Editor: Đào Sindy

Kết quả này làm người nhà họ Bùi tuyệt đối không nghĩ tới, Dương thị nghe nói thì hôn mê, mẫu thân Phùng Hi là Từ thị cũng không khá hơn, biết được trưởng nữ bị phán khi quân đồng thời phải cùng Bùi Trạch đi cải tạo lao động, đầu Từ thị choáng váng muốn cắm mặt xuống đất, vẫn là Phùng Nguyên phản ứng nhanh đưa tay giúp đỡ người mới không bị té.

"Trước đó không phải đã phán quyết Bùi Trạch sao? Thánh chỉ đã ra, vì sao phải sửa lại?"

"Nương không nghe người ta nói sao? Bởi vì Bùi gia không nhận mới tố cáo ngược lại nàng, hai người đến ngự tiền đối chất nên Phùng Hi đã nói lộ ra."

"Hi Nhi vẫn luôn dễ bị kích động như thế, vừa kích động sẽ trúng bẫy của người ta, nhất định là nàng bị Bùi Trạch thiết kế!"

Lời này, Phùng Nguyên nghe thấy cũng không thích, ánh mắt nàng ta nặng nề nhìn Từ thị: "Nửa năm trước nàng trộm hộp trang sức của ta, người đến hỏi nàng cũng không thừa nhận, vẫn là Quý phi tỷ tỷ ra mặt mới đòi lại thay ta. Nàng chính là người không an phận đồng thời hay nói dối lừa gạt, có thể lừa gạt người còn không thể lừa gạt trong cung sao? Ta không cần nghe ngóng cũng biết nàng khẳng định bố trí không ít, nàng nghĩ Hoàng Thượng không đi chứng thực à? Nàng nghĩ Bùi Trạch sẽ chịu thua thiệt thế hả?"

Từ thị vốn đang muốn mắng, nghe nói như thế, bà ta trầm mặc xuống. Nửa ngày sau mới nói: "Nàng từng phạm sai lầm, nhưng nàng là thân tỷ tỷ của con, con không thể trơ mắt..."

Câu nói còn chưa dứt đã bị Phùng Nguyên cắt đứt.

"Mỗi lần đều như thế này, mặc kệ nàng làm gì người mãi nói lời này, lá gan nàng càng lúc càng lớn, hiện tại chọc thủng trời rồi. Người đừng trông cậy chúng ta có thể cứu, đám người đầu năm được đưa đi cải tạo lao động đều là con em quyền quý, cuối cùng vẫn phải trung thực trồng trọt, một người cũng không trở về được. Nàng là thứ gì mà muốn phá lệ?"

Đạo lý đều hiểu, nhưng Từ thị không đành lòng.

Bà ta níu tay áo Phùng Nguyên: "Con thân với Quý phi nương nương, con hãy tiến cung xin tỷ tỷ giúp."

Phùng Nguyên đẩy tay Từ thị ra: "Điều đó không có khả năng, người hết hy vọng đi."

Phùng Nguyên vốn đang lo lắng mẹ ruột chịu không nổi, nghe xong mấy câu này thì nàng ta muốn nghỉ ngơi, không muốn lại nghe những lời này, cũng không muốn quản chuyện này nên dứt khoát trở về phòng.

Từ thị nói không thông với tiểu nữ nhi lại đi tìm lão gia.

Phùng Khánh Dư người này vốn không phải rất quan tâm nữ nhi, hai năm này Phùng Hi tự làm khổ mình, trong lòng ông ta sớm đã chán, nghe nói chuyện này cũng không lo lắng tương lai Phùng Hi như thế nào, trước hết nghĩ tới là hôn sự giữa Phùng Nguyên và Tưởng Phương Đình, đừng để Phùng Hi làm hư.

Hai nàng là thân tỷ muội cùng cha cùng nương, một người trong đó làm chuyện ngu xuẩn người còn lại cũng sẽ bị liên lụy.

Trong lòng phiền việc này, thái độ Phùng Khánh Dư đối với phu nhân Từ thị cũng thật không tốt, Từ thị tìm người thương lượng biện pháp kết quả chịu dạy dỗ một trận, người càng sụp đổ, hiện tại bà ta thật sự hối hận, nghĩ đến rất nhiều chuyện đều hối hận.

Lúc trước Phùng Niệm và Bùi Trạch tốt, nên nghĩ hết cách tác thành cho bọn họ.

Người làm đủ trò xấu cặn bã vốn là Phùng Niệm, Hi Nhi hiện tại chịu khổ đều là do nàng hại. d^đ>l?q]đ

Quý phi Phùng Niệm bị Từ thị “nhớ thương” đang được khắp nơi sùng bái mà trở về cung, cuối cùng nàng có thời gian xem trong group nói gì.

Trong group, Lữ Trĩ và Từ Hi thảo luận trời bỗng nhiên âm trầm hai lần có thể tạo thành ảnh hưởng. Người nhắc tới là Tây Thi, nói thời tiết đột nhiên biến hóa, hơn nữa còn là mây đen che đỉnh sấm sét vang dội, bách tính nhìn thấy không phải là điềm lành, sẽ quay đầu đồn đãi sinh ra tai tinh giáng thế.

Hạ Cơ: "Có thể, dù sao bách tính không rõ chuyện trong đó."

Đát Kỷ: "Không phải đúng lúc sao? Hai năm rưỡi rồi còn chưa thấy cẩu Hoàng đế bị hố ở mặt này, ngược lại ta muốn mở mang kiến thức một chút."

Trần Viên Viên: "Ôi, Đát Kỷ tỷ tỷ không đuổi theo Niệm Niệm đòi cống hiến à?"

Dương Ngọc Hoàn: "Nói đến cống hiến, hôm nay ta điểm danh được ba điểm."

Phan Ngọc Nhi: "Ta năm điểm."

Vạn Trinh Nhi: "Ta sáu, ha ha. Đát Kỷ tỷ tỷ đâu? Điểm danh chưa? Bao nhiêu điểm?"

Lữ Trĩ: "Với vận may của hồ ly tinh, không phải một thì là hai đi."

Đông Ca: "Nhỏ giọng nói: Ta đoán là một."

Phùng Tiểu Liên: "Nhỏ giọng nói: Ta cảm thấy là như thế."

Đát Kỷ: "..."

Đát Kỷ: "Được rồi, thiếp rộng lượng, không so đo với các người."

Vi Hương Nhi: "Đúng vậy, coi như mỗi ngày đều là một điểm thì thế nào? Điểm danh liên tục năm mươi ngày không phải Đế tân sẽ đến sao? Trước khi ăn tết còn có thế ăn được thịt đấy."

Vương Chính Quân: "Thừa dịp mọi người đều đang cà khịa hồ ly tinh, ta sắp xếp một đội, lần sau thăng cấp cường hóa chọn kỹ năng của ta! @ Phùng Niệm "

Phùng Niệm: "Tỷ đừng hối, chờ cơ hội sử dụng ba lần báo mộng hết ta sẽ thăng sau."

Vương Chính Quân: "À không, gà chó lên trời của ta đến nay còn chưa dùng qua bao giờ, dù sao để đó cũng là để đó, vì sao không cường hóa một chút?"

Vì sao? Bởi vì kỹ năng này rất nhàm chán. d$đ"l*q$đ

Nhìn rõ sẽ biết, thăng cấp cường hóa là cải tạo hợp lý hoặc kéo dài với kỹ năng hiện hữu, ví như lộ ra ánh sáng Phật sống vốn có hiệu quả đặc biệt, sau cường hóa vẫn có hiệu quả đặc biệt mà chỉ thay đổi hình dáng. Căn cứ quy luật này, cường hóa gà chó lên trời đoán chừng chính là cùng loại với gà chó rơi xuống đất hay gà chó chết bất đắc kỳ tử mà thôi... Loại phạm vi công kích ngộ thương quá cao, mạnh hơn cũng không dễ dùng.

Nói thật, Phùng Niệm muốn động vào nhất là thuật xoa bóp của Phùng Tiểu Liên.

Cân nhắc đến thời điểm sử dụng thuật xoa bóp có thể loại trừ tương đối lớn trạng thái tiêu cực của các bộ phận, trên dưới trình độ này, hẳn có thể mạnh hơn kỹ năng cứu mạng. Nàng không dám động là vì thỉnh thoảng Bùi Càn còn muốn bóp mấy cái, cường hóa kỹ năng xong biến hóa khó lường bị lộ tẩy tại chỗ thì biết làm sao?

Chức năng mới dĩ nhiên tốt, ở mặt này cũng rất sầu người.

Thật muốn nói Phùng Niệm không cần gấp kỹ năng mới, nàng là người bị nghiện trong bụng ngứa không nhịn được muốn chơi thêm mấy lần. Đã nhịn không được cũng không cần nhịn, nàng lại soi kỹ năng trong tay một lần, rốt cục ánh mắt khóa chặt tại "Lục cung phấn đại vô nhan sắc".

Kỹ năng này có cách gọi bình thường là ―― mắt tẩy trang, lúc cầm đến Phùng Niệm chỉ dùng qua một lần, sau đó tích bụi.

Nàng bịch bịch bang bang cường hóa, nửa phút sau, dán kỹ năng mới trong group.

Phùng Niệm: "Kỹ năng: Nhân sinh nở nang."

Phùng Niệm: "Mọi người còn đang phiền não vì dáng người khô quắt ư? Hoàn Hoàn hỗ trợ một khóa béo lên, từ hôm nay trở đi, chúng ta đều là mỹ nhân nặng ký."

Triệu Phi Yến: "..."

Triệu Hợp Đức: "..."

Dương Ngọc Hoàn: "..."

Lữ Trĩ: "Muội lấy mắt tẩy trang nâng cấp thành mắt nhìn là béo rồi?"

Phan Ngọc Nhi: "Là nữ béo hay nam béo."

Hạ Cơ: "Cũng không biết một hơi có thể béo bao nhiêu."

Bao Tự: "Đừng quản béo bao nhiêu, ta chỉ biết Bùi Càn lại xong đời."

...

Lúc này Bùi Càn còn đang sắp xếp dẫn dắt dư luận, cần phải để bách tính Kinh Thành hiểu không phải Hoàng Đế làm sai chuyện bị trời cảnh cáo, mà là Bùi Trạch và Phùng Hi thề giả bị vả mặt tại chỗ.

Sắp xếp dẫn dắt dư luận tốt rồi, y lại triệu kiến Đại Hoàng tử Bùi Hứa.

Bị phạt đi lao động cải tạo là do Bùi Hứa quản, Bùi Càn gọi hắn ta tới là muốn nói đầu đuôi mọi chuyện, mục đích là muốn lão Đại sắp xếp công việc bẩn thỉu cực nhọc cho bọn họ. Thuận tiện hỏi nhóm sung quân cải tạo thế nào? Đã qua nhiều tháng như vậy, bọn họ có thay đổi không?

Bùi Hứa nói bọn họ giằng co một hồi, hiện tại biết không phối hợp vĩnh viễn không thể quay về nên đều trung thực rồi.

Bùi Càn hài lòng nhẹ gật đầu.

"Có một chuyện trẫm bận rộn quên hỏi con, trẫm nghe nói con không đủ dụng tâm với phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?"

Trước đó lo lắng đề phòng các loại, mỗi ngày chờ mong, phụ hoàng không hỏi. Chờ hắn ta cảm thấy hẳn không có việc gì, là lão Nhị lo lắng dư thừa, vậy mà phụ hoàng nhắc đến. Trong lòng Bùi Hứa hoảng hốt, hầu kết nhấp nhô đáp: "Nhi thần suy nghĩ nhiều về chuyện giải quyết khó khăn cho phụ hoàng, không muốn phí quá nhiều tâm lực tại tiểu tình tiểu ái gì đó."

"Có phải trong lòng có người khó mà mở miệng? Còn lấy lời này đến lấy lệ với trẫm! Trên tay con có bao nhiêu chuyện, mỗi ngày trẫm làm nhiều như vậy cũng không bận đến trình độ kia."

Bùi Hứa không lên tiếng.

Bùi Càn lại nói: "Phu nhân cưới hỏi đàng hoàng vẫn phải tôn trọng thật tốt, mặt khác có người thích cùng lắm thì cưới về, sao còn xoắn xuýt như thế?"

"... Nếu phụ hoàng đã biết nhi tử cũng không gạt người, người nhi thần vừa ý, nàng đã gả cho người rồi."

"Con xem trọng đàn bà đã có phu quân? ? ? Ai vậy? ? ?"

"Nhi thần giữ gìn danh dự của nàng, không thể nói tên cho người biết."

Bùi Càn nhìn ánh mắt của hắn ta im lặng, cộng thêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con có người trong lòng không đi tranh thủ trơ mắt nhìn người ta gả, chờ nàng gả mới phiền muộn? Con là nhi tử của trẫm, chuyện này nghe thế nào cũng khiến người khác tức giận?"

Bùi Hứa nói khi mình thích đối phương, đối phương đã gả cho người.

Bùi Càn rất kinh ngạc, cứ như không nghĩ tới Đại nhi tử là loại cặn bã này, y lại hỏi: "Con thật thích đến vậy?"

"Nhi thần thích."

"Nàng đối với con thế nào?"

Bùi Hứa nhìn thật sâu phụ hoàng nhà mình một chút, ủ rũ nói: "Nàng không thân với ta, nàng toàn tâm toàn ý với nam nhân của mình, nam nhân của nàng lại chần chừ với nàng."

Bùi Càn đi xuống, vỗ vỗ bả vai Đại nhi tử, an ủi: "Đó là do nữ nhân này mắt mù. Tục ngữ nói chân trời nơi nào không có cỏ thơm, mỹ nữ thiên hạ này như mây, muốn ai mà không có? Con nên nghĩ thoáng chút. Coi như nghĩ quẩn chiếu đức hạnh người ta cũng sẽ không thích con, nhìn xem bộ dáng ấm ức của con đi, có chỗ nào đáng để người ta đối đãi khác biệt?"

"..."

Lời này nghe vào quá đắng lòng.

Bùi Hứa nhẫn nhịn hồi lâu mới nói: "Phụ hoàng nói đúng lắm, nhi thần xin lĩnh giáo." d#đ[email protected]đ

*

Vào ban đêm, Bùi Càn đến Trường Hi cung vừa đùa nữ nhi bảo bối vừa nói chuyện cùng Quý phi.

"Ái phi còn nhớ không? Chuyện mấy tháng trước nàng nói với trẫm ấy."

" Không nhớ rõ, thần thiếp nào biết được người nói cái nào?"

"Chính là trước khi Bùi Hứa đại hôn luôn tìm Bùi Diễm uống rượu, nàng nói hắn có người trong lòng mong mà không được, trước kia trẫm muốn quan tâm một chút, kết quả bận bịu nên quên, hôm nay nhớ tới mới hỏi hắn."

"Hắn nói như thế nào?"

"Hắn thừa nhận rồi, nói quả thực có người trong lòng, người kia còn là đàn bà đã có phu quân. Trẫm hỏi hắn là ai hắn không chịu nói, nói muốn giữ gìn danh dự của đối phương."

Đừng nói Phùng Niệm, ngay cả trong group cũng sợ ngây người.

Đúng là một đôi phụ tử hiếm thấy?

Một kẻ dám hỏi, một người dám đáp.

Nhìn Phùng Niệm kinh ngạc thành dạng này, Bùi Càn nhíu mày nói: "Sao nàng trợn tròn mắt? Càng buồn cười hơn chính là, không những lão Đại nói hắn tập trung tinh thần nhớ thương người đã có phu quân, nàng còn một tấm chân tình với phu quân. Phu quân nàng như cặn bã bại hoại, lúc phu nhân chịu khổ chịu tội còn đang nạp thiếp, thật không tưởng nổi."

Trần Viên Viên: "..."

Triệu Phi Yến: "..."

Dương Ngọc Hoàn: "..."

Đát Kỷ: "Chó chết làm ta cười ngất!"

Lữ Trĩ: "Thật sự coi thường Bùi Hứa rồi, hắn to gan thật."

Bùi Càn tự nói còn bình luận: "Sao trẫm cảm thấy người trong lòng hắn có chút giống muội muội Phùng Hi của nàng? Không đúng không đúng, Phùng Hi không tình thâm dứt khoát với Bùi Trạch, vả lại nàng ta như thế cũng không xứng. Hôm nay trẫm tận lực khuyên bảo rồi, không phải chỉ là nữ nhân sao? Hắn đường đường là Hoàng tử có thể thiếu nữ nhân à? Sao phải treo méo cổ trên một cái cây chứ."

Mọi người trong group đều đang cười, Phùng Niệm không cười, chỉ cần nghĩ đến người mà Bùi Hứa mờ ám nhớ thương là mình, nàng không nhịn được dò số chỗ ngồi*. Ngồi xuống, người cứ khó chịu.

*ý là không giữ được bình tĩnh, mất kiên nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện