Khi Tần quốc đang hừng hực tạo máy móc dệt vài làm tơ lụa, làm dép cao su, lốp xe, Ô Lực Cát cũng về tới thảo nguyên quê nhà hắn ta, hắn ta còn cầm theo thỏa thuận mua bán giữa hắn ta và Doanh Chính, trong đó viết rõ ràng giá tiền mỗi cân lông dê, ghi chú rõ ràng đó là lông dê không lẫn tạp chất sau khi đã sàng lọc sơ bộ, số lượng không giới hạn, Tần quốc đều muốn.
Lúc đấy bọn họ ký hai bản, một bản là chữ Hồ, một bản là chữ Tần, Ô Lực Cát cầm bản chữ Hồ về giao nộp. Hồ vương cẩn thậm kiểm tra mấy lần, không nhìn ra có vấn đề gì, giá tiền cũng không tệ lắm.
Lúc này mới cười sang sảng nói: “Việc này con làm không tệ!”
Huynh đệ của hắn ta rảnh rổi đều ngồi trong lều vua, chờ sau khi Hồ vương xem xong, bọn họ truyền cho nhau lần lượt đọc.
“Giá tiền này không tệ nha, chờ qua hết mùa đông ấm lên chúng ta cắt một đợt, đưa qua có thể đổi thật nhiều tiền!”
“Đúng vậy, một con dê cũng ra được mấy cân lông, bầy cừu cả nước chúng ta đâu chỉ có số lượng mười vạn? Đến khi mang qua thì chắc cũng cần phải có cả đội xe để kéo qua... Nhị ca sao người không hỏi hắn phí vận chuyển này tính thế nào? Muốn chúng ta bao luôn sẽ thua lỗ, mặc dù chúng ta có sẵn xe ngựa, nhưng một chuyến đi mất mấy tháng chẳng lẽ ngựa không ăn cỏ? Người phụ trách còn phải mang theo lương khô.”
“Ngươi đừng vội, nghe lão nhị nói đã!”
Ô Lực Cát cười hề hề nói: “ Lương Hoàng nói hắn có thể đưa thêm cho chúng ta một xe vải bông, chống đỡ chi tiêu trên đường. Còn nói khi chúng ta đưa lông dê xong thì xe ngựa sẽ trống, lúc đó có thể mua vài món đồ về, mua đi bán lại cho những quốc gia ở phía Tây trên thảo nguyên, chúng ta có thể kiếm lời, không thể lỗ được, ta cảm thấy đúng nên đã đồng ý.”
Mặc dù nói tơ lụa đắt nhất, nhưng loại vải bông tốt nhất cũng không hề rẻ.
Dù sao cỏ cho ngựa ăn chỗ nào cũng có, lúc nghỉ ngơi trên đường ngựa có thể tùy tiện gặm cỏ, tức là chỉ cần mang theo lương khô. Nghĩ như vậy, mối làm ăn thực sự rất được.
Hồ vương và các con của ông ta hoàn toàn không biết, lúc đầu Doanh Chính định trả giá cao hơn, nhưng nhìn thấy Ô Lực Cát là một người vừa ngốc vừa có nhiều dê còn không chịu giảm giá nên mới nói đưa thêm cho hắn ta một xe vải.
Vải bông ở trên thảo nguyên là đồ tốt, rất đắt, nhưng sau khi có máy dệt mới và khung dệt vải mới giá tiền đã giảm, sau này sẽ phát triển gần gũi với người dân hơn.
Thật sự muốn nói, nếu lúc trước Ô Lực Cát cố tình nâng giá, Tần quốc đưa ra ngoài nhiều như vậy cũng không biết điều này, dù sao thì số lượng lông dê cũng lớn như vậy.
Cũng may Ô Cát Lực không biết điều này, phụ thân huynh đệ hắn ta cũng không biết.
Hồ vương còn an ủi một câu, cảm thấy nhi tử của ta rời khỏi Hoàng hậu Đại Lương cũng không sao, nhìn xem việc này làm tốt biết bao nhiêu.
Khi Hồ vương cảm thán, Ô Lực Cát nói ra dự định khác của hắn ta, hắn ta chuẩn bị ép giá tiền xuống thấp một chút rồi đi mua lông dê ở phía tây, cùng đưa qua cho Tần quốc.
“Thực sự số lượng rất lớn!”
“Số lượng nhiều mới tốt, miếng thịt béo bở chúng ta róc từ trên người họ xuống đủ để dùng trên đường đi, việc này không tốt sao? Dù sao Tần hoàng đã đồng ý với ta, chúng ta có bao nhiêu, hắn đều lấy, lấy hết tất cả.”
Hồ Vương vỗ đùi.
Làm đi!
“Lông dê nhiều như vậy, bổn vương phải phái hai đội dũng sĩ theo sát bảo dệ, tránh khỏi bị cướp dọc đường ở Lương quốc.”
Khánh Cách Nhĩ Thái không nhịn được, cười hề hề đi ra: “Bình thường chúng ta tặng lễ vật cho Lương hoàng thì không cướp, ai mà lại đi cướp lông dê? Cướp về thì có tác dụng gì?”
Vừa rồi tính toán các khoản sổ sách, thì không thấy ai hỏi gì.
Bây giờ lại có người hỏi: “Tần quốc muốn cái này làm gì nhỉ?”
Ô Lực Cát nói: “Chắc là dùng như bông.”
“Nếu bọn họ thiếu bông đến mức này rồi, sao còn đồng ý đưa vải cho huynh? Hơn nữa cái lông dê kia, mặc vào không ngứa à?”
“Ngươi nói đúng, nhưng theo ta biết thì là như vậy.”
“Được rồi được rồi, chỉ cần có tiền thì hắn làm gì cũng đúng, hắn cầm đi đốt chơi cũng được.”
Nhóm thảo nguyên ngu ngơ hành động, Ô Lực Cát mang theo mấy người đi liên lạc với phía Tây, chuẩn bị làm người trung gian, còn lại báo tin cho người trong nhà, đầu xuân trời ấm áp sẽ chuẩn bị cắt lông, có tên đần ra giá cao mua cái này, sau khi bán lấy tiền xong sẽ mua đồ về chia cho các bộ tộc!
“Đường, lá trà, gạo và mì, vải vóc còn có một số đồ sinh hoạt cần thiết chúng ta đều sẽ mua về! Tất cả lông dê đều được chia, cần nhiêu có nhiêu!
“Đây chính là mối làm ăn lớn, chúng ta làm tốt sau này lông dài ra chúng ta có thể bán tiếp, không ngừng kiếm tiền.”
“Ngày tháng tốt lạnh sắp tới rồi.”
Vậy mà không cần làm thịt sê, chỉ cần cắt lông dê đã có thể đổi được nhiều đồ tốt như vậy, các bộ lạc còn không dám tin, lần lượt có người tới lều Vua để chứng thực, đều nhận được lời khẳng định chắc chắn, bọn họ mới vui vẻ đi về. Người trở về đều đi mài kéo, hận mùa đông lần này không thể nhanh chóng trôi qua, nhanh ấm lên, nhanh lên mới tới lúc cắt lông.
Cho dù trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng, nhưng thời gian vẫn trôi qua từng ngày.
Khi mà trên thảo nguyên thật sự ấm lên đã đến tháng tư. Sau một vài ngày ấm lên, không thấy dấu hiệu trời lạnh lại, các bộ lạc sắp xếp cắt lông, có người cắt có người đơn giản chỉ đi thu dọn một chút, đóng gói xong thì kéo tới trước lều Vua xếp hàng và cân, vừa cân vừa ghi chép, chờ đến khi phía Tây cắt xong đem tới Hồ vương ra lệnh một tiếng, Ô Lực Cát dẫn đội xuất phát.
Đối với thảo nguyên mà nói, đây là một vụ mua bán khá lớn, đội xe vận chuyển lông dê rất dài, dài đến nhìn không thấy điểm cuối.
Sau khi bọn họ xuất phát không lâu, tướng lĩnh đóng tại biên cảnh Lương quốc đã báo tin cho Kinh Thành. Trước đây Hồ vương đã gửi thư, nói cho Lương hoàng biết sau này bọn họ có một nhóm hàng phải xuyên qua Lương quốc đưa đi phía nam, mong phía Đại Lương sẽ không làm khó.
Bùi Càn đã trả lời việc này, Hồ vương đưa thư trả lời viết tay đưa cho Ô Lực Cát, nói khi muốn đi qua thì đưa cái này ra.
Hắn ta đưa ra, cũng được thả đi, nhưng mà cái đội ngũ này thực sự rất dài, đám đông tới hóng hớt suýt nữa hóng tới tắt thở.
Mở ra thì thấy rõ ràng là lông dê, còn có dũng sĩ hộ tống, đừng nói bách tính ở biên thành, cho dù là tướng sĩ bị điều đến canh giữ cũng chưa từng thấy qua thế trận này.
Sau đó bọn họ báo tin cho Kinh Thành, Bùi Càn nhìn thấy cũng sợ ngây người, đặc biệt đi Trường Hi cung hỏi Hoàng hậu: “Người Hồ cắt lông dê là muốn đưa đi mua bán với nội huynh đúng không? Mua nhiều như vậy à?”
“Sao Hoàng Thượng biết là nhiều?”
Bùi Càn mô tả thế trận y đọc được trong thư kia, nói xấu rằng: “Chắc là khó có người muốn mua, nên nhanh chóng cắt hết muốn lừa gạt tiền của kẻ ngốc sao?”
Phùng Niệm trừng y: “Người nói ai là kẻ ngốc?”
“Không phải, ý ta là bọn họ đang mượn cơ hội để chiếm lợi, nội huynh làm gì mà muốn mua nhiều như vậy?”
“Đúng là phải mua nhiều như vậy, lông dê và bông giống nhau, có thể làm thành tơ lụa đấy.”
“Trẫm biết, trước đây đã có người tặng cho trẫm thảm lông dê, thật sự rất xinh đẹp. Nhưng làm cái đó là tốn công và tốn sức chứ không phải tốn lông dê, nhiều lông như vậy, nội huynh định làm đến năm nào chứ?”
“Ôi không phải! Nếu không người chờ xem, chờ những lông dê này được đưa đến, xử lý tốt rồi, ta để người xem thử xem, đến lúc đó người sẽ biết chuyện gì xảy ra, không chừng có người cố tình nâng giá để cướp mua lông dê đấy.”
Bùi Càn cũng hiểu rõ, chuyện xảy ra trên người đại cữu ca và Hoàng hậu của y không thể dùng lẽ thường để phán đoán được.
Hai người họ không thể làm ăn lỗ vốn, nhưng mà Bùi Càn rất tự tin một việc: “Trẫm tuyệt đối sẽ không ganh đua với nội huynh, ta thương lượng đi, chia một phần là được.”
Việc này nghĩa khí biết nhường nào!
Nếu đổi lại là một người ngốc bạch ngọt nhất định sẽ rất cảm động, sau khi cảm động sẽ ngẫm lại bình thường mình đối với y không tốt lắm, nhưng Phùng Niệm là người bình thường sao? Nàng là người bình thường trong group sao? Đều không phải.
Lữ Trí khẽ nghiến răng: “Đây là lần đầu tiên bản cung nhìn thấy người nói ra nỗi sợ một cách quang minh lẫm liệt như vậy.”
Lưu Sở Ngọc: “Bùi Càn: Không phải là trẫm không muốn, chẳng qua là trẫm không dám mà thôi... Nhà có con cọp cái, Đế sinh gian nan.”
Phan Ngọc Nhi: “...”
Phùng Tiểu Liên: “Nhiều bài học bày ra rành rành trước mắt như vậy tại sao tỷ không chịu học? Suy nghĩ kỹ trước khi nói chứ.”
Vương Chính Quân: “Đúng rồi! Chủ group chúng ta loại người lạm dụng uy quyền để ép người quá đáng sao?”
Đát Kỷ: “Người xem thiếp bị cấm chat nhiều lần như vậy, vấn đề này còn phải thảo luận sao???”
Hạ Cơ: “Việc này không quan trọng, chẳng phải Lưu Sở Ngọc là người đầu tiên bị cấm chat ngoài hồ ly tinh hay sao?”
Bao Tự: “Ha ha ha ha.”
Triệu Phi Yến: “Để chúng ta chúc mừng muội!”
Triệu Hợp Đức: “Chúc mừng muội.”
...
Lòng người nhẫn tâm, làm cho group không tốt theo.
Phùng Niệm lựa chọn không thèm đếm xỉa đến những việc này, trong lòng đồng ý với Lữ Trĩ.
Không sai, Bùi Càn có thể làm Hoàng Đế của một đại quốc gia xung quanh mảnh đất này còn bởi vì hiểu quy tắc và biết nói đạo lý, y nói như vậy là bởi vì sợ!
Nghĩ đến việc Hoàng Đế Tần quốc là đại cữu ca của y, là thần tiên hạ phạm, không dám chọc. Cứng đầu xông lên không bằng có tiền cùng kiếm, chuyện cứ vậy là xong.
Bởi vì Phùng Niệm hứa hẹn lát nữa sẽ cho y nhìn lông dê sau khi gia công thành sản phẩm đã được đánh giá, nên Bùi Càn không xen vào nữa, y cũng không muốn cầu xin qua đó, một mặt sau khi qua đó mấy lần y có thể thấy được, Hoàng hậu không hề có suy nghĩ muốn đội nón xanh cho y, mặt khác y suy bụng ta ra bụng người, có một số việc vẫn nên tránh hiềm nghi.
Y lấy danh nghĩa là Thân Vương phi qua đó, khó có thể tránh né tiếp xúc với nhiều chuyện nội bộ cơ mật của Tần quốc.
Những việc kia, chưa chắc người ta đã muốn cho y biết.
Đạo lý này rất đơn giản, nếu như y ở vị trí kia, cũng sẽ không muốn bên cạnh có một Hoàng Đế quốc gia khác năm thì mười họa đến chỗ mình dò xét tình báo.
Đều là do sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau của Hoàng Đế chứ sao.
Đáng tiếc chính là những lời này y không nói ra, nếu nói ra, không chừng có thể nâng cao hình tượng đang tràn ngập nguy hiểm của mình lên. Không nói những cái khác, lựa chọn này vẫn rất có phong độ.
Thật ra đây cũng là sự kiêu ngạo của y trên danh nghĩa là Hoàng Đế Lương quốc.
Đã cảm thấy trẫm không cần nhìn chằm chằm một vài nước ở phía nam, có sức lực như vậy chi bằng nhìn mấy quyển tấu chương không phải tốt hơn sao? Phía bên mình cũng có rất nhiều chuyện, là một Hoàng Đế bận rộn.
Phùng Niệm không chú ý tới những chuyển động tâm lý phức tạp của y. Chủ yếu là nàng muốn dẫn con yêu đi và suy nghĩ chuyện bên kia, nàng rất bận.
Thành viên group nhiều lần tỏ vẻ xúc động.
Nói trước kia nhìn chủ group lười như vậy, bây giờ trông rất năng động, hợp tác với Doanh Chính rất ăn ý nha.
Dương Ngọc Hoàn: “Nếu Bùi Càn mà biết được Hoàng hậu của y giúp một tay thôi mà có thể thúc đẩy nhiều như vậy, thì nên khóc rồi, giúp trẫm thì không thèm để tâm, giúp bên kia thì nhiệt tình như vậy!”
Phùng Niệm: “Tỷ nói câu này cũng không đúng.”
Dương Ngọc Hoàn: “?”
Phùng Niệm: “Lương quốc là của Bùi Càn, muội giúp đỡ y hết lòng nhưng không chiếm được phần, cùng lắm là chủ tịch phu nhân cố vấn kiêm trợ lý, nếu ngày nào đó hắn nghĩ quẩn định đá muội đi, vậy muội sẽ trắng tay. Còn Tần quốc thì không giống, muội mới là người khống chế cổ phần, hắn là tổng giám đốc, nếu hắn thay đổi không một lòng với muội nữa, muội sẽ thu hắn lại sau đó đăng cơ. Tỷ suy nghĩ kỹ lại xem bản cung đã làm bao nhiêu việc? Ở Tần quốc muội có uy tính rất cao đấy.”
Triệu Cơ: “...”
Triệu Cơ: “Vậy chẳng phải Triệu Chính cả ngày đánh ngỗng cuối cùng bị ngỗng mổ vào mắt?”
Triệu Cơ: “Cười chết ai gia.”
Đát Kỷ: “Doanh Chính: Muội muội tốt của ta. Chủ group: Ở đây, ca ca công cụ hình người của ta.”
Hỉ: “Cái này quá chân thực rồi.”
Vương Chính Quân: “Thật đáng tiếc Doanh Chính không nhìn thấy chúng ta nói chuyện, nếu không ta thật sự muốn hỏi lúc này tâm trạng của hắn là gì?”
Lữ Trĩ: “Doanh Chính: Cảm ơn đã mời, tâm trạng của trẫm không tệ, còn tốt hơn so với những người không được ra ngoài.”
Lưu Bang đáng thương, vừa rồi cười ha ha, cười đến thẳng cả chân, không ngừng nói thoải mái thoải mái.
Cuối cùng quay đầu lại bị thê tử của mình dội cho gáo nước lạnh.
Đúng nha.
Cho dù hắn là một ca ca công cụ hình người.
Bị nhốt trong group thành nơi trút giận sao có thể so sánh???
...
Nhưng mà nói thật thì, Lưu Bang cảm thấy hắn hiểu được rồi, cuối cùng cũng hiểu vì sao chủ group là vị này, trong group này không ai thực tế hơn so với nàng.