Editor: Đào Sindy
Hoàng Thượng tới trước, ngày kế tiếp Bảo Âm cũng vào cung, nàng ta không phải đến để chửi bới mà là đi cầu an ủi.
"Phụ vương gửi thư đến nói ông ấy rất hối hận, sớm biết như thế sẽ không đồng ý để ta gả đến Lương quốc."
Lúc này Phùng Niệm mới cảm nhận rõ ràng Hồ vương cực kỳ tức giận, hơn một năm nay, từ Bảo Âm miêu tả nàng có thể nghe ra vị bá chủ thảo nguyên này vô cùng yêu thương nữ nhi của mình, thế mà lần này ngay cả nữ nhi cũng oán trách.
Tình huống này hẳn phải an ủi lập tức, Phùng Niệm nói: "Đừng buồn, làm phụ mẫu ai mà cam lòng nghiêm túc trách cứ nhi nữ chứ?"
Bảo Âm nâng cằm, nói cũng không tính trách cứ: "Phụ vương cảm thấy bên Lương quốc này khắp nơi đều là hố, ngay cả Ô Lực Cát và Khánh Cách Nhĩ Thái cũng trúng hố, thấy ta cũng không thông minh hơn bọn họ nên ông lo lắng cho ta." Bảo Âm xác định vị trí đầu óc của thân phụ đối với mình, dưới cái nhìn của mình thì nàng không thông minh nhưng đến Lương quốc hơn một năm chưa chịu thua thiệt gì, trước đó ầm ĩ với mẫu phi Bùi Diễm không thoải mái, bây giờ thái độ đối phương cũng có một chút thay đổi, chẳng lẽ không phải nàng ta có thành công to lớn sao? "Phụ vương không quản được Nhị ca ta nhưng ông phạt nặng Khánh Cách Nhĩ Thái, bởi vì Khánh Cách Nhĩ Thái lén chạy đến đấy, hắn vốn không được cho phép đến Lương quốc."
Phùng Niệm tò mò nói: "Làm sao mới tính là phạt nặng? Giam cầm hay quất roi à?"
Bảo Âm khoát tay, nói cái đó vô dụng.
"Các Hoàng tử Lương quốc có cách viết khác, chúng ta nặng võ, dù là Khánh Cách Nhĩ Thái nhìn không cường tráng giống Ô Lực Cát, thật ra từ nhỏ đã cưỡi ngựa bắn tên đấu vật, những ca ca kia của ta thường xuyên luận bàn võ nghệ, tài nghệ không bằng người nhưng cũng coi như tạm ổn, bị đánh với bọn họ mà nói không tính là gì."
"Hồ vương định phạt thế nào?"
"Ông để Khánh Cách Nhĩ Thái đi nhặt phân ngựa rồi, muốn hắn nhặt đủ ba tháng, vừa nhặt vừa cảnh tỉnh lại."
Nghe thấy lời này, Phùng Niệm cũng cảm giác chóp mũi cò mùi. Trong group, cũng là Đông Ca thảo nguyên hiện thân giải thích, nàng nói một đống phân ngựa thật ra không thể nào thối, nhưng dọn dẹp toàn bộ chuồng ngựa thì không giống vậy, nhất là hiện tại trời dần dần nóng, mùi vị đó khó ngửi nhiều hơn so với mùa đông.
Nhưng phân ngựa là đồ tốt, phơi khô có thể làm củi dùng, nuôi ngựa nhiều khẳng định phải nhặt.
Có đại mỹ nhân cảm khái nói ――
Hồ vương thật là một nam nhân thủ đoạn tàn nhẫn.
Lại ác với thân nhi tử như vậy.
Vậy mà để đường đường là Tứ Hoàng tử điện hạ đi nhặt phân ngựa.
Trong lòng Phùng Niệm tự nhủ may là thân nhi tử, nếu không thì người dám làm như thế sớm đã không còn.
Phùng Niệm cười hai lần, hỏi Bảo Âm muốn ra ngoài đi dạo hay không: "Hai ngày nữa bản cung phải theo Hoàng Thượng đi chùa chiền một chuyến."
Bảo Âm gật đầu thành gà con mổ thóc: "Đi, ta đi, lần trước muốn để Bùi Diễm dẫn ta đi xem nhưng hắn không rảnh, một mình ta thì thật không có ý nghĩa gì."
"Nhị Hoàng tử bận rộn gì? Ngay cả rảnh rỗi ra ngoài một chuyến cùng ngươi cũng không có?"
"Cũng không phải. " Bảo Âm nói xong nhích lại gần Phùng Niệm nói: "Nương nương biết chuyện Đại Hoàng tử sắp thành thân chứ. Bùi Diễm tự mình nói với ta, hình như hắn không thích Hoàng tử phi Hoàng Thượng chọn cho, gần đây tìm Bùi Diễm uống hai ba hồi rượu."
"Không thích? Vậy trước kia làm gì? Nếu hắn nói sớm, Hoàng Thượng có thể cố ý chọn người không hợp nhãn hắn để bọn họ tra tấn lẫn nhau hay sao?" d$đ>l}q!đ
"Ta không rõ, nhưng ta nghe Bùi Diễm nói, hình như một năm gần đây hắn mới có người trong lòng. Đến lúc này rồi không thể nào từ hôn, Bùi Diễm ra chủ ý cho hắn, bảo hắn đối tốt với chính phi, thực sự không bỏ xuống được cưới thêm Trắc phi về. Đại Hoàng tử lắc đầu nói không được, còn vì sao thì ta không biết."
Đời trước Phùng Niệm cũng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, mắt nàng cũng không chớp nghĩ đến mấy khả năng: "Nếu không phải đối phương xuất thân tốt không có khả năng nhẫn nhịn ở vị trí Trắc phi thì là người đã định việc hôn nhân, theo khẩu vị không chừng hắn nhìn trúng nữ tử đã có phu quân rồi."
Lúc Bảo Âm tới người hầu trong phòng không tránh ra ngoài, giống lúc này, đám Thụy Châu nghe lời này, thầm nghĩ Quý phi nương nương cũng dám nói ra.
Nhưng Đại Hoàng tử còn tốt.
Thân mẫu Đại Hoàng tử mất sớm, hắn ta ở trong cung không có người nào.
Lúc bọn nha hoàn suy nghĩ điều này, Bảo Âm không tính đầu óc thông minh bỗng nhiên đột nhiên thông suốt, nàng ta nghĩ hình như người khác cũng vì coi trọng nữ tử đã có phu quân mà khổ trong lòng, là ai nhỉ?
...
...
Nghĩ tới!
Là Ô Lực Cát!
Bảo Âm nhìn chằm chằm Quý phi nương nương bên cạnh một chút, trái tim nhỏ đập nhanh. Đều nói anh hùng sở kiến lược đồng*, hắn ta sẽ không phải giống Ô Lực Cát cũng coi trọng Quý phi nương nương đấy chứ?
*đại khái là anh hùng cùng chung chí hướng với nhau.
Nếu là thế thì nói thông được rồi.
Khó trách nói không thể nào.
Đương nhiên không thể nào rồi, Quý phi là phi tử của phụ hoàng hắn ta, hắn ta gọi tiểu mụ* cũng không quá đáng.
*mẹ nhỏ.
Phùng Niệm cảm thấy biểu lộ của Bảo Âm có chút kỳ lạ, hỏi nàng nghĩ đến cái gì?
"Không, không không không, ta nghĩ đến còn có chuyện khác, xuất cung trước đây, chuyện đi chùa chiền tính thêm ta nhé."
Bảo Âm như lửa cháy đến mông, nói xong cũng chuồn đi từ Trường Hi cung.
Phùng Niệm: "Nàng không dám đối mặt cùng bản cung, nàng chột dạ, nàng có vấn đề."
Vương Chính Quân: "Vừa rồi trò chuyện gì thế? Đột nhiên biểu lộ nàng thay đổi."
Triệu Phi Yến: "Trí nhớ của người cũng kém thật, mới vừa nói đến Đại Hoàng tử có người trong lòng rồi, nhưng hắn tuyệt không có khả năng cùng người trong lòng ở cùng một chỗ, cho nên trong lòng buồn khổ."
Vi Hương Nhi: "Tuyệt không có khả năng này hình dung rất tốt, dạng nữ nhân gì mới khiến hắn ngay cả cố gắng cũng không dám mà đã cam chịu rồi?"
Lữ Trĩ: "Ta cảm thấy ta đoán ra rồi."
Đông Ca: "Ta."
Dương Ngọc Hoàn: "Ta muốn là như thế, thật ra có thể cố gắng một chút."
Hạ Cơ: "Cơ hội không lớn là thật, đối thủ quá mạnh mẽ."
Phùng Niệm: "? Vì sao mọi người đều biết? Đến cùng là ai vậy?"
Đát Kỷ: "Muội đó." d$:d_9l^$q~~d
Phùng Niệm: "Làm sao có thể? ? ? Ta và Đại Hoàng tử mới gặp nhau mấy lần? Gặp mặt đều là giải quyết việc chung, không có chút vượt ranh giới nào."
Phùng Niệm: "Biết trong lòng Đát Kỷ tỷ tỷ muốn lừa điểm tích lũy, nhưng mà tỷ vỗ mông ngựa thành vỗ đùi rồi."
Đát Kỷ: "..."
Bao Tự: "Ha ha ha ha."
Hạ Cơ: "Đúng thôi, hồ ly tinh không cần trêu chủ group cho vui đâu."
Đông Ca: "Chủ group của chúng ta và Đại Hoàng tử trong sạch."
Đát Kỷ: "..."
Đát Kỷ: "Ta thật phỉ nhổ các người."
Phùng Niệm ở trong group hai đời rồi, lời nói ngược có thể không phân biệt được sao? Cảm thấy các thành viên đều cho rằng Đại Hoàng tử thương nhớ là nàng, nhưng Phùng Niệm hoàn toàn không ý thức được. Hồi tưởng mấy lần gặp mặt Đại Hoàng tử không nhiều, nàng không cảm thấy có vấn đề.
Phùng Niệm: "Ta cảm thấy là mọi người suy nghĩ nhiều, tỷ muốn nói Ô Lực Cát thích ta ta cũng cảm thấy không sai, dù sao hắn đưa cho ta mấy ngàn con ngựa còn mặt Đại Hoàng tử luôn nghiêm túc, thích người ta nào trưng ra khuôn mặt như vậy?"
Đát Kỷ: "Muội không tin thì chúng ta đánh cược."
Phùng Niệm: "Không cá cược, không có điểm."
Đát Kỷ: "Muội thua dùng ba lần thiếp có kế này."
Phùng Niệm: "Ta sẽ không. Tại sao ta phải chủ động xuất kích đi xác nhận? Nếu hắn quả thật có ý đồ bất chính với ta thì sớm muộn cũng lộ ra. Nếu không phải, vậy ta mất mặt hay không?"
Lừa gạt điểm thất bại, Đát Kỷ tỷ tỷ tuyên bố tự bế. Phùng Niệm suy nghĩ một chút thì ném chuyện này ra sau đầu, dù sao nàng không đi dụ dỗ Đại Hoàng tử, coi như bất hạnh lỡ như thật để các vị trong group nói trúng, đó cũng là phẩm chất đạo đức của hắn ta quá thấp.
Phùng Niệm an tâm đợi hai ngày, Bùi Càn đã định xong thời gian đi chùa chiền hoàng gia. Đám đại thần thật không rõ Hoàng Thượng đi làm gì, còn dẫn theo Quý phi, nhưng Hoàng Thượng đi bái miếu hình như không cần giải thích cùng đại thần, đi đến chỉ mất khoảng một ngày, người chuyên cần chính sự như vậy vốn sẽ không chậm trễ gì cả.
Có thị vệ mở đường, thánh giá đi chùa trên nùi vùng ngoại ô, trụ trì tự mình ra ngoài đón người, ông ta nhìn một cái đã chú ý tới nữ tử bên cạnh Hoàng Đế nâng cao bụng to, nàng mặc một thân màu xanh nhạt, ở đầu hạ nhìn nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái.
Làm cho người ta chú ý nhất dĩ nhiên không phải cả người màu xanh kia, mà là dung mạo và khí chất.
Trụ trì niệm A di đà phật, dẫn người vào trong chùa, đều là người thẳng thắng, ai cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chuẩn bị tìm một chỗ luận phật nói lý.
Bùi Càn nghĩ đến lão Nhị và Bảo Âm cùng đi theo, để hai người bọn họ mình đi dạo.
"Nhi thần cũng muốn nghe một chút."
Bảo Âm nghe xong lời này, nghĩ đến dáng vẻ các ca ca nghe xong ba ngày, cảm thấy không được: "Ta ở cùng Bùi Diễm." Muốn phật mọi người cùng nhau phật, tránh khỏi phật thì trong lòng ầm ĩ.
...
"Các người đi đi, trẫm không đi được, trẫm vào bảo điện chờ một lúc."
Trụ trì hoàn toàn không có dị nghị, nói thực ra, nếu như không phải nghe nói trong cung có nhân vật là Quý phi này, ông ta không bằng lòng liên hệ với Hoàng Thượng. Bùi Càn thế này, tiểu hòa thượng bên dưới ước gì y đến nhiều, mỗi lần tới thanh danh chùa chiền sẽ càng vang, trụ trì cũng không thèm, Hoàng đế này nói tin Phật, tin đến không thành kính, vì y không có tuệ căn.
Bùi Càn xem qua mấy gian cúng bái Bồ tát, duy chỉ có ngừng tại Quan Âm Tống Tử lâu một chút. Y đã vòng xong một vòng, còn không thấy Quý phi, Bùi Diễm và Bảo Âm.
Y gọi một tăng nhân, đi hỏi xem còn bao lâu nữa. d!đ+l~q&đ
Kết quả người một đi không trở lại.
Bùi Càn đại khái đoán được tình huống như thế nào lại đi uống nửa chén trà, sau đó thấy Quý phi hoàn thành nhiệm vụ đi ra cùng Bùi Diễm Bảo Âm lục căn thanh tịnh.
Giống hai người bọn họ Bùi Càn thấy đã nhiều, không hiếm lạ. Y đặt lực chú ý ở trên người những đại sư trong chùa. Hoạt động giao lưu lần này, không chỉ trụ trì, ngay cả mấy vị sư huynh đệ của trụ trì cũng tham gia, còn có mấy đệ tử cực kỳ linh tính ngồi xếp bằng xuống dự thính, Phùng Niệm muốn tăng thêm hiệu quả, không chỉ mở giọng nói bậc nhất thiên hạ và ba ngày không dứt, ngay cả vầng sáng vị trí C cũng mở ra.
Hiệu quả tất nhiên là vô cùng tốt, nàng biểu diễn như lúc trong cung, làm cả đám tăng nhân mơ mộng.
Ngẫm lại xem, thứ này đối với người không tin phật lực sát thương đã to lớn như thế, đối với người tin Phật sẽ như thế nào?
Người hiểu Phật pháp càng nhiều, tình huống bị giọng nói bậc nhất thiên hạ ảnh hưởng tới càng lớn, chính tai nghe nàng tụng kinh cảm thấy Phật Quốc và thấy được tính ngưỡng của chính mình, dưới tình cảnh này, ông không cảm thấy đang nghe Quý phi nương nương trong cung tụng kinh, mà cảm giác Phật chủ tụng kinh trước mặt.
Vì các hòa thượng vốn lục căn thanh tịnh tín ngưỡng thành tín, bọn họ không biến hóa lớn giống Bùi Diễm và Bảo Âm nhưng rung động trong nội tâm tuyệt không ít, từng người nhìn Quý phi như nhìn thấy Bồ Tát sống.
Những người xuất gia này rất ngay thẳng, tâm cơ bình thường không thế nào đùa nghịch, đều là có gì sẽ nói đó.
Giống lúc này, mấy tăng nhân cũng rất ngay thẳng biểu đạt bất mãn với Hoàng Đế, thậm chí có thể nói là phẫn nộ.
"Không thể tin được, vậy mà người phong phật sống giữa đời này làm Quý phi nuôi ở thâm cung, sai lầm, thật sự là sai lầm."
"Khẩn cầu bệ hạ nghe một lời của lão nạp..."
Lão hòa thượng còn chưa nói xong, Bùi Càn từ chối ông: "Trẫm không muốn nghe."
Mắt thấy đám tăng nhân này dự định giảng đạo với Bùi Càn, Phùng Niệm cười nói: "Các vị đã hiểu lầm rồi, ta không phải là phật sống giữa đời này."
"Người phải, người đương nhiên phải, rõ ràng người có sứ mệnh càng vĩ đại, không nên ở trong cung phí thời gian."
Một đám hòa thượng dùng ánh mắt ấy nhìn về phía Bùi Càn, hận không thể cầm tay y nói Hoàng Thượng à, vẫn còn kịp, đừng để sa ngã.