“Ngươi đã yêu hắn rồi sao?” Sở Thiên Hoàng nghe thấy một âm thanh hỏi mình.
“Làm sao có thể.” Sở Thiên Hoàng muốn phản bác, nhưng sâu trong nội tâm lại có âm thanh nghi ngờ nảy lên — Ngươi thật sự sẽ không yêu hắn sao? Nhớ lại những ký ức đó, ngươi thật sự có thể vô tình với Cố Thiên Thụ?
“Ta hận hắn.” Sở Thiên Hoàng nghĩ. Hắn nên hận Cố Thiên Thụ, Cố Thiên Thụ bỏ bọn họ ở lại thế giới này… khiến cho bọn họ phải nếm trải sự tĩnh lặng vô tận.
“Ngươi có muốn giữ hắn ở lại không?” Âm thanh kia lại hỏi Sở Thiên Hoàng.
“Muốn.” Còn phải hỏi nữa sao. Sở Thiên Hoàng khẳng định mình nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp để giữ Cố Thiên Thụ ở lại.
“Ngươi có nguyện ý trả giá sinh mệnh để giữ hắn ở lại không?” Âm thanh kia mang theo mê hoặc hỏi: “Ngươi có nguyện ý không?”
“Nguyện ý.” Sinh mệnh đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, không biết nên nói nó là cái gì nữa. Là thứ nên được quý trọng, hay là nên ghét bỏ vì nó trói buộc mình?
“Ngươi yêu hắn.” Sau khi nghe thấy đáp án của Sở Thiên Hoàng, âm thanh kia lại đáp lời một cách kiên định: “Ngươi nhìn đi, ngươi yêu hắn, yêu đến nỗi hận không thể chết vì hắn.”
— Vào khoảnh khắc đó, Sở Thiên Hoàng đổ mồ hôi lạnh… tỉnh giấc.
Hắn đã không còn mơ thấy những chuyện đã qua giữa hắn và Cố Thiên Thụ nữa, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã có thể ngủ yên giấc.
Cả ngày lẫn đêm, âm thanh ma quỷ kia cứ vờn quanh tai hắn, khiến cho Sở Thiên Hoàng không dám đi gặp Cố Thiên Thụ.
Người kia đại biểu cho rất nhiều thứ, Sở Thiên Hoàng không dám mạo hiểm — Hắn không ngừng tự nói với mình, hắn nên hận Cố Thiên Thụ.
Sở Địa Tàng đã yêu người nọ, vậy còn mình sẽ trở thành lợi thế duy nhất để giữ người nọ ở lại. Nhưng không gặp thì sẽ quên đi sao? Sở Thiên Hoàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang sợ hãi — lại còn sợ chết đi được. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh về Cố Thiên Thụ.
Nếu con người có thể khống chế được tâm mình thì đơn giản rồi. Nhưng đáng tiếc, cho dù có là thần đi chăng nữa thì cũng không nhất định có thể khống chế được tâm của mình.
Chớ nói chi Sở Thiên Hoàng chỉ là một người phàm.
Cố Thiên Thụ rất thống khổ, Sở Địa Tàng rất thống khổ, Sở Thiên Hoàng cũng rất thống khổ. Trong cuộc đua này, không hề có người nào thắng.
Nhưng Sở Thiên Hoàng lại không muốn thua, hắn biết mình thua không nổi.
Gương mặt khi ngủ của Cố Thiên Thụ rất bất an. Mày hắn nhăn lại, giống như đang sa vào cơn ác mộng không hồi kết.
So với lúc trước thì Cố Thiên Thụ rất gầy, dưới sự tra tấn của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, tâm tình của hắn hiển nhiên cũng không ổn. Gầy yếu khiến gương mặt thêm bén nhọn, cả người càng thêm sắc bén.
Cái thế giới chết dẫm này.
Đột nhiên Sở Thiên Hoàng có một loại xúc động muốn rơi lệ. Hắn nhìn người đang ngủ trên giường, như là mình đang nhìn thấy ảo giác.
Từng có thế giới, ánh mắt Cố Thiên Thụ nhìn về phía hắn vô cùng ôn nhu và cuồng nhiệt tình yêu. Sở Thiên Hoàng vươn tay, khẽ vuốt ve hai má Cố Thiên Thụ.
Vào lúc này bỗng Sở Thiên Hoàng phát hiện, ở thế giới này hình như hắn chưa bao giờ ôn nhu với Cố Thiên Thụ.
Giống như một thế giới đổ vỡ đã không còn có chút tình cảm nào tồn tại, tất cả đều lạnh lẽo như băng.
Sở Thiên Hoàng nhớ rất rõ, hắn và Chúc Thanh Trạch từng là bạn tốt. Nhưng ở đây? Sở Thiên Hoàng nhìn nhìn đôi tay thon dài của mình, nở nụ cười.
Ở đây, hắn gián tiếp giết chết hôn thê của Chúc Thanh Trạch cùng đôi long phượng thai trong bụng nàng.
Rốt cuộc là ai đã ném bọn họ vào cái thế giới này? Vì cái gì lại phải trải qua những chuyện đáng sợ đó? Vào lúc này, Sở Thiên Hoàng bỗng vô cùng bình tĩnh.
Trong thế giới này, hắn nên là người phải chết sớm. Trên tay nhuộm đẫm máu tươi, dù là thân nhân hay bằng hữu. Đúng vậy, đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, trên cái thế giới này chỉ có ba người là thật sự tồn tại.
Hắn đã từng yêu Cố Thiên Thụ sâu đậm, từng vượt qua thời gian vô tận cùng Sở Địa Tàng.
Vốn đang ngủ say, Cố Thiên Thụ lại chậm rãi mở mắt ra. Dường như đã tỉnh giấc, ánh mắt hắn mang theo mỏi mệt cùng uể oải, còn có cả tuyệt vọng.
“Ngươi rất muốn giết ta?” Sở Thiên Hoàng mở miệng hỏi.
“Muốn.” Cố Thiên Thụ không chút do dự đáp lời. Cho dù đầu óc hắn vẫn chưa thanh tỉnh nhưng hiển nhiên hắn phản ứng với vấn đề này rất nhanh.
Không giữ lại được, đúng là không giữ lại được. Bỗng Sở Thiên Hoàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hắn đã từng dùng tình yêu để giữ Cố Thiên Thụ ở lại… nhưng thất bại. Vậy thì bây giờ dường như cũng chỉ có thể dùng hận mà thôi.
“Thế giới kia có gì tốt đẹp cơ chứ?” Sở Thiên Hoàng hỏi.
“Có người chờ ta.” Cố Thiên Thụ như thốt lên — Nhưng ngay sau khi hắn cất tiếng cũng kinh ngạc với câu trả lời của bản thân.
Trên thực tế, ở thế giới kia không hề có người nào chờ Cố Thiên Thụ. Mẹ đã chết, cha không có, bạn gái đã chia tay cũng như không có bạn bè thân thiết. Nếu như không có Cố Thiên Thụ thì thế giới kia vẫn có thể vận hành theo lẽ thường.
Nhưng thế giới này lại không như thế, khi Cố Thiên Thụ rời khỏi thế giới này, nơi đây chính là địa ngục.
“Ngươi có biết sau khi ngươi đi thì nơi này sẽ xảy ra chuyện gì không?” Sở Thiên Hoàng rất ít khi dùng lời lẽ như hiện tại nói chuyện với Cố Thiên Thụ — Nếu là ngày thường, không phải cao cao tại thượng thì chính là điên cuồng ngoan lệ. Lời lẽ bình tĩnh ôn nhu như hiện tại khiến Cố Thiên Thụ sinh ra một loại ảo giác người trước mặt không phải là Sở Thiên Hoàng mà là một người khác.
“Cái gì?” Cố Thiên Thụ cảm thấy Sở Thiên Hoàng nói chuyện rất kỳ quái. Hắn cảm giác những lời Sở Thiên Hoàng nói kế tiếp chính là tin tức mà hắn có thể tham khảo.
“…” Môi Sở Thiên Hoàng giật giật, cuối cùng vẫn không nói lời nào. Sở Thiên Hoàng rất muốn nói cho Cố Thiên Thụ biết, nếu Cố Thiên Thụ rời đi thì thời gian ở thế giới này sẽ dừng lại.
Nhưng lời nói đến bên miệng, Sở Thiên Hoàng lại yếu đuối rút lui.
Hiện tại hắn không còn dám tin vào Cố Thiên Thụ nữa. Thậm chí hắn còn hoài nghi, nếu hắn nói cho Cố Thiên Thụ biết về những ký ức kia, Cố Thiên Thụ sẽ lợi dụng tình cảm để lừa gạt hắn.
Tín nhiệm giống như mảnh thủy tinh đã nát vụn, vĩnh viễn không có khả năng khôi phục lại như thưở ban đầu.
Sở Thiên Hoàng không nói nên lời, vì thế chỉ đành im lặng nhìn Cố Thiên Thụ.
Bỗng Sở Thiên Hoàng chợt nhớ lại vấn đề vừa rồi mà hắn hỏi Cố Thiên Thụ — Ngươi rất muốn giết ta? Mà Cố Thiên Thụ lại trả lời là: muốn.
Đáp án này, Sở Thiên Hoàng đã biết từ trước.
Nếu là ngày thường, Sở Thiên Hoàng sẽ nổi giận. Nhưng lúc này hắn lại nở nụ cười, chẳng những cười mà còn cười vô cùng xán lạn.
“Cố Thiên Thụ, ta thích cái tên của ngươi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không vì yêu ngươi mà dâng sinh mệnh ra.”
— Vĩnh viễn không bao giờ.
“Hệ thống nói cho ngươi biết sao?” Sao tên này có thể biết được nhiều bí mật đến vậy cơ chứ. Điều duy nhất Cố Thiên Thụ có thể nghĩ đến chính là do hệ thống mật báo. Cái hệ thống chết tiệt kia đã khiến hắn thất vọng triệt để. Nếu Sở Thiên Hoàng đã biết được nhiều thứ đến vậy, Cố Thiên Thụ cũng không để ý đến việc nói ra hệ thống.
“Hệ thống?” Trên mặt Sở Thiên Hoàng vẫn không biểu hiện điều gì: “Đó là cách các ngươi xưng hô ở thế giới kia đi…”
Quả nhiên là hệ thống! Cố Thiên Thụ hít một hơi thật sâu — Hắn đã biết trước cái hệ thống chết tiệt kia chính là một cái hố sâu, lại không nghĩ rằng cái hố này lại sâu không thấy đáy đến cỡ này!
“Thế giới kia quan trọng đến vậy sao?” Sở Thiên Hoàng nói: “Có phải trong mắt ngươi, dù là bạn thân hay là những người khác đều không hề tồn tại?”
Thế nên ngươi mới thản nhiên rời đi, không chút nào cố kỵ chúng ta sẽ chịu đựng những gì.
“Ta đi thì các ngươi sẽ thế nào?” Cố Thiên Thụ nhìn Sở Thiên Hoàng, hỏi: “Chết?”
So với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều lắm, Sở Thiên Hoàng không trả lời câu hỏi của Cố Thiên Thụ. Ở cái thế giới mà thời gian hoàn toàn ngưng đọng kia, nếu không phải thời gian của hắn và Sở Địa Tàng vẫn trôi qua thì sợ là bọn họ cũng không thấy nó đáng sợ ở chỗ nào.
Nhưng ngặt nỗi thời gian của bọn họ lại không hề dừng lại — Tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng bọn hắn vẫn còn sống.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên Hoàng chợt hiểu ra.
“Đêm qua ngươi ngủ ngon chứ.” Tối qua Sở Thiên Hoàng không đến, nhưng từ những dấu vết trên cần cổ Cố Thiên Thụ thì hắn đã có được đáp án.
Cố Thiên Thụ nhíu mày — Tối qua Sở Địa Tàng y như hóa điên. Bị cầm tù đã lâu, đây là lần đầu tiên Cố Thiên Thụ phải chịu sự thô bạo như đêm qua. Giống như Sở Địa Tàng đang phát tiết cái gì đó, ngay cả xin tha mà tên điên kia cũng không cho hắn cơ hội.
Địa ngục — Nói đi cũng phải nói lại, suy nghĩ của Cố Thiên Thụ và Sở Thiên Hoàng quy về một mối.
“Không sao.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nguyện vọng của ngươi sẽ được thực hiện thôi.”
Nguyện vọng? Nguyện vọng gì? Cố Thiên Thụ nhìn về phía Sở Thiên Hoàng, ánh mắt dâng lên nỗi nghi hoặc. Sở Địa Tàng của ngày hôm qua và Sở Thiên Hoàng ngày hôm nay khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Kỳ quái đến mức hắn bắt đầu hoài nghi hai người kia có phải là xuyên qua hay không nữa.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sở Thiên Hoàng ngồi một lát nữa rồi mới chậm rãi đứng dậy: “Ta có một món quà rất tuyệt muốn tặng cho ngươi.”
“So với song đầu xà kia còn tuyệt hơn.” Đến đây, Sở Thiên Hoàng mới chậm rãi khôi phục lại nụ cười ngày xưa. Hắn xoay người đi ra ngoài, bóng dáng kia khiến Cố Thiên Thụ bỗng thấy khó chịu không thành lời.
“Hệ thống, tốt nhất là ngươi nên bước ra cho ta một lời giải thích.” Cố Thiên Thụ nói: “Sao bọn họ lại biết việc ta muốn trở về? Lại còn biết được cả điều kiện trở về của ta?? Hả?”
“Cái này không liên quan đến ta nha.” Hệ thống lười biếng lên tiếng: “Mà ngươi cũng đừng quá lo lắng, tất cả mọi chuyện sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.”
“…” Chấm dứt? Bỗng nhiên Cố Thiên Thụ lại nghe thấu được những hàm xúc khác từ những lời này.
“Ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta.” Hệ thống nói: “Thật đó.”
Cảm tạ ngươi? Cảm tạ ngươi cái gì? Cảm tạ ngươi đã kéo ta vào thế giới mạc danh kỳ diệu này sao? Nghe đến đó, Cố Thiên Thụ chỉ muốn cười lạnh.
Từ đầu đến cuối đều không có người hỏi hắn có muốn hay không. Không hề có người nào hỏi hắn có muốn đến nơi đây hay không. Không hề có người hỏi hắn có muốn trở thành Cố Lân Đường hay không.
Cố Thiên Thụ cho rằng dù ở xã hội hiện đại mình là có rác rưởi đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là hắn vui lòng trở thành một người khác.
Cho dù người kia có những thứ mà Cố Thiên Thụ không có.
“Làm sao có thể.” Sở Thiên Hoàng muốn phản bác, nhưng sâu trong nội tâm lại có âm thanh nghi ngờ nảy lên — Ngươi thật sự sẽ không yêu hắn sao? Nhớ lại những ký ức đó, ngươi thật sự có thể vô tình với Cố Thiên Thụ?
“Ta hận hắn.” Sở Thiên Hoàng nghĩ. Hắn nên hận Cố Thiên Thụ, Cố Thiên Thụ bỏ bọn họ ở lại thế giới này… khiến cho bọn họ phải nếm trải sự tĩnh lặng vô tận.
“Ngươi có muốn giữ hắn ở lại không?” Âm thanh kia lại hỏi Sở Thiên Hoàng.
“Muốn.” Còn phải hỏi nữa sao. Sở Thiên Hoàng khẳng định mình nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp để giữ Cố Thiên Thụ ở lại.
“Ngươi có nguyện ý trả giá sinh mệnh để giữ hắn ở lại không?” Âm thanh kia mang theo mê hoặc hỏi: “Ngươi có nguyện ý không?”
“Nguyện ý.” Sinh mệnh đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, không biết nên nói nó là cái gì nữa. Là thứ nên được quý trọng, hay là nên ghét bỏ vì nó trói buộc mình?
“Ngươi yêu hắn.” Sau khi nghe thấy đáp án của Sở Thiên Hoàng, âm thanh kia lại đáp lời một cách kiên định: “Ngươi nhìn đi, ngươi yêu hắn, yêu đến nỗi hận không thể chết vì hắn.”
— Vào khoảnh khắc đó, Sở Thiên Hoàng đổ mồ hôi lạnh… tỉnh giấc.
Hắn đã không còn mơ thấy những chuyện đã qua giữa hắn và Cố Thiên Thụ nữa, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã có thể ngủ yên giấc.
Cả ngày lẫn đêm, âm thanh ma quỷ kia cứ vờn quanh tai hắn, khiến cho Sở Thiên Hoàng không dám đi gặp Cố Thiên Thụ.
Người kia đại biểu cho rất nhiều thứ, Sở Thiên Hoàng không dám mạo hiểm — Hắn không ngừng tự nói với mình, hắn nên hận Cố Thiên Thụ.
Sở Địa Tàng đã yêu người nọ, vậy còn mình sẽ trở thành lợi thế duy nhất để giữ người nọ ở lại. Nhưng không gặp thì sẽ quên đi sao? Sở Thiên Hoàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang sợ hãi — lại còn sợ chết đi được. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh về Cố Thiên Thụ.
Nếu con người có thể khống chế được tâm mình thì đơn giản rồi. Nhưng đáng tiếc, cho dù có là thần đi chăng nữa thì cũng không nhất định có thể khống chế được tâm của mình.
Chớ nói chi Sở Thiên Hoàng chỉ là một người phàm.
Cố Thiên Thụ rất thống khổ, Sở Địa Tàng rất thống khổ, Sở Thiên Hoàng cũng rất thống khổ. Trong cuộc đua này, không hề có người nào thắng.
Nhưng Sở Thiên Hoàng lại không muốn thua, hắn biết mình thua không nổi.
Gương mặt khi ngủ của Cố Thiên Thụ rất bất an. Mày hắn nhăn lại, giống như đang sa vào cơn ác mộng không hồi kết.
So với lúc trước thì Cố Thiên Thụ rất gầy, dưới sự tra tấn của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, tâm tình của hắn hiển nhiên cũng không ổn. Gầy yếu khiến gương mặt thêm bén nhọn, cả người càng thêm sắc bén.
Cái thế giới chết dẫm này.
Đột nhiên Sở Thiên Hoàng có một loại xúc động muốn rơi lệ. Hắn nhìn người đang ngủ trên giường, như là mình đang nhìn thấy ảo giác.
Từng có thế giới, ánh mắt Cố Thiên Thụ nhìn về phía hắn vô cùng ôn nhu và cuồng nhiệt tình yêu. Sở Thiên Hoàng vươn tay, khẽ vuốt ve hai má Cố Thiên Thụ.
Vào lúc này bỗng Sở Thiên Hoàng phát hiện, ở thế giới này hình như hắn chưa bao giờ ôn nhu với Cố Thiên Thụ.
Giống như một thế giới đổ vỡ đã không còn có chút tình cảm nào tồn tại, tất cả đều lạnh lẽo như băng.
Sở Thiên Hoàng nhớ rất rõ, hắn và Chúc Thanh Trạch từng là bạn tốt. Nhưng ở đây? Sở Thiên Hoàng nhìn nhìn đôi tay thon dài của mình, nở nụ cười.
Ở đây, hắn gián tiếp giết chết hôn thê của Chúc Thanh Trạch cùng đôi long phượng thai trong bụng nàng.
Rốt cuộc là ai đã ném bọn họ vào cái thế giới này? Vì cái gì lại phải trải qua những chuyện đáng sợ đó? Vào lúc này, Sở Thiên Hoàng bỗng vô cùng bình tĩnh.
Trong thế giới này, hắn nên là người phải chết sớm. Trên tay nhuộm đẫm máu tươi, dù là thân nhân hay bằng hữu. Đúng vậy, đối với Sở Thiên Hoàng mà nói, trên cái thế giới này chỉ có ba người là thật sự tồn tại.
Hắn đã từng yêu Cố Thiên Thụ sâu đậm, từng vượt qua thời gian vô tận cùng Sở Địa Tàng.
Vốn đang ngủ say, Cố Thiên Thụ lại chậm rãi mở mắt ra. Dường như đã tỉnh giấc, ánh mắt hắn mang theo mỏi mệt cùng uể oải, còn có cả tuyệt vọng.
“Ngươi rất muốn giết ta?” Sở Thiên Hoàng mở miệng hỏi.
“Muốn.” Cố Thiên Thụ không chút do dự đáp lời. Cho dù đầu óc hắn vẫn chưa thanh tỉnh nhưng hiển nhiên hắn phản ứng với vấn đề này rất nhanh.
Không giữ lại được, đúng là không giữ lại được. Bỗng Sở Thiên Hoàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hắn đã từng dùng tình yêu để giữ Cố Thiên Thụ ở lại… nhưng thất bại. Vậy thì bây giờ dường như cũng chỉ có thể dùng hận mà thôi.
“Thế giới kia có gì tốt đẹp cơ chứ?” Sở Thiên Hoàng hỏi.
“Có người chờ ta.” Cố Thiên Thụ như thốt lên — Nhưng ngay sau khi hắn cất tiếng cũng kinh ngạc với câu trả lời của bản thân.
Trên thực tế, ở thế giới kia không hề có người nào chờ Cố Thiên Thụ. Mẹ đã chết, cha không có, bạn gái đã chia tay cũng như không có bạn bè thân thiết. Nếu như không có Cố Thiên Thụ thì thế giới kia vẫn có thể vận hành theo lẽ thường.
Nhưng thế giới này lại không như thế, khi Cố Thiên Thụ rời khỏi thế giới này, nơi đây chính là địa ngục.
“Ngươi có biết sau khi ngươi đi thì nơi này sẽ xảy ra chuyện gì không?” Sở Thiên Hoàng rất ít khi dùng lời lẽ như hiện tại nói chuyện với Cố Thiên Thụ — Nếu là ngày thường, không phải cao cao tại thượng thì chính là điên cuồng ngoan lệ. Lời lẽ bình tĩnh ôn nhu như hiện tại khiến Cố Thiên Thụ sinh ra một loại ảo giác người trước mặt không phải là Sở Thiên Hoàng mà là một người khác.
“Cái gì?” Cố Thiên Thụ cảm thấy Sở Thiên Hoàng nói chuyện rất kỳ quái. Hắn cảm giác những lời Sở Thiên Hoàng nói kế tiếp chính là tin tức mà hắn có thể tham khảo.
“…” Môi Sở Thiên Hoàng giật giật, cuối cùng vẫn không nói lời nào. Sở Thiên Hoàng rất muốn nói cho Cố Thiên Thụ biết, nếu Cố Thiên Thụ rời đi thì thời gian ở thế giới này sẽ dừng lại.
Nhưng lời nói đến bên miệng, Sở Thiên Hoàng lại yếu đuối rút lui.
Hiện tại hắn không còn dám tin vào Cố Thiên Thụ nữa. Thậm chí hắn còn hoài nghi, nếu hắn nói cho Cố Thiên Thụ biết về những ký ức kia, Cố Thiên Thụ sẽ lợi dụng tình cảm để lừa gạt hắn.
Tín nhiệm giống như mảnh thủy tinh đã nát vụn, vĩnh viễn không có khả năng khôi phục lại như thưở ban đầu.
Sở Thiên Hoàng không nói nên lời, vì thế chỉ đành im lặng nhìn Cố Thiên Thụ.
Bỗng Sở Thiên Hoàng chợt nhớ lại vấn đề vừa rồi mà hắn hỏi Cố Thiên Thụ — Ngươi rất muốn giết ta? Mà Cố Thiên Thụ lại trả lời là: muốn.
Đáp án này, Sở Thiên Hoàng đã biết từ trước.
Nếu là ngày thường, Sở Thiên Hoàng sẽ nổi giận. Nhưng lúc này hắn lại nở nụ cười, chẳng những cười mà còn cười vô cùng xán lạn.
“Cố Thiên Thụ, ta thích cái tên của ngươi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nhưng ta vĩnh viễn sẽ không vì yêu ngươi mà dâng sinh mệnh ra.”
— Vĩnh viễn không bao giờ.
“Hệ thống nói cho ngươi biết sao?” Sao tên này có thể biết được nhiều bí mật đến vậy cơ chứ. Điều duy nhất Cố Thiên Thụ có thể nghĩ đến chính là do hệ thống mật báo. Cái hệ thống chết tiệt kia đã khiến hắn thất vọng triệt để. Nếu Sở Thiên Hoàng đã biết được nhiều thứ đến vậy, Cố Thiên Thụ cũng không để ý đến việc nói ra hệ thống.
“Hệ thống?” Trên mặt Sở Thiên Hoàng vẫn không biểu hiện điều gì: “Đó là cách các ngươi xưng hô ở thế giới kia đi…”
Quả nhiên là hệ thống! Cố Thiên Thụ hít một hơi thật sâu — Hắn đã biết trước cái hệ thống chết tiệt kia chính là một cái hố sâu, lại không nghĩ rằng cái hố này lại sâu không thấy đáy đến cỡ này!
“Thế giới kia quan trọng đến vậy sao?” Sở Thiên Hoàng nói: “Có phải trong mắt ngươi, dù là bạn thân hay là những người khác đều không hề tồn tại?”
Thế nên ngươi mới thản nhiên rời đi, không chút nào cố kỵ chúng ta sẽ chịu đựng những gì.
“Ta đi thì các ngươi sẽ thế nào?” Cố Thiên Thụ nhìn Sở Thiên Hoàng, hỏi: “Chết?”
So với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều lắm, Sở Thiên Hoàng không trả lời câu hỏi của Cố Thiên Thụ. Ở cái thế giới mà thời gian hoàn toàn ngưng đọng kia, nếu không phải thời gian của hắn và Sở Địa Tàng vẫn trôi qua thì sợ là bọn họ cũng không thấy nó đáng sợ ở chỗ nào.
Nhưng ngặt nỗi thời gian của bọn họ lại không hề dừng lại — Tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng bọn hắn vẫn còn sống.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên Hoàng chợt hiểu ra.
“Đêm qua ngươi ngủ ngon chứ.” Tối qua Sở Thiên Hoàng không đến, nhưng từ những dấu vết trên cần cổ Cố Thiên Thụ thì hắn đã có được đáp án.
Cố Thiên Thụ nhíu mày — Tối qua Sở Địa Tàng y như hóa điên. Bị cầm tù đã lâu, đây là lần đầu tiên Cố Thiên Thụ phải chịu sự thô bạo như đêm qua. Giống như Sở Địa Tàng đang phát tiết cái gì đó, ngay cả xin tha mà tên điên kia cũng không cho hắn cơ hội.
Địa ngục — Nói đi cũng phải nói lại, suy nghĩ của Cố Thiên Thụ và Sở Thiên Hoàng quy về một mối.
“Không sao.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nguyện vọng của ngươi sẽ được thực hiện thôi.”
Nguyện vọng? Nguyện vọng gì? Cố Thiên Thụ nhìn về phía Sở Thiên Hoàng, ánh mắt dâng lên nỗi nghi hoặc. Sở Địa Tàng của ngày hôm qua và Sở Thiên Hoàng ngày hôm nay khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Kỳ quái đến mức hắn bắt đầu hoài nghi hai người kia có phải là xuyên qua hay không nữa.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sở Thiên Hoàng ngồi một lát nữa rồi mới chậm rãi đứng dậy: “Ta có một món quà rất tuyệt muốn tặng cho ngươi.”
“So với song đầu xà kia còn tuyệt hơn.” Đến đây, Sở Thiên Hoàng mới chậm rãi khôi phục lại nụ cười ngày xưa. Hắn xoay người đi ra ngoài, bóng dáng kia khiến Cố Thiên Thụ bỗng thấy khó chịu không thành lời.
“Hệ thống, tốt nhất là ngươi nên bước ra cho ta một lời giải thích.” Cố Thiên Thụ nói: “Sao bọn họ lại biết việc ta muốn trở về? Lại còn biết được cả điều kiện trở về của ta?? Hả?”
“Cái này không liên quan đến ta nha.” Hệ thống lười biếng lên tiếng: “Mà ngươi cũng đừng quá lo lắng, tất cả mọi chuyện sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.”
“…” Chấm dứt? Bỗng nhiên Cố Thiên Thụ lại nghe thấu được những hàm xúc khác từ những lời này.
“Ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta.” Hệ thống nói: “Thật đó.”
Cảm tạ ngươi? Cảm tạ ngươi cái gì? Cảm tạ ngươi đã kéo ta vào thế giới mạc danh kỳ diệu này sao? Nghe đến đó, Cố Thiên Thụ chỉ muốn cười lạnh.
Từ đầu đến cuối đều không có người hỏi hắn có muốn hay không. Không hề có người nào hỏi hắn có muốn đến nơi đây hay không. Không hề có người hỏi hắn có muốn trở thành Cố Lân Đường hay không.
Cố Thiên Thụ cho rằng dù ở xã hội hiện đại mình là có rác rưởi đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là hắn vui lòng trở thành một người khác.
Cho dù người kia có những thứ mà Cố Thiên Thụ không có.
Danh sách chương