Editor: Đào Sindy

Thái y sống chết nghĩ mãi mà không rõ, vì sao hai đại nam nhân phải ở đây thảo luận nguyên nhân nữ nhân mang thai ngực lại bị đau... Làm sao để nàng không bị đau nữa, người quan tâm nàng vì nguyên do khỉ gì!

Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng ông ta không dám nói, đành phải mập mờ đáp một câu: "Thần đã xem qua sách y, đây cũng là bình thường, nhưng trên sách chỉ viết phản ứng lại không viết nguyên nhân, thần suy đoán có thể làm bước chuẩn bị sau khi sinh ra, mang thai thông sữa chăng?"

Đừng để ý tới ông ta nói có đúng hay không, Bùi Càn nghe cảm thấy có lý, nhẹ gật đầu.

Thái y còn tưởng giải quyết được chuyện này, Hoàng Thượng quay người lại nêu ra vấn đề quỷ quái: "Hoàng tử Công chúa đều có nhũ mẫu hầu hạ, đâu cần phải tự mình Quý phi nuôi nấng? Sữa có thông hay không không quan trọng, ngươi nghĩ cách khiến phản ứng này của nàng dừng lại. Hoài thai mười tháng đã đủ vất vả, sao có thể để Quý phi chịu tội này?"

Thái y tại chỗ: ...

Ông ta thật muốn hỏi tám đời tổ tông lão Bùi gia, chỉ là không dám.

"Hoàng Thượng người lo lắng quá rồi, lần trước thần tới Trường Hi cung thỉnh mạch bình an còn hỏi qua, nương nương nói mọi chuyện đều tốt."

"Đó là lần trước, lần trước đều tốt, nhưng hôm nay nàng đau."

"Nương nương mang thai, châm không thể đâm loạn, thuốc cũng không thể dùng linh tinh."

"Ai bảo ngươi dùng linh tinh? Ngươi tốt nhất dùng đúng."

Làm nghề Thái y này mấy chục năm, còn chưa từng bị khó dễ thế này, biến thành người khác đưa ra yêu cầu như thế ông ta sớm đã xù lông rồi, hết lần này tới lần khác trước mặt là Hoàng Thượng.

Vị Thái y này khắc chế xúc động muốn mắng y, hít sâu một hơi, giải thích nói: "Chúng ta làm đại phu có thể thúc sữa cho người, cũng có thể tìm cách để người ta về sữa trước thời gian, thật không có cách nào để người ta không ra sữa được." d*&đ"l_q~đ

Mới vừa rồi Bùi Càn còn ôm hy vọng sâu sắc, nghe nói như thế, biểu lộ dần dần đánh mất, ánh mắt nhìn về phía đối phương như viết ―― không nghĩ tới các người không dùng được.

"Được rồi, ngươi nói cho trẫm, loại đau này sẽ kéo dài bao lâu? Mãi đến khi lâm bồn sao?"

"Có lẽ là thế đi. Lão thần nhìn qua rất nhiều nương nương mang thai, nhưng đám nương nương không nói tỉ mỉ như thế, tìm người đi xem thường thường cũng còn chưa tới thời gian đã đau bụng kịch liệt, hoặc là không cẩn thận trượt chân dập đầu đụng phải, hoặc là gặp đỏ thì không biết*... Không ai vì chuyện này..."

*ý là nước ối hay nước hồng trước khi sinh.

Tốt, xem ra lúc này không đau nữa, Bùi Càn tạm thời buông tha cho ông ta.

Phùng Niệm biết việc này là ngày hôm sau, Thái y theo lệ thỉnh mạch cho nàng, xem hết dặn dò vài câu, lúc chuẩn bị rời đi nói: "Hoàng Thượng thật vô cùng lo lắng cho nương nương, hôm qua còn tìm lão thần đến ngự tiền hỏi một số thứ."

"Hôm qua?"

"Đúng vậy, lúc ấy vừa mới tảo triều, có thể thấy được người được xem trọng bao nhiêu."

Lời này, người khác nghe có thể sẽ tin, Phùng Niệm mới không tin đấy. Vô duyên vô cớ Bùi Càn lại vì quan tâm nàng tìm Thái y đến hỏi, còn vừa mới kết thúc tảo triều xong? Y không gặp đại thần cũng không xem tấu chương à? Không phải nói buổi sáng bề bộn nhiều việc sao? Đợi đã!

Sáng sớm hôm qua? ? ?

Phùng Niệm nhớ lại hôm qua sau khi mình rời giường bị đập vào ngực, ngẫm lại thời gian nàng rời giường và thời gian Bùi Càn vào triều giống như cùng lúc, suy nghĩ đến còn mang theo đồng cam cộng khổ, không phải trên ngực mình đau xót liền vội vàng mời Thái y chứ? ? ?

Phùng Niệm nhìn chằm chằm lão Thái y một lát, phát hiện đối phương có chút mất tự nhiên

Mẹ nó, thật đúng là!

Phùng Niệm: "Tên khốn kiếp kia! Thật không biết xấu hổ! Sao cái gì hắn cũng dám hỏi thế? !"

Lữ Trĩ: "?"

Tây Thi: "?"

Triệu Phi Yến: "?"

Phùng Niệm: "@ Hạ Cơ @ Lữ Trĩ @ Vương Chính Quân @ Vi Hương Nhi "

Phùng Niệm: "Mọi người đều đã sinh hẳn là biết lúc mang thai ngực sẽ căng đau."

Vi Hương Nhi: "Khi ta vừa mang thai và trước sinh một hai tháng ngực rất đau, lúc ấy cung nhân hầu hạ ta nói nó rất bình thường."

Phùng Niệm: "Đúng vậy, trước mấy tháng là vì hooc- môn thân thể biến hóa, trước sinh là bí sữa, bởi vì vầng sáng mà Vi tỷ tỷ phát, rất nhiều phản ứng đều giảm bớt, bình thường không cảm thấy, hôm qua vì không cẩn thận đụng phải nên đau một chút, nào biết tên khốn kiếp kia mời Thái y rồi..."

Người chưa sinh còn yên tĩnh nghe, nghe thế đột nhiên có chút thở không nổi.

Triệu Phi Yến: "Loại chuyện này... Sao hắn lại nói với Thái y?"

Triệu Hợp Đức: "Vừa rồi Thái y nói ấy tỷ tỷ, Thái y nói, Hoàng Thượng thật sự rất quan tâm Quý phi nương nương, hắn hẳn nói ngực Quý phi đau đớn nên hỏi Thái y đây là làm sao và làm gì bây giờ?"

Hạ Cơ: "Mặc dù không có chứng cứ nhưng ta cảm thấy muội đã đoán đúng."

Dương Ngọc Hoàn: "Ta cũng thế."

Trần Viên Viên: "Ta cũng cảm thấy như vậy."

Phùng Niệm: "Ta có chút hoảng, sau này tháng lớn sẽ còn bị tiểu són, tiểu nhiều lần không hết, nếu hắn cũng cầm đi hỏi Thái y thì ta không muốn sống nữa!"

Tây Thi: "Hay là thu vầng sáng lại."

Phùng Niệm: "Ta không muốn. Mặt mũi đã mất, còn rút lui cái rắm! Chờ xem đi, xem ta trừng trị hắn thế nào!"

Phùng Niệm nhẫn nại đợi hai ngày, lúc Bùi Càn tới Trường Hi cung nàng cũng không lộ tẩy, rốt cục đợi đến ngày y lật thẻ của Trương Quý nhân. Nói đến Bùi Càn đã mười ngày qua không triệu ai, đây đối với Hoàng Đế có được toàn bộ hậu cung mà nói là một chuyện khó có thể tin được, đúng lúc hôm nay không có nhiều chuyện, y đã sớm làm xong, nghĩ đến hôm qua mới đi Trường Hi cung quan tâm, Quý phi mọi chuyện đều tốt, cũng không lại đau nhức gì, hôm nay không cần qua.

Nếu như vậy, y dự định triệu Trương Quý nhân đến giải tỏa một chút.

Bùi Càn cho tiểu thái giám truyền lời đi, để Trương Quý nhân chuẩn bị một chút, tối nay thị tẩm.

Hoàng thượng lật thẻ ai toàn bộ hậu cung đều biết, Phùng Niệm tất nhiên cũng biết, nàng tính toán canh giờ, trước không chút hoang mang dùng bữa tối, rửa mặt ngâm chân, để một nha hoàn gác đêm bên ngoài còn mình ở trong phòng, sau khi nằm xuống, đợi một chút, nàng mở Tây Tử ôm ngực.

Tây Tử là kỹ năng dùng cho bản thân, kỹ năng này trang bị lên sẽ làm cho mục tiêu khác phái trước mặt sinh ra ảnh hưởng, làm họ sinh ra thương tiếc đạt tới hiệu quả làm cho lòng người mềm ra, bởi vì kỹ năng bắt nguồn từ Tây Thi bị bệnh tim, cho nên thời điểm sử dụng sẽ kèm thêm tác dụng phụ, phải suy yếu một khoảng thời gian, khó chịu là chắc chắn.

Tác dụng phụ này mặc dù không nguy hại bản thân, tư vị cũng không hề tốt đẹp gì, Phùng Niệm bình thường lúc cần mới dùng đến.

Hôm nay không giống vậy, hẳn chỉ muốn giày vò Bùi Càn, đánh giá canh giờ không sai biệt lắm liền dùng cho mình.

Mặc dù trước mặt không có mục tiêu hữu hiệu, quả thực kỹ năng đến rồi, nàng nằm trên giường nhíu mày làm động tác ôm ngực, sau đó liền không có sức lực, tay chân và cả người không muốn động.

Nàng cũng không nhúc nhích, nằm chỗ ấy nhắm mắt dưỡng thần, cùng một thời gian, Bùi Càn đang giải quyết vấn đề cá nhân đột nhiên đầu choáng người mềm nhũn, thức ăn dâng đến trước mặt lại không ăn được... Trương Quý nhân nằm bên dưới cảm thấy trên người trầm xuống, một hơi suýt nữa thở không lên.

"Hoàng, Hoàng Thượng?"

Trương Quý nhân còn chưa đã, Bùi Càn đã không thèm đoái hoài đến nàng ta, chịu đựng khó chịu quay qua bên cạnh, sau đó chỉ tay bảo người ra ngoài. d$đ>l"q&đ

Ra ngoài?

Một phát còn chưa làm xong đã bảo người ta ra ngoài?

Coi như không giữ lại ngủ thì cũng làm cho xong chứ!

Trương Quý nhân đâu chịu buông tha cơ hội thị tẩm lần này? Nàng ta quỳ xuống, mặt ngậm xuân ý hỏi Hoàng Thượng thế nào? Không phải ban nãy còn tốt sao? Tại sao bỗng nhiên thế này?

Bùi Càn khó chịu muốn chết, y quát lên gọi Lý Trung Thuận, nghe có tiếng bước chân vang lên mới nói: "Đưa Trương thị trở về."

Dựa vào giọng điệu đã nghe ra, lúc này Hoàng Thượng không để ngươi thương lượng.

Ánh mắt Lý Trung Thuận ra hiệu Trương Quý nhân mặc xong y phục rồi lui ra ngoài, đưa ra rồi, mới nói: "Nô tài thấy Hoàng Thượng sắc mặt không tốt, không thoải mái à? Có nên mời Thái y đến không?"

"Trẫm không sao, ngươi phái một người đi đến Trường Hi cung, xem Quý phi đang làm gì?"

...

Lý Trung Thuận kinh ngạc.

Sắc mặt người trắng như giấy, không mời Thái y lại còn băn khoăn Quý phi? ? ?

"Đã đến giờ này, Quý phi hẳn đã ngủ."

"Vừa rồi bỗng nhiên trẫm nghĩ đến Quý phi, trong lòng rất không nỡ, cho người nhìn xem, xem Quý phi không sao hẳn mời Thái y."

Bùi Càn cảm thấy y toàn thân đột nhiên suy yếu tất nhiên là vì đồng cam cộng khổ, lúc này trong lòng y quả thực rất hoảng, còn nghĩ tới có người gây tội ác hay không, nếu Quý phi không ổn phải làm sao bây giờ? Nhạc phụ nhạc mẫu trên trời không chịu được nổi trận lôi đình thì thế nào? ...

Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng nghĩ, đây quả thực là tuần hoàn ác tính*.

*sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu.

Lý Trung Thuận cũng không khuyên nổi, đành phải tiến hành đồng bộ, đồng thời phái hai người, một đi Trường Hi cung xem tình huống, một đến Thái y viện tìm người.

Người đi Trường Hi cung về tới trước, nói Quý phi đã sớm ngủ, bị đánh thức rất không vui.

Bùi Càn ngạc nhiên, y dùng sức lực toàn thân chống đỡ ngồi dậy, nhìn tiểu thái giám trừng trừng hỏi: "Ngươi nói Quý phi không có chuyện gì?"

"Nương nương không ra khỏi cửa phòng, trả lời bên trong, nàng hỏi Hoàng Thượng đêm hôm khuya khoắt giày vò gì thế, có để người ta ngủ hay không? Còn nói..."

"Còn nói gì?"

"Còn nói người ngại vùi đầu khổ chơi đến nghiện muốn có người xem mới thích à?"

Mặc dù toàn thân không còn sức lực, Bùi Càn vẫn cầm gối đầu ném hắn.

Tiểu thái giám rụt cổ lại bị đánh một cái, lầu bầu nói: "Là nguyên câu của Quý phi nương nương, nô tài không sửa đổi nửa chữ."

"Cút, ngươi cút cho trẫm."

Tiểu thái giám lập tức muốn chuồn đi, vừa mới xoay người lại bị gọi lại.

"Mau kêu Thái y cho trẫm, tìm thêm mấy người."

Vừa mới cảm thấy mình nhất định là vô tội bị liên luỵ, xảy ra chuyện hẳn là Quý phi mới đúng, y vừa chịu đựng khó chịu vừa suy nghĩ chuyện thế nào? Ai có thể hại nàng? Bây giờ nghe nói ầm ĩ này không liên quan đến nàng, lần này Bùi Càn triệt để luống cuống!

Không liên quan gì đến Quý phi vậy chính là y có bệnh sao?

Đang êm đẹp đột nhiên toàn thân bất lực, nghỉ ngơi một lát còn chưa đỡ, thậm chí y cảm thấy nghiêm trọng hơn.

Không phải là bệnh nan y gì chứ! [email protected]đ+l%q~đ

Chờ Thái y đến, Bùi Càn tự biên tự diễn dọa chính mình, Thái y thật vất vả trực đêm chạy đến, bắt mạch xong không nói nên lời có bệnh gì: "Chỉ là thân thể có chút suy yếu, có thể Hoàng Thượng quá mức chuyên cần chính sự, đây không phải vấn đề lớn, bồi bổ là được."

Bùi Càn hận không thể chỉ mũi ông ta mắng ngươi là lang băm!

"Đây còn không phải vấn đề lớn? Thế nào mới là vấn đề lớn?"

Thái y quỳ xuống, quỳ xuống còn khuyên y thật chỉ là hư nhược thôi, không nghiêm trọng, uống canh bổ mấy ngày thì không sao rồi.

"Nhưng vừa rồi trẫm còn rất tốt, đột nhiên tay chân như nhũn ra trong lòng hốt hoảng, đây có thể là hư nhược bình thường? Ngươi nghĩ lúc trước trẫm chưa từng bị à?"

Thái y không có cách, đành phải thừa nhận bản lĩnh của mình không đủ.

Sau đó lại có một Thái y nhiều kinh nghiệm hơn tới, nghe Bùi Càn nói thi châm khẩn cấp, đâu trùng hợp như vậy, lúc ông ta thi châm tác dụng phụ đã hết giờ, Bùi Càn cảm thấy sức lực trên người dần dần trở về, khen ngợi lão Thái y này tại chỗ, lại hỏi ông ta đến cùng xảy ra chuyện gì?

Lão Thái y nói: "Có thể là tích lũy một khoảng thời gian rồi, hôm nay mới bạo phát ra, Hoàng Thượng cũng không cần quá lo lắng, uống nhiều canh bổ cố gắng điều dưỡng là không sao. Trong khoảng thời gian này chuyện phòng the cần tiết chế, để tránh hao tổn còn chưa bổ sung lại bị thêm thua thiệt."

Bùi Càn đáng tiếc số mệnh, lúc này quyết định một tháng cũng không triệu người thị tẩm, y phải bồi bổ thật tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện