Bùi Hứa không nghĩ tới Phùng Niệm sẽ nói như vậy, hắn ta cứ thế run lên, sau đó cười nói: "Không cần quan tâm mới thích, muốn ta nuôi dạy nàng chỉ sợ ta dạy không tốt."

"Ta có trải nghiệm. Quả thực sinh quá sớm đối với chúng ta cũng không tốt, chậm một chút thì chậm một chút đi. Hoàng Thượng nói về mặt tình cảm ngươi do dự không chắc, ta là người từng trải, khuyên ngươi một câu, đối với chuyện như thế này giải quyết nhanh chóng càng tốt hơn một chút."

Ba chữ người từng trải này dùng rất khéo.

Bùi Hứa lập tức nghĩ đến chuyện Phùng Niệm gặp phải trước khi tiến cung, xuất phát từ tư tâm hắn ta hỏi một vấn đề có hơi lúng túng, hắn ta hỏi lúc ấy có phải Phùng Niệm rất thích Bùi Trạch hay không? Nếu là trước đây, lúc địa vị trong cung còn chưa vững chắc, loại vấn đề này Phùng Niệm sẽ không trả lời, nếu nhất định phải trả lời cũng sẽ nói không thích, chẳng qua là cảm thấy hắn ta cũng không tệ lắm có thể cân nhắc.

Hiện tại nàng có khí phách, mặc dù không có trực tiếp trả lời cũng gián tiếp trả lời. Phùng Niệm nói: "Ta đã không còn cảm giác gì đối với hắn ta từ lâu rồi, tấm lòng chân thành chỉ có một, là thứ quý giá, nên cho người xứng đáng."

"Chẳng hạn như phụ hoàng?"

...

Thành thật mà nói, nghiệp chướng nhất chính là Hoàng đế thích mở rộng hậu cung, ngươi thấy mỗi ngày y lật thẻ bài người khác cũng rất ngược tâm, Phùng Niệm vì ngăn ngừa lâm vào loại hoàn cảnh đó, cho nên từ trước tới nay thái độ cũng có thể cân bằng rồi.

Dáng dấp Bùi Càn cũng rất tốt, sủng ái là thật sự sủng ái, nói như vậy sớm chiều ở chung cùng y đều sẽ sinh ra ảo tưởng xa vời.

Phải cảm tạ đức hạnh chó kia của y.

Ngươi vừa hơi cảm động y lại quăng đến một cái tát, dù không muốn tỉnh cũng thanh tỉnh rồi.

Trước đây Phùng Niệm đã từng xác định quan hệ giữa nàng và Bùi Càn, cả hai đều là công cụ lợi dụng lẫn nhau. Muốn cưỡng ép tăng thêm tình cảm trên loại quan hệ này thì đã không còn ý nghĩa rồi. Nhưng những lời này không thể trực tiếp nói với Bùi Hứa, Phùng Niệm hàm súc cười nói: "Tuy phụ hoàng ngươi không có trái tim, nhưng thật ra không thiếu ý thức trách nhiệm, đối với các ngươi bao gồm phi tần trong hậu cung cũng không tệ."

Điều này Bùi Hứa biết.

Hắn ta chỉ muốn biết trong lòng Phùng Niệm nghĩ như thế nào, nhưng mà Phùng Niệm không có lắc đầu, cũng không muốn gật đầu. Nàng nói với Bùi Hứa con người Tần thị thật sự không tệ, bảo Bùi Hứa ở cùng người ta thật tốt, thích lầm người thì thu hồi lại, không nói khắp thiên hạ, mỹ nhân trong kinh chưa gả cũng không ít.

Nói đến chỗ này, Bùi Hứa không lên tiếng.

Phùng Niệm vẫn rất biết điều, bảo hắn ta bận việc thì đi đi, người cũng đã đứng lên, nàng nghĩ đến Tần thị đã không tới được một đoạn thời gian rồi, khiến hắn ta trở về chuyển lời, bảo Tần thị cách một đoạn thời gian tiến cung đến đây ngồi một chút, dù sao nàng thấy rất nhớ nàng ta.

Bùi Hứa nghe nói như thế cũng hoảng hốt, đi ra ngoài cũng vẫn còn hoảng hốt.

Hắn ta đối với Hoàng hậu nương nương một mảnh chân tình, hắn ta cũng đẹp, nhưng ngay cả nhìn thêm nương nương cũng không muốn, ngược lại nhớ Tần thị.

Tần thị có tài đức gì?

Dù về đến phủ Bùi Hứa vẫn còn đang phiền muộn, lúc này Tần thị nghe được tiếng động ra đón, cầm khăn tay vốn muốn lau mồ hôi cho hắn ta, lại thúc giục nha hoàn bưng chén băng lên.

"Không cần đến chén băng, bưng chén trà lạnh đến thư phòng ta."

"Điện hạ vừa mới hồi phủ lại muốn đi làm việc à?"

Bùi Hứa vốn không muốn để ý đến nàng ta, nhưng Tần thị vẫn luôn nói hắn ta mới quan sát nàng ta từ đầu đến chân một phen, vẫn không hiểu tại sao Hoàng hậu nương nương phải nhớ thương nàng ta? Còn nói con người nàng ta không tệ, nàng ta nói chuyện vừa không xuôi tai vừa thích giội nước lạnh gây trở ngại cho người ta, có gì tốt?

Bùi Hứa nhớ kỹ nàng ta còn hoài nghi bản lĩnh nương nương trước đó, cảm thấy chuyện tống tử kia là dỗ dành người khác.

Kết quả thì sao?

Lúc trước chẳng phải hai người đạt được danh sách bởi vì quyên góp nhiều đều đã sinh con sao? Hai nhà lần lượt mở tiệc chúc mừng, Bùi Hứa còn từng tham dự, cảnh tượng rất lớn rất náo nhiệt, người ta không hề đau lòng những tài vật mình đã quyên ra ngoài kia, tất cả đều rất cảm kích Hoàng hậu nương nương, còn có khách mời trông mà thèm hi vọng vào nương nương, hỏi khi nào lại làm lần nữa đấy.

Lúc trước nương nương làm chuyện này, là vì cho những đứa bé nhà nghèo thiên phú tốt có cơ hội xuất đầu, cũng vì triều đình chuyển vận một số nhân tài.

Nàng có cách cục có ánh mắt đấy, những đề nghị cho học viện đều rất tốt, không phải là nhớ tới rồi tùy tiện nói một chút.

Hoàng hậu nương nương như thế vậy mà để mắt tới Tần thị muốn cái gì cũng không có.

Hắn ta thì sao? Hắn ta làm nhiều như vậy còn không được một câu khen ngợi!

Điều này không công bằng.

Tần thị bị Bùi Hứa nhìn cảm thấy sợ hãi trong lòng, hỏi có phải hắn ta có lời muốn nói hay không?

Mặc dù Bùi Hứa không vui vẻ, nhưng vẫn nói: "Hoàng hậu nương nương nói đã lâu nàng không có đến thỉnh an, bảo nàng tranh thủ thời gian đi đi."

Đây có thể là nam nhân ghen tuông mù quáng đi... Lúc Phùng Niệm nói rất bình thường, khiến hắn ta dùng giọng điệu cứng rắn nghe không khác gì khiển trách. Tần thị người này nổi tiếng thích suy nghĩ nhiều, người ta nói chuyện bình thường nàng ta cũng thích suy nghĩ, nghe thấy chuyện này còn không suy nghĩ rồi? ? ?

"Người đi gặp nàng à?"

Bùi Hứa nhíu mày, không có để ý tới nàng ta.

Tần thị càng lớn tiếng nói: "Người đã quên sao, là nàng nói không có việc gì không cần tiến cung đấy, bây giờ trách ta sao?"

"Trước đây người là Quý phi, ngươi không cần đặc biệt tiến cung đi thỉnh an Quý phi, hiện tại không giống nhau."

"Quy củ thay đổi nàng nói với ta, làm sao tìm được người tố cáo?"

"Đối với nàng mà nói truyền một lời liền thành tố cáo?"

Tần thị tức chết, lúc đầu cho rằng Quý phi biến thành Hoàng hậu sẽ đánh tan ý nghĩ của Đại Hoàng tử, đây chính là Hoàng hậu của thân cha hắn ta, coi như cha hắn ta chết tồi hắn ta cũng phải tôn trọng đấy. Người đúng là suy sụp một đoạn thời gian, ai biết sau này xảy ra chuyện gì lại tỉnh ra, bây giờ còn vội vàng đến Trường Hi cung thỉnh an. Tần thị không muốn để cho hắn ta đi, cũng không biết nên nói như thế nào, nhẫn nhịn hồi lâu mới nói: "Sau này chuyện thỉnh an ta đi thay người là được, điện hạ vẫn ít đi một chút, Hoàng hậu nương nương còn trẻ như vậy người vẫn đi cẩn thận đưa tới nghi ngờ."

Bùi Hứa cũng chẳng muốn nói hôm nay hắn ta phụng mệnh đến báo cáo.

Hắn ta nói: "Trước khi há miệng phải suy nghĩ, ngẫm lại thân phận người ta là gì."

Nói xong lời này, Bùi Hứa không tiếp tục để ý đến nàng ta quay người rời đi. Tần thị tức giận đến cắn răng, trước đây nàng ta quả thực chỉ đơn giản chán ghét, chán ghét trong tim Bùi Hứa có Phùng Niệm, nàng ta không nghĩ tới hai người này có thể ở cùng một chỗ. Nhưng ai bảo Bùi Hứa đẹp chứ, hắn ta anh tuấn như thế ai dám nói chắc chắn người ở trong cung kia sẽ không động lòng? Không nên đề phòng một chút sao?

Lúc đầu nàng ta tức giận, tức giận xong lại lo lắng, không biết nữ nhân kia muốn làm gì.

Cả đêm Tần thị đều không thể ngủ ngon, nàng ta nghĩ đi nghĩ lại, sáng hôm sau thức dậy thấy cũng không có tinh thần, cho dù không có tinh thần, nàng ta vẫn phải sửa soạn tiến cung. Tần thị không muốn để người ta cười nhạo, hiện tại chỉ cần nàng ta muốn ra cửa đều phải ăn mặc cẩn thận.

Coi như ăn mặc cẩn thận, mọi người vẫn cảm thấy nàng ta không xứng với Đại Hoàng tử, Phùng Niệm không có suy nghĩ đó, nàng không những không nghĩ, còn cười cho Tần thị ngồi xuống.

"Hôm nay ngươi mặc bộ y phục này trên người rất đẹp, chỉ là y phục dày một chút, hiện tại trời nóng hơi nhẹ nhàng thoải mái càng tốt hơn."

Phùng Niệm nói xong trong group đã chế giễu nàng.

Đát Kỷ: "Nhìn ra muội rất thích máy tình báo, đáng tiếc người ta không ăn bộ này."

Vương Chính Quân: "Nàng ta mím môi, đây là ý gì?"

Trần Viên Viên: "Chẳng những không cảm thấy được trưởng bối yêu mến, hơn nữa còn suy nghĩ nhiều, chắc chắn nàng ta cảm thấy Niệm Niệm đang chê cười mình."

Vạn Trinh Nhi: "Trường hợp này, quan hệ tốt thì nói là chào hỏi thường ngày, quan hệ không tốt nói giống như mắng chửi người ta. Chủ nhóm group cảm thấy Đại Hoàng tử phi là người một nhà, Đại Hoàng tử phi nghĩ thầm ai là người một nhà với ngươi chứ?"

Lưu Sở Ngọc: "Ta thật đau lòng, nam tử đẹp như vậy mà cưới một người như thế..."

Hạ Cơ: "Đúng vậy, ta đã nói có thể thu vào, Bùi Hứa đẹp như thế không thu vào thật uổng phí!"

...

Trong group đang thoải mái xem kịch, bên ngoài group Tần thị suy nghĩ rất nhiều, nàng ta đợi Phùng Niệm làm khó dễ, Phùng Niệm giống như chợt nhớ tới nên nói nàng muốn ăn canh tuyết nhĩ ướp lạnh, Trần ma ma tính toán ra ngoài sai người, Phùng Niệm để bà tự mình đi.

Đoạn đối thoại này Tần thị không có chú ý, nhưng Trần ma ma đã hiểu nương nương muốn bà ra ngoài.

Bà đi ra ngoài, hơn nữa để người bên ngoài tránh ra một chút, không cho phép tới gần.

Lúc này, Phùng Niệm mới phủ lên hỏi gì đáp nấy cho Tần thị.

Lần trước chỉ lo hỏi động đất, không hỏi một chuyện khác khiến nàng tò mò, ngày hôm nay cuối cùng có thể hỏi được. Phùng Niệm hỏi nàng ta: "Dựa vào những gì ngươi biết, tương lai bản cung có nhi tử sao?"

Tần thị nói có.

"Hắn xếp hàng thứ mấy?"

Tần thị nói thứ chín.

Cửu Hoàng tử?

Phản ứng đầu tiên của Phùng Niệm là, đó không phải là sắp muốn tới? Chính là trong hai năm này?

Lại nghĩ tới mấy tháng này Bùi Càn càng ngày càng ít đến các cung khác, có đến cũng chỉ là thăm người, không phải đi ngủ.

Có lẽ là việc tạo ra thanh thế càng lớn khiến y thay đổi.

Cũng có thể là một loại tình huống khác ――

Trước đó thanh thế Phùng Niệm không đủ lớn, Bùi Càn không tiện vì nàng lạnh nhạt với hậu cung, hiện tại địa vị nàng cao quý như thế Bùi Càn có đến các cung khác hay không cũng không thành vấn đề, chẳng lẽ bên ngoài còn dám nói thầm gì sao?

Mặc kệ như thế nào, quả thật y có một chút thay đổi, trước đây các phi tần khác còn có thể mang thai, hiện giờ có thể cực kỳ thấp, như vậy ngược lại không thể chắc chắn Cửu Hoàng tử sẽ đến rất nhanh.

Lại nói giống như cũng không cần miệt mài theo đuổi chuyện này, bởi vì nàng có thể khống chế mang thai lúc nào đấy, hỏi người khác làm gì chứ? So với chuyện này, Phùng Niệm càng tò mò hơn là với năng lực đặt tên của Bùi Càn, Cửu Hoàng tử sẽ có tên là gì.

Nàng hỏi.

Đại khái Tần thị thật sự rất chán ghét nàng, cũng đặc biệt chú ý nàng, dù sao cũng không cần suy nghĩ liền trả lời vấn đề này.

Nàng ta nói: "Cửu Hoàng tử tên là Bùi Quang."

...

...

"Ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần."

"Cửu Hoàng tử tên là Bùi Quang."

Bùi Quang? ? ?

Phùng Niệm điên rồi, trong group cười điên rồi.

Ngay cả Hoàn Hoàn luôn thích nâng Bùi Càn lần này cũng không khen y, để cho bất luận kẻ nào nghe thấy cái tên này cũng sẽ không tin tưởng hai người đế hậu là tình yêu đích thực, hai người bọn họ xúc phạm tình yêu đích thực rồi.

Mấy vấn đề này tổng cộng chỉ dùng hai phút đồng hồ, ba phút còn lại là lãng phí đấy.

Cũng không thể trách Phùng Niệm, sai khi nghe được cái tên này trong đầu nàng không còn gì cả, cũng không nhớ nổi vấn đề đã chuẩn bị lúc đầu, thậm chí sau khi Tần thị khôi phục thần trí cũng không nói chuyện phiếm với nàng ta một cách đàng hoàng.

Thời tiết đặc biệt nóng nực mà gọi người ta tiến cung, kết quả không nói gì cả, trong lòng Tần thị phiền não, nghĩ thầm có phải đây là trêu đùa người ta không?

Nói thực ra nhìn quả thực giống, nhưng Phùng Niệm đúng là vô tội.

Bởi vì nàng không bỏ xuống được, còn chạy đến ngự tiền một chuyến, đặc biệt đi tìm Hoàng Thượng chỉ vì hỏi hắn: "Nếu thần thiếp sinh nhi tử cho Hoàng Thượng, người cảm thấy hắn nên tên là gì?"

Nếu là Mẫn phi Tô phi Lệ phi Phúc phi các nàng đột nhiên chạy tới hỏi như vậy, Bùi Càn chỉ có một cảm giác: Có bệnh sao?

Đương nhiên, xem như là Hoàng hậu, phản ứng đầu tiên của y cũng là đầu óc bị hỏng rồi? Không có việc gì hỏi chuyện này làm gì?

Lại nghĩ một chút, mẹ nó: "Không phải là nàng có rồi? ? ?"

Bên cạnh Lý Trung Thuận lập tức muốn chúc mừng Hoàng Thượng, bị Phùng Niệm kêu ngừng: "Còn chưa mang thai, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, hỏi người một chút mà thôi."

Vừa rồi Bùi Càn đã đứng lên, nghe nói như thế, mới thở phào ngồi trở lại, y nâng chung trà lên uống một ngụm, cảm thấy nhịp tim bình thường một chút mới nói: "Trẫm chưa từng đặc biệt nghĩ đến."

"Vậy người suy nghĩ lại một chút, nếu chúng ta có nhi tử, muốn lấy tên cho hắn, người cảm thấy tên là gì thì tốt."

Bùi Càn không hiểu rõ Hoàng hậu của mình đang ồn ào cái gì.

Mặc dù như vậy, nên phối hợp vẫn phải phối hợp, dù sao nhạc phụ nhạc mẫu trên trời đang nhìn đấy.

Y cẩn thận suy nghĩ, nói: "Nếu là nhi tử của trẫm và Hoàng hậu, đó chẳng phải là Thái tử Lương quốc chúng ta sao? Trẫm cảm thấy hắn nên tên là Bùi Quang, quang trong quang minh bên cạnh chữ vương."

Hóa ra Tần thị không nhớ lầm! Cửu Hoàng tử thật sự gọi là Bùi Quang? ? ?

"Tại sao? Chữ này mà tốt cái gì?"

"Chữ Nhi cũng giống như vậy, nhưng ý tứ tốt. Nàng nghĩ xem, trẫm gọi là bồi thường tiền, chẳng phải người thừa kế trẫm không nên tiếp tục bồi thường tiền à? Tiếp tục bồi thường tiền chẳng phải đền hết sao? Cái tên này cũng là trẫm cảnh cáo hắn, chờ đến khi hắn lên ngôi gặp chuyện nghiêm trọng phải quyết đoán tuyệt đối không nên cược vận mệnh quốc gia, đánh cược không chuẩn phải đền hết."

Y nói xong còn tự mình đọc nó hai lần, cảm thấy quả thật là không tồi.

Đại danh gọi là Bùi Quang, nhũ danh là Quang Quang, rất vang dội đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện