Chung Dịch nhìn không thấu ý định của Chung Hạo, lại nghe được mấy câu này của Hề Điền, rồi nghĩ đến mình ngày trước cứ nhai đi nhai lại cảnh báo cậu, bây giờ thì hay rồi, cứ gọi là hối hận xanh hết cả lòng mề.
Vốn là gã muốn ngủ một đêm ở đây cơ, dì quản gia cũng dọn xong phòng ngủ rồi, nhưng gã càng lúc càng đứng ngồi không yên, cuối cùng sợ quá, vì sự an toàn của bản thân nên quyết định về nhà mình.
Khi Chung Hạo mang sữa trước giờ ngủ cho Hề Điền thì mới nhận được tin nhắn của Chung Dịch. Cái tên này quá nhát gan, muốn nói cho hắn tình hình của Hề Điền cũng phải đợi cách thật xa rồi mới nói, sợ là nói trước mắt sẽ bị hắn vung tay lên đánh chết tại chỗ luôn.
"Bây giờ vậy mà anh lại đối xử với cậu ấy tốt thật đấy, còn nữa, trước mắt có vẻ cậu ấy rất kiên định, nói là tuyệt đối sẽ không có tình cảm với anh..." Chung Dịch nuốt nước miếng, auto tỉnh lược bớt chi tiết trước kia gã còn vẽ đường cho hươu chạy, "Nếu không anh thử tỏ tình thẳng luôn xem thế nào?"
Chung Hạo nhìn màn hình điện thoại, không nói gì, đen mặt lại.
Hắn đã bao nhiêu lớn rồi, chuyện xấu xa gì chả từng làm qua, còn mỗi việc tỏ tình là chưa từng nghĩ tới.
Tình cảm với Hề Điền đương nhiên là thật, nhưng theo như Chung Dịch nói thì Hề Điền chỉ rất tôn trọng hắn mà thôi, ngoài ra hết rồi.
Người càng có địa vị cao lại càng khó nói chuyện yêu đương, có một sự thật là bọn họ rất sĩ diện. Bây giờ hắn cũng ngót nghét ba mươi cái xuân xanh, chuẩn bị đi tỉnh tò với cậu trai ít hơn mười tuổi, nhưng cứ tưởng tượng ra viễn cảnh bị từ chối - thì mấy lời hắn đã học thuộc lòng đành nuốt vào trong bụng.
Chung Hạo là người rất sĩ diện, cho dù đã quyết định là muốn theo đuổi Hề Điền rồi, thế nhưng cơ mà mặt mũi vẫn không bỏ xuống được.
Chung Hạo bắt đầu tăng cường theo dõi Hề Điền.
Tỉ dụ như, chờ Hề Điền uống hết sữa, hắn hài lòng cười cười, rồi sẽ sờ sờ tóc cậu, hỏi cậu có thích ăn đồ ăn ở nhà mình không.
Hắn sẽ về sớm trước giờ tan tầm, về đến nhà trời vẫn còn sáng, hắn sẽ đi dạo với Hề Điền trong vườn hoa, làm như thuận miệng hỏi cậu cảm thấy vườn nhà mình có đẹp không, có thích sửa chỗ nào không.
Thấy Hề Điền nói chuyện với người giúp việc thì hắn sẽ dừng lại một chút, gọi cậu tới gần rồi giả bộ vô ý hỏi cậu, ở nhà thấy thế nào, có ở chung với mọi người tốt không, ở đây có vui không.
Hề Điền là một cậu bé thật thà, rất thẳng thắn và hạnh phúc mà gật đầu thật mạnh, trả lời: "Hết thảy đều rất tốt ạ!", sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt ca ngợi mọi thứ.
Câu "Vậy có muốn ở lại đây mãi không" của Chung Hạo cứ mãi do dự, không có thể hỏi ra, mỗi lần muốn nói đều bị chặn lại ở yết hầu, mặc cho hắn vẫn thường thấy mặt Hề Điền, song làm sao cũng không thốt nên câu.
"Cậu đã thích nơi này như vậy, thì liệu có thể hay không mà cũng thích tôi một chút?"
Chung Hạo thăm dò mãi, cuối cùng còn phải tự bực mình vì cái hiệu suất rùa bò của bản thân.
Trong cơn tức hắn liền điên cuồng làm việc, liên tiếp ba ngày đi sớm về trễ, cứ như lại biến trở về làm kẻ cuồng công việc trước kia. Hề Điền mỗi ngày muốn nói chào buổi sáng, kết quả là lúc ngủ dậy hắn đã đi, muốn nói chúc ngủ ngon với hắn, chờ đến lúc hai mắt giao chiến kịch liệt rồi mà tiên sinh cũng vẫn chưa trở về.
Tuy rằng cậu sẽ không có ý đồ gì không an phận với tiên sinh nữa, nhưng mà bây giờ ngay cả chào hỏi cũng không nổi, Hề Điền vẫn không thể khống chế mà cảm thấy mất mát.
Chung Dịch đứng nhìn cũng sốt cả ruột, gã đã nói rõ thế rồi cơ mà, sao mà anh gã ngay cả một milimet cũng không bò nổi thế?! Gã đã về cố hương hơn một tuần, cũng từ từ buông lỏng cảnh giác, cảm thấy mình nên tụ họp với đám bạn nhậu rồi! Gã ăn chơi phè phỡn xong, bắt đầu mò về tìm khí chất thanh tân trên người Hề Điền, cảm thụ một chút khí tức mà bọn công tử bột không có, nỗ lực cho mình dính một chút. Nhìn Hề Điền rầu rĩ không vui, có vẻ đang bận lòng lắm, trong đầu Chung Dịch nhanh chóng xoay qua bảy cua tám quẹo, cuối cùng nhịn không được khuyến khích nói: "Nếu không thì, tôi dẫn cậu đến nhìn anh tôi chút nhé?"
Hề Điền liếc nhìn gã một cái: "Sao tự nhiên nói cái này làm gì?"
Đương nhiên không thể nói thẳng là tôi không phải đang muốn thúc đẩy hai người đấy sao, Chung Dịch tìm cái cớ: "Công ty của anh tôi đó, đó, ừ... Nhà ăn nấu rất rất là dở biết không! Không phải dạo này cậu đang học hầm canh xào rau hả, thể hiện tay nghề chút đi, chúng ta sẽ qua đó đưa cơm cho anh tôi!"
Hề Điền do dự một chút, hoài nghi liếc mắt nhìn gã.
Chung Dịch liền vội vã bổ sung: "Tiện thể cho cậu xem dáng vẻ lúc anh tôi làm việc, đặc biệt nghiêm túc đặc biệt đẹp trai!"
Hề Điền lắc lắc đầu suy tư, cuối cùng hứng lên, đến nhà bếp vén tay áo, tràn trề tự tin mà muốn làm vài món ăn ngon.
Chung Dịch lần này có thể lập được công lớn, bề ngoài rất là trấn định, chạy lăng xăng giúp Hề Điền nấu nướng, bị Hề Điền ngại vướng chân vướng tay đuổi ra nhà bếp, lập tức kích động lấy điện thoại ra, cấp báo tin tức toẹt vời này cho Chung Hạo.
Chung Hạo đang họp, không để ý tới gã.
Một tiếng sau, gã mang theo Hề Điền đã giả gái đâu đấy ngồi trên chiếc xe đỏ chói rất chi là ngầu lòi chảnh chó của mình chạy băng băng trên đường, Hề Điền ôm hộp giữ ấm ngồi phía sau, gã kích động lắm nhưng vẫn bình tĩnh lái xe tới công ty anh họ.
Hề Điền rất sốt ruột, nhẹ giọng giục gã: "Cậu lái nhanh hơn tí xem nào, không biết chừng tiên sinh đang đói rồi đấy!"
"Cái bụng cậu to như thế kia, tôi sợ đi nhanh nữa sẽ làm cậu sợ chết khiếp ra đấy, đã không biết thì đừng có mà nói biết chưa!"
Hề Điền vô tội ngồi im, kết quả đi được nửa đường thì bị tắc. Các loại xe rồng rắn nối đuôi nhau, nhích từng tí một, mãi mà xe của họ cũng mới đi được một đoạn.
Lần này thì Hề Điền cuống lên thật rồi, thúc giục: "Bây giờ làm thế nào đây!"
Chung Dịch có tác phong rất là không đoan chính, đảo mắt tìm quanh, cuối cùng cũng tìm thấy một cái khe nhỏ để chuyển làn đường, ho khan một cái, lái xe phi ngay vào chỗ trống. Nhưng chết cái đúng lúc này, làn bên phải cũng có người muốn cướp chỗ, gã liền nhanh nhẹn tiên hạ thủ vi cường, thành công chiếm được trước.
Cửa sổ chiếc xe kia hạ xuống, gã vênh váo hất hàm nhìn sang, ai dè vừa mới trông thấy người bên ấy, nụ cười liền hóa đá.
Đại khái là oan gia ngõ hẹp, càng không muốn thấy lại càng phải gặp, bên đó là một người đàn ông tuấn mỹ khẽ nghiêng đầu, một đôi mắt như hồ ly, hơi híp, nhếch miệng lên, cứ như vậy mà cười với gã.
Hề Điền không biết chuyện gì xảy ra, chống cằm nhìn phía trước, rất chờ mong mà nhìn các tòa cao ốc, hỏi: "Chung Dịch, có phải là sắp đến rồi đúng không?"
Từ khi Chung Dịch rời khỏi đoạn đường đó, xe Tân Khánh cũng bình tĩnh mà chạy theo, không nhanh không chậm, vẫn duy trì một khoảng cách nhưng tuyệt đối sẽ không bị bỏ lại. Gã cứng đờ gật đầu, có chút cảm giác bi tráng sắp hy sinh vì nghĩa lớn: "Sắp sắp sắp đến rồi!" Dừng một chút, gã quyết định, nuốt nước miếng, nói, "Hề Điền ơi, lát nữa cậu tự lên nhé, cho, cho anh tôi một niềm vui bất ngờ... Tôi ở dưới lầu chờ cậu!"
Vốn là gã muốn ngủ một đêm ở đây cơ, dì quản gia cũng dọn xong phòng ngủ rồi, nhưng gã càng lúc càng đứng ngồi không yên, cuối cùng sợ quá, vì sự an toàn của bản thân nên quyết định về nhà mình.
Khi Chung Hạo mang sữa trước giờ ngủ cho Hề Điền thì mới nhận được tin nhắn của Chung Dịch. Cái tên này quá nhát gan, muốn nói cho hắn tình hình của Hề Điền cũng phải đợi cách thật xa rồi mới nói, sợ là nói trước mắt sẽ bị hắn vung tay lên đánh chết tại chỗ luôn.
"Bây giờ vậy mà anh lại đối xử với cậu ấy tốt thật đấy, còn nữa, trước mắt có vẻ cậu ấy rất kiên định, nói là tuyệt đối sẽ không có tình cảm với anh..." Chung Dịch nuốt nước miếng, auto tỉnh lược bớt chi tiết trước kia gã còn vẽ đường cho hươu chạy, "Nếu không anh thử tỏ tình thẳng luôn xem thế nào?"
Chung Hạo nhìn màn hình điện thoại, không nói gì, đen mặt lại.
Hắn đã bao nhiêu lớn rồi, chuyện xấu xa gì chả từng làm qua, còn mỗi việc tỏ tình là chưa từng nghĩ tới.
Tình cảm với Hề Điền đương nhiên là thật, nhưng theo như Chung Dịch nói thì Hề Điền chỉ rất tôn trọng hắn mà thôi, ngoài ra hết rồi.
Người càng có địa vị cao lại càng khó nói chuyện yêu đương, có một sự thật là bọn họ rất sĩ diện. Bây giờ hắn cũng ngót nghét ba mươi cái xuân xanh, chuẩn bị đi tỉnh tò với cậu trai ít hơn mười tuổi, nhưng cứ tưởng tượng ra viễn cảnh bị từ chối - thì mấy lời hắn đã học thuộc lòng đành nuốt vào trong bụng.
Chung Hạo là người rất sĩ diện, cho dù đã quyết định là muốn theo đuổi Hề Điền rồi, thế nhưng cơ mà mặt mũi vẫn không bỏ xuống được.
Chung Hạo bắt đầu tăng cường theo dõi Hề Điền.
Tỉ dụ như, chờ Hề Điền uống hết sữa, hắn hài lòng cười cười, rồi sẽ sờ sờ tóc cậu, hỏi cậu có thích ăn đồ ăn ở nhà mình không.
Hắn sẽ về sớm trước giờ tan tầm, về đến nhà trời vẫn còn sáng, hắn sẽ đi dạo với Hề Điền trong vườn hoa, làm như thuận miệng hỏi cậu cảm thấy vườn nhà mình có đẹp không, có thích sửa chỗ nào không.
Thấy Hề Điền nói chuyện với người giúp việc thì hắn sẽ dừng lại một chút, gọi cậu tới gần rồi giả bộ vô ý hỏi cậu, ở nhà thấy thế nào, có ở chung với mọi người tốt không, ở đây có vui không.
Hề Điền là một cậu bé thật thà, rất thẳng thắn và hạnh phúc mà gật đầu thật mạnh, trả lời: "Hết thảy đều rất tốt ạ!", sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt ca ngợi mọi thứ.
Câu "Vậy có muốn ở lại đây mãi không" của Chung Hạo cứ mãi do dự, không có thể hỏi ra, mỗi lần muốn nói đều bị chặn lại ở yết hầu, mặc cho hắn vẫn thường thấy mặt Hề Điền, song làm sao cũng không thốt nên câu.
"Cậu đã thích nơi này như vậy, thì liệu có thể hay không mà cũng thích tôi một chút?"
Chung Hạo thăm dò mãi, cuối cùng còn phải tự bực mình vì cái hiệu suất rùa bò của bản thân.
Trong cơn tức hắn liền điên cuồng làm việc, liên tiếp ba ngày đi sớm về trễ, cứ như lại biến trở về làm kẻ cuồng công việc trước kia. Hề Điền mỗi ngày muốn nói chào buổi sáng, kết quả là lúc ngủ dậy hắn đã đi, muốn nói chúc ngủ ngon với hắn, chờ đến lúc hai mắt giao chiến kịch liệt rồi mà tiên sinh cũng vẫn chưa trở về.
Tuy rằng cậu sẽ không có ý đồ gì không an phận với tiên sinh nữa, nhưng mà bây giờ ngay cả chào hỏi cũng không nổi, Hề Điền vẫn không thể khống chế mà cảm thấy mất mát.
Chung Dịch đứng nhìn cũng sốt cả ruột, gã đã nói rõ thế rồi cơ mà, sao mà anh gã ngay cả một milimet cũng không bò nổi thế?! Gã đã về cố hương hơn một tuần, cũng từ từ buông lỏng cảnh giác, cảm thấy mình nên tụ họp với đám bạn nhậu rồi! Gã ăn chơi phè phỡn xong, bắt đầu mò về tìm khí chất thanh tân trên người Hề Điền, cảm thụ một chút khí tức mà bọn công tử bột không có, nỗ lực cho mình dính một chút. Nhìn Hề Điền rầu rĩ không vui, có vẻ đang bận lòng lắm, trong đầu Chung Dịch nhanh chóng xoay qua bảy cua tám quẹo, cuối cùng nhịn không được khuyến khích nói: "Nếu không thì, tôi dẫn cậu đến nhìn anh tôi chút nhé?"
Hề Điền liếc nhìn gã một cái: "Sao tự nhiên nói cái này làm gì?"
Đương nhiên không thể nói thẳng là tôi không phải đang muốn thúc đẩy hai người đấy sao, Chung Dịch tìm cái cớ: "Công ty của anh tôi đó, đó, ừ... Nhà ăn nấu rất rất là dở biết không! Không phải dạo này cậu đang học hầm canh xào rau hả, thể hiện tay nghề chút đi, chúng ta sẽ qua đó đưa cơm cho anh tôi!"
Hề Điền do dự một chút, hoài nghi liếc mắt nhìn gã.
Chung Dịch liền vội vã bổ sung: "Tiện thể cho cậu xem dáng vẻ lúc anh tôi làm việc, đặc biệt nghiêm túc đặc biệt đẹp trai!"
Hề Điền lắc lắc đầu suy tư, cuối cùng hứng lên, đến nhà bếp vén tay áo, tràn trề tự tin mà muốn làm vài món ăn ngon.
Chung Dịch lần này có thể lập được công lớn, bề ngoài rất là trấn định, chạy lăng xăng giúp Hề Điền nấu nướng, bị Hề Điền ngại vướng chân vướng tay đuổi ra nhà bếp, lập tức kích động lấy điện thoại ra, cấp báo tin tức toẹt vời này cho Chung Hạo.
Chung Hạo đang họp, không để ý tới gã.
Một tiếng sau, gã mang theo Hề Điền đã giả gái đâu đấy ngồi trên chiếc xe đỏ chói rất chi là ngầu lòi chảnh chó của mình chạy băng băng trên đường, Hề Điền ôm hộp giữ ấm ngồi phía sau, gã kích động lắm nhưng vẫn bình tĩnh lái xe tới công ty anh họ.
Hề Điền rất sốt ruột, nhẹ giọng giục gã: "Cậu lái nhanh hơn tí xem nào, không biết chừng tiên sinh đang đói rồi đấy!"
"Cái bụng cậu to như thế kia, tôi sợ đi nhanh nữa sẽ làm cậu sợ chết khiếp ra đấy, đã không biết thì đừng có mà nói biết chưa!"
Hề Điền vô tội ngồi im, kết quả đi được nửa đường thì bị tắc. Các loại xe rồng rắn nối đuôi nhau, nhích từng tí một, mãi mà xe của họ cũng mới đi được một đoạn.
Lần này thì Hề Điền cuống lên thật rồi, thúc giục: "Bây giờ làm thế nào đây!"
Chung Dịch có tác phong rất là không đoan chính, đảo mắt tìm quanh, cuối cùng cũng tìm thấy một cái khe nhỏ để chuyển làn đường, ho khan một cái, lái xe phi ngay vào chỗ trống. Nhưng chết cái đúng lúc này, làn bên phải cũng có người muốn cướp chỗ, gã liền nhanh nhẹn tiên hạ thủ vi cường, thành công chiếm được trước.
Cửa sổ chiếc xe kia hạ xuống, gã vênh váo hất hàm nhìn sang, ai dè vừa mới trông thấy người bên ấy, nụ cười liền hóa đá.
Đại khái là oan gia ngõ hẹp, càng không muốn thấy lại càng phải gặp, bên đó là một người đàn ông tuấn mỹ khẽ nghiêng đầu, một đôi mắt như hồ ly, hơi híp, nhếch miệng lên, cứ như vậy mà cười với gã.
Hề Điền không biết chuyện gì xảy ra, chống cằm nhìn phía trước, rất chờ mong mà nhìn các tòa cao ốc, hỏi: "Chung Dịch, có phải là sắp đến rồi đúng không?"
Từ khi Chung Dịch rời khỏi đoạn đường đó, xe Tân Khánh cũng bình tĩnh mà chạy theo, không nhanh không chậm, vẫn duy trì một khoảng cách nhưng tuyệt đối sẽ không bị bỏ lại. Gã cứng đờ gật đầu, có chút cảm giác bi tráng sắp hy sinh vì nghĩa lớn: "Sắp sắp sắp đến rồi!" Dừng một chút, gã quyết định, nuốt nước miếng, nói, "Hề Điền ơi, lát nữa cậu tự lên nhé, cho, cho anh tôi một niềm vui bất ngờ... Tôi ở dưới lầu chờ cậu!"
Danh sách chương