Trong suy nghĩ của Hề Điền, Chung Hạo là một người sẽ chẳng bao giờ nói yêu thương ai khác.

Nghe thì hơi lạ đấy, cũng chẳng hay ho gì, nhưng hình tượng của hắn trong lòng Hề Điền chính là như vậy. Trong lòng hắn có một mối tình đầu không thể quên, bảy, tám năm vẫn cứ độc thân, con người thì lạnh nhạt, nhưng lại hay mềm lòng, dù cậu làm phiền nhiều như vậy nhưng hắn vẫn rất công tâm mà nghiêm túc chăm sóc. Hắn như một trưởng bối nghiêm khắc, con người của hắn rất tốt, nhưng chắc chắn sẽ không nói chuyện yêu đương.

Hề Điền ôm sữa bò suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng rút ra một tổng kết từ những cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo đã đọc.

Những người có địa vị xã hội như tiên sinh, phải đi xã giao là rất bình thường! Mùi nước hoa này kia, chẳng qua là do lúc gặp gỡ người khác không cẩn thận nên dính sang, chuyện này rất bình thường, không nên suy nghĩ nhiều! Cậu rất là rộng lượng, tự giải thích để cho mình không nghĩ ngợi nữa, có những chuyện tốt nhất là coi như không biết. Uống hết sữa rồi đánh răng rửa mặt lên giường, nhanh chóng đắp chăn lên đi ngủ đúng giờ.

Chung Dịch ở bên kia Wechat còn đang không ngừng oanh tạc cậu, gửi mấy tin liền "hello?", "giận rồi à???" "Nói cho rõ rốt cuộc cậu muốn hỏi tôi cái gì vậy!!!". Mà điện thoại Hề Điền vừa mới chỉnh sang im lặng, tắt luôn cả rung, chỉ có màn hình lặng lẽ sáng lên, cậu không do dự chút nào mà quẳng hắn ra sau gáy, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Khi Chung Hạo cởi quần áo đi tắm mới ngửi thấy mùi nước hoa lạ, không vui nhíu nhíu mày.

Ngày hôm nay hắn gặp Lục tiểu thư một lần cuối, dứt khoát từ chối thẳng thừng. Chỉ là cô được nâng niu từ bé quen rồi, lần đầu tiên bị vấp một phát không thể tin nổi, nhào lên ôm hắn khóc lóc ầm ĩ một trận.

Lúc bị vệ sĩ đưa ra ngoài, cô vừa đi vừa không cam lòng mà khóc: "Em sẽ tuyệt đối không buông tay đâu, sớm muộn gì cũng có ngày anh thích em!!!"

Tuy rằng làm cô khóc có hơi áy náy thật đấy, nhưng nghĩ tới việc cô nàng không chịu rời ra, Chung Hạo vẫn cứ hơi bực mình.

Rõ ràng Hề Điền còn ít hơn cô vài tuổi, nhưng ngoan hơn không biết bao nhiêu lần mà kể, ngoan ngoãn săn sóc độc lập tự chủ, rất nhiều vấn đề cậu đều thấu hiểu, cho dù có lúc trông hơi ngu, thì cũng là ngốc đến đáng yêu.

Chỉ có điều, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, mà —— Chung Hạo mím mím môi —— nếu nói về hành xử đúng mực, Hề Điền quả thực là có phần hơn.

Tắm xong, hắn đi ngang qua phòng Hề Điền. Từ khe cửa nhìn vào, bên trong đã tắt đèn, hắn đứng đó vài giây, nắm lấy núm vặn, cửa liền mở ra.

Trước đó hắn đã hỏi Hề Điền sao đi ngủ lại không thích đóng cửa phòng, cậu nhóc gãi đầu một cái, ngượng ngùng cười trả lời. Mẹ nuôi đối xử với cậu rất tốt, chỉ là bà luôn không có cảm giác an toàn, thường xuyên mất ngủ, buổi tối cũng thường đến xem cậu có ngủ ngoan không, lâu dần cậu thành quen, cứ để cửa mở chờ mẹ vào kiểm tra.

Bây giờ mẹ nuôi đã mất, cậu cố sửa rồi nhưng không đổi được.

Ánh mắt Chung Hạo dịu xuống, không nói được cảm giác trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cậu quay mặt về cửa sổ, rèm cửa kéo sang hai bên. Ánh trăng xuyên qua cửa kính, trong sáng dịu dàng, Hề Điền nằm quay lưng về phía hắn, đến gần chút liền thấy gò má xinh xinh, tóc đen lung tung trên gối, dưới ánh trăng cậu như càng nhỏ hơn, càng khiến người khác thương yêu.

Điện thoại đặt ở đầu giường, màn hình thỉnh thoảng lại sáng lên. Chung Hạo tùy tiện nhìn sang, liền thấy người gửi là Chung Dịch cùng nội dung tin nhắn.

Miệng Chung Dịch rất không có tiết tháo, lúc thường gọi hắn là anh cả là đại ca, lúc nào gây rắc rối thì ngay lập tức có thể gọi hắn thành bố, thành tổ tông luôn. Gã đang buôn dưa dở với Hề Điền, chẳng biết sao Hề Điền không trả lời nữa, hắn không chịu buông tha, truy hỏi nửa ngày, bây giờ đã phát triển đến mức ngọt ngào gọi cậu là tâm can bảo bối.

Chung Hạo nhìn chằm chằm mấy dòng chữ kia, cuối cùng lấy điện thoại của mình ra, gửi ngay cho Chung Dịch một tin nhắn.

"Mai mày thu xếp về nước cho anh."

Gửi xong hắn mới hơi thoả mãn, giúp Hề Điền ngắt liên lạc rồi để điện thoại về chỗ cũ. Hắn quay mặt nhìn lại, Hề Điền mềm nhũn thay đổi tư thế, bộ dạng lúc ngủ thật ngốc, miệng còn hơi mở ra, mỗi lần hít thở, khuôn mặt dưới ánh trăng như trắng nõn trong suốt, lông tơ thật mịn thoạt trông cứ như một vầng sáng.

Chung Hạo đến gần, nhìn chăm chú một lúc lâu, nhịn không được cúi đầu, đặt lên má cậu một nụ hôn.

Thật là đáng yêu, hắn cũng phải công nhận rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện