta trở về, nàng và Vân Nương kia không phải kẻ thù à?
Bởi vì Trầm Ngọc từ hôn Phúc Nhạc Quận Chúa, liền bị Phúc Nhạc Quận Chúa dùng roi quất, Vân Nương kia làm hại Phúc Nhạc Quận Chúa mất hết mặt mũi, vậy mà nàng không trả thù?
Nhìn thấy rõ ràng Lưu đại nhân rất xoắn xuýt, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Ban Họa nhịn không được cười ra tiếng, nàng nói: "Lưu đại nhân, Vân Nương chỉ là một nữ tử phong trần. Nàng hãm sâu vào vũng bùn, có một bàn tay duỗi ra cho nàng, tự nhiên nàng sẽ nắm chắc, ta còn không đến mức chấp nhặt với nàng."
Lưu đại nhân cười khan nói: "Quận Chúa có tâm địa Bồ Tát, hạ quan bội phục."
Ban Hằng liếc mắt, gì mà tâm địa Bồ Tát, Ban gia bọn họ từ trước đến nay luôn chú trọng oan có đầu nợ có chủ. Để tức giận trên người một □□ có hữu dụng gì, thất đức chân chính là Tạ Khải Lâm.
"Quận Chúa, hạ quan còn có một chuyện không rõ, xin Quận Chúa giải đáp giúp hạ quan."
"Lưu đại nhân mời nói thẳng." Ban Họa khẽ vuốt cằm: "Ta biết gì nói nấy."
"Hạ quan nghe nói Quận Chúa hun đúc bên người Ban Tướng Quân nhiều năm, kỵ xạ vũ khí đều có đọc lướt qua, không biết ngươi có biết, vết thương này tạo thành từ lưỡi dao, là đao hay là kiếm." Lưu đại nhân từ đầu đến cuối cũng không xem Ban Hoạ thành hung thủ, không nói trước đây quan hệ Ban gia và Triệu Gia không tệ, với thân phận và địa vị Ban gia, bọn hắn giết Triệu Cổ có lợi gì, giết chơi vui, cho hôn lễ Nhị Hoàng Tử thêm xúi quẩy sao?
Coi như thật muốn thêm xúi quẩy, cũng sẽ không dùng thủ đoạn ngu xuẩn như thế.
Hắn móc ra hai trang giấy, một trang giấy họa tượng Đại Lý Tự mô phỏng mấy loại hung khí, một trang giấy vẽ nửa người trên một nam nhân, vị trí vết thương và hình dạng.
Ban Họa tiếp nhận giấy, nhìn kỹ mấy loại hung khí mô phỏng phía trên, lại nhìn vào vết thương một chút, chậm rãi lắc đầu nói: "Không nhìn vết thương chân chính, ta không dám xác định. Nói ra không sợ Lưu đại nhân cười, mặc dù ta xác thực đi theo bên người tổ phụ học hỏi không ít kiến thức, nhưng cũng chỉ đàm binh trên giấy mà thôi, nếu ta có nói sai ở đâu, Lưu đại nhân đừng chê cười."
Lưu đại nhân nghe nói như thế, ấn tượng với Ban Họa càng tốt hơn, đến tột cùng là ai bôi đen thanh danh Phúc Nhạc Quận Chúa vậy, đây không phải một tiểu cô nương rất tốt sao?
" Xin Quận Chúa cứ việc nói, hạ quan rửa tai lắng nghe." Lưu đại nhân mong đợi nhìn Ban Họa.
Ban Họa lại hỏi hắn mấy vấn đề, nói thí dụ như huyết dịch phun tung toé như thế nào, màu sắc da thịt vết thương như thế nào, lật từ trong ra ngoài, cuối cùng Ban Họa lắc đầu: "Lưu đại nhân, chỉ sợ mấy loại vũ khí này đều không phải."
Lưu đại nhân lập tức tỉnh táo tinh thần: "Không biết Quận Chúa có cao kiến gì?"
Ban Họa gọi hạ nhân mang giấy bút tới, tự mình vẽ lên: "Ta cảm thấy có chút giống binh khí ngoại tộc sử dụng."
Lưu đại nhân tiếp nhận giấy xem xét, nhìn phía trên là hình tròn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không ra là đao hay kiếm, uyển chuyển hỏi: "Không biết loại vũ khí này tên gọi là gì?"
"Tên à?" Ban Họa không hiểu nhìn Lưu đại nhân: "Đây chính là một loại đao Ngả Pha tộc thường dùng, không có tên. Không phải Vương tử Ngả Pha Quốc còn mặt dày mày dạn ở lại Đại Nghiệp à, ngươi đi hỏi hắn sẽ rõ."
Lưu đại nhân bừng tỉnh đại ngộ, đứng dậy thi lễ với Ban Hoạ: "Đa tạ Quận Chúa giải đáp cho hạ quan, hạ quan cáo từ."
Ban Họa vội nói: "Cái này chỉ là phán đoán của ta, không được chuẩn, nếu ra sai, ngươi cũng đừng trách ta."
Lưu đại nhân thấy Ban Quận Chúa một mặt "Ta giúp ngươi, nhưng ngươi đừng lừa ta, trịnh trọng nói: "Mong quận chúa yên tâm."
"Vậy là tốt rồi. " Không có việc gì không cần mò mẫm nhận trách nhiệm đây là một trong những việc tổ mẫu dạy nàng phép tắc, Ban Họa vẫn luôn nhớ. Thấy Lưu đại nhân thức thời như thế, Ban Họa liền lắm lời hỏi một câu: "Ngươi tên là gì?"
"Bẩm Quận Chúa, hạ quan họ Lưu, tên Bán Sơn, tự Thanh Phong." Lưu đại nhân cung kính cúi đầu với Ban Họa.
Ban Họa nhẹ gật đầu: "Ta nhớ kỹ, ngươi đi mau đi."
Ngoài ba mươi đã đảm nhiệm chức Thiếu Khanh Đại Lý Tự, nói chuyện làm việc còn chú ý quy củ, người thế này coi như về sau thay đổi triều đại, thời gian hẳntrôi qua cũng sẽ không quá kém.
Lưu Bán Sơn mặc dù không rõ Phúc Nhạc Quận Chúa vì sao dùng ánh mắt vui mừng thưởng thức nhìn mình, nhưng nghĩ đến đây là vị hôn thê của Bá gia, phu nhân tương lai, hắn vẫn cung kính thi lễ, mới lui ra ngoài.
Chờ Lưu Bán Sơn đi, nghiêm túc trên mặt bốn người Ban gia toàn bộ sụp đổ mất rồi, Ban Hằng một mặt cả kinh nói: "Người Triệu gia lại bị giết, dùng chính là binh khí ngoại tộc, còn trước giờ Nhị Hoàng Tử đại hôn, đây có phải do người hữu tâm cố ý châm ngòi quan hệ giữa Đại Nghiệp và nước phụ thuộc?"
"Ta đã nói ăn uống cá cược chơi gái không phải chuyện tốt. " Âm thị dùng ánh mắt liếc phu quân và nhi tử: "Ông xem nó có gì tốt, chết còn không quang vinh. Người khác sau này sẽ nhắc đến ông ta, nghĩ tới ông ta chết bên ngoài hẻm thanh lâu, đến chết còn mất mặt."
"Chết cũng đã chết rồi, đâu còn quản mất mặt hay không. " Ban Hằng nhỏ giọng nói: " Lại nói, Triệu Cổ cũng không phải danh nhân gì, trong Kinh Thành có mấy người biết ông ta chứ?"
"Chiếu theo ý của con, cảm thấy sai sao?" Âm thị nhíu mày, một đôi mắt phượng xinh đẹp quét trên người Ban Hằng, Ban Hằng nhịn không được run lên: "Không có, con nói dạng người này sống không có ý nghĩa, bị chết không lý lẽ, đáng để chúng ta cảnh giác."
"Đệ đó, nếu ngay cả chết cũng nhìn không ổn, đó mới là chết không nhắm mắt. " Ban Họa một mặt cảm khái nói: " Hằng đệ, tuổi của đệ vẫn còn rất trẻ."
"Con đừng nói đệ đệ, con làm việc cũng không động não." Âm thị trừng Ban Họa: "Con là một cô nương, luôn không yên lòng những người khác, nên để hộ vệ trong phủ đi đưa. Phái thân vệ bên cạnh mà đi, để người khác nhìn thấy, những lời nói xấu về con, rất êm tai nhỉ?"
"Dù sao người bên ngoài luôn thích nói xấu con, muốn nói thì cứ nói, đừng liên luỵ đến người cả nhà." Ban Họa cảm thấy mình làm như vậy rất có lời: "Con sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ, liên lụy người trong nhà chứ."
"Con và đệ đệ từ nhỏ đến lớn, những chuyện liên luỵ cả nhà còn thiếu sao?" Âm thị nhàn nhạt nói: " Không phải kéo cho ta thêm những rắc rối à, lần sau làm việc nên dùng đầu óc, con và đệ con đi quỳ trước bài vị tổ tiên đi."
Ban Họa Ban Hằng cùng nhau im lặng, lén dùng ánh mắt nhìn Ban Hoài. Thân là chi trưởng một nhà, phụ thân hai đứa con, giờ phút này Ban Hoài yên lặng cúi đầu, lo liệu đánh chết cũng không nói, kiên quyết không nói giúp nhi nữ câu nào.
Loại chuyện nhỏ nhặt trong nhà này, coi như phu nhân nói, ông vẫn không nên nhiều chuyện.
Ban Họa Ban Hằng:...
Lời đồn đại ngoài cung cuối cùng truyền đến trong cung, Tạ Uyển Dụ nghe hạ nhân nói xong chuyện đã xảy ra, bóp cong một cây bạc trâm, nhất là nghe được mắt của Nhị ca, là bởi vì đưa tập thơ cho Thạch Phi Tiên mới bị mù, biểu lộ Tạ Uyển Dụ càng thêm âm trầm.
Thì ra Nhị ca và Thạch Phi Tiên có dính dấp, chỉ có nàng ta đần độn lo lắng Nhị ca, còn hận Ban Họa.
Nàng ta có loại cảm giác bị phản bội, bị hảo hữu phản bội, bị thân huynh trưởng phản bội, loại đả kích này khiến nàng ta có chút chịu không nổi. Nhìn sắc mặt mình trắng bệch trong kính, Tạ Uyển Dụ ném cây trâm bị mình bóp cong lên bàn. Tay run run mở miệng hộp son, chấm son lên môi.
Thế gian này không có người đối xử với nàng ta thật lòng, nàng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Miệng son đỏ tươi, son phấn hồng, lông mày như mực, từng tầng từng tầng trang dung, khiến cảm xúc đáy lòng nàng ta cũng che giấu từng tầng từng tầng.
Nàng ta không chỉ là Tạ Uyển Dụ, mà còn là Nhị Hoàng Tử Phi.
Hoa rơi xuân đi, khí hậu Kinh Thành liền trở nên quái dị, đột nhiên ấm thành lạnh, buổi sáng ăn mặc dày đặc, đến trưa nóng không chịu được, cho nên lúc này hàng năm, các quý nhân luôn chú trọng, sợ nhiễm phong hàn.
Mỗi ngày Ban gia đều dự phòng thuốc phong hàn, mặc kệ Ban Họa và Ban Hằng có thích hay không, mỗi ngày đều bị Âm thị nhìn chằm chằm nuốt xuống một bát thuốc, muốn ra cửa còn không được.
Khó khăn nuốt xuống một bát thuốc lớn, Ban Họa kém chút che miệng lại phun ra, cứ việc súc miệng nhiều lần, mùi thuốc trong mồm cũng không tan hết.
Mặc dù đã sớm qua áo đại tang kỳ, nhưng từ khi Trưởng Công Chúa qua đời, Ban Họa đã không còn hay mặc y phục đỏ tươi. Hôm nay ra ngoài, nàng mặc quần sam màu xanh ngọc bích, trên búi tóc cũng tránh trâm cài đầu diễm lệ, nhưng sắc đẹp lại không vì vậy bị che giấu tý nào.
Diễm có diễm vẻ đẹp, nhạt có nhạt phong tình, quan trọng nhất là xem mặt.
Mới từ trong tửu lâu đi ra, A KhắcTề Vương tử từ xa đã thấy Ban Họa, mặc dù hắn chỉ gặp qua Ban Họa rải rác mấy lần, nhưng ấn tượng với nàng lại rất khắc sâu, bởi vì đây là một nữ tử cho hắn biết thẩm mỹ các quý nhân Đại Nghiệp khác biệt cùng tộc nhân Ngả Pha Quốc bọn họ.
Tới Đại Nghiệp gần nửa năm, hắn vẫn cảm thấy, vị Quận Chúa này dung mạo xinh đẹp hơn cô nương nhà Thạch tướng gia, thế nhưng hắn sợ bị người ta chê cười, vẫn giấu lời này trong lòng. Nhưng hôm nay nhìn thấy Ban Họa, hắn vẫn có chút kích động, nhịn không được liền chạy tới trước mặt Ban Họa.
"Quận Chúa, ta là Đồ A Kỳ, ngươi còn nhớ rõ hạ chứ?"
Ban Họa nhìn thanh niên tóc quăn tự xưng "Ta" lại thành tự xưng "Tại hạ", cưỡi trên lưng ngựa nghiêng đầu nhìn hắn một lát, cười hỏi: "Ngươi là vương tử điện hạ Ngả Pha Quốc à?"
" Trí nhớ Quận Chúa thật tốt, nhiều ngày không thấy, lại còn nhớ tại hạ. " Đồ A Kỳ ngượng ngùng vò đầu, tóc đen um tùm vẩy vẩy: "Ngươi cũng đến xem đá cầu à?"
"Đá cầu?" Ban Họa sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới, mỗi năm vào dịp tháng tư tháng năm, một số con em quý tộc trong Kinh Thành sẽ đi đá cầu, hoặc là đánh Môn pô lo, thường thường khiến bách tính tranh nhau quan sát, nghe lời này của Đồ A Kỳ, chỉ sợ hôm nay lại có con em quý tộc nào đánh bóng.
"Không phải, tự ta ra ngoài." Ban Họa lắc đầu: "Vương tử muốn đi xem bóng?"
Bôi A Kỳ ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, nhưng ta không tìm ra chỗ."
Ngả Pha Quốc là một nước nhỏ không giàu, vì có thể làm cho Hoàng Đế Đại Nghiệp tín nhiệm bọn họ, cũng vì học được tri thức tiên tiến của Đại Nghiệp, hắn mặt dày mày dạn nghĩ hết biện pháp ở lại Kinh Thành. Nhưng vì không để người Đại Nghiệp chán ghét, hắn không dám để bên cạnh nhiều người, hiện nay tất cả nhân viên làm bạn ở bên cạnh hắn, cộng lại cũng không đến hai mươi người.
Hắn nghe người ta nói, quý tộc Đại Nghiệp thân phận cao, bên người có mấy chục người vây quanh hầu hạ, càng đừng đề cập hạ nhân thô sử các loại hộ vệ trong nhà. Hắn nghe xong hâm mộ không thôi, khi bọn họ ở Ngả Pha Quốc, ngay cả phụ thân hắn cũng không sinh hoạt xa xỉ như vậy.
Nói thí dụ như hiện tại hắn nhìn thấy vị Quận Chúa này, sau lưng nàng hiện tại theo hơn mười người, hẳn toàn là tùy tùng của nàng.
Ở chỗ này lâu rồi, hắn phát hiện văn hóa Đại Nghiệp quá nhiều, coi như hắn ở chỗ này đợi mười năm, cũng không thể hoàn toàn học được. Còn có những phương thức quý tộc kia vui đùa, hắn cái hiểu cái không, ngay cả xem náo nhiệt cũng không tìm đúng chỗ.
"Được, vậy ta dẫn ngươi đi. " Ban Họa thấy bộ dáng Đồ A Kỳ tội nghiệp, khó khi nổi thiện tâm: "Đi thôi, đi theo ta."
Trên mặt Đồ A Kỳ vui vẻ, nói cám ơn liên tục: "Đa tạ Quận Chúa."
Hai tên hộ vệ đi theo phía sau cũng hành lễ, nhưng dáng vẻ bọn họ hành lễ có chút quái dị, hình như không quen lễ nghi Đại Nghiệp.
"Thượng Thư đại nhân, Đại Lý Tự bên kia đã kết bản án. " Một vị quan viên Lại bộ nói: " Triệu Cổ đại nhân xảy ra tranh chấp với người khác, hung thủ ghi hận trong lòng, liền mời hai ngoại tộc nhân sĩ không có hộ tịch Kinh Thành ám sát Triệu Cổ."
Vụ án này lỗ thủng rất nhiều, thế nhưng bệ hạ nói muốn kết án, Đại Lý Tự cũng chỉ có thể tìm lý do kết án.
Tất cả mọi người biết, hai ngoại tộc nhân sĩ ngay cả hộ tịch cũng không có, không biết rõ quy luật tuần tra quân thay ca, vốn không có khả năng tránh tuần tra quân, nhưng Hoàng Thượng muốn bao che người giật dây, bọn họ làm thần tử, cũng chỉ có thể giả bộ như không biết tình hình.
Quan viên Lại bộ còn muốn nói tiếp gì đó, đột nhiên giọng điệu hắn dừng một chút, kìm lòng không được mở miệng nói: "Phía trước... Lại là Phúc Nhạc Quận Chúa?"
Nói xong lời này, hắn mới ý thức tới vị Quận Chúa này là hôn thê của Thượng Thư đại nhân, nên lập tức ngậm miệng lại.
"Thạch Tướng gia ngài nói đùa, Phúc Nhạc Quận Chúa còn đang trong hiếu kỳ, làm sao ta có thể trong lúc nàng đau lòng, đàm luận vấn đề này?" Dung Hà cười nói: " Tại hạ ngưỡng mộ Quận Chúa trong lòng, sao chịu được nàng bị uất ức."
Thạch Sùng Hải nghe vậy cười nói: "Rất đúng, đúng là ta đã quên Phúc Nhạc Quận Chúa có hiếu kỳ rồi. Ngược lại là phải ấm ức cho Thành An Bá, đợi giai nhân thật lâu."
"Có thể cưới được Phúc Nhạc Quận Chúa đã là tam sinh hữu hạnh*, coi như chờ lâu đến đâu, tại hạ cũng vui vẻ chịu đựng."
*có phúc ba đời.
Thạch Sùng Hải nghe nói như thế, da gà nổi lên. Lời thật dễ nghe, đại nghĩa tình lý đều bị y chiếm, người khác còn phải khen một câu tốt.
Đáng lẽ mọi người còn muốn trêu ghẹo Dung Hà và Phúc Nhạc Quận Chúa, nhưng nghĩ đến Phúc Nhạc Quận Chúa còn trong hiếu kỳ, bọn họ là người đọc thuộc thi thư lễ nghi, không thể lấy cái này ra nói chuyện, không thì lại là không quy củ.
Cứ như vậy, Thạch Sùng Hải nhắc đến đề tài Ban Hoạ có vẻ hơi xấu hổ, cũng may người ngồi cùng bàn xóa chủ đề, bầu không khí coi như không tệ.
Nhưng mà Dung Hà hình như không muốn buông tha Thạch Sùng Hải như vậy, y như vô ý nói: "Thạch tướng gia có nhi nữ xuất sắc, không biết ai may mắn kết thân cùng nhà Thạch Tướng gia đây?"
Tuổi tác Thạch Tấn và Dung Hà gần kề nhau nhưng những năm này vẫn chưa thành thân, Thạch nhị tiểu thư cũng mười bảy mười tám tuổi, hiện tại nói chuyện cưới gả cũng không tính sớm.
Thạch Sùng Hải khẽ cười nói: "Hôn nhân đại sự, không thể qua loa, từ từ rồi đến, không nóng vội."
Dung Hà như có điều suy nghĩ nói: "Thạch đại nhân nói rất có lý."
Những người khác ngồi cùng bàn nhất thời giật mình, thì ra tin đồn Thạch Sùng Hải cố ý để đại nhi tử cầu hôn An Nhạc Công Chúa, sau này không biết thế nào, việc này không thể thành. Nhìn bộ dạng này của Thạch Sùng Hải, chỉ sợ việc này có tin đồn là không giả.
Mặc dù dưới gối bệ hạ có mấy nữ nhi, nhưng chân chính được Đế Hậu coi trọng, cũng chỉ có An Nhạc Công Chúa do Hoàng Hậu sinh, mặc dù An Nhạc Công Chúa từng có Phò Mã, nhưng nữ nhi Hoàng Đế không lo gả. Mặc dù An Nhạc Công Chúa lớn hơn Thạch Tấn mấy tuổi, nhưng nữ hơn ba tuổi là ôm gạch vàng, huống chi đây là một con Phượng Hoàng vàng, đừng nói chỉ lớn hơn vài tuổi, coi như lớn hơn cả mười tuổi, người cưới về cũng xem là chuyện tốt.
Lúc này mọi người nhìn ánh mắt Thạch Sùng Hải, trở nên vi diệu như vậy, loại chuyện nhờ nữ nhi cầu vinh này, quả nhiên là không biết phân biệt cao thấp.
Ngoài cung, một đám người ăn chơi trác táng không còn hứng thưởng xuân, chuyện đầu tiên họ làm khi trở lại Kinh Thành là, chia sẻ bí mật động trời này với thân bằng hảo hữu của mình. Nhưng bí mật này, người biết nhiều, vậy thì không còn là bí mật, mà lòng mọi người đã biết rõ lời đồn đại.
Không đến một ngày, tin tức ngày Nhị Hoàng Tử đại hôn lại đi gặp riêng Nhị nữ nhi Thạch Tướng gia, truyền khắp toàn bộ thượng lưu Kinh Thành. Hoàn khố không giống như những quân tử kia, còn để ý chi mấy người nói xấu này. Lại nói, không phải bọn họ nói xấu, mà là lời nói thật.
Chuyện này truyền ra, Nhị Hoàng Tử, Thạch gia, Tạ gia đều hứng chịu ảnh hưởng, nhất là Thạch Phi Tiên mà nói, chuyện này đã giẫm mặt nàng ta xuống đất, thế nhưng nàng ta không thể đứng ra giải thích.
Giải thích, người khác sẽ nói nàng ta thẹn quá hoá giận, không giải thích, người khác sẽ cho là nàng ta ngầm thừa nhận. Nguồn gốc của sự việc này là trên người Nhị Hoàng Tử Tưởng Lạc, thế nhưng từ nhỏ đến lớn Tưởng Lạc không phải là người biết quan tâm, hắn ta trở về cung, cảm thấy tình cảm của mình bị Thạch Phi Tiên làm tổn thương, đâu thèm để ý hồng thủy ngập trời bên ngoài, đâu thèm để ý chuyện Thạch Phi Tiên bị sa vào lời đồn đại, sẽ có hậu quả gì.
Việc này truyền đi khó nghe, nhiều lắm chỉ là Đế Hậu trách phạt hắn ta một phen, hắn ta cùng Tạ Uyển Dụ xuất hiện trong mấy trường hợp quan trọng, những câu chuyện liên quan tới hắn ta, tự nhiên biến thành nam nhân trước thành hôn không hiểu chuyện đi phong lưu, chỉ cần sau khi thành thân không lãng tử nữa, thì đó là nam nhân tốt.
Huống chi hắn ta là Hoàng Tử, bên người không bao giờ thiếu nữ nhân, hắn ta cần gì phải đi quản người khác nhìn hắn ta thế nào? Lời đồn đại này, luôn càng truyền càng mạnh, lúc truyền đến tai Ban Hoạ, đã biến thành Thạch Phi Tiên quyến rũ rất nhiều nam nhân Kinh Thành, vẫn còn làm bộthanh lãnh cao khiết, dẫn tới những thư sinh ngốc kia vì nàng ta làm thơ vẽ tranh, thật ngu ngốc.
Lúc trước cũng đủ loại lời đồn đại quay quanh người Ban Họa, nhưng khi đó nàng không thèm để ý những thứ này, nhưng Thạch Phi Tiên có thể giống nàng không thèm để ý không, Ban Họa không biết. Ban Họa có thể khẳng định là, từ nay về sau, bốn chữ "phẩm hạnh cao khiết" này sẽ không còn được nhắc đến trên người Thạch Phi Tiên.
Lời đồn đại liên quan tới Thạch Phi Tiên truyền đi xôn xao, ngược lại có rất ít người chú ý án Triệu Cổ bị giết, ngay cả Ban Họa cũng chưa từng nghe thấy, cho đến khi quan viên Đại Lý Tự tìm tới cửa, Ban Họa mới biết được Triệu Gia có người bị giết rồi.
Thiếu Khanh Đại Lý Tự là một nam nhân nhã nhặn hơn ba mươi tuổi, tuy hắn tới hỏi án, nhưng thái độ lúc đối mặt với Ban Họa lại hết sức cung kính, mỗi một chữ nói ra đều cẩn thận châm chước, e sợ khiến Ban Họa bất mãn.
Trên thực tế hắn không muốn đến Tĩnh Đình Quốc Công phủ chút nào, hắn nghe uy danh Phúc Nhạc Quận Chúa quất roi Thám Hoa phụ tâm lang, hắn tay trói gà không chặt, sợ người ‘nữ tính’ luôn mạnh mẽ như vậy. Thế nhưng thân phận những người khác trong Đại Lý Tự không đủ, nếu tùy tiện đến Tĩnh Đình Quốc Công phủ tra hỏi, thì sợ mạo phạm. Cấp trên của hắn Đại Lý Tự Khanh cũng không hợp đến, bởi vì như vậy quá mức trịnh trọng, lúc đầu chỉ đơn thuần hỏi mấy câu, kinh động đến Đại Lý Tự Khanh, thì chuyện đơn thuần trở nên không đơn thuần rồi.
Hắn một đêm không ngủ, trên giường trằn trọc mấy canh giờ, mới lấy dũng khí bái phỏng Ban gia bưu hãn không nói đạo lí trong truyền thuyết.
Khiến hắn không nghĩ tới là người gác cổng Ban gia rất bình thường, không liếc mắt nhìn hắn, cũng không dùng ngôn ngữ công kích hắn, ngược lại khách khí mời hắn vào. Quả thực phủ đệ tương đối tinh xảo, nhưng đây là Quốc Công phủ, chú trọng cũng đúng.
Bọn nha hoàn và gã sai vặt đều rất quy củ, không ai thăm dò chạy loạn, nhìn có tinh thần hơn hạ nhân nhà hắn, ngay cả vải vóc ăn mặc trên người cũng tốt hơn hạ nhân nhà hắn.
"Lưu đại nhân, mời đi bên này." Quản sự dẫn Lưu đại nhân vào chính sảnh, thi lễ với hắn: "Mời."
Lưu đại nhân thấy Tĩnh Đình Công và phu nhân ngồi trên, Thế Tử và Quận Chúa ngồi hai bên, trên mặt bốn người không có vẻ kiêu căng, nhiều hơn là hiếu kỳ và không hiểu.
"Hạ quan bái kiến Quốc Công gia, bái kiến phu nhân, Thế Tử, Quận Chúa." Lưu đại nhân thi lễ với Ban Hoài, Ban Hoài cười híp mắt để hắn ngồi xuống. Nhìn người ta nở nụ cười xán lạn, trong lòng Lưu đại nhân càng thêm không nỡ.
Hàn huyên vài câu, rốt cục Ban Hoài hỏi tới chuyện đứng đắn: "Lưu đại nhân, không biết hôm nay ngươi đặt chân đến hàn xá, là có chuyện gì quan trọng."
"Không dám, không dám, hạ quan tùy tiện tới chơi, là vì án Công bộ Lang trung Triệu Cổ bị giết nên đến."
"Ai, ai?" Ban Hoài kém chút nghĩ lỗ tai mình có vấn đề: "Ai bị giết?"
"Hồi Quốc Công gia, là Công bộ Lang trung Triệu Cổ Triệu đại nhân." Lưu đại nhân quan sát biểu lộ Ban Hoài, con mắt đối phương khẽ nhếch, bộ dáng nghẹn họng nhìn trân trối, không giống giả bộ, xem ra là thật không biết chuyện này. Hắn lại quay đầu nhìn Phúc Nhạc Quận Chúa, trên mặt đối phương cũng toàn là mờ mịt, hình như ngay cả Triệu Cổ là ai cũng không biết.
Ban Hoài sửng sốt nửa ngày, mới không dám tin nói: "Hắn ở bên ngoài đắc tội người nào?"
Bằng không giết ông ta làm gì? Địa vị của Triệu Cổ trong Triệu gia không cao, thời gian ở Công bộ ngồi ăn rồi chờ chết, văn không thành võ không xong, bình thường không có việc gì hay đi uống hoa tửu đánh bạc, người dạng này có giá trị gì để bị giết?
Ánh mắt Ban Hoài ghét bỏ quá mức rõ ràng, Lưu đại nhân muốn giả bộ như không nhìn thấy cũng không được, hắn nhỏ giải thích rõ nói: " Thi thể Triệu đại nhân, chết ngoài hẻm khói liễu, người phát hiện là một thư sinh thi rớt."
Nghe được lời giải thích này, Ban Hoài lập tức giật mình, chẳng lẽ là vì ca cơ hoa khôi tranh giành tình nhân, cuối cùng bị người ta giết?
"Căn cứ vào khẩu cung của thư sinh thi rớt, chúng ta biết được từng có hộ vệ quý phủ cầm đao đi qua, cho nên hạ quan làm theo phép, tới quý phủ hỏi một chút." Lưu đại nhân đã sớm dò xét, hai hộ vệ trùng hợp đi ngang qua là người của Phúc Nhạc Quận Chúa, hôm nay hắn chủ yếu hỏi thăm đối tượng là Ban Họa.
"Phu nhân, ta không đi những nơi này. " Ban Hoài bận bịu quay đầu nhìn Âm thị: "Bà phải tin tưởng ta."
Ở trước mặt người ngoài, Âm thị sẽ không để Ban Hoài khó xử, bà dịu dàng cười nói: " Thiếp thân tin tưởng phu quân."
Ban Hoài vặn vẹo uốn éo cái mông, cả người không được tự nhiên, hết lần này tới lần khác dùng khuôn mặt tươi cười trước mặt Âm thị, ông một chữ cũng không dám nhiều lời.
"Ngươi nói là khuya ngày hôm trước?" Ban Họa thấy bộ dáng phụ thân đứng ngồi bất an, không muốn để ông bị oan ức, liền mở miệng: "Lưu đại nhân, ngươi nói hai người hộ vệ kia, là ta phái qua à."
Trong lòng Lưu đại nhân âm thầm kêu khổ, ngươi làm Quận Chúa đang tốt, phái hộ vệ đi những nơi như thế làm gì. Thế nhưng hiện tại hắn hỏi không được, không hỏi cũng không được, thật sự là khó xử.
"Ngày đó ta gặp được một nữ tử tên Vân Nương, lo lắng trên đường trở về nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền phái hộ vệ đưa nàng về. " Ban Họa suy nghĩ: "Ngày đó Thành An Bá và hộ vệ của hắn cũng ở đó."
Nghe được danh hào Thành An Bá, trong lòng Lưu đại nhân tin thêm vài phần. Hắn thấy Ban Họa không cay nghiệt biết nói đạo lý khác lời đồn đại, rất phân rõ phải trái, liền yên lòng: "Mong Quận Chúa tha thứ tại hạ mạo phạm, xin hỏi vị Vân Nương này là người phương nào, có quan hệ gì với ngươi?"
"Nàng..." Ban Họa nghĩ nghĩ, không biết phải hình dung quan hệ giữa nàng và Vân Nương như thế nào:"Nàng là đối tượng Tạ nhị công tử bỏ trốn năm đó."
Lưu đại nhân:???
Đối tượng Tạ nhị công tử bỏ trốn? Nói cách khác, người năm đó đào góc tường của Ban Quận Chúa, còn câu Tạ nhị công tử bỏ trốn, chính là Vân Nương trong miệng Phúc Nhạc Quận Chúa? Nếu là vậy, vì sao Phúc Nhạc Quận Chúa còn lo lắng nàng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cố ý phái hộ vệ đưa nàng ta trở về, nàng và Vân Nương kia không phải kẻ thù à?
Bởi vì Trầm Ngọc từ hôn Phúc Nhạc Quận Chúa, liền bị Phúc Nhạc Quận Chúa dùng roi quất, Vân Nương kia làm hại Phúc Nhạc Quận Chúa mất hết mặt mũi, vậy mà nàng không trả thù?
Nhìn thấy rõ ràng Lưu đại nhân rất xoắn xuýt, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Ban Họa nhịn không được cười ra tiếng, nàng nói: "Lưu đại nhân, Vân Nương chỉ là một nữ tử phong trần. Nàng hãm sâu vào vũng bùn, có một bàn tay duỗi ra cho nàng, tự nhiên nàng sẽ nắm chắc, ta còn không đến mức chấp nhặt với nàng."
Lưu đại nhân cười khan nói: "Quận Chúa có tâm địa Bồ Tát, hạ quan bội phục."
Ban Hằng liếc mắt, gì mà tâm địa Bồ Tát, Ban gia bọn họ từ trước đến nay luôn chú trọng oan có đầu nợ có chủ. Để tức giận trên người một □□ có hữu dụng gì, thất đức chân chính là Tạ Khải Lâm.
"Quận Chúa, hạ quan còn có một chuyện không rõ, xin Quận Chúa giải đáp giúp hạ quan."
"Lưu đại nhân mời nói thẳng." Ban Họa khẽ vuốt cằm: "Ta biết gì nói nấy."
"Hạ quan nghe nói Quận Chúa hun đúc bên người Ban Tướng Quân nhiều năm, kỵ xạ vũ khí đều có đọc lướt qua, không biết ngươi có biết, vết thương này tạo thành từ lưỡi dao, là đao hay là kiếm." Lưu đại nhân từ đầu đến cuối cũng không xem Ban Hoạ thành hung thủ, không nói trước đây quan hệ Ban gia và Triệu Gia không tệ, với thân phận và địa vị Ban gia, bọn hắn giết Triệu Cổ có lợi gì, giết chơi vui, cho hôn lễ Nhị Hoàng Tử thêm xúi quẩy sao?
Coi như thật muốn thêm xúi quẩy, cũng sẽ không dùng thủ đoạn ngu xuẩn như thế.
Hắn móc ra hai trang giấy, một trang giấy họa tượng Đại Lý Tự mô phỏng mấy loại hung khí, một trang giấy vẽ nửa người trên một nam nhân, vị trí vết thương và hình dạng.
Ban Họa tiếp nhận giấy, nhìn kỹ mấy loại hung khí mô phỏng phía trên, lại nhìn vào vết thương một chút, chậm rãi lắc đầu nói: "Không nhìn vết thương chân chính, ta không dám xác định. Nói ra không sợ Lưu đại nhân cười, mặc dù ta xác thực đi theo bên người tổ phụ học hỏi không ít kiến thức, nhưng cũng chỉ đàm binh trên giấy mà thôi, nếu ta có nói sai ở đâu, Lưu đại nhân đừng chê cười."
Lưu đại nhân nghe nói như thế, ấn tượng với Ban Họa càng tốt hơn, đến tột cùng là ai bôi đen thanh danh Phúc Nhạc Quận Chúa vậy, đây không phải một tiểu cô nương rất tốt sao?
" Xin Quận Chúa cứ việc nói, hạ quan rửa tai lắng nghe." Lưu đại nhân mong đợi nhìn Ban Họa.
Ban Họa lại hỏi hắn mấy vấn đề, nói thí dụ như huyết dịch phun tung toé như thế nào, màu sắc da thịt vết thương như thế nào, lật từ trong ra ngoài, cuối cùng Ban Họa lắc đầu: "Lưu đại nhân, chỉ sợ mấy loại vũ khí này đều không phải."
Lưu đại nhân lập tức tỉnh táo tinh thần: "Không biết Quận Chúa có cao kiến gì?"
Ban Họa gọi hạ nhân mang giấy bút tới, tự mình vẽ lên: "Ta cảm thấy có chút giống binh khí ngoại tộc sử dụng."
Lưu đại nhân tiếp nhận giấy xem xét, nhìn phía trên là hình tròn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không ra là đao hay kiếm, uyển chuyển hỏi: "Không biết loại vũ khí này tên gọi là gì?"
"Tên à?" Ban Họa không hiểu nhìn Lưu đại nhân: "Đây chính là một loại đao Ngả Pha tộc thường dùng, không có tên. Không phải Vương tử Ngả Pha Quốc còn mặt dày mày dạn ở lại Đại Nghiệp à, ngươi đi hỏi hắn sẽ rõ."
Lưu đại nhân bừng tỉnh đại ngộ, đứng dậy thi lễ với Ban Hoạ: "Đa tạ Quận Chúa giải đáp cho hạ quan, hạ quan cáo từ."
Ban Họa vội nói: "Cái này chỉ là phán đoán của ta, không được chuẩn, nếu ra sai, ngươi cũng đừng trách ta."
Lưu đại nhân thấy Ban Quận Chúa một mặt "Ta giúp ngươi, nhưng ngươi đừng lừa ta, trịnh trọng nói: "Mong quận chúa yên tâm."
"Vậy là tốt rồi. " Không có việc gì không cần mò mẫm nhận trách nhiệm đây là một trong những việc tổ mẫu dạy nàng phép tắc, Ban Họa vẫn luôn nhớ. Thấy Lưu đại nhân thức thời như thế, Ban Họa liền lắm lời hỏi một câu: "Ngươi tên là gì?"
"Bẩm Quận Chúa, hạ quan họ Lưu, tên Bán Sơn, tự Thanh Phong." Lưu đại nhân cung kính cúi đầu với Ban Họa.
Ban Họa nhẹ gật đầu: "Ta nhớ kỹ, ngươi đi mau đi."
Ngoài ba mươi đã đảm nhiệm chức Thiếu Khanh Đại Lý Tự, nói chuyện làm việc còn chú ý quy củ, người thế này coi như về sau thay đổi triều đại, thời gian hẳntrôi qua cũng sẽ không quá kém.
Lưu Bán Sơn mặc dù không rõ Phúc Nhạc Quận Chúa vì sao dùng ánh mắt vui mừng thưởng thức nhìn mình, nhưng nghĩ đến đây là vị hôn thê của Bá gia, phu nhân tương lai, hắn vẫn cung kính thi lễ, mới lui ra ngoài.
Chờ Lưu Bán Sơn đi, nghiêm túc trên mặt bốn người Ban gia toàn bộ sụp đổ mất rồi, Ban Hằng một mặt cả kinh nói: "Người Triệu gia lại bị giết, dùng chính là binh khí ngoại tộc, còn trước giờ Nhị Hoàng Tử đại hôn, đây có phải do người hữu tâm cố ý châm ngòi quan hệ giữa Đại Nghiệp và nước phụ thuộc?"
"Ta đã nói ăn uống cá cược chơi gái không phải chuyện tốt. " Âm thị dùng ánh mắt liếc phu quân và nhi tử: "Ông xem nó có gì tốt, chết còn không quang vinh. Người khác sau này sẽ nhắc đến ông ta, nghĩ tới ông ta chết bên ngoài hẻm thanh lâu, đến chết còn mất mặt."
"Chết cũng đã chết rồi, đâu còn quản mất mặt hay không. " Ban Hằng nhỏ giọng nói: " Lại nói, Triệu Cổ cũng không phải danh nhân gì, trong Kinh Thành có mấy người biết ông ta chứ?"
"Chiếu theo ý của con, cảm thấy sai sao?" Âm thị nhíu mày, một đôi mắt phượng xinh đẹp quét trên người Ban Hằng, Ban Hằng nhịn không được run lên: "Không có, con nói dạng người này sống không có ý nghĩa, bị chết không lý lẽ, đáng để chúng ta cảnh giác."
"Đệ đó, nếu ngay cả chết cũng nhìn không ổn, đó mới là chết không nhắm mắt. " Ban Họa một mặt cảm khái nói: " Hằng đệ, tuổi của đệ vẫn còn rất trẻ."
"Con đừng nói đệ đệ, con làm việc cũng không động não." Âm thị trừng Ban Họa: "Con là một cô nương, luôn không yên lòng những người khác, nên để hộ vệ trong phủ đi đưa. Phái thân vệ bên cạnh mà đi, để người khác nhìn thấy, những lời nói xấu về con, rất êm tai nhỉ?"
"Dù sao người bên ngoài luôn thích nói xấu con, muốn nói thì cứ nói, đừng liên luỵ đến người cả nhà." Ban Họa cảm thấy mình làm như vậy rất có lời: "Con sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ, liên lụy người trong nhà chứ."
"Con và đệ đệ từ nhỏ đến lớn, những chuyện liên luỵ cả nhà còn thiếu sao?" Âm thị nhàn nhạt nói: " Không phải kéo cho ta thêm những rắc rối à, lần sau làm việc nên dùng đầu óc, con và đệ con đi quỳ trước bài vị tổ tiên đi."
Ban Họa Ban Hằng cùng nhau im lặng, lén dùng ánh mắt nhìn Ban Hoài. Thân là chi trưởng một nhà, phụ thân hai đứa con, giờ phút này Ban Hoài yên lặng cúi đầu, lo liệu đánh chết cũng không nói, kiên quyết không nói giúp nhi nữ câu nào.
Loại chuyện nhỏ nhặt trong nhà này, coi như phu nhân nói, ông vẫn không nên nhiều chuyện.
Ban Họa Ban Hằng:...
Lời đồn đại ngoài cung cuối cùng truyền đến trong cung, Tạ Uyển Dụ nghe hạ nhân nói xong chuyện đã xảy ra, bóp cong một cây bạc trâm, nhất là nghe được mắt của Nhị ca, là bởi vì đưa tập thơ cho Thạch Phi Tiên mới bị mù, biểu lộ Tạ Uyển Dụ càng thêm âm trầm.
Thì ra Nhị ca và Thạch Phi Tiên có dính dấp, chỉ có nàng ta đần độn lo lắng Nhị ca, còn hận Ban Họa.
Nàng ta có loại cảm giác bị phản bội, bị hảo hữu phản bội, bị thân huynh trưởng phản bội, loại đả kích này khiến nàng ta có chút chịu không nổi. Nhìn sắc mặt mình trắng bệch trong kính, Tạ Uyển Dụ ném cây trâm bị mình bóp cong lên bàn. Tay run run mở miệng hộp son, chấm son lên môi.
Thế gian này không có người đối xử với nàng ta thật lòng, nàng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Miệng son đỏ tươi, son phấn hồng, lông mày như mực, từng tầng từng tầng trang dung, khiến cảm xúc đáy lòng nàng ta cũng che giấu từng tầng từng tầng.
Nàng ta không chỉ là Tạ Uyển Dụ, mà còn là Nhị Hoàng Tử Phi.
Hoa rơi xuân đi, khí hậu Kinh Thành liền trở nên quái dị, đột nhiên ấm thành lạnh, buổi sáng ăn mặc dày đặc, đến trưa nóng không chịu được, cho nên lúc này hàng năm, các quý nhân luôn chú trọng, sợ nhiễm phong hàn.
Mỗi ngày Ban gia đều dự phòng thuốc phong hàn, mặc kệ Ban Họa và Ban Hằng có thích hay không, mỗi ngày đều bị Âm thị nhìn chằm chằm nuốt xuống một bát thuốc, muốn ra cửa còn không được.
Khó khăn nuốt xuống một bát thuốc lớn, Ban Họa kém chút che miệng lại phun ra, cứ việc súc miệng nhiều lần, mùi thuốc trong mồm cũng không tan hết.
Mặc dù đã sớm qua áo đại tang kỳ, nhưng từ khi Trưởng Công Chúa qua đời, Ban Họa đã không còn hay mặc y phục đỏ tươi. Hôm nay ra ngoài, nàng mặc quần sam màu xanh ngọc bích, trên búi tóc cũng tránh trâm cài đầu diễm lệ, nhưng sắc đẹp lại không vì vậy bị che giấu tý nào.
Diễm có diễm vẻ đẹp, nhạt có nhạt phong tình, quan trọng nhất là xem mặt.
Mới từ trong tửu lâu đi ra, A KhắcTề Vương tử từ xa đã thấy Ban Họa, mặc dù hắn chỉ gặp qua Ban Họa rải rác mấy lần, nhưng ấn tượng với nàng lại rất khắc sâu, bởi vì đây là một nữ tử cho hắn biết thẩm mỹ các quý nhân Đại Nghiệp khác biệt cùng tộc nhân Ngả Pha Quốc bọn họ.
Tới Đại Nghiệp gần nửa năm, hắn vẫn cảm thấy, vị Quận Chúa này dung mạo xinh đẹp hơn cô nương nhà Thạch tướng gia, thế nhưng hắn sợ bị người ta chê cười, vẫn giấu lời này trong lòng. Nhưng hôm nay nhìn thấy Ban Họa, hắn vẫn có chút kích động, nhịn không được liền chạy tới trước mặt Ban Họa.
"Quận Chúa, ta là Đồ A Kỳ, ngươi còn nhớ rõ hạ chứ?"
Ban Họa nhìn thanh niên tóc quăn tự xưng "Ta" lại thành tự xưng "Tại hạ", cưỡi trên lưng ngựa nghiêng đầu nhìn hắn một lát, cười hỏi: "Ngươi là vương tử điện hạ Ngả Pha Quốc à?"
" Trí nhớ Quận Chúa thật tốt, nhiều ngày không thấy, lại còn nhớ tại hạ. " Đồ A Kỳ ngượng ngùng vò đầu, tóc đen um tùm vẩy vẩy: "Ngươi cũng đến xem đá cầu à?"
"Đá cầu?" Ban Họa sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới, mỗi năm vào dịp tháng tư tháng năm, một số con em quý tộc trong Kinh Thành sẽ đi đá cầu, hoặc là đánh Môn pô lo, thường thường khiến bách tính tranh nhau quan sát, nghe lời này của Đồ A Kỳ, chỉ sợ hôm nay lại có con em quý tộc nào đánh bóng.
"Không phải, tự ta ra ngoài." Ban Họa lắc đầu: "Vương tử muốn đi xem bóng?"
Bôi A Kỳ ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, nhưng ta không tìm ra chỗ."
Ngả Pha Quốc là một nước nhỏ không giàu, vì có thể làm cho Hoàng Đế Đại Nghiệp tín nhiệm bọn họ, cũng vì học được tri thức tiên tiến của Đại Nghiệp, hắn mặt dày mày dạn nghĩ hết biện pháp ở lại Kinh Thành. Nhưng vì không để người Đại Nghiệp chán ghét, hắn không dám để bên cạnh nhiều người, hiện nay tất cả nhân viên làm bạn ở bên cạnh hắn, cộng lại cũng không đến hai mươi người.
Hắn nghe người ta nói, quý tộc Đại Nghiệp thân phận cao, bên người có mấy chục người vây quanh hầu hạ, càng đừng đề cập hạ nhân thô sử các loại hộ vệ trong nhà. Hắn nghe xong hâm mộ không thôi, khi bọn họ ở Ngả Pha Quốc, ngay cả phụ thân hắn cũng không sinh hoạt xa xỉ như vậy.
Nói thí dụ như hiện tại hắn nhìn thấy vị Quận Chúa này, sau lưng nàng hiện tại theo hơn mười người, hẳn toàn là tùy tùng của nàng.
Ở chỗ này lâu rồi, hắn phát hiện văn hóa Đại Nghiệp quá nhiều, coi như hắn ở chỗ này đợi mười năm, cũng không thể hoàn toàn học được. Còn có những phương thức quý tộc kia vui đùa, hắn cái hiểu cái không, ngay cả xem náo nhiệt cũng không tìm đúng chỗ.
"Được, vậy ta dẫn ngươi đi. " Ban Họa thấy bộ dáng Đồ A Kỳ tội nghiệp, khó khi nổi thiện tâm: "Đi thôi, đi theo ta."
Trên mặt Đồ A Kỳ vui vẻ, nói cám ơn liên tục: "Đa tạ Quận Chúa."
Hai tên hộ vệ đi theo phía sau cũng hành lễ, nhưng dáng vẻ bọn họ hành lễ có chút quái dị, hình như không quen lễ nghi Đại Nghiệp.
"Thượng Thư đại nhân, Đại Lý Tự bên kia đã kết bản án. " Một vị quan viên Lại bộ nói: " Triệu Cổ đại nhân xảy ra tranh chấp với người khác, hung thủ ghi hận trong lòng, liền mời hai ngoại tộc nhân sĩ không có hộ tịch Kinh Thành ám sát Triệu Cổ."
Vụ án này lỗ thủng rất nhiều, thế nhưng bệ hạ nói muốn kết án, Đại Lý Tự cũng chỉ có thể tìm lý do kết án.
Tất cả mọi người biết, hai ngoại tộc nhân sĩ ngay cả hộ tịch cũng không có, không biết rõ quy luật tuần tra quân thay ca, vốn không có khả năng tránh tuần tra quân, nhưng Hoàng Thượng muốn bao che người giật dây, bọn họ làm thần tử, cũng chỉ có thể giả bộ như không biết tình hình.
Quan viên Lại bộ còn muốn nói tiếp gì đó, đột nhiên giọng điệu hắn dừng một chút, kìm lòng không được mở miệng nói: "Phía trước... Lại là Phúc Nhạc Quận Chúa?"
Nói xong lời này, hắn mới ý thức tới vị Quận Chúa này là hôn thê của Thượng Thư đại nhân, nên lập tức ngậm miệng lại.
Danh sách chương