Dường như nơi nào cũng phải có ít nhất vài ba tên ăn chơi trác táng không được hoan nghênh. Mà tên Lục Nhân quần là áo lượt này chính là tên hoa hoa công tử vô cùng nổi danh tại Tẫn châu. Phụ thân hắn là tri phủ Tẫn châu, mẫu thân là một nữ hiệp nổi tiếng trên chốn giang hồ. Có thể nói dù là triều đình hay trên giang hồ, thân phận của hắn đều dùng được.

Nhưng có một câu nói rất đúng — cư quan giả bất truyền tam đại*. Lục Nhân không được di truyền sự cơ trí của phụ thân, cũng không có hiệp khí của mẫu thân hắn, ngược lại lại bị nuông chiều thành một tên ăn chơi trác táng.

* Cư quan giả bất truyện tam đại: đại khái là làm quan không thể truyền đến đời thứ ba.

Đùa giỡn dân nữ, qua đêm chốn thanh lâu bla bla đối với Lục Nhân mà nói đã là chuyện không thể bình thường hơn. Chỉ là hôm nay, Lục Nhân lại giống như bị trúng tà, lại đi đùa giỡn nam nhân, lại là một nam nhân không dễ chọc.

Nam nhân kia vừa nhìn là biết không phải là người Tẫn châu, gương mặt xa lạ, mặc bạch y, bên hông còn đeo một thanh kiếm tinh xảo, đứng từ xa nhìn đã cảm nhận được khí chất xa cách. Nếu là ngày thường, Lục Nhân vẫn có mắt nhìn, người nào chọc được người nào không. Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, vì khi Lục Nhân nhìn thấy nam nhân này, lý trí liền không dùng được.

Đôi môi kia, gương mặt kia, ánh mắt kia, đôi lông mi như cặp cánh bướm, một mái tóc đen tung bay theo gió, tựa như một con mèo nhỏ dùng móng vuốt cào cấu trong lòng Lục Nhân.

Nếu có thể ôm lấy mỹ nhân cỡ này vào lòng để yêu thương… Ý nghĩ này liền nhanh chóng nảy mầm mọc rễ trong đầu Lục Nhân, hắn đứng ở đằng xa ngơ ngác nhìn Cố Thiên Thụ. Nhìn ngón tay thon dài kia tao nhã cầm chén trà, sau đó chậm rãi đưa lên miệng, mím môi thành một đường chỉ. Cánh môi duyên dáng dính nước trà lại càng thêm mềm mại ướt át. Đột nhiên Lục Nhân rất muốn đè người kia dưới thân, nhìn người kia khóc lóc cầu xin tha thứ.

Càng là thứ thánh khiết, lại càng dễ khiến cho người nảy lên dục vọng muốn phá hỏng.

Bị dục vọng trong đầu mê hoặc, Lục Nhân không chút do dự dẫn theo một đám tiểu đệ của hắn đi tới trước mặt Cố Thiên Thụ. Ánh mắt hắn không rời mắt khỏi người Cố Thiên Thụ nửa phút, khi đi đến trước mặt Cố Thiên Thụ lại còn gây thất vọng nuốt nước miếng nhiều lần.

“…” Vân Đình trầm mặc rút ra một chiếc khăn tay, yên lặng lau khô bàn tay bị dính nước trà của tôn thượng nhà mình. Sau đó mới nhìn về phía tên công tử bột — ánh mắt kia lạnh thấu xương, giống như đang nhìn một người đã chết.

“Ai nha, Lân Đường.” Giọng Chúc Thanh Trạch mang theo ý cười: “Cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao mà ngươi lại gặp phải nhiều phiền toái đến vậy.”

“…” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc, không nói chuyện cũng không động.

“Tôn thượng, thuộc hạ làm việc không chu toàn.” Vân Đình lau sạch tay Cố Thiên Thụ, chậm rãi rút kiếm bên hông ra — kiếm ra khỏi vỏ, đó là muốn liếm máu.

Cố Thiên Thụ ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, ánh mắt không nhìn đến Lục Nhân một chút nào. Nghe thấy Vân Đình nói thế, tay phải mới cầm lấy chiếc đũa bắt đầu chậm rãi gắp thức ăn: “Đừng quấy rầy lúc ta ăn cơm.”

“Vâng.” Lời Vân Đình vừa dứt, liền trực tiếp dùng khinh công bay lên — Đương nhiên, hắn không đi một mình, tay phải hắn cầm kiếm, tay trái nắm lấy cổ áo Lục Nhân, trực tiếp lôi tên này đi theo.

“Á á á á!!” Lục Nhân hét lên thảm thiết, bị Vân Đình mạnh mẽ lôi ra tửu lâu.

“Chậc chậc, có đôi khi ta thật sự rất hâm mộ ngươi.” Chúc Thanh Trạch thở dài: “Có một thuộc hạ như Vân Đình, nếu ta là ngươi thì ta cũng không muốn nói nhiều làm gì.”

Cố Thiên Thụ nhướng mày liếc hắn một cái, không nói.

Đáng thương cho đám hồ bằng cẩu hữu của Lục Nhân kia, bị biến cố đột ngột xuất hiện này dọa gần chết. Những tên ăn chơi trác táng như bọn họ làm gì đã được thấy qua tình cảnh này, võ công và giang hồ, đối với những tên công tử bột được nuông chiều mà nói chính là truyền thuyết xa xôi.

“Ngươi có từng nghe qua cái tên Sở Thiên Hoàng chưa?” Vừa nói, Chúc Thanh Trạch vừa lấy cái mũ xuống lộ ra một gương mặt cực kỳ tuấn lãng. Diện mạo hắn không kém Cố Thiên Thụ chút nào, chẳng qua Cố Thiên Thụ gắn với hai chữ tinh xảo, mà Chúc Thanh Trạch lại là nho nhã.

“… Hả?” Tuy trên mặt Cố Thiên Thụ không có biểu tình gì, nhưng lại giật mình.

“Theo tin tức ta có được thì huyết án ở Giang Nam là do hắn làm đi.” Chúc Thanh Trạch vừa uống rượu, vừa không chút để ý nói: “… Lân Đường, sao ngươi lại gặp phải Sở Thiên Hoàng. Người này, là một tên điên không hơn không kém.”

Cố Thiên Thụ không uống rượu, ánh mắt nhìn về phía Chúc Thanh Trạch.

“Tính tình hắn âm tình bất định, tùy tính đến cực điểm.” Chúc Thanh Trạch nói: “Hơn nữa thế lực trên giang hồ lại khổng lồ… Dù là ta cũng không thám thính được chút tin tức nào về hắn.”

Nhân mạch rộng lớn của Chúc Thanh Trạch không chỉ mang lại cho hắn rất nhiều tri kỷ, mà còn có đủ loại tin tức. Có thể nói, ngay cả Chúc Thanh Trạch còn không có được chút tin tức nào thì đừng nói đến người khác có thể làm được gì.

Bản thân Cố Thiên Thụ chưa từng suy nghĩ cẩn thận vì sao Sở Thiên Hoàng lại tìm đến hắn. Hắn tỉ mỉ nghiền ngẫm lại toàn bộ sự việc, phát hiện: Duẫn Thành Song, có lẽ chính là một cánh cửa có thể đột phá.

Nhưng lời đến bên miệng, Cố Thiên Thụ lại do dự. Hắn không biết mình nhờ Chúc Thanh Trạch hỗ trợ có thể khiến người này hoài nghi hay không. Bởi vì với tính cách của Cố Lân Đường mà nói, cầu người quả thực chính là chuyện không có khả năng xảy ra.

Nhất lực phá bách xảo*, có võ công cực cao như Cố Lân Đường, quả thực khinh thường quan tâm đến những ‘việc nhỏ’ này.

* Nhất lực phá bách xảo: dùng một lực phá tan trăm loại kỹ xảo.

“Nói thật, Lân Đường, so với mấy năm trước thì bây giờ ngươi tạo cho ta một cảm giác dễ ở chung hơn rất nhiều.” Chúc Thanh Trạch như đang nói giỡn, lại như là nghiêm túc: “Nếu mấy năm trước ngươi là người tuyết, thì bây giờ… lại biến thành tuyết nữ.” Một người từ trong ra ngoài đều được cấu thành từ băng tuyết, vốn không phải nhân loại. Mà hiện giờ, lại là nhân loại có cảm xúc.

Sở dĩ Cố Lân Đường có võ công cao như vậy, chính là bởi vì hắn không có động tâm với thế tục. Nhưng hiện tại, loại tâm tình này lại bị dao động… Ánh mắt Chúc Thanh Trạch mang theo ý cười ôn nhu lại ẩn hiện một tia quái dị, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu.

Nhưng khi Cố Thiên Thụ nghe thấy những lời Chúc Thanh Trạch nói, Cố Thiên Thụ đành phải nuốt xuống những điều định nói ra. Hắn không phải Cố Lân Đường, không quan tâm đến bất kỳ ai. Ví dụ như những người ở bên cạnh, Cố Lân Đường có lẽ sẽ không chút dao động nhìn Vân Đình chết ở trước mặt mình, nhưng Cố Thiên Thụ sẽ dùng toàn lực cứu lấy Vân Đình… Dù sao Vân Đình cũng chính là người thân thiết nhất với hắn từ khi hắn đến thế giới này.

“Ừ, Vân Đình, xử lý xong?” Ngay lúc Cố Thiên Thụ lâm vào trầm tư, Vân Đình từ bên ngoài tửu lâu đi vào. Kiếm của hắn đã được nhét vào vỏ, trên người còn tản ra thoang thoảng máu tươi, xem ra là đã giáo huấn tên ăn chơi trác táng kia rồi.

“Đúng thế, Thanh Trạch đại nhân.” Vân Đình nói: “Tôn thượng…”

Cố Thiên Thụ đã đoán được Vân Đình muốn nói gì, chỉ là hắn lắc lắc đầu, sau đó nói: “Đừng nhiều lời.”

“Vâng.” Vân Đình đứng sau Cố Thiên Thụ, nhìn bộ dạng xem chừng là không định ngồi xuống.

“Ngồi xuống ăn chung đi.” Cố Thiên Thụ nhìn hắn một cái.

“… Vâng.” Vân Đình vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thật đáng tin của Cố Thiên Thụ, cuối cùng không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống. Ngược lại, Thanh Trạch nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc nhíu mày, dường như là tò mò rốt cuộc là điều gì đã làm bạn tốt của hắn có thay đổi lớn đến như vậy.

Bữa cơm ngược lại vô cùng an nhàn, không còn kẻ nào khác đến quấy rầy Cố Thiên Thụ. Chúc Thanh Trạch vẫn tiếp tục nói nhiều, chẳng qua đối tượng lại biến thành Vân Đình — Hắn cực kỳ hiểu rõ bạn tốt, lúc ăn cơm không có thói quen nói chuyện nên không muốn xông lên để chịu mất mặt.

Ăn cơm xong, Cố Thiên Thụ với Vân Đình bắt đầu trở về. Chúc Thanh Trạch lại thực tự nhiên theo sau, tỏ vẻ muốn theo Cố Thiên Thụ về chỗ ở.

Cố Thiên Thụ vì vị bạn tốt này đau đầu không thôi. Hành động này của Chúc Thanh Trạch mình lại không thể nói gì, chỉ có thể yên lặng đi ở đằng trước, cầu mong mọi chuyện sẽ không như mình đã nghĩ.

Nhưng ở rất nhiều thời điểm, ngươi càng không muốn làm thì nó lại càng xảy ra. Cố Thiên Thụ thực nhanh chóng phát hiện, chuyện y như hắn nghĩ — Chúc Thanh Trạch đúng là có tính toán cùng hắn thức đêm tán gẫu.

Ôi cái tên nói nhiều này, ta nên làm thế nào mới có thể dùng 100 chữ để đuổi tên này đi đây hả! Cố Thiên Thụ âm thầm lau nước mắt một phen.

Trở lại khách điếm, Vân Đình liền đi xử lý bồn hoa lan trân quý kia, để lại Chúc Thanh Trạch với Cố Thiên Thụ nhìn nhau. Cố Thiên Thụ trầm mặc uống trà, từ bề ngoài nhìn như là đang trầm tư — Đương nhiên, rốt cuộc suy nghĩ cái gì thì đại khái cũng chỉ có bản thân hắn mới biết.

“Lân Đường, mấy năm không gặp, không biết đêm nay ngươi có rảnh rỗi đánh cờ với ta không đây?” Diện mạo Chúc Thanh Trạch có tính lừa gạt — Ai mà tin được một tên như quân tử kia lại có thể giống như cao da chó, có cào cấu cắn xé đến cỡ nào cũng không lấy ra được? Cố Thiên Thụ nghiến răng, cuối cùng vẫn đồng ý.

Mà Vân Đình sau khi xử lý tốt bồn hoa lan, trở về phòng, nghe thấy Chúc Thanh Trạch muốn hắn đi lấy cờ vây, cũng hiểu được tôn thượng nhà mình muốn làm gì. Chẳng qua hắn do dự một hồi, mới nói: “Tôn thượng… Ngài có cần đi tắm trước không?”

“Cũng được.” Còn chưa chờ Cố Thiên Thụ trả lời, Chúc Thanh Trạch liền cực kỳ vui vẻ nói: “Đi ra ngoài dính một thân bụi đất, còn gặp phải kẻ không có mắt… Lân Đường, chúng ta đi tắm trước rồi hãy đánh cờ sau?”

“Được.” Cố Thiên Thụ dưới sự hầu hạ của Vân Đình được nuôi thành thói quen mỗi ngày đi tắm, lúc này hiển nhiên sẽ không phản đối.

“Thanh Trạch đại nhân, nước ấm đã chuẩn bị xong, mời.” Vân Đình lên tiếng.

“Được rồi…” Chúc Thanh Trạch phất tay áo: “Các ngươi nhớ tắm nhanh nha.”

“…” Cố Thiên Thụ đối với cái tính tùy tiện của bạn mình tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện