Muốn được cái gì, thì trước hết phải trả giá.
Sở Thiên Hoàng sinh ra ở Sở gia, được quyền thế vô song cùng phú quý, nhưng hắn lại có một tuổi thơ ở địa ngục.
Chủ nhân Sở gia là một nữ nhân tao nhã xinh đẹp. Nữ chủ nhân vốn nên có một cuộc hôn nhân cũng hoàn mỹ y như bản thân nàng. Nhưng ông trời rất công bằng, cho nàng hoàn mỹ nửa đời trước, lại cho nàng nửa đời sau sống trong cừu hận.
Mẫu thân Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng tên là Tề Vi Úy. Phụ thân của nàng là một đại nho đương thời, mẫu thân là con gái một của đệ nhất phú thương ở Giang Nam. Nàng xinh đẹp, thông minh, vốn nên có một cuộc đời khiến người người hâm mộ. Nhưng, nàng gả cho Sở Chi Thiên, một nam nhân thần bí như truyền thuyết trên giang hồ.
Hai mươi tuổi nàng ôn nhu, đối lập với cái tuổi bốn mươi.
Hai mươi năm trước, Tề Vi Úy thiện lương đến ngay cả một con kiến cũng không dám làm nó tổn thương. Hai mươi năm sau, nàng có thể vừa mỉm cười vừa cầm kim khâu đâm lên cánh tay con mình.
“Đọc đi, Thiên Hoàng.” Tề Vi Úy chậm rãi nói: “Không phải hôm qua ta đã dặn ngươi, hôm nay sẽ kiểm tra bài sao.”
Đứa trẻ mới năm tuổi vì đau đớn mà khóc đến thở không nổi, nhưng lại không dám phát ra một chút âm thanh. Kinh nghiệm xương máu nói cho nó biết, nếu không muốn bị mẫu thân dùng kim đâm vào miệng, tốt nhất không nên lên tiếng.
“Mẫu thân, mẫu thân…” Khi đó Sở Thiên Hoàng vẫn còn nhỏ yếu, mặc dù bị đối xử như thế, cũng chỉ có thể co người lại run rẩy như một con thú nhỏ bị thương: “Xin lỗi, thực xin lỗi…” Một quyển sách dày cộm, làm sao có thể học thuộc trong một đêm. Đối mặt với sự nghiêm khắc kia, ngay cả phản bác, Sở Thiên Hoàng cũng không dám.
Làm chủ Sở gia là phụ thân Sở Thiên Hoàng, nhưng quản giáo hắn lại là mẹ hắn – Tề Vi Úy.
Là người vốn rất quan trọng trong cuộc đời một con người. Nhưng trong ký ức của Sở Thiên Hoàng, hai người kia lại biến thành những người mà hắn không muốn nhắc tới nhất.
Sở Chi Thiên chán ghét hắn, mà Tề Vi Úy lại hận hắn.
Trong sinh mạng Sở Thiên Hoàng, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ xuất hiện qua chữ yêu. Ai dám yêu hắn? Ai có thể xứng đáng được hắn yêu? Từ một góc độ nào đó mà nói, so với Sở Thiên Hoàng thì Sở Địa Tàng may mắn hơn nhiều lắm. Dù cùng là con cháu Sở gia, nhưng ở trong Kính thành lại sống những ngày tháng vô cùng bình yên.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Ngay khi còn nhỏ, Sở Thiên Hoàng đã ý thức được, mình là kẻ không được hoan nghênh. Bên cạnh hắn chưa từng xuất hiện qua thứ gì ấm áp. Từ một đứa trẻ cho đến thiếu niên, từ thiếu niên đến thanh niên, rồi lại từ thanh niên trưởng thành đến bộ dạng như hiện tại. Sở Thiên Hoàng chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình thiếu đi cái gì.
Một người vĩnh viễn phải sống trong bóng tối, chưa từng thấy qua ánh mặt trời thì làm sao có thể có ý định đi tìm kiếm mặt trời đây.
Mắng, chán ghét, nỗi đau lúc nào cũng hiện diện, luyện võ như tự ngược… Hầu như điều là thời thơ ấu của Sở Thiên Hoàng.
“Em trai ngốc.” Sau khi Cố Lân Đường đi được một lúc, Sở Thiên Hoàng mới ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ mặt Sở Địa Tàng, cười nói: “Ngươi biết mình sai chưa?”
“…” Sở Địa Tàng vẫn như trước yên tĩnh nằm trên mặt đất, giống một thi thể lạnh băng.
“Ngươi không bắt lấy hắn, hắn sẽ chạy trốn.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ngươi muốn thấy hắn cười — điều này làm sao có thể chứ. Hắn vừa nhìn thấy ngươi liền ghê tởm, làm sao có thể cười với ngươi được.”
“Làm người, có đôi khi không thể quá tham lam.” Sở Thiên Hoàng tiếp tục nói: “Muốn tâm của hắn, lại muốn con người hắn, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy. Xem đi, ngươi tham lam, cuối cùng có chiếm được cái gì đâu? Kiếm của hắn đủ sắc bén không? Có đâm vào tim ngươi không? Nếu ta không đến, chỉ sợ đầu ngươi đã lìa khỏi cổ từ lâu rồi…”
Rốt cuộc Sở Địa Tàng mở mắt ra, con ngươi không có tiêu cự cùng khuôn mặt đầy máu khiến người nhìn vào mà thấy vô cùng đáng sợ.
“Đừng vờ làm người tốt nữa.” Sở Thiên Hoàng nở nụ cười: “Người Sở gia nào phải người tốt. Nếu ngươi luyến tiếc thì lúc trước đã không đồng ý với kế hoạch của ta.”
Sở Địa Tàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Thiên Hoàng. Vẻ mặt hắn hờ hững, trông không giống như người sống chút nào.
“Kẻ đáng thương, chậc chậc.” Ánh mắt Sở Thiên Hoàng tỏ ra thương hại, ngoài miệng lại trào phúng: “Đáng tiếc, dù bộ dạng ngươi có đáng thương đến cỡ nào thì cũng đừng mong người kia cho ngươi một chút đồng tình. Sở Địa Tàng, thẳng thắn với ta đi. Đừng nói là ngươi còn ôm hy vọng xa vời là hắn có thể tha thứ cho ngươi, thậm chí yêu ngươi?”
Có cơ hội thực hiện thì tên là hy vọng, vĩnh viễn không có khả năng thực hiện thì đó là hy vọng xa vời.
“Ta nào dám.” Sở Địa Tàng nói, chẳng những thế mà còn trào phúng ngược Sở Thiên Hoàng. Khuôn mặt hắn vốn y hệt Sở Thiên Hoàng, lúc này không còn nụ cười ngây ngô như ngày thường, mà lại có vài phần tương tự Sở Thiên Hoàng khiến người không thể nhận ra đâu là hắn, đâu là Sở Thiên Hoàng: “Suy nghĩ đó, ngay cả bản thân ta cũng thấy mình ghê tởm.”
“Cho nên.” Sở Thiên Hoàng bình tĩnh nhìn Sở Địa Tàng.
“Không phải ngươi muốn ta chết tâm sao.” Sở Địa Tàng vẫn cười như trước, chẳng qua ánh mắt vô thần của hắn khiến người có vài phần không đành lòng: “Ta đã biết hắn không hề có một chút tình nghĩa nào với ta. Sao nào, vừa lòng chưa?”
“Nào có.” Sở Thiên Hoàng cười giả tạo: “Địa Tàng, chẳng lẽ ngươi không tò mò sao.”
“Đã sớm biết đáp án thì có gì đáng tò mò.” Vết thương vết cực kỳ dữ tợn, bây giờ bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Sở Địa Tàng nghiêng đầu: “Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì.”
“Gì mà quỷ quái.” Sở Thiên Hoàng nói: “Chỉ là vất vả lắm mới có một đối thủ thú vị như vậy. Nếu có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, ngược lại chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối thôi.”
“Dễ dàng?” Sở Địa Tàng cười nhạo một tiếng.
Phụ thân bọn họ – Sở Chi Thiên, cả đời đối chọi với thành chủ Kính thành đời trước, không ngờ lại sinh ra một suy nghĩ không nên có. Cuối cùng lại rơi vào kết cục kiếm đoạn nhân vong*. Vì thế hơn hơn hai mươi năm, thậm chí không tiếc hết thảy hủy đi một đứa con trai, để bày ra thế cục này — việc này dễ dàng sao? Đúng là nực cười!
* Kiếm đoạn nhân vong: kiếm gãy người chết
“Người Sở gia đều là kẻ điên.” Sở Thiên Hoàng thản nhiên nói: “Ta cũng thế, ngươi cũng vậy. Nếu như thấy mình không đủ điên, chẳng qua là còn chưa tới thời điểm mà thôi.”
Sở Địa Tàng lười nghe Sở Thiên Hoàng nói. Hắn biết anh trai mình có bao nhiêu cố chấp: “Cố Lân Đường đâu. Đừng nói là ngươi thật sự cứ như vậy thả hắn đi.”
“Ngươi lại dám gọi hắn là Cố Lân Đường?” Sở Thiên Hoàng đầy hứng thú, nhíu mày.
“Vân Đình gọi tôn thượng của hắn đã chết.” Trong không khí trầm lặng, con ngươi Sở Địa Tàng trống rỗng một mảnh.
“Haiz, hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến người thề nguyện sống chết.” Sở Thiên Hoàng lắc đầu, trở lại ghế ngồi: “Con vịt nấu chín tới tay rồi mà cũng bay…”
Sở Địa Tàng trầm mặc, trực tiếp đứng lên, phủi bụi trên người, rời đi.
“Này!” Sở Thiên Hoàng giật giật khóe miệng: “Sao ngươi không thể tôn kính ta một chút hả? Dù sao ta cũng là anh ngươi mà, Sở Địa Tàng!”
Cố Thiên Thụ nhanh chóng cùng Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên rời khỏi địa bàn Sở gia. Không biết có phải do Sở Thiên Hoàng hay không mà trên đường đi không có một ai cản đường — Chẳng qua nếu có bị cản đường thì với thực lực hiện tại của Cố Thiên Thụ mà nói, rời đi nơi này cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
“Lân Đường, bây giờ ngươi định làm gì?” Hiển nhiên Chúc Thanh Trạch cũng cảm thấy Sở Thiên Hoàng sẽ không vô hại giống như những gì tên điên đó biểu hiện. Hắn nhìn về phía Cố Thiên Thụ, ánh mắt tràn ngập lo lắng: “Nhất định Sở Thiên Hoàng có chuẩn bị hậu chiêu…”
“Nội lực của ta sao lại đột nhiên khôi phục?” Cố Thiên Thụ khá quan tâm đến vấn đề này.
“Haiz.” Chúc Thanh Trạch cười khổ nói: “Là ta kiếm cơ hội đổi một loại huân hương khác ở trong phòng ngươi…”
Cố Thiên Thụ nhíu nhíu mày.
“Tuy mùi như nhau nhưng lại không có dược tính như loại Sở Thiên Hoàng dùng.” Chúc Thanh Trạch nói: “Lân Đường, tuy hiện tại đã trốn thoát nhưng hiện tại tình thế vẫn không ổn…”
Cố Thiên Thụ không nói gì, nhưng trong lòng cực kỳ rõ ràng. Tình huống hiện tại của bọn họ, đương nhiên vô cùng không ổn.
Tuy Chúc Thanh Trạch giúp hắn trốn thoát, nhưng loại độc trên người hắn lại chưa được giải. Một khi ngửi thấy loại huân hương của Sở Thiên Hoàng, nội lực sẽ lại bị phong bế. Lúc ấy, Sở Thiên Hoàng dễ dàng buông tha cho bọn họ cũng là vì có nhân tố này.
Cố Thiên Thụ không phải người thường, nhưng hiện tại tính mạng của hắn lại bị Sở Thiên Hoàng nắm trong tay.
“Tóm lại, chúng ta về Tây Vực trước đã.” Chúc Thanh Trạch nói: “Trời cao mà hoàng đế lại xa. Dù thủ đoạn của Sở Thiên Hoàng có lợi hại đến đâu, cũng không có khả năng duỗi tay ra xa đến vậy…”
Cố Thiên Thụ trầm tư một lát, cuối cùng gật gật đầu.
Hiện tại, Kính thành trong Tây Vực đại khái là nơi duy nhất tương đối an toàn. Trước khi chưa giải được độc, Cố Thiên Thụ không có ý định giao phong chính diện với Sở Thiên Hoàng.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Cố Thiên Thụ còn không ngu ngốc đến mức vì lòng tự trọng mà khiến cho mình thân mang hiểm cảnh.
Nhưng nghĩ thì dễ mà làm thì khó. Địa bàn Sở gia ở giữa trung nguyên, cho dù có dùng roi thúc ngựa nhưng muốn trở lại Tây Vực cũng phải cần một tháng. Trong thời gian đó, hắn nên làm sao mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi Sở Thiên Hoàng đây.
“Đoàn xe của ngươi đã bị Sở Thiên Hoàng giải quyết rồi.” Chúc Thanh Trạch nói: “Xem ra đường trở về… thật sự không dễ dàng.”
“Gặp phải tên biến thái như Sở Thiên Hoàng, đúng là trên trời không có lối mà địa ngục cũng chẳng có cửa…” Chung Nghi Nguyên nói: “À, đúng rồi, cái cô nương ở Xuân Viên kia đâu? Sao các ngươi không mang nàng đi cùng luôn?”
“??!!!” Lúc này Cố Thiên Thụ mới nhớ tới Ân Túy Mặc.
“Quên.” Chúc Thanh Trạch cũng không biết làm sao: “Sao ngươi không nói sớm.”
“Ta cũng quên mà.” Chung Nghi Nguyên gãi gãi đầu: “Cố Lân Đường, không phải ngươi rất thích cô nương đó sao, sao ngươi có thể quên nàng được. Sở Thiên Hoàng biến thái như vậy, bỏ lại nàng ở đó sẽ không sao chứ.”
Cố Thiên Thụ yên lặng nghiêng mặt đi — Mỗi khi không thể trả lời câu hỏi, hắn đều làm bộ như đang ngắm phong cảnh chung quanh.
“Thôi xong.” Chúc Thanh Trạch thở dài, cũng không trông mong hai người kia có thể cho ra ý kiến gì có ích: “Trước hết vẫn nên nghĩ cách về Tây Vực đã. Chờ đến khi Lân Đường giải được độc rồi đến cứu nàng cũng không muộn. Huống chi cái tên Sở Thiên Hoàng kia có việc cầu người, đương nhiên sẽ không dễ dàng tổn thương đến Ân Túy Mặc.”
“Được rồi.” Nghe vậy, Chung Nghi Nguyên xấu hổ hai giây rồi cực kỳ thản nhiên nói: “Trước hết cũng chỉ có thể làm vậy.”
Lời tác giả: Vì cái gì mà tất cả mọi người đều cảm thấy Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng có thể ở cùng một chỗ với Cố Thiên Thụ mà không hề có trở ngại chứ?? Rõ ràng là nếu như không có Sở Thiên Hoàng thì cả đời này Sở Địa Tàng và Cố Thiên Thụ sẽ không có cách nào đến với nhau được.
Khó khăn mà Sở Địa Tàng phải đối mặt là:
1. Hắn vốn là một kẻ phản bội. Một khi Sở Thiên Hoàng muốn Cố Thiên Thụ biết thân phận thật của hắn, thì chỉ cần cho Cố Thiên Thụ nhìn thấy khuôn mặt của Sở Địa Tàng là được.
2. Cố Thiên Thụ là thẳng nam.
3. Hắn chính là một nô bộc.
Nếu hắn thổ lộ với Cố Thiên Thụ thì sẽ có kết quả thế nào? Trực tiếp não bổ một chút là ra. Cứ cho là Cố Thiên Thụ không hà khắc như Cố Lân Đường thì Cố Thiên Thụ chỉ cần điều Sở Địa Tàng đi nơi khác là chuyện rất đơn giản. Sở Địa Tàng mà đi thổ lộ thì kết quả tốt nhất chính là cả đời sẽ không được gặp lại Cố Thiên Thụ, xui xẻo hơn thì bị Cố Thiên Thụ dùng một kiếm đâm chết.
Về phần có gái nói lâu ngày sinh tình cái gì. Để ta cho một ví dụ: gái sẽ vì bảo mẫu chăm sóc gái hơn mười năm, đột nhiên có một ngày thổ lộ với gái thì gái sẽ đồng ý với cô ấy sao??? Điều này cũng giống với Cố Thiên Thụ – người chỉ thích phụ nữ. Hắn sẽ không vì Vân Đình thích hắn mà có thể hiểu được tâm tình Vân Đình, chứ đừng nói chi đến chuyện đồng ý.
Sở Thiên Hoàng sinh ra ở Sở gia, được quyền thế vô song cùng phú quý, nhưng hắn lại có một tuổi thơ ở địa ngục.
Chủ nhân Sở gia là một nữ nhân tao nhã xinh đẹp. Nữ chủ nhân vốn nên có một cuộc hôn nhân cũng hoàn mỹ y như bản thân nàng. Nhưng ông trời rất công bằng, cho nàng hoàn mỹ nửa đời trước, lại cho nàng nửa đời sau sống trong cừu hận.
Mẫu thân Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng tên là Tề Vi Úy. Phụ thân của nàng là một đại nho đương thời, mẫu thân là con gái một của đệ nhất phú thương ở Giang Nam. Nàng xinh đẹp, thông minh, vốn nên có một cuộc đời khiến người người hâm mộ. Nhưng, nàng gả cho Sở Chi Thiên, một nam nhân thần bí như truyền thuyết trên giang hồ.
Hai mươi tuổi nàng ôn nhu, đối lập với cái tuổi bốn mươi.
Hai mươi năm trước, Tề Vi Úy thiện lương đến ngay cả một con kiến cũng không dám làm nó tổn thương. Hai mươi năm sau, nàng có thể vừa mỉm cười vừa cầm kim khâu đâm lên cánh tay con mình.
“Đọc đi, Thiên Hoàng.” Tề Vi Úy chậm rãi nói: “Không phải hôm qua ta đã dặn ngươi, hôm nay sẽ kiểm tra bài sao.”
Đứa trẻ mới năm tuổi vì đau đớn mà khóc đến thở không nổi, nhưng lại không dám phát ra một chút âm thanh. Kinh nghiệm xương máu nói cho nó biết, nếu không muốn bị mẫu thân dùng kim đâm vào miệng, tốt nhất không nên lên tiếng.
“Mẫu thân, mẫu thân…” Khi đó Sở Thiên Hoàng vẫn còn nhỏ yếu, mặc dù bị đối xử như thế, cũng chỉ có thể co người lại run rẩy như một con thú nhỏ bị thương: “Xin lỗi, thực xin lỗi…” Một quyển sách dày cộm, làm sao có thể học thuộc trong một đêm. Đối mặt với sự nghiêm khắc kia, ngay cả phản bác, Sở Thiên Hoàng cũng không dám.
Làm chủ Sở gia là phụ thân Sở Thiên Hoàng, nhưng quản giáo hắn lại là mẹ hắn – Tề Vi Úy.
Là người vốn rất quan trọng trong cuộc đời một con người. Nhưng trong ký ức của Sở Thiên Hoàng, hai người kia lại biến thành những người mà hắn không muốn nhắc tới nhất.
Sở Chi Thiên chán ghét hắn, mà Tề Vi Úy lại hận hắn.
Trong sinh mạng Sở Thiên Hoàng, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ xuất hiện qua chữ yêu. Ai dám yêu hắn? Ai có thể xứng đáng được hắn yêu? Từ một góc độ nào đó mà nói, so với Sở Thiên Hoàng thì Sở Địa Tàng may mắn hơn nhiều lắm. Dù cùng là con cháu Sở gia, nhưng ở trong Kính thành lại sống những ngày tháng vô cùng bình yên.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Ngay khi còn nhỏ, Sở Thiên Hoàng đã ý thức được, mình là kẻ không được hoan nghênh. Bên cạnh hắn chưa từng xuất hiện qua thứ gì ấm áp. Từ một đứa trẻ cho đến thiếu niên, từ thiếu niên đến thanh niên, rồi lại từ thanh niên trưởng thành đến bộ dạng như hiện tại. Sở Thiên Hoàng chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình thiếu đi cái gì.
Một người vĩnh viễn phải sống trong bóng tối, chưa từng thấy qua ánh mặt trời thì làm sao có thể có ý định đi tìm kiếm mặt trời đây.
Mắng, chán ghét, nỗi đau lúc nào cũng hiện diện, luyện võ như tự ngược… Hầu như điều là thời thơ ấu của Sở Thiên Hoàng.
“Em trai ngốc.” Sau khi Cố Lân Đường đi được một lúc, Sở Thiên Hoàng mới ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ mặt Sở Địa Tàng, cười nói: “Ngươi biết mình sai chưa?”
“…” Sở Địa Tàng vẫn như trước yên tĩnh nằm trên mặt đất, giống một thi thể lạnh băng.
“Ngươi không bắt lấy hắn, hắn sẽ chạy trốn.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ngươi muốn thấy hắn cười — điều này làm sao có thể chứ. Hắn vừa nhìn thấy ngươi liền ghê tởm, làm sao có thể cười với ngươi được.”
“Làm người, có đôi khi không thể quá tham lam.” Sở Thiên Hoàng tiếp tục nói: “Muốn tâm của hắn, lại muốn con người hắn, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy. Xem đi, ngươi tham lam, cuối cùng có chiếm được cái gì đâu? Kiếm của hắn đủ sắc bén không? Có đâm vào tim ngươi không? Nếu ta không đến, chỉ sợ đầu ngươi đã lìa khỏi cổ từ lâu rồi…”
Rốt cuộc Sở Địa Tàng mở mắt ra, con ngươi không có tiêu cự cùng khuôn mặt đầy máu khiến người nhìn vào mà thấy vô cùng đáng sợ.
“Đừng vờ làm người tốt nữa.” Sở Thiên Hoàng nở nụ cười: “Người Sở gia nào phải người tốt. Nếu ngươi luyến tiếc thì lúc trước đã không đồng ý với kế hoạch của ta.”
Sở Địa Tàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Thiên Hoàng. Vẻ mặt hắn hờ hững, trông không giống như người sống chút nào.
“Kẻ đáng thương, chậc chậc.” Ánh mắt Sở Thiên Hoàng tỏ ra thương hại, ngoài miệng lại trào phúng: “Đáng tiếc, dù bộ dạng ngươi có đáng thương đến cỡ nào thì cũng đừng mong người kia cho ngươi một chút đồng tình. Sở Địa Tàng, thẳng thắn với ta đi. Đừng nói là ngươi còn ôm hy vọng xa vời là hắn có thể tha thứ cho ngươi, thậm chí yêu ngươi?”
Có cơ hội thực hiện thì tên là hy vọng, vĩnh viễn không có khả năng thực hiện thì đó là hy vọng xa vời.
“Ta nào dám.” Sở Địa Tàng nói, chẳng những thế mà còn trào phúng ngược Sở Thiên Hoàng. Khuôn mặt hắn vốn y hệt Sở Thiên Hoàng, lúc này không còn nụ cười ngây ngô như ngày thường, mà lại có vài phần tương tự Sở Thiên Hoàng khiến người không thể nhận ra đâu là hắn, đâu là Sở Thiên Hoàng: “Suy nghĩ đó, ngay cả bản thân ta cũng thấy mình ghê tởm.”
“Cho nên.” Sở Thiên Hoàng bình tĩnh nhìn Sở Địa Tàng.
“Không phải ngươi muốn ta chết tâm sao.” Sở Địa Tàng vẫn cười như trước, chẳng qua ánh mắt vô thần của hắn khiến người có vài phần không đành lòng: “Ta đã biết hắn không hề có một chút tình nghĩa nào với ta. Sao nào, vừa lòng chưa?”
“Nào có.” Sở Thiên Hoàng cười giả tạo: “Địa Tàng, chẳng lẽ ngươi không tò mò sao.”
“Đã sớm biết đáp án thì có gì đáng tò mò.” Vết thương vết cực kỳ dữ tợn, bây giờ bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Sở Địa Tàng nghiêng đầu: “Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì.”
“Gì mà quỷ quái.” Sở Thiên Hoàng nói: “Chỉ là vất vả lắm mới có một đối thủ thú vị như vậy. Nếu có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, ngược lại chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối thôi.”
“Dễ dàng?” Sở Địa Tàng cười nhạo một tiếng.
Phụ thân bọn họ – Sở Chi Thiên, cả đời đối chọi với thành chủ Kính thành đời trước, không ngờ lại sinh ra một suy nghĩ không nên có. Cuối cùng lại rơi vào kết cục kiếm đoạn nhân vong*. Vì thế hơn hơn hai mươi năm, thậm chí không tiếc hết thảy hủy đi một đứa con trai, để bày ra thế cục này — việc này dễ dàng sao? Đúng là nực cười!
* Kiếm đoạn nhân vong: kiếm gãy người chết
“Người Sở gia đều là kẻ điên.” Sở Thiên Hoàng thản nhiên nói: “Ta cũng thế, ngươi cũng vậy. Nếu như thấy mình không đủ điên, chẳng qua là còn chưa tới thời điểm mà thôi.”
Sở Địa Tàng lười nghe Sở Thiên Hoàng nói. Hắn biết anh trai mình có bao nhiêu cố chấp: “Cố Lân Đường đâu. Đừng nói là ngươi thật sự cứ như vậy thả hắn đi.”
“Ngươi lại dám gọi hắn là Cố Lân Đường?” Sở Thiên Hoàng đầy hứng thú, nhíu mày.
“Vân Đình gọi tôn thượng của hắn đã chết.” Trong không khí trầm lặng, con ngươi Sở Địa Tàng trống rỗng một mảnh.
“Haiz, hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến người thề nguyện sống chết.” Sở Thiên Hoàng lắc đầu, trở lại ghế ngồi: “Con vịt nấu chín tới tay rồi mà cũng bay…”
Sở Địa Tàng trầm mặc, trực tiếp đứng lên, phủi bụi trên người, rời đi.
“Này!” Sở Thiên Hoàng giật giật khóe miệng: “Sao ngươi không thể tôn kính ta một chút hả? Dù sao ta cũng là anh ngươi mà, Sở Địa Tàng!”
Cố Thiên Thụ nhanh chóng cùng Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên rời khỏi địa bàn Sở gia. Không biết có phải do Sở Thiên Hoàng hay không mà trên đường đi không có một ai cản đường — Chẳng qua nếu có bị cản đường thì với thực lực hiện tại của Cố Thiên Thụ mà nói, rời đi nơi này cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
“Lân Đường, bây giờ ngươi định làm gì?” Hiển nhiên Chúc Thanh Trạch cũng cảm thấy Sở Thiên Hoàng sẽ không vô hại giống như những gì tên điên đó biểu hiện. Hắn nhìn về phía Cố Thiên Thụ, ánh mắt tràn ngập lo lắng: “Nhất định Sở Thiên Hoàng có chuẩn bị hậu chiêu…”
“Nội lực của ta sao lại đột nhiên khôi phục?” Cố Thiên Thụ khá quan tâm đến vấn đề này.
“Haiz.” Chúc Thanh Trạch cười khổ nói: “Là ta kiếm cơ hội đổi một loại huân hương khác ở trong phòng ngươi…”
Cố Thiên Thụ nhíu nhíu mày.
“Tuy mùi như nhau nhưng lại không có dược tính như loại Sở Thiên Hoàng dùng.” Chúc Thanh Trạch nói: “Lân Đường, tuy hiện tại đã trốn thoát nhưng hiện tại tình thế vẫn không ổn…”
Cố Thiên Thụ không nói gì, nhưng trong lòng cực kỳ rõ ràng. Tình huống hiện tại của bọn họ, đương nhiên vô cùng không ổn.
Tuy Chúc Thanh Trạch giúp hắn trốn thoát, nhưng loại độc trên người hắn lại chưa được giải. Một khi ngửi thấy loại huân hương của Sở Thiên Hoàng, nội lực sẽ lại bị phong bế. Lúc ấy, Sở Thiên Hoàng dễ dàng buông tha cho bọn họ cũng là vì có nhân tố này.
Cố Thiên Thụ không phải người thường, nhưng hiện tại tính mạng của hắn lại bị Sở Thiên Hoàng nắm trong tay.
“Tóm lại, chúng ta về Tây Vực trước đã.” Chúc Thanh Trạch nói: “Trời cao mà hoàng đế lại xa. Dù thủ đoạn của Sở Thiên Hoàng có lợi hại đến đâu, cũng không có khả năng duỗi tay ra xa đến vậy…”
Cố Thiên Thụ trầm tư một lát, cuối cùng gật gật đầu.
Hiện tại, Kính thành trong Tây Vực đại khái là nơi duy nhất tương đối an toàn. Trước khi chưa giải được độc, Cố Thiên Thụ không có ý định giao phong chính diện với Sở Thiên Hoàng.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Cố Thiên Thụ còn không ngu ngốc đến mức vì lòng tự trọng mà khiến cho mình thân mang hiểm cảnh.
Nhưng nghĩ thì dễ mà làm thì khó. Địa bàn Sở gia ở giữa trung nguyên, cho dù có dùng roi thúc ngựa nhưng muốn trở lại Tây Vực cũng phải cần một tháng. Trong thời gian đó, hắn nên làm sao mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi Sở Thiên Hoàng đây.
“Đoàn xe của ngươi đã bị Sở Thiên Hoàng giải quyết rồi.” Chúc Thanh Trạch nói: “Xem ra đường trở về… thật sự không dễ dàng.”
“Gặp phải tên biến thái như Sở Thiên Hoàng, đúng là trên trời không có lối mà địa ngục cũng chẳng có cửa…” Chung Nghi Nguyên nói: “À, đúng rồi, cái cô nương ở Xuân Viên kia đâu? Sao các ngươi không mang nàng đi cùng luôn?”
“??!!!” Lúc này Cố Thiên Thụ mới nhớ tới Ân Túy Mặc.
“Quên.” Chúc Thanh Trạch cũng không biết làm sao: “Sao ngươi không nói sớm.”
“Ta cũng quên mà.” Chung Nghi Nguyên gãi gãi đầu: “Cố Lân Đường, không phải ngươi rất thích cô nương đó sao, sao ngươi có thể quên nàng được. Sở Thiên Hoàng biến thái như vậy, bỏ lại nàng ở đó sẽ không sao chứ.”
Cố Thiên Thụ yên lặng nghiêng mặt đi — Mỗi khi không thể trả lời câu hỏi, hắn đều làm bộ như đang ngắm phong cảnh chung quanh.
“Thôi xong.” Chúc Thanh Trạch thở dài, cũng không trông mong hai người kia có thể cho ra ý kiến gì có ích: “Trước hết vẫn nên nghĩ cách về Tây Vực đã. Chờ đến khi Lân Đường giải được độc rồi đến cứu nàng cũng không muộn. Huống chi cái tên Sở Thiên Hoàng kia có việc cầu người, đương nhiên sẽ không dễ dàng tổn thương đến Ân Túy Mặc.”
“Được rồi.” Nghe vậy, Chung Nghi Nguyên xấu hổ hai giây rồi cực kỳ thản nhiên nói: “Trước hết cũng chỉ có thể làm vậy.”
Lời tác giả: Vì cái gì mà tất cả mọi người đều cảm thấy Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng có thể ở cùng một chỗ với Cố Thiên Thụ mà không hề có trở ngại chứ?? Rõ ràng là nếu như không có Sở Thiên Hoàng thì cả đời này Sở Địa Tàng và Cố Thiên Thụ sẽ không có cách nào đến với nhau được.
Khó khăn mà Sở Địa Tàng phải đối mặt là:
1. Hắn vốn là một kẻ phản bội. Một khi Sở Thiên Hoàng muốn Cố Thiên Thụ biết thân phận thật của hắn, thì chỉ cần cho Cố Thiên Thụ nhìn thấy khuôn mặt của Sở Địa Tàng là được.
2. Cố Thiên Thụ là thẳng nam.
3. Hắn chính là một nô bộc.
Nếu hắn thổ lộ với Cố Thiên Thụ thì sẽ có kết quả thế nào? Trực tiếp não bổ một chút là ra. Cứ cho là Cố Thiên Thụ không hà khắc như Cố Lân Đường thì Cố Thiên Thụ chỉ cần điều Sở Địa Tàng đi nơi khác là chuyện rất đơn giản. Sở Địa Tàng mà đi thổ lộ thì kết quả tốt nhất chính là cả đời sẽ không được gặp lại Cố Thiên Thụ, xui xẻo hơn thì bị Cố Thiên Thụ dùng một kiếm đâm chết.
Về phần có gái nói lâu ngày sinh tình cái gì. Để ta cho một ví dụ: gái sẽ vì bảo mẫu chăm sóc gái hơn mười năm, đột nhiên có một ngày thổ lộ với gái thì gái sẽ đồng ý với cô ấy sao??? Điều này cũng giống với Cố Thiên Thụ – người chỉ thích phụ nữ. Hắn sẽ không vì Vân Đình thích hắn mà có thể hiểu được tâm tình Vân Đình, chứ đừng nói chi đến chuyện đồng ý.
Danh sách chương