Edit: Cám ❤.
Xem hết toàn bộ xong, Cố Tá vẫn chưa thể xác định được gì.
Dù sao hiện tại hắn cũng mới thấy qua trạng thái bên ngoài của Hồ Trường An –– mặt sưng phù, thân hình hơi béo, màu đồng tử hơi nhạt, làn da có chút trơn bóng... Chỉ số ít biểu hiện như vậy mà thôi.
Mặc khác ngoài không thể xác định bệnh trạng ra, chính là thực lực Hồ Trường An tăng trưởng thực sự rất chậm.
Phải biết rằng y chính là đích trưởng tử của thế gia luyện dược cấp Hắc Thiết, vẫn luôn sống tại Trung Ương đại lục nơi tài nguyên vô cùng phong phú. Những cái khác không nhắc tới, nhưng đan dược cung ứng cùng cấp bậc công pháp hẳn không thể chê vào đâu được, với điều kiện tốt như vậy, ngoại trừ tư chất y có vấn đề, nếu không hiện tại cũng nên đột phá Thoát Phàm cảnh rồi mới đúng. Nhưng Hồ Trường An này chỉ mới Tiên Thiên bát trọng, loại cảnh giới này cũng hơi thấp một chút có phải không?
Nói thật, loại tình huống này, có thể là bệnh, cũng có thể là thể chất đặc thù gì đó, tình hình cụ thể ra sao phải xem Hồ Trường An có chịu tín nhiệm hắn, giao cho hắn trị liệu hay không, kế đó mới có thể thông qua vài phương án đo lường mới xác định được.
Nhưng hắn cũng không thể vô duyên vô cớ chạy theo Hồ Trường An mà nói "Nè để ta chữa bệnh cho ngươi nhé được không huynh đài, ngươi có bệnh đó nha...." đại khái như vậy được.
Suy nghĩ một lúc, Cố Tá lắc lắc đầu, nghĩ vẫn là nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Khi hắn ngẩng đầu, liền thấy phía trước một tiểu nam hài đại khái chừng năm sáu tuổi đang chạy chậm tới. Tiểu nam hài nhỏ tuổi thế này không phải Cố Tá chưa từng thấy qua, hắn đã gặp qua Công Nghi Thiên Đằng của Công Nghi gia, là một tiểu nam hài đáng yêu rất khỏe mạnh, tuổi còn nhỏ hơn một chút, cũng không biết hiện tại có dựa theo phương thuốc hắn lưu lại ngâm mình tôi thể hay không, đại ca không biết đã tới Trung Ương đại lục hay chưa, có nhớ bọn họ hay không, có nhớ đến hắn hay không....
Cố Tá nhanh chóng thu hồi suy nghĩ miên man của mình, ánh mắt từng trên người tiểu nam hài.
Tiểu gia hỏa này có chút gầy, mày nhỏ hơi nhăn, mới tí tiểu đầu đã tỏ vẻ như có khổ đại cừu thâm, nhìn còn rất có ý tứ.
Nhìn ngoại hình, khí độ, gương mặt đều có chút tương tự Hồ Trường An, đây hẳn chính là ấu đệ Hồ Trường An, tên gọi Hồ Trường Phong, nghe nói thiên phú luyện dược rất không tồi.
Bất quá, tiểu gia hỏa này đến ngoại viện để làm gì?
Cố Tá có chút khó hiểu, cùng Hồ Trường Phong bốn mắt nhìn nhau: "Vị tiểu công tử này, có việc gì sao?"
Hồ Trường Phong nhấp miệng: "Ngươi là người mới được đại ca nhặt về có đúng không?"
Trong mắt Cố Tá ánh lên tia buồn bã, sau đó lấy lại tinh thần, cười nói: "Phải nha, ta không có nhà để về, may mắn gặp được Trường An huynh thiện tâm cứu tế ta, nếu không ta sợ là phải lưu lạc đầu đường xó chợ, nói không chừng gặp phải kẻ xấu đi ngang qua giết chết lúc nào không hay."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Trường Phong vẫn rất lo lắng: "Ai, đại ca vẫn luôn như vậy." Hắn nhìn nhìn Cố Tá, lại vội nói: "Ta không phải nói ngươi không tốt đâu."
Cố Tá mím môi, bộ dáng cực kì thương tâm.
Hồ Trường Phong liền mấp máy miệng.
Hắn cảm thấy, bản thân đến đây "chấn vấn" người ta là không đúng.....
Sau vài câu đối đáp trêu đùa tiểu hài tử, tâm tình Cố Tá khoan khoái lên không ít, hắn chớp chớp mắt: "Hồ tiểu công tử, có thể thu lưu ta hay không nha?"
Hồ Trường Phong thở dài thườn thược: "Cũng được, ngươi cứ ở lại đi, chỉ là về sau không được gây ra phiền toái gì đó."
Cố Tá đương nhiên đồng ý: "Tiểu công tử yên tâm, ta nhất định sẽ an phận thủ thường!"
Hai người đối đáp một phen, Hồ Trường Phong giống như đối với Cố Tá yên tâm hơn một chút, nhưng dáng vẻ tựa hồ muốn nói lại thôi, giống như còn vài câu rất muốn hỏi Cố Tá.
Lúc này từ trong viện lại đi ra một thiếu nữ mặc váy dài thúy sắc, ước chừng mới mười ba, dáng vẻ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng mặc mày thanh lệ, tương lai nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nàng hẳn là đích muội duy nhất của Hồ Trường An, gọi Hồ Trường Bích.
Phía sau Hồ Trường Bích còn có Hồ Trường An đi theo.
Vốn dĩ sau khi dàn xếp cho Cố Tá xong, Hồ Trường An phải đi an bài một số chuyện trong nhà, bởi vậy chỉ nói buổi tối sẽ tổ chức tiểu yến đã khách, nhưng chờ khi y bận rộn xong xuôi trở về, liền thấy Hồ Trường Bích đang tìm kiếm Hồ Trường Phong, cũng mới biết được Hồ Trường Phong vì y nhặt Cố Tá về mà cố ý chạy đến ngoại viện xem Cố Tá.
Hồ Trường An đi tới, đầu tiên là cười cười hướng Cố Tá xin lỗi, nói: "A Tá huynh đệ, Trường Phong có gây phiền toái cho ngươi không?"
Cố Tá vội lắc đầu: "Chưa từng a, Trường Phong chỉ là quan tâm Trường An huynh mà thôi, hiện giờ cũng đã cho phép ta ở lại, cũng rất chiếu cố ta đó."
Hồ Trường An trong lòng đương nhiên hiểu rõ, vì cái tính tình này của mình mà đôi đệ muội phải thường xuyên lo lắng y bị người ta lừa bịp, trước nay cũng đều không phải chưa từng gặp qua người phẩm hạnh không tốt, cho nên hiện tại đang là lúc sóng gió trỗi dậy giặc trong địch ngoài, Trường Phong lo lắng muốn tự mình đến xem cũng là đương nhiên.
Lại nói, Hồ Trường An thân là huynh trưởng nhưng thật ta trong lòng rất hổ thẹn, mỗi lần đều để cho đệ đệ muội muội vì mình lo lắng.... Chỉ là trước nay y cũng không phải không biết nhìn người, y chỉ đơn giản thích giúp đỡ mọi người thích làm điều tốt mà thôi. Vị A Tá huynh đệ này, trực giác mách bảo y rằng hắn tuyệt đối không phải hạng người lòng dạ khó lường gì đó.
Trong lòng Hồ Trường Phong nghĩ gì Hồ Trường An đương nhiên hiểu rõ, hiện giờ thấy Cố Tá thay hắn nói chuyện, lại thấy Hồ Trường Phong cũng không có lên tiếng phản đối, lập tức biết lời Cố Tá nói không giả, Hồ Trường Phong đúng là không bài xích Cố Tá, y không khỏi cũng vui vẻ lên.
Kế tiếp, Hồ Trường Bích phải đi chuẩn bị một bữa gia yến nhỏ, bất quá Hồ Trường Bích dù gì cũng là thiếu nữ, cho nên gia yến không tổ chức trong nội viện, mà dứt khoát làm tại trong ngoại viện nơi Cố Tá ở. Những thứ đồ ăn đó cũng không phải phân phó phòng bếp lớn làm đưa tới, mà là do Hồ Trường Bích lãnh nguyên liệu về, sau đó để nhóm tỳ nữ đối với ba huynh muội trung thành tận tâm cùng nhau nấu nướng, phi thường mỹ vị.
Cố Tá mơ hồ nhận ra số cơm canh này mang theo chút hương vị của dược thiện... Hắn tức khắc cảm khái, thế gia Luyện dược sư quả nhiên không giống người thường. Hơn nữa trên Trung Ương đại lục này, truyền thừa của Luyện dược sư tựa hồ cũng rất hoàn chỉnh, dược thiện dược thủy đan dược, đại khái đều không thành vấn đề.
Bữa gia yến này, Hồ Trường An rất quan tâm hỏi: "A Tá huynh đệ, trước đó ngươi có nhắc đến chuyện cùng huynh trưởng thất lạc, hiện giờ đã về đến nhà, tại hạ thật ra cũng có thể điều một ít nhân thủ giúp ngươi tìm hiểu một phen. Không biết huynh trưởng A Tad huynh đệ tên gọi là gì, tướng mạo ra sao, tuổi tác bao nhiêu, có đặc thù gì nổi bật hay không?"
Cố Tá vừa nghe, thả chén, cảm kích nói: "Đa tạ Trường An huynh."
Hồ Trường Phong cùng Hồ Trường Bích cũng chỉ vừa mỡi nghe qua Cố Tá cùng thân nhân thất lạc, bất quá cũng mang theo chút lo lắng.
Cố Tá nhìn ra không khỏi thầm khen.
Bọn họ thoạt nhìn đều có chút đa nghi quật cường, nhưng trên thực tế đều giống y như huynh trưởng của mình, đều là người thiện lương.
Nghĩ xong, Cố Tá trả lời: "Đại ca ta tên gọi Công Nghi Thiên Hành, cao chín thước, tướng mạo cực kì tuấn mỹ, như trăng trên cao, khiến người vừa nhìn liền khó có thể quên được. Khi thất lạc, cảnh giác đại ca cùng ta giống nhau, đều là Tiên Thiên đỉnh, bất quá ta cùng đại ca đều áp chế cảnh giới đã lâu, một khi có cơ hội đại khái rất nhanh có thể đột phá Thoát Phàm cảnh. Bởi vậy cảnh giới có thể trên ta cũng không chừng. Còn về tuổi tác... Đại ca hơn ta ba tuổi, ta năm nay không sai biệt lắm đã mười chín rồi, đại ca là hai mươi hai. Nếu nói đến đặc thù, dưới bầu trời này, đại khái không có mấy người có được dung mạo chói rọi như vậy đâu, dù là dung mạo cùng y ngang nhau, khí chất tuyệt đối không thể sánh bằng đại ca nhà ta."
Nghe Cố Tá giải thích xong, ba huynh muội Hồ Trường An đều trợn mắt há mồm.
Loại giới thiệu này... Vị đại ca của bằng hữu mới này phải tuấn mỹ đến nhường nào cơ chứ? Hơn nữa, tán dương cũng không khỏi quá không chân thật đi! Có phải có chút hơi làm quá hay không a?
Cố Tá hiện tại cũng không còn đơn thuần ngu xuẩn như trước kia, nhìn thấy biểu tình của ba huynh muội này liền đoán được ngay suy nghĩ của họ, vì thế lại nói: "Chờ dùng cơm xong, ta liền vẽ đại ca nhà ta cho các ngươi xem, đến lúc đó lại phải phiền Trường An huynh thay ta để ý nhiều hơn rồi."
Hồ Trường An nghe xong, đương nhiên đáp ứng.
Hồ Trường Bích cùng Hồ Trường Phong bán tín bán nghi, nhưng đều đối với tướng mạo Công Nghi Thiên Hành cực kì tò mò.
Tột cùng.... Là đẹp trai cỡ nào cơ chứ?
Sau khi ăn xong, Cố Tá quả nhiên chui vào thư phòng, dùng giấy cùng bút lông có sẵn phất tay nhanh chóng đem Công Nghi Thiên Hành trong trí nhớ vẽ ra. Tuy rằng hắn căn bản chưa từng học qua vẽ tranh, nhưng chỉ cần học qua tiểu học, ít nhiều cũng biết được chút mỹ thuật cơ bản, hơn nữa tinh thần lực hắn cường đại, năng lực động thủ siêu cường, thời điểm hắn nghiêm túc muốn vẽ liền cứ tự nhiên như thế mà họa ra một bức tranh hoàn chỉnh –– đặc biệt là gương mặt kia, ngũ quan cực kì rõ ràng, ngay cả tươi cười bên môi cùng người thật giống nhau như đúc.
Mấy người Hồ Trường An bên cạnh vây xem, thấy Cố Tá vẽ xong liền dí sát lại nhìn. Vừa nhìn liền lặp tức lấp bắp kinh hãi.
Hồ Trường Bích là một thiếu nữ, đối với tướng mạo nam tử đương nhiên có quyền lên tiếng đánh giá nhất, nàng im lặng nhìn một lúc, khẽ thốt: "Thật là.... Phi thường đẹp."
Hồ Trường An duỗi tay cầm lấy bức họa, hảo hảo thưởng thức một lúc, rốt cuộc nhịn không được khen: "Hôm nay mới nhìn thấy được một mỹ nam tử thế này, những nam nhi anh tuấn bất phàm trước đó gặp qua trước mặt người này e chỉ là gạch ngói. A Tá huynh đệ, huynh trưởng nhà ngươi đúng là tuấn mỹ phi phàm."
Cố Tá cười gượng hai tiếng: "Đúng vậy."
Nói thật, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào, lúc hắn tự mình khen đại ca soái khí thế nào cũng không cảm thấy gì, mà hiện tại khi nghe thấy người ngoài cũng khen đại ca nhà hắn như vậy, hắn mới biết được rốt cuộc có bao nhiêu buồn nôn.
Làm cả người đều nổi hết cả da gà đây này...
Cũng may Hồ Trường An đối với mỹ nam tử thưởng thức bất quá chỉ vì lòng yêu thích cái đẹp của con người mà thôi, sau khi xem họa xong, liền hảo hảo thu lại, sau đó bảo đảm nói: "A Tá huynh đệ cứ yên tâm, tại hạ sẽ cầm bức họa này phân phó thuộc hạ chép lại thêm mấy chục bức nữa, sau đó sai người ra ngoài hỏi thăm tin tức cho ngươi. Một khi có tin, sẽ lập tức báo lại cho A Tá huynh đệ!."
Cố Tá cũng không biết cách này có thật sự hữu dụng hay không, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ: "Vậy đa tạ Trường An huynh!."
Hai người nói xong, sắc trời cũng không còn sớm.
Hồ Trường An rất nhanh cùng Cố Tá cáo biệt, muốn đem đệ đệ muội muội trở về nội viện.
Cố Tá bởi vì để bụng chuyện của Hồ Trường An, thấy hắn thật tâm đối đãi mình như thế cũng muốn đối với y tốt hơn chút. Hắn do dự một chút, chần chừ nói: "Trường An huynh, chờ khi nào ngươi rãnh rỗi có thể đến đây để cho bắt mạch cho ngươi có được không?"
Ba huynh muội Hồ Trường An vốn phải đi, sau khi nghe vậy, đều không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Hồ Trường Phong kinh ngạc hỏi: "A Tá đại ca, ngươi nhìn ra cái gì?"
_____________________
#Cám: Ủa ngộ hen! Anh nó nó khen được, người ta khen nó bảo buồn nôn? Ủa là sao? 😏😏😏
Xem hết toàn bộ xong, Cố Tá vẫn chưa thể xác định được gì.
Dù sao hiện tại hắn cũng mới thấy qua trạng thái bên ngoài của Hồ Trường An –– mặt sưng phù, thân hình hơi béo, màu đồng tử hơi nhạt, làn da có chút trơn bóng... Chỉ số ít biểu hiện như vậy mà thôi.
Mặc khác ngoài không thể xác định bệnh trạng ra, chính là thực lực Hồ Trường An tăng trưởng thực sự rất chậm.
Phải biết rằng y chính là đích trưởng tử của thế gia luyện dược cấp Hắc Thiết, vẫn luôn sống tại Trung Ương đại lục nơi tài nguyên vô cùng phong phú. Những cái khác không nhắc tới, nhưng đan dược cung ứng cùng cấp bậc công pháp hẳn không thể chê vào đâu được, với điều kiện tốt như vậy, ngoại trừ tư chất y có vấn đề, nếu không hiện tại cũng nên đột phá Thoát Phàm cảnh rồi mới đúng. Nhưng Hồ Trường An này chỉ mới Tiên Thiên bát trọng, loại cảnh giới này cũng hơi thấp một chút có phải không?
Nói thật, loại tình huống này, có thể là bệnh, cũng có thể là thể chất đặc thù gì đó, tình hình cụ thể ra sao phải xem Hồ Trường An có chịu tín nhiệm hắn, giao cho hắn trị liệu hay không, kế đó mới có thể thông qua vài phương án đo lường mới xác định được.
Nhưng hắn cũng không thể vô duyên vô cớ chạy theo Hồ Trường An mà nói "Nè để ta chữa bệnh cho ngươi nhé được không huynh đài, ngươi có bệnh đó nha...." đại khái như vậy được.
Suy nghĩ một lúc, Cố Tá lắc lắc đầu, nghĩ vẫn là nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Khi hắn ngẩng đầu, liền thấy phía trước một tiểu nam hài đại khái chừng năm sáu tuổi đang chạy chậm tới. Tiểu nam hài nhỏ tuổi thế này không phải Cố Tá chưa từng thấy qua, hắn đã gặp qua Công Nghi Thiên Đằng của Công Nghi gia, là một tiểu nam hài đáng yêu rất khỏe mạnh, tuổi còn nhỏ hơn một chút, cũng không biết hiện tại có dựa theo phương thuốc hắn lưu lại ngâm mình tôi thể hay không, đại ca không biết đã tới Trung Ương đại lục hay chưa, có nhớ bọn họ hay không, có nhớ đến hắn hay không....
Cố Tá nhanh chóng thu hồi suy nghĩ miên man của mình, ánh mắt từng trên người tiểu nam hài.
Tiểu gia hỏa này có chút gầy, mày nhỏ hơi nhăn, mới tí tiểu đầu đã tỏ vẻ như có khổ đại cừu thâm, nhìn còn rất có ý tứ.
Nhìn ngoại hình, khí độ, gương mặt đều có chút tương tự Hồ Trường An, đây hẳn chính là ấu đệ Hồ Trường An, tên gọi Hồ Trường Phong, nghe nói thiên phú luyện dược rất không tồi.
Bất quá, tiểu gia hỏa này đến ngoại viện để làm gì?
Cố Tá có chút khó hiểu, cùng Hồ Trường Phong bốn mắt nhìn nhau: "Vị tiểu công tử này, có việc gì sao?"
Hồ Trường Phong nhấp miệng: "Ngươi là người mới được đại ca nhặt về có đúng không?"
Trong mắt Cố Tá ánh lên tia buồn bã, sau đó lấy lại tinh thần, cười nói: "Phải nha, ta không có nhà để về, may mắn gặp được Trường An huynh thiện tâm cứu tế ta, nếu không ta sợ là phải lưu lạc đầu đường xó chợ, nói không chừng gặp phải kẻ xấu đi ngang qua giết chết lúc nào không hay."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Trường Phong vẫn rất lo lắng: "Ai, đại ca vẫn luôn như vậy." Hắn nhìn nhìn Cố Tá, lại vội nói: "Ta không phải nói ngươi không tốt đâu."
Cố Tá mím môi, bộ dáng cực kì thương tâm.
Hồ Trường Phong liền mấp máy miệng.
Hắn cảm thấy, bản thân đến đây "chấn vấn" người ta là không đúng.....
Sau vài câu đối đáp trêu đùa tiểu hài tử, tâm tình Cố Tá khoan khoái lên không ít, hắn chớp chớp mắt: "Hồ tiểu công tử, có thể thu lưu ta hay không nha?"
Hồ Trường Phong thở dài thườn thược: "Cũng được, ngươi cứ ở lại đi, chỉ là về sau không được gây ra phiền toái gì đó."
Cố Tá đương nhiên đồng ý: "Tiểu công tử yên tâm, ta nhất định sẽ an phận thủ thường!"
Hai người đối đáp một phen, Hồ Trường Phong giống như đối với Cố Tá yên tâm hơn một chút, nhưng dáng vẻ tựa hồ muốn nói lại thôi, giống như còn vài câu rất muốn hỏi Cố Tá.
Lúc này từ trong viện lại đi ra một thiếu nữ mặc váy dài thúy sắc, ước chừng mới mười ba, dáng vẻ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng mặc mày thanh lệ, tương lai nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nàng hẳn là đích muội duy nhất của Hồ Trường An, gọi Hồ Trường Bích.
Phía sau Hồ Trường Bích còn có Hồ Trường An đi theo.
Vốn dĩ sau khi dàn xếp cho Cố Tá xong, Hồ Trường An phải đi an bài một số chuyện trong nhà, bởi vậy chỉ nói buổi tối sẽ tổ chức tiểu yến đã khách, nhưng chờ khi y bận rộn xong xuôi trở về, liền thấy Hồ Trường Bích đang tìm kiếm Hồ Trường Phong, cũng mới biết được Hồ Trường Phong vì y nhặt Cố Tá về mà cố ý chạy đến ngoại viện xem Cố Tá.
Hồ Trường An đi tới, đầu tiên là cười cười hướng Cố Tá xin lỗi, nói: "A Tá huynh đệ, Trường Phong có gây phiền toái cho ngươi không?"
Cố Tá vội lắc đầu: "Chưa từng a, Trường Phong chỉ là quan tâm Trường An huynh mà thôi, hiện giờ cũng đã cho phép ta ở lại, cũng rất chiếu cố ta đó."
Hồ Trường An trong lòng đương nhiên hiểu rõ, vì cái tính tình này của mình mà đôi đệ muội phải thường xuyên lo lắng y bị người ta lừa bịp, trước nay cũng đều không phải chưa từng gặp qua người phẩm hạnh không tốt, cho nên hiện tại đang là lúc sóng gió trỗi dậy giặc trong địch ngoài, Trường Phong lo lắng muốn tự mình đến xem cũng là đương nhiên.
Lại nói, Hồ Trường An thân là huynh trưởng nhưng thật ta trong lòng rất hổ thẹn, mỗi lần đều để cho đệ đệ muội muội vì mình lo lắng.... Chỉ là trước nay y cũng không phải không biết nhìn người, y chỉ đơn giản thích giúp đỡ mọi người thích làm điều tốt mà thôi. Vị A Tá huynh đệ này, trực giác mách bảo y rằng hắn tuyệt đối không phải hạng người lòng dạ khó lường gì đó.
Trong lòng Hồ Trường Phong nghĩ gì Hồ Trường An đương nhiên hiểu rõ, hiện giờ thấy Cố Tá thay hắn nói chuyện, lại thấy Hồ Trường Phong cũng không có lên tiếng phản đối, lập tức biết lời Cố Tá nói không giả, Hồ Trường Phong đúng là không bài xích Cố Tá, y không khỏi cũng vui vẻ lên.
Kế tiếp, Hồ Trường Bích phải đi chuẩn bị một bữa gia yến nhỏ, bất quá Hồ Trường Bích dù gì cũng là thiếu nữ, cho nên gia yến không tổ chức trong nội viện, mà dứt khoát làm tại trong ngoại viện nơi Cố Tá ở. Những thứ đồ ăn đó cũng không phải phân phó phòng bếp lớn làm đưa tới, mà là do Hồ Trường Bích lãnh nguyên liệu về, sau đó để nhóm tỳ nữ đối với ba huynh muội trung thành tận tâm cùng nhau nấu nướng, phi thường mỹ vị.
Cố Tá mơ hồ nhận ra số cơm canh này mang theo chút hương vị của dược thiện... Hắn tức khắc cảm khái, thế gia Luyện dược sư quả nhiên không giống người thường. Hơn nữa trên Trung Ương đại lục này, truyền thừa của Luyện dược sư tựa hồ cũng rất hoàn chỉnh, dược thiện dược thủy đan dược, đại khái đều không thành vấn đề.
Bữa gia yến này, Hồ Trường An rất quan tâm hỏi: "A Tá huynh đệ, trước đó ngươi có nhắc đến chuyện cùng huynh trưởng thất lạc, hiện giờ đã về đến nhà, tại hạ thật ra cũng có thể điều một ít nhân thủ giúp ngươi tìm hiểu một phen. Không biết huynh trưởng A Tad huynh đệ tên gọi là gì, tướng mạo ra sao, tuổi tác bao nhiêu, có đặc thù gì nổi bật hay không?"
Cố Tá vừa nghe, thả chén, cảm kích nói: "Đa tạ Trường An huynh."
Hồ Trường Phong cùng Hồ Trường Bích cũng chỉ vừa mỡi nghe qua Cố Tá cùng thân nhân thất lạc, bất quá cũng mang theo chút lo lắng.
Cố Tá nhìn ra không khỏi thầm khen.
Bọn họ thoạt nhìn đều có chút đa nghi quật cường, nhưng trên thực tế đều giống y như huynh trưởng của mình, đều là người thiện lương.
Nghĩ xong, Cố Tá trả lời: "Đại ca ta tên gọi Công Nghi Thiên Hành, cao chín thước, tướng mạo cực kì tuấn mỹ, như trăng trên cao, khiến người vừa nhìn liền khó có thể quên được. Khi thất lạc, cảnh giác đại ca cùng ta giống nhau, đều là Tiên Thiên đỉnh, bất quá ta cùng đại ca đều áp chế cảnh giới đã lâu, một khi có cơ hội đại khái rất nhanh có thể đột phá Thoát Phàm cảnh. Bởi vậy cảnh giới có thể trên ta cũng không chừng. Còn về tuổi tác... Đại ca hơn ta ba tuổi, ta năm nay không sai biệt lắm đã mười chín rồi, đại ca là hai mươi hai. Nếu nói đến đặc thù, dưới bầu trời này, đại khái không có mấy người có được dung mạo chói rọi như vậy đâu, dù là dung mạo cùng y ngang nhau, khí chất tuyệt đối không thể sánh bằng đại ca nhà ta."
Nghe Cố Tá giải thích xong, ba huynh muội Hồ Trường An đều trợn mắt há mồm.
Loại giới thiệu này... Vị đại ca của bằng hữu mới này phải tuấn mỹ đến nhường nào cơ chứ? Hơn nữa, tán dương cũng không khỏi quá không chân thật đi! Có phải có chút hơi làm quá hay không a?
Cố Tá hiện tại cũng không còn đơn thuần ngu xuẩn như trước kia, nhìn thấy biểu tình của ba huynh muội này liền đoán được ngay suy nghĩ của họ, vì thế lại nói: "Chờ dùng cơm xong, ta liền vẽ đại ca nhà ta cho các ngươi xem, đến lúc đó lại phải phiền Trường An huynh thay ta để ý nhiều hơn rồi."
Hồ Trường An nghe xong, đương nhiên đáp ứng.
Hồ Trường Bích cùng Hồ Trường Phong bán tín bán nghi, nhưng đều đối với tướng mạo Công Nghi Thiên Hành cực kì tò mò.
Tột cùng.... Là đẹp trai cỡ nào cơ chứ?
Sau khi ăn xong, Cố Tá quả nhiên chui vào thư phòng, dùng giấy cùng bút lông có sẵn phất tay nhanh chóng đem Công Nghi Thiên Hành trong trí nhớ vẽ ra. Tuy rằng hắn căn bản chưa từng học qua vẽ tranh, nhưng chỉ cần học qua tiểu học, ít nhiều cũng biết được chút mỹ thuật cơ bản, hơn nữa tinh thần lực hắn cường đại, năng lực động thủ siêu cường, thời điểm hắn nghiêm túc muốn vẽ liền cứ tự nhiên như thế mà họa ra một bức tranh hoàn chỉnh –– đặc biệt là gương mặt kia, ngũ quan cực kì rõ ràng, ngay cả tươi cười bên môi cùng người thật giống nhau như đúc.
Mấy người Hồ Trường An bên cạnh vây xem, thấy Cố Tá vẽ xong liền dí sát lại nhìn. Vừa nhìn liền lặp tức lấp bắp kinh hãi.
Hồ Trường Bích là một thiếu nữ, đối với tướng mạo nam tử đương nhiên có quyền lên tiếng đánh giá nhất, nàng im lặng nhìn một lúc, khẽ thốt: "Thật là.... Phi thường đẹp."
Hồ Trường An duỗi tay cầm lấy bức họa, hảo hảo thưởng thức một lúc, rốt cuộc nhịn không được khen: "Hôm nay mới nhìn thấy được một mỹ nam tử thế này, những nam nhi anh tuấn bất phàm trước đó gặp qua trước mặt người này e chỉ là gạch ngói. A Tá huynh đệ, huynh trưởng nhà ngươi đúng là tuấn mỹ phi phàm."
Cố Tá cười gượng hai tiếng: "Đúng vậy."
Nói thật, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào, lúc hắn tự mình khen đại ca soái khí thế nào cũng không cảm thấy gì, mà hiện tại khi nghe thấy người ngoài cũng khen đại ca nhà hắn như vậy, hắn mới biết được rốt cuộc có bao nhiêu buồn nôn.
Làm cả người đều nổi hết cả da gà đây này...
Cũng may Hồ Trường An đối với mỹ nam tử thưởng thức bất quá chỉ vì lòng yêu thích cái đẹp của con người mà thôi, sau khi xem họa xong, liền hảo hảo thu lại, sau đó bảo đảm nói: "A Tá huynh đệ cứ yên tâm, tại hạ sẽ cầm bức họa này phân phó thuộc hạ chép lại thêm mấy chục bức nữa, sau đó sai người ra ngoài hỏi thăm tin tức cho ngươi. Một khi có tin, sẽ lập tức báo lại cho A Tá huynh đệ!."
Cố Tá cũng không biết cách này có thật sự hữu dụng hay không, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ: "Vậy đa tạ Trường An huynh!."
Hai người nói xong, sắc trời cũng không còn sớm.
Hồ Trường An rất nhanh cùng Cố Tá cáo biệt, muốn đem đệ đệ muội muội trở về nội viện.
Cố Tá bởi vì để bụng chuyện của Hồ Trường An, thấy hắn thật tâm đối đãi mình như thế cũng muốn đối với y tốt hơn chút. Hắn do dự một chút, chần chừ nói: "Trường An huynh, chờ khi nào ngươi rãnh rỗi có thể đến đây để cho bắt mạch cho ngươi có được không?"
Ba huynh muội Hồ Trường An vốn phải đi, sau khi nghe vậy, đều không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Hồ Trường Phong kinh ngạc hỏi: "A Tá đại ca, ngươi nhìn ra cái gì?"
_____________________
#Cám: Ủa ngộ hen! Anh nó nó khen được, người ta khen nó bảo buồn nôn? Ủa là sao? 😏😏😏
Danh sách chương