Đó là một cơn ác mộng, nhất định là ác mộng! Khi lần thứ hai bị tiến vào, bên tai hắn vang lên giọng Sở Địa Tàng khẽ nói: “Ha~, tôn thượng, đã làm người thì ai chẳng muốn được vui vẻ. Nếu ngươi không vui thì ta ở dưới cho ngươi ăn, có được không?”

Ai muốn ăn bên dưới của ngươi!!! Tay Cố Thiên Thụ nắm chặt lấy tấm thảm dưới thân, biểu tình dữ tợn. Hắn đưa lưng về phía Sở Địa Tàng nên đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt Sở Địa Tàng cũng vặn vẹo y như hắn.

“Tôn thượng.” Những dấu hôn ái muội của Sở Thiên Hoàng bị Sở Địa Tàng thay bằng vết tích của mình, trên da thịt trắng nõn đều in đầy những dấu vết hoan ái. Cố Thiên Thụ quỳ rạp trên mặt đất với một tư thế khuất nhục, bị Sở Địa Tàng tiến vào từ đằng sau.

Đầu óc ong ong cả lên, cả người Cố Thiên Thụ mệt rã rời, chỉ có thể cố sức nắm chặt lấy tấm thảm bên dưới mới không để đầu mình va vào song sắt.

Tay Sở Địa Tàng siết chặt lấy thắt lưng Cố Thiên Thụ. Hắn thở dốc, dường như muốn dốc hết tất cả sức lực lên những động tác va chạm của mình.

“…” Chịu không nổi, bị lật người lại, ánh mắt Cố Thiên Thụ tê dại. Hắn không muốn nói chuyện, ngực phập phồng, cảm giác nửa thân dưới dường như đã không còn thuộc về bản thân.

Ma xát, va chạm, những nụ hôn nóng bỏng, tất cả đều như kéo Cố Thiên Thụ vào một thế giới mà hắn chưa từng đặt chân tới. Thế giới kia như được thiêu đốt bởi một ngọn lửa màu đen, giống như muốn đốt Cố Thiên Thụ thành tro tàn.

Bị kéo vào ngực, bị bắt phải thừa nhận một góc độ càng thêm sâu. Đầu Cố Thiên Thụ hơi rũ xuống, thậm chí không còn sức để ngẩng lên.

“Tôn thượng…” Giọng Sở Địa Tàng thật gợi cảm. Nếu Cố Thiên Thụ là một nữ tử lưỡng tình lương duyệt với người này thì có lẽ đã sớm bị giọng nói đó quyến rũ.

Nhưng đáng tiếc Cố Thiên Thụ lại không phải, cho nên hắn chỉ cảm thấy thống khổ và chán ghét.

Ban đầu thì không cảm thấy sung sướng, nhưng Sở Địa Tàng lại không thô bạo giống như Sở Thiên Hoàng. Mà Cố Thiên Thụ lại là một nam nhân nhạy cảm nên dưới sự ôn nhu của Sở Địa Tàng, Cố Thiên Thụ thực nhanh chóng có cảm giác.

Nhưng loại cảm giác này lại khiến Cố Thiên Thụ cảm thấy tuyệt vọng — hắn không bao giờ muốn phản ứng với nam nhân.

“Tôn thượng cũng cảm thấy thoải mái sao…” Cố Thiên Thụ ngay trước tầm mắt thật khiến người cảm thấy xa lạ. Làn da trắng nõn điểm những dấu vết không sạch sẽ, đôi chân mở rộng, đôi môi sưng thũng, thậm chí đến ngay cả ánh mắt cũng tán loạn. Sở Địa Tàng đi theo Cố Thiên Thụ hơn hai mươi năm, cũng là lần đầu tiên thấy được vẻ phong tình nhường này.

“Ta sẽ khiến tôn thượng càng thêm thoải mái.” Ánh mắt Sở Địa Tàng cuồng nhiệt, như là phần tử tà giáo cực đoan nào đó. Hắn nắm lấy cằm Cố Thiên Thụ, sau đó mạnh mẽ hôn lên.

Đó là một nụ hôn vô cùng ôn nhu, nhưng không phải khẽ lướt mà là càng ngày càng thêm sâu sắc. Sở Địa Tàng duỗi đầu lưỡi vào, sau đó từng chút từng chút một càn quét khoang miệng Cố Thiên Thụ.

Đây đúng là một tình huống vô cùng không ổn. Cố Thiên Thụ còn tưởng kỹ thuật hôn của Sở Địa Tàng sẽ vô cùng trúc trắc, nhưng không ngờ kỹ thuật hôn của tên kia cũng không tồi. Sở Địa Tàng nhìn Cố Thiên Thụ hơi giãy giụa, dễ dàng kiềm lại động tác kia.

“…” Mọe, với kỹ thuật hôn này của ngươi thì có cô gái nào mà ngươi không tán được cơ chứ. Làm cái nồi gì mà đến đè một nam nhân như ta hả! Nếu như Cố Thiên Thụ có thể mở miệng thì có lẽ đã bắt đầu gào thét ầm ĩ cả lên rồi. Miệng trên bị Sở Địa Tàng hôn, miệng dưới thì bị nhồi đầy. Thậm chí bắt đầu xuất hiện tình huống thần chí tan rã.

Thân thể nam nhân luôn thành thật nhất. Thân thể Cố Thiên Thụ có biến hóa đã bị Sở Địa Tàng nắm chặt trong lòng bàn tay. Hắn vươn tay, cầm lấy nơi kia, sau đó nở nụ cười: “Tôn thượng, ta nhất định sẽ khiến ngươi thực thoải mái.”

Hắn không còn tự xưng là Vân Đình nữa. Vân Đình kia — đã chết.

“…” Cố Thiên Thụ không chịu mở miệng, cho đến khi không chịu nổi mới phát ra một tiếng hừ nhẹ mỏng manh. Âm thanh kia vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như một cọng lông chim quét lên đầu tim Sở Địa Tàng, khiến hắn muốn nghe nhiều hơn… nhiều hơn nữa…

Sở Địa Tàng nghĩ thế, lập tức càng thêm quá phận bức bách Cố Thiên Thụ, cho đến khi có được điều hắn muốn.

Cố Thiên Thụ bị làm đến ngất xỉu đi. Đầu hắn choáng váng, thân thể rã rời, nơi mẫn cảm lại bị Sở Địa Tàng đùa nghịch làm có phản ứng, nhưng tinh thần lại mệt mỏi tới cực điểm.

Để ta ngủ một lát đi… mệt mỏi, mệt mỏi quá. Ôm suy nghĩ đó, rốt cuộc Cố Thiên Thụ hạnh phúc hôn mê bất tỉnh.

“Tôn thượng.” Nhìn thấy Cố Thiên Thụ không còn phản ứng nữa, Sở Địa Tàng mới dừng tay lại. Hắn cầm lấy một lọn tóc của Cố Thiên Thụ, đưa lên bên môi, nhẹ nhàng hôn lên.

Hắn chiếm được thứ mà hắn hằng mơ ước, vị thần xa xôi không thể với tới lại yên tĩnh nằm trong lòng hắn, da thịt trần trụi quấn quít lấy nhau. Mày hơi nhăn lại, đôi môi cũng tô điểm màu sắc diễm lệ.

Làn da như dương chi bạch ngọc lại điểm những vết tích do hắn để lại, thỉnh thoảng còn thở nhẹ một cái. Tất cả đều đẹp như tranh vẽ, đẹp bất khả tư nghị.

Sau khi Cố Thiên Thụ hôn mê, Sở Địa Tàng bế Cố Thiên Thụ ra khỏi lồng sắt. Cách lồng sắt không xa có một phòng tắm.

Lấy hết chất lỏng màu trắng trong thân thể Cố Thiên Thụ ra, ngay lúc đó Sở Địa Tàng lại động tình. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn lại được — hiện tại Cố Thiên Thụ không có nội lực, nếu làm nhiều, chỉ sợ sẽ đổ bệnh.

Nói cho cùng, Sở Địa Tàng cũng không phải là Sở Thiên Hoàng, sẽ không dùng mọi thủ đoạn để có được Cố Thiên Thụ.

Nếu Sở Thiên Hoàng ở đây thì có lẽ chẳng những không tắm cho Cố Thiên Thụ mà còn quăng trong lồng sắt mặc kệ cả người Cố Thiên Thụ bẩn thỉu. Sau đó mấy ngày nữa mới đến nhìn một cái.

Cách để hoàn toàn có được một người, thật ra rất đơn giản. Chỉ cần ngươi hủy hoại hết những thứ mà hắn có, cho hắn biết thứ hắn có chỉ có mỗi một mình ngươi mà thôi.

Cố Thiên Thụ có võ công vô song, làm hậu thuẫn cho Kính thành được hòa bình yên ổn. Vậy thì chỉ cần phế đi võ công, hủy diệt Kính thành, liên tiếp làm khó dễ hắn. Vậy thì hắn sẽ chống chọi được bao lâu đây.

Đáp án mà Sở Thiên Hoàng luôn tò mò vẫn chưa có nên hắn không thể chờ đợi được muốn biết câu trả lời. Trong mắt Sở Thiên Hoàng, Cố Thiên Thụ là một thanh kiếm sắc bén vô kiên bất tồi, nhưng cũng vì quá sắc bén nên mới có thể dễ dàng bị bẻ gãy. Khi tôn nghiêm bị vũ nhục, bị dẫm nát dưới chân, phải dựa vào người khác mới có thể sống sót. Cố Thiên Thụ sẽ lựa chọn chịu nhục, hay là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành đây? Dù có là lựa chọn nào thì đều khiến Sở Thiên Hoàng cảm thấy hưng phấn.

Đáng tiếc hắn đã định trước không thể có được đáp án mà hắn muốn biết.

Cho đến bây giờ, Cố Thiên Thụ cũng không phải là Cố Lân Đường. Hắn chính là một cọng cỏ mọc ven đường, dù có gặp gỡ thảm cảnh bi tráng đến cỡ nào thì cũng vẫn có thể kiên cường sống sót.

Cố Thiên Thụ muốn quay trở về thế giới ban đầu, cũng vì thế nên hắn mới vô cùng quý trọng sinh mệnh của mình.

Nước ấm chỉ càng khiến người thấy thêm mệt mỏi muốn ngủ. Sau khi được cho ăn một ít cháo, Cố Thiên Thụ liền bị khóa lại, giam vào lồng sắt.

“Tôn thượng.” Sở Địa Tàng sờ sờ mặt Cố Thiên Thụ, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi đi.” Nói xong, liền bỏ lại Cố Thiên Thụ nằm đó một mình.

Sở Thiên Hoàng phải trả giá đắt cho những việc mà hắn đã làm, Sở Địa Tàng tự nhủ với lòng — Mình lại ngu xuẩn, dễ dàng tin tưởng những lời hứa hẹn của cái tên Sở Thiên Hoàng đó.

Sau khi Cố Thiên Thụ tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Hắn mở mắt ra, vẫn nhìn thấy một mảng màu vàng chói mắt. Ánh mặt trời chiếu vào ô cửa trong phòng, phảng phất hương vị mùa hè.

Toàn thân đều đau nhức, môi nhất định đã bị rách da. Cũng may là cái tên Sở Địa Tàng kia coi như là có nhân tính, có tắm cho mình. Cố Thiên Thụ muốn đứng lên, nhưng lại không có sức. Hắn chỉ có thể nằm đó, bao bọc thân thể bởi một tấm thảm mỏng manh, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

Nếu hắn là Cố Lân Đường, có lẽ sẽ không chịu đựng nổi mà tự sát. Cố Thiên Thụ cười khổ, đáng tiếc hắn lại là Cố Thiên Thụ vô cùng tiếc mệnh. Dù có bị đối xử như thế nhưng nếu vì hai tên điên kia mà bỏ mạng thì thật không có lời.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng nước chảy ra thì hầu như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Mất đi khái niệm thời gian là một chuyện vô cùng đáng sợ, Cố Thiên Thụ nhìn mặt trời chậm rãi đi ngủ, mới phát hiện mình đói bụng.

Đói bụng, thì muốn ăn. Cố Thiên Thụ dùng toàn lực đứng lên, hắn lảo đảo đi đến bên cạnh song sắt, nhưng lại không thấy một ai.

Chẳng lẽ hai tên khốn Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng kia muốn bỏ đói mình sao? Cố Thiên Thụ vốn đã thấy không được thoải mái, hiện giờ trong lòng lại càng thêm nôn nóng. Hắn nhìn dòng nước bên dưới, không ngờ lại thấy hoa mắt chóng mặt.

Trước đó có lẽ hắn còn chưa rõ, nhưng đến lúc này Cố Thiên Thụ mới thật sự cảm nhận được mạng mình đã nằm trong tay Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng.

Bọn họ không cho mình ăn cơm, vậy thì mình sẽ bị chết đói. Nếu bọn họ muốn giết chết mình, cũng giống như bóp chết một con sâu cái kiến đáng thương mà thôi.

Sở Thiên Hoàng, Sở Địa Tàng… Các ngươi sẽ vì những việc mình làm mà phải trả một cái giá thật đắt. Sắc mặt Cố Thiên Thụ trắng bệch, nhưng sâu trong ánh mắt lại hừng hực lửa hận. Hắn hận, nên mới nhẫn nại.

Sắc trời đã tối, ngay khi Cố Thiên Thụ cho rằng mình không có cơm ăn thì có hai người xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

Một người cầm theo một rổ trúc, người còn lại thì cầm một tấm thảm dày.

Cuối cùng cũng đến, Cố Thiên Thụ không biết mình nên thở phào hay khẩn trương nữa đây.

Cơ quan bị đè xuống, một cây cầu gỗ xuất hiện, hai người một trước một sau đi tới. Chờ đến khi hai người đến trước mặt, Cố Thiên Thụ mới giật mình phát hiện — Trên mặt bọn họ lại xuất hiện những vết thương vô cùng rõ ràng. Nhưng nếu dựa vào năng lực hồi phục biến thái của đám người Sở gia thì những vết thương này rõ ràng là mới có mà thôi.

“Lân Đường.” Tay cầm thức ăn, Sở Địa Tàng mở miệng trước: “Đói bụng đúng không? Chúng ta mang thức ăn đến cho ngươi này.”

Xét từ phương diện thức ăn thì Sở Địa Tàng không hề bạc đãi Cố Thiên Thụ.

Cháo rất ngon, rất thơm. Cố Thiên Thụ đói bụng cả một ngày, do dự một chút liền cầm lấy, trầm mặc ăn.

“Ăn ngon sao.” Sở Thiên Hoàng cười nhạo một tiếng liền động đến vết thương trên khóe miệng, không khỏi rên một hơi: “Đây là do tự tay Sở Địa Tàng nấu, mùi vị không tệ chứ?”

Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng một cái, tiếp tục ăn.

“Câm miệng.” Sao Sở Địa Tàng có thể không biết được tâm tư của Sở Thiên Hoàng. Ông anh trai này của hắn chỉ vì muốn chọc giận Cố Thiên Thụ mà cái gì cũng có thể nói. Sở Địa Tàng cũng lười so đo, chỉ nói: “Lân Đường, ngươi còn muốn ăn gì nữa không?”

Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ im lặng ăn cháo… Nói thật, hắn thật sự không quen với việc Sở Địa Tàng kêu tên hắn.

“Ha, nhìn kìa, tôn thượng nhà ngươi có để ý đến ngươi đâu.” Sở Thiên Hoàng cười lạnh một tiếng: “Ăn thì đã ăn rồi, còn vờ vịt thánh nhân cái gì.”

Những lời này như một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. Một là trào phúng Cố Thiên Thụ, hai là chỉ Cố Thiên Thụ ăn cháo do Sở Địa Tàng nấu.

“Ngươi còn muốn đánh nữa sao?” Giọng Sở Địa Tàng lạnh lẽo.

Cuối cùng Sở Thiên Hoàng cũng im lặng. Những vết thương do Sở Địa Tàng gây ra lại không giống như những vết thương khác có thể dễ dàng khép lại. Hiện giờ vết thương trên vai do kiếm gây ra vẫn còn ẩn ẩn đau đớn, vì thế đành phải ngậm miệng, nhìn Cố Thiên Thụ ăn hết một bát cháo.

“Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì.” Sở Địa Tàng nhìn thấy Cố Thiên Thụ ăn xong, mới nghiến răng phun ra câu này.

“Điều này sao có thể trách ta được.” Công phu nói xạo của Sở Thiên Hoàng luôn là số một, hắn nói: “Nếu ta không ra tay trước, chẳng lẽ ngươi sẽ dám đụng đến một cọng tóc gáy của hắn sao? Sở Địa Tàng, ngươi đừng quên ngươi là thế nào trong lòng hắn.”

Đối mặt với miếng ngọc tâm ái, dù là ai thì cũng sẽ không nhẫn tâm đập nát nó. Nhưng nếu miếng ngọc kia có quá nhiều tỳ vết, vậy thì khi đập nát nó cũng sẽ không cảm thấy quá đau lòng.

Cố Thiên Thụ mặc kệ để cho Chúc Thanh Trạch giết Sở Địa Tàng, đã trở thành tâm ma của Sở Địa Tàng, cũng khiến hắn triệt triệt để để hiểu được Cố Thiên Thụ vĩnh viễn không có khả năng tha thứ cho hắn, mà đối với sự chiếm hữu của Sở Thiên Hoàng cũng đã khiến hắn vỡ nát. Sở Địa Tàng chỉ có thể ngoan tâm, giấu đi tia ảo tưởng cùng áp lực vào sâu trong đáy lòng.

Ảo tưởng chính là ảo tưởng, làm sao có thể trở thành sự thật. Sở Địa Tàng nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Thiên Thụ. Hắn trầm mặc cầm bát không, sau đó bỏ vào trong rổ trúc.

“Cố Lân Đường.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ta rất tò mò một chuyện, rốt cuộc thì ngươi có thể kiên trì được bao lâu đây.”

Cố Thiên Thụ biết mình có nói với bọn họ thì cũng chỉ là những lời dư thừa. Vì thế không mở miệng, an an tĩnh tĩnh ngồi trên thảm trải sàn, giống như biến thành một con búp bê tinh xảo.

“Ngươi thấy đề nghị của ta thế nào?” Bỗng dưng Sở Thiên Hoàng nói.

“Để ta suy nghĩ thêm đã.” Hiển nhiên Sở Địa Tàng có chút do dự.

“Ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của hắn đi, nào giống một người bị đả kích chứ.” Sở Thiên Hoàng cười nói: “Địa Tàng, đừng nói là ngươi còn ảo tưởng rằng Cố Lân Đường sẽ yêu ngươi chứ?”

“Ta không hề nghĩ thế.” Hy vọng xa vời đã từng có, chẳng qua bây giờ đã sớm hóa thành bọt nước. Sắc mặt Sở Địa Tàng tối tăm, dường như đang cực kỳ nghiêm túc tự hỏi đề nghị của Sở Thiên Hoàng.

Đề nghị kia tuyệt đối không phải là thứ gì tốt, trực giác của Cố Thiên Thụ nói cho hắn biết… Sở Thiên Hoàng là một tên xấu xa không thể nào mà xấu xa hơn được nữa. Nhìn biểu tình khiêu khích của tên điên kia, thấy sao cũng cảm thấy đó không phải là đề nghị hay ho gì.

“Được.” Nhưng Sở Địa Tàng lại đáp ứng: “Nhưng ta muốn tự mình làm.”

“Tùy ngươi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng sâu trong ánh mắt lại lộ ra tia bất mãn — Cái đề nghị này là do hắn nghĩ ra, đáng lẽ phải do hắn làm. Chẳng qua… lần đầu tiên của Cố Thiên Thụ đã bị hắn hưởng thụ, nếu giành giật nữa thì chắc chắn Sở Địa Tàng sẽ trở mặt.

Có một cậu em trai bốc đồng thật đúng là không phải chuyện gì tốt, Sở Thiên Hoàng thầm than.

Là chuyện gì? Chuyện gì mà cần bọn họ tự tay làm? Sau lưng Cố Thiên Thụ đổ một tầng mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy mình sắp xui xẻo, hơn nữa lại là cực kỳ xui xẻo —

“Vẫn nên dùng thêm huân hương đi.” Sở Thiên Hoàng nhìn chung quanh lồng sắt: “Ngày mai phái thêm người đến đây canh giữ.”

“Ờ.” Sở Địa Tàng có vẻ trầm mặc.

“Tôn thượng.” Mỗi lần Sở Thiên Hoàng gọi hai chữ này, lúc nào cũng đầy vẻ trào phúng, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn vươn tay nắm lấy tấm thảm mà Cố Thiên Thụ đang khoác: “Tấm này bẩn rồi, đổi tấm khác thôi.”

Cố Thiên Thụ không muốn mình trần truồng dưới con mắt của hai anh em nhà họ Sở này một lần nữa, nhưng hiển nhiên quyền lựa chọn lại không nằm trên tay hắn. Sở Thiên Hoàng trực tiếp kéo đi tấm thảm trên người hắn, lộ ra những dấu vết hoan ái dưới tấm thảm.

“Chậc chậc.” Ánh mắt Sở Thiên Hoàng càn quét khắp người Cố Thiên Thụ: “Còn tưởng Địa Tàng ngươi có thể thương hương tiếc ngọc nữa chứ, không ngờ còn thô bạo hơn ta nữa.”

“…” Sở Địa Tàng không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn Sở Thiên Hoàng.

“Đừng nhìn ta như vậy.” Sở Thiên Hoàng nhún vai, lúc này mới ném tấm thảm sạch cho Cố Thiên Thụ: “Đây chính là lần đầu tiên của tôn thượng nhà ngươi… sao không ôn nhu một chút chứ.”

Sở Thiên Hoàng còn chưa dứt lời, nhắc tới lần đầu tiên liền khiến lửa giận vừa mới dịu đi của Sở Địa Tàng bùng cháy dữ dội. Hắn cười lạnh: “Vai không còn đau? Ngươi vẫn còn muốn đánh nữa sao?”

Sở Thiên Hoàng tỏ vẻ vô tội: “Nào có.”

Hành động của Sở Thiên Hoàng khiến Cố Thiên Thụ cảm thấy khuất nhục. Vì thế hắn hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa, tự nói với mình: trước mặt chính là hai miếng xá xíu — Ngàn! Vạn! Lần! Không! Được! Nổi! Giận!

“Không lấy thì không có gì để che đâu.” Sở Thiên Hoàng còn cho rằng Cố Thiên Thụ sẽ bùng nổ, nhưng không ngờ Cố Thiên Thụ lại có thể nhẫn nhịn được. Nếu là hắn thì chỉ hận không thể xông lên, trực tiếp cắn chết đối phương… À, chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Cố Thiên Thụ thật sự có cắn hắn một ngụm mà.

Đưa tay sờ sờ yết hầu của mình, Sở Thiên Hoàng nói: “Lân Đường, ngươi mệt à?”

Cố Thiên Thụ ăn cháo xong, cả người mệt mỏi không thôi. Hắn cúi đầu, không muốn dây dưa với Sở Thiên Hoàng nữa… Hai tên thần kinh này mau cút đi giùm cái.

“Nếu tôn thượng đã mệt, vậy thì nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Rốt cục Sở Thiên Hoàng đã nói lên câu mà hắn muốn nghe. Nhưng động tác tiếp theo của Sở Thiên Hoàng lại khiến Cố Thiên Thụ cứng người lại — Sở Thiên Hoàng lại bắt đầu chậm rãi cởi quần áo.

“Yên tâm, ta nào có cầm thú như vậy.” Dường như hiểu những gì Cố Thiên Thụ đang suy nghĩ, Sở Thiên Hoàng cười bỡn cợt: “Chỉ là muốn ngủ cùng ngươi thôi.”

… Cùng ta? Ngủ? Còn chưa chờ Cố Thiên Thụ hiểu ra thì thắt lưng đã bị Sở Thiên Hoàng ôm lấy, sau đó thân thể đã bị Sở Thiên Hoàng ôm vào lòng.

Chẳng lẽ bọn họ muốn… ngủ cùng mình? Hiểu được điều này khiến Cố Thiên Thụ thấy vô cùng khó chịu. Cả người hắn cứng lại, tay chân giãy giụa nhưng vẫn bị trấn áp dễ dàng.

Tấm thảm vô cùng mềm mại nhưng vào lúc này lại như những cây kim nhọn hoắt khiến cả người Cố Thiên Thụ đau đớn. Trước mặt hắn là Sở Thiên Hoàng, sau lưng lại là Sở Địa Tàng, trên lưng được bao phủ bởi hai cánh tay, thậm chí ngay cả đầu cũng được gối lên một cánh tay khác.

Khí tức của cả hai bao trùm cả người Cố Thiên Thụ, điều này khiến Cố Thiên Thụ thấy không được thoải mái. Hắn vặn vẹo thân thể muốn thoát ra nhưng lại bị Sở Địa Tàng ở đằng sau nhéo nhéo mông.

“Đừng nhúc nhích.” Hơi thở Sở Địa Tàng nóng rực phả vào tai Cố Thiên Thụ, khiến hắn nổi da gà: “Nhúc nhích nữa, ta sẽ không nhịn được đâu.” Lập tức, một thứ vừa cứng vừa nóng đâm vào mông Cố Thiên Thụ.

Cố Thiên Thụ không dám động. Mặt hắn lại chỉ cách Sở Thiên Hoàng một tấc, vì thế chỉ có thể lừa mình dối người nhắm mắt lại, né tránh đi ánh mắt xâm lược của Sở Thiên Hoàng.

“Nhìn thắt lưng này xem.” Sở Thiên Hoàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng Cố Thiên Thụ: “Nhìn cần cổ này xem…”

“Không cần tay nữa sao?” Giọng Sở Địa Tàng âm trầm.

“Haiz.” Sở Thiên Hoàng biết Sở Địa Tàng không nói giỡn, vì thế đành phải dừng động tác trên tay lại, nhích người hôn lên đôi môi Cố Thiên Thụ: “Em trai lớn tướng rồi, không còn nghe lời anh trai nữa.”

Trong nháy mắt, biểu tình Sở Địa Tàng vặn vẹo.

Cố Thiên Thụ nhắm mắt lại, xúc cảm lại càng thêm mẫn cảm. Hắn cảm nhận được hơi thở của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, độ ấm trên người, cùng mùi hương đặc thù của nam tử. Tất cả đều khiến Cố Thiên Thụ thấy chán ghét, thậm chí là sợ hãi. Nhưng hắn lại không dám nhúc nhích… hay nói đúng hơn là không còn sức để nhúc nhích.

Ban ngày bị lăn qua lăn lại lâu như vậy, lại là hai người nên thể lực của Cố Thiên Thụ đã sớm cạn kiệt. Hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, tự nhủ với lòng: không cần nghĩ nhiều như vậy, không cần nghĩ nhiều như vậy… Ngủ đi, ngủ rồi thì sẽ không cảm giác được thứ gì nữa.

“Ngươi nên tập thành thói quen.” Sở Địa Tàng ôm Cố Thiên Thụ vào ngực, biết hắn còn chưa ngủ nên nhẹ giọng nói: “Nếu không tập làm quen thì cả đời này đừng mong ngủ được.”

Cố Thiên Thụ âm thầm cắn chặt răng. Hắn biết Sở Địa Tàng rất ít khi lừa hắn, cũng vì thế nên mỗi một câu Sở Địa Tàng nói ra, so với Sở Thiên Hoàng càng thêm đáng sợ.

Chẳng lẽ sau này hắn phải trải qua những ngày như vậy sao? Chẳng lẽ hắn phải tập làm quen với cuộc sống như thế sao? Cố Thiên Thụ cảm thấy miệng mình tanh mùi rỉ sắt, nhưng hắn vẫn nhẫn nại nuốt xuống ngụm máu mới trào lên kia.

Ở thế giới không hề tồn tại sự công bằng này thì thất bại sẽ không có quyền được lựa chọn. Người ở trên đỉnh muốn ngươi sống thì ngươi được sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết. Dường như giãy giụa đã biến thành một thứ hư vô mù mịt…

Dù vậy, Cố Thiên Thụ vẫn không có ý định từ bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện