Có lẽ thật sự bị kích thích rất lớn, trước khi rời đi nàng ta cũng không lên tiếng chào hỏi Hoàng Thượng, vẫn là do cung nữ tới báo, nói Trưởng Công chúa thất hồn lạc phách rời đi.

Bùi Càn nhìn sang Phùng Niệm.

Phùng Niệm hơi nghiêng đầu: "Có lẽ là chịu một chút kích thích, đi cũng đi rồi, việc này giải quyết là được... Không có việc gì thần thiếp trở về đây."

Bùi Càn ra hiệu nàng cứ tùy ý.

Phùng Niệm lại nghĩ tới: "Đám Lệ phi rảnh rỗi không có việc gì nên sắp xếp bài múa dàn dựng diễn kịch sao? Giống như có một chút thành quả rồi, gần đây chuẩn bị làm một buổi biễu diễn, người dành thời gian đến xem một chút đi, cổ vũ các nàng một chút. Còn có, Đại hoàng tử bận tâm vì chuyện Học Viện, người cũng nên khen ngợi người ta."

"... Nàng đúng là biết sắp xếp cho trẫm."

"Sao hả, Hoàng Thượng không muốn?"

"Vậy thì đúng là không có, chỉ là so với đám Lệ phi, trẫm càng thích xem Hoàng hậu nàng nhảy múa, lúc nào nàng lại sắp xếp bài múa khác mới mẻ hơn cho trẫm xem một chút đi?"

Muốn xem nhảy múa coi như xong, vẫn phải là bài múa mới à? ? ? Múa guốc, múa trên lòng bàn tay, điệu múa Hồ hoàn vũ còn có Nghê Thường Vũ Y đều không đủ nhìn sao? ? ? Tây Thi: "Nếu không rửa sạch kỹ năng của ta, luôn có thể rửa ra một cái không giống như vậy."

Đát Kỷ: "Muốn lừa gạt cống hiến hả?"

Lữ Trĩ: "Từ khi phủ lên vầng sáng của Tây Thi tới bây giờ cũng chưa từng gỡ xuống, cũng không thiếu cống hiến đúng không?"

Vi Hương Nhi: "Nàng thiếu hay không cũng không sao cả, dựa vào sự hiểu biết của ta đối với chủ group, nàng không cho Bùi Càn ngột ngạt coi như tốt rồi, sao có thể lấy điểm thành tựu tới thỏa mãn hắn chứ?"

Phùng Tiểu Liên: "Nếu vẫn còn là một phi tử nho nhỏ, có thể sẽ làm, ít nhất lúc ấy vẫn phải cố gắng."

Hạ Cơ: "Đáng tiếc người ta đã là Hoàng hậu rồi, còn là loại Hoàng hậu Bùi Càn không chọc nổi."

...

Tất cả đều đoán được Phùng Niệm sẽ phản ứng ra sao.

Phùng Niệm cũng không phụ lòng chờ mong của mọi người, nàng vốn không mở khung chat, nhưng nàng nhận ra được các thành viên sớm chiều ở chung nhiều năm nói trúng rồi.

Phùng Niệm mỉm cười nhìn sang Bùi Càn: "Người muốn xem sao? Xem lại trong mơ đi."

"Nàng thay đổi rồi! Trước đây nàng không như vậy!"

"Sao hả, người cho rằng những bài múa này rất dễ dàng sắp xếp có đúng hay không? Nếu không người nhảy cho ta một bài trước đi?"

Nói như vậy cũng đúng: "Vậy nàng để người mài đá kia chuẩn bị, đến ngày đó để cho nàng ta lên đài nhảy bài múa Udo quốc, từ trước tới giờ đám Lệ phi đều biểu diễn những điệu múa đó, dù sao cũng phải sắp xếp điệu múa mới."

Bùi Càn không biết, nhưng Phùng Niệm biết, Pháp Đồ Na kia chính là đại lão nữ trang thay muội muội trà trộn vào Trường Hi cung.

Nam nhân biết hắn ta cũng biết, muốn khiêu vũ là làm khó người ta rồi.

Mặc dù như thế, Phùng Niệm vẫn đồng ý: "Vâng, thần thiếp nhất định sẽ truyền đạt lời này cho nàng ta, chẳng qua người cũng phải chuẩn bị tâm lý, theo ta được biết, nàng ta không quá thuần thục nhảy múa."

Phùng Niệm nói như vậy, Bùi Càn cũng không có để ở trong lòng, y còn cảm thấy làm cống phẩm bị đưa tới đây nói sẽ không biết múa tất nhiên là khiêm tốn, chắc chắn là biết, chỉ là không dám khoe khoang ở trước mặt Hoàng hậu mà thôi. Hoàng hậu tài múa siêu quần, điều ấy thiên hạ đều biết.

Giải quyết chuyện của Trưởng Công chúa rất thoải mái, hiện tại lại nghe nói Hoàng Thượng muốn chó săn nhỏ hiến múa cho hắn, trên đường Phùng Niệm trở về đều mang theo vẻ mặt tươi cười, nàng cố ý đi lướt qua Pháp Hi Nhĩ, à một tiếng, lại lui trở về.

Nàng âm thầm đứng trước mặt máy móc đang tức giận giải thạch, nàng từ trên cao nhìn xuống hắn ta nói: "Bản cung mới trở về từ ngự tiền, Hoàng Thượng nói, bảo ngươi chuẩn bị một chút sắp xếp bài múa, qua mấy ngày nữa nhảy cho hắn nhìn xem... Ngươi cũng đừng mở phỉ thúy nữa, luyện múa đi thôi."

Pháp Hi Nhĩ cảm thấy có lẽ mình chưa tỉnh ngủ, đang nằm mơ.

Phùng Niệm sợ hắn ta không nghe thấy, còn lặp lại một lần.

Lần này tốt rồi, sói con ngơ ngác.

Hắn ta đuổi theo Phùng Niệm đi vào trong phòng, thấy đám Trần ma ma vội vàng dâng trà và điểm tâm, hắn ta đã chờ ở đó, mới nói: "Ta đã từng nói với người mình không biết khiêu vũ."

Phùng Niệm nhấp một ngụm trà, đầy vô tội nói: "Bản cung cũng đã nói với Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng kiên trì cho rằng ngươi chỉ là khiêm tốn, nhất định phải xem gì đó mới mẻ, ta có cách nào đâu?"

Má nó, nữ nhân này.

Nàng thật sự muốn giải thích còn có thể nói không rõ ràng sao?

Nàng đây là cố, ý, đấy.

"Ta không múa."

Ánh mắt Phùng Niệm ra hiệu cho Trần ma ma lui ra, thấy bọn họ lui xuống vẫn chưa yên tâm sợ các nàng ở bên ngoài nghe thấy lại ngoắc ngoắc tay để Pháp Hi Nhĩ tới gần một chút.

"Nhảy xong bản cung sẽ ban thưởng cho ngươi, ngươi không nhảy sao?"

Hắn nghĩ sâu tính kỹ hồi lâu, hỏi: "Ban thưởng gì?"

"Cũng không thể nói, nói trước sẽ mất vui rồi."

Vì lễ vật có khả năng mang lại ngạc nhiên vui mừng này, Pháp Hi Nhĩ lấy dũng cảm lên đài rồi mất mặt đi xuống. Hắn ta rất thông minh, thật sự rất thông minh, nhưng chuyện nhảy múa này không phải người thông minh thì có thể nhảy tốt. Bùi Càn nhìn những động tác có hình nhưng vô thần này, cảm thấy so với nhìn điệu múa mới mẻ này còn không bằng nhìn đám Lệ phi.

Bởi vì kìm nén rất khó chịu, Bùi Càn nhỏ giọng kề tai nói với Phùng Niệm ngồi bên cạnh: "Đây thật sự là mỹ nhân Udo quốc chọn ra đưa đến cho trẫm sao? ? ?"

"Không phải đưa cho Hoàng Thượng, là đưa cho thần thiếp."

"Nàng ta ngoại trừ biết mở phỉ thúy còn biết làm gì?"

"Hoàng Thượng thật sự là không biết lý lẽ... Nói muốn nhìn người ta nhảy múa chính là người, ta nói người ta nhảy không được tốt, người nhất định muốn, hiện tại không hài lòng à? Không hài lòng cũng phải kìm nén."

Chuyện đúng là như vậy, Bùi Càn thật sự không có lý nào phê bình người ta, nhưng y vẫn phê bình.

Có lẽ đây chính là quả báo mà Pháp Hi Nhĩ muốn nói Bùi Càn làm điều xấu trước đây.

Cũng may mặc dù hắn ta bị cẩu Hoàng đế trào phúng ở đây, nhưng đã nhận được an ủi bằng vật chất của Phùng Niệm.

Chờ đến khi hạ màn, Bùi Càn và Tô phi cùng nhau đi thăm Bát Hoàng tử, Phùng Niệm dẫn đại lão nữ trang trở về Trường Hi cung, lấy ra kỹ năng nàng rửa được vài ngày trước ―― hạc giấy truyền thư (đôi).

Đây chính là kỹ năng rửa ra được từ kỹ năng báo mộng của Vương Chính Quân sau khi nàng sử dụng hết ba lần.

Bởi vì bản chất của báo mộng là truyền tin tức, rửa ra hầu như đều là cùng loại, ra đầu tiên chính là hạc giấy truyền thư (đơn), có thể truyền tin, chỉ có thể đi truyền tin không thể truyền về cũng rất buồn tẻ. Nàng lường trước có đơn thì nhất định sẽ có đôi, lại tốn một ít điểm số mới rửa ra truyền thư hai chiều.

Thực tế thao tác chính là chọn đối tượng muốn truyền tin, dùng kỹ năng này đánh dấu cho hắn một chút. Sau khi đánh dấu là có thể thông qua hạc giấy truyền thư qua lại rồi, lúc sử dụng kỹ năng sẽ tự động tạo ra một trang giấy, chỉ cần ở trong lòng lẩm nhẩm tin tức muốn truyền cho đối phương, lập tức sẽ có chữ viết lên, viết xong chỉ cần chỉ một chút vào tờ giấy giả lập, bản thân nó sẽ biến thành hạc giấy bay đi, vượt qua thiên sơn vạn thủy đưa tin tức đến bên người đối phương.

Cũng có hạn chế, không phải khoảng cách, mà là mỗi ngày mỗi người chỉ có thể thả ra một con hạc giấy.

Phản ứng đầu tiên của Phùng Niệm khi rửa ra kỹ năng này là, đáng tiếc không có đạt được trước khi Tiểu Triệu Tử đi Thanh Lai quốc, nếu không đúng là có thể thuận tiện hơn rất nhiều!

Hiện tại rửa ra không muốn để đó tích bụi cũng chỉ có thể dùng trên người Pháp Hi Nhĩ.

Những người cần liên lạc đều ở trong kinh, chỉ có Pháp Hi Nhĩ, sang năm có lẽ hắn ta sẽ trở về Udo quốc. Một mặt Phùng Niệm xem như thích nói chuyện phiếm với hắn ta, một mặt khác, nàng luôn cảm thấy vị này cũng không phải là người đơn giản, từ nơi này của nàng hỏi nhiều đồ vật như vậy, chờ trở về Udo quốc hẳn là sẽ có hành động.

Thực sự muốn biết hắn ta có thể làm tới trình độ nào, đúng lúc kỹ năng này phát huy được tác dụng.

Nói là đánh dấu, nhưng thật ra là không nhìn thấy có ký hiệu, Pháp Hi Nhĩ đi theo Phùng Niệm vào đến phòng chính lập tức hỏi thăm lễ vật, chờ hồi lâu cũng không có được bất kỳ vật gì.

Hắn ta nhìn Phùng Niệm.

Phùng Niệm cũng nhìn hắn ta.

"Vật kia ta đã cho ngươi rồi, không có cảm giác gì sao? Ngươi lẩm nhẩm ở trong lòng ta muốn viết thư ba lần thử một chút."

Mặc dù không hiểu, nhưng Pháp Hi Nhĩ vẫn làm theo.

Hắn ta nghiêm túc lẩm nhẩm ba lần, sau đó chuyện thần kỳ đã xảy ra, trước mặt hắn ta xuất hiện một tờ giấy hơi mờ.

Trên mặt Pháp Hi Nhĩ viết chữ ngạc nhiên, Phùng Niệm vẫn nhìn hắn ta, tự nhiên chú ý tới.

"Ngươi thấy cái gì? Có phải là một trang giấy hay không?"

Pháp Hi Nhĩ vốn muốn đưa tay đi sờ, nghe Phùng Niệm nói như vậy, hắn ta tạm dừng lại hỏi: "Người không nhìn thấy à?"

"Hiện tại ai cũng không nhìn thấy, ngoại trừ bản thân ngươi. Ngươi không cần đưa tay đụng vào nó, nhìn là được, sau đó ở trong lòng nghĩ một số lời dự định nói với ta, xong rồi lấy tay chạm thử vào tờ giấy."

Hắn ta làm theo, hắn ta nhìn nội dung mình nghĩ trong lòng hiện lên tờ giấy từng câu từng chữ, sau đó tuân theo Phùng Niệm nói đụng một cái vào tờ giấy hơi mờ nổi giữa không trung này.

Thực tế không đụng trúng gì hết, nhưng tờ giấy kia lại gấp thành con hạc giấy, vỗ cánh bay đến trước mặt Phùng Niệm đang ngồi ở trên giường mỹ nhân.

Pháp Hi Nhĩ là chủ nhân hạc giấy nên vẫn luôn có thể thấy nó, sau khi nó bay tới thì Phùng Niệm cũng có thể thấy được.

Phùng Niệm đưa tay đụng một cái vào con hạc giấy đang vỗ cánh, nó sẽ tự động mở ra, biến về trạng thái một trang giấy, bên trên cũng viết không nhiều, chỉ hai câu đơn ――

>

Phùng Niệm xem xong đụng một cái, giấy viết thư tự mình biến mất, nàng khẽ cười nhìn về phía Pháp Hi Nhĩ: "Có lỗi phải chính miệng nói ra mới có thành ý biết không?"

"Ờ, vậy xin lỗi."

"Vậy là xong rồi? Còn gì nữa không?"

Pháp Hi Nhĩ suy nghĩ, thật sự nói: "Rất thích lễ vật của người."

Phùng Niệm cảm thấy dù sao đồ chơi này cũng phải đợi sau khi đám người xéo đi mới có thể phát huy được tác dụng, ai biết được, ban ngày dùng thử một lần còn chưa đủ ghiền, sau khi biết một ngày có thể gửi đi một cái, hắn ta ngồi xổm ở trên giường nhịn đến khi qua nửa đêm, hỏi Phùng Niệm ngủ rồi sao?

Phùng Niệm ôm lấy chăn mền ngủ một giấc thơm tho, hoàn toàn không thấy con hạc bay đến từ trắc điện bên kia, con hạc kia chăm chỉ không ngừng vẫy cánh, cứ như vậy vẫy một đêm.

Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh ngủ mở mắt ra đã nhìn thấy thứ này đã bay cả buổi tố[email protected]đ/l~q+đ

Mở ra trông thấy lời nhảm nhí viết trên giấy, Phùng Niệm đen mặt trả lời: Ngươi hết chim rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện