Đó là tử cục không thể xoay chuyển.

Cố Thiên Thụ hận anh em Sở gia, mà anh em Sở gia cũng không thể tha thứ cho Cố Thiên Thụ.

Đến khi Chúc Thanh Trạch chết lại đẩy tử cục này vào hoàn cảnh càng thêm bi thảm. Hắn cắt đứt đi khả năng tha thứ cuối cùng của Cố Thiên Thụ đối với anh em Sở gia.

Mùa hè, thi thể thối rữa vô cùng nhanh. Thi thể cứng ngắt của Chúc Thanh Trạch bắt đầu mềm xuống, mùi hôi thối ghê tởm cũng dần dần nồng đậm.

Kết cục của chuyện này chính là Sở Địa Tàng cướp lấy thi thể Chúc Thanh Trạch ở trong lòng Cố Thiên Thụ ra.

Lúc ấy thần chí của Cố Thiên Thụ cũng không còn rõ ràng. Một khi thi thể Chúc Thanh Trạch rời khỏi người hắn, thân thể hắn sẽ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, dường như nó đã biến thành một phản ứng có điều kiện.

Sở Địa Tàng cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể theo lời dặn của đại phu không ngừng cho Cố Thiên Thụ uống nước.

Cho đến khi Sở Thiên Hoàng nói một câu, tình hình của Cố Thiên Thụ mới chuyển biến khá hơn một chút.

Sở Thiên Hoàng đứng trước mặt Cố Thiên Thụ, nói: “Cố Thiên Thụ, không phải ngươi rất hận ta sao. Ta cho ngươi một cơ hội giết ta, có được không?”

Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn Sở Thiên Hoàng, không hề che giấu hận ý ở sâu trong đáy mắt.

“Ta nói được thì làm được.” Sở Thiên Hoàng biết Cố Thiên Thụ không tin những lời hắn nói, nhưng hắn cũng không để tâm, chỉ nói: “Nhưng cơ hội chỉ có một lần… Nếu ngươi bỏ lỡ, cũng chỉ có thể bị chúng ta nhốt cả đời.”

Cố Thiên Thụ nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Thiên Hoàng, như là muốn xem Sở Thiên Hoàng đang có ý đồ gì. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nhìn ra được cái gì — Trong ánh mắt Sở Thiên Hoàng chỉ có bóng tối vô hạn, giống như mây đen trên bầu trời, âm trầm khiến người sợ hãi.

“Ta muốn giết ngươi.” Vẫn là câu nói kia, chỉ là lần này Cố Thiên Thụ lại nói rất chậm rãi, mà khi nghe thấy thì tuyệt đối sẽ không có người nào cho rằng hắn đang nói đùa.

“Nếu ngươi có thể.” Sở Thiên Hoàng nói xong câu đó liền rời đi, để lại Sở Địa Tàng cùng Cố Thiên Thụ.

Từ khi có được những ký ức luân hồi, thái độ của Sở Địa Tàng đối với Cố Thiên Thụ cũng có biến hóa.

Hắn xác định mình yêu Cố Thiên Thụ, thậm chí nguyện ý vì hắn mà kính dâng mạng sống. Nhưng khi ở cùng nhau, Sở Địa Tàng lại chỉ thấy khủng hoảng vô bến bờ.

Có thể lấy trộm được áo của tiên nữ nhưng không nhất định có thể giữ được tiên nữ ở lại. Sở Địa Tàng cảm thấy mình và Sở Thiên Hoàng như hai tên phế vật buồn cười, nếu Cố Thiên Thụ muốn chạy thì không có ai có thể cản được bước đi của người nọ.

Thái độ của Sở Thiên Hoàng đối với Cố Thiên Thụ nhìn thì như là rất cay nghiệt, nhưng cuối cùng tên kia có yêu Cố Thiên Thụ hay không thì vẫn là một câu đố khó giải.

Tình cảm, thứ này có thể khống chế được hay sao. Sở Địa Tàng nhìn Cố Thiên Thụ lại gầy đi một vòng, thở dài.

Cố Thiên Thụ quả thật rất gầy, nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn. Giống như là hắn đã tìm thấy mục đích sống, không còn vẻ sa sút như trước nữa.

Chuyện này là tốt hay xấu đây? Cái tốt chính là tình trạng hiện tại của Cố Thiên Thụ, nhưng cái xấu lại chính là Cố Thiên Thụ muốn giết bọn họ.

Nếu Cố Thiên Thụ thật sự có thể giết chết bọn họ, có lẽ là một chuyện không tồi. Sở Địa Tàng khom lưng, cầm chăn đắp lên người Cố Thiên Thụ. Nếu bọn họ bị Cố Thiên Thụ giết, có phải cái luân hồi đáng sợ này sẽ kết thúc ngay không? …

Giữa trưa hay mỗi tối nóng bức, trong phòng Cố Thiên Thụ đều có rất nhiều băng đá. Hắn đứng bên cửa sổ khẽ đụng vào một cành lan trong chậu, mái tóc dài rơi tán loạn trên mặt đất giống như một thác nước màu đen.

Vì trời quá nóng cho nên hắn mặc rất mỏng. Cần cổ lõa lồ nên có thể nhìn thấy một con rắn màu trắng uốn lượn, mà nửa thân dưới của con rắn thì bị che khuất bởi sa y màu trắng.

Sở Địa Tàng yên tĩnh đứng phía sau hắn, cho đến khi huân hương sắp hết mới bước vào phòng.

Lúc này Cố Thiên Thụ mới phát hiện ra Sở Địa Tàng, trên mặt hắn vẫn không hiện biểu tình gì.

Nhìn thấy Sở Địa Tàng vào nhà cũng chỉ miễn cưỡng nghẹn một cái, lại tiếp tục nhìn hoa lan trên tay.

Mùi huân hương rất thơm, nhưng Cố Thiên Thụ lại biết đây chính là đầu xỏ khiến cho võ công của hắn không thể khôi phục.

Dù là huân hương hay là những cánh hoa sử dụng trong khi tắm cũng đều có một loại hương vị thanh nhã như nhau. Nhưng trên thực tế, chúng nó so với thuốc độc còn đáng sợ hơn.

Vì quá lâu không ra ngoài nên làn da Cố Thiên Thụ trở nên trắng nõn. Trong việc ăn uống hắn cũng chưa từng bị bạc đãi, muốn ăn cái gì thì trực tiếp nói cho Sở Địa Tàng, hầu hết đều được thỏa mãn.

Cố Thiên Thụ còn tưởng Sở Địa Tàng chỉ tới ngồi chơi một lát rồi đi, nhưng không ngờ Sở Địa Tàng lại đến bên lư hương trong phòng, lấy huân hương vẫn còn đang cháy dở ở bên trong ra.

Ánh mắt Cố Thiên Thụ lướt qua một tia nghi hoặc… Muốn làm gì đây, chẳng lẽ bọn họ ngại mình sống quá lâu nên quyết định đổi một loại huân hương khác lợi hại hơn?

Nhưng biểu tình của Sở Địa Tàng vẫn luôn âm trầm, dù có chú ý tới ánh mắt của Cố Thiên Thụ nhưng vẫn không nói một lời.

Nỗi nghi ngờ trong lòng Cố Thiên Thụ càng ngày càng đậm, cho đến khi Sở Địa Tàng sắp bước ra khỏi cửa, hắn mới nghe được một câu — “Tự giải quyết cho tốt đi.”

Tự giải quyết cho tốt? Sở Địa Tàng đang nói với hắn? Nghe xong, Cố Thiên Thụ chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn không rõ rốt cuộc hai anh em Sở gia này dựa vào cái gì mà làm bộ làm tịch như hắn thiếu nợ bọn họ vậy.

Không nghĩ ra thì khỏi nghĩ. Huân hương mới thay tản ra một mùi hương xa lạ, Cố Thiên Thụ chỉ cho là Sở Địa Tàng đang tâm huyết dâng trào, không quá để tâm.

Sở Địa Tàng vừa rời khỏi phòng Cố Thiên Thụ liền đi đến phòng Sở Thiên Hoàng.

Đã lâu rồi Sở Thiên Hoàng không đến chỗ Cố Thiên Thụ. Dường như hắn không muốn sinh ra chút tình cảm dư thừa nào với Cố Thiên Thụ, thái độ cũng càng ngày càng lãnh đạm. Nhưng cuối cùng hắn nghĩ thế nào, sợ là chỉ có bản thân hắn mới biết.

“Đổi chưa?” Sở Thiên Hoàng cũng đang ngắm nghía một chậu lan, tay thì cầm một cây kéo, quay đầu lại hỏi: “Sao sắc mặt lại khó coi thế.”

“Nhất định phải làm như vậy sao.” Sở Địa Tàng nói: “Hiện tại không phải đang rất tốt sao?”

“Tốt chỗ nào?” Sở Thiên Hoàng đặt cây kéo lên bàn: “Đây là cuộc sống mà ngươi muốn sao?”

Sở Địa Tàng không đáp, bởi vì câu trả lời không cần nói cũng biết — Đương nhiên đây không phải là điều hắn muốn, cả ngày cứ sống trong sợ hãi.

“Thế thì đừng nói nhiều.” Sở Thiên Hoàng hiện lên vẻ uể oải.

Sau khi Chúc Thanh Trạch chết, Sở Thiên Hoàng chưa bao giờ được ngủ yên, những cảnh tượng vốn biến mất trong mơ lại hiện về. Tuy người bị cầm tù là Cố Thiên Thụ nhưng nói về tốc độ gầy gò thì Sở Thiên Hoàng cũng không thua kém Cố Thiên Thụ là bao.

“Nên quyết đoán thôi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nói cho hắn biết chưa?”

“Chưa.” Sở Địa Tàng có chút hoảng hốt: “Ngươi…”

“Đừng nói nữa.” Sở Thiên Hoàng lắc lắc đầu, lúc này hắn cũng không khác gì Sở Địa Tàng: “Ta biết ngươi mềm lòng, nhưng nếu cứ như vậy, cũng không phải là cách.”

“…” Nhưng hắn đã đủ tuyệt vọng rồi. Sở Địa Tàng rất muốn nói như vậy, nhưng lại im lặng không nói.

“Còn chưa đủ tuyệt vọng đâu.” Sở Thiên Hoàng nói: “Hắn vẫn còn muốn trở về…” Cho dù chúng ta để lại dấu hiệu lên người hắn, cho dù chúng ta giam cầm hắn, cho dù chúng ta nắm giữ tính mạng bạn bè của hắn trong tay… Nhưng hắn vẫn như trước, không thuộc về chúng ta — chưa bao giờ thuộc về chúng ta.

“…” Sở Địa Tàng phun ra một câu: “Còn bao lâu nữa?”

“Hơn một tháng.” Sở Thiên Hoàng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười: “Ta lại bắt đầu mong chờ.”

“… Có cái gì để chờ mong.” Sở Địa Tàng không có lạc quan như Sở Thiên Hoàng, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình đang bị một tảng đá thật to đè lên. Nếu hắn có võ công cao cường như Sở Thiên Hoàng tất nhiên hắn chính là người thích hợp nhất để làm chuyện này. Nhưng trên giang hồ này… ngươi có thể sánh vai cùng Cố Thiên Thụ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hai kẻ mạnh đánh nhau, chắc chắn sẽ có một kẻ bị thương. Khi Sở Thiên Hoàng quyết định quyết đấu với Cố Thiên Thụ, Sở Địa Tàng đã không tán thành. Nhìn biểu hiện của Sở Thiên Hoàng, hắn cảm thấy vô cùng bất an, nhưng lại không thể thuyết phục được Sở Thiên Hoàng.

“Chỉ có như vậy hắn mới hiểu.” Sở Thiên Hoàng nói: “Dù có cho hắn võ công, nhưng hắn vẫn không thể thoát được.”

“…” Sở Địa Tàng cảm thấy lý do này vô cùng gượng ép.

“Đừng hỏi nhiều làm gì.” Nhưng mà đối với chuyện này, Sở Thiên Hoàng lại không muốn nhiều lời. Hắn chỉ nói: “Ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều.”

Hiểu rõ hơn ta, ngươi thật sự hiểu rõ hơn ta sao? Sở Địa Tàng biết Sở Thiên Hoàng đang nói cho có lệ, nhưng hắn đã không thể hỏi Sở Thiên Hoàng được cái gì, vì thế đành phải dừng cái đề tài này lại.

Sở Thiên Hoàng thấy rõ bất an trong lòng Sở Địa Tàng, nhưng hắn cũng không định an ủi Sở Địa Tàng. Hắn biết có một số việc phải do hắn làm, mà việc này, có lẽ cũng là cách duy nhất phá vỡ tử cục.

“Ngươi còn nhớ cái lần mà ta nói với ngươi loại thuốc kia không?” Sở Thiên Hoàng nói: “Chờ chuyện này xong xuôi, ngươi dùng nó đi.”

Sở Địa Tàng sửng sốt — Loại thuốc mà Sở Thiên Hoàng nhắc tới, tác dụng của nó chính là khiến cho người dùng bị mất đi một đoạn ký ức.

“Đi đi.” Sở Thiên Hoàng rũ mắt: “Ta muốn ở một mình.”

Sở Địa Tàng nắm chặt tay như còn muốn nói gì đó.

“Đi đi.” Nhưng Sở Thiên Hoàng lại mất kiên nhẫn trước, nói: “Ta biết chừng mực.”

“Đại ca.” Sở Địa Tàng nói: “Đừng gạt ta.”

“Đệ đệ ngốc.” Nghe thế, ánh mắt vốn lạnh lùng của Sở Thiên Hoàng bỗng trở nên mềm mại, chỉ thiếu chuyện sờ đầu Sở Địa Tàng mà thôi: “Sao ta lại có thể lừa ngươi được. Lừa người, chỉ có mỗi hắn thôi.”

“…” Thấy đã không còn đường sống, Sở Địa Tàng đành phải rời đi. Linh tính mách bảo hắn nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra, là chuyện mà hắn không muốn thấy nhất.

Sở Thiên Hoàng nhìn bóng dáng Sở Địa Tàng dần xa, vươn tay khẽ chạm lấy đóa hoa lan trên bàn, sau đó dùng sức bóp nát đóa hoa kia.

“Đã đến nước này rồi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Địa Tàng, ngươi chớ có… trách ta.”

Nói xong hắn ném những mảnh nhỏ của cánh hoa xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện