Editor: Duyên Đào

Liên tục vài lần, Phùng gia ý thức được, mặc dù đại cô nương chỉ là một Chiêu nghi, nàng ở trong lòng Hoàng thượng lại tương đối có phân lượng, không chỉ có thể làm Tô Quý phi ngã một vố đau, còn có thể làm cho Hoàng thượng ra mặt giải quyết trò cười của Hứa gia thay mình.

Hứa Hàn lâm giải thích với thân bằng hảo hữu, là nữ nhi nhà ông họa nghệ không tinh, mới khinh nhờn Chiêu nghi nương nương.

Chuyện này người khác tin tưởng, nhưng những người đã từng thấy qua tác phẩm của Hứa Tài nhân hoặc là gặp qua Phùng Niệm cũng không quá tin. Hứa phu nhân cảm thấy, nếu lão gia không phải ánh mắt bị hư thì là cong lưng vì cường quyền, Phùng Khánh Dư nghĩ nếu mắt đui mù cũng không thể xem trưởng nữ nhà mình xem thành thần phi tiên tử, tất nhiên là ông bị Hoàng thượng uy hiếp...

Nếu đó không phải nữ nhi nhà mình, Phùng Khánh Dư mặc dù không nói, đóng cửa lại cũng muốn phê phán vài câu.

Bởi vì bảo bối được che chở là Phùng Niệm, Phùng Khánh Dư vui vẻ đắc ý.

"Chờ thêm hai năm, Phùng gia chúng ta cũng có thể có một phi tần hoàng thất, thật tốt."
Phùng Khánh Dư nói, Phùng Tuấn cũng gật đầu, vui mừng nói: "Đại tỷ thật có bản lĩnh, nàng lại có thể làm cho Hoàng thượng yêu quý tới như vậy."

Phùng Hi nghe xong chỉ cảm thấy chói tai, Từ thị cười lấy lệ, có điều ý chưa đạt đến đáy mắt. Bà ta nói: "Được sủng ái là chuyện tốt, chỉ sợ quá mức, lại khiến những nhà khác oán hận. Tới lúc đó, đại cô nương trong cung nguy hiểm, lão gia trên triều cũng không bình yên."

Bà ta nói vậy, Phùng Khánh Dư còn chưa phản ứng, Phùng Tuấn nghe xong không vui: "Mẫu thân thật sự chỉ có cách nghĩ của phụ nhân. Hoàng thượng có thể vì đại tỷ trách cứ Hứa Hàn lâm, tất nhiên cũng sẽ giải quyết giúp những phiền phức khác. Chỉ cần tỷ tỷ luôn được sủng ái, vậy cũng chỉ có chúng ta ám sát nhà khác, bọn họ có thể làm ra sóng gió gì?"

Phùng Khánh Dư gật đầu: "Phu nhân không nên coi thường sủng phi trong cung."

Nhìn cha con bọn họ phụ xướng, trong lòng Từ thị buồn phiền, bà ta nói như vậy đâu phải vì suy nghĩ cho Phùng Niệm, mà là muốn nhắc nhở lão gia hai tháng nay bị nhằm vào.

Từ khi Tô Quý phi bị liên lụy vì Phùng Niệm, quan hệ của Hữu tướng phủ và nhà mình liền khẩn trương, vốn tưởng rằng nói vậy sẽ làm lão gia nhớ tới điều này... Ai dè lão gia lại không thèm để ý.

"Lão gia cũng đừng trách ta thiển cận, thật sự là... " Từ thị nói xong thở dài: "Từ khi đại cô nương trở mặt cùng Tô Quý phi, mỗi lần ta ra ngoài đều bị nữ nhân Tô gia sỉ nhục."

"Bà chú ý một chút, đó là Chiêu nghi nương nương, còn gọi đại cô nương? Người Tô gia là sợ Chiêu nghi nương nương còn đi lên dao động địa vị Quý phi. Nhưng đây đều là tạm thời, chờ bọn họ dù dùng cách gì cũng không thể thay đổi được, dĩ nhiên sẽ đổi tư thế, bà trước nhịn một chút, sau này không thiếu người lấy lòng chúng ta."

Những lời này không cách nào xoa dịu được Từ thị, bà ta ngay cả cười cũng không cười nổi: "Lão gia nói Chiêu nghi nương nương có còn hận chúng ta không?"

"Bà đối với nó không tệ, thì nó hận gì bà chứ?"

Từ thị nhếch mép một cái, nói: "Dù sao ta cũng là kế mẫu, nàng có thể thân thiết với ta sao? Hơn nữa đầu Đông năm ngoái Hi nhi còn chen vào giữa nàng và Thế tử Khang Vương... Sau khi nàng xoay người có thể tính toán chuyện cũ cùng chúng ta không?"

Những lời như vậy, Từ thị đã nói vài lần, Phùng Khánh Dư luôn cảm thấy bà ta buồn lo vô cớ.

Bà cũng không đối xử cay nghiệt với nàng thì sợ cái gì? Lại nói Phùng Hi và Bùi Trạch, lúc ấy đối với Phùng Niệm có lẽ có chút tổn thương, nhưng giờ, hai tỷ muội các nàng đều đã có kết cục tốt, một người tiến cung làm nữ nhân của Hoàng thượng, một người sẽ trở thành Thế tử phi Vương Phủ, tất cả đều vui vẻ còn tính nợ cũ gì?

"Dù như thế nào, Chiêu nghi nương nương cũng là người Phùng gia, chúng ta muốn tiến thêm bước nữa không thể bỏ qua sự trợ giúp của nàng, tương tự, nàng muốn địa vị vững chắc cũng không thiếu được sự ủng hộ của chúng ta. Toàn bộ Phùng gia và Chiêu nghi nương nương là cột chung trên một chiếc thuyền, nàng không ngốc, sao lại đục thuyền chìm đây?"

Từ thị không biết nói sao mới có thể để cho lão gia hiểu, Phùng Niệm có lẽ sẽ không làm gì những người khác, nhưng nàng chưa chắc sẽ buông tha kế mẫu và muội muội cùng cha khác nương.

Lấy lão gia thông minh tài trí hẳn là nghĩ ra được, có lẽ chỉ là không thèm để ý thôi.
Phùng Khánh Dư không cho bà ta nhiều thời gian, đợi Phùng Khánh Dư rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại có kế Phu nhân Từ thị và nhi tử Phùng Tuấn của bà ta.

Phùng Tuấn cũng muốn chuồn đi, bị Từ thị gọi lại: "Sau này, nương và cha con nói chuyện, con phải giúp nương biết chưa? Phùng Niệm dù được sủng ái, nàng với chúng ta không thân, có ích lợi gì? Con xem nàng là đại tỷ, nàng cũng không xem con là huynh đệ, Tuấn Nhi con nhớ kỹ, Phùng Hi và Phùng Nguyên mới là thân tỷ tỷ của con, có nhờ cậy cũng chỉ có hai nàng đáng tin.”

Những lời này, Phùng Tuấn không cho là đúng.

Từ thị vỗ hắn: "Nương nói chuyện với con, không nghe thấy sao?"

"Nghe thấy... Ta có thể cảm thấy cha nói càng có đạo lý, nhà ai mà không có huynh đệ tỷ muội cùng cha khác nương, ai nói không phải một nương sinh ra thì không thể ở chung? Ta là đích tử của phủ, quan hệ mật thiết với Đại tỷ, tất nhiên nàng sẽ phải giúp ta."

Phùng Tuấn không muốn nghe thân mẫu nhiều lời, nói xong liền chạy, còn lại Từ thị mất hứng  trong phòng.

Bà ta không rõ vì sao nhi tử lại lạc quan như vậy?

Phùng Niệm lúc trước không làm gì, đó là vì nàng không có bản lãnh, về sau nàng xoay người còn có thể không trả đũa hay sao?

Loại thời điểm này, hẳn nên lôi kéo lão gia, để lão gia tìm cách tạo áp lực cho nàng, kết quả Tuấn Nhi cũng không có đầu óc, chút cảm giác nguy cơ cũng không có, còn theo nằm mơ giữa ban ngày.

Nhìn  nhi tử ngốc Phùng Thị khổ tâm, đối mặt nữ nhi càng đau đầu.

Phùng Hi nhìn an tĩnh, thực tế vô cùng hiếu thắng, nhất là ưa phân cao thấp cùng Phùng Niệm. Lúc đầu cướp được Thế tử Khang Vương, kết quả chưa vui vẻ mấy tháng, Phùng Niệm tiến cung dành được sủng ái, từ đó về sau Hi nhi liền phàn nàn.

Vừa không phục, lo lắng Phùng Niệm thật sự một bước lên trời leo lên được tần vị, phi vị, lại không hài lòng Bùi Trạch bên kia.

Có một số nam nhân rất hèn hạ.

Hắn ta rõ ràng đã lựa chọn, nghe nói người cũ trước kia trôi qua ngày tháng đắc ý thuận buồm xuôi gió, lại bắt đầu hoài niệm, thậm chí âm thầm hối hận, còn so sánh hai người, hoài nghi chính mình chọn lựa sai lầm.

Đều nói cơm phải cướp thì ăn mới thơm, đôi khi người cũng thế.

Trước kia cảm thấy Phùng Niệm cũng chỉ như vậy, giờ nàng được Hoàng Thượng sủng ái, Nhị Hoàng tử tán thưởng, Hứa Hàn lâm gặp qua cũng nói là thần tiên phi tử, khó trách trong lòng Hoàng Thượng mong mỏi. . . Nghe xong, Bùi Trạch ngẫm lại Phùng Niệm trong lòng, cũng chậm rãi hoài niệm thật lòng.

Mấy tháng nay hắn ta thường xuyên không yên lòng, Khang Vương nhắc nhở, cũng sai Vương phi tiến cung, mượn cơ hội thỉnh an Thái hậu nhắc đến hôn sự của nhi tử, tốt nhất có thể cầu được Thái hậu tứ hôn.

Khang Vương cảm thấy, chờ Phùng Hi vào cửa cùng sống cùng y một thời gian, hắn ta sẽ biết nhìn về phía trước.

Chẳng qua chỉ là nữ nhân thôi.

Thiên hạ nữ nhân nhiều như vậy, làm gì có chuyện không phải nàng không thể?

Khang Vương phi chọn ngày đẹp trời đưa thẻ bài tiến cung, vận khí tốt, đúng lúc gặp Thái hậu đang nói chuyện cùng Phùng Niệm tại Ninh Thọ cung.

Lần gặp mặt trước là lúc ăn Tết, bây giờ đã tháng chín, các nàng đã chín tháng chưa từng gặp nhau, Phùng Niệm thay đổi rất nhiều. Trong trí nhớ của Khang Vương phi, Đại nữ nhi Phùng gia là một nữ hài trong veo cởi mở, mặc dù mất nương từ sớm, nhưng nàng rất lạc quan, không phải như một số người gặp ai cũng tố khổ.

Bởi vậy, Khang Vương phi kỳ thật rất thích nàng.

Phùng Chiêu nghi bên cạnh Thái hậu cùng dáng vẻ trong hồi ức là một trời một vực.
Vóc người và ngũ quan không khác biệt mấy, da thịt trắng nõn non mịn không ít, biến hóa lớn nhất không phải cái này, mà là khí chất toàn thân.

Nếu nói lúc trước là đáng yêu, bây giờ đã thành kiều mị.

Nàng hoàn toàn lột xác, từ Phùng gia đáng thương mà biến thành hoa phú quý chốn cung đình .

Phùng Niệm hành lễ với Khang Vương phi, quay đầu nói với Thái hậu: "Vương Phi đã tới, thần thiếp xin về trước."

"Trở về làm gì? Con ở lại dự thính* đi."

*tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết.

"Sợ rằng Khang Vương phi có lời riêng muốn nói với người, thiếp ở bên cạnh không được tự nhiên."

Thái hậu nhíu mày, nhìn về phía Khang Vương phi.

Khang Vương phi đáp: "Nhi thần quả thật có chuyện muốn cầu mẫu hậu, chuyện này cũng có chút liên quan đến Chiêu nghi nương nương."

"Ồ? Chuyện của con sao lại liên quan đến Phùng Chiêu nghi?"

"Là việc hôn nhân của Trạch nhi, đúng lúc chúng ta coi trọng là muội muội của Phùng Chiêu nghi, thứ nữ Phùng Hi của Phùng Khánh Dư Lại bộ Thượng thư ."

Thái hậu đã từng thấy qua Bùi Trạch, thế nhưng ấn tượng rất ít ỏi, về phần Phùng Hi. . . Bà ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua. Khang Vương phi tiến cung đi cầu bà tứ hôn cho hai nhà, Thái hậu ngược lại vui vẻ làm người tốt, trước khi đáp ứng, bà nhìn về phía Phùng Niệm, muốn nghe nàng nói một chút.

Phùng Niệm còn chưa tỏ thái độ, trong group đã sôi trào lên.

Đát Kỷ tỷ tỷ dẫn đầu, để chủ group xé mặt Phùng Hi, còn muốn gả Vương Phủ, nàng ta gả cái rắm!

Đát Kỷ vừa mới nói xong, Lữ Trĩ đã phủ định.

Lữ Trĩ: "Muội muội của muội là một kẻ giả bộ tốt, thanh danh bên ngoài không kém, muốn thu thập nàng ta không thể chính diện đổ lỗi. Không bằng muội nói ít lời khen, mong Thái hậu thành toàn, chờ Thái hậu cho cưới, Khang Vương phi vô cùng vui vẻ lui ra lại lộ ra vẻ mặt cô đơn, Thái hậu chắc sẽ hỏi, muội lại nói tỉ mỉ."

Triệu Phi Yến: "Ta cũng cảm thấy đừng trực tiếp phá hỏng chuyện tốt của nàng ta, còn không bằng trước hết để cho nàng vui vẻ hai ngày, Khang Vương không phải chỉ có mình hắn, Bùi Trạch bây giờ là Thế tử, cũng không nhất định là hắn ta thừa kế tước vị."

Hạ Cơ: "Ta cũng đề nghị tác hợp bọn họ! Đến ngày muội leo lên Hậu vị, nam cặn bã nữ ti tiện phải tiến cung chúc mừng, chỉ cần bọn họ quỳ sấp trước mặt muội gọi muội một tiếng Hoàng thẩm, vẫn phải nhìn sắc mặt muội và nhi tử tương lai của muội sống qua ngày, đây không phải rất sung sướng sao?"

Phùng Tiểu Liên: "Thật quá xa rồi, trước mắt ta chỉ muốn nhìn cẩu Thế tử rốt cục cưới được Phùng Hi như ý nguyện, lại phát hiện trong lòng nhớ thương vẫn là chủ group! Hai người bọn họ một kẻ đau vì mất người yêu, một kẻ phòng không gối chiếc, ngẫm lại thật đẹp."

Đông Ca: "Người nói bỏ qua liền có thể bỏ qua, sau đó hắn ta sẽ nhớ thương sao?"

Bao Tự: "Nhất định sẽ!"

Hạ Cơ: " Dùng kỹ năng ném hắn ta!"

Tây Thi: "Tháng sau là lễ vạn thọ của Hoàng thượng, không phải trong cung muốn thiết yến à? Lúc đó xuống tay với hắn ta, để thế tử mắt không chớp nhìn chằm chằm muội xem, cẩu Hoàng đế sẽ có lý do trừng trị hắn ta."

Đát Kỷ: "Ách."

Đát Kỷ: "Sao các muội lại có thể hư hỏng như thế? Thiếp thật xấu hổ khi chung group với các muội!"

Lữ Trĩ: "Vậy tỷ lui ra."

Tây Thi: "Tỷ lui ra +1."

Triệu Phi Yến: "Tỷ lui ra +2."

Phùng Tiểu Liên: "Tỷ lui ra +3."

. . .

Phùng Niệm cũng đang suy nghĩ, chuyện xưa đều nói thà hủy đi mười toà miếu chứ cũng không  hủy một mối hôn sự. Người mà, vẫn nên ít làm điều xấu, Phùng Hi muốn gả thì để nàng ta gả, gả đi mới phát hiện làm Thế tử phi Khang Vương cũng không hạnh phúc như tưởng tượng, đây mới là chuyện đau lòng nhất.

Đã quyết định, Phùng Niệm mỉm cười giúp đỡ nói: "Muội muội quả thực rất tốt, rất xứng đôi với Thế tử, mối hôn sự này nếu có thể thành thì quá tốt rồi."

Lúc đầu Khang Vương phi sợ Phùng Niệm quấy rối, chân chính nghe nàng nói ra những lời này, yên lòng đồng thời cũng hơi nghi hoặc. Nữ nhân thật có thể dứt bỏ người yêu cũ đơn giản như vậy sao? Nghe chuyện này, nàng không có một chút xúc động thật ư?

*

Mối hôn sự của Bùi Trạch và Phùng Hi định xuống, không chỉ là đạt thành ăn ý đơn giản như vậy, bọn hắn còn cầu được trong cung tứ hôn.

Khang Vương phi xuất cung tâm trạng vô cùng tốt, có thể nói hiện tại tình huống này là nàng mong muốn nhất. Phùng Niệm ở trong cung được sủng ái, không trở mặt cùng Phùng gia, chỉ cần Phùng gia có thể được nàng giúp đỡ, Vương Phủ có quan hệ thông gia cùng Phùng gia, sau này tất cả mọi người sẽ rất tốt.

Lúc đầu lựa chọn Phùng Hi, Khang Vương phi còn có chút áy náy, hiện tại đã triệt để biến mất.

Nàng cảm thấy như bây giờ là tốt nhất.

Lúc này, Phùng Niệm còn ở Ninh Thọ cung, Khang Vương phi rời đi nàng lập tức lộ ra nét mặt cô đơn, như Lữ Trĩ dự liệu, quả nhiên Thái hậu chú ý tới.

Hỏi nàng đang nghĩ gì.

Phùng Niệm tỏ vẻ giật mình hoảng hốt, mới lắc đầu nói không có.
"Con không gạt được ai gia."

Phùng Niệm vừa định mím môi, nghe nói như thế, nàng không cười được nữa: "Thật là có một số chuyện cũ mất mặt đồng thời khó mở miệng."

"Có liên quan đến Khang Vương phủ à?"

Phùng Niệm biểu thị nàng muốn đơn độc nói với Thái hậu, đợi người hầu lui ra, mới nói: "Thân mẫu đã qua đời của ta có quan hệ tương đối tốt với Khang Vương phi, mấy năm trước Vương Phi rất chiếu cố ta, khi đó cách mỗi đoạn thời gian nàng sẽ mời ta đến Vương Phủ làm khách, ở bên đó ta quen được Thế tử Bùi Trạch. Đại khái ba năm trước, hắn nói thầm thích ta, lúc ấy ta chưa nghĩ ra tương lai như thế nào, thầm nghĩ có thể gả vào Vương Phủ là cực kỳ tốt, còn chân tâm thật ý trông mong, đợi hắn tới cửa cầu hôn, kết quả hắn chỉ là tùy tiện nói mà không làm thật."

Thái hậu vô cùng kinh ngạc, nhưng bà không giống cẩu Hoàng đế lúc trước có nhiều  vấn đề. Thái hậu sống tới ngày nay, đã gặp rất nhiều chuyện lạ, rất nhanh liền tiêu hóa việc này, vỗ vỗ tay Phùng Niệm: "Cuộc đời chính là như vậy, có rất nhiều chuyện trời xui đất khiến, đã tiến cung thì hãy thật tâm đi theo Hoàng Đế, không thể so độ mạnh với khi vào Vương Phủ?"

Thái hậu lại hỏi: "Con nói thân mẫu mất sớm, vậy con và cô muội muội này không phải cùng một nương à?"

"Dĩ nhiên không phải, thân mẫu ta họ Lý, là nguyên phối của phụ thân, chủ mẫu bây giờ của Phùng phủ là kế phu nhân Từ thị, bà là biểu muội của phụ thân, sinh cho phụ thân một tử hai nữ, Phùng Hi chính là tỷ tỷ."

"Con và bọn họ ở chung tốt không? Từ thị đối với con thế nào?"

Phùng Niệm cười rất miễn cưỡng, Thái hậu đã hiểu, bà tức giận buồn bực: "Nếu nói như vậy, đầu tiên Thế tử Khang Vương theo đuổi con, sau đó lại dính dáng đến muội muội  con, hai bọn họ thông đồng khiến con không chỗ dung thân, không thể không tiến cung tìm đường ra. . . bỉ ổi như thế cũng dám tới cầu ai gia tứ hôn!"

Phùng Niệm khuyên bà: "Bùi Trạch chưa từng hứa hẹn với ta, hắn muốn cưới ai là tự do của hắn, người đừng nóng giận."

"Ai gia chỉ nhìn không quen, thật không an tâm, tỷ muội chen chân, đều là loại người không biết xấu hổ. Con thật là! Chuyện này không nói sớm, nói sớm xem ta có đồng ý không?"

Phùng Niệm trong nháy mắt đỏ cả vành mắt: "Nhưng ta còn cách nào đâu? Nếu vì ta lắm miệng, hỏng mối hôn sự của muội muội, bên ngoài nói ta thế nào? Không chỉ mắng ta tâm địa ác độc, còn bịa đặt nói ta và Thế tử Khang Vương có gì đó mới không tha cho muội muội . . Ồn ào thành như thế ta sống thế nào? Lại nói không phải các nhà chú trọng việc không thể truyền chuyện xấu trong nhà ra ngoài, cho dù ta có lý, ta xé chuyện ra khiến nhà mẹ đẻ mất hết mặt mũi để bị nói là ta không đúng rồi."

Thấy người sắp khóc, Thái hậu cũng mềm xuống.

Bà thở dài: "Ai gia và Tiên Hoàng kiêm điệp tình nồng*, thực sự không thích như vậy."

*ý chỉ mặn nồng như đôi bướm.

Phùng Niệm không dám trực tiếp chửi bậy với Thái hậu, nhưng nàng nhịn không được, nói trong group: "Cặp phu thê kiêm điệp tình nồng mà sinh ra một cẩu nhi tử, đây là tạo nghiệt gì?"

Đát Kỷ: "Tiên Hoàng nghĩ thầm trẫm không ở xung quanh, muội tùy tiện bịa."

Bao Tự: "Nói thực ra ta cảm thấy cẩu Hoàng đế mạnh hơn vị kia trong Khang Vương phủ, chí ít hắn cặn bã rõ ràng —— trẫm là Hoàng Thượng sủng mấy cái phi tần thì sao? Nàng là tâm can ta không sai, nhưng ai nói tâm can chỉ có một?"

Phùng Tiểu Liên: "Đúng thế, cẩu Hoàng đế còn tăng thể diện cho chủ group, nam cặn bã sát vách chỉ làm chủ group mất mặt."

Lữ Trĩ: ". . . Hai kẻ cặn bã các người còn muốn phân cao thấp sao? ? ?"

Triệu Phi Yến: "Nói thì nói vậy, cũng có thể phân. Nhìn xem tên cẩu Hoàng đế này, đại quyền trong tay không nói, đầu óc không tốt, còn có thân mẫu dễ gạ gẫm. Nam cặn bã sẽ không như thế, chỉ là Thế tử Vương Phủ, hắn phải kiếm ăn trong tay Vương Phi, nào có an nhàn như làm nương nương?"

Lúc trong group náo nhiệt, Phùng Niệm đã thu xếp Thái hậu xong.

Đáng thương cho Khang Vương phi, nàng ắt hẳn không nghĩ tới việc hôn nhân đã định, Phùng Niệm còn có thể làm Thái hậu mất thiện cảm với nhi tử và tức phụ của mình.
Qua vài ngày nữa nàng tiến cung, mới phát hiện Thái hậu thay đổi.

Thái hậu chậm rãi sờ hộ chỉ* đeo trên tay, giống như tùy ý hỏi: "Ai gia nghe nói Phùng Chiêu nghi trước khi tiến cung thường xuyên qua lại với quý phủ, lại còn có quan hệ thân thiết với nhi tử của con?"

*Hộ chỉ, hay còn có tên đầy đủ là Hộ chỉ sáo  指甲套 (hộ= bảo vệ, chỉ= ngón tay, sáo= bao bọc, bao lại, vật gói lại, bao lại). Nó còn có các tên khác là hộ giáp ( đồ vật bảo vệ móng tay). Nó đã xuất hiện từ thời Minh nhưng phải đến thời Thanh mới thực sự thịnh hành và trở nên phổ biến.

Khang Vương phi khẩn trương nói: "Nào có chuyện như vậy?"

"Thật không có?"

"Quả thật thân thiết, nhưng Trạch nhi và Phùng Chiêu nghi là trong sạch, hai người chỉ xem nhau như huynh muội."

"Con nói hắn trước sau chỉ yêu Phùng Hi?"

"Là như vậy, thật lâu trước đây Trạch Nhi đã thích Nhị nữ nhi Phùng gia, lúc trước thân thiết với Phùng Chiêu nghi là để Phùng Chiêu nghi thay hắn nói đôi lời tốt đẹp, mẫu hậu tuyệt đối đừng hiểu lầm."

Khang Vương phi không nói như vậy, tâm tình Thái hậu còn tốt một chút.

Nếu như lúc trước thích Phùng Niệm, về sau thay đổi, chỉ có thể nói người trẻ tuổi tình cảm không kiên định. Như Khang Vương phi nói, hắn chưa từng thích Phùng Niệm, còn bày tỏ tâm ý, đây không phải là cặn bã thì là gì?

Thái hậu tin chắc Phùng Niệm sẽ không nói dối, nếu không phải xác thực, nàng làm gì tự giội thùng nước bẩn?

Cho nên Bùi Trạch dụ dỗ nữ nhi nhà người ta nhưng không nghĩ muốn cưới, đây là thù bao lớn hận bao lớn chứ?

Sắc mặt Thái hậu đã vô cùng lạnh nhạt: "Ai gia không thoải mái, không giữ con lại được. Con trở về nói với Bùi Trạch, trước kia thế nào tạm thời không nhắc lại, thành thân rồi thì hãy chân thật với người ta, chớ học những nam nhân kia sáng ba chiều bốn*."

*giải thích như sau: một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn quả cây lịch, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường.

Khang Vương phi nói Phùng gia Nhị cô nương rất tốt, Bùi Trạch cũng thích nàng, hai người nhất định hạnh phúc, đến lúc đó còn muốn bọn họ tiến cung tạ ơn Thái hậu.

"Ai gia không ở trong cung bao lâu, bảo nó đừng phí công. “

*

Thái hậu tứ hôn cho Thế tử Khang Vương, Hoàng Thượng biết. Nghe nói song phương bị tác hợp là Bùi Trạch và Phùng Hi của Phùng gia, lại nghĩ tới Phùng Niệm kể về đoạn quá khứ, Hoàng Thượng luôn cảm thấy Bùi Trạch này có chút không phải người.

Hắn ta, không biết xấu hổ lừa gạt tỷ tỷ sau đó lại thông đồng với muội muội?

Nếu như nói Bùi Trạch là cặn bã nhân gian, Phùng Hi này lại là cam chịu thấp hèn!

Nghĩ đến Phùng Niệm quyết tâm vào cung có công lao rất lớn của họ, vì đáp tạ hai bọn họ ngàn dặm đưa ấm áp, Hoàng Thượng nhịn không ra mặt phá rối, còn yên lặng chúc phúc hai vị trong lòng ——

Đã không phải là thứ gì tốt, đúng lúc gộp thành đôi, đừng đi ra ngoài gây tai họa cho người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện