Editor: Đào Sindy
Đến bây giờ, ngươi muốn hỏi Phùng Nguyên hận nhất là gì, đó là nàng ta hận mình và Phùng Hi là tỷ muội đồng bào. Bởi vì tầng quan hệ này, nàng ta tức giận nổ phổi cũng không thể mắng lời quá khó nghe, đi đòi đồ trang sức của mình vẫn phải rẽ một bên, không thể trực tiếp vạch mặt. Cứ như vậy, cũng không lấy về được.
Nói đến việc này, Phùng Nguyên chỉ ấm ức muốn khóc.
Phùng Niệm đưa khăn tay qua để lau: "Muội đừng vội, bản cung suy nghĩ một chút."
Chuyện này, trước hết cần xác định là không phải Phùng Hi cầm, nghe vào Phùng Niệm cảm thấy tám phần là nàng ta.
Thứ nhất thời gian đồ vật mất trùng hợp, nếu như không phải nàng ta, chính là có người trộm cố ý hãm hại, trên dưới nhà kia đều có tật xấu không sai, nhưng ác độc với nàng ta hẳn không có.
Thứ hai những y phục đồ trang sức là trong cung cầm ra, đồ vật trong cung người sáng suốt xem xét có thể nhận ra, không thể ra tay.
Ba là bây giờ Phùng gia ở viện nhỏ, không giấu được đồ. d$đ'l(q*đ
Ngược lại là Phùng Hi, nàng ta gả đi, coi như đồ ở trong tay nàng ta cũng không có khả năng chạy đến Bùi phủ lục soát, trừ phi lên nha môn báo quan, nghĩ cũng biết Từ thị không thể để một nữ nhi báo quan tố cáo một nữ nhi khác.
...
Phùng Niệm suy nghĩ ra mấy điểm, nhớ tới mình còn có group, mở ra khung chat, định nhìn các vị mỹ nhân nói thế nào.
Cứ đến lúc này, cảm giác tồn của tại Lữ Trĩ siêu cường.
Lần này cái nhìn của nàng cũng giống Phùng Niệm, cảm thấy chính là Phùng Hi.
Lữ Trĩ: "Thật ra rất đơn giản, đồ trang sức từ trong cung ra Phùng Khánh Dư sẽ không ngốc đến đi trộm. Mặc dù nhà phu quân kế mẫu Từ thị đã đổ, nhưng bà ta có nhà mẹ đẻ, tình hình kinh tế căng thẳng còn có thể tìm nhà mẹ đẻ tiếp tế một chút, cũng không thể có chủ ý này."
Lữ Trĩ: "Loại trừ hai người bọn họ, còn có Phùng Tuấn và tiểu thiếp của Phùng Khánh Dư đúng không? Phùng Tuấn là không thể nào, hắn ta là nam đinh duy nhất trong nhà, thiếu gì trực tiếp mở miệng là được, nương hắn sẽ tìm cách để hắn có. Nhóm tiểu thiếp bình thường ngay cả cơ hội ra cửa cũng không có, trộm cái này làm gì? Thật muốn trộm nàng ta lại không chạy à? Chờ người phát hiện đến sân lục soát sao?"
Lữ Trĩ: "Việc này ta thấy mười phần mười là Phùng Hi làm, đoán chừng trong lòng có chênh lệch không thể gặp thân muội muội tốt, khả năng mưu đồ đã lâu, cũng có thể là nhất thời xúc động. Nàng ta dám làm là chắc chắn không bị gì cả. Nàng và Phùng Nguyên là thân tỷ muội cùng cha cũng nương, có thể nói là người trên một chiếc thuyền, dù làm Phùng Nguyên tức chết cũng sẽ không cấu xé triệt để."
Vi Hương Nhi: "Nói thật tốt, không hổ là tỷ."
Tây Thi: "Đây là sở trường của Lữ muội mà, nàng tích lũy cống hiến sớm nhất dựa vào bày mưu tính kế cho Niệm Niệm, Lưu Bang là thân nhân đầu tiên được triệu hồi."
Triệu Phi Yến: "Kéo cho xa rồi nhắc đến chuyện này."
Dương Ngọc Hoàn: "Đã xác định vậy mà nàng ta không muốn đòi lại à!"
Vương Chính Quân: "Phùng Nguyên hiện tại một lòng hướng về chủ group của chúng ta, dù sao làm việc này cũng phải nhớ đến nàng, muốn quay đầu cũng không dễ lắm."
Đát Kỷ: "Có gì mà không dễ chứ? Tìm Bùi Càn, dùng thiếp có kế này!"
Bao Tự: "Hôm nay Đát Kỷ tỷ tỷ đang cố gắng chào hàng của mình."
Vạn Trinh Nhi: "... Coi như không để ý Phùng Nguyên thì cũng không thể trực tiếp cấu xé. Rất nhiều bách tính bình thường không rõ gút mắc của chủ group và nàng ta, sẽ cảm thấy chỉ là chuyện giữa tỷ muội nhà các người, nếu như vậy, vỡ lở ra cũng sẽ tổn hại danh dự chủ group. Tổn thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, rất thua thiệt đấy."
Phan Ngọc Nhi: "Không phải nữ nhân này thèm những thứ đó đã lâu mới đi làm trộm chứ?"
Đông Ca: "Có khả năng nha."
Đát Kỷ: "Các người nói tới nói lui vẫn không có cách, dùng thiếp có kế này của ta đi, tùy tiện giải quyết!"
Hạ Cơ: "@ Lữ Trĩ, tâm muội bẩn như vậy mà không có cách nào trừng trị nàng ta à?"
Lữ Trĩ: "Ta có, nhưng hẳn không cần ta nói, chủ group đã nghĩ tới rồi."
Nghe câu này, mọi người trong group mới chú ý tới nét mặt Phùng Niệm biến hóa, vừa rồi rõ ràng nàng đang tự hỏi, lúc này nhìn lại rất nắm chắc.
Lúc đầu nói với Phùng Niệm, lo lắng lớn nhất chính là làm trộm có thể không phải Phùng Hi.
Nghe Lữ Trĩ phân tích như vậy, nàng cảm thấy có lý, không dám nói quá tuyệt, khả năng là Phùng Hi chí ít chín phần mười, vậy thì dễ làm rồi.
Phùng Niệm nhìn Phùng Nguyên bên cạnh.
Vừa rồi Phùng Nguyễn vẫn không lên tiếng, sợ cắt ngang nàng suy nghĩ, thấy nàng không suy nghĩ nữa mới nói: "Cũng là ta không cẩn thận, nếu coi kỹ hơn thì sẽ không mất đồ."
"Chuyện đã rồi nói lại làm gì? Cho tới bây giờ chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm đâu. Đồ vật tạm thời mất đi, cũng không phải không thể tìm trở về, cần gì phải gấp gáp chịu trách nhiệm?" d~đ#l>q<đ
Trong mắt Phùng Nguyên phút chốc dâng lên hi vọng: "Tỷ tỷ có biện pháp?"
"Có, muội đừng vội, chờ xem đi."
Trước kia đã nói, bên ngoài không có chút thân phận vào cung khó như lên trời, thế nhưng làm nương nương phân vị cao nhất trong cung, Phùng Niệm muốn gặp ai chỉ là chuyện một câu nói.
Nàng nói muốn gặp Dương thị Khang vương phi trước đó, thái giám chạy việc không nắm chắc, đi tìm Đại tổng quản, Lý Trung Thuận lập tức báo cho Hoàng Thượng.
Bùi Càn nhíu mày lại, hỏi có biết chuyện gì không.
Lý Trung Thuận lắc đầu, sau nói bổ sung: "Ngày hôm nay Phùng Tam tiểu thư tiến cung, đoán chừng nói gì đó với nương nương."
Phùng Nguyên? Nàng ta có thể nói gì?
Trong lòng Bùi Càn có dấu chấm hỏi thật to, nhưng y với Phùng Niệm vẫn có tín nhiệm, nghi ngờ thì nghi ngờ, việc này y đồng ý. Tính toán quay đầu lại hỏi Quý phi, là mình hỏi thì nàng nhất định sẽ trả lời.
Người bên dưới đạt được chỉ thị Hoàng Thượng đã phê, lập tức tìm đến Bùi phủ, mời Dương thị phu nhân tiến cung.
Dương thị không hiểu ra sao, trên đường còn ý đồ nghe ngóng thái giám dẫn đường, nàng ngay cả ngân phiếu cũng cho, chỉ biết Quý phi nương nương tìm, chuyện khác cũng không rõ ràng.
Trong lòng Dương thị tâm thần bất định cực kì, trực giác của nàng không phải chuyện tốt, lại nghĩ không ra nhà mình gần đây đắc tội Quý phi chỗ nào.
Một năm rưỡi gần đây, bọn họ muốn bao nhiêu an phận có bấy nhiêu an phận, không dám gây ra chuyện gì.
Lo lắng sợ hãi một đường, vào Trường Hi cung thấy Phùng Niệm nàng mới hơi thả lỏng một chút, nhìn bộ đáng đối phương không hề giống đang tức giận, lúc Dương thị đến người còn đang nhìn từng món điểm tâm mới xuất hiện, nhìn cực kỳ nhàn nhã.
"Dân phụ Dương thị thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương cát tường."
Phùng Niệm cầm khăn xoa xoa tay, nói với nàng: "Ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện. Tính toán thời gian chúng ta đã hơn một hai năm không gặp mặt rồi, lần trước gặp nhau hình như là ở Ninh Thọ cung của Thái hậu nương nương? Lúc đó người vì hôn sự của Bùi Trạch mà đến."
Dương thị vừa ngồi xuống, cảm giác trên mông như có lửa đốt, cháy sạch khiến nàng khó chịu.
Nàng lúng túng cười cười, không biết nên làm gì tiếp theo, đành phải nói một câu: " Trí nhớ của nương nương thật tốt."
" Hôm nay bản cung mới nghe nói chỗ người có hỉ sự, trách ta mang thai quá lâu không liên hệ cùng trong nhà, mà cũng đúng, sớm nên chuyển lời tới. Người khác thành thân coi như xong, hai người bọn họ có quan hệ sâu xa với bản cung, Phùng Hi là thân muội muội cùng cha khác nương của ta, về phần Bùi Trạch ca ca trước kia đối với ta vô cùng tốt, bản cung có thể có hôm nay, nên tạ ơn bọn họ."
Lần gặp gỡ trước, Dương thị cũng cảm giác Phùng Niệm thay đổi, ngày hôm nay lại gặp, càng thấy từ đầu đến chân nàng đã khác.
Xem ra nàng có chút giống Hoàng Thượng.
Không phải nói bộ dáng, là loại cảm giác này.
Trước kia Dương thị thường xuyên tiến cung dự tiệc cùng Khang vương, từng thấy Hoàng Thượng hờ hững nói mấy câu với một số đại thần làm trên người phát run trong lòng phát lạnh.
Đó là một loại khí chất của người trên, nàng không nghĩ tới một ngày lại cảm nhận được trên người Phùng Niệm.
Dương thị vốn ngồi không yên, nghe lời này liền quỳ xuống: "Chúng ta nhất thời hồ đồ, cũng đã nhận được báo ứng, cầu nương nương giơ cao đánh khẽ."
Phùng Niệm gọi Bảo Đại, để nàng đỡ người dậy: "Nói gì đó? Bản cung là chân tâm thật ý muốn chúc mừng Bùi Trạch ca ca và thân muội muội ta là Phùng Hi, không thể dự ngày đại hỉ của hai người bọn họ, đành phải phiền người tiến cung một chuyến. Trần ma ma, lấy hạ lễ ta chuẩn bị ra đây."
Đó là một hộp gấm trang trí tịnh đế liên hoa, đại biểu Phùng Niệm chúc phúc tra nam tiện nữ tốt đẹp, trông mong bọn họ oán trách lẫn nhau hành hạ nhau đến chết cũng không tách ra.
Thoạt nhìn là một phần quà tân hôn bình thường, nhưng Dương thị cảm giác không đúng. Còn đang suy nghĩ có phải vì chuyện trước kia chột dạ suy nghĩ nhiều thì Phùng Niệm lên tiếng lần nữa.
"Ta đây còn có một bộ đồ trang sức, làm phiền người thay ta mang về đưa cho Phùng Hi, nói đây là bản cung làm tỷ tỷ đưa thêm trang sức cho nàng. Vì ta mang mang thai không quá chú ý chuyện bên ngoài mới bỏ qua chuyện chung thân của nàng, không gửi đồ trước, là lỗi của ta, nàng cũng đừng hờn dỗi lén lấy đi y phục đồ trang sức của tiểu muội. Đưa nàng ra ngoài rồi, tiểu muội quay đầu phát hiện hộp đồ trang sức không thấy, dọa muốn chết, tiến cung khóc với ta đấy."
Không nói Dương thị, trong group có người đều thấy choáng.
Phan Ngọc Nhi: "Chiêu này hay."
Đông Ca: "Là ta giác ngộ không đủ, ta còn buồn bực đã như vậy còn muốn chuẩn bị lễ vật cho nàng ta? Thì ra lễ này tặng như thế."
Vi Hương Nhi: "Chủ group của chúng ta còn có thể đi đường này?" [email protected]đ"l*q~đ
Đát Kỷ: "Muội mới biết à? Nàng muốn lẳng lơ có lẳng lơ, muốn tiện có tiện."
Vi Hương Nhi: "Là ta vào group muộn."
Vạn Trinh Nhi: " Dâng trà cho chủ group."
Dương Ngọc Hoàn: " Dâng trà cho chủ group +1."
Triệu Hợp Đức: " Dâng trà cho chủ group +2."
...
Mọi người trong group xem đến hưng phấn, Dương thị lại không vui nổi, nghe được lời kia của Phùng Niệm, nàng cảm giác như bị người đối diện tát một bạt tai trước mặt mọi người, trên mặt ** đau, vừa đau vừa mất mặt.
Dương thị há mồm, cũng không biết nên nói gì.
Nói có đúng hay không, hay có hiểu lầm?
Quý phi dám mở miệng thì không có khả năng là hiểu lầm.
Nói nàng ta có thể bận bịu váng đầu cầm nhầm?
Lời này nhiều lắm chỉ có thể lừa gạt đứa trẻ ba tuổi.
Phùng Niệm cười cười: "Lúc đầu cũng không phải nhiều thứ đáng giá, nếu là bản cung sẽ không để ý, hết lần này tới lần khác như thế, nàng lại thấy rất trân quý. Lúc đầu ta nói được rồi, lại cho nàng một bộ, nàng không chịu, chỉ muốn cầm một hộp kia, ta không có cách nào. Nói đến chỉ là trò đùa trẻ con giữa tỷ muội, nếu bị truyền ra ngoài, chẳng phải bên ngoài sẽ đồn ầm lên sao? Không chừng cảm thấy trong phủ các người thật sự khuyến khích tức phụ trộm đồ của muội muội nhà mẹ đẻ, câu nói như thế truyền đi quá khó nghe? Chúng ta đều biết không phải chuyện như vậy, người cầm bộ này về, thay ta bồi thường cho cho Phùng Hi, để nàng bớt giận, mau trả thứ kia về."
Sắc mặt Dương thị muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Nếu nàng vẫn là Vương Phi, ngược lại có thể cãi lại, lấy thân phận bây giờ của nàng dám mạnh miệng cùng Quý phi nương nương đang được thịnh sủng sao?
Dương thị mím môi, rất miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Nương nương nói chí phải."
Phùng Niệm vừa lòng thỏa ý: "Bản cung để người tiến cung chủ yếu vì những việc này, nói tốt cũng không chậm trễ người, Trần ma ma thay ta tiễn một chút."
Hôm nay trời thật đẹp, đi trên hành cung đáng lẽ nên vui vẻ, Dương thị chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa khiến nàng choáng váng hoa mắt. Ráng chống đỡ xuất cung, lên xe ngựa trở về Bùi phủ, vào trong nhà không bao lâu Bùi Hoảng Bùi Trạch liền ra đón.
"Nương đã trở về."
"Quý phi tìm người có chuyện gì?"
Bình thường lão gia và nhi tử tra hỏi, nàng sẽ trả lời, lúc này lại không để ý tới, Dương thị nhìn về phía nhi tử hỏi ngược lại: "Người trong phòng của con đâu?"
"Nương nói Phùng Hi?"
"Nàng ta ở đâu?"
Bùi Trạch nào biết được rõ ràng như vậy? Dương thị dứt khoát không hỏi, đẩy người ra đi vào trong, Phùng Hi đang ở trong phòng phẩm trà nhài dùng điểm tâm.
Phùng Hi nhìn thấy bà bà Dương thị thì đứng dậy.
Vừa muốn mở miệng Dương thị đã bước tới tát vào mặt nàng ta.