Hoang điêu Lăng Vân ngày đi mười vạn dặm, còn phải nhanh hơn cả máy bay.
Cố Tá đứng cạnh Công Nghi Thiên Hành, mượn chân khí y phóng ra chặn lại những cơn gió quật tới từ mọi phía.
Trên đầu chim, Thương Hạc khoanh tay đứng đó, cả người tựa một pho tượng cao lớn mạnh mẽ, mang theo tư thái cực kỳ trấn định, cùng phong thái nghiêm nghị.
Theo sát sau là Thương Ngự và công chúa Dao Mẫn, người đứng trước cũng phóng ra chân khí bảo vệ tam muội của hắn.
Tất cả mọi người lẳng lặng đứng.
Có sự bảo hộ của Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá lại hiếu kỳ muốn ngắm cảnh sắc bên dưới.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được sự uy nghiêm của trời đất, hùng vĩ mênh mông của núi sông, làm lòng người cũng trở nên khoáng đạt. Cảm giác đó, khi đi máy bay là sẽ không bao giờ có, vì khi đó vẫn luôn bị ngăn cách trong một cái hộp sắt, không thể cảm nhận đầy đủ và chân thật sự tráng lệ này của thiên địa.
Phi hành ba ngày liên tiếp, cho đến khi hoang điêu Lăng Vân thấm mệt, bọn hắn mới tìm một đỉnh núi gần đó, đáp xuống nghỉ ngơi chốc lát, chờ qua một đêm hoang điêu Lăng Vân đã ăn no đủ, lại bắt đầu lên đường lần thứ hai.
Cứ vậy ba ngày lại nghỉ ngơi một lần, qua bốn lần nghỉ ngơi mới đến được địa điểm cần đến.
Phía trước bị một thứ trong suốt không rõ là gì che phủ. Thương Hạc đánh ra lệnh bài trong tay, thứ không rõ kia tựa như thủy tinh cứ thế bị lệnh bài đánh nát, một lỗ hổng thật lớn hiện ra.
Đến khi hoang điêu Lăng Vân vừa bay vào, cảnh sắc trước mắt liền biến đổi.
Đó là một thành trì vô cùng hùng vĩ, quy mô to lớn gần bằng một quốc gia. Nhân khẩu cũng rất đông đúc, đều thành thật chăm chỉ sinh sống, cũng có cung điện thật lớn đứng sừng sững tại tâm thành trì, dùng để chiêu đãi võ giả từ các quốc gia năm mươi năm lại tụ tập đến đây.
Bách tính trong thành trì cũng giống người đân tại đại lục Thiên Võ, biết đến sự tồn tại của võ giả, sự phân chia cảnh giới của võ giả, cũng có rất nhiều võ giả tập võ, nhưng bọn họ cũng biết, mỗi năm mươi năm sẽ có một lượng lớn sứ giả đến đây, nếu bọn họ muốn rời khỏi nơi đây, cũng chỉ có thể đem toàn lực ra để được sứ giả coi trọng, nhưng một khi bọn họ rời đi, như vậy trừ khi lại qua năm mươi năm, nếu không, bọn họ cũng không thể trở về, không có cách nào gặp được người thân.
Hoang điêu Lăng Vân phá không bay đi, hai cánh mở rộng, thẳng hướng cung điện to lớn kia.
Trước cung điện, có một quảng trường vô cùng rộng lớn, lúc này, ngoại trừ hoang điêu Lăng Vân, còn có vài đầu hoang thú to lớn khác, cũng đồng dạng dừng trên sân.
Rất nhiều võ giả thân như tia điện, thoáng vụt qua.
Mỗi một vị khí huyết đều cực kì sâu nặng, gần như cho người cảm giác có thể thấy một vòng xoáy tinh huyết dâng lên từ đỉnh đầu, xông thẳng lên trời! Khiến không trung đều như bị thiêu đốt.
Cố Tá nhìn quanh bốn phía, cũng cảm nhận được, trong những võ giả ở đây, hầu như mỗi một người đều không hề kém hơn đám người Hách Liên Hưng Trình là bao, thậm chí hắn còn cảm nhận được, có một số người vô cùng đáng sợ, giá trị vũ lực ắt cũng phi thường cao.
Không biết đại ca nhà hắn có thể thắng bọn họ không đây? Tuy cậu vốn tin tưởng tuyệt đối, nhưng thoạt nhìn những người đó cũng không thể khinh thường được.
Nhưng Công Nghi Thiên Hành lại cũng không có phản ứng đặc thù gì, ánh mắt y đảo qua, thu liễm hơi thở, thoạt nhìn không khác gì một võ giả cực kỳ bình thường, nếu không giao thủ cùng y, mà chỉ nhìn dung mạo tự nguyệt cùng thân hình thon dài kia, vốn không ai có thể nhận ra sức mạnh của y.
Thương Hạc thả hoang điêu Lăng Vân đi, để nó tự đi săn trong khu vực núi non ngoài thành một khoảng thời gian, mà bản thân hắn thì mang theo nhóm võ giả tiến vào cung điện.
Những người bên ngoài, cho dù cũng là võ giả đến từ hai quốc gia khác thuộc đại lục Thiên Võ, nhưng tất cả đều là kẻ địch.
Sau khi tiến vào cung điện, Cố Tá mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn trộm chút gì.
Bởi vì hắn nhận ra, uy áp va chạm nhau trong cung điện còn mạnh hơn so với bên ngoài, hắn chỉ có thể cùng đi cùng đoàn người lớn, đi sát theo đại ca nhà hắn, cùng ngồi tại một góc của đại sảnh tại vị trí dành cho đại lục tam đẳng.
Từ nơi này có thể thấy, tam đẳng đại lục quả nhiên vô cùng nhỏ yếu, trong đại điện này, địa vị cũng rất thấp. Nếu không phải Thương Vân quốc là một trong những quốc gia tương đối cường đại trong số những đại lục tam đẳng, nói không chừng cũng không khác gì những quốc gia tới trước kia, ngồi tại chỗ xa nhất, khi đó, cũng sẽ như những người đang ngồi đó, xấu hổ từ đầu đến chân.
Sơn hào hải vị cùng rượu lần lượt được mang lên, cho dù có là người đi bên vua luôn có uy thế lớn như Thương Hạc tại Thương Vân quốc, nhưng cũng không dám lỗ mãng gì trong đại sảnh này.
Cố Tá cảm giác có thanh âm vừa vang lên trong đại sảnh, tiếp theo có rất nhiều người nối đuôi tiến vào, bọn họ đều ngồi lên vị trí dành cho bản thân, trong suốt quá trình cũng không phát sinh chuyện gì bất ổn.
Có lẽ đại chiến trăm quốc này rất có quyền uy, mặc kệ là khối đại lục, người quốc gia nào, đều đã tính tốt lộ trình, trong hôm nay đều đến đúng giờ, đến hiện tại, cũng không có ai trễ.
Mà ở phía trên cao nhất, có ba người đột nhiên thình lình xuất hiện.
Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, có một loại hơi thở khủng bố cường đại cùng lúc càn quét cả đại sảnh, làm đáy lòng mọi người đồng thời sinh ra sợ hãi.
Dù là người mạnh nhất đi bên vua, cũng đều như nhau khổng thể động đậy gì dưới uy áp đó.
Sau đó, trong lòng mỗi người đều sinh ra cùng một ý nghĩ…
Thoát phàm cảnh!
Ba người này, nhất định đều là thoát phàm cảnh!
Đến bây giờ Cố Tá cũng chưa từng gặp qua võ giả Thoát Phàm Cảnh, chỉ nghe qua truyền thuyết về bọn họ, biết bọn họ chính là có sức mạnh đứng đầu tại đại lục Thiên Võ, nhưng cụ thể lợi hại như thế nào, cũng chỉ là suy tưởng mà thôi, cũng không có chút khái niệm nào.
Chỉ là hiện tại hình như hắn đã hơi hiểu.
Sức mạnh của Thoát Phàm Cảnh, chính là cho dù bọn họ không nhúc nhích, hơi phóng khí thức, đã đủ khiến cho, dù là tiên thiên đại viên mãn võ giả, cũng không thể động đậy dù chỉ một đầu ngón tay.
Đáng sợ tựa như có thể đông cứng tất cả!
Cảm giác đó khiến sâu trong lòng Cố Tá sinh ra một nỗi khủng hoảng.
Nếu thoát phàm cảnh lợi hại như vậy, nếu người như vậy không vừa ý cậu, chẳng phải hắn sẽ mất đi quyền nắm giữ vận mệnh của bản thân sao?
Từ bản năng hắn bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
Vốn mọi người đều bị uy áp của thoát phàm cảnh kinh sợ, toàn thân cốt châu chứa đựng chân khí dưới sự trấn áp của uy áp, căn bản không thể vận chuyển chân khí, mới khiến nhóm võ giả bất lực.
Cố Tá vỗn cũng đã là một trong số đó.
Nhưng không biết vì sao, tại thời điểm hắn vận chuyển tâm pháp, tinh thần lực trong thức hải lại chuyển mình.
Trong lòng Cố Tá thực sự vui mừng.
Hắn nhanh chóng tu luyện tinh thần lực, theo đó vận chuyển chân khí trong cơ thể, rất nhanh, khí huyết trong kinh mạch hắn lại lưu động lần nữa, tứ chi cũng mất đi sự cứng ngắc, lập tức khôi phục bình thường.
Nhưng hắn vẫn không dám động, bởi vì cậu không muốn vài vị thoát phàm cảnh kia nhìn ra manh mối gì — cũng không biết lai lịch của bọn họ ra sao, nhưng không thể nghi ngờ, trừ Công Nghi Thiên Hành ra, hắn không lại tin ai!
Cho nên, hắn nhất định không thể lộ ra điểm đặc thù của mình…
Cố Tá vẫn không nhúc nhích, phát huy 120% khả năng diễn kỹ của mình.
Mà điều đáng mừng là, ba vị Thoát Phàm Cảnh kia thả ra uy áp chỉ vì uy hiếp, làm tất cả người đến tham gia đại chiến trăm quốc tuân theo sự chỉ huy, cũng không có ý dò xét bọn họ, cũng không có ý chèn ép. Vì vậy, qua không đến một phút đồng hồ, bọn họ đã thu lại uy áp.
Đến khi cảm nhận được thân thể mình được thả ra, Cố Tá lại phục hồi tinh thần, hít vào thật sâu.
Phía sau lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt một mảng!
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.
Suy nghĩ trong lòng hắn chính là, không biết cảm giác vừa rồi của đại ca ra sao?
Tiếp đó, lại có chuyện càng quỷ dị xảy ra.
Cố Tá cảm thấy, bản thân tựa hồ nghe được câu trả lời của Công Nghi Thiên Hành….
Công Nghi Thiên Hành: A Tá chớ lo lắng, uy áp vừa rồi cũng không chế trụ được ta.
Hai mắt Cố Tá trợn to.
Này, đây là chuyện gì? Hắn nhớ rõ, hắn vốn chưa từng nói gì! Hơn nữa có võ giã thoát phàm cảnh ở đây, hắn căn bản là không dám nói nha!
Giọng Công Nghi Thiên Hành lại vang lên: A Tá chớ động, có lẽ là có liên quan đến tinh thần lực của ngươi.
Cố Tá ngưng thở, rồi lại chậm rãi thở ra.
Hắn nghĩ đến sự căng thẳng cực hạn vừa rồi, hình như hắn đã có một ý niệm mãnh liệt, muốn hỏi tình huống đại ca nhà mình…
Công Nghi Thiên Hành: A Tá, tập trung tinh thần, thử nói lại lần nữa với ta.
Cố Tá không chút do dự, hơi cúi đầu tránh đi ánh mắt của những người khác, trong đầu nghĩ: đại ca, có thể nghe tiếng ta không?
Công Nghi Thiên Hành: có thể. A Tá lại thử chặt đứt liên hệ tinh thần xem.
Cố Tá cũng lần nữa nghe theo, quả nhiên, lúc sau hắn lại không nghe được gì.
Giờ khắc này, Cố Tá lại khiếp sợ hơn nữa, chỉ là cũng khó nhịn xuống niềm vui sướng.
Dường như hắn có chút hiểu, tinh thần lực của hắn hình như có thể cách không truyền âm. Khi suy nghĩ của hắn đạt đến độ tập trung nhất, có thể truyền đạt suy nghĩ của mình cho đối tượng mong muốn! Đồng thời, tiếng nói trong đầu đối phương cũng có thể dùng tinh thần lực của hắn làm môi giới, truyền ngược lại, trừ phi chính hắn chủ động chặt đứt, nói cách khác, đây không phải là có thêm một công cụ để bí mật lại dễ dàng nói chuyện sao? Nếu về sau cậu có chuyện bí ẩn gì muốn nói với Công Nghi Thiên Hành, chẳng phải cũng có thể thần không biết quỷ không hay trao đổi sao?
Thật đúng là tiện lợi!
Tuy vừa rồi bị vài cái thoát phàm cảnh ‘khi dễ’, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện điểm này, Cố Tá vẫn cực kỳ cao hứng. Những cảm giác bức bách khó chịu lúc trước cũng đã biến mất toàn bộ.
Tiếp đó, Cố Tá bắt đầu truyền âm qua lại với Công Nghi Thiên Hành, đồng thời cùng rèn luyện độ nhuần nhuyễn, hưởng thụ cái gọi là ‘truyền âm nhập mật’ trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Bên kia Công Nghi Thiên Hành cũng theo Cố Tá thử nghiệm, chỉ cần Cố Tá cúi đầu, những người khác cũng sẽ không chú ý một nhân vật nhỏ bé như hắn, mà bản thân Công Nghi Thiên Hành đối với năng lực khống chế biểu tình đã vượt qua mức bình thường đến nói.
Vì thế, dưới tai mắt của ba vị võ giả thoát phàm cảnh, hai người Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành cứ thế ngầm hàn huyên tốt một hồi.
Cho đến khi những võ giả thoát phàm cảnh kia nói xong những điều cần thiết, Cố Tá mới kịp phản ứng, vừa rồi hắn quá kích động mà xem nhẹ những lời của nhóm võ giả… Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của hắn tại thế giới này, những quy tắc này nói cách khác thì cũng không khác gì những lời động viên trước khi chiến đấu cùng một số thứ khác.
Đúng lúc tiếng Công Nghi Thiên Hành truyền đến: để ta nói chuyện cùng A Tá.
Cố Tá hoàn toàn tin tưởng không thắc mắc gì: đại ca một lúc có thể làm hai việc, quả thật quá lợi hại!
Bình thường lúc đọc sách, luyện công, xử lý sự vụ cũng đều riêng lẻ…khi nào thì luyện ra kĩ năng này chứ.
Cố Tá đứng cạnh Công Nghi Thiên Hành, mượn chân khí y phóng ra chặn lại những cơn gió quật tới từ mọi phía.
Trên đầu chim, Thương Hạc khoanh tay đứng đó, cả người tựa một pho tượng cao lớn mạnh mẽ, mang theo tư thái cực kỳ trấn định, cùng phong thái nghiêm nghị.
Theo sát sau là Thương Ngự và công chúa Dao Mẫn, người đứng trước cũng phóng ra chân khí bảo vệ tam muội của hắn.
Tất cả mọi người lẳng lặng đứng.
Có sự bảo hộ của Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá lại hiếu kỳ muốn ngắm cảnh sắc bên dưới.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được sự uy nghiêm của trời đất, hùng vĩ mênh mông của núi sông, làm lòng người cũng trở nên khoáng đạt. Cảm giác đó, khi đi máy bay là sẽ không bao giờ có, vì khi đó vẫn luôn bị ngăn cách trong một cái hộp sắt, không thể cảm nhận đầy đủ và chân thật sự tráng lệ này của thiên địa.
Phi hành ba ngày liên tiếp, cho đến khi hoang điêu Lăng Vân thấm mệt, bọn hắn mới tìm một đỉnh núi gần đó, đáp xuống nghỉ ngơi chốc lát, chờ qua một đêm hoang điêu Lăng Vân đã ăn no đủ, lại bắt đầu lên đường lần thứ hai.
Cứ vậy ba ngày lại nghỉ ngơi một lần, qua bốn lần nghỉ ngơi mới đến được địa điểm cần đến.
Phía trước bị một thứ trong suốt không rõ là gì che phủ. Thương Hạc đánh ra lệnh bài trong tay, thứ không rõ kia tựa như thủy tinh cứ thế bị lệnh bài đánh nát, một lỗ hổng thật lớn hiện ra.
Đến khi hoang điêu Lăng Vân vừa bay vào, cảnh sắc trước mắt liền biến đổi.
Đó là một thành trì vô cùng hùng vĩ, quy mô to lớn gần bằng một quốc gia. Nhân khẩu cũng rất đông đúc, đều thành thật chăm chỉ sinh sống, cũng có cung điện thật lớn đứng sừng sững tại tâm thành trì, dùng để chiêu đãi võ giả từ các quốc gia năm mươi năm lại tụ tập đến đây.
Bách tính trong thành trì cũng giống người đân tại đại lục Thiên Võ, biết đến sự tồn tại của võ giả, sự phân chia cảnh giới của võ giả, cũng có rất nhiều võ giả tập võ, nhưng bọn họ cũng biết, mỗi năm mươi năm sẽ có một lượng lớn sứ giả đến đây, nếu bọn họ muốn rời khỏi nơi đây, cũng chỉ có thể đem toàn lực ra để được sứ giả coi trọng, nhưng một khi bọn họ rời đi, như vậy trừ khi lại qua năm mươi năm, nếu không, bọn họ cũng không thể trở về, không có cách nào gặp được người thân.
Hoang điêu Lăng Vân phá không bay đi, hai cánh mở rộng, thẳng hướng cung điện to lớn kia.
Trước cung điện, có một quảng trường vô cùng rộng lớn, lúc này, ngoại trừ hoang điêu Lăng Vân, còn có vài đầu hoang thú to lớn khác, cũng đồng dạng dừng trên sân.
Rất nhiều võ giả thân như tia điện, thoáng vụt qua.
Mỗi một vị khí huyết đều cực kì sâu nặng, gần như cho người cảm giác có thể thấy một vòng xoáy tinh huyết dâng lên từ đỉnh đầu, xông thẳng lên trời! Khiến không trung đều như bị thiêu đốt.
Cố Tá nhìn quanh bốn phía, cũng cảm nhận được, trong những võ giả ở đây, hầu như mỗi một người đều không hề kém hơn đám người Hách Liên Hưng Trình là bao, thậm chí hắn còn cảm nhận được, có một số người vô cùng đáng sợ, giá trị vũ lực ắt cũng phi thường cao.
Không biết đại ca nhà hắn có thể thắng bọn họ không đây? Tuy cậu vốn tin tưởng tuyệt đối, nhưng thoạt nhìn những người đó cũng không thể khinh thường được.
Nhưng Công Nghi Thiên Hành lại cũng không có phản ứng đặc thù gì, ánh mắt y đảo qua, thu liễm hơi thở, thoạt nhìn không khác gì một võ giả cực kỳ bình thường, nếu không giao thủ cùng y, mà chỉ nhìn dung mạo tự nguyệt cùng thân hình thon dài kia, vốn không ai có thể nhận ra sức mạnh của y.
Thương Hạc thả hoang điêu Lăng Vân đi, để nó tự đi săn trong khu vực núi non ngoài thành một khoảng thời gian, mà bản thân hắn thì mang theo nhóm võ giả tiến vào cung điện.
Những người bên ngoài, cho dù cũng là võ giả đến từ hai quốc gia khác thuộc đại lục Thiên Võ, nhưng tất cả đều là kẻ địch.
Sau khi tiến vào cung điện, Cố Tá mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn trộm chút gì.
Bởi vì hắn nhận ra, uy áp va chạm nhau trong cung điện còn mạnh hơn so với bên ngoài, hắn chỉ có thể cùng đi cùng đoàn người lớn, đi sát theo đại ca nhà hắn, cùng ngồi tại một góc của đại sảnh tại vị trí dành cho đại lục tam đẳng.
Từ nơi này có thể thấy, tam đẳng đại lục quả nhiên vô cùng nhỏ yếu, trong đại điện này, địa vị cũng rất thấp. Nếu không phải Thương Vân quốc là một trong những quốc gia tương đối cường đại trong số những đại lục tam đẳng, nói không chừng cũng không khác gì những quốc gia tới trước kia, ngồi tại chỗ xa nhất, khi đó, cũng sẽ như những người đang ngồi đó, xấu hổ từ đầu đến chân.
Sơn hào hải vị cùng rượu lần lượt được mang lên, cho dù có là người đi bên vua luôn có uy thế lớn như Thương Hạc tại Thương Vân quốc, nhưng cũng không dám lỗ mãng gì trong đại sảnh này.
Cố Tá cảm giác có thanh âm vừa vang lên trong đại sảnh, tiếp theo có rất nhiều người nối đuôi tiến vào, bọn họ đều ngồi lên vị trí dành cho bản thân, trong suốt quá trình cũng không phát sinh chuyện gì bất ổn.
Có lẽ đại chiến trăm quốc này rất có quyền uy, mặc kệ là khối đại lục, người quốc gia nào, đều đã tính tốt lộ trình, trong hôm nay đều đến đúng giờ, đến hiện tại, cũng không có ai trễ.
Mà ở phía trên cao nhất, có ba người đột nhiên thình lình xuất hiện.
Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, có một loại hơi thở khủng bố cường đại cùng lúc càn quét cả đại sảnh, làm đáy lòng mọi người đồng thời sinh ra sợ hãi.
Dù là người mạnh nhất đi bên vua, cũng đều như nhau khổng thể động đậy gì dưới uy áp đó.
Sau đó, trong lòng mỗi người đều sinh ra cùng một ý nghĩ…
Thoát phàm cảnh!
Ba người này, nhất định đều là thoát phàm cảnh!
Đến bây giờ Cố Tá cũng chưa từng gặp qua võ giả Thoát Phàm Cảnh, chỉ nghe qua truyền thuyết về bọn họ, biết bọn họ chính là có sức mạnh đứng đầu tại đại lục Thiên Võ, nhưng cụ thể lợi hại như thế nào, cũng chỉ là suy tưởng mà thôi, cũng không có chút khái niệm nào.
Chỉ là hiện tại hình như hắn đã hơi hiểu.
Sức mạnh của Thoát Phàm Cảnh, chính là cho dù bọn họ không nhúc nhích, hơi phóng khí thức, đã đủ khiến cho, dù là tiên thiên đại viên mãn võ giả, cũng không thể động đậy dù chỉ một đầu ngón tay.
Đáng sợ tựa như có thể đông cứng tất cả!
Cảm giác đó khiến sâu trong lòng Cố Tá sinh ra một nỗi khủng hoảng.
Nếu thoát phàm cảnh lợi hại như vậy, nếu người như vậy không vừa ý cậu, chẳng phải hắn sẽ mất đi quyền nắm giữ vận mệnh của bản thân sao?
Từ bản năng hắn bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
Vốn mọi người đều bị uy áp của thoát phàm cảnh kinh sợ, toàn thân cốt châu chứa đựng chân khí dưới sự trấn áp của uy áp, căn bản không thể vận chuyển chân khí, mới khiến nhóm võ giả bất lực.
Cố Tá vỗn cũng đã là một trong số đó.
Nhưng không biết vì sao, tại thời điểm hắn vận chuyển tâm pháp, tinh thần lực trong thức hải lại chuyển mình.
Trong lòng Cố Tá thực sự vui mừng.
Hắn nhanh chóng tu luyện tinh thần lực, theo đó vận chuyển chân khí trong cơ thể, rất nhanh, khí huyết trong kinh mạch hắn lại lưu động lần nữa, tứ chi cũng mất đi sự cứng ngắc, lập tức khôi phục bình thường.
Nhưng hắn vẫn không dám động, bởi vì cậu không muốn vài vị thoát phàm cảnh kia nhìn ra manh mối gì — cũng không biết lai lịch của bọn họ ra sao, nhưng không thể nghi ngờ, trừ Công Nghi Thiên Hành ra, hắn không lại tin ai!
Cho nên, hắn nhất định không thể lộ ra điểm đặc thù của mình…
Cố Tá vẫn không nhúc nhích, phát huy 120% khả năng diễn kỹ của mình.
Mà điều đáng mừng là, ba vị Thoát Phàm Cảnh kia thả ra uy áp chỉ vì uy hiếp, làm tất cả người đến tham gia đại chiến trăm quốc tuân theo sự chỉ huy, cũng không có ý dò xét bọn họ, cũng không có ý chèn ép. Vì vậy, qua không đến một phút đồng hồ, bọn họ đã thu lại uy áp.
Đến khi cảm nhận được thân thể mình được thả ra, Cố Tá lại phục hồi tinh thần, hít vào thật sâu.
Phía sau lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt một mảng!
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.
Suy nghĩ trong lòng hắn chính là, không biết cảm giác vừa rồi của đại ca ra sao?
Tiếp đó, lại có chuyện càng quỷ dị xảy ra.
Cố Tá cảm thấy, bản thân tựa hồ nghe được câu trả lời của Công Nghi Thiên Hành….
Công Nghi Thiên Hành: A Tá chớ lo lắng, uy áp vừa rồi cũng không chế trụ được ta.
Hai mắt Cố Tá trợn to.
Này, đây là chuyện gì? Hắn nhớ rõ, hắn vốn chưa từng nói gì! Hơn nữa có võ giã thoát phàm cảnh ở đây, hắn căn bản là không dám nói nha!
Giọng Công Nghi Thiên Hành lại vang lên: A Tá chớ động, có lẽ là có liên quan đến tinh thần lực của ngươi.
Cố Tá ngưng thở, rồi lại chậm rãi thở ra.
Hắn nghĩ đến sự căng thẳng cực hạn vừa rồi, hình như hắn đã có một ý niệm mãnh liệt, muốn hỏi tình huống đại ca nhà mình…
Công Nghi Thiên Hành: A Tá, tập trung tinh thần, thử nói lại lần nữa với ta.
Cố Tá không chút do dự, hơi cúi đầu tránh đi ánh mắt của những người khác, trong đầu nghĩ: đại ca, có thể nghe tiếng ta không?
Công Nghi Thiên Hành: có thể. A Tá lại thử chặt đứt liên hệ tinh thần xem.
Cố Tá cũng lần nữa nghe theo, quả nhiên, lúc sau hắn lại không nghe được gì.
Giờ khắc này, Cố Tá lại khiếp sợ hơn nữa, chỉ là cũng khó nhịn xuống niềm vui sướng.
Dường như hắn có chút hiểu, tinh thần lực của hắn hình như có thể cách không truyền âm. Khi suy nghĩ của hắn đạt đến độ tập trung nhất, có thể truyền đạt suy nghĩ của mình cho đối tượng mong muốn! Đồng thời, tiếng nói trong đầu đối phương cũng có thể dùng tinh thần lực của hắn làm môi giới, truyền ngược lại, trừ phi chính hắn chủ động chặt đứt, nói cách khác, đây không phải là có thêm một công cụ để bí mật lại dễ dàng nói chuyện sao? Nếu về sau cậu có chuyện bí ẩn gì muốn nói với Công Nghi Thiên Hành, chẳng phải cũng có thể thần không biết quỷ không hay trao đổi sao?
Thật đúng là tiện lợi!
Tuy vừa rồi bị vài cái thoát phàm cảnh ‘khi dễ’, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện điểm này, Cố Tá vẫn cực kỳ cao hứng. Những cảm giác bức bách khó chịu lúc trước cũng đã biến mất toàn bộ.
Tiếp đó, Cố Tá bắt đầu truyền âm qua lại với Công Nghi Thiên Hành, đồng thời cùng rèn luyện độ nhuần nhuyễn, hưởng thụ cái gọi là ‘truyền âm nhập mật’ trong các tiểu thuyết võ hiệp.
Bên kia Công Nghi Thiên Hành cũng theo Cố Tá thử nghiệm, chỉ cần Cố Tá cúi đầu, những người khác cũng sẽ không chú ý một nhân vật nhỏ bé như hắn, mà bản thân Công Nghi Thiên Hành đối với năng lực khống chế biểu tình đã vượt qua mức bình thường đến nói.
Vì thế, dưới tai mắt của ba vị võ giả thoát phàm cảnh, hai người Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành cứ thế ngầm hàn huyên tốt một hồi.
Cho đến khi những võ giả thoát phàm cảnh kia nói xong những điều cần thiết, Cố Tá mới kịp phản ứng, vừa rồi hắn quá kích động mà xem nhẹ những lời của nhóm võ giả… Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của hắn tại thế giới này, những quy tắc này nói cách khác thì cũng không khác gì những lời động viên trước khi chiến đấu cùng một số thứ khác.
Đúng lúc tiếng Công Nghi Thiên Hành truyền đến: để ta nói chuyện cùng A Tá.
Cố Tá hoàn toàn tin tưởng không thắc mắc gì: đại ca một lúc có thể làm hai việc, quả thật quá lợi hại!
Bình thường lúc đọc sách, luyện công, xử lý sự vụ cũng đều riêng lẻ…khi nào thì luyện ra kĩ năng này chứ.
Danh sách chương