Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Đây có lẽ là giờ phút khó xử nhất trong ba mươi năm cuộc đời của Bùi Càn.

Thoạt đầu y vốn không hiểu được, đang ở trên triều và đang nói vấn đề nghiêm túc trang trọng, sao đột nhiên lại có loại xúc động kia? Bùi Càn cố hết sức duy trì biểu cảm, mặt không biến sắc điều chỉnh tư thế ngồi, đoán chừng sẽ không bị bại lộ mới suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Dù thế nào cũng sẽ không phải do bị nghẹn đã lâu, chưa nói đến tối hôm qua mới đơn giản giải quyết xong, cho dù không có... đối với mấy cấp dưới khuôn mặt xấu xí này, ai xúc động cho được?

Không phải vấn đề của mình, chẳng lẽ thật ra đồng cam cộng khổ vẫn chưa được xóa bỏ sao? Người đang vui vẻ là Quý phi ư???

...

Nghĩ tới đây, mặt Bùi Càn bỗng nhiên tối sầm. Hiện tại y chính là nóng lạnh đánh nhau, lý trí nói chọc trẫm tức chết rồi, huynh đệ phía dưới nói tức cái gì, đến vui vẻ cùng nhau đi!

Y đen mặt quá đột ngột, quá rõ ràng, khiến các đại thần đang trần thuật trở nên khẩn trương, vốn đang báo cáo trôi chảy mạch lạc cũng biến thành nói lắp. Đầu óc đại thần nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ mình gây ra vấn đề gì, còn không ngừng liếc trộm Hoàng Đế ngồi bên trên và Tả Hữu tướng bên cạnh. Rốt cuộc nói sai chỗ nào? Sao bỗng nhiên Hoàng Thượng lại mất hứng? Tiếp theo nên xử lí thế nào? Vẫn nói theo nội dung đã chuẩn bị sao? Nhìn điệu bộ này, ai còn dám khởi bẩm?

Nếu sốt ruột, tối nay dâng tấu chương không được sao? Không sốt ruột thì dứt khoát đợi hai ngày sau đi. Đều là kẻ lão làng trên quan trường, chút nhãn lực ấy vẫn có. Khi Hoàng Thượng không thoải mái, rất nhiều chuyện ngươi nói ra cũng không tốt, chi bằng cứ từ từ.  

Không bao lâu sau, lâm triều kết thúc, đám đại thần khom lưng cúi người cung tiễn Hoàng Thượng. Bùi Càn bảo hạ nhân khiêng ngự liễn đến, ngồi lên rồi nhắm mắt lại: "Đến chỗ Quý phi."

Lý Trung Thuận không hiểu ra sao, nhưng vẫn dặn dò khởi giá, đi Trường Hi cung.

Từ Phụng Thiên điện đến Trường Hi cung, ngươi nhìn mặt gỗ của Bùi Càn đi, thật ra trong lòng y ầm ầm sóng dữ, điều có thể nghĩ cơ bản đều đã nghĩ, một đường gầm thét sao vẫn chưa xong? Rốt cuộc Quý phi đang làm cái gì? Có phải nàng đang ở một mình không?

Ngự liễn vẫn chưa dừng hẳn, Bùi Càn đã đi xuống. Y trực tiếp xông vào Trường Hi cung. Lý Trung Thuận theo sau quát lên 'Hoàng Thượng giá lâm', quát xong Bùi Càn dừng lại tặng hắn một đạp.

"Ai cho ngươi nhiều chuyện?"

Đây không phải mật báo cho Quý phi sao!

Lúc này, nô tỳ hầu hạ trong Trường Hi cung đã ra đón, đều nói thỉnh an Hoàng Thượng. Bùi Càn không quan tâm bọn họ, lên bậc thang đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, xuyên qua gian ngoài đi vào bên trong. Y vừa đi vào liền thấy Quý phi sắc mặt sung sướng, hai gò má đỏ ửng, người ngồi trước bàn gương, cầm trâm cài tóc huơ huơ.

Quý phi không quay đầu lại, thông qua gương bạc liếc Hoàng Thượng một cái, hỏi: "Giờ này người không bận rộn chính sự, đến bên này của thần thiếp làm gì?"

Nếu là bình thường, Bùi Càn sẽ lập tức sấn tới. Hôm nay y chẳng để ý chút nào, nhìn hết trên giường dưới giường vẫn chưa đủ mà đến hai cánh cửa tủ đứng cũng phải mở ra.

"Người đâu?"

"Người xông tới tìm người nào?"

"Tên cháu rùa vừa rồi ở cùng nàng đâu? Nàng giấu hắn ở chỗ nào rồi?"

Phùng Niệm nhíu mày, thả trâm bạc cài tóc trong tay xuống, xoay người: "Lời này của người là có ý gì?"

Bùi Càn tức giận nghiến răng nói một lèo: "Còn giả ngu à? Nàng có biết trẫm vẫn còn đồng cam cộng khổ với nàng không? Nàng bên này vui vẻ hay khó chịu, trẫm biết hết! Nói đi, vừa rồi nàng với ai ở cùng một chỗ, làm cái gì?"

Phùng Niệm diễn xuất hết sức chân thật. Khi đối mặt với Bùi Càn, nàng đều đã tỏ ra sửng sốt và bối rối, hai giây về sau còn bắt đầu nháy mắt.

Phản ứng này, trong nhận thức của Bùi Càn chính là chột dạ! Bùi Càn cảm thấy khó chịu, đầu óc cũng muốn nổ. Loại việc này rơi trên người phi tần khác, chỉ sợ y đã ném kẻ đi sung quân, người đến lãnh cung. Bởi vì là Quý phi, là Quý phi tựa như thiên tiên mà y hài lòng nhất, dù có giận điên lên thì Bùi Càn cũng không nhẫn tâm nói câu kia. Y trái phải thong thả bước đi, đi được vài vòng mới dừng lại, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Quý phi: "Rốt cuộc là ai?"  

Phùng Niệm không nhìn y, cúi đầu nghịch tay, nói không có ai.

"Không có ai mà nàng sướng đến như thế? Sỉ nhục trẫm ngu sao?"

"Nếu không người ra ngoài hỏi đi, hỏi thái giám cung nữ xem sáng ai có ai tiến vào phòng ta không. Đã nói là không có chuyện đó, nhất định phải đoán mò."

"Vậy nàng cho trẫm một lời giải thích hoàn mỹ đi!"

"Chuyện này nghĩ lại chẳng phải sẽ biết sao?"

Bùi Càn: ? ?

Phùng Niệm giống như trải qua đấu tranh tư tưởng quyết liệt, rốt cuộc quyết định vò đã mẻ không sợ rơi nói cho y biết: "Hoàng Thượng yêu thích trẻ trung, không chịu lật thẻ bài của những người già chúng ta, lại không cho người khác tự mình giải quyết một chút sao?

Tự, tự mình giải quyết?

Nói như vậy, ngược lại y nghe hiểu. Y nhớ lại cảm giác vừa rồi một chút, đúng là cũng sướng nhưng không tới mức kia, cho nên Quý phi đóng cửa để thủ dâm???

Bùi Càn nhẫn nhịn nửa ngày mới nói ra một câu: "Nàng là Quý phi, sao nàng có thể..."

"Làm sao ta không thể? Ta tự mình động thủ, trêu ai ghẹo ai?"

Bùi Càn tựa như nghe thấy một thiếng 'xoảng', có gì đó bể nát. Y nhặt lên xem xét, là hình tượng tiên nữ của Quý phi.

Quý phi, thế mà nàng lại như vậy. Nàng đến nước này vẫn không chột dạ, cười lạnh đi sang phía này: "Chuyện ta hết ở cữ, Hoàng Thượng cũng biết. Người không đến, xoay người lật thẻ bài của Phan Quý nhân, ngại thần thiếp sinh xong khó coi sao?"

Lúc này Quý phi ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt tối sầm, vốn nên trông đoan trang rụt rè, nhưng bởi vì đang nói chuyện, cộng thêm sau khi nàng sinh xong kích thước ngực tăng vọt, trong thoáng chốc Bùi Càn có loại cảm giác, Quý phi như thế này còn mê người hơn khi Phan Quý nhân lột sạch, nhìn lâu một chút là nam nhân đều sẽ không nhịn được.

"Hoàng Thượng thật là một người bạc tình bạc nghĩa. Ngày thường hô hào tâm can bảo bối, xoay người lại như thế."

"Trẫm không có, nàng đã hiểu nhầm."

"Nhìn chuyện người làm xem, còn bảo ta hiểu nhầm? Ta hiểu nhầm cái gì? Bỏ thần thiếp qua một bên, chính mình đi sung sướng có phải người không? Người nghi ngờ thần thiếp vụng trộm giữa ban ngày có phải người không?"

Bùi Càn chột dạ một cái, nhưng y vẫn cố chấp tìm lí do cho bản thân. Trong lòng tự nhủ trẫm chưa từng thấy phi tử thủ dâm trong cung, nhất thời nghĩ sai thì sao? Gặp loại chuyện này, ai vẫn có thể lý trí tỉnh táo phân tích, chỉ có mụ đầu, chỉ có tức giận!

"Nghĩ lại tính tình kia của Quý phi, y không dám nói thẳng suy nghĩ trong lòng, ôn tồn giải thích nói: "Không phải trẫm ghét bỏ gì Quý phi, chỉ là sợ mình quá lợi hại, qua đây ngủ hai giấc rồi nàng lại mang thai thì làm sao bây giờ? Ái phi nàng mới ăn nhiều khổ như vậy, lại phải lặp lại lần nữa, làm sao trẫm nhẫn tâm được?"

Phùng Niệm vừa mới suy nghĩ chó chết nghẹn lâu như vậy, bây giờ có thể, tại sao y không đến?

Thì ra là thế!

"Ta thấy chẳng phải Hoàng Thượng đau lòng vì thần thiếp, mà là sợ đồng cam cộng khổ cùng thần thiếp!"

"Coi thường trẫm rồi, trẫm là cái loại người sợ khổ sợ đau sao? Không muốn một lần nữa chủ yếu vì trẫm là vua của một nước, dáng vẻ kia liên tục mấy tháng làm chậm đi quá nhiều. Quý phi mang thai có thể nghỉ ngơi, nhưng mỗi ngày trẫm phải vào triều còn phải triều kiến đại thần rồi lại phê tấu chương. Dưới tình trạng đó, sao trẫm có thể hết sức tập trung làm những chuyện này?"

Mẹ nó! Dù biết bản chất chó chết chính là sợ, nhưng nghe y nói thế, Phùng Niệm lại cảm thấy cũng hơi có lí.

"Chuyện đó, chi bằng chúng ta cầu xin thần tiên trên trời, bảo nàng phù hộ cho ta không mang thai!"

Phùng Niệm nói xong, thật sự nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Nhìn nàng kiểu này, Bùi Càn rất muốn hộc máu. Mang hay không mang là trọng điểm sao? Trọng điểm là xóa bỏ đồng cam cộng khổ đi!

Y uyển chuyển nói vào chủ đề: "Tới bây giờ Bồ Tát chỉ đưa con cho người ta, nào có ngăn cản không cho người ta sinh đâu? Nàng cầu nguyện như thế có tác dụng gì?"

Phùng Niệm mở mắt ra, hơi nghiêng đầu: "Hẳn là rất có tác dụng, khi ta vừa mới tiến cung cũng rất sợ mang thai quá sớm. Thân phận thấp mang thai chỉ sợ bị trút giận, còn lo lắng sau mười tháng,  Hoàng Thượng liền quên ta... Khi đó người ngày nào cũng đến mà không có đấy?"

Bùi Càn thật không nghĩ tới còn có chuyện này, hỏi Phùng Niệm sau đó thì sao? Làm sao lại mang thai?

"Khi đó chẳng phải Hoàng Thượng rất lo lắng sao? Còn tìm Thái y bắt mạch cho ta, khiến cho trong lòng ta cũng lo lắng, nghĩ có phải mình có bệnh hay không. Có lẽ bọn họ không đành lòng nhìn ta lo lắng đề phòng, tranh thủ thời gian đưa đứa con tới... Dựa theo quy luật này, bây giờ ta chỉ muốn chăm sóc Tiểu Lục thật tốt, bọn họ sẽ không đưa một đứa nữa đến thêm phiền đâu."

Bùi Càn đưa tay bắt lấy tay Phùng Niệm, thâm tình chậm rãi nói: "Ái phi nàng đồng ý với trẫm, lần sau ta thương lượng xong rồi lại có nhi tử. Trẫm không nói có thể thì nàng tuyệt đối không nên vụng trộm đưa lời cho nhạc phụ nhạc mẫu trên trời.

"Ừ."

Vậy thì tốt quá!

Giải quyết nỗi lòng xong, Bùi Càn vô cùng vui vẻ trở về ngự thư phòng, trước khi đi nói ―― đêm nay trẫm trở lại thăm nàng.

Khi Hoàng Thượng đến đen mặt vô cùng dọa người, cả đám Trần ma ma đều nơm nớp đề phòng lo sợ, vừa rồi còn hỏi thăm đại tổng quản, cũng không hỏi được gì. Lúc này Hoàng Thượng vừa rời khỏi, các nàng mới đi vào trong phòng, lần lượt quan tâm Quý phi.

"Không sao chứ nương nương?"

"Hoàng Thượng đột nhiên như thế thật sự dọa sợ nô tỳ!"

Phùng Niệm nói không có việc gì, hỏi cho Lục công chúa ăn chưa?

"Đút rồi, vừa nãy tỉnh một lát, lại ngủ mất."

Phùng Niệm ngẫm lại vẫn là tự mình đến sát vách nhìn xem, thấy nữ nhi thật ngủ được vừa mê vừa say mới lui ra ngoài, đang suy nghĩ buổi sáng có thể làm chút gì thì Mẫn phi tới.

Nàng ta hỏi Quý phi bao giờ lại tổ chức nghiên cứu kinh Phật một lần nữa, tất cả mọi người đều đang ngóng trông cái này.

Phùng Niệm nhớ lại, sau khi nàng tháng lớn lên liền ngừng những chuyện này, khoảng thời gian ở cữ cũng không để ý. Hiện tại thứ gì từng bị mất, ngược lại có thể nhặt lên.

Ngày nào cũng có thể đọc sách kinh, chọn ngày không bằng đụng ngày.

Liền hôm nay, Quý phi nương nương yên tĩnh đã lâu lại tổ chức đại hội tẩy não. Sau khi Bùi Càn nghe nói không khỏi nhớ đến chuyện sáng nay, lại nghĩ đến những vị trong cung này, thậm chí hòa thượng trong miếu tung hô Quý phi, thật không biết nên nói gì.

Nhắc đến hòa thượng trong miếu, gần đây những người này lại đưa ra thỉnh cầu muốn luận Phật với Quý phi, còn nói hi vọng Quý phi có thể tìm thời điểm chính thức khai đàn giảng kinh, để tín đồ tám phương đều đến nghe, gột rửa tâm hồn dơ bẩn một chút.

Bùi Càn đồng ý mới là lạ.

Với y mà nói, mục đích tạo thế đã đạt được, còn gây sức ép gì nữa? Xem hết tấu chương mới trình lên, nghiêm túc trả lời, thời gian đã ngả xế chiều. Trong lúc bận rộn không nghĩ được gì, nhưng rảnh rỗi y liền nghĩ đến Quý phi và bé ngoan Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc, trong lòng nóng lên, liền đi qua.

Vận may của y thực sự không tốt, đi qua nữ nhi đang ngủ, ngược lại Quý phi không có việc làm đang cầm quyển sách lật lật.

Y đi sang ngồi, liếc nhìn theo, đang định hỏi kinh Phật đấy à?

Thấy không đúng!

"Đây là gì?"

Phùng Niệm thuận tay kẹp phiếu tên sách vào giữa, để ở một bên, nói: "Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ta sai người vơ vét hai bộ tiểu thuyết dài tập mới nhất, đọc giết thời gian."

Nói thực ra, Bùi Càn thật sự chưa từng xem loại sách này. Y tự tay lấy tới, lật từ đầu vài tờ, càng xem vẻ mặt càng kỳ lạ. Người này bị muội muội đoạt vị hôn phu, trong lòng buồn khổ ra ngoài tham quan chợ đèn hoa giải sầu, bị thư sinh nghèo túng nhưng đầy bụng tài hoa làm nhân vật nữ chính rung động. Sao lại giống Quý phi thế nhỉ? ? ?

Bùi Càn ngắm Phùng Niệm một cái, thấy nàng hết thảy như thường, không khỏi nghi ngờ có phải mình suy nghĩ nhiều hay không.

Y nhớ kỹ tên sách, dự định bảo Lý Trung Thuận tự mình mang đến một bộ, cẩn thận nghiên cứu xem
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện