Đặc điểm lớn nhất của người trẻ tuổi chính là định lực không đủ, đối với người trước nay ít tiếp xúc với tiểu thuyết như Hề Điền lại càng không nghĩ tới thứ này lại có sức hấp dẫn như vậy, xem xong quyển này lại đọc quyển khác. Vài ngày sau, cậu đã đem toàn bộ kiến thức thống kê lại một lần, trong lòng khẽ chửi thề, sao cái nào cũng sáo rỗng rập khuôn như vậy, nhưng kết quả là vẫn không thể tự kiềm chế nổi, lại đọc tiếp.

Thỉnh thoảng gặp đoạn gay cấn lại thức đêm đọc, mà thức đêm đối với cơ thể không tốt. Sang buổi tối ngày thứ hai, cậu nhịn đau bỏ điện thoại xuống, tự nói với mình: "Có chút tiền đồ có được không! Ngủ dậy lại đọc tiếp!"

Kết quả là tối đó liền mơ thấy tiểu thuyết đang đọc dở.

Cậu chỉ nhớ được "tổng tài bá đạo" chính là Chung tiên sinh, cũng chỉ có người này mới có thể nhập mộng của cậu, suốt tối đó, cậu thấy nhìn tiên sinh đứng trước mặt mình, trưng ra biểu cảm cứng nhắc mà nói ra mấy câu thoại khiến cậu xấu hổ.

Sáng sớm tỉnh lại, lúc xuống lầu ăn cơm, cậu và Chung Hạo chào hỏi, đều thấy ánh mắt của đối phương không thích hợp.

Chung Hạo đương nhiên có thể phát hiện ra, hỏi cậu: "Trên mặt tôi dính cái gì à?"

Trong lòng Hề Điền tự động nhớ đến câu thoại đêm qua, "mà khiến em nhìn say đắm như vậy", nhịn không được bật cười một tiếng. Chung Hạo chẳng hiểu ra làm sao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ lên, liền vội vàng lắc đầu, kiếm cớ nói: "Chỉ là hôm nay tâm trạng khá tốt mà thôi!"

Đối mặt với tiên sinh như vậy, Hề Điền không khỏi có chút chột dạ, nắm chặt cốc uống hết sữa bò, ăn hết bánh mì liền đi lên lầu, cảm thấy vẫn nên bỏ đọc tiểu thuyết đi thôi.

Tính cách tiên sinh tuy rằng lạnh nhạt, nhưng thật ra là người tốt, tác phong làm việc cũng rất chính trực, tuyệt đối sẽ không như trong tiểu thuyết miêu tả, động một tí là cái gì mà cường thủ hào đoạt, trái pháp luật phạm tội linh tinh,...

Cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt tà mị quyến cuồng như vậy (tà ác ngông cuồng quyến rũ), cuối tuần đó Chung Hạo và cậu đi bệnh viện làm kiểm tra, kết quả em bé trong bụng cậu là một cô nhóc.

Bây giờ Hề Điền rất vui, mừng tít mắt, nói với bác sĩ mấy câu cảm ơn, nụ cười trên mặt không dừng được. Cậu cũng chẳng biết rốt cuộc cơ thể cậu ra sao, luôn mơ hồ lo lắng, nhưng mà nếu như sinh ra một cô bé, vậy khẳng định sẽ không di truyền đặc điểm của cậu sang! Cậu chuyển sang thích cái khác, lên mạng tìm các loại tài liệu hướng dẫn, đặt mua nguyên vật liệu, rất nhiệt tình muốn tự tay khâu cho con gái mấy cái váy xinh xinh. Lần này cậu cũng để ý, sẽ không tới trước mặt Chung Hạo, sẽ không trêu chọc phiền hà đến tiên sinh nữa.

Gần đây Chung Hạo luôn đi sớm về tối, hai người cũng chẳng trò chuyện được mấy câu.

Cha hắn dạo này hay ốm vặt, hắn về nhà xem một chuyến, rồi cùng ông nói chuyện tâm sự. Qua lại vài câu, ông lại thở vắn than dài, chuyển đề tài, bắt đầu thăm dò chuyện kết hôn lấy vợ của hắn.

Chung Hạo năm nay đã gần tuổi băm, thế mà bên cạnh chẳng có lấy một người. Các tiểu thư nhà giàu theo đuổi hắn không ít, nhưng hắn chưa bao giờ cho người ta một ánh mắt, vừa lễ phép vừa xa cách, không cho người ta lấy một nửa cơ hội nào.

Với thân phận của họ, vẫn nên thành gia lập thất đi thôi. Trước kia khi nói tới chuyện này, Chung Hạo sẽ lảng tránh, lần này ông dựa vào bệnh của mình làm cho hắn mềm lòng, nói một câu: "Con gái nhà họ Lục vừa đi nước ngoài về, mai con sắp xếp đi gặp nó một lần."

Gặp Lục tiểu thư là việc của ngày mai, đêm nay hắn còn có một bữa tiệc nữa.

Đây là lần đầu tiên Chung Hạo đồng ý đi xem mắt, Lục tổng đã dùng ánh mắt ám muội mà nhìn hắn, trên tiệc không ngừng bắt chuyện, mời rượu hắn. Tâm lý Chung Hạo không thoải mái, lại không thể biểu hiện ra, không cẩn thận liền uống không biết kiểm soát, lúc về đã hơi say.

Hơn một năm nay hắn chưa từng say rượu, náo loạn một trận gà bay chó sủa xong, dì quản gia vừa nhắc nhở vừa đun canh giải rượu cho hắn. Hề Điền vốn đã buồn ngủ rồi, lại bị tiếng động đánh thức, căn cứ vào cái tính thích hóng chuyện vui liền dụi mắt xuống lầu, rón rén đi tới.

Cậu mặc đồ ngủ rộng rãi màu trắng, tự nhận là đi khẽ lắm rồi, nhưng mà bụng lớn như vậy, làm sao có thể nhẹ nhàng nổi. Chung Hạo mệt mỏi nhấc mắt, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, cảm thấy dường như mình gặp được người trong mộng, theo bản năng kéo tay người đó, nắm chặt vào lòng bàn tay.

Hề Điền không ứng phó kịp, "á" một tiếng, ngã ngồi ở trên ghế sa lon.

Chung Hạo trầm mặc, ánh mắt hắn khá là dữ, từ từ ghé sát vào, khí thế mạnh đến nỗi làm người ta hoảng hốt. Hề Điền thử giật giật tay, lại không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, chỉ có thể nhìn mặt hắn dần dần phóng to, dường như rõ ràng, lại như mơ hồ mà nhìn chính mình.

Không phải chứ, cảnh tượng này cũng quá giống như đã từng xảy ra... Đúng, cuốn tiểu thuyết ngày đó mình xem đã viết như vậy! Quên đi, hai ngày trước mình vừa mới nói tiên sinh không giống mấy nam chính trong tiểu thuyết, không thể tự tát vào mặt mình như vậy! Hơn nữa nếu cứ phát triển theo cái đà trong truyện, sẽ rất nguy hiểm đấy biết không, không thể phát triển như thế được đâu...

Hề Điền giống như con thú nhỏ rúc về phía sau, đặc biệt vô hại mà nhìn hắn, trong lòng đang tính toán làm sao mà thoát khỏi bàn tay vị tiên sinh đang say quắc cần câu này đây.

Nửa ngày sau, Chung Hạo mới kêu một tiếng: "... Hề Điền?"

Tình tiết máu chó như trong truyện không xảy ra, Hề Điền vui mừng khôn xiết, liền nói: "Đúng đúng đúng là tôi!" Cậu dừng lại hai lần, tội nghiệp nói, "Tiên sinh anh bóp tay tôi mạnh lắm đấy, mau buông ra cái đi, cổ tay tôi đau quá!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện