Sứ đoàn Udo đến Lương quốc là vì giải quyết nguy cơ lương thực, nếu đã đạt được tin chính xác thì không có lý nào dừng lại. Bọn họ đến vào tháng tám, cũng rời đi vào tháng tám.

Lúc đầu Pháp Đồ Na cực kỳ không muốn đi, nhưng nàng ta cũng không dám ở lại một mình, lúc tất cả mọi người chuẩn bị rút lui chỉ có thể lau nước mắt đuổi theo.

Những ngày gần đây, Pháp Đồ Na nói nhiều nhất chính là sớm biết như vậy không nên để ca ca thay thế mình.

Lúc đó cảm thấy không cần phải rời khỏi quê hương rất tốt, chờ đến khi người chân chính tiến vào cung nàng ta nhịn không được suy nghĩ lung tung một đống lớn, vừa sợ Pháp Hi Nhĩ bị lộ rồi bị Hoàng đế Lương quốc xử lý, vừa sợ mình trở về không còn mặt mũi đối mặt với phụ mẫu. Chuyện vốn không cần biến thành như thế này, đều tại nàng ta, là nàng ta náo loạn bắt ca ca nhất định phải đưa mình đi.

Trước khi bọn họ rời đi còn nhận được lễ vật của Hoàng đế Lương quốc, cũng xem như thắng lợi trở về, nhưng bầu không khí trong trong sứ đoàn không tốt lắm. Pháp Đồ Na vẫn luôn lo lắng, nàng ta cũng ảnh hưởng đến những người chung đụng sớm chiều với mình. Cho dù tướng quân hộ tống của bọn họ cảm thấy người tiến cung lâu như vậy cũng chưa lộ ra thì sẽ không có vấn đề, qua một hai năm bọn họ lại đưa tin Thân vương điện hạ sinh bệnh muốn gặp con của ông ta thì thiếu gia Pháp Hi Nhĩ lập tức có thể dựa vào đó mà thoát thân. . . Pháp Đồ Na vẫn không thoải mái nổi.

Từ ngày ca ca thay thế nàng ta tiến cung, trước khi người bình an trở về, có lẽ nàng ta đều sẽ không vui vẻ nổi.

Pháp Hi Nhĩ đang ở trong hoàng cung Lương quốc thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ tới muội muội và những thân nhân khác, nhưng đa số thời gian hắn ta đều không để ý tới. Giả nữ nhân không dễ dàng, còn phải giải thạch cho Phùng Niệm thì càng không dễ dàng, huống hồ hắn ta còn phải thường xuyên ứng phó Lục Công chúa hồn nhiên ngây thơ nữa.

Lúc Pháp Hi Nhĩ vui vẻ nhất là nói chuyện phiếm cùng Phùng Niệm.

Hắn ta sẽ dùng một số tiểu xảo dẫn chủ đề tới chuyện mình cảm thấy hứng thú, Phùng Niệm nói chuyện phiếm với những người khác hơn phân nửa là nói chuyện lý thú hoặc là việc nhà, chỉ riêng nói với hắn ta, nói liền nói lệch đến quốc gia dân chúng, Pháp Hi Nhĩ ưa thích thay đổi cách thức hỏi nàng làm thế nào để quốc gia có thể thay đổi tốt hơn.

Hắn dám hỏi, Phùng Niệm cũng dám trả lời.

"Có câu nói ngươi đã từng nghe chưa? Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang. Ta không biết tình huống cụ thể của Udo quốc các ngươi như thế nào, ta chỉ biết, chỉ cần trong lòng Quốc vương các ngươi có dân chúng, quan viên cũng mưu lợi vì dân, cả quốc gia đồng tâm hiệp lực phát triển, còn có thể làm không nổi sao? Gặp được khó khăn thì mọi người cùng nhau thương lượng giải quyết khó khăn, gặp được trở ngại thì san bằng trở ngại, quốc gia là quốc gia của dân chúng, không có dân chúng ủng hộ Hoàng đế nào có thể ổn định được? Luôn đối nghịch với dân chúng thì san bằng hắn là xong việc, thuận dân tâm muốn phát triển lo gì nước không giàu đây?"

Phùng Niệm nói xong mới cảm giác không đúng ――

"Tư tưởng giác ngộ của ngươi rất tốt, cũng đã bị xem như cống phẩm đưa tới đây vậy mà còn tích cực tiến tới như vậy."

Pháp Hi Nhĩ cũng không chột dạ: "Ta vốn ngưỡng mộ người mà đến, muốn từ chỗ này của người học được vài thứ."

Hình như là. . . Sứ thần Udo cũng nói như vậy.

Phùng Niệm không có việc gì cùng hắn ta nói rất nhiều, ngay cả những lời nói nhảm Pháp Hi Nhĩ cũng nhớ kỹ, thời gian ở Trường Hi cung càng dài, hắn ta đối với Hoàng hậu Lương quốc ngược lại sinh ra lòng kính sợ, cảm giác đối phương quả thật rất khác biệt, là người có trí tuệ.

Sao Pháp Hi Nhĩ còn dám đi thông đồng? Trước đó suy nghĩ nhiều thủ đoạn dụ dỗ nàng, hiện tại cảm thấy những thứ đó đều là mạo phạm.

Hắn ta không còn suy nghĩ lừa gạt người ta như thế nào nữa, chỉ muốn học thêm một chút gì đó, sau đó tìm cách từ trong hoàng cung thoát thân trở về cố hương.

Thái độ rất đoan chính, kế hoạch cũng không tệ, đáng tiếc hắn ta không muốn sinh sự, người bị hại lại tự động tìm tới hắn ta.

Sau khi sứ thần Udo rời kinh được một tháng, khoảng cuối tháng chín, trong kinh càng ngày càng lạnh, mắt thấy sắp bắt đầu mùa đông, lúc này Trần ma ma nói với Phùng Niệm một chuyện kỳ lạ.

"Vị ở trắc điện kia tiến cung cũng được nửa tháng rồi, còn chưa có lĩnh đồ nguyệt sự, không biết là thân thể không tốt hay là nữ nhân Udo không giống với chúng ta."

Trong lòng Phùng Niệm nói thầm đều là nữ nhân có thể có gì không giống nhau? Nàng ta cũng không mang thai, thứ kia không đến chỉ có thể là thân thể có vấn đề gì đó, hoặc là bản thân có chu kỳ dài, cũng có thể đột nhiên thay đổi chỗ ở nên không quen với khí hậu. Phùng Niệm cảm thấy nửa tháng còn chưa đủ sức thuyết phục, sau hai tháng nghe nói người vẫn không có đi lĩnh cũng không sốt ruột, lần này nàng thật sự cảm thấy không được bình thường.

Trước đó trong group đã hoài nghi nàng ta có phải giả nữ nhân hay không, ở thời đại này, nữ nhân đặc biệt giống như nàng ta quá ít.

Không nói đến tướng mạo, chỉ nói cá tính sở thích và chuyện nàng ta quan tâm, cùng Phùng Niệm và những người xung quanh rất khác nhau. Nàng ta đối với Bùi Càn một chút hứng thú cũng không có, ở Trường Hi cung vẫn rất tự tại, giống như thể chất chịu ngược đãi.

Dương Ngọc Hoàn: "Thật sự là nam nhân rồi, có lẽ chỉ là không mẫn cảm đối với sắc đẹp."

Vương Chính Quân: "Muội không nghe thấy Tần thị nói, nàng ta và Bùi Càn từng cùng một chỗ, nếu là nam nhân có thể cùng Bùi Càn ở cùng một chỗ sao?"

Đông Ca: "Tần thị nói thì nhất định không đúng? Có khả năng hai bên không phải là cùng một người hay không, cho dù nàng ta nói Ô phi bên kia cũng là nữ nhi thân đệ Quốc vương, Quốc vương chỉ có một đệ đệ sao? Vị đệ đệ này cũng chỉ có một nữ nhi hay sao?"

Vạn Trinh Nhi: "Nếu là mỹ nữ nổi danh nhất, không thể nào có hai người."

Dương Ngọc Hoàn: "Tặng người ra ngoài chẳng phải đều nói khoác một phen à? Cũng không thể nói tặng cho Bùi Càn một người rất bình thường không có gì đặc biệt tại Udo quốc?"

Phùng Niệm: "Hoàn Hoàn nói rất có lý."

Phan Ngọc Nhi: "Muội có thể hẹn nàng ta ngủ chung, xem nàng ta có đồng ý hay không."

Đát Kỷ: "Cần gì phải phiền toái như vậy? Trực tiếp lột y phục nhìn là được."

Lữ Trĩ: "Nếu thật sự là nam nhân, ta ngược lại muốn nhìn một chút bộ dáng ban đầu của hắn ta như thế nào."

Phùng Niệm: "Tại sao Lữ tỷ tỷ lại nói như vậy?"

Lữ Trĩ: "Đây không phải thói thường của con người sao?"

. . .

Được rồi, thành thật mà nói Phùng Niệm cũng bị gợi lên hứng thú, hôm nay nàng nhất định phải biết người này rốt cuộc là nam hay nữ, vì vậy bảo Trần ma ma đi tìm người đến đây, còn nói với Trần ma ma để cho bà ta ở bên ngoài trông coi đừng để người khác xông vào, tình trạng thân thể của người này càng ít người biết càng tốt, truyền ra ngoài cũng hơi quá đáng rồi.

Trần ma ma hiểu ý, đi truyền lời liền canh giữ ở trong sân, Phùng Niệm tựa vào giường mỹ nhân chờ nàng ta, thấy người tiến vào liền phân phó nói: "Đóng cửa lại."

Thấy nàng ta xoay người lại đóng cửa, Phùng Niệm còn quan sát bóng lưng của người này.

Nhìn tỉ lệ dáng người này vẫn rất giống nam nhân.

Pháp Hi Nhĩ đóng cửa lại đi tới, lập tức phát hiện hôm nay Hoàng hậu Lương quốc không đúng lắm: "Người tìm ta có chuyện gì sao?"

Cách xa như vậy nói cho bên ngoài nghe không tốt lắm?

Phùng Niệm ngoắc ngoắc ngón tay, để cho người ta đến gần một chút.

Hắn ta đến gần một chút, nhưng vẫn giống như cọc gỗ đứng ở đó, Phùng Niệm lại nói: "Gần chút nữa, bản cung có vài lời muốn nói với một mình ngươi."

Pháp Hi Nhĩ nghe hiểu ý của nàng, ngồi xổm trước mặt Phùng Niệm.

Hắn ta vừa ngồi xuống liền bị giật mạng che mặt, Pháp Hi Nhĩ muốn lui về phía sau, còn chưa kịp lui lại đã bị Phùng Niệm nắm lấy cằm quan sát tỉ mỉ rồi, không chỉ nhìn, nàng còn hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi không phải là nam nhân chứ?"

Đôi mắt Pháp Hi Nhĩ vốn là loại gợi cảm mê người, nghe nói như thế cũng hơi mở to.

Phản ứng đầu tiên của hắn ta là cúi đầu nhìn mình một chút, hôm nay mặc bộ y phục cổ đứng, cổ áo che hầu kết, còn tốt còn tốt. Sau đó hắn ta đè xuống xúc động muốn trốn về phía sau, ổn định nỗi lòng, làm bộ bình tĩnh dùng ngụy âm phản bác lại.

"Cũng bởi vì ta thân cao, không biết hát cũng không biết khiêu vũ nên bị hoài nghi giới tính?"

Phùng Niệm đã nhìn thấy rõ các đường nét trên gương mặt hắn ta, mặc dù dùng son phấn bột nước bổ sung một số đường nét nữ tính, nhưng mặt mày mũi và dáng môi, càng giống một người nam nhân.

Để cho nàng khẳng định suy đoán của mình đương nhiên không chỉ là gương mặt này, còn có phản ứng của Pháp Hi Nhĩ trong nháy mắt vừa rồi.

Nếu là nữ nhân bị hỏi như vậy, hẳn là sẽ có biểu cảm cùng loại với nghi ngờ, bởi vì không hiểu đối phương đang nói cái gì, thậm chí có thể bảo người ta nói lại lần nữa. Hắn ta rõ ràng nghe được, phản ứng càng có khuynh hướng kinh ngạc, lập tức bắt đầu giải thích bác bỏ. Thế này không phải là viết "Ta có vấn đề" trên mặt?

Phùng Niệm đã đóng dấu nam nhân lên cho hắn ta rồi, thấy hắn ta còn muốn cãi lại, nhịn không được đưa tay vỗ vỗ mặt hắn ta: "Thân cao đường cong rắn chắc, không biết hát và khiêu vũ đặc biệt thích múa đao lộng thương cũng không kỳ lạ, không ai quy định nữ nhân nhất định phải mềm mại tinh tế, ngươi nói có đúng hay không? Thứ như tướng mạo là phụ mẫu cho, không thích hợp dùng để đánh giá người khác."

"Vậy tại sao?"

"Để ta đoán một chút chắc chắn ngươi chưa từng có nữ nhân, ngươi hiểu biết nữ nhân không đủ, mỗi tháng vào một thời gian cố định nữ nhân chúng ta sẽ ra máu, ngươi tới hai tháng, cũng chưa từng ra máu một lần."

Làm nữ nhân đều phải ra máu mỗi tháng? ? ?

Pháp Hi Nhĩ sợ ngây người.

Hắn ta cẩn thận nhớ lại một chút muội muội chưa từng ra máu nha, lập tức nghi ngờ Phùng Niệm đang lừa gạt hắn ta, muốn khiến hắn ta tự thừa nhận. Biết rõ đó là một cái hố Pháp Hi Nhĩ còn có thể nhảy vào?

Nhất định không thể rồi.

Hắn ta nói: "Đó là nữ nhân Lương quốc các ngươi, nữ nhân Udo quốc chúng ta không ra máu."

". . ."

Tại sao nguyệt sự còn phân ra quốc tịch rồi?

Phùng Niệm trực tiếp nhìn hắn ta: "Thật không?"

"Đương nhiên."

"Nhưng ta vẫn không tin. Đã như vậy, ngươi cởi y phục ra cho ta xem một chút."

Pháp Hi Nhĩ khiếp sợ đến nỗi trong lòng cũng cà lăm rồi.

Cởi cởi cởi, cởi y phục?

Sau hai tháng giả nữ, rốt cuộc đại lão vốn có tính tình lạnh nhạt không kiềm được lỗ tai vừa nóng vừa đỏ. Đã như vậy rồi, người còn cái khó ló cái khôn bị cắn ngược lại một cái, hắn ta lui về sau một chút, nhìn Phùng Niệm giống như đề phòng cướp: "Không phải nam nữ người đều ăn sạch chứ? Nói cho người biết, ta không phải loại nữ nhân như người nghĩ."

Phùng Niệm lười cùng hắn ta khua môi múa mép, đứng lên kéo nam nhân mạnh miệng này đặt trên giường mỹ nhân, thế này cũng chưa tính, nàng còn nói lời uy hiếp bên tai người ta: "Bây giờ ngươi tự mình thừa nhận hay là ta cởi cho ngươi?"

. . .

Nhìn xem vị trí này, hắn ta không phải là cá trên thớt?

Lúc được Trần ma ma gọi tới một chuyến hắn ta thật không nghĩ tới lần này sẽ có đi không về.

Nhìn tư thế này của Hoàng hậu Lương quốc, hắn ta cảm thấy có thể nằm ngửa không cần vùng vẫy.

Pháp Hi Nhĩ biết mình vẫn có tiền vốn, loại thời điểm này còn không lợi dụng có thể sẽ phải đến Âm Tào Địa Phủ dùng rồi. Thế là hắn ta uất ức nhìn Phùng Niệm: "Ta chỉ là ngưỡng mộ người, muốn ở bên cạnh người học tập. Người xem chẳng lẽ ta không nghe lời sao? Ngươi bảo giải thạch ta liền giải thạch cho người hai tháng, cũng không có một câu phàn nàn nào."

Có thể nói ra lời này, chắc chắn có oán trách ở trong lòng.

Phùng Niệm buông tay ra, để hắn ta ngồi thẳng lên, ở trên cao nhìn xuống nói: "Lại lừa gạt ta thì ta giao ngươi cho Hoàng Thượng xử trí."

"Vâng, ta biết sai rồi, trở thành như thế này cũng vì không có cách nào. Lúc đầu được tuyển chọn chính là muội muội ta, Quốc vương muốn thông qua nàng ta lung lạc Hoàng đế Lương quốc, ta chỉ là người đưa nàng tới đây mà thôi. Sau khi đến bên này chúng ta nghe nói một số chuyện, tóm lại đại thần quốc gia các người nói thân phận của nương nương được tôn sùng lại thích ăn dấm nên ông ta đề nghị chúng ta suy nghĩ thêm một chút, sau khi chúng ta thương lượng quyết định sửa đổi một chút biện pháp đưa người đến bên cạnh nương nương, muội muội ta không quá đồng ý, ta sợ nàng tâm không cam tình không nguyện tới đây ngược lại không ổn mới lấy thân thay thế."

"Chỉ như vậy à?"

Pháp Hi Nhĩ cũng tỏ vẻ chân thành, nói tuyệt đối không có gạt người, chính là như vậy.

Hắn ta cũng đã nói đến mức này, nếu đổi thành người khác nhất định sẽ tin, nhưng Phùng Niệm chính là cảm thấy người này không phải thành thật như vậy, hắn ta đã dám giả nữ nhân trà trộn vào hoàng cung, lá gan còn chưa sánh bằng trời.

Phùng Niệm híp mắt: "Ngươi biết ta có thể mời pháp thuật đến, nhưng có lẽ ngươi không biết, trên trời có một loại pháp thuật có thể khiến người ta chỉ nói sự thật, hơn nữa biết gì nói nấy, ta treo lên cho ngươi nghiệm chứng một chút, ngươi cảm thấy thế nào?"

Pháp Hi Nhĩ: . . .

"Người quá sốt ruột, ta còn chưa nói xong. Ta nghĩ dung mạo của mình không tồi, dự định hi sinh chính mình vì quốc gia, nếu người thích ta sẽ cho người chiếm một chút lợi lộc, chỉ cần người đồng ý ra tay giúp chúng ta một chút."

Xem đến chỗ này, không nói người khác, Lưu Bang đều không còn gì để nói rồi.

Đây mẹ nó hắn ta thật đúng là dám nghĩ dám làm.

Không chỉ dám nghĩ dám làm, hơn nữa hắn ta còn am hiểu sâu sắc một đạo lý ―― kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tóm lại mạng chỉ có một tùy tiện ở lại rồi nói tiếp.

Giải thích nhận sai nhanh như vậy, khó trách Udo quốc dám thả người tới đây.

Phùng Niệm trầm tư hồi lâu, hỏi hắn ta: "Trông ta là người háo sắc như vậy sao?"

". . . Lúc tính toán như vậy còn chưa gặp người, chỉ là nghĩ đến Hoàng đế Lương quốc cũng không còn trẻ, có lẽ người cần thì sao? Sau này gặp được người, lại nghe người nói về những thứ kia ta vô cùng hổ thẹn nên đã bỏ đi suy nghĩ lúc đầu, hiện tại chỉ muốn ở bên cạnh người học tập thêm một thời gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện