Khi Chung Hạo về đến nhà cũ của Chung gia thì cha hắn đang ngồi trong phòng khách, còn Lục tiểu thư lại tức giận bất bình ngồi bên cạnh. Trong tay cô nàng cầm túi xách, đôi mắt phiếm đỏ, lên án: "Anh Chung làm thế này là quá đáng quá rồi!"
Chung lão gia động viên vỗ vỗ vai cô nàng, trừng mắt với thằng con vừa qua cửa một cái.
Trong mắt phần lớn là trách cứ, cũng có ít nhiều tức giận.
Trên bàn bày ra rất nhiều ảnh, chụp trộm hắn với Hề Điền hôm nay, hắn đút bánh cho Hề Điền, vì tránh người đi đường chen chúc, hắn kéo Hề Điền vào lồng ngực. Trong ảnh, "cô gái nhỏ" cười đến là ngây thơ ỷ lại, đặc biệt là cái bụng căng tròn vô cùng nổi bật.
"Anh Chung, anh thấy em không vừa mắt em không quan trọng" Lục tiểu thư tức giận đến run lên, "Anh xem anh đi, có vợ rồi còn hẹn hò với em làm gì?!"
Chung Hạo nói: "Tôi với cậu ấy không kết hôn."
"Không kết hôn thì có thể lừa em?!"
"Chuyện với cậu ấy là một lần bất ngờ, ban đầu hai bên cũng không dự liệu được." Chung Hạo giải thích, "Bởi vì cậu ấy không thể sống một mình được nên tôi và cậu ấy gia hạn hợp đồng. Tôi sẽ chi trả các chi phí và yêu cầu của cậu ấy trong thời gian mang thai, chờ sinh con rồi, cậu ấy sẽ mang con đi, không liên quan gì đến nhau nữa."
Lục tiểu thư cầm túi chặt đến mức các đầu ngón tay trắng bệch, im lặng nửa phút, không hiểu cô nàng suy nghĩ cái gì, run giọng nói: "Vậy... Vậy có phải anh vì chuyện với cô ấy nên mới hổ thẹn, nên mới từ chối em đúng không?"
Chung lão gia e hèm một cái.
Chung Hạo mím môi thành một đường thẳng, lâu sau mới nói: "Đúng là tôi có lỗi với cô."
Lục tiểu thư hơi kích động, bước lên trước, dường như muốn nói gì đó.
"Đồng ý gặp gỡ cô, một là từ lễ phép, hai là lúc đấy tôi vẫn chưa nhận rõ lòng mình." Chung Hạo lùi về sau một bước, ngừng lại một chút, thẳng lưng mà cúi gập xuống trước mặt cô, giọng nói trầm ổn trịnh trọng, vừa như xin lỗi vừa như thừa nhận, "Xin lỗi. Tôi thích cậu ấy, chỉ có thể, cũng nhất định chỉ muốn ở cùng cậu ấy."
Lời hắn nói thật sự chẳng hề dễ nghe, ai cũng cho rằng hai người kết thân đã là chuyện nắm chắc, hắn chỉ cần uyển chuyển một chút là có thể hòa giải ngoài mặt. Lục tiểu thư run lên một hồi lâu, cuối cùng che mặt gào khóc mắng hắn vài câu đồ khốn nạn, muốn chạy ra cửa rời đi.
Chung lão gia nguýt hắn một cái, hắn đành đuổi theo nói vài câu an ủi, dặn lái xe cẩn thận đưa cô về nhà.
Chung lão gia vậy mà không phát hỏa với hắn, đợi hắn quay lại, hai bố con ngồi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới căm hận nói: "Sao mày không sớm mở miệng ra nói với bố?!"
Ông sống bao nhiêu năm rồi, bây giờ cũng không còn khỏe mạnh nữa, thế mà vợ ông hãy còn đang giận dỗi, đang đi du lịch khắp nơi. Hai vợ chồng cũng mấy tháng mới thấy nhau một lần, hy vọng lớn nhất bây giờ là thấy con trai thành gia lập thất.
Chung Hạo từ nhỏ đã thích con trai, ông ít nhiều gì cũng nhận ra, nhưng tấm lòng cha mẹ nào đơn giản như vậy, ông đành giả vờ như không biết. Sau này thấy mãi mà con trai vẫn chưa có đối tượng nào, ông sốt ruột lắm, tự quyết định chuyện xem mắt, hắn cũng đồng ý đi, lúc đấy ông còn thở phào một hơi.
Ai biết được, thế mà Chung Hạo đã sớm có con, còn lừa ông, làm ông cứ như đồ ngốc không bằng.
Chung Hạo rất bình tĩnh giải thích chuyện của hai người. Chung lão gia hiếm thấy mà đùa giỡn, đá chân hắn hai lần, hắn cũng kệ, lại xin lỗi ông thêm hai lần.
Mãi một lúc sau, Chung lão gia mới nguôi giận, uống một hớp trà: "Vậy lúc nào thì mang người về cho bố gặp đây, nếu con đã quyết tâm như thế, thì lo mà kết hôn sớm một chút."
"Là sao ạ?"
"Quyết tâm của con là một chuyện," Chung Hạo nói tới mịt mờ, "Vẫn còn nhiều vấn đề phải giải quyết."
Ban đầu Chung lão gia còn không nghe ra ý của hắn, nửa phút sau mới trừng thẳng mắt.
... Ai đó có thể nói cho ông biết được không! Cái thằng không có tiền đồ này, bố nó đã âm thầm chấp nhận (sợ vợ) cả đời, kết quả là đến lượt nó ngay cả cô vợ nhỏ ở đó rồi còn không dám quyết! Ông tức giận đến nỗi dựng cả râu, chống gậy đứng lên, không thèm để ý tới thằng con, tự mình hậm hực vì rèn sắt không thành thép mà bỏ về phòng.
Chung Hạo còn ở phía sau nói với theo: "Con sẽ sớm đưa cậu ấy về nhà."
Vài giây sau, hắn bỗng tăng âm lượng lên thêm một quãng, nói thêm: "Nếu khi đó cậu ấy không chịu đến, có phải trói lại thì con cũng sẽ mang người về."
Chung Hạo đứng yên tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, hồi lâu không hề nhúc nhích.
Hắn đứng rất lâu, ngay cả tiếng hít thở cũng rất nhẹ, bỗng bả vai run rẩy, cứ như vậy mà trầm thấp nở nụ cười. Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này, niềm vui đến từ tận trong đáy lòng, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc nay cũng giãn ra, một tay che mặt, vai run rẩy ngày dữ dội, tiếng cười từ từ thoát ra, cuối cùng hắn dứt khoát lùi về sau, ngồi phịch lên ghế sa lông, lần đầu tiên trong đời hắn cười to mà không cần để ý hình tượng như thế.
Trên bàn vẫn là la liệt các bức ảnh, một tấm lại một tấm, thì ra vẻ mặt hắn khi ở cùng Hề Điền là như vậy, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua.
Cười, trêu chọc, quan tâm. Đáy mắt của hắn còn có dục vọng được ẩn giấu bên dưới vẻ cứng nhắc, bình thường không muốn người khác nhận ra, thì ra trong ảnh đã rõ ràng như thế.
Cũng không nhất định là phải nói yêu Hề Điền sâu bao nhiêu, cũng không như người ta có thể nói ra những câu tâm tình sến sẩm như ta sẽ vì chàng mà hủy thiên diệt địa xoay chuyển càn khôn, thề non hẹn biển, kiếp trước kiếp này.
Nhưng chỉ có Hề Điền mới có thể khiến hắn kích động như thế, thì ra hắn cũng sẽ tùy hứng y như một cậu trai còn vắt mũi chưa sạch.
Hắn sống gần ba mươi năm, cứ bị việc này việc kia quấn lấy, luôn phải trông trước ngó sau, suy nghĩ rất nhiều. Mà chỉ có lần này, hắn không muốn để ý hậu quả, chỉ muốn giữ người ở lại bên mình.
Hắn rất thích Hề Điền, nhìn thấy cậu sẽ cảm thấy thoải mái vui vẻ, cứ như thể một mảnh đất cằn khô cuối cùng cũng mong đợi được cơn mưa, làm mảnh đất ấy dần dần thẩm thấu, rồi mềm nhũn ướt át, đủ để trồng xuống một mầm cây, rồi nở ra những bông hoa thơm ngọt.
Chung lão gia động viên vỗ vỗ vai cô nàng, trừng mắt với thằng con vừa qua cửa một cái.
Trong mắt phần lớn là trách cứ, cũng có ít nhiều tức giận.
Trên bàn bày ra rất nhiều ảnh, chụp trộm hắn với Hề Điền hôm nay, hắn đút bánh cho Hề Điền, vì tránh người đi đường chen chúc, hắn kéo Hề Điền vào lồng ngực. Trong ảnh, "cô gái nhỏ" cười đến là ngây thơ ỷ lại, đặc biệt là cái bụng căng tròn vô cùng nổi bật.
"Anh Chung, anh thấy em không vừa mắt em không quan trọng" Lục tiểu thư tức giận đến run lên, "Anh xem anh đi, có vợ rồi còn hẹn hò với em làm gì?!"
Chung Hạo nói: "Tôi với cậu ấy không kết hôn."
"Không kết hôn thì có thể lừa em?!"
"Chuyện với cậu ấy là một lần bất ngờ, ban đầu hai bên cũng không dự liệu được." Chung Hạo giải thích, "Bởi vì cậu ấy không thể sống một mình được nên tôi và cậu ấy gia hạn hợp đồng. Tôi sẽ chi trả các chi phí và yêu cầu của cậu ấy trong thời gian mang thai, chờ sinh con rồi, cậu ấy sẽ mang con đi, không liên quan gì đến nhau nữa."
Lục tiểu thư cầm túi chặt đến mức các đầu ngón tay trắng bệch, im lặng nửa phút, không hiểu cô nàng suy nghĩ cái gì, run giọng nói: "Vậy... Vậy có phải anh vì chuyện với cô ấy nên mới hổ thẹn, nên mới từ chối em đúng không?"
Chung lão gia e hèm một cái.
Chung Hạo mím môi thành một đường thẳng, lâu sau mới nói: "Đúng là tôi có lỗi với cô."
Lục tiểu thư hơi kích động, bước lên trước, dường như muốn nói gì đó.
"Đồng ý gặp gỡ cô, một là từ lễ phép, hai là lúc đấy tôi vẫn chưa nhận rõ lòng mình." Chung Hạo lùi về sau một bước, ngừng lại một chút, thẳng lưng mà cúi gập xuống trước mặt cô, giọng nói trầm ổn trịnh trọng, vừa như xin lỗi vừa như thừa nhận, "Xin lỗi. Tôi thích cậu ấy, chỉ có thể, cũng nhất định chỉ muốn ở cùng cậu ấy."
Lời hắn nói thật sự chẳng hề dễ nghe, ai cũng cho rằng hai người kết thân đã là chuyện nắm chắc, hắn chỉ cần uyển chuyển một chút là có thể hòa giải ngoài mặt. Lục tiểu thư run lên một hồi lâu, cuối cùng che mặt gào khóc mắng hắn vài câu đồ khốn nạn, muốn chạy ra cửa rời đi.
Chung lão gia nguýt hắn một cái, hắn đành đuổi theo nói vài câu an ủi, dặn lái xe cẩn thận đưa cô về nhà.
Chung lão gia vậy mà không phát hỏa với hắn, đợi hắn quay lại, hai bố con ngồi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới căm hận nói: "Sao mày không sớm mở miệng ra nói với bố?!"
Ông sống bao nhiêu năm rồi, bây giờ cũng không còn khỏe mạnh nữa, thế mà vợ ông hãy còn đang giận dỗi, đang đi du lịch khắp nơi. Hai vợ chồng cũng mấy tháng mới thấy nhau một lần, hy vọng lớn nhất bây giờ là thấy con trai thành gia lập thất.
Chung Hạo từ nhỏ đã thích con trai, ông ít nhiều gì cũng nhận ra, nhưng tấm lòng cha mẹ nào đơn giản như vậy, ông đành giả vờ như không biết. Sau này thấy mãi mà con trai vẫn chưa có đối tượng nào, ông sốt ruột lắm, tự quyết định chuyện xem mắt, hắn cũng đồng ý đi, lúc đấy ông còn thở phào một hơi.
Ai biết được, thế mà Chung Hạo đã sớm có con, còn lừa ông, làm ông cứ như đồ ngốc không bằng.
Chung Hạo rất bình tĩnh giải thích chuyện của hai người. Chung lão gia hiếm thấy mà đùa giỡn, đá chân hắn hai lần, hắn cũng kệ, lại xin lỗi ông thêm hai lần.
Mãi một lúc sau, Chung lão gia mới nguôi giận, uống một hớp trà: "Vậy lúc nào thì mang người về cho bố gặp đây, nếu con đã quyết tâm như thế, thì lo mà kết hôn sớm một chút."
"Là sao ạ?"
"Quyết tâm của con là một chuyện," Chung Hạo nói tới mịt mờ, "Vẫn còn nhiều vấn đề phải giải quyết."
Ban đầu Chung lão gia còn không nghe ra ý của hắn, nửa phút sau mới trừng thẳng mắt.
... Ai đó có thể nói cho ông biết được không! Cái thằng không có tiền đồ này, bố nó đã âm thầm chấp nhận (sợ vợ) cả đời, kết quả là đến lượt nó ngay cả cô vợ nhỏ ở đó rồi còn không dám quyết! Ông tức giận đến nỗi dựng cả râu, chống gậy đứng lên, không thèm để ý tới thằng con, tự mình hậm hực vì rèn sắt không thành thép mà bỏ về phòng.
Chung Hạo còn ở phía sau nói với theo: "Con sẽ sớm đưa cậu ấy về nhà."
Vài giây sau, hắn bỗng tăng âm lượng lên thêm một quãng, nói thêm: "Nếu khi đó cậu ấy không chịu đến, có phải trói lại thì con cũng sẽ mang người về."
Chung Hạo đứng yên tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, hồi lâu không hề nhúc nhích.
Hắn đứng rất lâu, ngay cả tiếng hít thở cũng rất nhẹ, bỗng bả vai run rẩy, cứ như vậy mà trầm thấp nở nụ cười. Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này, niềm vui đến từ tận trong đáy lòng, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc nay cũng giãn ra, một tay che mặt, vai run rẩy ngày dữ dội, tiếng cười từ từ thoát ra, cuối cùng hắn dứt khoát lùi về sau, ngồi phịch lên ghế sa lông, lần đầu tiên trong đời hắn cười to mà không cần để ý hình tượng như thế.
Trên bàn vẫn là la liệt các bức ảnh, một tấm lại một tấm, thì ra vẻ mặt hắn khi ở cùng Hề Điền là như vậy, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua.
Cười, trêu chọc, quan tâm. Đáy mắt của hắn còn có dục vọng được ẩn giấu bên dưới vẻ cứng nhắc, bình thường không muốn người khác nhận ra, thì ra trong ảnh đã rõ ràng như thế.
Cũng không nhất định là phải nói yêu Hề Điền sâu bao nhiêu, cũng không như người ta có thể nói ra những câu tâm tình sến sẩm như ta sẽ vì chàng mà hủy thiên diệt địa xoay chuyển càn khôn, thề non hẹn biển, kiếp trước kiếp này.
Nhưng chỉ có Hề Điền mới có thể khiến hắn kích động như thế, thì ra hắn cũng sẽ tùy hứng y như một cậu trai còn vắt mũi chưa sạch.
Hắn sống gần ba mươi năm, cứ bị việc này việc kia quấn lấy, luôn phải trông trước ngó sau, suy nghĩ rất nhiều. Mà chỉ có lần này, hắn không muốn để ý hậu quả, chỉ muốn giữ người ở lại bên mình.
Hắn rất thích Hề Điền, nhìn thấy cậu sẽ cảm thấy thoải mái vui vẻ, cứ như thể một mảnh đất cằn khô cuối cùng cũng mong đợi được cơn mưa, làm mảnh đất ấy dần dần thẩm thấu, rồi mềm nhũn ướt át, đủ để trồng xuống một mầm cây, rồi nở ra những bông hoa thơm ngọt.
Danh sách chương