“Nói đến những người có võ công cao trên giang hồ thì không thể không nói đến người đứng đầu Kính thành – Cố Lân Đường! Nhớ năm đó hắn dùng một kiếm chém đôi con sông, sau đó liền biến mất trong giang hồ… Chẳng qua đến ngày hôm nay, hắn lại lần thứ hai xuất hiện trên giang hồ, mang đến tinh phong huyết vũ!” Người thuyết thư nói đến đây, gõ mạnh cây thước trong tay: “Lại nói đến ngay sau khi hắn vừa mới rời Tây Vực liền gặp phải hái hoa tặc nổi danh trên giang hồ — Duẫn Thành Song! Cái tên Duẫn Thành Song này, mặc dù là hái hoa tặc nhưng võ công lại không hề yếu kém…”

Chỉ có câu chuyện mới mẻ nhất mới có thể hấp dẫn được nhiều khách đến uống trà. Nước miếng người thuyết thư như mưa rào, thước gõ trong tay vung lên hạ xuống, tạo nên bầu không khí náo nhiệt ngay trong quán trà.

Khách đến uống trà dường như rất có hứng thú với người đứng đầu Kính thành luôn luôn thần bí – Cố Lân Đường. Chỉ một lát sau, chung quanh người thuyết thư liền vây đầy người, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.

Ngồi trước mặt người thuyết thư chính là một nam nhân có diện mạo tuấn mỹ. Từ khi người thuyết thư bắt đầu nói, hắn liền chăm chú lắng nghe, một phút thất thần cũng không có. Chẳng qua người thuyết thư nói đến một nửa muốn kiếm tiền trà, nam nhân kia ngay cả một đồng cũng không đưa.

Thì ra là một tên keo kiệt, lại còn ăn mặc không tồi nữa chứ. Người thuyết thư nghĩ vậy nhưng lại không dám nói cái gì. Con người đều có một loại trực giác… Biết ai dễ chọc, ai không dễ chọc.

Mãi cho đến buổi chiều tan cuộc, nam nhân cũng không rời đi. Hắn mỉm cười nhìn người thuyết thư trước mặt mình, chờ đến khi người thuyết thư bắt đầu chuẩn bị về, mới mở miệng: “Ngươi biết được không ít chuyện.”

“…” Người thuyết thư sửng sốt, xấu hổ nở nụ cười: “Làm nghề như chúng tôi, không biết được chút tin tức… thì sao có thể nói.”

“Thật không.” Nam nhân như là nghĩ đến gì đó, nhìn hắn một cái: “Ngươi còn biết những thứ gì, chi bằng… nói hết cho ta nghe?”

“…” Người thuyết thư nghe thế, nụ cười trên mặt liền nhạt đi.

“Có sinh ý không làm, không phải là một người biết làm ăn.” Nam nhân vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu, đưa tới trước mặt người thuyết thư: “Thấy sao?”

“…” Người thuyết thư thấy giá trị trên tờ ngân phiếu, biểu tình vốn đạm mạc lập tức trở nên rối rắm.

“Nếu ngươi nói làm ta vừa lòng, ta còn có thể thêm gấp đôi.” Nam nhân nói thêm.

“Cái này…” Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, những lời này không hề nói suông. Ánh mắt người thuyết thư sáng lên, hiển nhiên là rất động tâm.

“Nói đi.” Nam nhân nói: “Ta chỉ là muốn nghe một vài câu chuyện thôi.”



Sáng sớm Cố Thiên Thụ liền tỉnh lại. Giấc ngủ hôm qua dường như rất nồng, sau khi tỉnh lại cả người đều thần thanh khí sảng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Lần này hắn đi du lịch vốn là để cải thiện tâm tình. Hiện tại thật vất vả mới đến Tẫn Châu, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Vân Đình vô cùng tri kỷ chuẩn bị bữa sáng cho Cố Thiên Thụ, hầu hạ hắn dùng cơm xong liền hỏi ý kiến Cố Thiên Thụ muốn đi chỗ nào dạo chơi.

“Tùy ý.” Chỗ nào Cố Thiên Thụ cũng muốn đi. Dù sao nơi này là cổ đại, có rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy qua, đến chỗ nào cũng đều thấy mới mẻ.

Vì thế Vân Đình đành phải giúp Cố Thiên Thụ định ra hành trình, trước tiên đến một khu chợ hoa tương đối nổi danh ở Tẫn châu ngao du. Vân Đình quả thật rất hiểu tôn thượng nhà hắn, biết tôn thượng vô cùng yêu thích thực vật. Hắn cũng đã chuẩn bị trước, tìm hiểu kỹ cảnh sắc và đường đi ở Tẫn châu.

“Vân Đình, ngươi đi với ta.” Ra ngoài đi dạo không giống như đi đường. Quá nhiều người ngược lại sẽ không có ý nghĩa. Cố Thiên Thụ trực tiếp phân phó Vân Đình.

“Vâng, tôn thượng.” Vân Đình hiển nhiên sẽ không cự tuyệt.

Vì thế hai người từ khách điếm đi đến chợ hoa. Hiện giờ xuân ý đang nồng, ánh mặt trời lại không quá gay gắt, cành liễu đâm chồi nảy lộc đua nhau khoe sắc.

Tẫn châu gần sông, hay trồng một ít thực vật ưa nước. Đá viên được làm thành một con đường vô cùng sạch sẽ. Không ít thiếu nữ quần là áo lụa cầm cành đào điểm tô thêm sắc thắm, càng làm tòa thành thêm vài phần xuân ý.

Cố Thiên Thụ mặc bạch y, trên vai vẫn khoác áo lông cừu. Mái tóc màu đen không buộc những thứ trang sức quá mức phức tạp, chỉ dùng một mảnh lụa buộc lại ở sau gáy. Cả người đều lộ ra khí chất như băng tuyết: kiêu ngạo và lạnh lùng. Nếu nói người như vậy, vốn nên làm người sợ hãi; nhưng cố tình hắn lại có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Lúc không vui hơi mím môi, dường như có thể câu lấy ba hồn bảy phách của những người chung quanh.

“Tôn thượng, có cần mua một cành đào không ạ?” Hoa đào với ng mỹ nhân rất là hợp nhau. Cố Thiên Thụ mặc bạch y, nếu cầm thêm một cành đào tô điểm sắc hồng, không biết sẽ phong tình đến cỡ nào. Vân Đình nghĩ vậy, nhưng sẽ không nói ra. Khi đối mặt với Cố Thiên Thụ, biểu tình của hắn vĩnh viễn đều là cung kính và thấp kém.

“Khỏi.” Thân là một nam nhân, lại không giống như Cố Lân Đường cuồng nhiệt thực vật. Cố Thiên Thụ không hề có hứng thú với việc cầm cành đào đi tung tăng khắp phố.

“Vâng.” Vân Đình thấy thế liền không nói gì thêm nữa, chỉ đi theo sau Cố Thiên Thụ chậm rãi hướng đến chợ hoa.

Thật ra có đôi khi tiếng trung lại bác đại tinh thâm đến vậy. Chợ hoa với phố hoa chỉ khác có một chữ, nhưng ý tứ biểu đạt lại hoàn toàn khác biệt. Khi Cố Thiên Thụ đi tới con phố bán hoa kia, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là… Có lẽ hắn đối với phố hoa còn thấy hứng thú hơn một chút.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng Vân Đình lại không biết. Vân Đình chỉ biết tôn thượng nhà mình yêu thích các loại thực vật, hơn nữa lại vô cùng chán ghét phố hoa.

Tẫn châu tuy là tiểu thành, nhưng bởi vì vị trí địa lý nên một năm bốn mùa đều ấm áp ướt át, cực kỳ thích hợp để gieo trồng các loại thực vật. Bởi vậy chợ hoa nơi này vô cùng nổi tiếng. Hai bên đường chợ hoa ngập tràn sắc thắm, chủng loại thực vật bán ra cực kỳ phức tạp. Có hoa cỏ, có bồn hoa, còn có cây giống vân vân.

Đang đi dạo, đột nhiên Cố Thiên Thụ chú ý tới một quán nhỏ bị không ít người vây quanh. Hắn đi đến nhìn qua, liền thấy được một gốc lan cực kỳ xinh đẹp. Căn cứ theo ký ức của Cố Lân Đường, Cố Thiên Thụ liền nhanh chóng nhận ra chủng loại hoa lan này — Tử Sơn Kỳ Lân.

Quân tử yêu lan, lan lại là một trong tứ đại quân tử trong tự nhiên, hiển nhiên là luôn được văn nhân mặc khách yêu thích. Bởi thế một ít hoa lan trân quý có giá cực kỳ cao, thậm chí so với châu báu còn quý trọng hơn.

Từ trong trí nhớ của Cố Lân Đường, điều kiện để Tử Sơn Kỳ Lân sinh trưởng vô cùng hà khắc, cực kỳ khó được. Huống chi nhìn hình hài, màu sắc hoa lan mà xem, phẩm chất cũng rất tốt.

Người bán gốc lan này ngược lại có vẻ kỳ quái, ngồi không hét giá, đầu đội mũ vành phủ lụa đen, một câu cũng không nói.

“Ta ra giá hai mươi vạn lượng!” Người biết hàng bên trong chợ hoa có không ít, bởi thế giá cả tăng lên vô cùng nhanh chóng.

Vân Đình vẫn luôn chú ý đến Cố Thiên Thụ. Lúc này thấy ánh mắt của hắn, lập tức hỏi: “Tôn thượng muốn gốc hoa lan kia sao?”

“…” Cố Thiên Thụ trầm mặc một hồi, vẫn gật đầu. Bây giờ hắn là Cố Lân Đường, nếu như nói không muốn, tuyệt đối sẽ khiến Vân Đình hoài nghi.

“Thuộc hạ đi mua.” Vân Đình thật cao hứng có thể gặp được thứ mà Cố Thiên Thụ cảm thấy hứng thú. Hắn trực tiếp đi tới cạnh chủ quán, mở miệng hỏi: “Hoa lan này bán thế nào?”

Cố Thiên Thụ đứng ở bên cạnh nhìn nhìn. Hắn còn tưởng người bán kỳ quái kia sẽ không đếm xỉa đến Vân Đình, lại không ngờ rằng người nọ lại đáp lời. Chẳng những đáp lại, ánh mắt còn nhìn về phía Cố Thiên Thụ. Hắn nói: “Hoa lan phối mỹ nhân. Nếu là mỹ nhân, ngược lại ta có thể không lấy một xu.”

“…” Thấy thế nào cũng cảm thấy mình bị đùa giỡn. Chỉ là nói đi cũng phải nói lại… giọng nói này sao lại thấy quen thuộc đến thế? “…” Vân Đình nghe vậy nhíu nhíu mày. Hắn hiển nhiên cũng nghe ra trong lời nói người này có sự trêu đùa. Đang định nói chuyện, lại bị Cố Thiên Thụ chen ngang.

“Hoa lan phối mỹ nhân. Ta thấy lời này xem ra là ngươi muốn tự mình thưởng thức rồi.” Khóe miệng Cố Thiên Thụ khẽ nhếch: “Thanh Trạch đại nhân.”

“…” Vân Đình im lặng. Cuối cùng hắn cũng biết được người này vì cái gì lại muốn đội mũ.

“Lân Đường, xem ra ngươi thật sự không xem ta là bằng hữu. Đến trung nguyên đã lâu như vậy mà ngay cả gặp mặt cũng không chịu đến.” Nam nhân tên Thanh Trạch đại nhân đứng lên, trực tiếp ôm lấy hoa lan đi tới trước mặt Cố Thiên Thụ.

“…” Cố Thiên Thụ tự biết đuối lý nên không phản bác.

“Bồn hoa lan này, xem ra ngươi vô phúc tiêu thụ.” Thanh Trạch nhẹ buông tay, như muốn đập nát bồn hoa trước mặt Cố Thiên Thụ!

Nhìn thấy động tác này của Thanh Trạch, Cố Thiên Thụ phản xạ có điều kiện khom lưng xuống tiếp lấy bồn hoa lan kia, sau đó mới ngẩng đầu lên, trầm mặc hồi lâu mới miễn cưỡng nghẹn ra vài chữ: “Ta không có ý này.”

“Vậy vì cái gì ngươi lại không đến tìm ta?” Cho dù cách một tầng lụa đen mỏng, Cố Thiên Thụ vẫn có thể cảm giác được ánh mắt trách móc của Thanh Trạch.

“…” Cố Thiên Thụ lại không thể nói vì mình sợ lộ hàng! Không kiếm được cái cớ nào, hắn đành ngậm miệng không nói.

“Không nói gì sao?” Thanh Trạch nói: “Nếu không phải là ta tới tìm ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không đến gặp mặt ta đâu.”

… Loại cảm giác giống như bị người bắt gian này là sao hả. Cố Thiên Thụ âm thầm lau mồ hôi lạnh một phen.

“Được rồi, không đùa ngươi nữa. Biết ngươi thích hoa lan, ta có thể đập nát bồn hoa này trước mặt ngươi để trả thù sao.” Thanh Trạch nói: “Ngươi nói đúng không, Vân Đình.”

“… Vâng.” Vân Đình chỉ có thể trả lời như vậy.

“…” Ngươi tuyệt đối làm được, Cố Thiên Thụ nghĩ. Nếu hắn không vươn tay ra chụp — bồn hoa trị giá mấy chục vạn lượng bạc này tuyệt đối sẽ vỡ nát tan tành!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện