Đó là một thế giới tốt đẹp mà Cố Thiên Thụ chưa từng thấy qua.

Trời xanh mây trắng, gió thổi dìu dịu.

Có tiếng sáo du dương từ tứ phía truyền đến, tất cả đều an tĩnh tựa như một bức họa cuộn tròn, tựa như tiên cảnh không tồn tại ở chốn nhân gian. Ven đường thấp thoáng sắc vàng của quế hoa, hương thơm nồng đậm vờn quanh chóp mũi như đưa người đến một thời không hoàn toàn xa lạ.

Đột nhiên một người xuất hiện — một người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Người nọ có gương mặt xinh đẹp, mặc quần áo màu trắng, bên hông giắt một ống sáo xanh biếc, khóe miệng thấp thoáng ý cười tựa như gió dịu mùa xuân. Người nọ hơi nheo mắt lại, lộ ra nụ cười ấm lòng, đường cong duyên dáng bên vành môi khẽ mở ra kêu lên một cái tên: “… Thiên Thụ.”

Cố Thiên Thụ cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, nhưng đây lại là một người hoàn toàn xa lạ.

Cố Thiên Thụ nhìn người nọ một hồi lâu mới nhận ra người trước mắt… lại có gương mặt giống hệt như đôi song sinh Sở gia.

Có người tuy có gương mặt y hệt nhau như tuyệt đối sẽ không có ai nhận nhầm người đó. Nhưng Cố Thiên Thụ lại có thể cam đoan, nếu người trước mặt đứng chung một chỗ với Sở Thiên Hoàng thì hắn nhất định có thể nhận ra ai là ai.

Nam nhân xa lạ tuy đứng trước mặt Cố Thiên Thụ, nhưng ánh mắt lại xuyên qua người Cố Thiên Thụ nhìn về nơi xa xăm không biết tên. Người nọ nói: “Ta thổi một khúc cho ngươi nghe nhé?”

Im lặng hồi lâu.

“Thế nào?” Không biết là đã nhìn thấy điều gì, ai đó nói gì nhưng trong ánh mắt của nam nhân lại hiện lên vẻ khó xử. Hắn im lặng một hồi, con ngươi xinh đẹp lại tràn đầy cảm xúc lo lắng, nửa ngày sau mới thở dài nói: “Được rồi…”

Sau đó hắn xoay người, rời đi. Gió thổi khiến quần áo hắn tung bay tạo nên một độ cong xinh đẹp.

Cố Thiên Thụ cảm thấy mình như đang xem phim, hắn có thể đi khắp mọi nơi ở trên cái thế giới này, nhưng lại không thể chạm vào bất cứ thứ gì ở nơi đây, cũng không thể nói chuyện với bất cứ ai.

Mà ở trên cái thế giới này, còn có một người mà hắn không nhìn thấy — mà tên người kia hình như cũng giống tên hắn, cũng gọi là Cố Thiên Thụ.

Sau khi nam nhân mang theo cây sáo rời đi không được bao lâu, Cố Thiên Thụ liền thấy một người cũng khiến hắn cảm thấy quen thuộc đi đến. Lần này hắn liền nhanh chóng nhận ra thân phận người tới — Vân Đình. Không, hay nói chính xác hơn đó chính là Sở Địa Tàng.

Cũng tựa như ở thế giới kia, Sở Địa Tàng ở thế giới này cũng vẫn an tĩnh nội liễm. Trên mặt tuy không có mặt nạ của Kính thành, nhưng lại mặc quần áo Kính thành.

Hắn đứng trước mặt Cố Thiên Thụ, ánh mắt nhìn về nơi trống rỗng nào đó. Ánh mắt kia nồng đậm tình yêu khiến ai nhìn vào cũng cảm nhận được, hắn nói: “Thiên Thụ, ngươi sẽ trở về chứ?”

Biểu tình Cố Thiên Thụ cứng ngắc — Chợt hắn cảm thấy, những chuyện xảy ra ở trước mắt rốt cuộc có ý vị thế nào.

“Chúng ta sẽ ở đây chờ ngươi trở về.” Sở Địa Tàng nở nụ cười — Nụ cười kia vẫn ngại ngùng như trước nhưng lại mang theo hương vị xán lạn mà Cố Thiên Thụ chưa từng thấy qua.

“Đây chính là cái mà các ngươi từng nói?” Cố Thiên Thụ đờ đẫn, lộ ra nụ cười méo mó: “Ta lừa các ngươi sao?”

Những lời mà Sở Địa Tàng từng nói… giống như lời nguyền khắc sâu vào đầu óc Cố Thiên Thụ. Sau đó Cố Thiên Thụ ở thế giới này hình như đã thật sự trở về.

Mà Sở Thiên Hoàng mặc đồ trắng với Sở Địa Tàng mặc đồ đen — lại bắt đầu chờ đợi trong tuyệt vọng vô hạn.

Cố Thiên Thụ đã từng có ảo tưởng. Nếu hắn có thể chơi một game mà ở đó mình trở thành chúa tể thế giới thì chắc chắn hắn sẽ quăng cái bàn phím nhà mình vào xó bếp.

Vậy thì thế giới kia sẽ trở thành thế nào đây.

Vẫn hoạt động bình thường, thời gian ngưng đọng, hay là… trở thành luân hồi vô tận.

Mà ở nơi này, ảo tưởng của Cố Thiên Thụ đã có đáp án.

Thế giới mà Cố Thiên Thụ từng cho là game, sau khi ‘Cố Thiên Thụ’ rời khỏi liền dừng lại.

Đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là — thời gian của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng vẫn trôi qua như trước.

“…” Một cảm giác nặng nề chưa từng có đè nặng lên lòng Cố Thiên Thụ. Hắn gian nan hít thở, giống như đang xem một bộ phim về vấn đề khủng bố.

Còn có cái gì điều gì càng khiến người điên loạn hơn điều này sao? Cố Thiên Thụ nhìn Sở Địa Tàng tự tạo vô số vết thương lên người bản thân. Nhìn hắn khóc lóc, nhìn hắn chạy như điên, cuối cùng lại giống như hòn đá vô tri nằm bất động trong sân.

“Sao ngươi lại không trở lại.” Sở Địa Tàng nói: “Cố Thiên Thụ — vì cái gì ngươi lại không trở về.”

Cố Thiên Thụ như không thở nổi, hắn dùng tay bóp cổ mình, há to miệng — Đây là cái gì? Là ác mộng?… Hay vẫn là, những gì mà bọn họ đã từng trải qua?

“Cố Thiên Thụ, ta phải nói cho ngươi biết một điều.” Âm thanh chói tai của hệ thống như vang vọng bên tai: “Nếu ngươi chết sẽ có khả năng xuyên về một thời điểm nào đó, sau đó sẽ nhiễu loạn thế giới này.”

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…? Cố Thiên Thụ cảm nhận một dự đoán đáng sợ đến cực điểm nảy ra trong đầu hắn — Chẳng lẽ đây không phải là lần đầu tiên hắn đến thế giới này?

Mà Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, cũng không phải là lần đầu tiên trải qua tất cả những chuyện này?

Trái tim Cố Thiên Thụ như bị một bàn tay nào đó bóp lấy. Hắn vươn tay muốn chạm vào Sở Địa Tàng, nhưng không được — Người nọ không thấy được hắn.

Ở đây hắn chỉ là người xem, không thể thay đối được bất cứ thứ gì.

“Vì sao, vì sao?” Cố Thiên Thụ gào thét: “Không nên như thế, không nên như vậy mà —” Phải là Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng nợ hắn, bọn họ cầm tù hắn, vũ nhục hắn, thậm chí muốn hủy diệt hắn… Nhưng vì sao lại trở thành thế này?

Không có một ai trả lời, Cố Thiên Thụ cũng bị vứt bỏ lại nơi đây.

Là mơ sao? Cố Thiên Thụ lại thấy Sở Thiên Hoàng. Sở Thiên Hoàng cũng giống như Sở Địa Tàng, cũng biến thành một hòn đá vô tri.

Ôn nhu trong mắt hắn phai dần đi — Sau đó Cố Thiên Thụ nhìn thấy một người rất quen thuộc — là Sở Thiên Hoàng tâm ngoan thủ lạt.

“Nếu có thể được lựa chọn một lần nữa.” Sở Thiên Hoàng nói với không gian hư vô: “Ta vẫn sẽ không từ thủ đoạn mà giữ ngươi ở lại.”

“…” Vào lúc này Cố Thiên Thụ triệt để thoát lực. Hắn hờ hững nhìn chung quanh, cứ như là mình đang ở trong một cơn ác mộng không hồi kết.

Vậy thì cái gì là mới là chân thật? Vì cái gì hắn lại phải chịu đựng tất cả mọi thứ? Sở Thiên Hoàng, Sở Địa Tàng, hắn? Ai mới chân chính là người bị hại? Chẳng lẽ mình thật sự là người lừa bọn họ sao?

Cố Thiên Thụ cúi thấp đầu, nở một nụ cười khổ. Hắn không tin kiếp trước hay kiếp sau, nhưng mọi chuyện cho đến hiện tại, cũng không phải phụ thuộc vào chuyện hắn có tin hay không.

“…” Cố Thiên Thụ nói không nên lời, cũng không động đậy, giống như là hắn đang ở trong trạng thái linh hồn xuất khiếu. Nhìn viễn cảnh thê thảm của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng, trong phút chốc đúng là không biết nên phản ứng thế nào.

Cố Thiên Thụ thấy mình không sai, nhưng nếu những chuyện xảy ra trước mắt là thật thì Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng… lại sai sao?

Thời gian ở đây đối với Cố Thiên Thụ mà nói chỉ mới có 15 phút, nhưng đối với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mà nói… lại là mấy trăm năm.

Năm tháng sinh hoạt đọng lại ở thế giới, không chết được, lại trốn không thoát, vì thế trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm — giữ hắn ở lại.

Giữ lại cái người đã gây ra tất cả mọi chuyện.

“…” Bỗng nhiên Cố Thiên Thụ nhớ tới biểu tình của Sở Thiên Hoàng trước khi chết dưới kiếm của hắn.

Thản nhiên, tiêu sái, thậm chí có thể nói là sung sướng. Đó là biểu tình mà Cố Thiên Thụ chưa từng thấy qua — là một biểu tình không nên có ở một người sắp đối diện với cái chết.

Sau đó máu tươi phun ra, nhiễm đỏ cả một mảnh đất, đầu lâu thì lăn lông lốc qua một bên. Thậm chí lúc ấy Cố Thiên Thụ còn cảm thấy mờ mịt — Hắn không ngờ Sở Thiên Hoàng lại dễ dàng bị hắn giết chết đến vậy.

Dựa theo những gì Sở Thiên Hoàng nói, Chúc Thanh Trạch và Ân Túy Mặc ở thế giới này sống rất hạnh phúc, nhưng ở thế giới kia lại vô cùng thê thảm. Vậy thì những điều này là tại ai?

Là tại mình đã phá hủy tất cả, hay là tại anh em Sở gia đây?

“Hệ thống.” Cố Thiên Thụ khàn giọng hỏi: “Ta không nợ ngươi cái gì đi?”

“…” Im lặng một hồi. Đến khi Cố Thiên Thụ cho rằng hệ thống không trả lời thì hệ thống lại mở miệng. Nó nói: “Đây là kết cục do ngươi lựa chọn.”

“Ta?” Cố Thiên Thụ đã không còn sức để cãi nhau với hệ thống nữa: “Ta lừa bọn họ?”

“Không, chính xác hơn là ta lừa ngươi.” Hệ thống trả lời: “… Thật ra cũng không phải lừa, chẳng qua ta không thể nói rõ mà thôi.”

“…” Cố Thiên Thụ đờ đẫn.

“Ngươi là người chơi, mỗi một lựa chọn của ngươi đều sẽ quyết định kết cục của nơi này.” Hệ thống nói: “Ngươi luôn lựa chọn kết cục — về nhà. Mà trước khi lựa chọn kết cục này thì ta lại không thể nói rõ tất cả mọi chuyện cho ngươi biết được.”

“…” Cố Thiên Thụ vẫn đờ người ra.

“Điều khiến ta tiếc nuối nhất chính là…” Hệ thống tiếp tục nói: “Làm một trạch nam vậy mà ngươi chơi đến mấy trăm lần lại vẫn không thể chơi ra được một kết cục hoàn mỹ.”

“Kết cục hoàn mỹ là thế nào?” Cố Thiên Thụ hờ hững hỏi.

“Xin lỗi, bản hệ thống không thể đề cập đến vấn đề này được.” Hệ thống nói: “Thật ra ta cũng rất tuyệt vọng, vì đây là lần đầu tiên ta gặp được một kí chủ bướng bỉnh như ngươi.”

“…” Cố Thiên Thụ không nói lời nào.

“Chơi một lần thì thôi, lần nào cũng y hệt như lần một.” Hệ thống nói: “Không thể chơi cho ra kết cục hoàn mỹ thì ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi có thể chơi ra hai trăm cái kết cục bi kịch…” Không chết giữa đường thì chính là lựa chọn trở về.

“Ta… thật sự có tồn tại sao? Hay là cũng như ngươi, là một hệ thống kỳ quái?” Cố Thiên Thụ nói: “Vận mệnh của ta đã sớm được quyết định sao?”

“Vận mệnh là do chính ngươi lựa chọn.” Hệ thống nói: “Nếu không — thì cũng không có nhiều kết cục bi thảm đến vậy.”

Nghe lời này, Cố Thiên Thụ lại nở nụ cười. Hắn cười vô cùng xán lạn, sau đó nhìn về phía hệ thống mắng: “Đậu xanh rau má.”

“…” Hệ thống.

“Sao ngươi không đi chết đi hả?” Cố Thiên Thụ vừa khóc lại vừa cười: “… Cái tên rác rưởi này.”

“…” Hệ thống im lặng, mặc kệ Cố Thiên Thụ có hỏi thế nào cũng không mở miệng nữa.

Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, cái quan trọng nhất chính là — những chuyện sắp xảy ra ở tương lai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện